Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 113

Ngọn lửa quỷ dị của Quách Minh lập tức khiến cho nhiều vị cường giả để tâm rất nhiều, đặc biệt là Lăng Duệ, cô nàng là một luyện dược sư vậy nên cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của ngọn lửa lớn đến thế nào.

Có rất nhiều thảo dược cấp cao cực kỳ khó nung chảy, thậm chí có thành công đốt nó cũng không thể chiết lọc được tinh hoa từ chúng.

Ngọn lửa mà Lăng Duệ sở hữu chính là được Trưởng lão Đan dược các - Ôn Doãn trưởng lão tách ra một phần hỏa bản nguyên của mình kết hợp nguyên tố vốn có của cô mà hình thành.

Nhưng lửa của Quách Minh hoàn toàn khác, sức nóng này, độ thuần khiết này, tuyệt đối là một ngọn lửa cấp cao đầy mạnh mẽ uy nghiêm.

Một triệu hồi sư làm sao lại có được vật này, cô không hiểu, rất nhiều người cũng không hiểu, nếu tính đến trường hợp triệu hồi sư nhận lấy năng lực của chiến sủng thì chẳng lẽ Quách Minh có một tiểu đệ đẳng cấp cực sao?

“Tiểu Minh thật không đơn giản đâu”

Nhìn sang phía hai anh em đầu nhà họ Quách, Lăng Duệ thở một hơi nhẹ mà nói, trận chiến này rốt cuộc lại thêm ba người.

Như vậy tổng cộng sẽ có mười sáu đứa trẻ chiến đấu với nhau để dành danh ngạch vào Đại hội học viện đại lục.

Riêng một mình Ngọc Hương là chiếm một vị trí cố định rồi, vậy thì người có thể đánh ngang ngửa với con bé đó, Chí Sinh tuyệt đối có khả năng chiếm vị trí thứ hai.

Vậy thực chất chỉ còn lại ba người được chọn thôi sao? Hi vọng cho bản thân không nên sớm gặp thái tử đại ca cùng thằng nhóc quái vật Chí Sinh điên rồ trong trận đấu tuyển chọn thành viên chính thức.

Quách Thiên nhìn Quách Tâm Vũ một hồi, hai người có phần bối rối không biết nói gì, bọn họ vốn còn muốn bảo vệ đứa em út nhà mình, nếu thực lực của Quách Minh chỉ bao gồm những cây thực vật như Thực nhân thảo thì họ còn có tự tin…

Giờ đây, Ám hỏa đã hiện ra, một chiêu chấm dứt bí thuật của gia tộc Thủy gia, thậm chí còn chưa tung hết sức.

Đủ để thấy thực lực của đứa trẻ này lớn đến thế nào, sau cùng khi kết thúc buổi giao hữu ngày hôm nay, mọi người nhanh chóng tản đi trở về nghỉ ngơi.

Có rất nhiều tầm mắt để ý về phía nhóm bảy người Quách Minh, nếu không phải lão ba còn bận rộn với lão hoàng đế thì sợ rằng bản thân sớm bị kéo ra tra hỏi từ một chặp rồi…

“Minh ca, chúng ta chuẩn bị được đấu tiếp rồi nha!”

“Biết rồi, nhóc lặp lài chục lần rồi đấy, về trọ nghỉ ngơi thôi”

Đóa nhi mừng rỡ ở bên cạnh Quách Minh không ngừng hưng phấn, con bé ngày hôm nay thể hiện rất tốt, nhưng đối thủ lại không quá vừa sức với nhỏ.

Thủy Linh đánh cũng rất tốt, chỉ tiếc kinh nghiệm còn quá kém, Thủy Tam nhìn như thiên phú yếu hơn vậy mà lại thể hiện kinh người, hai anh em song sinh này trong tương lai nếu không gặp bất trắc gì sẽ trở thành cường giả chấn trụ một phương.

Ngăn chặn tinh thần phấn khích của Tiểu Đóa để con bé bình tĩnh trở lại, đợi đến khi vô được phòng của mình, Tiểu Mộc liền tiến lại gần Chí Sinh mà đặt hai tay lên đầu thằng bé.

“Phiền ngươi”

Alivia cùng Mole nhờ Tiểu Mộc chữa trị con trai của họ, thằng bé tuy chấn thương không nặng lắm, nhưng băng giá của Ngọc Hương vậy mà thấu vào trong xương cốt thằng bé.

Loại băng giá này rất kỳ lạ, dùng đan dược bình thường thì không thể loại bỏ hoàn toàn, ngược lại còn khiến Chí Sinh càng thêm đau nhức.

Khuôn mặt đứa nhỏ nhăn nhó bất tỉnh thật khó chịu, Alivia nhịn không được xoa mặt con trai mình, dù không phải thân sinh, nhưng thằng bé được gieo trồng bằng năng lượng của cô và Mole, mối liên kết của họ được chứng minh bởi thằng bé.

“Không có việc gì”

Tiểu Mộc gật đầu đối với hai người Alivia, sau đấy bắt đầu dùng Quang hợp để cho những tế bào tổn thương trong cơ thể Chí Sinh cấp tốc tái tạo và nhân lên.

Đem phần thương tổn bóc tách đẩy ra ngoài và đào thải đi cấp tốc, một luồng hàn khí quanh người Chí Sinh tỏa ra, không phải quá rét hàn, nhưng quỷ dị đến đáng sợ.

“Băng giá này không đơn giản… đây là khi Ngọc Hương tiến vào trạng thái kỳ dị lúc trước đúng không?”

Minh Viễn cũng nhận ra được sự khác thưởng ở đây, trận đấu giữa con bé đấy và Chí Sinh anh quan sát rất kỹ.

Khi mà Ngọc Hương bị dồn đến mức nguy hiểm tính mạng, hai mắt Ngọc Hương trở nên vô hồn, giống như biến hoàn toàn thành một người khác.

“Có nhiều giả thuyết cho trường hợp này, ví dụ như Nhập thể”

Với lượng kiến thức kinh người của mình, Mole giải thích cho cả nhóm về sự biến hóa của Ngọc Hương.

“Nhập thể?”

Quách Mính nhíu mày lặp lại, sau đấy đợi cho Mole tiếp tục nói.

“Đúng vậy, có nghĩa là một thứ gì đó khác tạm thời chiếm hữu quyền kiểm soát thân thể của con bé”

“… Giống như Chí Sinh lúc trước sao?”

Tiểu Mộc im lặng một hồi rồi hỏi, trước khi tái sinh trở thành Bách hoa tộc, Chí Sinh chính là người đã gần như phá hủy toàn bộ Tinh linh thánh địa.

Mọi người lâm vào trầm mặc, nhưng sau đấy rất nhanh bị Tiểu Đóa phá vỡ.

“Không phải đâu”

Âm thanh trẻ con của Đóa nhi khiến mọi người tập trung, mọi người lập tức nhớ tới năng lực linh hồn của con bé.

Nếu như thật sự là thay đổi linh hồn bên trong hoặc linh hồn tiêu biến thì Tiểu Đóa sẽ nhận ra ngay, vậy nên có thể là cái gì…?

“Sự dao động linh hồn trong cơ thể Ngọc Hương tỷ lúc đó gần như bằng không, theo em thấy, nó giống như sự thức tỉnh hơn đấy”

“Thức tỉnh?”

“Đúng vậy, giống như chính em vậy, nhận được truyền thừa từ tổ tiên mình, Ảo Long, em nghĩ trường hợp của chị ta có phần tương tự vậy”

Cuộc bàn luận tiếp tục diễn ra về các tình huống kỳ lạ ở những đứa trẻ chuẩn bị tham gia thi đấu, quả nhiên Vĩnh Hằng đại lục này rất lớn.

Có vô vàn kỳ nhân dị sĩ sở hữu sức mạnh đặc biệt, mỗi thứ có một nét đặc trưng riêng của họ và nếu sơ ý liền dễ dàng bị nuốt chửng.

Bí thuật của Thủy gia, Năng lực của hoàng tộc, Sự thức tỉnh của Ngọc Hương, anh chị của cậu cũng không đơn giản như bề ngoài, là con của Chiến thần, ắt phải có khả năng gì đó.

Thậm chí chính sự tồn tại của ba người Quách Minh cũng là điểm đáng sợ của kỳ tuyển chọn lần này, nhưng hai đứa Chí Sinh và Tiểu Đóa lại là ma thú… nếu mà lỡ có kiểm tra gì đó thì làm sao?

Các đại năng giả sẽ không bị lừa dễ dàng vậy đâu, kể cả có là năng lực của Tiểu Đóa cũng sẽ không!

“..Mọi người…”

Cuối cùng cũng tỉnh dậy, Chí Sinh mở hai mắt ra chật vật tựa vào thành giường vươn người, vẫn còn hơi đau một chút nhưng thằng bé chịu được.

Alivia cẩn thận chăm sóc đưa tới một vài món ngon cho thằng bé, bọn họ đợi cho Chí Sinh nghỉ ngơi hồi phục thoải mái rồi mới bắt đầu nhìn ra phía bên ngoài.

“Một vài vị khách không mời có vẻ bám theo chúng ta khá dai nhỉ?” Minh Viễn cười khẩy bước lại gần cửa sổ.

“Cũng được vài tiếng rồi, xem ra còn thật có tâm nha” Tiểu Mộc rãnh rỗi đếm xem thời gian bị theo dõi của họ.

Mole và Alivia chỉ đợi một tiếng từ Quách Minh là sẽ xông ra lập tức, Đóa nhi lại hoàn toàn chẳng quan tâm, nhỏ chạy tới tranh giành đồ ăn với Chí Sinh.

“Tiểu Sinh, em thấy ổn chưa?” Quách Minh quay ra hỏi thằng bé, vốn đang cãi nhau với Tiểu Đóa, Chí Sinh vội quay sang gật đầu một cái rồi tiếp tục công chuyện của nó.

Nhận được trả lời, cậu mới nói.

“Đi thôi, để họ đợi lâu vậy rồi, đi ra chảo hỏi bọn họ một chút nào”
Bình Luận (0)
Comment