Trầm Du Nhất chuyển nhà rồi, cũng không báo cho Ôn Hành biết.
Cuối tuần, Ôn Hành tháp tùng mẹ Ôn đi tham gia tiệc nhà họ Phạm. Nhân vật chính của hôm nay là chị gái của Phạm Tri Diễm, tên là Phạm Tri Mân, thông báo kết hôn với một người thuộc tập đoàn vật liệu mới công nghệ cao.
Mẹ Ôn cầm theo ly rượu, chuyện trò với mọi người. Ôn Hành thầm cảm thấy bữa tiệc này thật nhạt nhẽo vô nghĩa, bèn đẩy cửa kính đi ra ban công, một tay chống trên lan can, nhìn về phía xa xăm.
Lát sau, cửa kính lại bị đẩy mở ra lần nữa. Có một người đứng cách Ôn Hành chừng một thước, dựa lưng vào lan can, ngắm nhìn bữa tiệc náo nhiệt qua khung cửa kính.
“Ôn tổng,” Phạm Tri Diễm lên tiếng, “Sao không nhận lời mời của tôi vậy?”
Ôn Hành chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, một lời cũng không nói, lập tức xoay người rời đi.
“Chỉ lên giường thôi tôi cũng có thể chấp nhận mà,” Phạm Tri Diễm níu lấy cổ tay hắn, “Trông tôi không đủ đẹp à?”
Ôn Hành liếc nhìn tay áo bị người kia kéo, lại nhìn Phạm Tri Diễm, chợt nở nụ cười.
Hẵn vốn không phải người hay cười, cho nên khi cười lên sẽ tạo nên cảm xúc mạnh, những đường nét cương ngạnh lạnh lùng thường ngày đều tan biến, ngũ quan ưu việt lại trở nên nổi bật hơn.
Phạm Tri Diễm nhìn đến ngẩn người.
“Tiêu chuẩn của tôi cao, ” Ôn Hành nói, “Cậu đúng là không đủ thật.”
Nói xong dứt khoát gỡ những ngón tay Phạm Tri Diễm đang níu tay áo mình, nhìn cậu ta, gằn từng chữ.
“Chắc là Phạm Tri Mân cũng không đủ đâu.”
Phạm Tri Diễm đứng thẳng lưng, bất động ở tại chỗ.
Bên dưới áo gấm vải vóc lụa là ngát hương là sự bẩn thỉu được che đậy cẩn thận.
Mẹ Ôn vẫn còn đang nói chuyện phiếm với mọi người, người xung quanh là ai Ôn Hành không rõ lắm, có điều nghe qua nội dung thì vẫn là bình phẩm mấy món đồ tráng miệng cao cấp như mọi khi. Ôn Hành chẳng có hứng thú lắm, đang muốn cầm ly rượu rời đi, chợt nghe mẹ mình nói, “Kích thước bao nhiêu cũng được à? Vậy hôm nào đó để tôi đặt làm một món kích cỡ như Đa Đa thật.”
Đa Đa là tên con cún mà mẹ Ôn nuôi.
Ôn Hành chợt dừng bước, xoay người nhìn người đối diện mẹ Ôn.
“Kích thước bao nhiêu cũng được à?”Trầm Du Nhất đột nhiên nhận được một cuộc gọi, nói rằng món tráng miệng được đặt riêng đã làm xong rồi, hỏi cậu hiện tại có tiện để giao hàng không.
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng Trầm Du Nhất còn đang bận bịu dọn dẹp căn nhà mới thuê, chẳng chút đề phòng mà báo địa chỉ cho người ta đưa hàng tới.
Khoảng hơn 40 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Trầm Du Nhất tháo găng tay ra mở cửa, bốn người đàn ông mặc đồng phục trắng đi vào, mang theo một chiếc hộp lớn phải to cỡ một mét rưỡi.
Lúc này mà cản thì không kịp nữa rồi. Trầm Du Nhất cũng chẳng còn cách nào khác ngoài theo sau. Chưa kịp hỏi xem bên trong là đồ gì, phía sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cứ đặt xuống đất là được.”
Trầm Du Nhất kinh ngạc quay lại, đã thấy Ôn Hành lúc này đang mặc một bộ âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt có hoa văn màu xanh lam đậm, tay áo đeo khuy măng sét được làm bằng kim loại đen đính đá sapphire. Mái tóc được tạo kiểu bằng keo, để lộ ra vầng trán đầy đặn.
Đúng là rất đẹp trai, nhưng Trầm Du Nhất lại không biết tại sao hắn lại mặc trang phục trang trọng cỡ này xuất hiện ở đây.
Bốn người đàn ông mặc đồng phục đặt món đồ xuống rồi rời đi. Ôn Hành nhìn Trầm Du Nhất đã ngây ngẩn cả người, bảo, “Mở ra xem thử đi.”
Trầm Du Nhất không nghe theo lời hắn mở hộp ra. Cậu ngừng lại một lát, nhìn găng tay lau dọn đặt trên ghế, hỏi Ôn Hành sao biết mà đến đây.
Ôn Hành mím chặt môi, không đáp. Trong bầu không khí im lặng giữa hai người, Trầm Du Nhất thầm nghĩ, vết thương trên mặt hắn đã lành rồi.
Qua một lúc, Ôn Hành đi tới bên cạnh cái hộp có kích cỡ to quá khổ nọ, gỡ dải ruy băng buộc bên ngoài hộp xuống.
Trầm Du Nhất không kìm được cũng nhìn về phía đó. Hộp giấy được làm khá tinh tế, thoạt trông có vẻ đắt tiền, không biết bên trong có gì.
Bên trong hộp giấy còn một lớp bọt biển. Ôn Hành xé chúng ném qua một bên, có chút thô bạo, mở ra bên trong có một lớp giấy lót.
Ôn Hành nghiêng người quay ra nhìn cậu, giống như đang thúc giục Trầm Du Nhất mau tới nếm thử món đồ bên trong.
Đó là một ngồi nhà bằng thạch hoa quả có kích thước tương đương với một cái chuồng thú lớn. Chọt chọt mấy cái, nó cũng sẽ rung rinh y hệt như trong phim hoạt hình vậy, thật sự quá chi tiết tỉ mỉ. “Ngôi nhà” được trang trí bằng các loại thạch hoa quả có màu sắc và độ trong suốt khác nhau. Cửa chính là thạch màu trắng sữa, có thể mở ra được, xem bày trí phòng ốc bên trong. Lầu hai có một ban công, trên đó có ghế nằm nghỉ, một cây dù lớn, một nhân vật nhỏ xíu và một chậu hoa trong suốt có thể tháo rời được. Trong chậu trồng một bụi hoa lá xanh mơn mởn, hoa vàng tươi tắn.
“Em có thể bò vào ăn đồ đạc trong nhà nữa.” Ôn Hàn nói, mặt không đổi sắc, không có vẻ gì là ý thức được mức độ kì quái của việc này.
Trầm Du Nhất: “… Ôn Hành.”
Ôn Hành nhìn hắn: “Em vào nhà không?”
Trầm Du Nhất không biết nói sao cho phải, kìm nén đến mức khó chịu, cuối cùng chỉ bảo, “Không, em không vào.”
“Ồ.” Ôn Hành thoáng chút tiếc nuối, song vẫn gật đầu, “Vậy em ăn cái chậu hoa đi vậy.”
Trầm Du Nhất không muốn ăn. Cậu không muốn Ôn Hành tiếp tục làm những việc khó hiểu như vậy nữa, cũng không muốn bị Lục Bình An gọi điện thoại cảnh cáo, nhắc cậu đừng lén liên lạc qua lại với Ôn Hành. Nhưng có thể là vì hôm nay Ôn Hành ăn mặc quá chỉnh tề, ảnh hưởng tới phán đoán và tư duy của Trầm Du Nhất, hoặc là bởi vì tuy rằng ngoài mặt Ôn Hành trông có vẻ vô cảm là thế, nhưng trong mắt hắn rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng.
Thế nên cuối cùng Trầm Du Nhất vẫn cầm chậu hoa bằng thạch kia lên, cắn một miếng.
“Thấy sao?”
Trầm Du Nhất nhìn hắn, nhai mấy miếng rồi đáp, “Cũng tạm được.”