Thục Phi

Chương 54

Editor: Natalie Pham



Sau khi Tần tiệp dư sinh xong, tinh thần không ổn định lắm, thi thoảng hay lẩm bẩm nhớ rằng nàng ta sinh được hoàng tử, chứ không phải công chúa, thái y bắt mạch xong cũng nói, do Tần tiệp dư không chịu nổi kích thích. Tình hình này vẫn tiếp tục đến tận ngày đầy tháng của tiểu công chúa, chưa có nửa phần chuyển biến tốt.

Tiểu công chúa, ách, xếp theo thứ bậc thì người trong cung đã bắt đầu gọi nàng là nhị công chúa. Lễ tắm ba ngày cùng đầy tháng của nhị công chúa rất bình thường, sau khi hoàng đế hạ chỉ ban thưởng lễ vật, cũng chưa từng xuất hiện, đối lập với lễ đầy tháng trang trọng của đại công chúa, tất cả mọi người đều hiểu rõ, hoàng đế không thích nhị công chúa. Sau này, khi hoàng đế đặt tên cho nhị công chúa, chuyện này càng rõ ràng hơn.

"Dạ, cũng gọi là Mật Trùng, Trúc Trùng..." Thẩm Mạt Vân thấp giọng thì thầm, sắc mặt rất kì quái, nàng nhìn về phía Tiễn Dung, "Thật sự do hoàng thượng lấy tên sao?" Nàng biết hoàng đế không thích đứa nhỏ trong bụng Tần tiệp dư, nhưng cũng không nghĩ sẽ thể hiện điều đó trực tiếp trên tên gọi, đây... Thật sự làcách làm của hoàng đế, không hề nể mặt.

Tiễn Dung khẳng định nói: "Sẽ không sai, buổi sáng hôm nay đã có thái giám đi Thanh Ảnh các tuyên chỉ."

Thẩm Mạt Vân gật đầu, tạm thời giấu đi cảm xúc kinh ngạc, nói: "Tần tiệp dư dưỡng bệnh thế nào rồi? Có tốt hơn không?"

Tiễn Dung thở dài: "Thái y nói, vẫn như cũ, không có chuyển biến tốt. Hôm kia Tần lão phu nhân vào cung thăm Tần tiệp dư, nghe nói hai người còn tranh cãi một lúc lâu, Tần lão phu nhân tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi." Hiện tại Tần lão phu nhân là mẹ đẻ của An Khang hầu, cũng là mẹ đẻ của Tần tiệp dư, là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm.

Nàng dừng lại một lát, lại nói: "Hiện nay Tần tiệp dư bị như thế này, chẳng biết ngày sau nhị công chúa sẽ giao cho ai nuôi nấng." Dựa vào gia thế của Tần tiệp dư, hơn nữa phía trước kia cũng khá được sủng ái, cho dù chỉ sinh được công chúa, chẳng sợ hoàng thượng sẽ không sủng ái như đại công chúa, muốn thăng lên địa vị cửu tần cũng không khó. Nhưng cuộc đời hay thay đổi, đầu tiên là Tần tiệp dư bị kinh sợ khiến tính tình thay đổi nhiều, sau đó sinh ra nhị công chúa lại không được hoàng đế yêu thích, bây giờ càng bị rơi vào trạng thái nửa điên nửa dại, còn có thể tranh cãi với cả mẹ đẻ, nếu còn tiếp tục như vậy, Tần tiệp dư bị quên lãng trong hậu cung, cũng chỉ là sớm hay muộn thôi.

"Hoàng thượng sẽ có sắp xếp, không được, còn có thái hậu." Thẩm Mạt Vân lạnh nhạt nói xong, lại nói: "Trời nóng, để ý chỗ Bảo nhi nhiều hơn, không được phép đặt trực tiếp chậu băng trong phòng, nói với bà vú ma ma chịu mệt nhọc một chút, quạt gió là được. Thân thể trẻ con rất yếu, gặp lúc nóng lúc lạnh sẽ rất dễ bị cảm lạnh." Nàng vẫn còn nhớ rất rõ lần Bảo nhi bị bệnh nặng năm trước.

"Nương nương yên tâm, các nàng sẽ cẩn thận làm theo." Tiễn Dung nói.

Cơn sóng gió mà Tần tiệp dư và nhị công chúa mang đến, rất nhanh yên lặng. Nữ nhân tiếp tục sống sót trong hậu cung, rất ít người ngốc, kể cả thái độ của hoàng đế với Tần tiệp dư hay tên của nhị công chúa, các nàng đều có thể hiểu rõ ý của hoàng thượng. Trong thời gian ngắn, Thanh Ảnh các lúc trước luôn đông đúc náo nhiệt lập tức trở nên hiu quạnh. Nhị công chúa có bà vú, có ma ma, có cung nữ chăm sóc, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày, chỉ có Tần tiệp dư vẫn cứ chìm đắm trong ký ức về những ngày tháng được sủng ái, sống trong mơ màng. Khiến Tần lão phu nhân đến thăm nàng ta vừa tức giận vừa đau lòng, bà thật sự không hiểu, vì sao con gái luôn luôn dịu dàng đoan trang lại biến thành như vậy, ngày nào cũng suy nghĩ đến cách chữa khỏi bệnh cho nữ nhi.

Những lời nói của Tần tiệp dư trong ngày sinh sản, dưới sự chèn ép của Liễu quý phi, cũng không gây một chút sóng gió nào, dường như những lời nói mọi người nghe được hôm đó chỉ là ảo giác mà thôi. Kể cả chuyện “đổi đứa bé” mà Tần tiệp dư thốt ra lúc nửa hôn mê, cũng được che giấu.

Gió hè từ từ thổi, mùi hoa theo gió thổi đến, trong vườn hoa tinh xảo, một đám hoa nhài cùng thược dược đang nở rộ, màu trắng cùng màu đỏ tươi xen kẽ vào nhau, phối hợp với màu xanh của lá cây cùng ánh nắng mặt trời màu vàng, có vẻ vô cùng đẹp mắt. Một con đường nhỏ phủ đá vụn kéo dài từ hành lang gấp khúc tới ngay chính giữa đình hóng mát, bốn phía đều gieo trồng hai cây đa lớn, chặn lại ánh nắng mãnh liệt giữa mùa hè, bên cạnh lại bày thêm mấy bồn nước lớn, trồng mấy bồn thủy tiên màu tím nhạt, có mấy con cá nhiều màu bơi qua bơi lại dưới hồ sen, phía trước chính là núi giả đình đài, lầu các, cảnh sắc xinh đẹp không thể miêu tả hết.

Bên cạnh đình hóng mát buông xuống tấm rèm màu trắng, bốn góc phân biệt để bốn chậu băng, cung nữ thái giám đều làm việc của mình, hầu hạ hai người ngồi ở trong đình. Thẩm Mạt Vân đang ngồi ở trong đình hóng mát chơi cờ với hoàng đế, tài đánh cờ của nàng đã tiến bộ hơn, nhưng muốn thắng thì vẫn rất khó khăn. Chẳng qua Vũ Văn Hi nói, chơi cờ với nàng thực nhẹ nhàng, dù sao cũng chỉ rãnh rỗi giết thời gian, không cần chú ý đến kỹ xảo, vì thế Thẩm Mạt Vân vẫn ngồi xuống, chơi cờ với hoàng đế.

Thẩm Mạt Vân cầm một quân cờ đen, nhíu mày suy xét tình thế trên bàn cờ đối diện, suy nghĩ phương pháp phá giải, mà hoàng đế ngồi phía đối diện nàng lại chỉnh lại tay áo bưng lên chén trà uống một ngụm trà xanh ấm áp, đang hứng thú nhìn vẻ mặt buồn rầu của nàng. Chỉ một lát sau, hai mắt Thẩm Mạt Vân sáng ngời, nhẹ nhàng đặt quân cờ đên lên trên bàn cờ, nói: "Cứ như vậy đi."

Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua, khẽ cười một tiếng, tùy ý lấy ra một quân cờ trắng từ trong hộp cờ, "Phách" một tiếng đặt ở phía tay phải bên dưới, nháy mắt đã chặt đứt tất cả đường sống của quân đen.

Thắng bại đã rõ.

Thẩm Mạt Vân cắn môi dưới một cái, giống như hờn dỗi làm loạn hai quân trắng đen trên bàn cờ, sẵng giọng nói: "Không được, mỗi lần đều là thiếp thua. Hoàng thượng, ngài cũng phải nhường thần thiếp chứ."

"Nhường đến nhường đi cũng không có ý tứ." Vũ Văn Hi cười nói, "Nhưng ái phi cũng đừng quá nản lòng, trẫm nhìn nước cờ của nàng, càng ngày càng tốt, tiến bộ rất nhiều so với lúc trước."

Thẩm Mạt Vân nghe được cũng cảm thấy vui vẻ, nói: "Thật sao?"

Vũ Văn Hi nói: "Thật sự, bây giờ ái phi có thể đánh cờ với trẫm trong hai khắc (khoảng nửa tiếng), so với ngay từ đầu chỉ có thể đánh được hơn mười nước cờ, có thể nói tiến bộ thần tốc."

"Hoàng thượng." Hai gò má Thẩm Mạt Vân đỏ bừng vì xấu hổ, không nhịn được khẽ gọi một tiếng.

"Ha ha..." Vũ Văn Hi không kiềm chế được bật cười.

Đùa giỡn xong, Thẩm Mạt Vân nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài, nói: "Chắc Bảo nhi đã tỉnh rồi, có cần ôm nàng tới đây không?"

Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: "Mặt trời bên ngoài rất độc, vẫn là quên đi, đợi trẫm đi qua thăm nàng cũng được."

Thẩm Mạt Vân nói: "Vậy phái người đi qua xem Bảo nhi đã tỉnh ngủ chưa." Quay đầu nhìn Tố Nguyệt, "Ngươi đến chỗ công chúa nhìn xem, cho dù đã thức hay vẫn ngủ, đều quay lại báo với ta một tiếng."

Sau khi Tố Nguyệt nghe lệnh liền rời đi, rất nhanh quay trở về thông báo đại công chúa vẫn ngủ chưa tỉnh giấc. Thẩm Mạt Vân gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau khi dặn dò người hầu chăm sóc công chúa thật tốt, lại bảo cung nữ thay một ly trà mới cho hoàng đế "Tuy rằng trời rất nóng, nhưng trà đã lạnh, uống vào rất dễ bị đau bụng, uống trà nóng vẫn tốt hơn."

Vũ Văn Hi kéo tay Thẩm Mạt Vân, nhẹ nhàng vuốt ve, "Ái phi thật tỉ mỉ, suy nghĩ thật chu đáo." Ngẩng đầu nói với Giang Hỉ, "Đặt bữa tối tại Trường..."

Mới nói được nửa câu, một tên thái giám đi tới bên ngoài đình, nói: "Hoàng thượng, Thục phi nương nương, Liễu dung hoa xin gặp."

Thẩm Mạt Vân nghe xong, hơi ngạc nhiên, quan hệ giữa Liễu quý phi cùng nàng chưa đến mức thân thiết, Liễu dung hoa đột nhiên chạy tới Trường Nhạc cung là có chuyện gì? Vũ Văn Hi cũng hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Liễu dung hoa có việc gấp muốn tìm hắn, vừa vặn hiện tại tâm tình của hắn khá vui vẻ, vì thế gật đầu nói: "Cho nàng đi vào."

Chỉ một lát sau, một người con gái xinh đẹp mặc váy hồng nhạt, đầu đội trâm cài bươm bướm vờn hoa chậm rãi đi về phía hai người, dáng người hấp dẫn, hai tròng mắt đầy nước, mặt mày quyến rũ, khuôn mặt có năm phần giống Liễu quý phi, nhưng trẻ trung tươi đẹp hơn Liễu quý phi, nhan sắc rất đẹp.

"Thiếp bái kiến hoàng thượng, gặp qua Thục phi nương nương." Liễu dung hoa chân thành quỳ bái, thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng.

"Đứng lên đi." Vũ Văn Hi phất tay, tỏ vẻ cho nàng ta đứng dậy, tay kia thì vẫn cầm lấy tay Thẩm Mạt Vân không buông, "Liễu dung hoa tới đây, có việc gấp sao?"

Liễu dung hoa đứng thẳng thân mình dưới sự nâng đỡ của cung nữ, đi về phía hoàng đế, vừa đi vừa nói: "Mấy ngày trước đây thiếp có được một cuộn gấm Tứ Xuyên màu đỏ thẫm, chất liệu này rất thoáng mát, lại mềm mại, dùng để làm quần áo cho đứa nhỏ là thích hợp nhất. Vì thế thiếp làm mấy bộ đồ lót cho đại công chúa, vừa vặn hôm nay đã làm xong, nên tự đưa tới Trường Nhạc cung, mong rằng Thục phi tỷ tỷ không tức giận." Nhẹ nhàng phất tay, cung nữ phía sau nâng một cái khay, phía trên đúng là mấy bộ đồ lót thật xinh đẹp, cung nữ tiến lên, đặt khay ở trên bàn đá.

Vũ Văn Hi nhìn mấy bộ đồ lót kia, dựa vào sắc mặt hắn không nhìn ra là vui vẫn là giận, chỉ lạnh nhạt "Ừ" một tiếng. Nhưng Thẩm Mạt Vân lại cầm lấy một cái áo ngoài nhìn kĩ mấy lần, chỉ thấy đường may thật mịn, mặt trên thêu cũng rất sống động, không khỏi khen ngợi: "Liễu muội muội thật khéo tay, việc thêu thùa này, thêu rất tinh xảo."

Trên khuôn mặt Liễu dung hoa hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn cúi người đáp lại, "Tay chân thiếp vụng về, tỷ tỷ khen quá lời."

Thẩm Mạt Vân cười nói: "Không khen quá lời, tuyệt đối là lời nói thật." Nàng nói rất thật lòng, tài thêu thùa của Liễu dung hoa quả thật xuất sắc, khả năng thêu thùa của nàng, cho dù khen cũng trái lương tâm, vì vậy cho tới bây giờ nàng chưa từng tặng hầu bao hoặc túi thơm cho hoàng đế như các cung phi khác, bởi vì căn bản không thể làm ra.

Vũ Văn Hi nghe nàng nói vậy, cũng hơi chú ý đến mấy món đồ này, không hề quan tâm nói: "Coi như không tệ. Giang Hỉ, thưởng Liễu dung hoa hai tấm vải rèm năm nay vừa dâng lên."

Khóe miệng Thẩm Mạt Vân co rúm lại, hoàng đế cố ý hay là vô tình, Liễu dung hoa tự tay làm quần áo đưa tới Trường Nhạc cung, hắn lại trực tiếp hạ lệnh thưởng nàng ta hai tấm vải rèm, chẳng lẽ coi Liễu dung hoa trở thành cung nữ thêu thùa ở Thượng cung cục sao? Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu dung hoa, không ngạc nhiên, sắc mặt Liễu dung hoa biến thành nửa xanh nửa đỏ, đã không còn nét quyến rũ phong lưu như lúc nãy.

"Nếu Liễu dung hoa không có chuyện gì, vậy ra ngoài đi." Hôm nay dường như Vũ Văn Hi không có hứng thú với sự quyến rũ của Liễu dung hoa, sau khi nói mấy câu, đã ra lệnh đuổi khách.

Nếu Liễu dung hoa hơi cẩn thận một chút, sẽ biết điều lui xuống đi, chẳng qua sự nổi bật trong mấy ngày gần đây, làm cho nàng ta quên đi sự cẩn thận ngày xưa. Trong khoảng thời gian này, phương bắc liên tiếp báo tin thắng trận, nói là biên giới đã ổn định, đại quân bắt đầu chia thành từng nhóm lên đường về triều, khoảng tháng tám có thể quay về. Tin tức này vừa truyền ra, cả triều quan văn quan võ đều vô cùng hưng phấn, kể cả Vũ Văn Hi, trong lòng cũng rất vui vẻ, ba ngày liên tục đều chọn thẻ bài của Liễu quý phi, xem như biểu hiện ra sự tín nhiệm của hoàng đế với Trấn Viễn tướng quân là người dẫn đầu đại quân cùng vinh quang của Liễu gia.

Chuyện trên triều đình và hậu cung rất ít phân biệt, bởi vì phụ thân Trấn Viễn đại tướng quân, Liễu quý phi ở trong hậu cung thực sự vô cùng nổi bật, liên quan muội muội của nàng ta Liễu dung hoa cũng có bộ dáng mừng đến tít mắt. Liễu quý phi thăng trầm trong hậu cung nhiều năm, tuy rất đắc ý, nhưng lúc làm việc coi như cũng giữ được bình tĩnh, hơn nữa ngày thường nàng ta cũng có khí thế cả vú lấp miệng em, chỉ cần không quá mức kiêu ngạo, đại gia không tính toán. Mà Liễu dung hoa không giống với, khi đối mặt các cung tần khác, thái độ cùng giọng điệu của ả ta không khỏi có chút hương vị cao ngạo, khiến ít người vô cùng tức giận, chỉ do nể mặt Liễu gia, đều nhịn xuống. Mà việc mọi người nhường nhịn, càng cổ vũ cho sự kiêu ngạo cùng bừa bãi của Liễu dung hoa, khiến ả làm ra việc đến Trường Nhạc cung chặn người.

Liễu dung hoa lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, môi đỏ mọng hơi hé ra, lộ ra nụ cười quyến rũ, đôi mắt đảo quanh, trong suốt ngước mắt nhìn về phía hoàng đế, nói: "Mấy ngày gần đây thiếp vừa soạn ra một điệu nhảy, muốn tìm hoàng thượng để xin lời nhận xét, không biết hoàng thượng có thể đi không?" Eo nhỏ hơi lắc lư, một chùm tua váy ở bên cạnh làn váy rung động theo động tác của ả.

Thật đúng cho một bức tranh mỹ nhân tràn đầy sức quyến rũ. Thẩm Mạt Vân thầm khen trong lòng, nghĩ rằng hoàng đế đúng là có diễm phúc, thảo nào đàn ông thế kỷ hai mươi mốt muốn quay về cổ đại như vậy, có người đẹp như thế, lại có thể trái ôm phải ấp, ai có thể cự tuyệt được, kể cả nàng là một cô gái bình thường nhìn cũng cảm thấy đẹp mắt. Nhưng dù có thưởng thức vẻ đẹp của ả ta như thế nào, nhưng lại dám đến chỗ nàng đoạt người... Thẩm Mạt Vân hơi híp mắt lại, nghĩ nàng là quả hồng mềm có thể tùy ý vuốt ve sao?

Cổ đại có rất ít tiết mục giải trí, biểu diễn ca múa cũng là một loại trong đó, nếu nói hoàng đế không có kinh nghiệm trên phương diện này, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng không tin, bởi vì thật sự rất phổ biến. Bỏ qua chuyện "Ngoài ý muốn" của Liễu dung hoa năm trước, trong đám phi tần tì nữ, cũng có không ít người âm thầm ca múa cho hoàng đế thưởng thức.

Vũ Văn Hi nghe xong lời nói của Liễu dung hoa, chợt nhíu mày, lập tức cúi mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn trong tay, mềm mại không xương, sờ vào mát lạnh, quả thật làm cho người ta yêu thích không muốn buông tay. Người hầu đứng gần đó nghe xong, sắc mặt cũng không dễ nhìn, Liễu dung hoa này quá to gan, dám chạy đến Trường Nhạc cung khiêu khích.

Thẩm Mạt Vân cũng mỉm cười, cả người dựa vào cánh tay hoàng đế, dịu dàng nói: "Hoàng thượng, mấy ngày trước đây không phải ngài nói muốn nghe khúc nhạc《 ngọc thụ xuân hoa 》 sao? Thiếp đã luyện tập mấy ngày, hôm qua nhạc sĩ còn nói thiếp đã đàn rất tốt, đêm nay ngài ở lại, nghe thiếp đàn một khúc đi? Được không?"

Sắc mặt Liễu dung hoa hơi biến đổi, không nghĩ tới Thục phi chẳng những không để ý đến sự khiêu khích của nàng ta, còn lôi kéo hoàng đế vào, mắt thấy hoàng đế ôm qua Thục phi đang muốn nói chuyện, dưới tình huống cấp bách, không nhịn được nói: "Hoàng thượng, thiếp đã chuẩn bị hơn nửa tháng cho điệu nhảy này, trong đó càng là..."

"Láo xược, ngươi học quy củ lễ nghi trong cung như thế nào? Trẫm cùng Thục phi đều không nói chuyện, ai cho ngươi mở miệng?" Vũ Văn Hi bị người khác đánh gãy lời nói, lập tức không vui quát to.

"Hoàng thượng nói không sai, thiếp nhớ được, khi Liễu dung hoa mới vào cung, là quý phi tỷ tỷ sắp xếp người dạy lễ nghi cho Liễu dung hoa. Quy củ lễ nghi của quý phi tỷ tỷ luôn luôn vẹn toàn, Liễu dung hoa chắc cũng không kém.Chắc là vừa rồi dưới tình huống cấp bách mới lỡ lời, hoàng thượng đừng nóng giận, không đáng giá. Nếu Liễu dung hoa chưa làm tốt chỗ nào, lại bảo ma ma dạy lại là được." Lúc Thẩm Mạt Vân nói những lời này, thân thể không nhúc nhích, vẫn dựa vào bên người hoàng đế, người khác nhìn, giống như gian phi được sủng ái đang hãm hại cô gái lương thiện.

Vũ Văn Hi cúi đầu, nâng cái cằm trơn bóng của nàng lên, chống lại cặp mắt ngập nước, mờ mịt nói: "Ái phi thật sự là người khoan dung độ lượng, lại có thể nói giúp cho Liễu dung hoa."

Vào cung được mấy năm rồi, Thẩm Mạt Vân đã có thể ứng đối với hoàng đế vô cùng thuần thục, trong lòng chả căng thẳng như lúc đầu, ngược lại cười duyên nói: "Thiếp không nói giúp cho Liễu dung hoa, chỉ không muốn làm hoàng thượng tức giận tổn hại tinh thần vì những việc nhỏ như thế này thôi. Nói lại, hoàng thượng, ngài còn chưa trả lời, đêm nay có muốn ở lại hay không?" Thuận tiện thêm vào giọng điệu hơi ghen tuông, "Vẫn là nói, hoàng thượng ngài muốn đi chỗ Liễu dung hoa phê bình tài múa của nàng ta sao ——"

Vũ Văn Hi bị nàng chọc ghẹo cảm thấy vui sướng, tiện tay nhéo cằm nàng, vô cùng vui vẻ nói: "Trẫm nói muốn đi lúc nào, đêm nay ở lại cùng nàng, có thể thôi?" Vung tay lên, "Giang Hỉ, đưa Liễu dung hoa đi ra ngoài, lại đi Diên Khánh cung nói với quý phi một tiếng, bảo nàng dạy lễ nghi trong cung cho Liễu dung hoa thật tốt. Ở trong cung cũng thôi, nếu khiến người ngoài thấy, đúng là bị chê cười."

Giang Hỉ lập tức đi đến trước mặt Liễu dung hoa, cúi người nói: "Liễu dung hoa, ngài xem..."

Liễu dung hoa tức giận đến cả người run rẩy, thật vất vả nhịn xuống lửa giận cùng khó chịu, miễn cưỡng hành lễ nói: "Là thiếp liều lĩnh, còn xin hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cáo lui." Nói xong, lui ra phía sau vài bước, mới xoay người rời đi.

Giang Hỉ giữ vững cương vị công tác, một bước không rời đi theo sau Liễu dung hoa, bảo đảm vị chủ nhân này rời đi phạm vị của Trường Nhạc mới thôi.

Trong đình hóng mát, Vũ Văn Hi ôm Thẩm Mạt Vân, nhìn mấy món đồ lót Liễu dung hoa để lại, nói: "Lại nói tiếp, trẫm còn chưa thu được đồ ái phi tự thêu thùa đâu. Ngày nào ái phi rảnh rỗi, thêu cho trẫm một cái túi nhỏ được chứ?" Dùng câu hỏi như đang thương lượng, nhưng giọng điệu là ý khẳng định, hoàng đế muốn gì đó, còn cần thương lượng với người khác sao?

Thẩm Mạt Vân không nhịn được khựng lại một chút, thêu túi? Dựa vào tay nghề kém cỏi của nàng, có khi đưa cũng không có ai muốn, vì thế hơi ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng, thiếp thật sự không am hiểu công việc thêu thùa. Trước kia khi ở nhà mẹ đẻ, thay đổi mấy người dạy thêu, thiếp chẳng những không học được tay nghề của các nàng, ngược lại đâm mười ngón tay sưng đỏ không thôi..." Giọng nói càng ngày càng nhỏ đi dưới ánh nhìn chăm chú của đế vương, lập tức nàng lấy lòng nói, "Nếu không như vậy, hoàng thượng, thiếp đánh một cái túi lưới cho ngài, xem như làm túi, ngài cảm thấy được không?"

Vũ Văn Hi nghe thấy càng vui vẻ hơn, cố ý lắc đầu nói: "Không được, trẫm muốn túi ái phi tự tay thêu."

Thẩm Mạt Vân thấy hắn cố ý như thế, cũng hơi buồn rầu: "Nhưng là, chỉ sợ sẽ làm rất chậm..."

"Vậy cứ làm từ từ, không vội. Nếu ái phi đã đồng ý rồi, trẫm sẽ chờ túi thêu của nàng." Vũ Văn Hi vung lên bàn tay to, đưa ra quyết định.

Thẩm Mạt Vân khóc không ra nước mắt, là người của thế kỷ hai mươi mốt chỉ cần bị rơi khuy đều sẽ vứt quần áo đi hoặc cho vào một góc, tự mình làm túi thêu, độ khó có phải quá cao không?

Vũ Văn Hi cảm thấy Thục phi luôn luôn đoan trang lễ độ lộ ra vẻ mặt buồn rầu như vậy, đúng là có cảm giác đáng yêu không thể nói nên lời, càng mềm mại dịu dàng động lòng người hơn so với ngày thường, vì thế nhân tiện nói: "Dù sao làm một cái cũng là làm, làm hai cái cũng thế, vậy làm phiền ái phi lại làm thêm cho trẫm một cái túi thơm đi, trẫm thích hương vị thanh nhã một chút."

"Hoàng thượng!" Lần này khẳng định là cố ý, Thẩm Mạt Vân không nhịn được trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái giống như đang oán trách, trong lòng lại đang tính toán có thể tìm người làm hộ hay không.

Ánh mắt giống như giận dữ của người đẹp quả thật làm cho người ta động lòng, Vũ Văn Hi khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại kia, lại nói: "Ái phi, trẫm muốn đồ vật do nàng tự tay làm."

Thẩm Mạt Vân bất đắc dĩ gật đầu, nói: "Vâng, thiếp nhớ kỹ, nhất định sẽ tự tay làm. Chẳng qua thiếp nói trước, nếu thiếp làm túi không đẹp, không cho hoàng thượng chê cười thiếp." Nàng thật sự không tin tưởng vào khả năng thêu thùa của mình.

Vũ Văn Hi cười nói: "Làm sao có thể? Đúng rồi, lúc nãy không phải ái phi nói muốn đánh đàn cho trẫm nghe sao? Thừa dịp Bảo nhi còn chưa thức dậy, không bằng đánh một khúc 《 Một vườn xuân 》tại đây cho trẫm nghe." Sau đó hạ thấp giọng nói xuống, tay phải nhéo bên hông nàng tràn đầy gợi ý, "Đợi đến buổi tối, lại đàn cái khác."

Khuôn mặt Thẩm Mạt Vân đỏ lên, nghĩ rằng nàng giữ lại hoàng đế, nhưng đã trả một cái giá thật lớn, tính toán như vậy, đến cùng là đáng giá vẫn là không đáng giá?

Diên Khánh cung, Liễu quý phi nghe tiểu thái giám thông báo lại, cố nén sự tức giận trong lòng, nói: "Xin công công báo lại với hoàng thượng, chuyện của Liễu dung hoa, do bản cung không làm hết trách nhiệm, bản cung sẽ dạy lại Liễu dung hoa thật tốt."

"Nô tài sẽ báo lại, nếu quý phi nương nương không muốn dặn dò thêm, nô tài xin lui ra trước."

"Ừ. Người tới, đưa công công đi ra ngoài."

"Không dám, không dám." Vị thái giám kia khách sáo nói xong, lúc này mới hành lễ rời đi.

Vị thái giám kia vừa đi xa, Liễu quý phi cầm đĩa sứ bày dưa và trái cây cùng chén trà đặt trên bàn nhỏ, hung hăng ném trên mặt đất, còn chưa hết cơn giận mắng: "Đồ hèn hạ da mặt dày, chỉ biết học những động tác thấp hèn như vậy, ả ta đã làm mất hết danh tiếng của Liễu gia."

Khéo Như cũng cảm thấy không thể tin được, "Chủ tử, có phải có hiểu lầm không, dù Liễu dung hoa kiêu ngạo như thế nào, cũng không thể chạy tới Trường Nhạc cung ngang ngược đi. Hay có người ở sau lưng..."

Liễu quý phi vừa nghe, bình tĩnh hơn một chút, gọi một gã cung nữ nhỏ giọng dặn dò mấy câu, gã cung nữ kia vội vàng vâng lời liền đi ra ngoài, Liễu quý phi mới nói: "Nếu không phải ả ta có dã tâm, người khác có mưu kế, cũng không thể thực hiện được. Chẳng qua là một dung hoa đứng hàng tứ phẩm, đã bừa bãi như vậy, vết xe đổ của Hoắc thị, vẫn còn đó, nàng ta muốn chết, cũng đừng lôi kéo những người khác."

Nặng nề đập tay xuống, "Nếu không phải cần bụng của ả, nàng ta cho rằng mình có thể kiêu ngạo như vậy trong hậu cung sao? Không có bản cung, nàng ta cũng chẳng là gì."

Khéo Như khuyên nhủ: "Xin nương nương bớt giận. Nếu hoàng thượng đã mở miệng trách mắng, nghĩ đến cũng không muốn làm to chuyện, chỉ cần nương nương làm tròn trách nhiệm, cho mọi người biết việc cũng chỉ nghĩ chuyện này Liễu dung hoa gây nên, không hề liên quan đến nương nương, nghĩ đến hoàng thượng chẳng thể trách móc quá mức nặng nề."

Liễu quý phi lạnh lùng nói: "Đâu có đơn giản như vậy, ngươi xem đi, ngày mai khẳng định Đức phi sẽ tìm tới cửa. Còn có Thục phi..." Lại hơi nhíu mày lại, trong tứ phi cửu tần, có thể nói Thục phi là một nhân vật cực kì khó chơi. Tuy không có con trai, nhưng nữ nhi rất được hoàng thượng yêu thích, mặc dù không xuất thân từ gia đình có tước vị, nhưng phụ huynh trong nhà đều có tiếng nói trên triều đình, so với những gia đình có tước vị, còn tốt hơn một chút. Vào cung ba năm, hoàng thượng chưa từng vắng vẻ nàng ta, ở trong hậu cung, xem như hiếm có. Kể cả là Tần tiệp dư, cũng có một đoạn thời gian bị vắng vẻ, đáng tiếc vất vả mang thai trèo lên vị trí tiệp dư, lại rơi vào kết cục nửa điên nửa dại, đúng là không có phúc.

"Chuẩn bị mấy món lễ vật, sáng sớm mai, đưa đi Trường Nhạc cung, coi như xin lỗi." Liễu quý phi quay đầu nói với Khéo Như.

"Dạ." Khéo Như cúi người nói.

Liễu quý phi lại nói: "Quy củ của Liễu dung hoa vẫn hơi kém, ngày mai chọn hai vị ma ma đến chỗ nàng ta, học lại một lần nữa, khi nào học giỏi, mới được thả ra ngoài." Nghĩ đến lúc này hoàng đế chưa muốn gặp mặt Liễu dung hoa, vậy trước tránh đi một thời gian, đợi mọi người quên đi, lại nghĩ biện pháp vẫn chưa muộn.

Ngày thứ hai, Khéo Như tự mình dẫn cung nữ đến Trường Nhạc cung, Thẩm Mạt Vân cũng không làm khó nàng ta, sau khi nghe Khéo Như nói lại lời nói của Liễu quý phi, lại nói mấy câu khách sáo, lại thưởng nàng ta một đĩa trái cây, nhận lấy lễ vật liền cho nàng ta đi rồi.

"Nương nương, mấy đồ này..."

Thẩm Mạt Vân nói: "Tính cả đồ lót Liễu dung hoa đưa tới hôm qua, cũng xử lý. Mấy món quần áo này, qua mấy ngày, tìm thời gian bỏ đi cho ta. Đặt trong Trường Nhạc cung, luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên."

"Dạ, nương nương." Đều có cung nữ nâng đồ xuống cất đi.

Thẩm Mạt Vân nhìn về phía Tiễn Dung, nói: "Tìm mấy miếng vải cùng đồ thêu thùa tới cho ta."

Tiễn Dung cười: "Dạ." Rất nhanh liền tìm đến một ít miếng vải vụn cùng rất nhiều loại chỉ đủ loại màu sắc.

Thẩm Mạt Vân cầm lấy kim thêu, thở dài một hơi, sau đó bắt đầu cam chịu luyện tập cách thêu không biết nàng đã quên từ lúc nào. Tuy hoàng đế nói không để ý, nhưng nếu quá kém cỏi, nàng thật sự không có mặt mũi mang đi tặng, cho nên chỉ đành chậm rãi sờ soạng từ những đường thêu cơ bản nhất.

Có mấy lần, khi Vũ Văn Hi đến Trường Nhạc cung, đều nhìn hình ảnh Thẩm Mạt Vân đang chăm chú thêu hình, lúc vô ý nhìn đến đầu ngón tay bị kim đâm đỏ bừng của nàng, trong lòng hắn khó được cảm thấy hơi áy náy, nói: "Trẫm cũng chỉ nói thôi, trong cung có rất nhiều thợ thêu thùa, nếu ái phi thực sự không thói quen, cũng đừng miễn cưỡng. Nàng xem, ngón tay đều đỏ bừng lên rồi."

Thẩm Mạt Vân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Nếu hoàng thượng nói những lời này sớm mấy ngày, thiếp nhất định sẽ cực kỳ vui sướng. Nhưng túi thêu này, thiếp đã làm sắp xong rồi, lúc này lại bỏ đi, chẳng phải là lãng phí công sức sao, thiếp cũng luyến tiếc. Lại nói, nếu hoàng thượng bằng lòng mang theo túi do thiếp thêu, thiếp cũng vô cùng vui vẻ, sao có thể cảm thấy miễn cưỡng chứ."

Vũ Văn Hi mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Trẫm chỉ nói một câu, lại làm cho nàng nói nhiều như vậy. Nếu thế, cứ theo ý nàng đi. Nhưng nhất định cần chú ý một việc, đừng làm quá nhiều khiến thân thể bị thương."

"Kia... Ọe!" Thẩm Mạt Vân vừa mới nói một chữ, bất ngờ cảm thấy buồn nôn, nàng vội vàng xoay người, nôn khan mấy lần.

"Nương nương!" Tố Nguyệt đứng hầu hạ ở một bên sợ hãi, bước lên phía trước đỡ nàng, "Ngài cảm thấy sao?"

Vũ Văn Hi cũng hoảng hốt, vội vàng đỡ Thẩm Mạt Vân thật vất vả mới đứng thẳng dậy, nói: "Ái phi bị bệnh sao? Người đâu, đi gọi thái y."

"Không, không cần." Thẩm Mạt Vân vội vàng ngăn lại Giang Hỉ, uống mấy ngụm nước để kìm lại cơn buồn nôn, mới nói: "Có thể do trời quá nóng, mấy ngày gần đây khẩu vị của thiếp không được tốt, luôn cảm thấy không thoải mái. Hôm qua đã mời thái y, thái y nói vì thời tiết quá nóng, muốn thiếp nghỉ ngơi, lại viết một phương thuốc, không phải chuyện lớn, thật sự chả cần phải gọi thái y thêm lần nữa."

"Nhưng, trẫm thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm..." Vũ Văn Hi nhíu mày, "Thôi, nàng cẩn thận hơn một chút. Hầu hạ chủ tử các ngươi cho tốt, nếu qua mấy ngày vẫn như vậy, nhất định phải cho mời thái y."

"Dạ." Các cung nữ ào ào hành lễ nói.

Vũ Văn Hi vốn định ngủ lại ở Trường Nhạc cung, nhưng lại bị Thẩm Mạt Vân lấy lý do thân thể không khoẻ, đưa hắn đi ra địa phương khác. Sau khi tiễn bước hoàng đế, Tố Nguyệt mới cẩn thận hỏi: "Chủ tử, vì sao không nói cho hoàng thượng, ngài đang mang thai?"

Thẩm Mạt Vân uống một ngụm nước mật ong, hương vị trong veo giúp nàng cảm thấy dễ chịu hơn, "Hôm qua không phải thái y đã nói sao? Tháng còn nhỏ, bắt mạch không rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ, cần qua nửa tháng mới xác định được. Nếu hôm nay nói với hoàng thượng ta mang thai, nếu hoàng thượng tin tưởng, qua mấy ngày nữa thái y nói chỉ là chuẩn đoán nhầm, vậy phải làm sao."

"Nhưng tháng này chủ tử cũng không có kinh nguyệt..."

Thẩm Mạt Vân nói: "Tuy ít khi đến chậm, nhưng cũng không phải không có, sao có thể lấy việc đó làm chuẩn." Nói như vậy, thái y có kinh nghiệm lâu năm chỉ cần hơn một tháng đã có thể phát hiện cung phi có thai hay không, nhưng phải đến khoảng hai tháng mới có thể khẳng định chắc chắn.

Tố Nguyệt nghe nàng nói vậy, vội vàng nói: "Chủ tử suy nghĩ thật cẩn thận, là nô tì quá nóng vội. Dù sao chỉ có mấy ngày, chờ một chút cũng không sao. Mười ngày sau là rằm Trung thu, nghe nói hôm đó hoàng thượng sẽ tổ chức yến tiệc khao thưởng đại quân, đáng tiếc chúng ta không thể đến."

Thẩm Mạt Vân cười nói: "Đây là quốc yến khao thưởng quân đội, chúng ta đi làm cái gì. Chẳng qua hoàng thượng đã nói, mười sáu tháng tám, sẽ tổ chức một buổi yến tiệc trong cung, có không ít người trong hoàng gia, khi đó chúng ta có thể tham dự."

Tố Nguyệt vung tay nói: "Thật đúng là chuyện rất tốt."

Trấn Viễn đại tướng quân chiến thắng trở về, dọc theo đường đi, quân đội tràn đầy khí thế, quan lớn và dân thường trong kinh thành đều sôi nổi bàn luận. Nghi Vân vào cung cũng nói với Thẩm Mạt Vân: "Nghe nói đại quân cực kỳ oai hùng, đáng tiếc phải làm sạch đường phố, nếu không muội thật sự muốn đi đến cửa thành nhìn xem có thực sự khí thế như vậy không."

Thẩm Mạt Vân nghe thấy vô cùng hâm mộ, nói: "Muội đã biết đủ đi. Tốt xấu muội còn có thể nhìn mấy lần khi bọn họ trên đường vào kinh thành, ta cũng chỉ có thể ngẩn người giương mắt nhìn khoảng bầu trời này."

Nghi Vân nói: "Tỷ tỷ yên tâm, sau khi muội xem qua, chắc chắn sẽ miêu tả thật chi tiết cho tỷ để tỷ tỷ có thể hình dung được."

Thẩm Mạt Vân cười mắng, "Muội đúng là xấu xa."

Chuyện của quân đội chẳng có quan hệ gì với hậu cung, Thẩm Mạt Vân cũng không thể gặp các tướng sĩ. Chẳng qua mấy ngày trước khi đại quân về kinh, Liễu dung hoa luôn bị giam cầm cũng được thả ra, nhìn qua dường như cũng khôn ngoan hơn một chút. Thẳng đến mười sáu tháng tám, hoàng đế tổ chức yến tiệc mời mọi người trong hoàng gia, tất cả phi tần tương đối được sủng ái trong cung đều phải tham dự, hoàng tử cũng ở trong danh sách này, chỉ có tam hoàng tử bị thái hậu lấy lý do thân thể suy yếu từ chối tham dự.

Tố Nguyệt đi bên cạnh cỗ kiệu, lo lắng hỏi: "Chủ tử, ngài cảm thấy như thế nào? Nếu thật sự không chịu được, bằng không nói với hoàng thượng một tiếng, hôm nay liền xin vắng mặt."

Thẩm Mạt Vân lắc đầu, vỗ ngực nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi, đợi tí nữa ta chú ý hơn một chút là được."

Tố Nguyệt nghe xong, chỉ có thể nén lại sự sốt ruột trong lòng, cung kính đi bên cạnh cỗ kiệu, cùng đi đến cung điện lớn tổ chức yến tiệc.

Dưới sự dẫn dắt của cung nữ, đầu tiên Thẩm Mạt Vân nghỉ ngơi một lát trong phòng nhỏ gần đó, đợi hoàng đế đi lại, lại cùng nhau đi vào cung điện lớn tổ chức yến tiệc. Tiểu cung nữ nhanh nhẹn lập tức đưa lên nước trà cùng điểm tâm. Thẩm Mạt Vân nhìn thoáng qua, nói: "Đổi chén nước nóng đi, chén trà này không cần."

Tiểu cung nữ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nói: "Vâng, vậy nô tì đi đổi lại cho nương nương." Rất nhanh dâng lên một ly nước sôi ấm áp.

Thẩm Mạt Vân cầm cốc nước uống một ngụm, không hề để ý đánh giá mọi người ở đây. Cao Hiền phi cùng Tôn tu viện đã đến, còn có không ít phi tần có địa vị thấp, Trương Đức phi cùng Liễu quý phi cũng chưa tới.

Cao Hiền phi thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, liền hỏi: "Muội muội sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm, do nóng quá sao?"

Thẩm Mạt Vân nói: "Có thể do buổi sáng trời rất nắng, buổi chiều lại nổi gió, muội cảm thấy hơi khó chịu, nghỉ ngơi một chút là được."

Cao Hiền phi dặn dò: "Vậy nên chú ý một chút, nếu không tí nữa làm trò cười trong yến tiệc, vậy sẽ không tốt."

"Muội sẽ chú ý, cám ơn tỷ tỷ quan tâm."

Sau khi Tôn tu viện đẻ non, tinh thần cũng không tốt lắm, nhưng đã tĩnh dưỡng lâu như vậy, đã khôi phục, thấy các nàng đang nói chuyện, cũng xúm vào nói mấy câu. Đang nói chuyện, Giang sung nghi cũng đến, chào hỏi xong, lại ngồi tán gẫu.

"Nghe nói Tần tiệp dư càng ngày càng điên rồi, lại tiếp tục như vậy, nhị công chúa nên làm sao bây giờ?" Trong đó một vị cung phi đột nhiên hỏi ra câu này, bầu không khí lập tức trở nên im lặng.

Trong cung ai không biết Tần tiệp dư đã nửa điên rồi, nhị công chúa lại không được hoàng đế yêu thích, hôm nay là hoàng đế mở yến tiệc, không có ai nghĩ đến còn có người không biết ý nói về Tần tiệp dư, trong khoảng thời gian ngắn, chả có ai nói chuyện.

Khang phương hoa nói ra cũng hơi hối hận, tại sao lại nói ra chứ? Nàng ta thấy tất cả mọi người đều nhìn ả không nói chuyện, không khỏi cảm thấy gò bó, tay chân chẳng biết nên đặt ở đâu.

Lúc này, tiểu thái giám ở bên ngoài gọi lên: "Quý phi nương nương đến! Đức phi nương nương đến! Liễu dung hoa đến!"

Đúng là đánh vỡ tình cảnh cứng ngắc này.

Liễu quý phi đi ở phía trước, váy màu đỏ tươi làm nổi khuôn mặt như hoa phù dung, vừa vào phòng nàng ta liền phát hiện có chuyện không đúng, chợt nhíu mày, cười nói: "Sao lại thế này? Khó được dịp hoàng thượng tổ chức yến tiệc, lại là dịp đại quân thắng trận, đây là việc vui lớn, sao bọn muội muội cũng không nói câu nào?" Nói xong, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khang phương hoa, Khang phương hoa sợ tới mức run rẩy, vội vàng cúi đầu không dám nói nữa.

Cao Hiền phi thấy thế, vội nói: "Đang nói về vòng tay vàng của sung nghi muội muội, cực kỳ xinh đẹp."

"Đúng vậy, đây là tay nghề từ phía nam, làm được thật sự tinh xảo." Thẩm Mạt Vân cũng tiếp lời, cũng không thể luôn im lặng như vậy.

Có người đi đầu, mọi người ai cũng nói vào, sôi nổi thảo luận về trang sức, bầu không khí cuối cùng cũng náo nhiệt lại. Trương Đức phi nhìn mấy lần, nói: "Quả thật rất tinh xảo, cũng thật khó được."

Một gã thái giám bước vào thông báo, nói mời các vị chủ tử đi vào đại điện, yến tiệc sắp bắt đầu.

Thẩm Mạt Vân vừa dùng thìa quấy quấy bát canh nóng trước mặt, vừa không yên lòng nghe mọi người nói chuyện, trên sân khấu phía trước, vũ nữ người nhẹ như chim yến đang nhẹ nhàng ca múa trong tiếng nhạc. Nàng không dấu vết đè lại dạ dày, ngửi các loại mùi thơm, mùi đồ ăn, càng ngày càng cảm thấy không thoải mái, ngực rất khó chịu.

Giang sung nghi nhìn nàng một cái, nói: "Thục phi tỷ tỷ bị bệnh sao? Sắc mặt tỷ thật không tốt? Nếu thực sự cảm thấy không thoải mái, không bằng nói với hoàng thượng một tiếng, trở về nghỉ ngơi một chút đi."

Thẩm Mạt Vân cố gắng cười nói: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy hơi khó chịu mà thôi."

Lúc này thái tử bước ra khỏi hàng, bắt đầu nói chuyện với hoàng đế ngồi ở phía đối diện, không vượt ngoài những lời ca ngợi đại quân uy mãnh, Đại Tề càng ngày càng hưng thịnh. Thái tử tuy hơi yếu đuối, nhưng vẫn phải có khí thế, nói chuyện lễ độ, nhìn ra hoàng đế vẫn vừa lòng, vương công quý tộc ngồi một bên cũng khen không dứt miệng.

Trương Đức phi có chút không chống đỡ được, ả ta nhìn nhị hoàng tử ngồi ghế dưới thái tử, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Không bao lâu, nhị hoàng tử cũng bước ra khỏi hàng, cũng nói cùng những câu nói ca ngợi với hoàng đế, nhưng vì có những câu nói như châu ngọc của thái tử ở phía trước, những lời nói của nhị hoàng tử, liền có vẻ không đặc biệt.

Trương Đức phi nắm chặt khăn tay, căm giận nhìn thái tử, trong mắt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, hoàn toàn rơi vào trong mắt Liễu quý phi.

Bởi vì tứ hoàng tử còn nhỏ, cho nên cũng không tham dự yến tiệc.

Qua nửa canh giờ (khoảng 1 tiếng), Thẩm Mạt Vân cảm thấy ngực càng ngày càng khó chịu, nàng không nén được xoay nửa người, dùng khăn tay nhẹ nhàng che miệng lại, sợ mình sẽ nôn ra. Bỗng nhiên, Giang Hỉ đi tới, hành lễ với nàng, "Nương nương, hoàng thượng nói, mấy ngày gần đây có gió mùa thu, ban đêm lạnh, cho phép ngài ra khỏi hội trường sớm trở về nghỉ ngơi. Hơn nữa năm ngoái đại công chúa cũng bị bệnh trong khoảng thời gian này, hoàng thượng cũng hơi lo lắng, sợ người dưới hầu hạ không cẩn thận, vẫn phải là ngài tự nhìn xem mới tốt."

Thẩm Mạt Vân ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Vũ Văn Hi nhìn về phía nàng, hơi gật đầu. Thẩm Mạt Vân yên tâm, nói với Giang Hỉ: "Hai ngày nay công chúa cũng hơi bị sốt, ta cũng hơi lo lắng, nhờ công công thay ta tạ ơn hoàng thượng."

"Nô tài nhất định sẽ nói lại, xin nương nương yên tâm."

Thẩm Mạt Vân không hề khước từ, cố gắng không khiến người khác chú ý rời đi. Giang sung nghi nhìn nàng một cái, sắc mặt hơi thay đổi, nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại, tiếp tục xem màn ca múa trong sân.

Trên đường ra khỏi hội trường trở lại Trường Nhạc cung, Tiễn Dung nhìn thấy nàng trở về sớm, lập tức hoảng sợ, "Tại sao nương nương trở về sớm như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thẩm Mạt Vân vẫy tay nói: "Không có chuyện gì, chẳng qua cảm thấy hơi khó chịu, hoàng thượng cho phép ta ra khỏi hội trường trước thôi." Thay quần áo tẩy trang, lau mặt lại lần nữa, lúc này mới cảm thấy được sống lại, quần áo cùng châm thoa cài tóc kia, tuy là vật tượng trưng cho thân phận, nhưng mặc ở trên người, thật sự rất khó chịu.

Tiễn Dung lo lắng nói: "Đã đóng cửa cung, bây giờ gọi thái y chỉ sợ sẽ rất rắc rối."

"Ngày mai gọi đi, bây giờ ta chỉ muốn nghỉ ngơi thôi." Thẩm Mạt Vân nói xong, lại nói: "Mấy ngày nay thời tiết khác thường, một lúc lạnh, một lúc nóng, muốn để ý công chúa thật cẩn thận, ban đêm nhất định không thể ôm ra bên ngoài trúng gió."

"Nương nương yên tâm, mọi người đều rất cẩn thận."

Thẩm Mạt Vân hài lòng gật đầu, lúc này mới để người ta đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, một đêm ngủ ngon.

Ngày thứ hai, khi thái y được gọi đến Trường Nhạc cung bắt mạch cho Thục phi, hoàng đế cũng tới, y ngồi ở bên giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Mạt Vân, mới quay đầu nhìn về phía thái y: "Thục phi làm sao vậy? Bị bệnh sao?"

Thái y đầu tiên bắt mạch bên tay trái, lại đổi sang tay phải, qua một lúc lâu, mới đứng dậy chắp tay nói: "Chúc mừng hoàng thượng, mạch tượng của Thục phi nương nương đã lộ rõ, đã mang thai hơn hai tháng."

Vũ Văn Hi nghe xong, lập tức mừng rỡ, biên giới phương bắc vừa mới yên bình, các quốc gia nhỏ tiến cống xin hòa, lại là thời gian Trung thu đoàn viên, chợt nghe đến tin Thục phi mang thai, đứa nhỏ này không thể nghi ngờ là điềm lành từ trời cao, khiến hắn vô cùng vui vẻ.

"Tốt, thật tốt quá. Người đâu, thưởng..."
Bình Luận (0)
Comment