Thực Định Chung Thân

Chương 7

 Dịch: meomoon86

Beta: Tùy Nhã

Kì thực, Minh Đồng cảm thấy không tin vào cái gọi là số mệnh. Nhưng thực tế rõ ràng không hề như vậy.

Sau khi kết thúc lễ buộc tóc trưởng thành, trước ngày đó lão sư từ vạn dặm không xa vì hắn mà xem một quẻ, nói hắn có một nạn kiếp.

Cho dù từ bé hắn vẫn luôn tôn kính thúc bá Thiên Sư, nhưng điều này Minh Đồng hắn hoàn toàn không tin. Rất nhanh sau đó hắn liền quen mất nó, giống như một trò đùa nhanh chóng trôi qua. Sau nửa năm mà hắn không hề gặp bất kỳ tai họa nào cũng vì vậy mà tất cả mọi người dần dần quên chuyện này, ngay sau đó Minh Đồng bỗng sinh bệnh nặng, nằm liệt giường. Hắn dường như phải dùng hết linh đan diệu dược của hoàng thất cùng nhân sâm nghìn năm, miễn cưỡng mới nhặt về được tính mạng. Sau chuyện này Minh Đồng hắn không thể không tin quẻ bói của Thiên Sư, lúc hắn bệnh nặng mới khỏi, Thiên Sư quái tượng lại một lần nữa chỉ hướng cho Minh Đồng.

“Họa này phải dựa vào phúc sở, trong cái họa tất có cái phúc, thế chất, hồng loan tinh của ngươi đang động, người định mạng của ngươi đã có.”

Minh Đồng đang xem ca múa ở Khúc Lầu thanh suýt nữa phun ra một búng máu, “Tại sao Đế Tinh lại chiếu cố Bổn vương như vậy, ngay cả Vương phi cũng thay ta chọn xong?”

Minh Đồng tự giễu nhưng không ngờ lại nhận được hồi đáp: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Hắn không khỏi đen mặt, nói: “Thế bá, dẫu gì cũng phải nói rõ cho ta biết ta chết như thế nào, thiên cơ bất khả lộ nhưng ít nhất nể tình thúc phụ mà nói cho ta biết đôi điều chứ.”

“Thành Đông, người họ Nam.”

Thiên Sư vân vê ngón tay, thấy Minh Đồng ánh mắt đang trông đợi, cuối cùng chỉ đành nói như vậy.

Gần đây, đồ ăn hàng ngày không chỉ là món cơm xào trứng trăm năm ăn không thấy chán này mà cũng có rất nhiều món ăn phong phú khác. Chỉ là đồ ăn bình thường như khoai tây cắt lát cũng đủ khiến người ta thèm thuồng. Khoai tây đều được thái mỏng nhỏ miết như sợi, lá hành màu xanh cắt nhỏ tô điểm đĩa khoai càng làm tăng sự thèm ăn của Minh Đồng.

Quan trọng hơn là cảm giác vị giác đột nhiên trở lại, Minh Đồng biết người nam nhân kia đối với hắn thật tâm thất ý. Nhưng sao thể nhìn nếu như bảo mình cưới một người đàn ông cao lớn như vậy làm phi, ngược lại không bằng chết sớm cho xong. Có lẽ cả đời này không gặp hắn thì có thể đánh vỡ lời tiên đoán kia.

“Vương gia, Vương gia! Ta mới vừa làm xong món canh cà chua trứng gà, vẫn còn rất nóng hổi ngài ăn một ngụm cho ấm dạ dày đi!”

Thanh âm đủ lớn để truyền khắp vương phủ, Minh Đồng  trong phòng đen mặt nhẫn nhịn hơn nửa canh giờ. Không bao lâu Nam Lạc cuối cùng cũng mang thức ăn tới, đã vậy còn thét rất to, phải biết rằng có người ngồi trong nhà đang chịu đựng bao nhiêu sự mê hoặc.

“Đi, đi, mang canh vào cho Bổn vương.”

Tổng quản khổ sở, nói: “Vương gia, chỉ cần ngài nói một lời sẽ có người bưng vào cho ngài. Người này đã quay đi trở tám lượt chờ ngài, sợ là nếu không thấy Vương gia ngài… ”

Minh Đồng nhìn một mân chén bát ở phía trước mắt, cắn răng, nói, “Tên trời đánh này, thật là ma tới khắc Bổn vương mà!”

Nam Lạc cuối cùng cũng được vào, trên mặt hắn là sự vui mừng thật lòng, hắn nhìn về phía mân bát mà toét miệng cười, nụ cười chân thật xuất phát từ đáy lòng mà thuần túy.

“Vương gia, ta bưng thêm bát canh cho ngài.”

Hán tử cao lớn không hiểu lễ nghĩa, tự ý tiến tới gần ghế ngồi bên cạnh Minh Đồng, cầm một chén canh, lại quệt miệng thổi lạnh bát canh, “Uống rất ngon, uống một hớp đi?”

Nam Lạc ngẩng đầu lên nhìn, đây là lần đầu tiên Minh Đồng phát hiện ánh mắt hắn đen bóng, kinh ngạc gật đầu một cái, tiến người lên phía trước, một hớp ngậm vào môi Nam Lạc.
Bình Luận (0)
Comment