"Nói vậy, Nguyễn phương hoa thật sự có
thai hơn ba tháng sao?" Thẩm Mạt Vân hơi nhướng mày, buồn cười hỏi. Tuy
đã sớm đoán được khả năng này, chẳng qua bất chợt nghe thấy, nàng vẫn
cảm thấy thật thú vị. Nguyễn phương hoa thật không may mắn. có điều nàng ta cũng may mắn vì không có vận may, bằng không lại đến phiên nàng
không được thải mái.
Trên mặt Hồng Tịch cũng hiện ra vẻ đùa cợt, nói: "Không phải sao? Đã sớm lan truyền khắp cung, đều đang nói về chuyện này." Trên cơ bản đều nói
Nguyễn phương hoa không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo, ngài nói nếu
nàng ta không làm ra trò kia, yên phận chờ thái y bắt ra hỉ mạch sau đó
báo lên cho hoàng thượng, nói không chừng hoàng thượng còn vui mừng, sẽ
được thăng phân vị, nếu không được cũng được ban thưởng lớn, đâu lạnh
nhạt như bây giờ.
"Hừm. Hoàng thượng có phái người đi qua không? Quý phi đâu?" Thẩm Mạt Vân tiếp tục hỏi.
Hồng Tịch suy nghĩ một lát, nói: "Hoàng thượng chỉ thưởng mấy món đồ cho Nguyễn phương hoa, còn quý phi nương nương... Nô tì còn chưa kịp hỏi
thăm, cũng không biết được."
Thẩm Mạt Vân gật đầu, sau khi dặn dò Hồng Tịch chuẩn bị một ít lễ vật
đưa đi Cẩm Hoa các, cũng bỏ qua chuyện này, hỏi chuyện nàng luôn chú ý:
"Ở cung Chiêu Minh cung, có tin tức gì truyền ra không?" Thừa dịp hoàng
đế tẩy trừ người hầu trong Chiêu Minh cung, nàng cũng tìm cơ hội mượn
sức mấy người, thuận tiện lén lút xếp vào một quân cờ trong cung Chiêu
Minh.
Hồng Tịch vừa nghe, theo bản năng nhìn quanh, thấy cung nữ khác đều đang đứng bên ngoài chờ mệnh lệnh, lúc này mới thấp giọng cẩn thận nói:
"Cung Chiêu Minh cũng có chút động tác khác thường. Nghe nói, có một
chút liên quan tới người ở điện thờ phụ phía tây cung Cảnh Phúc."
Thẩm Mạt Vân giật mình, kinh ngạc nói: "Giang mỹ nhân sao?"
"Dạ."
"A!" Qua một lúc lâu, Thẩm Mạt Vân mới cười khẽ ra tiếng, "Hóa ra Giang
mỹ nhân cùng hoàng hậu còn liên hệ. Ta nói đấy, chỉ bằng một người
Nguyễn phương hoa, Giang mỹ nhân làm sao có năng lực đi lên nhanh như
vậy, cảm tình là hoàng hậu ở sau lưng giúp nàng ta nghĩ kế. Muốn nói
người hiểu biết hoàng thượng nhất, quả thật không có ai ngoài hoàng hậu
nương nương của chúng ta." Đường muội (
em họ về phía cha), Hoắc
thị vẫn đang ở trên phân vị tuyển thị đây. Nếu không phải Tiêu hoàng hậu sơ sẩy, chỉ sợ lúc này nàng đang trong tình cảnh bị chèn ép. Tuy hiện
tại Liễu quý phi thay thế xử lý chuyện trong cung, nhưng cuối cùng cũng
không danh chính ngôn thuận, mọi người đều cùng cấp bậc, loại cảm giác
này hoàn toàn không giống với cảm giác khi đối mặt với hoàng hậu.
"Vậy nương nương cần phải đề phòng Giang mỹ nhân, nô tì cảm thấy, nàng
ta cũng không phải người hiền lành gì." Hồng Tịch cau mày nói.
Hoàng hậu muốn Giang mỹ nhân rời đi lực chú ý của hoàng đế, phân chia
bớt sự sủng ái của nàng. Giang mỹ nhân dựa vào Nguyễn phương hoa để đi
lên, nàng ta lọt vào mắt hoàng đế, nghĩ đến Hiền phi cũng không thể làm
khó nàng ta quá nhiều, hiện nay Nguyễn phương hoa lại mang thai, vừa vặn có một khoảng thời gian để trống, mà nàng ta tạm thời không thể hầu hạ
hoàng đế, Giang mỹ nhân vừa vặn bổ sung vào. Mặc dù nhìn qua không có
lợi cho nàng, chẳng qua Thẩm Mạt Vân không quá lo lắng.
"Không cần quá đề phòng. Em đã quên, sang năm là năm gì?" Thẩm Mạt Vân cầm lên một khối điểm tâm chậm rãi cắn.
"Sang năm sao?"
Hồng Tịch không hiểu nhìn nàng, nhưng Tố Nguyệt lại phản ứng trước, "Chủ tử, ngài ám chỉ đến cuộc tuyển tú năm sau sao?" Lúc này Hồng Tịch mới
hiểu ra.
Thẩm Mạt Vân gật đầu, sau khi nuốt khối điểm tâm trong miệng xuống, lại
uống một ngụm trà xóa đi vị ngọt, mới nói: "Đúng vậy, lúc này ta lại hi
vọng, sẽ có một vị muội muội tài giỏi xinh đẹp, hầu hạ hoàng thượng cho
tốt."
Hồng Tịch cùng Tố Nguyệt nhìn nhau, đều không hiểu rõ lắm. Thẩm Mạt Vân
muốn đi thăm con, chẳng muốn nói tiếp, chỉ nói: "Không thể tính toán
xong mọi việc, cứ sống thật thoải mái mới là quan trọng nhất." Nói xong
liền đứng dậy đi thăm con, không hề để ý tới hai người đang đăm chiêu
suy nghĩ ở mặt sau.
Tiêu hoàng hậu bị nhốt trong cung Chiêu Minh, cho dù còn muốn làm khó
cho Thẩm Mạt Vân, thật sự rất khó khăn, nàng ta liền đi đường vòng, muốn nâng đỡ Giang mỹ nhân đến phân bớt sự sủng ái của Thục phi. Nàng chẳng
trông cậy vào Giang mỹ nhân có thể hoàn toàn chiếm lấy hoàng đế, nhưng
chỉ cần hoàng đế dần dần lạnh nhạt với Thục phi, như vậy quyết định của
nàng cũng tính là thành công.
Mẹ quý nhờ con, đó là chỉ mai sau con có địa vị cao dành được vinh quang cho mẫu thân, mà trong hiện thực, đặc biệt ở hậu cung, bình thường đều
là con được thơm lây nhờ mẹ. Đầu tiên có mẫu thân được sủng ái, con cái
mới có cơ hội nổi bật trước mặt hoàng đế. Nếu là con của một nữ nhân bị
hoàng đế vắng vẻ hoặc chán ghét, hoàng đế không thích, vậy cũng không có cách nào. Với hoàng đế mà nói, yêu ai yêu cả đường đi chỉ là hành vi
ngẫu nhiên, bọn họ càng am hiểu một cách làm khác —— giận chó đánh mèo.
Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, Tiêu hoàng hậu không nghĩ tới,
thai nhi lần này của Thục phi, lại là "Điềm lành" khiến hoàng thượng vô
cùng vui sướng. Càng không nghĩ tới, bởi vì Giang mỹ nhân thân thiết với Nguyễn phương hoa, bị Liễu quý phi coi là cái đinh trong mắt cái gai
trong thịt. Giang mỹ nhân chỉ đối phó với Liễu quý phi đã hết sức, làm
sao còn có sức đi nói xấu cung Trường Nhạc. Mà sự kiện xảy ra trước kia
tuy rằng khiến Nguyễn phương hoa cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi nàng
ta xác định mình thật sự mang thai, vẫn rất vui sướng, bởi vậy cũng bắt
đầu dè dặt cẩn trọng nuôi thai. Nàng không chỉ muốn lo lắng Liễu quý phi gây khó dễ cho nàng, còn muốn đề phòng Thẩm Mạt Vân ngáng chân, cho nên cũng không dám ra cửa.
Liễu quý phi hận Nguyễn phương hoa đến nghiến răng, thấy Nguyễn phương
hoa lui ở Cẩm Hoa các không đi ra, lại là phụ nữ có thai nàng ta không
dễ gây chuyện, đem mục tiêu chỉ hướng Giang mỹ nhân đang thân thiết với
Nguyễn phương hoa.
Thẩm Mạt Vân tự nhiên không có hứng thú, cũng không có thời gian đi làm
khó Nguyễn phương hoa, hiện nay tất cả sức chú ý của nàng đều đặt trên
người ngũ hoàng tử. Thời đại này trình độ y học thật sự rất lạc hậu, tỷ
lệ trẻ con chết non nhiều hơn rất nhiều so với hiện đại, nàng không dám
lơ lỏng. Tuy rằng không có tình cảm sâu nặng với phụ thân của đứa bé,
nhưng hai đứa bé này do nàng mang thai mười tháng sinh ra, nếu đứa nhỏ
thực sự xảy ra chuyện không hay, có lẽ nàng thực sự khóc chết khiếp.
Trẻ con thay đổi rất nhanh, trên cơ bản mỗi ngày một khác, khi được sáu
tháng, Vũ Văn Thụy đã có thể bò từ đầu giường này sang đầu giường khác,
còn thường xuyên đẩy đồ chơi xuống giường, vô cùng khí phách.
Năm nay Bảo nhi đã ba tuổi, phát âm đã vô cùng rõ ràng, có thể nhớ
chuyện, cho nên mấy ngày nay, mỗi ngày Thẩm Mạt Vân đều sẽ rút ra một
khoảng thời gian dạy nữ nhi học vỡ lòng, thuận tiện cũng cho con trai
ngồi nghe một chút.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện..."* Bảo nhi ngoan ngoãn ngồi trên ghế quý
phi, thong thả mà lại rõ ràng nhớ kỹ 《 Tam Tự Kinh 》mà Thẩm Mạt Vân dạy
mấy ngày nay. Đợi đọc mấy chương sau, nàng vội vã đi đến bên người Thẩm
Mạt Vân, giống như tranh công nói: "Mẫu thân, con đọc xong hết rồi. Con
có thể ăn bánh hoa quế sao?"
*Người ta lúc đầu vốn có cái tính tốt lành
Thẩm Mạt Vân buồn cười dùng ngón tay bắn nhẹ vào trán con gái, khi thấy
nàng tội nghiệp ôm đầu, mới nói với Tố Nguyệt: "Mang lên đi, nếu không
đại công chúa của chúng ta vừa muốn khóc kể với phụ hoàng ta bắt nạt
nàng."
"A nương!" Bảo nhi không đồng ý lắc lắc thân mình gọi.
Tố Nguyệt cười mỉm mở ra hộp giữ đồ ăn, lấy ra một đĩa bánh thủy tinh
hoa quế, đưa tới trước mặt Bảo nhi hai mắt đang sáng ngời, nói: "Công
chúa, chủ tử đã sớm thay ngài chuẩn bị tốt bánh hoa quế ngài thích ăn
nhất, ngài xem, vẫn còn nóng đâu."
"A nương tốt nhất." Bảo nhi hoan hô một tiếng, sau đó cầm lấy thìa nhỏ chậm rãi ăn.
Thẩm Mạt Vân thấy Bảo nhi ăn rất vui vẻ, sau khi lại dặn dò bà vú chăm
sóc nàng cẩn thận, liền ôm qua con trai ngồi ở một bên khác, nói: "Thụy
nhi, lại đọc sách cho con nghe được không?"
Vũ Văn Thụy tươi cười, bập bẹ "A a nha nha" vỗ hai tay, bộ dáng vô cùng vui sướng.
Thẩm Mạt Vân thấy thế, không nhịn được hôn lên gò má non mịn của con,
lại tùy ý cầm lấy một quyển thơ, chậm rãi đọc lên. Vũ Văn Thụy dường như nghe hiểu nội dung này, cái đầu nho nhỏ gật gù theo, mắt to xoay quanh
nhanh như chớp, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Vũ Văn Hi vừa tiến đến, đã nhìn đến Thẩm Mạt Vân đang ôm con trai đọc
thơ, không khỏi nở nụ cười, hỏi: "Ái phi đang làm cái gì vậy?" Lập tức
đi vào ngừng lại động tác chuẩn hành lễ của Thẩm Mạt Vân, sau đó lật xem một chút quyển thơ nàng cầm trong tay, "Đang đọc cho Thụy nhi nghe sao? Hắn mới sáu tháng, sao nghe hiểu được."
"Phụ hoàng." Bảo nhi nhìn thấy Vũ Văn Hi tiến vào, cực kì vui mừng, nâng đĩa còn lại một khối bánh hoa quế đi đến trước mặt hắn, nói: "Phụ
hoàng, ăn bánh hoa quế đi, đây là để lại cho ngài, con còn chưa cho a
nương đâu."
Thẩm Mạt Vân xoa đầu, con quỷ nhỏ này, cũng quá biết nịnh nọt thôi, thật không biết có nên khen nàng không. Đây rõ ràng là Bảo nhi ăn thừa lại,
nhưng nàng dĩ nhiên đã nói là dành riêng cho phụ hoàng, Vũ Văn Hi cố
tình tin.
Vũ Văn Hi nghe xong, xác định thật vui vẻ, vì thế nể tình ăn một khối
bánh hoa quế kia, tuy hắn cũng không thích ăn đồ ngọt. Sau khi ăn một
khối bánh hoa quế kia, hắn ôm lấy Bảo nhi, nói: "Tiểu công chúa của
trẫm, hôm nay làm gì thế?"
Bảo nhi đếm ngón tay nói: "Buổi sáng đi dạo một vòng trong vườn hoa, sau đó trở về chơi với đệ đệ, tiếp theo dùng bữa, rồi a nương dạy con đọc
Tam Tự Kinh. Phụ hoàng, hôm nay con đọc thuộc hết Tam Tự Kinh mà a nương đã dạy, con rất giỏi đi?"
"Hừm?" Vũ Văn Hi nhéo gò má mềm mại của con gái nói, "Thật giỏi, Bảo nhi giỏi nhất." Ánh mắt cũng nhìn về phía Thẩm Mạt Vân, trên mặt hiện ra
nét không hiểu.
Thẩm Mạt Vân nhận lấy chén trà trong tay Tố Nguyệt, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh Vũ Văn Hi, mới nói: "Thiếp thấy Bảo nhi sắp bốn tuổi
(tuổi mụ), cũng đến lúc nên cho nàng học vỡ lòng, liền tìm đến một ít
sách vở cùng bảng chữ mẫu, chuẩn bị chậm rãi nhường nàng học thuộc một
ít câu thơ đơn giản. Đã nhiều ngày thiếp dạy nàng học Tam Tự Kinh, hoàng thượng, trí nhớ của Bảo nhi thật tốt, đọc rất có thứ tự."
"Ái phi suy nghĩ rất chu đáo, cũng đến lúc Bảo nhi nên học vỡ lòng." Vũ
Văn Hi tán thành gật đầu, hắn tự nhiên không hy vọng tương lai con gái
yêu là người dốt đặc cán mai ngang ngược, cho dù không thể trở thành tài nữ để lại danh tiếng muôn đời, ít nhất cũng phải thông hiểu thi văn
sách sử, biết lý lẽ, hiểu việc lớn.
Thẩm Mạt Vân cũng biết hoàng đế sẽ không phản đối, nơi này cũng không
cho rằng "Nữ tử không tài là đức", vì thế mỉm cười nói: "Đúng là đạo lý
này, dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng vậy, vừa vặn
Thụy nhi ở nơi này, liền sai bà vú ôm hắn tới, hai tỷ đệ làm bạn. Có
nghe hiểu không là một chuyện, có bạn, Bảo nhi học cũng không quá cô
đơn."
Vũ Văn Hi nhìn con bò đến bò đi trên ghế quý phi, chau mày, chẳng qua
lập tức buông lỏng ra, cười nói: "Ái phi nói không sai, dù sao Thụy nhi
chỉ mới mấy tháng, trước hết cứ theo ý nàng đi."
Theo sau đề tài trọng tâm của hai người đều quay quanh hai người con, sau bữa tối, hoàng đế cũng ở lại cung Trường Nhạc.
Vì hai người con, hoàng đế cũng thường xuyên đến cung Trường Nhạc thăm
Thẩm Mạt Vân. Chẳng qua Thẩm Mạt Vân không bao giờ tích cực lưu lại
hoàng đế qua đêm như trước kia, mà tính số lần, một tháng giữ hoàng đế ở cung Trường Nhạc nghỉ ngơi năm sáu lần. Những lúc khác, hoàng đế thích ở lại thì ở lại, không thích thì cũng tiễn hắn đi.
Đối với Thẩm Mạt Vân, chuyện quan trọng nhất trong năm nay là chăm sóc
hai người con, đặc biệt là con trai còn nhỏ, tuyệt đối cần chú ý, tỷ lệ
chết non thật sự rất cao, không thể không cẩn thận. Mặc kệ bên ngoài
tranh đấu như thế nào, chỉ cần không đụng đến trên đầu nàng, nàng cũng
lười quan tâm, đều là đóng cửa lại ai lo chuyện người nấy.
Mùng ba tháng mười năm Vĩnh Húc thứ sáu, Nguyễn phương hoa sinh ra lục hoàng tử.
Lại thêm một đứa con, Vũ Văn Hi vẫn rất vui sướng. Qua năm mới, liền đặt tên cho lục hoàng tử, gọi là "Cư".
Năm Vĩnh Húc thứ bảy, một vòng tuyển tú mới lại kéo ra màn che.
Trong số hơn một trăm người đẹp ở đây, nữ nhi của thượng thư hộ bộ (
quan cai quản tài chính) Nghiêm Trung xuất sắc nhất, mười tám tuổi, xinh đẹp khuynh thành, vẫn
là tài nữ nổi tiếng trong kinh thành, có thể nói là giai nhân tài mạo
song toàn khó gặp. Trong kinh càng sớm có tin đồn, lần tuyển tú này,
tiểu thư của Nghiêm gia chắc chắn sẽ được chọn.