Nhạc Lăng ở Lăng Dương vương phủ nhiều năm như vậy, tang sự đã làm qua, hỉ sự vẫn là lần đầu như tân nương tử lên kiệu. . May mà bọn họ đều là nam tử, dù muốn thành thân, nhưng cũng không muốn khoa trương rước lấy lời ra tiếng vào, cho nên mọi chuyện đều giản lược.
Hắn ở Cố phủ chỉ nhậm chức một ngày, đã đem tất cả mọi người trên dưới Cố phủ sai sử rất thuận buồm xuôi gió. Duy chỉ có một người không xuôi theo đó chính là Cố Tiểu Giáp. Kể từ khi biết Cố Xạ muốn cưới Đào Mặc, cả người hắn đều như bị búa nện vào, cả ngày cứ ngây ngây ngô ngô, gọi hắn ba tiếng không ừ bốn tiếng không hử.
Nhạc Lăng liền ném hắn luôn cho Cố Xạ, rồi nhắm mắt làm ngơ.
Thấy Cố Xạ, Cố Tiểu Giáp thoáng có chút nhân khí, yếu ớt hỏi: “Công tử thực sự muốn thành thân với Đào Mặc?”
Cố Xạ thoải mái đáp một tiếng xác nhận.
“Nhưng, Đào Mặc, hắn, hắn là một nam tử.”
“Ừ.”
“Hơn nữa tướng mạo hắn bình thường, lại không biết chữ.”
“Hắn biết chữ.”
Cố Tiểu Giáp ai oán nhìn y: “Công tử, hôn nhân đại sự phải theo lệnh phụ mẫu do lời của người mai mối, sao có thể như vậy… Như vậy vô cùng qua loa lại…”
Cố Xạ ngước mắt nhìn hắn.
Cố Tiểu Giáp đột nhiên cứng đờ mặt. Bởi vì ánh mắt Cố Xạ nhìn hắn vô cùng lạnh lùng.
“Công tử.” Hắn sợ hãi kêu lên.
Cố Xạ nói: “Nếu ngươi không muốn, có thể đến trướng phòng nhận một trăm lượng bạc.”
Thụp, Cố Tiểu Giáp quỳ xuống, cúi đầu nhìn đất, hai mắt đỏ lên, “Ta từ nhỏ đã theo công tử, nếu công tử không cần ta, ta không còn chỗ nào để đi.”
Cố Xạ nói: “Ta viết một phong thư, ngươi trở lại kinh thành là được.”
Cố Tiểu Giáp ra sức dập đầu bảy tám cái, “Công tử đừng đuổi ta đi! Ta, ta không nói nữa là được.”
“Hôm nay không nói?”
“Sau này không bao giờ nói nữa!” Cố Tiểu Giáp ủy khuất rơi lệ.
Cố Xạ thả sách trong tay xuống, đạm nhiên nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ tới sau này muốn cùng ai chung sống cả đời chưa?”
Cố Tiểu Giáp lau lau nước mắt nói: “Đương nhiên là công tử.”
“Không phải việc này.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Cái này, đương nhiên là do công tử làm chủ?”
Cố Xạ nói: “Ha? Ta đem ngươi gả cho Hách Quả Tử ngươi cũng nguyện ý?”
Cố Tiểu Giáp ngây người, hồi mới kêu lên: “Ta thà xuất gia làm hòa thượng!”
Cố Xạ nói: “Chung quy có một ngày ngươi sẽ biết, có người ngươi thà xuất gia làm hòa thượng cũng không muốn cưới người đó, lại có người nếu ngươi không thể cưới được, thì thà xuất gia làm hòa thượng.”
Cố Tiểu Giáp trợn to mắt nói: “Ý công tử người đối với Đào, Đào Mặc đã là…”
Cố Xạ lại cầm sách lên, không đáp.
Cố Tiểu Giáp thấy y không đáp, ngượng ngùng đứng lên, ôm trán rón ra rón rén ra khỏi cửa.
Chờ hắn đi rồi, Cố Xạ mới thả sách xuống.
Lời nói với Cố Tiểu Giáp bất quá chỉ là thuận miệng mà nói, y chưa bao giờ nghĩ tới mình không thể cưới Đào Mặc.
Nếu thật sự như vậy sẽ thế nào?
Ý niệm này vừa chợt lóe lên trong đầu, liền bị y cười nhạt một tiếng gạt đi.
So với Cố thị chủ tớ rỗi rãi tự tại, Nhạc Lăng lại bận rộn chân không chạm đất.
Gấp thì gấp, tam thư lục lễ vẫn không thể thiếu.
Nạp thái hắn trực tiếp coi là lần mình tới cửa làm mối kia, chuyện xấu hổ như vậy hắn không muốn làm lại một lần nữa.
Sinh thần bát tự của Đào Mặc rất nhanh đã được đưa đến tay Cố Xạ, Cố Xạ trong một ngày, đã cho ra kết quả duyên trời tác hợp, ngay cả nạp cát cũng không cần, trực tiếp chọn ra một ngày lành tháng tốt, nói là bảy ngày sau.
Kim sư gia ở huyện nha lâu như vậy, những chuyện như vậy đương nhiên cũng không gạt được lão. Sau khi lão biết, dù có kinh hãi, nhưng rất nhanh đã thích ứng được, cứ thản nhiên như vậy. Đối với chuyện ngày trước hắn cự tuyệt hôn sự với Hứa đại tiểu thư trang tơ lụa phồn hưng cũng rất nhanh tiêu tan. Dù sao thế gian bây giờ, đoạn tụ cũng chẳng còn lạ lùng gì, lại có chút ý tứ thấy nhưng không thể trách, chỉ có thể trách mình bại.
Nhưng kì hạn bảy ngày của Cố Xạ lại làm cho lão và Lão Đào đều cảm thấy quá gấp.
Lão Đào thầm đoán chẳng lẽ có chuyện gì, mới khiến Cố Xạ nóng vội như vậy, liền tới cửa hỏi thăm, lấy được đáp án rồi lại làm cho lão kinh ngạc.
Cố Xạ nói Nhạc Lăng bất thể ở lâu, chỉ có thể tranh thủ trước khi hắn rời đi giải quyết thỏa đáng mọi chuyện.
Nhạc Lăng thì thật sự tận sức.
Rất nhanh tập trung sính lễ, ban đêm len lén đưa đến huyện nha.
Lão Đào nhận lấy rồi, cũng vội vã hồi lễ.
Việc này coi như là nạp chinh.
Chỉ có thỉnh kì là còn có chút nghi vấn.
Nhạc Lăng hai lần phái người đến hỏi, đều chỉ nói sẽ bàn lại.
Tiễn hạ nhân Cố phủ đi rồi, Lão Đào hỏi Đào Mặc, “Thiếu gia còn có gì lo nghĩ?”
Đào Mặc ngồi trên thềm đá, ôm gối, thấp giọng nói: “Ta sợ.”
Lão Đào ngẩn ra, sau đó cười nói: “Đời người luôn phải có một lần như vậy, không cần sợ. Dù sao thời gian người và Cố Xạ quen biết nhau cũng không coi là ngắn, không tính là manh hôn ách giá, càng không cần phải sợ.”
*manh:mù, ách: điếcĐào Mặc lắc lắc đầu, “Ta vẫn sợ nó là giả.” Hắn vươn tay, nhấc tay áo, lộ ra vết máu bầm trên cánh tay, “Ta luôn cảm thấy nó giả, có thể là véo đau, nhưng ta vẫn cảm thấy giống như giả vậy.”
“…” Đây là khúc mắc. Lão Đào vốn tưởng rằng Cố Xạ đưa sính lễ đã là phương thức giải trừ khúc mắc của hắn hữu hiệu nhất, không ngờ khúc mắc của Đào Mặc lại thâm căn cố đế đến như vậy.
“Thiếu gia.” Lão khom lưng nắm lấy tay hắn, “Ngươi đi theo ta.”
Đào Mặc ngơ ngác đứng lên, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
“Cố phủ.”
Đào Mặc liền dừng bước, “Kim sư gia nói trước khi kết hôn, tân nhân không được gặp nhau.”
Lão Đào nói: “Không gặp thì không gặp, cách ván cửa trò chuyện vẫn có thể.”
“Nhưng như vậy sợ là không hợp lễ.”
Lão Đào nói: “Một chút nghi lễ vụn vặt dùng để nghe là được rồi, nếu mọi thứ đều nghe, mọi thứ đều làm, không phải là mệt chết sao?”
Đào Mặc còn muốn nói gì đó, đã bị Lão Đào không nói thêm lời nào kéo ra ngoài.
Con đường từ Huyện nha đến Cố phủ này, đối với Lão Đào có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Đào Mặc đến trước cửa, lại do dự không tiến thêm.
Lão Đào nói: “Đáp án thì phải tự mình tìm lấy.”
Đào Mặc ngẩng đầu nhìn hai chữ Cố phủ một lúc lâu, đột nhiên xoay người lách lên xe ngựa.
Lão Đào kéo hắn lại, “Nếu hôm nay người không hỏi, sợ là không thể an tâm.”
Đào Mặc đứng im trước xe.
Lão Đào nói: “Một đời người, chẳng qua là sống cho minh bạch. Đưa đầu một đao, rụt đầu một đao, sao không thử một lần?”
Đào Mặc hít một hơi thật sâu, xoay người đi đến trước cửa, đưa tay gõ cửa.
Người gác cổng thấy hắn, cả kinh nói: “Đào đại nhân, sao người lại tới đây? Người hiện tại không thể gặp công tử nhà ta.” Chuyện bọn họ muốn kết thân tin đồn lộ ra bên ngoài rất ít, nhưng từ trên xuống dưới Cố phủ đều đã truyền khắp.
Huyện nha trái lại vẫn không hay biết gì.
Đào Mặc nói: “Ta có lời muốn hỏi Huyền Chi.”
Người gác cổng nói: “Cái này, vậy ngài chờ một chút, ta thay ngài thông báo.”
Lão Đào nói: “Ngươi mời công tử nhà ngươi đến, nhưng vẫn đóng cửa như vậy, có lời gì cứ cách cửa mà nói, cũng không tính là gặp mặt rồi.”
Người gác cổng đáp ứng một tiếng rồi đi.
Đào Mặc đè chặt ngực, xoay người ngồi xổm xuống.
Lão Đào nói: “Cố Xạ mặc dù là văn nhân, nhưng so với đại đa số võ nhân thì lại càng nói một không hai hơn, thiếu gia không cần khéo lo trời sập.”
Đào Mặc nói: “Cái gì gọi là khéo lo trời sập?”
Lão Đào đem điển cố khéo lo trời sập tỉ mỉ giải thích một lần.
Đang nói, chợt nghe phía sau cửa vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Lão Đào thức thời lên xe ngựa, để bọn họ nói chuyện với nhau.
“Vũ Văn?” Thanh âm thanh lãnh của Cố Xạ vang lên.
Đào Mặc trong lòng chợt khẩn trương, chậm rãi đứng lên, “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Cố Xạ nói: “Hỏi.”
“Ngươi, vì sao ngươi lại đưa sính lễ đến?” Đào Mặc vừa nói ra, hô hấp liền khó thể duy trì, không khí trong lồng ngực dường như bị đè nén đến khó chịu.
Cố Xạ nói: “Sao giờ này ngày này ngươi mới nhớ tới mà hỏi.” Trong lời nói y mang theo tiếu ý nhàn nhạt, vừa nhàn nhã vừa hài lòng.
Tim Đào Mặc lại đập nhanh hơn.
Giây lát.
Cố Xạ mới chậm rãi nói: “Ta đưa sính lễ, là bởi vì muốn cưới ngươi.”
Đào Mặc dường như đứng không vững, thân thể như phù vân, trở nên nhẹ hẫng, giống như muốn bay lên. Hắn lắp bắp hỏi: “Vì, vì sao?”
“Cùng kết bạn trọn đời, không tốt sao?” Cố Xạ hỏi.
Sao lại không tốt?
Sao lại không tốt? !
Hắn thực nghĩ không ra còn có điều gì tốt hơn!
Đào Mặc ôm mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy xuống.
Có hai câu này của Cố Xạ, nguyên do ra sao có quan trọng gì? Quan trọng hơn là, sau này y cùng hắn kết bạn trọn đời, đầu bạc răng long.
Cửa phía sau phát ra tiếng lắc lư nhẹ.
Bản thân bỗng nhiên được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, trong hơi thở thoảng mùi hương quen thuộc.
“A, ngươi…” Đào Mặc lo lắng kêu lên.
Thanh âm Cố Xạ vang lên bên tai, “Không sao. Ta nhắm mắt.”
Đào Mặc từ từ thả tay xuống, nhắm mắt, nhẹ nhàng tựa đầu ngửa ra sau, tựa trên vai người sắp sửa nâng đỡ lẫn nhau cả đời.