Thực Vật Nhân

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Vân Yên



“Tử Hủ?” Huỳnh đến gần bên giường thử gọi khẽ, người trên giường nghi ngờ quay đầu lại “Cậu gọi tôi phải không?”

“Ân, anh tên là Đinh Tử Hủ, tôi là em họ của anh – Đinh Vĩnh Huỳnh…… Chúng ta vẫn ở cùng một chỗ với nhau, trên thế giới này chúng ta chỉ có lẫn nhau….là người thân duy nhất!”

Không ngờ tới, bị Tử Hủ dùng ánh mắt hờ hững không chút cảm tình nhìn chăm chú lại khó chịu đến vậy. Cho tới giờ, mặc dù Tử Hủ chịu nhiều thống khổ đến mấy cũng sẽ lấy thái độ ôn nhu, tràn ngập yêu thương mà đối mặt với Huỳnh, bây giờ lại giống như thái độ với người dưng….

“Duy nhất?…. Vì sao? Chúng ta còn cha mẹ nữa mà…” Nghe được Huỳnh là thân nhân của mình, thái độ thân thiết đó làm Tử Hủ muốn Huỳnh đến bên cạnh mình.

“Họ….. đều chết rồi.” Huỳnh ngồi vào cạnh giường, cúi đầu không biết nên dùng thái độ gì đối mặt cùng Tử Hủ. Có trời mới biết Huỳnh rất muốn ôm Tử Hủ vào lòng, nói cho anh biết rằng cậu rất thương anh….Nhưng hiện tại, quan hệ của bọn họ là huynh đệ….

“Thật không? Vậy cậu nhất định đã rất khổ…” Tử Hủ nghĩ thầm Huỳnh bởi vì nhớ tới cha mẹ mà đau khổ, anh miễn cưỡng di ngón tay muốn đặt lên bàn tay của Huỳnh, nhưng dù đó chỉ là một động tác nhỏ cũng khiến Tử Hủ mệt đến thở dốc…. Không còn dùng được thân thể.

Huỳnh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy Tử Hủ đang hướng chính mình mà ôn nhu mỉm cười, cậu nhịn không được, nước mắt rơi ròng ròng, vì cái gì từ trước đến giờ không phát hiện ra Tử Hủ có bao nhiêu ôn nhu, lấy yêu thương mà bao dung hết thảy….

“Tử Hủ, anh mau chóng đứng lên nha!” Huỳnh nhẹ nhàng nằm trên người Tử Hủ, giống như mới trước đây thường làm nũng cùng anh. Cho dù Tử Hủ vĩnh viễn không còn nhớ rõ chuyện của bọn họ, cho dù ông trời phạt bọn họ cả đời đều chỉ mãi là huynh đệ, cũng không quan trọng…..

Tử Hủ có thể sống hạnh phúc là tốt rồi.

Tiếp theo là quá trình phục hồi rất thống khổ. Tử Hủ cần một lần nữa tập nói chuyện và hoạt động, thời gian dài không sử dụng cơ thể, cho dù mỗi ngày đều được mát xa vừa phải đi chăng nữa, vẫn khó tránh khỏi làm sức lực hao mòn không ít.

Lúc mới bắt đầu, Tử Hủ chỉ có thể hơi di động tứ chi, muốn nhấc tay chân lên đều phải dựa vào người khác trợ giúp, hơn nữa rất đau nhức và mệt mỏi, dần dần Tử Hủ cũng có thể khống chế thân thể, nhưng vẫn chưa thể xuống giường, cũng không thể sử dụng lực quá nhiều.

Huỳnh mỗi ngày vẫn đến trường, chỉ là đã từ bỏ chức vụ trợ giảng để tranh thủ thêm thời gian bên cạnh Tử Hủ. Trong khoảng thời gian này cậu có để giành một ít tiền, còn có thêm một khoản Tử Hủ đã gửi ngân hàng từ trước, nên Huỳnh quyết định tự mình gánh vác phí trị liệu của Tử Hủ, dù sao Tử Hủ cũng sắp thuyên giảm, Hoán cũng vì bọn họ mà làm được nhiều lắm.

Đối với quyết định của Huỳnh, Hoán không nói gì liền đồng ý, anh lén nhờ bác sĩ Trầm chỉ lấy tiền nằm viện, còn những khoảng tiền khác thì tự mình chi trả.

“Anh không biết là mình quản nhiều lắm hay sao?….” Y trong lòng có chút ghen Hoán, tuy rằng biết Hoán không có ý tứ nào khác….Hoán cười khổ hôn lên môi người yêu… cũng không còn trẻ tuổi nhưng vẫn là đáng yêu đến vậy“Đã hơn một năm rồi, cũng sớm xem bọn họ là bằng hữu. Người tôi yêu chỉ có cậu thôi, tiểu ngu ngốc thích ăn dấm chua….”

Huỳnh mỗi ngày vẫn chạy đến bệnh viện, ngẫu nhiên chứng kiến Hoán hoặc bác sĩ Trầm ở cùng Tử Hủ nói chuyện phiếm, mỗi lần thấy vậy cậu lại lộ ra ý cười hàm súc xâu xa……..

“Ca! Tôi lại đến đây. Hôm nay anh có khỏe không?” Buông sách trên tay, Huỳnh theo thói quen ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nhấc tay Tử Hủ lên giúp anh mát xa.

“Hoàn hảo, bác sĩ nói tôi tiến triển rất tốt” Tử Hủ mỉm cười, cho dù hiện tại, anh cái gì cũng nhớ rõ nhưng tính cách vẫn bình tĩnh như vậy, ôn nhu như vậy “Huỳnh, kì thực cậu không cần phải cực khổ như vậy, mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện……… Bài vở và bài tập trọng yếu hơn a.”

“Không sao cả! Thời gian mỗi ngày làm bạn với anh là lúc tôi vui sướng mong chờ nhất!” thật khó mới thể hiện được nét mặt nghiêm nghị, rõ ràng là một người rất sợ tịch mịch, lại như lão yêu vui vẻ mà nói chuyện, xem ra Tử Hủ so với mình lại càng không thẳng thắn a….

Nhớ tới Tử Hủ luôn ngồi một mình ở xích đu rơi lệ, bộ dáng rõ ràng là thương tâm nhưng không chịu nói ra, Huỳnh hiện tại mới hiểu được, Tử Hủ có bao nhiêu tịch mịch cùng thống khổ…

“Để cho tôi ở lại bên cạnh anh được không? Tử Hủ….” thất thần gọi tên Tử Hủ, cho đến khi thấy Tử Hủ giật mình mở to mắt nhìn mình, Huỳnh mới hoảng hốt thất thố buông tay Tử Hủ ra “A, tôi….tôi đi lấy nước trái cây.”

Nhìn theo bóng lưng Huỳnh rời đi khỏi phòng, Tử Hủ lại lộ ra diễn cảm đăm chiêu.

Cửa phòng lại bị đẩy ra, lần này người vào là Hoán “Thế nào? Vẫn không muốn đem sự thật nói ra sao?”

“Như bây giờ cũng không có gì là không tốt.” Cả người dựa trên chiếc gối, Tử Hủ cúi đầu thở dài, Hoán thật sự rất lợi hại, sau khi mình vừa mới tỉnh dậy liền trực tiếp đem chân tướng sảng khoái mà nói ra.

[ “Kì thực ngươi cũng không mất đi trí nhớ.”  ]

Vì sao lại có người thông minh như vậy? Vừa nhìn đã lập tức nói ra, ngược lại Huỳnh một chút cũng không phát hiện được.

“Vậy ư? Cứ như vậy cùng Huỳnh bảo trì quan hệ huynh đệ… anh không thương cậu ấy sao?” Hoán thoải mái như đang nói chuyện phiếm, mỗi lời nói lại cứ đâm thẳng vào đề, quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản.

“Như vậy là tốt rồi….. Một ngày nào đó cậu ấy cũng sẽ quên đi, rồi tìm một nữ hài tử cùng kết hôn…. Khoái hoạt sống…” Tử Hủ nhắm mắt lại, nhịn xuống dòng lệ đang muốn tuôn rơi. Hiện tại Huỳnh đối với mình rất tốt, chắc là bởi vì tự trách thôi…. Có một ngày mình cũng sẽ bị lãng quên, không bằng chính mình buông tay trước vậy.

“Nếu bị bỏ rơi, anh lại trở nên thế nào đây?” Thực ra Hoán nghĩ Huỳnh đã rất chậm chạp, không ngờ tới Tử Hủ lại mất hết hi vọng như vậy, hai người bọn họ luôn đi vòng vèo, thực làm cho người ta nhìn không được.

“Như thế nào….cũng tốt! Tốt hơn là ngồi chờ thất bại.” Dùng sức nắm chặt dra giường, cảm xúc của Tử Hủ trở nên kích động, cả thân thể đều tức giận đến phát run “Tôi phải sợ, tôi thật sự phải sợ! Bị người yêu nhất kêu đi tìm cái chết, không ai cần nữa….. Ánh mắt mọi người đều cười nhạo là thấp hèn! Vì cái gì còn phải sống thống khổ như vậy……… Nếu tôi không còn giá trị nữa, vì cái gì phải lưu lại……” 

Phát hiện ra Tử Hủ khóc đến mức không thở nổi, Hoán mới vội vàng nhấn chuông điện gọi người tới.

“Sao?” Bác sĩ Trầm với Huỳnh đồng thời xông tới, Hoán nhíu mày giải thích ” Ngượng quá, tôi hình như nói hơi quá rồi…..”

Dưới sự trợ giúp của y tá, giúp Tử Hủ đeo vào lồng dưỡng khí trợ thở, thật vất vả rốt cuộc mới ổn định được, Huỳnh tiến lên nắm lấy Hoán “Anh đã nói với Tử Hủ cái gì! Anh muốn làm gì anh ấy…….”

Bác sĩ Trầm từ phía sau ngăn lại Huỳnh, Hoán phất phất tay tỏ ý nên buông Huỳnh ra, nguyên bản dùng sức lay động hai tay Hoán, Huỳnh lại dần dần vô lực bắt lấy quần áo anh, đem mặt vùi vào khóc “Không, tôi không thể mất đi Tử Hủ….. Tử Hủ nếu ngủ cả đời, tôi liền chiếu cố cả đời; Nếu vĩnh viễn mất đi trí nhớ, tôi liền cùng anh ấy hảo hảo nhớ lại….Cho dù Tử Hủ không nhớ rõ tôi, không muốn lại yêu tôi thêm lần nữa…. Cũng chẳng còn quan trọng, tôi vẫn yêu Tử Hủ, yêu luôn cả phần của anh ấy….”

“Cho nên, cho nên…… Đừng theo bên cạnh tôi đoạt đi Tử Hủ. Có thể chứ?”

Đến cuối cùng, Huỳnh quỳ xụp xuống. Hoán thấy Tử Hủ trên giường đang rơi lệ, liền nhẹ nhàng kéo tay áo người yêu, hai người yên lặng rời khỏi phòng.

Nhẹ nhàng cởi lồng dưỡng khí trên mặt ra, Tử Hủ dùng thanh âm khàn khàn gọi“Huỳnh, đừng khóc……Thực xin lỗi…….” Huỳnh kinh ngạc ngẩng đầu…..Tử Hủ tỉnh! Anh ấy cũng nghe được rồi sao?…..

“Lại đây, Huỳnh……” Nhìn thấy Tử Hủ chìa tay ra, Huỳnh không biết nên ứng phó như thế nào, nghe được đường đệ nói yêu mình, Tử Hủ không cảm thấy ghê tởm sao….. Nhưng khi nhìn thấy cánh tay bất lực run rẩy, Huỳnh rốt cuộc từng bước một đi lên phía trước, cầm lấy bàn tay lạnh như băng.

“Huỳnh, ôm tôi…… Đừng buông ra…..” Tử Hủ rơi lệ nói…. Thật sự có thể sao? Mình xứng được hạnh phúc sao?….Cảm nhận được thể trọng của Huỳnh áp đến, đem mình đưa vào trong lòng, Tử Hủ càng khóc nức nở hơn “…..Hôn tôi đi…..Hôn tôi….”

Đôi môi mềm, ấm áp ấn lên, Tử Hủ tham lam hé miệng, làm cho lưỡi của Huỳnh nhập vào trong miệng, triền miên không muốn tách rời. Một nụ hôn còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, ôn nhu ngọt ngào……Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, có thể ngu muội rồi lại tha thứ, không còn cách xa……

Môi cuối cùng tách ra, Tử Hủ lệ rơi đầy mặt, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Huỳnh “Thực xin lỗi…..Thực xin lỗi….. Tôi không có quên cậu, cho tới bây giờ đều không có…… Tôi yêu cậu, Huỳnh……Tha thứ…..Tha thứ cho ích kỉ của tôi…”

Huỳnh với mình đều giống nhau, đều là thống khổ như vậy, sợ hãi như vậy…..Nguyên lai đều không dứt trả giá vì yêu….Huỳnh biết được, cũng thông suốt!

“Tử Hủ, Tử Hủ….Đừng khóc….Tôi yêu anh…..” Dùng sức ôm lấy Tử Hủ, Huỳnh đã bắt được……..hạnh – phúc.

“Tử Hủ, đừng sợ, lại đây đi” Hướng về phía người ngồi trên xe lăn, Huỳnh nói lớn, lộ ra nụ cười cổ vũ mang theo tâm tình khẩn trương, Tử Hủ thử đứng lên.

Cảm giác hai chân đạp lên cỏ xanh, làm cho Tử Hủ cảm động cắn môi, hai chân của anh còn có cảm giác….. Chậm rãi, từng bước một đi về phía Huỳnh,  thong thả mà thực sự, quả thực khoảng cách đã gần nhau hơn.

Mệt mỏi lưu đầy mồ hôi, Tử Hủ vẫn là kiên định hướng về phía Huỳnh, rốt cuộc thành công ngã vào trong lòng đối phương, thở gấp cười ” Tôi thành công, tôi thành công rồi!”

Tuy rằng rất chậm, rất thống khổ, nhưng cuối cùng cũng tìm được người trong lòng, nơi an vui của tôi.

Cẩn thận giúp Tử Hủ lau mồ hôi, Huỳnh nhịn không được, khẽ hôn lên khuôn mặt ửng đỏ “Tử Hủ của tôi, tối quý giá. Vĩnh viễn phải ở bên cạnh tôi nha….Chúng ta cùng nhau đi xuống đi.”  Thuận theo mà qua rất nhiều con đường, dù tương lai còn rất nhiều khó khăn, nhưng trên đường chỉ cần có cậu, tôi sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa.

Cho tôi trở thành ánh dương của anh, luôn chiếu rọi đường anh đi…..Anh đừng rời xa tôi nhé, không khí của tôi.

Thực vật trên ban công hôm nay vẫn tràn ngập sinh khí mà!

“Uhm, Huỳnh…..” Rúc vào trong lòng người yêu, Tử Hủ lộ ra nụ cười hạnh phúc “Có thể còn sống, thực sự là tốt quá.”

~~ HOÀN~~
Bình Luận (0)
Comment