Thục Phi

Chương 71

Những lời nói này của Chu dung hoa thật rõ ràng, trên cơ bản đã rõ ràng muốn đi theo Đức phi.

Trương Đức phi nghe vậy lại lạnh lùng cười nói: "Nhưng sao ta lại nghe nói, mấy ngày trước, Chu dung hoa cũng rất chịu khó đến cung Diên Khánh!" Nghĩ đến muốn được chỗ tốt còn dám bày ra bộ dáng kiêu ngạo như vậy, nghĩ nàng ta là người phải chọn đồ rách nát mà người khác không cần sao! một người dung hoa nhỏ bé, cũng dám nóinhững lời này trước mặt nàng ta sao? Đừng nói là dung hoa tứ phẩm, cho dù là tiệp dư tam phẩm nàng ta cũng không để vào mắt.

Sắc mặt Chu dung hoa hơi khựng lại, nàng ta không dự đoán được Trương Đức phi sẽkhông nể mặt như vậy. Nàng ta mới tiến cung không lâu, địa vị không cao, còn sựsủng ái của hoàng đế, không nói xa, trong một đám tú nữ, trước đó có Nghiêm tiệp dư sau đó có Lam phương hoa, tuy bây giờ cũng có chút địa vị, nhưng sau này nếu hoàng đế không còn sủng ái nàng ta nữa, như vậy chờ đợi nàng ta sẽ là một vườn sân nhỏtĩnh lặng, vĩnh viễn không thấy ngày mai.

Dựa theo luật lệ của Đại Tề, trừ hoàng hậu, bất cứ cung tần được hoàng đế sủng hạnh qua mà không sinh con, sau khi tiên hoàng băng hà, đều bị đưa đến chùa miếu cắt tóc tu hành cầu phúc cho hoàng thất, đương nhiên tứ phi cũng sẽ được phụng dưỡng trong cung, đây xem như là đãi ngộ của tiểu thiếp chính thống nhất, nhưng các phi tần có địa vị thấp khác, cũng không may mắn như vậy.

một ngọn đèn dầu, cắt tóc làm ni cô, chính là kết cục của bọn họ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các nữ nhân trong hậu cung đều liều mạng muốn đi lên trên hoặc nghĩ cách mang thai sinh con, cho dù chỉ sinh được một vị công chúa, cho dù lúc già đikhông thể ở lại hậu cung dưỡng lão, cũng sẽ được nữ nhi đưa ra cung phụng dưỡng, có nơi dựa vào, mà không bị đưa đi chùa miếu bắt buộc làm ni cô như những cung phikhông sinh con khác.

Chu dung hoa không muốn rơi xuống hoàn cảnh như vậy, lúc đầu nàng ta muốn dựa vào cung Diên Khánh, nhưng Liễu quý phi lại không đặt nàng ta vào mắt, hơn nữa nàng ta còn muốn chăm sóc đứa bé trong bụng Liễu dung hoa, càng xa cách với Chu dung hoa. Sau mấy lần như vậy, Chu dung hoa cũng hiểu, đành chuyển sang mục tiêu khác, muốn dựa vào Trương Đức phi, tuy Trương Đức phi không còn ân sủng của hoàng đế, nhung vẫn còn nhị hoàng tử, nếu hoàng hậu cùng thái tử... Theo thân phận, Trương Đức phi là người có tư cách lên ngôi hoàng hậu nhất.

Chỉ trong nháy mắt rất nhiều suy nghĩ tâm tư đều lướt qua đầu Chu dung hoa, nàng ta lại cố tươi cười, dường như sự mất bình tĩnh lúc trước chưa từng xuất hiện, nàng tanói: "Thiếp chỉ đến thăm viếng theo lễ phép, cũng không có ý khác, mong nương nương hiểu rõ. Tuy thiếp thân phận thấp, nhưng vẫn được hoàng thượng yêu mến mộtchút, nếu có thể giúp nương nương đạt được mong muốn, dù phải chết muôn lần thiếp cũng không chối từ."

Trương Đức phi miễn cưỡng nhướn mày lên, phe phẩy cán quạt gỗ trong tay, nói: "Cũng đừng nói chắc chắn như vậy, ngươi chỉ có một tính mệnh, chết muôn lần như thế nào đây? Chu dung hoa còn muốn thêm tính mạng của ai vào đây?" Giọng điệu cũng không lạnh lẽo như lúc nãy, lại có vẻ không hề để ý.

Chu dung hoa vội vàng sửa lại lời nói: "Là thiếp ăn nói vụng về, không biết ăn nói, xin nương nương đừng trách..."

Trương Đức phi không có hứng thú nghe tiếp, ngắt lời nói: "Nếu không biết ăn nói, vậy học lại thật tốt đi. Quý phi cùng Thục phi luôn biết ăn nói dỗ hoàng thượng vui vẻ, chờ ngươi học được ba phần của bọn họ, lại đến cung Thanh Ninh đi. Người đâu, tiễn Chu dung hoa." Vừa nói xong, đã đứng dậy đi vào phòng trong, chỉ còn lại Chu dung hoa xấu hổ đứng tại chỗ.

Lập tức có một gã cung nữ tiến lên, cúi người nói: "Xin mời Chu dung hoa!"

Khuôn mặt vốn xinh đẹp của Chu dung hoa tái đi, sau một lúc mới nhịn xuống cảm giác nhục nhã, gượng cười gật đầu, theo cung nữ ra khỏi cung Thanh Ninh.

Mưa dầm liên miên hơn một tháng, khó được thời tiết hôm nay rất trong sáng, ánh nắng tươi sáng, mấy ngày nay không thấy được có vẻ cực kì trong xanh. Chu dung hoa đứng bên cạnh tường màu xám, ngẩng đầu nhìn, cảm thấy thật châm chọc, chẳng lẽ ở trong hậu cung, nàng ta còn không đáng để người khác lợi dụng sao?

"Chủ tử?" Cung nữ hầu hạ nàng ta lo lắng gọi một tiếng.

Chu dung hoa hít sâu một hơi, nói: "không sao, trở về thôi."

"Dạ."

Thanh Ảnh các

"Chủ tử, hôm nay Chu dung hoa đến cung Thanh Ninh, nhưng khi ra ngoài sắc mặt trắng bệch, nhưng chưa biết Đức phi cùng Chu dung hoa nói chuyện gì bên trong."

Tần tiệp dư mỉm cười lạnh lẽo, "Lại là một vị không thấy rõ thân phận..."

đang nói đột nhiên dừng lại, nghe chuyện của Chu dung hoa, khiến Tần tiệp dư nhớ lại chính mình lúc trước, nếu nói không thấy rõ thân phận, không phải nàng ta cũng như vậy sao. Lần trước ở cung Diên Khánh nếu nàng không giúp đỡ Thục phi, có lẽ Thanh Ảnh Các vẫn lạnh như băng như trước.

"Hoàng thượng vẫn ở cung Kiến Chương sao?" Tần tiệp dư hỏi, sắp nửa tháng rồi, hoàng đế cũng không hề chọn thẻ bài, thái hậu không để ý đến chuyện gì, hoàng hậu bị giam lỏng, các phi tần khác lại không đủ thân phận, nên lúc này trong hậu cung cònkhông có ai dám khuyên hoàng thượng nên sủng hạnh phi tần nhiều hơn.

Cung nữ kia nói: "Vâng, nửa tháng nay, hoàng thượng chỉ đi nghỉ ở cung Diên Khánh cùng Trường Nhạc, thời gian khác cũng chỉ ở cung Kiến Chương xử lý chuyện trên triều đình."

Tần tiệp dư đặt tay phải trên bàn, vuốt ve vải dệt mềm mại, lẩm bẩm: "Lại nói tiếp, Liễu dung hoa chắc cũng sắp sinh rồi...

Cung nữ không hiểu Tần tiệp dư có ý gì, chỉ nói theo: "không nhanh như vậy đâu, lẽ ra còn phải chờ thêm hai tháng mới đến tháng."

Tần tiệp dư cũng không quan tâm đến câu trả lời của nàng ta, kết hợp với tình huốngtrên triều đình cùng hướng đi trong hậu cung, đành thở dài một hơi, thì thào: "Xem ra thời tiết sắp thay đổi rồi!"

Tiêu hoàng hậu...

Nàng ta còn nhớ rất rõ, năm đó khi tiến cung đã từng cung kính quỳ lạy Tiêu hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, ung dung quý giá, qua mấy năm, lại rơi vào kết cục như vậy, nếu tương lai bị ngã từ đám mây xuống thành bụi bậm, cả con cùng gia tộc cũngkhông thể may mắn thoát khỏi...

————————————————

Trời quang mây tạnh cũng không có nghĩa tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Từ lúc thời tiết tốt hơn đến nay, tâm thần Thẩm Mạt Vân đều không tập trung lắm, nàng luôn cảm thấy nàng đã quên chuyện gì, cầm chén trà đặt bên miệng, đang chuẩn bị uống một ngụm, đột nhiên lại đặt xuống bàn. Cứ làm như vậy mấy lần, Tiễn Dung vốn luôn bình tĩnh nghiêm túc cũng không nhịn được hỏi: "Nương nương, nước tràkhông tốt sao? Nếu không nô tì lại ngâm qua trà mới cho ngài đi!"

Thẩm Mạt Vân bừng tỉnh: "Ừm? Sao, không cần, do ta phiền lòng thôi." nói xong vẫy tay, lại đặt chén trà xuống bàn.

Tiễn Dung ra hiệu cho Hồng Tịch đổi một ly trà mới cho Thục phi, nàng ta thì hỏi: "Nương nương đang lo lắng tình hình tai nạn ở Thanh Châu sao? Nương nương đừng lo lắng, nghe phía trước truyền đến tin tức, mưa to đã ngừng, lòng sông đã rút xuống, tin tưởng rất nhanh có thể trấn an nạn dân, sau khi hoàng thượng biết, cũng cực kì vui sướng."

Thẩm Mạt Vân lắc đầu: "không, không phải chuyện đó..." Đến cùng là chuyện gì đây? Chỉ kém một chút, nhưng nàng lại không nghĩ ra được, trong lòng nàng như có móng vuốt đang không ngừng gãi, khiến nàng thật nôn nóng.

Tiễn Dung vừa nghe, cũng không nói tiếp. Nhưng Tố Nguyệt đứng một bên lại cườinói: "Mưa đã tạnh cũng tốt, vừa vặn có thể phơi đệm chăn, quần áo. Chỉ tiếc, mưa đãngừng, thời tiết lại nắng nóng, đừng nói, giữa trưa khi đi trên đường còn có thể làm người ta bị nắng nóng quáng mắt đâu."

Nóng sao? Thẩm Mạt Vân giật mình, dường như đã thông suốt, bỗng chốc đã nghĩ ra nàng đã quên mất chuyện gì. Mỗi lần bị lũ lụt, địa phương bị lũ lụt chắc chắn sẽ cókhông ít người hoặc động vật bị mất tánh mạng, thời kì tai nạn mọi người còn khôngkịp chạy nạn, rất nhiều thi thể đều bị sắp đặt lung tung. Sau khi nước lũ rút xuống, vừa có ánh nắng mặt trời, thời tiết trở nên nóng bức, thi thể bị ngâm nước thật dễ dàng bị hư thối, sinh ra vi khuẩn gây bệnh. một truyền sang mười, mười truyền sang trăm, rất dễ dàng gây ra bệnh dịch khiến người ta hoảng sợ.

Tuy kinh thành không bị lũ lụt, nhưng mưa to trong thời gian dài, không biết có bị ảnh hưởng không?

Vừa nghĩ đến chuyện này, Thẩm Mạt Vân cũng không ngồi yên được nữa, tất cả người thân của nàng đều ở kinh thành, nếu bệnh dịch thật sự bị lan ra trong kinh thành, nhất định là một trận tai nạn. Nàng bình tĩnh lại, nhìn Tiễn Dung hỏi: "Hôm nay hoàng thượng có chọn thẻ bài không?"

Tiễn Dung suy nghĩ một lát, nói: "không có."

Thẩm Mạt Vân nhíu mày, "Ta đột nhiên nhớ tới một việc quan trọng, muốn cầu kiến hoàng thượng, có biện pháp nào không?"

Tiễn Dung khó xử: "Nếu không được triệu kiến, phi tần trong hậu cung không thể tùy ý đi cung Kiến Chương. Cho dù hoàng hậu nương nương tự mình đi, cũng phải cho người thông báo trước, sau khi hoàng thượng đồng ý mới có thể đi vào. Này..."

Thẩm Mạt Vân vẫn chưa từ bỏ ý định: "không có biện pháp nào khác sao?"

Tiễn Dung lắc đầu, không phải nàng ta không muốn giúp, mà thật sự không có cách nào, phi tần dám xông vào cung Kiến Chương cơ bản đều ở trong lãnh cung. Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Thẩm Mạt Vân, vẫn an ủi nàng: "không chừng mộtlát nữa hoàng thượng sẽ đến cung Trường Nhạc, nương nương đừng quá sốt ruột."

Thẩm Mạt Vân chỉ có thể thở dài: "Hi vọng đi." Nàng còn có thể xông vào cung Chiêu Minh của hoàng hậu một lần, nhưng nếu nàng dám xông vào cung Kiến Chương, cho dù thành công, nàng cũng xong rồi.

Thẩm Mạt Vân chưa từng bấm ngón tay tính xem khi nào hoàng đế sẽ tới cung Trường Nhạc như bây giờ. Cố tình Vũ Văn Hi giống như đang đấu tranh với việc trên triều đình, cả bảy ngày đều chưa từng đặt chân vào hậu cung, hoàn toàn phá vỡ kỷ lục trước kia, cả ngày lẫn đêm vẫn chỉ gặp mặt đại thần. Nếu không biết Vũ Văn Hi khôngcó ham thích kia, Thẩm Mạt Vân cũng nghi ngờ trong cung Kiến Chương đang trình diễn cuộc tình cấm kị kia.

Đến ngày thứ 9, Vĩnh Húc hoàng đế rốt cuộc bước chân vào cung Trường Nhạc, đáng tiếc lại không nhìn thấy nụ cười quen thuộc, mà lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, cũng cảm thấy lo lắng, tự tay đỡ Thục phi đứng dậy, nói: "Ái phi bị bệnh sao? Nhìn qua cũng gầy hơn, chẳng lẽ người hầu không hầu hạ cẩn thận, mệt sao?"

Thẩm Mạt Vân dựa vào cánh tay Vũ Văn Hi đứng dậy, nói: "không liên quan đến bọn họ, do thiếp có tâm sự thôi."

"Hửm?" Vũ Văn Hi không thèm để ý đến cung nữ thái giám đang quỳ, lôi kéo Thẩm Mạt Vân đi vào phòng trong, sau khi ngồi xuống, mới hỏi: "Chuyện gì vậy? Liên quan tới trẫm sao?"

Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mạt Vân như vậy trước mặt hắn, nghĩ đến tâm sự của nàng chắc liên quan đến hắn. Nghĩ vậy, Vũ Văn Hi hơi tò mò, cũng không biết chuyện gì có thể khiến Thẩm Mạt Vân mất bình tĩnh như vậy.

Thẩm Mạt Vân gật đầu, trong mắt hiện lên sự lo lắng, nói ra tất cả những sự lo lắng của mình mấy ngày qua, cuối cùng còn vội vàng kêu lên: "Hoàng thượng, ngài nóichúng ta có cần chuẩn bị không..." Vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Vũ Văn Hi đangchống cằm cười nhẹ, nàng ngẩn ra, tình huống này thật khác với tưởng tượng của nàng, nàng nghĩ tới hắn sẽ tức giận, lo lắng, tức giận nàng nhúng tay vào chuyện trêntriều đình, nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng không nghĩ tới hắn sẽ mỉm cười, bèn gọi "Hoàng thượng?"

Vũ Văn Hi ôm Thẩm Mạt Vân đang đứng trước mặt vào lòng, Giang Hỉ thật biết điều ra hiệu cho cung nữ lui xuống, chỉ còn hai người ở bên trong.

"Mỗi lần lũ lụt qua đi, trong mười lần thì có chín lần sẽ xảy ra bệnh dịch, trẫm đã sớm cho người đi xử lý. Ái phi cứ yên tâm, khẳng định sẽ không gây nguy hiểm đến kinh thành." Vũ Văn Hi nhìn mỹ nhân trong lòng hai mắt mở to, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên thật đáng yêu, chợt nổi lên ý muốn trêu chọc, véo gò má trơn mềm kia mộtchút, quả nhiên, gò má cùng bên tai đều chậm rãi đỏ ửng lên.

Thẩm Mạt Vân muốn đâm đầu vào khối đậu phụ, nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, lại lo lắng trong thời gian dài như vậy. Nghĩ lại cũng phải, từ xưa tới nay, đã sớmkhông thể đếm hết số lần xảy ra lũ lụt, sớm hơn còn có thể ngược dòng đến thời kì thượng cổ. Thời gian mấy ngàn năm, cho dù một lần hai lần không biết xử lý, sau nhiều lần, mọi người còn có thể không biết sao? Khẳng định sớm cho người chú ý đến phương diện này, nàng thật ngốc.

Thẩm Mạt Vân xoay mặt, thật sự ngượng ngùng gặp người, nói sang chuyện khác: "Do thiếp vội vàng, không hiểu biết chuyện trên triều đình, khiến hoàng thượng chê cười."

Vũ Văn Hi cúi đầu, cắn một ngụm trên cái cổ thon dài trắng nõn, dẫn tới Thẩm Mạt Vân thấp giọng kêu đau, mới nói: "Ái phi có thể có suy nghĩ như vậy, trẫm thật vui vẻ. Chẳng qua ái phi lo lắng cũng có lý, trẫm nghe nói, vùng ngoại thành gần kinh thành có một số thôn xóm bị bệnh, nhìn qua như là bệnh dịch, may mắn phát hiện kịp thời,đã cho người đi xử lý, chắc rất nhanh có thể ổn định lại, sẽ không truyền vào kinh thành."

"Hoàng thượng sáng suốt." Thẩm Mạt Vân thật lòng nói.

Vũ Văn Hi cười nói: "không lo lắng nữa sao? Giải quyết được tâm sự chưa?"

Thẩm Mạt Vân cúi đầu, xấu hổ nói: "Là thiếp quá đề cao mình, hoàng thượng cũng đừng cười thiếp." Quả nhiên tình tiết nữ chủ xuyên không tùy tiện có ý tưởng cũng khiến mọi người nể phục trong tiểu thuyết cũng không tồn tại.

Vũ Văn Hi nói: "Nàng là tiểu thư khuê các, vốn không biết được việc này, nàng có thể nghĩ đến sau khi lũ lụt sẽ xảy ra bệnh dịch, cũng rất tốt rồi."

Thẩm Mạt Vân: "..."

Sau khi được đến câu trả lời hài lòng từ Vũ Văn Hi, Thẩm Mạt Vân yên tâm, cuộc sống hằng ngày cũng khôi phục như xưa, trôi qua không nhanh không chậm.

không có ai sẽ nghĩ đến, đây là sự bình tĩnh trước cơn bão.

Hai mươi tháng chín, thái tử cùng công tử trong mấy gia đình quý tộc trong kinh thànhđi đến vùng ngoại thành săn bắn, lại bị một con cáo cào cánh tay. Lúc đó thái tử điện hạ chỉ nghĩ là vết thương nhẹ, cũng không chú ý, chỉ băng bó một chút, không để ý người hầu ngăn cản, tiếp tục ở nơi đó săn bắn.

Hai mươi mốt tháng chín, thái tử bị sốt cao, bắt đầu nói lung tung.

Hai mươi ba tháng chín, thái tử hôn mê, hoàng đế cho thái y tập trung ở Đông cung khám bệnh. Sau khi thái y bắt mạch, lại xem xét thân thể của thái tử điện hạ, sau khi hỏi thái giám hầu hạ thật cẩn thận, mới nói với hoàng đế: "Thần hoài nghi, thái tử điện hạ bị nhiễm bệnh dịch, xác nhận không cẩn thận bị một con cáo hoang cào bị thương mà nhiễm bệnh."

Hoàng đế ra lệnh, gắng sức cứu chữa cho thái tử điện hạ.

Ba mươi tháng chín, thái tử Vũ Văn Tông không thể chữa khỏi, chết bệnh, năm đó mới mười bốn tuổi.
Bình Luận (0)
Comment