Editor: Gà _ LQĐ
Sắp đến chân núi thì đột nhiên tuyết rơi lớn. Tịnh Thục không đành lòng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cõng ta rất mệt hay không? Nếu không, thả ta xuống, tự ta đi thôi."
Chu Lãng không hề nghĩ ngợi đáp: "Không mệt."
Y không có ý định buông tay, mặc dù không nhiều lời, nhưng Tịnh Thục có thể cảm nhận được sự quan tâm của y. Nhất định là sợ đất tuyết đường trơn, làm nàng bị thương. Nghĩ tới đây, trong lòng Tịnh Thục ấm áp, ngã đầu dựa vào vai y.
Thải Mặc và Chử Bình ngẩng đầu nhìn hai chủ tử trở lại, thấy bọn họ thân thiết, Thải Mặc vui mừng nói: "Ngươi nhìn kìa, Tam gia và phu nhân càng ngày càng thân mật."
Chử Bình cũng vui mừng thay Tam gia, cười hì hì nói: "Phu nhân chúng ta dịu dàng xinh đẹp, sao Tam gia không thích chứ, các cô nương Liễu An châu đều xinh đẹp động lòng người như phu nhân và Thải Mặc tỷ tỷ sao?"
Thải Mặc cáu hắn một cái, cười mắng: "Miệng của tiểu tử ngươi bôi mật rồi hả?"
"Hì hì! Ta đây nào có mật đã lau sạch hết rồi nha, vì ăn điểm tâm của tỷ tỷ đó."
"Biết ngươi có âm mưu mà, không phải muốn ăn điểm tâm sao? Cái này có gì khó, trở về sẽ làm cho ngươi."
Chử Bình mừng rỡ chắp tay thi lễ: "Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ tốt."
Đến bên cạnh xe ngựa, Chu Lãng ngồi xổm người đặt Tịnh Thục xuống, Thải Mặc bước nhanh nghênh đón: "Tam gia, tuyết càng rơi càng lớn, ngài cưỡi ngựa nhất định sẽ bị lạnh. Ngài và phu nhân ngồi xe ngựa đi, ta và Chử Bình ở bên ngoài đánh xe.
Cơn gió rét lạnh cuốn theo bông tuyết lớn thổi qua, khí trời như vậy thật sự không thích hợp cưỡi ngựa, Chu Lãng gật đầu đồng ý với đề nghị của Thải Mặc.
Lúc Thải Mặc đỡ Tịnh Thục lên xe lặng lẽ làm mặt quỷ với nàng, đương nhiên Tịnh Thục hiểu nàng có tâm tư gì, muốn cười lại không dám cười, chỉ mím đôi môi nhỏ nhắn cố nhịn.
Chu Lãng lên xe thì thấy tiểu nương tử mím môi anh đào nhỏ kiều diễm mỉm cười, tâm trạng cũng rất vui vẻ. Tú sắc khả xan [1], còn có thể điều chỉnh tâm tình. Tịnh Thục rất biết điều, nhường ghế chủ tọa cho y, mình ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Chẳng qua rất nhanh, Tịnh Thục bỗng phát hiện sắc mặt y trầm xuống, chẳng qua vì một câu nói của Chử Bình.
[1] tú sắc khả xan: ý chỉ người đẹp.
"Tam gia, đi đường lớn hay đường nhỏ?" Lúc sắp đến ngã ba, Chử Bình hỏi.
"Đi..." Chu Lãng trầm ngâm hồi lâu, tới khi đến cửa ngã ba Chử Bình không thể không ghìm ngựa dừng lại yên lặng chờ căn dặn.
Tịnh Thục vẫn cảm thấy y không phải là người không quả quyết, sao còn phải rối rắm về việc đi đường nào?
"Đi đường nhỏ đi."
"Vâng." Chử Bình đáp, đánh xe vào đường nhỏ.
Lúc đến không gấp gáp, nên đi đường lớn. Đường nhỏ không bằng phẳng như đường lớn, hơi lắc lư, nhưng cũng không phải quá gập ghềnh. Trên đường không có người, nên đi nhanh hơn chút.
"Đường nhỏ gần hơn phải không?" Tịnh Thục nhẹ giọng hỏi y.
"Ừ." Y vẫn buông mắt, trầm mặt, chỉ hừ mũi một tiếng.
Tịnh Thục thật không hiểu vì sao tâm trạng y không tốt, nhìn sắc mặt y càng ngày càng âm trầm, trống ngực trong lòng lại thùng thùng vang lên.
Không dám nói chuyện với y, cô nương ngơ ngác ngồi, sau khi xe ngựa đi một đoạn đường, mặt đất càng ngày càng gồ ghề. Tịnh Thục đưa bàn tay trắng nhỏ ra hé mở cửa sổ xe, nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra đoạn này là đường núi, ven đường có một số ổ gà, mà đường vùng này cũng cao hơn so những chỗ khác rất nhiều. Mùa đông, trên núi trơ trọi, không có gì hay để xem. Tịnh Thục đóng kỹ cửa sổ, khi quay đầu lại thì kinh hãi phát hiện ánh mắt Chu Lãng trốn tránh, dường như còn có gì đó trong suốt nơi đáy mắt.
Chu Lãng không dám nhìn, nhưng ở chỗ đó trùng hợp nàng mở cửa sổ ra xem, y nhịn không được liếc mắt, chỉ một cái nhìn, khiến y lệ nóng doanh tròng.
Tịnh Thục không biết tại sao tâm trạng y lại bi thương, cũng không biết phải an ủi y như thế nào, im lặng một hồi, xe ngựa lại đến chỗ bằng phẳng, nhưng vẫn không nghe được tiếng người qua đường. Chợt thấp giọng nói: "Thật may hôm nay có phu quân làm bạn, nếu không ta không dám về nhà. Tiết trời ác liệt như vậy, nếu đi đường lớn còn không biết phải mất bao lâu mới có thể về đến nhà nữa."
Vốn chỉ là một câu nói nhảm thôi, lại làm chân mày Chu Lãng đột nhiên xoắn lại, nâng ánh mắt như đuốc lên nhìn nàng chằm chằm.
Tịnh Thục không biết bản thân phạm sai lầm gì, bị dọa sợ đến mức che ngực, sợ hãi nhìn y.
Chu Lãng đột nhiên tiến lên nắm chặt hai vai nàng, không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm: "Nàng nói gì? Lặp lại lần nữa."
Tịnh Thục bị dọa sợ đến thở gấp, một chữ cũng không dám nói ra.
"Sau này, nếu ta không đi cùng nàng, nàng tuyệt sẽ không đi đường này phải không?" Chu Lãng sốt ruột vội hỏi.
Tịnh Thục không hiểu có đi đường này hay không thì có gì quan trọng sao, bị y lay ác liệt như vậy, chỉ đành phải hoảng sợ gật đầu.
Chu Lãng suy sụp buông nàng ra, nhìn chằm chằm mũi giày của mình trong chốc lát, đột nhiên hô to ra bên ngoài: "Chử Bình, quay đầu lại."
"Hu." Đột nhiên xuất hiện tiếng quát khiến Chử Bình bị hoảng run lên, vội vàng ghìm chặt cương ngựa. "Gia, ngài nói quay lại?"
"Quay lại, về lại chỗ đó." Chu Lãng nói như đinh chém sắt.
Xe ngựa rất nhanh quay đầu, lại trở về đoạn đường khá lắc lư kia. Chu Lãng bảo ngừng xe ngựa, chui đầu ra ngoài.
Tịnh Thục mở cửa sổ, thấy y tung người lên gò núi trong trời đầy gió tuyết. Không hổ là Tây Bắc Phi Ưng, khinh công của y rất tốt, dáng người nhẹ nhàng, như một con hùng ưng giương cánh bay xa, trong chớp mắt đã đến chỗ cao nhất.
"Chử Bình, Tam gia sao thế?" Tịnh Thục nhẹ giọng hỏi.
Chử Bình vội vàng đáp: "Phu nhân có điều không biết, nơi này chính là nơi mẫu thân ruột thịt của Tam gia qua đời. Năm năm trước, Chử phu nhân đi chùa Tây thắp hương, lúc trở về đột nhiên gặp phải mưa sa, núi đất sạt lở, khiến phu nhân, Đại công tử, còn có phu xe đều bị chôn dưới lớp bùn."
Hóa ra nương của y gặp chuyện không may ở đây, khó trách mới vừa rồi y kích động như vậy.
Tịnh Thục lo lắng nhìn sang, thấy y đứng ở đó một lát mờ mịt nhìn xung quanh, một chốc cúi đầu nghiêm túc quan sát gì đó. Bầu trời u ám, tuyết lớn rơi trên đầu, trên người y, nhưng y không hề có cảm giác gì.
Đột nhiên Tịnh Thục rơi lệ, nhìn thấy bóng dáng cô đơn đó trong trời đất mênh mông, trái tim nhói đau.
Có lẽ y phát hiện có điều khác thường? Chẳng lẽ đó không phải là một sự việc ngoài ý muốn?
Hồi lâu, cho đến khi trên đầu y đã rơi đầy bông tuyết, mới nặng nề bước lên xe ngựa.
"Lạnh không, lò sưởi cầm tay sẽ làm chàng ấm áp." Tịnh Thục đưa ấm lô màu tím của mình cho y ôm lấy.
Tính tình mẫu thân và Tịnh Thục tương tự nhau, dịu dàng nhã nhặn trầm tĩnh, thích đọc sách, nhát gan, hôm đó cuồng phong đột ngột, sấm sét vang dội, phụ thân không ở bên cạnh, ca ca lại bệnh. Theo như tính tình mẫu thân, cho dù gấp gáp, cũng sẽ không đi đường này. Đáng tiếc phu xe đã chết, không thể biết được tình huống lúc đó.
Vừa nghĩ tới có thể cái chết của mẫu thân không phải là ngoài ý muốn, mà do có người cố ý an bài, lông măng toàn thân Chu Lãng cũng dựng lên, đáy lòng run rẩy.
Y không nhận lấy ấm sưởi, cũng không còn nhìn nàng, chỉ im lặng đưa hai cánh tay ra, ôm nàng vào lòng.
Đột nhiên xuất hiện cái ôm khiến Tịnh Thục không biết phải làm sao, nếu bình thường, khẳng định mặt sẽ đỏ hồng lên. Nhưng hôm nay nàng không xấu hổ, bởi vì trong lòng đầy ắp sự đau lòng dành cho y.
Một tay Tịnh Thục cất ấm sưởi vào trong áo rồi dựa sát vào người y, muốn sưởi ấm cho y. Một tay khác vòng ngang lưng y, xiêm áo thật lạnh, trên đai lưng còn có vài lớp tuyết đọng, nhưng cô nương vốn luôn sợ lạnh lại không hề né tránh, mà càng ôm y chặt hơn.
Bánh xe nghiền trên đất tuyết, kêu lên vang dội. Trong xe ngựa lại rất yên ắng, chỉ có hai người nhắm mắt thật chặt ôm nhau.
Hồi lâu, giọng nói ấm áp của Tịnh Thục từ lồng ngực y vang lên: "Từ nay về sau, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhé."
Chu Lãng không mở mắt ra, cũng không nói gì, chỉ dùng hai cánh tay, ôm nàng chặt hơn.