Tối hôm đó, quả nhiên Ôn Hành không về ăn cơm.
Trong lúc nấu ăn, Trầm Du Nhất làm đứt tay.
Hai chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới nhau. Nhưng khi đặt chúng lên bàn cân so sánh thì tự nhiên lại có một mối liên hệ kì lạ với nhau. Cứ như thể việc Ôn Hành không về nhà ăn cơm là lí do khiến Trầm Du Nhất đứt tay vậy, hoặc là giả sử Ôn Hành có về ăn cơm thật thì Trầm Du Nhất sẽ không đứt tay nữa.
Trầm Du Nhất biết điều đó không đúng, nhưng cậu lại không ngăn được bản thân nghĩ như vậy.
Vết cắt không nông tẹo nào, Trầm Du Nhất tự nhiên lại chẳng nhớ ra hòm thuốc để ở chỗ nào, loay hoay tìm mãi mà không thấy. Thay vào đó chỉ tìm thấy một mớ bao cao su để dưới ghế sofa, dưới kệ TV, trong phòng làm việc và trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Cậu không nhớ là mình có để bao cao su ở bất cứ vị trí nào khác ngoài trong phòng ngủ của mình.
Trầm Du Nhất chẳng biết mình có nên vứt chúng đi không, bởi vì cậu không còn muốn dùng thứ này với Ôn Hành nữa. Nhưng cậu cũng đâu có ngăn được Ôn Hành dùng chúng với người khác.
Cuối cùng vẫn quyết định là không vứt đi. Cậu vẫn còn nhớ, ngày trước, mỗi khi cùng với Ôn Hành nổi hứng muốn ân ái ở mấy chỗ này, nhiều khi gấp gáp không nhịn được cậu cũng bảo hắn có thể vào luôn không đeo bao cũng được. Thế nhưng mỗi lần Ôn Hành đều có thể lấy ra được một cái bao cao su như làm ảo thuật vậy. Đôi lúc Trầm Du Nhất cảm giác Ôn Hành làm như thế chính là đang bảo vệ mình. Nhưng cũng có đôi khi, ví dụ như hiện tại, khiến cậu cảm thấy Ôn Hành thực sự là một người cực kì lãnh đạm. Nhớ lại những việc này lại khiến cậu thấy mệt mỏi, cậu không muốn để tâm nữa.
Trầm Du Nhất tìm không thấy hòm thuốc, hết cách chỉ đành giơ tay ra xối dưới vòi nước, để cho máu theo dòng nước cuốn đi.
Đến khoảng mười giờ, Trầm Du Nhất nằm trên giường đọc một cuốn truyện trinh thám, chỉ có đèn đọc sách là còn sáng. Lúc ấy, cậu nghe được tiếng động quen thuộc phía ngoài, biết là Ôn Hành đã về.
Trầm Du Nhất thò tay tắt đèn, khép cuốn sách lại đặt trên tủ đầu giường, làm bộ như đã ngủ say.
Cậu sợ Ôn Hành sẽ muốn dùng bao cao su với mình nữa.
Chỉ tiếc là kĩ năng giả vờ của cậu chưa bao giờ xuất sắc. Sau khi Ôn Hành rửa mặt mũi chân tay sạch sẽ xong, nằm xuống bên cạnh Trầm Du Nhất, liền biết cậu chẳng hề ngủ nghê gì hết.
“Trầm Du Nhất,” Ôn Hành mở to mắt trong bóng tối dù cũng chẳng để làm gì vì phòng tối thui. “Không phải anh đã bảo em là lúc giả vờ ngủ đừng nín thở rồi hả?”
“Em có nín thở đâu.” Trầm Du Nhất phản bác, lời buột ra khỏi miệng mới phát hiện mình đã bị lộ tẩy. Cậu lật ngược quay lưng về phía hắn, từ chối nói chuyện.
“Đúng là em không nín thở.” Giọng của Ôn Hành trong đêm rất trầm. “Anh lừa em đấy.”
Trầm Du Nhất vẫn không nhúc nhích.
Trong bóng đêm khó mà thấy rõ được bất cứ thứ gì, Ôn Hành chuẩn xác túm được bả vai của Trầm Du Nhất, tiến sát lại gần để hôn cậu. Dù nụ hôn chỉ rơi lên chóp mũi, Trầm Du Nhất vẫn cảm thấy hắn nghịch ngợm mà cũng may mắn phết.
Thực ra Ôn Hành vẫn luôn là một kẻ rất may mắn. Điều bất hạnh lớn nhất của hắn có lẽ chính là việc dính phải cậu, mất đi cơ hội tìm được tình yêu đích thực.
Bàn tay của Ôn Hành nóng ấm, đến mức khiến bả vai của Trầm Du Nhất có cảm giác như phải bỏng. Cơn bỏng rát từ bả vai lan ra khắp toàn thân, khiến cậu chịu đựng đau đớn cũng chật vật hết sức.
Cuối cùng Ôn Hành cũng tìm được bờ môi của cậu, không phí lời thêm nữa, đầu lưỡi lập tức cạy mở hàm răng của Trầm Du Nhất, mãi tới khi thoáng có vị máu đâu đó. Trầm Du Nhất không phân biệt được đó là máu của ai, nhưng lại chợt nghĩ tới ngón tay chảy máu ban nãy của mình, liền nghiêng đầu đi, đẩy Ôn Hành ra.
“Anh đừng,” cậu bảo. “Em không muốn.”
Ôn Hành không đáp, làm như không nghe thấy lời từ chối của cậu, thoắt cái đã lột quần của Trầm Du Nhất, lộ ra da thịt mềm mại, tròn tròn nảy nảy.
Ôn Hành vùi đầu mạnh mẽ làm, không biết rằng Trầm Du Nhất đang khóc. Nước mắt dính ướt hai bên tóc mai, khoái cảm hòa lẫn với đau đớn khiến cậu trào dâng tuyệt vọng. Cậu muốn đấm, muốn đá, muốn đạp người đang đè phía trên mình ra, muốn chia tay, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể lặng lẽ rơi nước mắt. Hai bàn tay siết chặt từ đầu đến cuối chỉ buông bên người. Đến ôm hắn cậu còn không dám, nói gì tới đánh hắn.
Ôn Hành dùng hai cái bao cao su.
Xong chuyện, Ôn Hành im lặng nằm đè trên người Trầm Du Nhất. Qua một lát mới lật người xuống, lột bao ra ném đi.
“Em đi tắm không?” Giọng Ôn Hành trầm thật đấy, quyến rũ thật. Trầm Du Nhất nghe mà khó chịu, không đáp. Cậu sợ Ôn Hành nghe ra là cậu vừa khóc.
Ôn Hành đợi một lát, không nghe được tiếng cậu trả lời bèn cúi đầu hôn lên đầu vai cậu một cái, “Trầm Du Nhất.”
Trầm Du Nhất vẫn im lặng không đáp. Ôn Hành chẳng thể làm gì hơn ngoại tự túc việc mình mình làm.
“Ngủ đi.”
Sau khi Ôn Hành tắm rửa sạch sẽ lần nữa xong, đi ra, Trầm Du Nhất đã ngủ thiếp đi.
Hắn nằm xuống bên cạnh, nhớ tới lúc Trầm Du Nhất đến công ty hôm nay có lời muốn nói lại thôi, mất hứng xoay người, cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Trầm Du Nhất lại như thường lệ dậy sớm hơn Ôn Hành. Cậu chịu đựng cơn đau nhức để mặc quần sao chỉnh tề, đứng bên giường một lát nhìn gương mặt say ngủ của hắn.
Hàng mi của Ôn Hành vừa đen lại vừa dày. Một cặp lông mày kiếm sắc bén. So với cậu, nhìn thế nào cũng thấy không giống nhau.
Giữa hai đầu lông mày của hắn có nếp nhăn mờ mờ, bởi vì hắn thường hay thích cau mày, khiến Trầm Du Nhất cứ luôn phải tự hỏi sao tâm tình hắn lại luôn xấu như vậy. Có đôi khi Trầm Du Nhất ở bên cạnh hắn, khi trong lòng đang len lén vui vẻ một chút, chớp mắt đã lại thấy vẻ mặt không thể tuyệt vời hơn của Ôn Hành. Cậu biết hắn cũng chỉ có vài vẻ mặt vậy thôi, bởi vì Ôn Hành rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt. Thế nhưng Trầm Du Nhất cũng vẫn khó mà giải mã được từng vẻ mặt của hắn đại diện cho cảm xúc gì. Lấy ví dụ như lúc hắn cau mày và lúc không cau mày, riêng cái đó thôi cũng đã là một biến số lớn rồi. Cho dù cộng thêm hình thái đôi môi thì cũng vẫn là một số lượng tổ hợp hết sức hạn chế. Đâm ra Trầm Du Nhất thường bối rối không biết hắn đang nghĩ gì.
Điện thoại chợt rung lên. Trầm Du Nhất hoàn hồn, nhìn Ôn Hành thêm lần nữa rồi xoay người đi ra khỏi cửa.
Cho dù làm đồ ăn lúc này thì Ôn Hành cũng sẽ hiếm khi ăn, Trầm Du Nhất cảm thấy thế thì thà không làm còn hơn. Thế là hôm nay là lần đầu tiên cậu đi làm mà không làm bữa sáng.
Trên đường, cậu tiện ghé mua cái bánh bao, ăn vài miếng đã thấy no mất tiêu. Cậu đoán là bản thân sẽ rất khó để lập tức nói ra lời chia tay, cho nên quyết định ít gặp Ôn Hành một chút thì hơn.
Nhưng dù thế, cậu lại vẫn dài dòng để lại cho Ôn Hành một tờ giấy nhắn là hôm nay mình bận nhiều việc nên không kịp làm bữa sáng.
Trầm Du Nhất tự phỉ nhổ bản thân. Nhìn gương mặt mình phản chiếu trên cửa kính tàu điện khi tàu lao đi vun vút, cậu lại thầm luyện tập lại một câu đó,
“Chia tay.”Khi Ôn Hành tỉnh lại, theo bản năng quờ tay sang bên cạnh, phát hiện ra ga giường quen thuộc đã lạnh ngắt. Theo thói quen, hắn vểnh tai để nghe ngóng tiếng Trầm Du Nhất đi qua đi lại trong nhà, nhưng chỉ nghe được sự yên tĩnh bao trùm.
Hắn mở mắt, xỏ dép đi trong nhà rồi ra khỏi phòng.
Trầm Du Nhất không ngồi trên bàn ăn cơm, cũng không đang nấu ăn trong bếp. Trầm Du Nhất không có ở đây.
Hắn lại nghĩ tới dáng vẻ của Trầm Du Nhất ngày hôm qua, có lời muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng lại chỉ hỏi hắn có về nhà ăn cơm không.
Ôn Hành rầu rĩ vò đầu, lại quay về phòng ngủ. Cầm điện thoại lên, ngón tay còn đang do dự trước cái tên Trầm Du Nhất trong danh bạ điện thoại, khóe mắt đã nhác thấy tờ giấy mà cậu để lại.
Hóa ra chỉ là vì hôm nay nhiều việc thôi. Ôn Hành an tâm, bỏ điện thoại qua một bên, lại nằm xuống giường đánh thêm giấc nữa.
Trầm Du Nhất bán mạng cho tư bản bù đầu tới trưa. Lúc đi ăn cơm trưa ở phòng ăn của công ty, điện thoại trong túi quần rung mấy hồi. Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, đoạn mới rút điện thoại, mở khóa màn hình.
Là Ôn Hành. Mấy tin nhắn liền, nhắc cậu nhớ đi lấy quần áo giặt ở tiệm, trong đó có một bộ ngày mai hắn cần phải mặc; một cái thì nói muốn cậu ngày mai làm bữa sáng, hôm nay không có đồ ăn làm xáo trộn thói quen hàng ngày của hắn.
Miêu tả bằng lời hình như không có đáng ghét đến thế, chứ thật ra nguyên văn tin nhắn là thế này.
Tin nhắn #1:
Trầm Du NhấtTin nhắn #2: 【 ảnh bộ tây trang 】
Tin nhắn #3:
Đi lấy.Tin nhắn #4: 【 hình chụp tờ giấy nhắn của Trầm Du Nhất 】
Tin nhắn #5:
Sau này không muốn thấy thứ như này nữa, không quenTrầm Du Nhất bấm vào khung phản hồi cuộc trò chuyện xong lại chẳng biết nói gì, qua một lúc lâu mới gõ xuống một chữ
“Ừ.”Ôn Hành lại gửi một tin nữa tới:
Sao không nhắn lại?Trầm Du Nhất nhấn gửi tin nhắn một chữ
“Ừ” xong lại gõ thêm một câu nữa, “Đâu có, có nhắn lại mà.”
Con trỏ nhấp nháy sau chữ cuối cùng. Trầm Du Nhất ngồi bất động hồi lâu nhìn dòng chữ này, cuối cùng lại nhấn nút xóa hết đi.
Ôn Hành cũng chẳng gửi thêm tin nào tới nữa.