Thực Vật Chiến Sủng Của Ta

Chương 67

Đã từng có một câu chuyện từ rất lâu rồi, khi mà khu rừng này chỉ là những mầm non mới nảy mầm, một cô gái đã gieo lấy sự sống cho những đứa trẻ sơ sinh của mình.

Với sự thuần khiết và năng lượng quang mình dồi dào, những cây con nhanh chóng vươn mình dậy đón lấy ánh mặt trời, trở nên to lớn để tạo nên lãnh thổ vĩ đại.

Người con gái đó, chính là Thánh tinh linh – Alivia.

Sở hữu mái tóc vàng rực rỡ như mặt trời, cô đắp nặn nên từng con người tại nơi đây, Driel, Mole, cư dân của vùng đất Thánh sâm lâm – cũng là lãnh thổ Hắc Tinh Linh hiện nay.

Một ngày nọ, có một cây cổ thụ đang đung đưa theo gió, nhìn thấy Alivia bước đến liền mừng rỡ vươn cành cây của mình tới.

“Chào buổi sáng, Mole!”

“Ưm, buổi sáng, Alivia”

Xuất hiện từ trên cao, nhảy xuống đứng bên cạnh thiếu nữ xinh đẹp, cũng cái tên thân thuộc, nhưng lại là một thanh niên trưởng thành với thân thể hữu lực cường tráng.

Cơ thể bán khóa thân với từng đường nét cơ thể hấp dẫn, cơ bụng và hình xăm tại trước ngực tạo nên sự quyến rũ đến mị hoặc.

Cả hai nói chuyện với nhau thật thân thiết, giống như đôi tình nhân trẻ tuổi.

Tại trong quá khứ, đã xảy ra chuyện gì khiến mọi thứ thay đổi đến chóng mặt? Và Mole của bây giờ tại sao lại khác lạ đến thế?

Đứa trẻ bé nhỏ đã từng là cây cổ thụ khổng lồ lớn nhất trong cả khu rừng, sự tích về mối tình giữa Gian xảo cổ thụ và nữ tinh linh trở thành nguyên nhân hình thành khu rừng tăm tối này.

Lý do mà Tiểu Mộc bị bắt đi là gì, vẫn chưa một ai biết được.

Tại sao Mole lại gọi cô là Alivia, người con gái xa xưa đã ngủ say trong giấc mộng vĩnh hằng, cánh cửa dẫn tới Cửu tuyền, một lần nữa anh sẽ mở tung nó ra.

- ---------

Ký ức luân hồi, một kế hoạch được định sẵn, một trò chơi xoay vòng đang chờ đợi đối với những kẻ từ bên ngoài.

Sẽ không có bất cứ một ai có thể cản trở định mệnh này, kể cả tên khốn đó cũng vậy, một ngàn năm trước, một ngàn năm sau. Alivia, em vẫn sẽ thuộc về anh.

Mole nắm chặt tay, nhìn vào bên trong căn phòng nơi mà Tiểu Mộc đang đau đớn thống khổ khi phải nhận thay nỗi đau cho Minh Viễn.

Mục tiêu của cậu, tuyệt đối không thể dao động.

Vì cô ấy, vì tình cảm của bọn tôi, đành phải nói lời xin lỗi đối với hai người rồi.

Tiểu Mộc cùng với Minh Viễn, ta buông lời sấm truyền ngăn cản mối liên kết giữa hai người bọn ngươi.

Mở tung cánh cửa với nụ cười đọng mãi trên môi, bước vào bên trong căn phòng ngồi xuống bên cạnh cô gái.

Đưa bàn tay tới xoa đi mồ hôi từng giọt tuôn trào nặng hạt, sức mạnh của Mole lan truyền xâm nhập vào bên trong đầu não của Tiểu Mộc.

“Mole? Em… sao lại ở đây?”

“Em tới thăm chị đấy, Alivia, chị cảm thấy không khỏe sao?”

“Ừ thì… chị hơi mệt một chút”

“Vậy à, vậy chị nghỉ ngơi đi nhé!”

Nhận thức được có người bên cạnh, khi mà Mole xoa đầu cô, cái cảm giác ấm áp mà xa lạ khiến Tiểu Mộc cảm thấy khó chịu muốn tránh đi.

Nhưng rồi không hiểu sao, cô lại dần trở nên cam chịu và để mặc cho Mole ở bên cạnh mình.

Sự cảm thông và mối liên kết giữa Tiểu Mộc và Minh Viễn lần nữa mờ nhòa, khế ước gần như bị xóa bỏ hoàn toàn.

Là người có liên hệ trực tiếp với cô, đang đuổi tới tầng năm với tốc độ nhanh nhất, Quách Minh cắn chặt răng lo lắng.

“Chết tiệt, nếu ta có thể triệu hồi chị ấy trở về ngay bây giờ thì ổn rồi!”

Dùng tay lấy sức đập vào tường, bàn tay bị thương tới mức chảy máu, trung tâm của tầng bốn, sau hai ngày bôn ba bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới.

Chẳng lẽ là sẽ không kịp sao? Rốt cuộc thì cậu cần phải làm gì?

Quách Minh chẳng biết nữa, cậu chỉ biết rằng gia đình của mình đang bị đe dọa, cả Tiểu Viễn giờ cũng cận kề cái chết lắm rồi.

Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, bằng tốc độ tối đa, phải đuổi kịp tới nơi của bọn họ.

Hơi thở gấp rút và mệt mỏi tiến thẳng tới trung tâm, để mặc bàn tay đang nhỏ máu trên sàn, Quách Minh mở miệng.

“Khai mở Truyền tống trận đưa ta tới tầng năm”

Âm thanh lạnh lẽo truyền ra từ một đứa trẻ nhỏ tuổi khiến người thủ vệ không khỏi rùng mình, nhưng mà cũng không thể để trẻ con tự do qua lại giữa các tầng được.

Người thủ vệ có lòng tốt muốn nhắc nhở

“Cậu nhỏ, tại tầng năm cũng không phải nơi dễ chịu gì để vượt qua, ở đấy còn nhiều khu vực chưa được khai phá hoàn toàn, đi một mình có khi….”

Lời nói còn chưa dứt, một luồng khí lạnh bộc phát, như hóa thành một con cự đại chiến thần, sau lưng của Quách Minh hiện lên hình ảnh của loài rồng tung cánh.

Ảo Long, Rồng của Linh Hồn, Chúa tể nắm giữ ảo ảnh!

Dòng máu chảy trong người Tiểu Đóa giúp cho Quách Minh một phần nào đó nắm được năng lực của ma thú bậc này, nhất là khi trải qua nhiều lần tự đem bản thân lên bàn mỗ.

Với cặp mắt khủng bố và sát khí bóp nghẹt mọi thứ, chỉ hai từ thôi mà cứ như trọng trọng núi to đè lên vai.

“Mở ra!”

RỐNGGGGGGGGGGG!!!!

Ảo ảnh đằng sau lưng gầm lên một tiếng, tại tầng bốn khu vực an toàn Tháp chọc trời một tiếng long ngâm chấn động thiên hạ.

Toàn bộ thủ vệ trở nên hoảng loạn sợ hãi, nhưng xét thấy Quách Minh vẫn không có thật sự động tay động chân, cả đám mới nhao nhao mở ra Truyền tống trận để đưa cậu lên tầng năm.

Bước vào bên trong vòng tròn ánh sáng, mãi cho tới thời khắc mà Quách Minh biến mất, bọn họ mới dám thở phào một hơi.

“Vừa… vừa rồi là gì vậy?”

“Làm như ta biết chắc?”

“Cái quái quỷ gì sắp đến với tầng năm đây?”

Từng người thủ vệ nhìn nhau tự hỏi, trời ạ, người bọn họ vẫn còn run rẩy đây này, coi như đối đầu với các đại tướng thì cũng không đến nổi này đâu.

Đã bao lâu rồi bọn họ mới được nhìn thấy một nhân vật khủng bố như vậy thể hiện oai nghiêm của mình rồi?

Mang trong mình sức mạnh khổng lồ, đứa trẻ với quyết tâm trong người đang chạy đua với thời gian để bảo vệ gia đình.

Sau lần nguy hiểm này, thời hạn ước định với Dương Ninh Ninh đành phải kết thúc sớm thôi, cậu sẽ không để bất cứ ai chạm tay vào người nhà của cậu.

Không một ai, kể cả có là Mặc Lam, các Trọng sinh giả khác, thậm chí là thần thánh cũng không được.

Luồng sáng lóe qua che đi tầm nhìn của Quách Minh, một lần nữa mở mắt ra, hiện lên trước mắt cậu liền là một vực sâu thăm thẳm.

Một trong hai lối đi dẫn tới Lãnh thổ Hắc Tinh Linh, con đường còn lại ngoại trừ Đồng bằng ma, nằm phía Nam của trung tâm khu vực an toàn.

Vực sâu địa ngục!!!
Bình Luận (0)
Comment