Thực Tâm Giả

Chương 31

Con người sống trong một thành phố quá lâu, chẳng khác nào cái cây bắt rễ, dù muốn dịch chuyển, nhưng do mỗi rễ cây đều đã bám sâu vào đất, dựa vào chất dinh dưỡng của nó để sinh trưởng, coi cội rễ đó là nguồn gốc của mình. Lục Nhất trước đây cũng từng nghĩ tới “cuộc sống ở nơi khác”, nhưng mỗi khi có ý định rời đi, sẽ phát hiện thành phố bình thường này cũng có không ít hơn khiến mình quyến luyến, cho dù anh ở nơi này chỉ có một mình, cha mẹ đều đã qua đời.

Nói cầu hôn với Phương Đăng là chuyện điên rồ nhất và cũng là điều không hối tiếc cả đời Lục Nhất. Nhưng khi Phương Đăng hỏi anh có muốn đi cùng cô không, anh lại hỏi một câu ngốc không thể nào ngốc hơn nữa.

“Đây có phải là vòng mới của trò chơi lời nói dối mạo hiểm không?”

Mắt Phương Đăng đỏ hoe, nhìn qua anh lặng yên không đáp. Anh ta biết cô đang chờ câu trả lời. Từ giây phút đó, anh đã nguyện đem cuộc sống của mình mà nhổ cùng gốc rễ.

Yêu cầu của Lục Nhất đối với cuộc sống vô cùng đơn giản, không cần quá mức giàu sang, khát vọng công thành danh toại mà đàn ông ai cũng mơ ước với anh không có nhiều hấp dẫn, anh chỉ muốn cuộc sống đầy đủ bình lặng không sóng gió, Phương Đăng là sự mong mỏi quá lớn từ trước đến giờ của anh, anh tình nguyện vì giấc mộng đẹp này mà không ngần ngại dốc hết tất cả.

Thủ tục di dân rất phức tạp lại vô cùng hạn chế, chỉ có một chữ “đi” tưởng chừng đơn giản nhưng lại có vô số việc phải làm; từ chức, bán nhà, xin visa, từ giã bạn bè… Mỗi một thứ đều không dễ dàng gì. Nhưng Lục Nhất có đầy đủ quyết tâm và động lực, bởi vì anh bỏ chỗ ở của mình, bắt đầu đặt chân lên nơi khác, vẫn có Phương Đăng ở bên cạnh. Điều này làm anh cảm nhận được rõ ràng, việc chung sống với cô cả đời cũng không phải là giấc mộng, vì thế có gì lại không đáng giá?

Nhưng trong lòng Phương Đăng lại có cảm nhận khác. Cô và Phó Thất lần cuối cùng gặp mặt, hai người đều nói mấy câu khó nghe, cãi nhau quyết liệt, lòng cô giống như ngâm trong nước lạnh lâu ngày, lòng của Phó Thất cũng lạnh không hề thua kém. Cô đã dùng thân thế bí mật mà anh nhạy cảm nhất làm vũ khí uy hiếp anh, thật sự là vạn bất đắc dĩ, bởi vì cô nhất định phải bảo vệ Lục Nhất. Nếu Phó Thất thật sự tin rằng Lục Nhất có khả năng uy hiếp mình, anh và thuộc hạ chuyện gì cũng dám làm. Nhưng cách uy hiếp người của anh và Phương Đăng không giống nhau, Phương Đăng chính là muốn anh biết, nếu Lục Nhất xảy ra chuyện, người nào cũng sẽ không có lợi. Cô đã phanh phui quá nhiều bí mật của anh, cũng như cùng anh phanh phui chính bản thân mình. Vì điều này, Phó Thất cũng sẽ không ra tay với Phương Đăng, cho dù vì vậy mà anh hận cô đi nữa. Chỉ có một chuyện Phương Đăng cuối cùng có thể bảo đảm, chỉ cần anh còn lý trí, Lục Nhất cũng sẽ vô hại an toàn.

Nhưng điều Phương Đăng không dự liệu được chính là, Phó Thất dù không dám động đến Lục Nhất, nhưng không thể để cho anh thoải mái, hơn nữa nhất cử nhất động của anh ta cũng vô cùng chật vật. Trong quá trình bán nhà và làm thủ tục visa, có nhiều chướng ngại không cần nói, ngay cả Lục Nhất cũng có thể cảm giác, bất luận mình đi đến đâu, sau lưng cũng có một đôi mắt dõi theo để ý, những sự cố lớn nhỏ cũng bắt đầu xảy ra, cho dù chỉ đáng sợ không nguy hiểm, cũng khiến cho người ta giây phút nào cũng lo lắng đề phòng. Chỗ ở của anh, bao gồm cả phòng làm việc trước kia cũng có dấu vết lục soát không chỉ một lần, thậm chí là mộ phần cha mẹ anh cũng không may mắn thoát khỏi. Điều làm anh khó nghĩ nhất chính là nhà cô Cả từng có công nuôi dưỡng mình cũng vì thế mà liên lụy, căn nhà mười mấy năm sống bình yên lại bị trộm lục tung lên, ngay cả cảnh sát cũng không truy ra đầu mối. Anh họ cuối tuần chở người nhà đi công viên, trên đường về thì bị chiếc xe tải nhỏ đụng vào, người trong xe tuy không có gì đáng ngại, nhưng ai nấy đều sợ đến toát mồ hôi, cháu gái Giai Giai cũng Lục Nhất cũng òa khóc ngay tại chỗ. Chiếc xe chạy thoát kia cũng là xe biển số giả, muốn truy cứu cũng chẳng dễ dàng.

Lục Nhất nghe lời khuyên của Phương Đăng đổi đi chỗ ở, lại cũng ít lui tới nhà cô Cả, tránh để họ ít nhiều bị dính líu, chuyện còn lại cứ giao cho cô xử lý. Điều quan trọng trước mắt là sớm làm xong thủ tục di dân, đi càng xa càng tốt, trời đất bao la, nơi nào cũng có những kẻ không thể đụng vào như Phó Kính Thù và Thôi Mẫn. Nếu như họ ra đi không trở lại, thời gian trôi đi, anh ta cũng sẽ dần dần yên tâm, phủi tay cho qua mọi chuyện.

Phương Đăng còn chưa quyết định có nên đi tìm Phó Kính Thù một chuyến hay không, thì không ngờ anh đã tìm đến tận cửa. Hôm đó cô đang ở căn nhà Lục Nhất vừa thuê được, Lục Nhất nhìn thấy cô mấy ngày buồn bã, nói là phải làm một bữa ăn ngon để cô vui vẻ thêm một chút, Phương Đăng nghe được tiếng gõ cửa, còn tưởng là Lục Nhất quên đem chìa khóa, mở cửa ra nhìn thấy Phó Kính Thù.

“Không hoan nghênh?” – Phó Kính Thù ung dung hỏi. Đằng sau anh cũng chẳng có ai theo.

Trong lòng Phương Đăng cảm xúc rối bời, lời nói ra cũng không khách sáo: “Thật hiếm khi anh tự tìm đến”

Phó Kính Thù lách qua người Phương Đăng bước vào nhà, Phương Đăng cũng không cản lại, nếu anh có thể tìm đến đây, cô cũng không thể có cách gì tránh anh nữa.

Anh cởi áo khoác, quan sát căn phòng khách nhỏ tầm mười mấy mét vuông một lát, rất nhanh phát hiện đống hành lý đã thu gom chỉnh tề đặt cạnh ghế salon, phân nửa số đó là hành lý của cô.

Anh đứng cạnh bên mớ hành lý, nhìn về phía Phương Đăng đang đứng gần cửa, vẻ mặt như có chút không tin.

“Em tính đi thật sao?”

Phương Đăng bước tới, ngồi xuống ghế salon, hỏi ngược lại: “Tôi đi cũng cần có sự đồng ý của anh sao?”

“Anh không dám nghĩ em sẽ đến một nơi mà anh không hề biết” – Phó Kính Thù đưa tay lơ đãng xẹt qua tay xách của rương hành lý, âm điệu kéo dài, đi tới cạnh Phương Đăng, hạ giọng: “Để cho Lục Nhất đi, anh hứa sẽ không xen vào chuyện của hắn nữa. Em ở lại, em muốn gì anh cũng sẽ đồng ý, chỉ cần em đừng giận nữa”

“Tôi không đi, chúng ta sẽ coi như chẳng xảy ra chuyện gì sao?” Phương Đăng liếc mắt nhìn người bên cạnh, dường như muốn xuyên thấu lời nói dối của anh. Từ khi họ nói ra những lời nói chí mạng nhau, từ khi anh nhìn thấy cô ngồi với Hướng Viễn mà bắt đầu nghi ngờ, họ cũng đã không còn là Phó Kính Thù và Phương Đăng trước kia nữa. Có lẽ vết nứt từ lâu đã lặng lẽ nảy sinh, chẳng qua họ đều muốn cảm thấy an lòng, cứ nhắm mắt giả vờ như không thấy.

Phó Kính Thù nói: “Anh nghĩ không có gì quan trọng hơn so với tình cảm trước đây của chúng ta”

“Tình cảm?” Phương Đăng im lặng cười – “Anh cũng nói “trước đây” thôi. Anh dám nói đối với anh, tôi quan trọng nhất sao? Nói ra chính anh cũng không tin được. Phó Thất, trong lòng anh quan trọng nhất chỉ có cái thân phận ‘người của Phó gia”, từ trước đến giờ đều như vậy. Chẳng qua là bây giờ những thứ anh có được càng nhiều, anh càng sợ một ngày sẽ mất đi nó, mất đi cái họ này, anh còn lại cái gì? Tình cảm của chúng ta với anh cùng lắm chỉ là một cái thang để leo lên, anh đừng nói mấy lời gạt người đó, tôi nghe cũng đủ rồi”

“Thì ra trong lòng em, anh là người xấu xa đến mức này” – Phó Kính Thù tự nói những lời chua cay. Anh hỏi Phương Đăng: “Vậy còn em, bây giờ điều quan trọng nhất với em là gì?”

Họ đều biết, suốt mười mấy năm qua, thứ quan trọng nhất trong lòng cô chỉ có duy nhất một người.

Phương Đăng nói: “Tôi đã đồng ý gả cho Lục Nhất, sau này tôi cũng sẽ chung sống với anh ấy đến hết cuộc đời”

Phó Kính Thù dường như muốn cười, nhưng từ cổ họng chỉ phát ra một âm thanh khàn khàn không nghe rõ.

“Huh! Những lời này trước đây không phải là chưa từng nói”

Trước đây những lúc hai người cãi cọ, có lúc Phương Đăng giận dỗi nói là sẽ tìm đại một ai đó, tình nguyện gả cho họ. Lúc đó cả hai người đều biết rõ đây chỉ là câu nói lẫy hay nói giỡn, anh chưa bao giờ cho là thật, ngay cả khuyên nhủ cũng không hề, bình thường chỉ là ôm lấy Phương Đăng đang nổi giận đùng đùng mà ôm vào ngực, nhưng bây giờ cô chỉ cách anh trong gang tấc, nhưng dường như ngay cả dũng khó đưa tay ra ôm cô vào lòng anh cũng không còn nữa.

Phương Đăng dùng thái độ vừa tỉnh táo vừa hờ hững nói với anh: “Anh có thể không tin, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ tôi nghiêm túc như vậy”

“Em muốn gả cho hắn? Các người có thể đi đâu? Hắn có thể cho em cái gì?” Phó Kính Thù cố gắng kềm nén tâm trạng, lạnh lùng hỏi.

“Anh ta không có tiền không có thế như anh, sau lưng cũng không có một gia tộc hiển hách. Nhưng anh ấy có thể cho tôi danh phận, một danh phận quang minh chính đại, một cuộc sống yên bình” – Phương Đăng thấy Phó Kính Thù nở nụ cười châm biếm như bình thường, trước khi anh mở miệng, cô đứng lên, đến gần anh, đem tay chỉ vào vị trí gần tim anh nhất, gằn từng chữ: “Anh ấy có thể cho tôi một mái nhà, anh có thể không?”

Hai mắt Phó Kính Thù tối lại, nắm tay Phương Đăng định nói gì đó, lúc này ngoài cửa một lần nữa có tiếng gõ cửa cốc cốc truyền vào.

Phương Đăng muốn quay người đi về phía cửa, nhưng bị Phó Kính Thù dùng sức ôm cô vào lòng: “Anh không thể để em đi cùng hắn!”

“Phương Đăng, anh quên mang chìa khóa.” – Lục Nhất ở ngoài cửa gọi.

“Buông ra.” Phương Đăng nhẹ giọng nói. Phó Kính Thù không lên tiếng, mặt cô áp sát vào ngực anh, cô nghe được nhịp tim rất quen thuộc đó, thanh âm này dường như cũng từ trong lồng ngực cô vọng về, trong một khắc Phương Đăng cảm thấy yếu mềm, cô không giãy giụa nữa, chỉ ngẩng đầu từ trong lồng ngực anh, giọng ai oán: “Tiểu Thất, anh tha cho chúng tôi đi”

Họ đều chưa quên, cô đã lâu không có kêu tên anh nhẹ nhàng đến vậy. Phó Kính Thù vĩnh viễn nhớ đến đêm đầu tiên trong Phó gia Hoa viên năm đó, mặt và mái tóc ướt đẫm của cô áp vào ngực anh, trên người phảng phất mùi hương nước hoa dìu dịu.

Khi đó, cũng có một giọt nước mắt đọng trên khóe mi cô.

Khi đó, cô tự tay móc tim mình đặt vào lồng ngực anh, nói: “Tiểu Thất, trên đời này sẽ có một người ngu ngốc… Nghĩ đến chuyện em làm, trong lòng em lại cảm thấy rất vui…”

Khi đó, trong mắt họ chỉ có nhau thôi.

Còn bây giờ? Cô dùng chất giọng y như vậy, lại xin anh tha cho bọn họ.

Phó Kính Thù cũng nghe giọng nói mình đầy xa lạ: “Bắt đầu từ khi nào, em và hắn ta cũng trở thành “chúng ta”?”

Tiếng gõ cửa của Lục Nhất càng lúc càng mạnh hơn.

“Từ lúc anh đem tôi đẩy vào tay anh ấy…” Phương Đăng nhắm mắt lại, một lần nữa nếm được mùi vị mặn đắng đó, nước mắt là thứ không hay, mềm yếu lại vô dụng, từ nay cần phải dè chừng.

Cô dùng âm thanh hết sức bình tĩnh nói với anh: “Em không thể không đi, nếu em ở lại, anh có thể cho em cái gì? Anh có thể cưới em sao? Anh có dám trước mặt mọi người nói em không phải là người nhà, không phải là em họ của anh không? Nếu anh gật đầu, em sẽ không đi! Thấy chưa, anh không dám. Gương vĩnh viễn sẽ là gương, đèn thì sớm muộn gì cũng có ngày cạn kiệt. Em đã quá mệt mỏi, em không thể chờ đợi nữa, vì ngày em trông chờ chắc sẽ không bao giờ đến”

Anh còn có thể nói gì? Mỗi một câu anh đều không cách nào cãi lại.

“Phương Đăng, em có trong đó không? Không phải ngủ quên chứ?”

Phương Đăng từ từ tách người ta khỏi ngực Phó Kính Thù, thay đổi ngữ điệu nhẹ nhàng đáp lại với người ngoài cửa: “Em ở đây, tới liền!”

Trong lúc này, hơi thở của cô hoàn toàn cách xa anh, Phó Kính Thù nắm cánh tay cô, luống cuống hỏi: “Phương Đăng, em yêu hắn sao?”

Phương Đăng nói: “Chẳng lẽ anh không hiểu, giữa nam nữ bình thường, chỉ cần có một người yêu say đắm là có thể chung sống cả đời”

Phó Kính Thù thấp giọng: “Em cũng không yêu anh?”

Phương Đăng cười, nặng nề rút tay trở lại, đi thật nhanh ra mở cửa.

Lục Nhất bước vào, huyên thuyên nói: “Anh thật đãng trí, nhớ rõ ràng đã cầm theo chìa khóa, lại còn đánh thức em…”

Mắt anh chạm phải Phó Kính Thù, hơi sửng sốt, có chút lúng túng nhìn về phía Phương Đăng; ánh mắt vừa mới ráo lệ của Phương Đăng cũng đủ để anh hiểu ra một chút.

“Anh là… Phó tiên sinh”?

Phó Kính Thù không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Lục Nhất.

Lục Nhất mới từ chợ thực phẩm quay về, hai tay xách đầy túi, có cá, có hành, có rau củ, còn có cả một bao táo lớn. Tóc và hai vai anh ta cũng bị cơn mưa nhỏ bên ngoài làm ướt, nhìn qua có chút chật vật, nhưng đối mặt với ánh mắt của Phó Kính Thù, sắc mặt anh ta vẫn ôn hòa thản nhiên như cũ”

“Phương Đăng, em không nói hôm nay nhà có khách. Phó tiên sinh nếu không bận gì cứ ở lại ăn cơm?”

Phương Đăng thay Phó Kính Thù trả lời Lục Nhất.

“Anh ấy có việc, phải đi ngay” – nói xong cô quay lại nhìn Phó Kính Thù – “Anh bận cứ đi đi, tôi không tiễn”

Phó Kính Thù ngây người đứng một lúc lâu, cúi đầu cười nhạt, đi ra cửa.

“Khoan đã” – Phương Đăng gọi anh lại.

Anh quay phắt lại, vừa đúng lúc thấy tay cô đưa ra.

Phương Đăng nói: “Anh để quên áo khoác”

Sau khi Phó Kính Thù đi, Lục Nhất đem đồ trên tay bỏ vào bếp, vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa cười hỏi Phương Đăng: “Hôm nay em muốn ăn gì?”

Phương Đăng chưa kịp trả lời, nghe tiếng điện thoại di động vang lên, là tin nhắn tới, người gửi là Phó Thất.

Lúc này chắc anh đã quay lại trên xe.

Phương Đăng mở tin nhắn ra, trên đó chỉ có hai hàng chữ.

“Đi đi, đừng quay lại. Tôi không muốn nhìn cảnh con đàn cháu đống của các người”

Phương Đăng để điện thoại xuống, cả người cảm thấy bần thần.

Anh rốt cuộc đã chịu buông tay sao?

“…Cá thì nướng hay chưng thì ngon nhỉ? Nói thật anh làm món cá nướng rất ngon, chỉ là con cá này còn tươi quá, nếu không đem chưng thì hơi phí, hay là…”

Phương Đăng ngắt lời Lục Nhất.

“Sao anh không hỏi?”

“Chuyện gì?” – Lục Nhất đặt con cá lên thớt.

“Đừng giả vờ như không có gì, anh không biết nói dối, giả bộ cũng không giống được”

“Chuyện của Phó Kính Thù sao?” Lục Nhất cười một tiếng – “Anh không muốn biết anh ta đến đây làm gì, đối với anh không phải chẳng quan trọng gì sao?”

“Vậy với anh chuyện gì mới quan trọng? Trong mắt anh chỉ có con cá chết này sao?” Phương Đăng khó kềm được sự nóng nảy, dù cô biết rõ mình đem tâm trạng không vui mà ném vào Lục Nhất là hành động quá đáng và không có đạo lý, nhưng nếu không nói ra như vậy, cô chắc chắn sẽ bức tử mình.

“Em nói gì vậy?” Lục Nhất rửa sạch tay.

“Anh có nghĩ đến không, em có thể căn bản không yêu anh. Trước kia em tiếp cận anh là vì muốn lấy được tài liệu về thân thế của Phó Kính Thù, bây giờ đi theo anh cũng chẳng qua muốn lợi dụng anh thoát khỏi Phó Kính Thù. Chúng ta hoàn toàn là hai hạng người, anh không thể tưởng tượng được em hèn hạ đến mức nào, cùng với người như em chung sống, vì em mà biến cuộc sống tử tế của anh trở nên rối loạn có đáng không? Coi như anh đi một mình, em sẽ bảo đảm anh và người nhà anh không xảy ra chuyện gì, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”

“Không phải chúng ta nói muốn cùng ngắm “đêm và ngày vô cùng” sao?” – Lục Nhất đặt tay lên vai Phương Đăng như muốn trấn an, bị cô nóng nảy hất ra.

“Anh có nghiêm túc nghe rõ lời em không? Quá khứ của em, còn quá khứ của em và Phó Kính Thù, anh đều không quan tâm, chẳng lẽ anh là thánh nhân? Trong lòng em có thể vẫn còn nhớ anh ta, em không phủ nhận. Cùng chung sống cả đời với người như em, anh không cảm thấy ngột ngạt sao?

Lục Nhất lấy hai tay nắm chặt cổ tay Phương Đăng: “Không phải anh không ngại, em khóc vì anh ta, anh cũng không thoải mái. Nhưng điều này cũng là do anh, nếu như anh đủ tốt, có thể lấp đầy trái tim em, để cho trái tim em không còn nghĩ đến người khác. Cho nên em yên tâm, anh sẽ đốt xử tốt với em hơn. Một ngày nào đó, em sẽ cười với anh, không nhớ đến Phó Kính Thù. Nghĩ đến anh ta, chi bằng suy nghĩ tối nay sẽ ăn cá nướng hay cá chưng còn tốt”

Phương Đăng nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, dường như đang nhìn một người ngoài hành tinh, cô hoàn toàn không thể hiểu được cấu tạo não của anh ta thế nào.

“Em chờ đã” – Lục Nhất nhấn bả vai cô xuống, đẩy cô ngồi lên ghế salon, để cô ngồi tử tế rồi, anh ta đi xuống bếp, nhanh chóng gọt vỏ một trái táo, nhét vào tay cô: “Táo là loại trái cây chuyên trị chứng sợ hãi tiền hôn nhân đấy”

Phương Đăng ngạc nhiên cầm trái táo, một tay kia đặt lên điện thoại di động còn nóng hổi.

“Em ăn đi, nhìn gì chứ?”

Dưới sự thúc giục của Lục Nhất, cô máy móc cầm trái táo lên cắn một miếng, quả thật ngọt, vị ngọt đi thẳng vào lòng. Cô chưa bao giờ ăn qua trái táo nào ngọt như vậy, không, phải nói là chưa có ai vì cô mà gọt vỏ một quả táo.

Phương Đăng cắn thêm miếng nữa, gật đầu một cái, vẻ mặt không phải buồn không phải vui, nhưng khóe mắt lấp lánh giọt lệ. Lục Nhất nhìn dáng vẻ kỳ lạ của cô, có chút quan tâm sờ trán cô: “Sắc mặt em rất kém, không bị bệnh chứ?”

Phương Đăng lại gật đầu, ăn một hơi hết quả táo.

Cô muốn mình bị bệnh, hơn nữa phải bệnh thật lâu.

Phương Đăng và Phó Thất đã từng ở chung một phòng bệnh, họ giúp đỡ nhau, tự cho là đồng bệnh tương liên. Nhưng quay đầu lại mới phát hiện, triệu chứng tuy giống nhau, nhưng anh chẳng qua là cảm xoàng, còn cô lại mang căn bệnh thời kỳ cuối. Nên bây giờ là lúc cô tự cứu mình, dù cho chỉ là hồi quang phản chiếu, nhưng cũng là lúc cần phải tỉnh lại sau cơn mê kéo dài suốt mười mấy năm trời.

Từ nhỏ Phương Đăng đã quá sức cô độc, không ai thương cô, cô cũng không biết yêu người nào, thời điểm Phó Thất xuất hiện chính là lúc cô cần tình yêu nhất, nên cô không ngại đem hết tất cả tình cảm đặt vào một người, vì anh mà sống, vì anh mà chết, vì anh mà cho đi tất cả. Đúng như Hướng Viễn nói, cho dù mọi thứ của cô đều bị Phó Thất tước đoạt, cô còn cầu mong anh có thể đem hai bàn tay tước đoạt kia để lại cho cô.

Cô đã từng nghĩ tình yêu này không gì có thể lay chuyển được, cả đời này cũng không, đến chết cũng sẽ không, nhưng cô đã sai lầm. Tới hôm nay cô mới nếm được một phương thuốc, thì ra chỉ cần một quả táo đã gọt sẵn vỏ.

Quả táo này của Lục Nhất khiến Phương Đăng lần đầu tiên hiểu, trên đời này còn có một thứ tình cảm thư thái an nhiên như vậy, không nước mắt, không có hy sinh, cũng không có bất kỳ gánh nặng nào.

Phương Đăng luôn giữ một mảnh gương bên người, chính là của Phó Kính Thù năm đó đưa cho cô, phía sau khắc câu thề “không xa không rời”. Thật ra thì sự tin tưởng và hạnh phúc cơ bản không cần phải thề thốt, “không xa không rời” cho đến giờ chẳng qua chỉ là lời dối trá.

Trước đây cô từng đem lời nói dối này coi như bảo vật, một mực giữ ở bên người, lúc cô muốn nương thân ở chỗ Lục Ninh Hải, cả ba năm làm y tá tư nhân cho ông chủ, mỗi khi làm chuyện dối lòng, cô đều đem mặt gương ra lật lại, dường như trong gương có cất giấu một đôi mắt khác. Nhưng lần này, cô lại mang cả nụ hôn luống cuống cùng hương vị ngọt ngào của quả táo từ Lục Nhất, cô hy vọng rằng gương cũng có thể nhìn thấy được.

Đêm khuya, Phương Đăng mới nhắn trả cho Phó Thất một dòng tin, là câu trả lời cho câu hỏi của anh trước khi đi, cũng là câu trả lời ười mấy năm qua của họ.

Cô nói: “Em từng yêu anh!”
Bình Luận (0)
Comment