Thục Phi

Chương 28

Giang mỹ nhân thấy tâm tình của Tiêu hoàng hậu không tốt, cũng không dám ở lâu, liền tìm cớ rời khỏi Chiêu Minh cung. Đợi sau khi nàng ta đi khỏi, Tiêu hoàng hậu mới hỏi Trám Tử: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, tại sao nhị hoàng tử lại chạy đến hậu điện (phía sau của cung điện), còn làm hỏng triều quan* cùng ‘ngọc bích’** của bản cung?” Hai chữ phía sau, nói ra có mấy phần tức giận.

Trám Tử tiến lên, sau khi thay một chén trà nóng cho Tiêu hoàng hậu, nói: “Nô tì đã hỏi qua, gần đây nhị hoàng tử cực kỳ thích cúc cầu, gần như chiều nào cũng tới vùng đất trống ở gần rừng hoa quế để chơi. Lần này, cúc cầu không cẩn thận bị đá đến vùng gần Chiêu Minh cung, vốn đã có người khuyên nhị hoàng tử rời đi, nương nương cũng biết tính nhị hoàng tử đấy, càng không cho hắn làm gì, hắn càngcố tình làm cho bằng được...”

Nghe đến đó, Tiêu hoàng hậu đã đoán được tám chín phần chuyện gì xảy ra sau đó, tay phải nặng nề đấm lên mặt bàn, làm cho chén trà đều lung lay rơi xuống, tức giận nói: “Nhị hoàng tử này khá lắm, ỷ vào sự nuông chiều của hoàng thượng, đúng là hoàn toàn không coi bản cung ra gì, hôm nay dám làm loạn ở Chiêu Minh cung, có khi ngày mai còn dám ám sát thái tử.”

Trám Tử nghe vậy cúi đầu thật thấp, không dám nói tiếp. Nói về tính khí của nhị hoàng tử, hơn phân nửa trách nhiệm vẫn là của vị chủ nhân ở trước mắt này, nếu không phải người trước kia luôn ngăn cản hoàng thượng trừng phạt nhị hoàng tử, nhị hoàng tử cũng sẽ không dám ngông cuồng như hôm nay.

Đột nhiên, Tiêu hoàng hậu “hừm” một tiếng, lập tức mày nhăn lại thật sâu, nói: “Ngươi đã hỏi rõ ràng chưa? Có phải có người khác nhúng tay vào không?” Ngày nào cũng đi chơi, tại sao lại chọn đúng hôm nay tới quấy rối?

Ngọc Đào đang đứng nghiêm trang ở một bên mở miệng: “Nương nương, tha cho nô tì lắm miệng, Như Nhi các nàng lau chùi triều quan của người, là người mới phân phó sáng hôm nay.”

Tiêu hoàng hậu dĩ nhiên cũng nhớ ra chuyện này, chậm rãi gật đầu,bỏ qua một điểm nghi ngờ cuối cùng trong lòng. Sau một lúc lâu, nàng xoa xoa chuỗi hạt phỉ thúy, nói: “Sang năm nhị hoàng tử sẽ tới lớp học, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hủy hoại thanh danh của hoàng gia, ngày khác ta sẽ xin thái hậu ban thưởng vài ma ma dạy quy tắc cho hắn, cho hắn học thật tốt cái gì gọi là quy củ.”

Ngọc Đào cười nói: “Nương nương thật sáng suốt, chắc Trương Đức phi nhất định sẽ cảm kích tâm ý và sự ưu ái này của nương nương.” Trám Tử cũng phụ họa vài câu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, sau này nhị hoàng tử nhất định sẽ không dễ sống, chỉ hy vọng không ảnh hưởng đến những người hầu hạ như bọn họ. May mắn nàng ta là người của Chiêu Minh cung, chỉ cần cẩn thận một chút, nhất định không có việc gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Mạt Vân không cần Hồng Tịch gọi dậy, tự mình xốc màn che xuống giường làm cho đám người Lục Tinh kinh sợ vội vàng đi tới, người thì giúp nàng mặc quần áo, người thì giúp nàng đi giày, tiểu cung nữ đợi ở ngoài cửa sau khi nghe thấy tiếng nói từ bên trong mới bưng chậu nước ấm và khăn lông đi vào, bắt đầu hầu hạ Thục phi rửa mặt trang điểm.

“Hôm nay thoạt nhìn tinh thần của nương nương thật tốt.” Tiễn Dung vừa tiến đến, liền hành lễ cười nói với Thẩm Mạt Vân đang ngồi đối diện ở trước bàn trang điểm.

Thẩm Mạt Vân vừa chọn trang sức, vừa tùy ý đáp lại: “Người gặp việc vui thì tinh thần thoải mái thôi, chuyện tốt đến, tự nhiên cũng thấy khoẻ lên, cũng coi như việc tốt.” Buông trâm cài tóc trong tay xuống, ngón tay chỉ vào thủy tinh ngọc bộ diêu*** ở bên cạnh, “Đổi thành cái này đi, không cần vàng.”

Lục Tinh cầm lấy thủy tinh ngọc bộ diêu kia nhẹ nhàng cắm vào búi tóc mềm mượt như mây, dây kết thủy tinh óng ánh trong suốt tự nhiên rủ xuống dưới, dưới ánh sáng của đèn, phát ra ánh sáng bảy màu. Lại chọn thêm vài cây trâm cài đầu bằng ngọc nhạt màu, thay một bộ cung trang màu trắng ngà, không bao lâu, Thẩm Mạt Vân đã trang điểm xong xuôi, nàng nghĩ nghĩ, lại chọn một cái vòng tay vàng khảm trân châu đeo vào tay phải, cả người nhìn qua rất nhẹ nhàng thanh thoát.

Trước khi đi Chiêu Minh cung, Thẩm Mạt Vân hỏi: “Thương thế của Cẩm Sắc, y sư nói thế nào?”

“Nương nương yên tâm, y sư nói, thương thế của Cẩm Sắc khôi phục vô cùng tốt, qua hai ngày nữa, vết thương bên ngoài có thể sẽ khỏi hẳn, chẳng qua sẽ để lại sẹo.” Lục Tinh cũng có chút thương tiếc nói, trên mặt nữ nhân để lại sẹo, ngay cả có thể xuất cung trước, chỉ sợ cũng khó tìm được người tử tế.

Thẩm Mạt Vân nghe xong, chỉ có thể nói: “Chú ý chăm sóc nàng thêm một chút.”

Lục Tinh cúi người nói: “Vâng, thưa nương nương.”

Thẩm Mạt Vân gật đầu, nói: “Đi thôi.”

Ra lệnh một tiếng, đoàn người nâng kiệu lên, lung lay một chút đi đến Chiêu Minh cung.

Đi tới một nửa, liền gặp Liễu quý phi cũng đang đi thỉnh an hoàng hậu, đợi sau khi người của hai bên hành lễ xong, hai cỗ kiệu song song mà đi, chẳng qua nếu cẩn thận nhìn, vẫn có thể thấy, vị trí của Thục phi hơi chậm hơn Liễu quý phi nửa bước.

“Hôm nay muội muội trang điểm thật đẹp mắt, thanh lệ lịch sự tao nhã, làm cho người ta thấythật thoải mái.” Liễu quý phi nhìn Thẩm Mạt Vân, nửa thật nửa giả nói.

“Tư sắc của muội như vậy, làm sao so được với một nửa sắc đẹp của tỷ tỷ.” Thẩm Mạt Vân mỉm cười nói, lời này cũng không phải là giả, hôm nay Liễu quý phi mặc cung trang màu hồng đào, trong búi tóc cắm một cây trâm cài phỉ thúy khảm hồng ngọc vô cùng đẹp đẽ quý giá, khuyên tai, vòng tay đều cùng loại hoa lệ, đá quý dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rạng rỡ làm cho nàng càng thêm xinh đẹp.

“Muội muội nói thật dễ nghe.” Liễu quý phi nhẹ nhàng liếc nàng một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.

Khi nói chuyện, hai cỗ kiệu đã đi tới trước cửa Chiêu Minh cung, theo tiếng thông báo của tiểu thái giám, hai người song song bước vào, chẳng qua trong nháy mắt, Thẩm Mạt Vân liền cảm giác được một ánh mắt xẹt qua nàng, nhìn qua người đi phía bên trái, trong lòng âm thầm cười lạnh, kính cẩn hành lễ thỉnh an Tiêu hoàng hậu, sau khi được cho phép đứng dậy ngồi xuống vị trí của mình, lúc này nàng mới có thời gian đi quan sát thần sắc của mọi người đang ngồi ở đây.

Chỉ bàn về mĩ mạo (sắc đẹp), Thẩm Mạt Vân và Liễu quý phi cũng coi như là tương xứng, tục ngữ có câu, người đẹp vì lụa, có thể tôn lên vẻ đẹp trời sinh, cũng là nhờ vào trang điểm và cách ăn mặc hậu thuẫn.

Liễu quý phi hôm nay trang điểm vô cùng rực rỡ, trâm cài phỉ thúy khảm hồng ngọc kia, vừa vào cửa điện, liền khiến mọi người không tự chủ được nhìn thêm mấy lần. Không ít phi tần đều nhớ ra, đó là một trong những cống phẩm mà năm trước phương Bắc tiến cống, chỉ có một cái duy nhất, sau này hoàng đế thưởng cho Liễu quý phi, nói về ân sủng, thì Liễu quý phi luôn làm cho người ta đỏ mắt không thôi. Chuyện đã xảy ra ở Chiêu Minh cung hôm qua đã sớm truyền khắp hậu cung, chỉ là không nghĩ tới hôm nay Liễu quý phi liền đeo cây trâm cài này đến, đây không phải là đang khiêu khích sao?

Tính ra, bộ cung trang màu trắng kia của Thẩm Mạt Vân, có vẻ cực kỳ bình thường.

Mọi người nhìn thoáng qua nhau, sau đó không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng, quyết định không tham gia vào chuyện này, gí đầu vào họng súng, ngay cả Giang mỹ nhân và Nguyễn mỹ nhân hay cãi nhau nhất, cũng đều an phận ngồi một bên, không dám lên tiếng.

Cả phòng đầy người, cũng chỉ có Liễu quý phi thong dong thoải mái, nửa phần cũng không thèm che giấu sự đắc ý trên mặt, Tiêu hoàng hậu chỉ hỏi vài câu khách sáo, sau đó không lên tiếng nữa.

Thẩm Mạt Vân lặng lẽ đếm những người trong phòng, ngoài Trương Đức phi, những người khác đều đã ở đây. Lúc này, lại truyền đến tiếng thông báo của tiểu thái giám, “Trương Đức phi đến!”

“Nô tì bái kiến hoàng hậu nương nương!” Trương Đức phi đi lên phía trước, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người quỳ xuống hành lễ.

Nhìn Trương Đức phi hạ tư thái mình thấp như vậy, trên mặt Tiêu hoàng hậu vẫn là biểu tình không vui không giận, chỉ gật đầu nói: “Ừ, đứng dậy đi, trên đất lạnh, đừng quỳ kẻo nhiễm lạnh.”

Thật không hổ danh là hoàng hậu, câu nói đầu tiên đã cắt đứt đường lui của Trương Đức phi, ai mà không biết lại tưởng rằng hoàng hậu là thánh mẫu (người cực kỳ hiền lành tốt bụng) không bao giờ để bụng, thế thì về rửa mắt đi rồi quay lại. Thẩm Mạt Vân lạnh lùng nghĩ, tuy rằng nhị hoàng tử không bị ăn đòn làm cho nàng có chút tiếc nuối, nhưng khiến hoàng hậu chịu thử một chút đau khổ như vậy, tức giận nghẹn ở trong lòng cuối cùng đã giảm đi hơn một nửa.

Trương Đức phi nghe nói như thế, chẳng những không đứng lên, ngược lại còn tiếp tục dập đầu hành lễ, lệ rơi đầy mặt nói: “Thiếp thay nhị hoàng tử tới xin hoàng hậu nương nương tha tội. Nhị hoàng tử trời sinh tính tình không tốt, lại không nghe lời, trước kia thiếp đã nói hắn mấy lần, nhưng luôn cho rằng con mình chỉ nhất thời nghịch ngợm, hơn nữa thiếp chỉ có một mình hắn, khó tránh khỏi không đành lòng trách phạt nặng. Vì nuông chiều lại khiến cho hắn gây ra sai lầm lớn như thế, tổn hại bộ mặt của hoàng gia. Thiếp không có cách nào khác, chỉ phải xin tự nhận tội trước, bằng không lại không có mặt mũi nào đối diện với hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ.”

Nói xong, lại tiếp tục dập đầu, “Thiếp thân là mẹ đẻ của nhị hoàng tử, không dạy dỗ hoàng tử cho tốt, xin hoàng hậu nương nương giáng tội.”

Tiêu hoàng hậu nghe được nhướng mày, quay đầu quát mấycung nữ: “Các ngươi hầu hạ như thế nào vậy? Còn không mau đỡ Đức phi dậy!”

“Vâng, nương nương!” Lúc này có hai cung nữ tiến lên đỡ Trương Đức phi đứng dậy.

Trương Đức phi không biết làm thế nào, đành phải nức nở đứng lên, trên mặt chưa bôi son đánh phấn, có quầng thâm dưới mắt, nhìn qua vô cùng tiều tụy. Thấy vậy Thẩm Mạt Vân cũng có chút chột dạ sờ sờ gò má của mình, may mà vừa rồi giữa đường gặp được Liễu quý phi, bị sự rạng rỡ của nàng ta che mất, bằng không với bộ dạng tinh thần no đủ này của nàng trong mắt hoàng hậu, phỏng chừng cũng sẽ làm cho nàng ta ngứa mắt.

Tiêu hoàng hậu ôn tồn nói: “Bản cung biết nhị hoàng tử không cố ý làm như thế, lúc đó ra lệnh phạt cũng chẳng qua là tức giận đến mất đi lý trí. Nhị hoàng tử làm hỏng triều quan của bản cung chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm thái tử bị thương, mới là việc lớn. Thái tử là quân (ý nói thái tử là người chỉ dưới hoàng đế), nhị hoàng tử là thần, tội danh không tôn trọng bề trên, khó giữ được miệng lưỡi của người khác, nói ra nói vào, cũng sẽ làm mất danh tiếng của nhị hoàng tử. Ngươi là mẫu phi của hắn, càng nên hiểu được đạo lý này mới đúng.” Nói một tràng nhưng cũng chưa nói sẽ bỏ qua chuyện này.

Trương Đức phi cúi đầu khóc nói: “Thiếp biết, thiếp chỉ là đau lòng đứa nhỏ...”

Liễu quý phi tùy ý tựa vào ghế, thấy thế giương giọng nói: “Hoàng hậu nương nương, Đức phi muội muội lấy tấm lòng của người mẹ hiền vội tới cầu xin cho nhị hoàng tử. Hoàng hậu nương nương cũng làm mẹ, chắc hẳn là hiểu tâm tình của Đức phi. Hôm qua hoàng hậu nương nương ra lệnh đánh nhị hoàng tử ba mươi gậy, là thương xót thái tử bị thương, thiếp cũng hiểu được. Chỉ là, nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, hoàng hậu nương nương lòng dạ rộng lương, chắc hẳn sẽ không so đo việc nhỏ đó với một đứa bé?”

Tay phải giấu trong tay áo rộng rãi của Tiêu hoàng hậu đột nhiên nắm chặt lại, ngày hôm qua Liễu quý phi đã nói y như này khiến cho hoàng thượng miễn phạt đánh nhị hoàng tử, mà hoàng thượng... Dĩ nhiên cũng đồng ý với cách nói của Liễu quý phi. Vừa nghĩ đến đây, Tiêu hoàng hậu liền cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn, là Đông cung thái tử, con trai trưởng của hắn, chẳng lẽ còn không quý giá bằng đứa nhỏ của Trương Đức phi sao?

“Hoàng hậu nương nương, thiếp không dạy nhị hoàng tử chu đáo, tình nguyện lĩnh tội...”

Trương Đức phi kêu to làm Tiêu hoàng hậu giật mình, nàng ta nhìn một vòng phi tần có thần sắc khác nhau, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người một người trong đó.

“Thục phi, muội cảm thấy như thế nào?”

Thẩm Mạt Vân ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Hoàng hậu nương nương luôn coi chúng ta như tỷ muội, đối xử công bằng, hiền danh cả nước ai ai cũng đều khen ngợi. Nói vậy hoàng hậu nương nương đối xử với nhị hoàng tử, cũng như mẫu tử, không có nửa phần bất công.”

Lúc trước dám đến xem thường nàng, hiện tại cũng đừng trông mong nàng sẽ làm thánh mẫu, nhưng nàng là nhất phẩm Thục phi, nếu hoàng hậu muốn chỉnh nàng, trước hết cũng phải xem ý của hoàng thượng và thân phận của nàng. Suốt ngày nhường nhịn, chỉ biết làm cho người khác được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment