Thức Cốt Tầm Tung

Chương 80

Editor: Ken

Beta: Zizi

================================

“Cậu nói người kia là bạn ngồi chung bàn lúc đại học?” Quân Chi môi run lên vài cái, dùng hết khí lực toàn thân mới hỏi ra những lời này.

“Đúng vậy, cậu ta là người tốt, rõ ràng biết tôi chán ghét cậu ta, nhưng luôn vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) giúp tôi học làm bài, ghi bài, biết tôi không thích ăn cơm trong căng tin…, liền chạy xe đạp đi rất xa mua cơm sườn cho tôi, tuy rằng tôi cho tới bây giờ không nói với cậu ta, loại cơm sườn này ăn không ngon tí nào. Ngay cả thói quen cuộc sống của tôi cũng được cậu ta chăm sóc, cấp ba năm ấy câu ta lại đột nhiên biến mất, đi vô thanh vô tức, ngay cả giáo viên cũng không biết cậu ta đi đâu.” Tề Tích nâng má, ngơ ngác nhìn cây đèn cách đó không xa, ánh mắt híp lại như hoàn toàn đắm chìm trong quá khứ.

Quân Chi thản nhiên cười rộ lên, “Đúng vậy, cậu ta biết chính mình bị người ghét, cho nên ngay cả với cậu cũng không dám nói ngày gặp lại.”

Tề Tích lớn tiếng, thần trí có chút hoảng hốt, cho nên không có chú ý tới ý tứ trong lời nói của Quân Chi, chỉ ha hả cười ngây ngô vài tiếng, “Đúng, cậu ta là tên khốn kiếp, chính là nhiều năm như vậy......Tôi còn rất ghét cậu ta.”

“Cậu ta...... Tên là gì?”

“Lý Quân, Lý của chất phác, Quân của quân tử.”

Quân Chi đột nhiên cười rộ lên, khóe mắt có chút ướt át, trí nhớ lập tức trở lại vào mùa hè năm mười sáu tuổi, anh mang theo ánh mắt phong phú nhìn thiếu niên đang đi bên cạnh: “Xin chào, tôi tên Lý Quân, Lí của chất phác, Quân của quân tử.”

Thiếu niên trẻ con trong ký ức, lúc này nghĩ đến còn rõ ràng trước mắt, anh như thế nào lại quên trung học có những chuyện nhỏ trải qua cùng Tề Tích. Anh vĩnh viễn nhớ rõ ngày đầu tiên khai giảng năm nhất cao trung, có một thiếu niên xinh đẹp mái tóc rối bù hướng anh chào hỏi nói bản thân tên ‘Tề Tích’.

Khi đó cha mẹ anh còn chưa ly hôn, tên của anh gọi là Lý Quân, anh trộm thích một thiếu niên tên Tề Tích, nhưng vẫn không nói ra. Gia đình anh nghèo, không có bề ngoài lại là con mọt sách, mà Tề Tích là thiếu gia danh tiếng, một là tôm trong vũng bùn, một là phượng hoàng trên trời, anh hiểu được bản thân không nên mơ tưởng đến cậu, nhưng là nhịn không được một lần lại một lần xâm nhập vào cuộc sống của Tề Tích, cho dù bị cậu ta chán ghét mình cũng chấp nhận.

Chính là, ngay lúc Quân Chi nghĩ là anh đã được Tề Tích chấp nhận, cha anh lại bỏ trốn cùng người phụ nữ khác, xe khách đang chạy trên đường thì gặp sự cố, cha cùng người phụ nữ đó đều chết, mẹ anh đau lòng tuyệt vọng mang theo anh tái giá, nên cấp ba năm ấy anh bất đắc dĩ rời khỏi thành phố T, rời khỏi Tề Tích mà anh thích.

“Năm đó cậu ta bất cáo nhi biệt (đi mà không nói một tiếng tạm biệt), cậu cứ như vậy tha thứ cậu ta?” Quân Chi xoa thái dương không muốn suy nghĩ thêm chuyện quá khứ, nhìn chằm chằm Tề Tích kia khuôn mặt từ bé đến lớn chưa từng thay đổi kia, thấp thỏm hỏi.

Tề Tích cười nhún vai, “Tuy rằng ngay từ đầu rất khó chịu, thế nhưng tôi chưa từng có oán trách cậu ta, tên kia không phải người như thế, tôi tin rằng cậu ta khi ấy bỏ đi chắc chắn là có lí do. Bất quá tôi thật ra nên cám ơn cậu ta, nếu không phải cậu ta năm đó thuận miệng nói một câu vui đùa, có lẽ sẽ không có tôi của bây giờ.”

“Cậu...... Có ý gì?”

Tề Tích giảo hoạt nháy mắt mấy cái, vỗ bả vai Quân Chi nói: “Tôi lúc trước đã nói qua, tôi thật sự không thích nghề cảnh sát, ước mơ của tôi là trở thành hacker, lúc trước đây sở dĩ chọn cảnh sát, không thể nói trăm phần trăm là bởi vì cậu ta, nhưng lý do đó cũng chiếm hơn phân nửa. Cậu ta từng nói với tôi sau khi tốt nghiệp muốn thi vào trường cảnh sát, sau này phải làm một cảnh sát nhỏ, tôi lúc ấy còn chê cười cậu ta ý tưởng đơn giản như học sinh tiểu học. Nhưng sau này, tôi dùng hết thảy thời gian biện pháp tìm kiếm cậu ta, tôi cảm thấy có lẽ thi vào trường cảnh sát là con đường cuối cùng, tên khốn nạn đó đó chấp nhận làm bạn thâ của tôi cả đời, nếu dễ dàng như vậy thả cậu ta đi, thì tôi không phải Tề Tích!”

Ánh mắt Quân Chi đỏ lên chua xót suýt chút rớt nước mắt, anh nằm mơ cũng không ngờ Tề Tích đi theo lý tưởng của anh, người này thoạt nhìn là người đàn ông vô tâm vô phế, dùng sự phương thức im lặng của bản thân thực hiện ước định năm đó, cái giá được trả quá lớn làm anh cảm động nói không nên lời.

“Em có bao giờ nghĩ đến nếu thi vào trường cảnh sát rồi cũng không thấy cậu ta thì làm sao?”

Tề Tích cầm lên một chai bia uống vài hớp, sau đó cúi đầu suy nghĩ rồi nhẹ lắc đầu, “Anh xem qua nhiều năm như vậy cũng không tìm được cậu ta, nhưng tôi tuyệt đối không hối hận, ít nhất ở trường cảnh sát bốn năm này tôi quen được anh. Lúc trước tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh liền nghĩ anh là cậu ta, hai người bộ dạng đặc biệt giống nhau, thậm chí cách nói chuyện cũng tương tự, thế nhưng tôi biết anh không phải cậu ta, anh họ Hạ cậu ta họ Lý, tám gậy tre đánh không giống nhau (ý chỉ dù có những điểm tương tự như vẫn không thể là cùng một người, một vật được), huống chi cậu ta mắt bị cận, hai mắt kính dày như đít chai, nghĩ như thế nào cũng không vào được trường cảnh sát.”

Quân Chi nâng tay ôn nhu xoa tóc Tề Tích, thở dài một hơi, ngực giống như nhét vào khối bom, không ngừng mà bành trướng, lên men, chậm rãi tràn ngập tâm anh.

Anh vốn định sẽ không nói cho Tề Tích cái đưa ngốc này biết, mình chính là tên khốn nạn ra đi không lời từ biệt, lại càng không định nói với Tề Tích sau khi theo mẹ tái giá thì mang họ mẹ, thậm chí vì làm cảnh sát mà đã bắn laser chữa cận thị.

Có lẽ mọi chuyện đều do ý trời, ở trường cảnh sát một lần nữa gặp được Tề Tích, anh tưởng ông trời ban ân, thế nhưng hiện tại nghĩ đến, nếu Tề Tích không phải ngốc như vậy nhận thức đứng đắn, vì anh vứt bỏ câu nói mộng tưởng trở thành cảnh sát của anh năm đó, thì hai người chưa chắc có thể gặp lại......

Áp lực mười bốn năm yêu say đắm, giờ phút này tựa như nham thạch nóng chảy dâng trào trong lòng anh, thiếu chút nữa sẽ phun ra ngoài, anh muốn nói rõ với Tề Tích anh chính là Lý Quân, người theo đuổi em mười sáu năm trước, là tên khốn nạn thầm mến em suốt mười bốn năm!

“Tề Tích, thật ra anh......”

Quân Chi quay đầu lại, muốn đem một bụng nói ra, kết quả lại phát hiện Tề Tích đang ôm chai rượu tựa vào ghế ngủ, cặp mắt kia bình thường luôn rất có thần thái hài hứng, giờ phút này im lặng nhắm vào, lông mi chỉnh tề nồng đậm theo hô hấp nhẹ nhàng di chuyển, giống như hai con mắt của bươm bướm màu đen. Môi vô thức cong lên, môi mỏng bị dính chút bọt bia màu trắng, nước còn đọng lại, giống như mạ một tầng ánh sáng lên.

Cậu mơ mơ màng màng liếm môi, nói nhỏ: “Quân Chi...... Đầu tôi đau...  .. Ngủ một lát thôi, chỉ một lát thôi nhá...... Buổi tối còn phải viết báo cáo.....Ưm.”

Quân Chi thở dài, uống nốt chỗ rượu còn lại, một phen ôm Tề Tích, hai tay luôn vào tóc cậu ta, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của cậu ta cùng mùi hương của rượu thoang thoảng, Tề Tích như đã quen với sự tiếp xúc của anh, không chút kháng cự ở trong lòng ngực tìm được một vị trí thoải mái ngủ, khóe miệng còn lộ ý cười nhạt.

“Em a, vì cái gì luôn ở tình trạng này khi anh muốn nói chuyện quan trọng, quên đi, nếu đã đợi nhiều năm như vậy thì chờ thêm một chút, chờ em tỉnh táo anh nói sau, đỡ phải về sau em lại không biết.”

Quân Chi cười mỉm một tiếng, xem nhẹ những âm thanh chói tay xung quanh, ngồi chỗ bàn đem Tề Tích ôm lấy đi ra khỏi quán bar. Nhẹ nhàng đem cậu đặt ở chỗ lái phó, thắt dây an toàn vào, lấy tay vuốt ve mặt cậu, Tề Tích như cảm nhận được, thoải mái cong lên khóe miệng, cười tủm tỉm dán vào bàn tay Quân Chi dụi dụi ngủ tiếp, thậm chí trong chốc lát ngủ đến thả cửa.

Bộ dáng này như một con mèo đang làm nũng với chủ nhân, hình dạng điềm tĩnh bình yên làm tâm tình Quân Chi không khống chế được nóng lên, anh cúi thấp xuống mặt đối mặt với Tề Tích, cự ly tiếp cận càng ngày càng gần, đôi môi hồng nhuận hé ra, đèn trong bãi đỗ xe âm u chiếu xuống càng thêm quyến rũ.

Nơi này nhất định rất mềm đi? Quân Chi liếm môi, rốt cuộc không khống chế được, cúi người khóa chặt môi Tề Tích, cảm giác mềm mại ẩm ướt còn tốt hơn so với tưởng tượng, mùi rượu lan tỏa hai bên, hối thúc anh thăm dò bên trong.

Bộ dáng Tề Tích không hề phòng bị, môi đột nhiên bị một lực ép mở ra, Quân Chi bắt được cơ hội tiến vào…….

“Ngô……”

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt tiến vào, mỗi một tấc trong khoang miệng đều được ôm nhu liếm qua, loại gắn bó khăng khít này, bị người khác cuồng nhiệt hôn môi như vậy làm Tề Tích không muốn buông, cậu kêu lên một tiếng đau đớn, giọng mũi nhợt nhạt thấp, nhẹ nhàng như đang làm nũng, làm máu trên người Quân Chi đều sôi lên.

Anh biết không nên lợi dụng Tề Tích đang say rượu mà ăn cậu ta, nhưng tình cảm thầm mến mười mấy năm rất khó kiềm chế lại, thật vất vả muốn nếm hương vị của cậu, lúc này sao buông tay dễ dàng được.

Quân Chi nâng đầu Tề Tích, động tác càng ngày càng cấp bách, công thành đoạt đất tìm bí mật hoa viên trong miệng Tề Tích. Tay vòng qua eo ôm từ phía sau, lén lút tiến vào lớp áo sơ mi của cậu ta.

Làn da non mịn bóng loáng làm anh phải thở dài, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng, giống lửa cháy trên cỏ lan đi không thể cứu vãn.

“Ưm...... Nóng quá...... Khó chịu......” Men rượu trong người Tề Tích dần nóng lên, khuôn mặt ửng hồng lan đến toàn thân, cậu ta vặn vẹo người, một phe cởi áo chính mình, lộ ra làn da trắng nõn bằng phẳng, xương quai xanh khéo léo tinh xảo gần ngay trước mắt, hình dạng mỹ hảo giống như một khối ngọc tự nhiên hoàn chỉnh.

“Tề Tích...... Anh thích em......”

Tình cảm mười bốn năm nháy mắt tuôn trào, giống một ly rượu ngon lắng đọng ngàn năm, mang theo hương thơm nồng đậm, Quân Chi yêu say đắm tích tụ không thể dùng từ gì để tả. Cảm tình của hai người trải qua bao nhiêu năm, khắc cốt ghi tâm lại khó nói thành lời, nháy mắt nói ra, đã có thể nhẹ nhõm.

Trong xe chật hẹp có thể nghe rõ tiếng thở dốc, Tề Tích đã sớm say đến bất tỉnh nhân sự, căn bản không làm gì đáp lại, thật ra Quân Chi cũng không cần, anh không cần Tề Tích cũng đáp lại tình cảm tương đương như của mình, chỉ hi vọng mình có đủ khả năng vươn tay bảo vệ cậu, chính là hạnh phúc lớn nhất.

Nút áo trước ngực dần cởi xuống, lộ ra hai đóa hoa đỏ thẫm trước ngực, một viên nhỏ nhỏ, thời điểm tiếp xúc với không khí lạnh lẽo hai điểm mẫn cảm liền đứng lên. Quân Chi mỉm cười, nâng tay chạm vào một bên, nhẹ nhàng xoa nắn, Tề Tích vô cùng nhạy cảm lập tức nâng cao thân thể.

“A...... Đừng......”

Tề Tích lắc đầu liên tục, cũng không biết bản thân nói gì, cậu ta chỉ cảm thấy thật nóng, nhưng lại không biết giải tỏa cơn nóng như thế nào, chỉ có thể nghẹn ngào ở trong ngực Quân Chi mà vặn vẹo.

Quân Chi nhẹ nhàng cởi bỏ đai lưng cậu ta, kéo quần xuống một nửa, lộ ra quần lót màu trắng bên trong, hình dáng xinh đẹp của vật kia đang nằm lẳng lẳng ở nơi nào, tinh xảo đáng yêu còn lộ ra đỉnh đầu hồng phấn, Quân Chi nhịn không được cười, nâng tay xoa nắn, cảm thụ được độ nóng của khí quan trong tay.

“Ưm...... Không...... Không được......”

Bộ vị nhạy cảm bị người cầm, cho dù người chết cũng sẽ phản ứng (rìa lý??  ), Tề Tích kịch liệt run rẩy, thần trí không rõ ràng, theo phản ứng sinh lý không ngừng mà nói lầm bầm. Quân Chi yêu chiều hôn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Không sao đâu, lát nữa sẽ rất thoải mái, ngoan một chút.”

Ngón tay không ngừng ma sát bộ vị kia, xuôi theo đường nét thẳng tắp, một tấc một tấc lên xuống, lỗ nhỏ trên đầu đã chảy nước, chất lỏng trong suốt dính đầy tay Quân Chi, anh đưa đến miệng liếm, cười nói: “Mùi vị của em thật thơm, phải nếm thử mới được?”

“Ưm...... Ừ......” Trả lời anh chỉ là tiếng rên rỉ đứt quãng của Tề Tích.

Quân Chi cúi đầu trêu đùa hai khối tiểu cầu phía dưới, nơi đó không ngừng sung huyết, một chút một chút đứng thẳng lên, thẳng tắp vểnh lên, lấy tay nắm chặt còn có thể mẫn cảm nảy dựng đứng lên.

“Nhìn không ra em cũng không nhỏ, chính là màu sắc phấn nộn như vậy có phải hay không chưa từng dùng qua nơi này? Tiểu xử nam ba mươi tuổi?”

Tề Tích đúng như Quân Chi nói thật là xử nam ba mươi tuổi, bình thường công tác bận quá mà cậu ta lại không muốn cùng phụ nữ làm, cho nên bị Quân Chi trêu chọc vào mới phản ứng kịch lịch như vậy. Toàn thân cậu đều hồng hào, áo sơmi bị cởi ra phô bày khuôn ngực trắng noãn, theo nhịp thở của cậu phập phồng lên xuống, hai điểm đỏ trước ngực cũng bởi vì kích động mà đứng thẳng lên, như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi không thể dời mắt.

“Khó...... Khó chịu...... Đừng như vậy...... Không...... Không được.....”

Tề Tích lung tung lắc đầu, dùng tay muốn bắt lấy bàn tay Quân Chi đang tác loạn trên người mình, quân chi lại cười chế trụ cậu, “Em ngoan một chút, không cần lộn xộn, lập tức thoải mái.” Vừa dứt lời, Quân Chi liền há miệng ngậm bộ vị của Tề Tích.

“Ô a!......”

Tề Tích mạnh ngửa đầu ra sau, hoàn toàn mất hết sức lực ngồi trên ghế, thân thể mềm nhũn như vũng nước, thân thể động tình phát run không ngừng. Quân Chi dùng đầu lưỡi cẩn thận chăm sóc phía trước cho cậu, đầu lưỡi ướt át mỗi lần lướt qua lỗ nhỏ trên đỉnh, Tề Tích sẽ nhịn không được nức nở thành tiếng.

Bộ vị trong miệng không ngừng run rẩy, thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh đã nổi lên, chất lỏng chảy ra càng nhiều, trong miệng đều là hương vị của Tề Tích, điều này làm cho Quân Chi hưng phấn vô cùng, càng ra sức phun ra nuốt vào tính khí đối phương, thậm chí còn nghĩ cứ như vậy một hơi nuốt chửng Tề Tích.

“A —— a!...... Không, không được......” Tề Tích giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng như máu.

Quân Chi biết cậu muốn tới, vì thế nuốt trọn tính khí vào miệng, mút mạnh……

“A a a ——!”

Tính khí run nhẹ, chất lỏng mang theo hương vị của Tề Tích bắn ra, trực tiếp đi thẳng đến yết hầu Quân Chi, anh không để ý hút vào hết, rồi chậm rãi nuốt xuống.

Cao trào qua đi Tề Tích mờ mịt ngồi trên ghế, toàn thân bởi vì vừa trải qua kích thích mãnh liệt mà run rẩy, cái cổ mảnh khảnh cùng toàn thân vẫn còn ửng đỏ, áo sơ mi che được một nửa cảnh xuân bên dưới, ngọn đèn chiếu ánh sáng yếu ớt vào, giống như làm tăng thêm vẻ ngoài ngọc khí của cậu.

Quân Chi rút ra khăn tay, lau khô hai tay, nhìn chằm chằm phía dưới của mình đang ngẩng cao đầu trong lớp quần, “Mày thành thật cho tao, nghiêm chỉnh im lặng đừng nháo, nhịn không được cũng phải nhịn.”(=))) anh thua sếp của anh rồi)

Anh không phải tiểu nhân thừa cơ hội, anh yêu Tề Tích, cho nên có thể chờ cậu mười bốn năm, hiện tại Tề Tích còn chưa chấp nhận anh, cho nên anh tuyệt đối sẽ không vì thỏa mãn bản thân thừa dịp tấn công, vì thế cho dù anh nhịn rất vất vả nhưng cũng không ăn cậu.

Anh cởi áo khoác ngoài của mình đắp cho Tề Tích, hai bên má nhẹ nhàng hôn: “Anh chờ em mười bốn năm, không cần tiếp tục đợi thêm nữa, nhưng là về sau em phải bù đắp toàn bộ cho anh.”

Tề Tích nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, trên mặt còn đỏ ửng nhợt nhạt, Quân Chi cúi đầu dùng chóp mũi cọ trán cậu, thở dài nhấn chân ga......

Đã bỏ lỡ thời thiếu niên và thanh niên, chúng ta không nên để phí nửa đời còn lại, không phải sao, Tề Tích?

===================================

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment