Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 15

Giang Dư Đoạt trải qua vô số đêm mất ngủ, bình thường đều tự mở to mắt trừng bóng tối, hoặc ngồi hoặc nằm, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi thêm mấy người nữa, cùng y tìm chỗ uống rượu.

Có điều cũng chẳng được mấy lúc như vậy, mất ngủ cũng không phải đơn giản chỉ là không ngủ được, còn có những nỗi khổ khác, buồn ngủ, đau đầu, cả người ngứa ngáy đau đớn không giải thích được, cho nên ngồi một chỗ càng là cách tốt hơn để vượt qua một đêm mất ngủ.

Y chưa từng có trải nghiệm như hiện giờ, cùng một người ngồi trong nhà, tán gẫu trong một đêm mất ngủ.

Hơn nữa còn là một kẻ không cùng con đường với y, một kẻ lai lịch không rõ, phút trước y vừa cảm thấy tin tưởng được, sau đó lại thấy đầy nghi vấn, một đại thiếu gia vô dụng.

Có thể tán gẫu cái gì?

Thật sự không nghĩ ra chuyện gì.

“Có rượu không?” Trình Khác hỏi.

“Anh muốn uống rượu gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“…Cậu đến cốc còn chỉ có một cái,” Trình Khác nói, “Kiểu như này, rượu còn có thể chọn cơ à?”

Giang Dư Đoạt không nói gì, ngậm thuốc lá đi tới trước cửa tủ bên cạnh, mở cửa tủ ra, quay đầu lại nhìn hắn: “Qua đây chọn đi.”

Trình Khác ngẩn người, đứng dậy đi tới trước tủ, nhìn đủ loại rượu xếp kín một mặt tường, cả buổi cũng không nói lên lời.

“Tôi uống gì cũng đều dùng cái cốc kia,” Giang Dư Đoạt dựa vào tường, “Uống rượu cũng không phải uống cốc.”

“Ồ.” Trình Khác gật gật đầu.

“Có điều cũng không phải rượu đặc biệt ngon gì.” Giang Dư Đoạt nói, “Đều là mấy anh em ngày lễ tết mang đến.”

“Tôi không am hiểu rượu, có là rượu ngon tôi cũng không nhận ra.” Trình Khác dựa vào rèm cửa, xuyên qua tia sáng yếu ớt thấy một cái bình sứ màu trắng, trên thân bình không viết bất cứ chữ gì, nhìn qua có màu năm tháng phôi pha, hắn có chút ngạc nhiên, cầm lên: “Cái gì đây? Bật đèn lên một lúc được không?”

“Anh khóc xong rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác không nói gì, khao khát mãnh liệt muốn trở tay đánh cho Giang Dư Đoạt mất trí nhớ.

Giang Dư Đoạt đi qua bật đèn, trong phòng sáng lên một chút.

Trình Khác thấy rõ cái bình cầm trong tay, đúng là bình sứ bình thường màu trắng, trên miệng bình nhút một nhúm vải bông nhỏ, có hơi bụi.

Hắn ngửi một cái, quay đầu nhìn Giang Dư Đoạt: “Cái này đi, mùi rất…”

Trước vẫn luôn không cảm thấy gì, hiện giờ đột nhiên quay đầu, trong ánh đèn sáng ngời, Giang Dư Đoạt chỉ mặc độc một cái quần lót, hắn tự nhiên chẳng biết nên nhìn chỗ nào.

“Hay là … cứ tắt đèn đi.” Hắn nói.

“Anh dắt tôi sao?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Cậu mặc ít quần áo vào cũng được,” Trình Khác nói, “Cậu không lạnh à?”

“Không lạnh,” Giang Dư Đoạt liền chậm rãi đi qua tắt đèn, “Mấy hôm nay tôi tắm nước lạnh cũng không sao.”

Sau khi đèn tắt, Trình Khác thả lỏng hơn, bỏ cốc lên bàn: “Rượu này là tự cậu ủ à?”

“Trần Khánh mang đến,” Giang Dư Đoạt đi đến nhà bếp, cầm hai cái bát đi ra, “Lúc mẹ nó mang thai, cha nó muốn con gái, liền nhất định cho là con gái, chôn một vò rượu, nói lúc nó 18 tuổi sẽ đào lên uống, nữ nhi hồng.”

Trình Khác cười: “Vậy cũng không tệ, rượu chôn mười mấy năm.”

“Không, vừa sinh ra đã thấy như một trò đùa, trong ngày đã đào lên luôn.” Giang Dư Đoạt lấy từ trong tủ lạnh một hộp thức ăn đi ra, “Để trong nhà bếp, cùng chỗ với bình dưa muối các thứ, nhưng cũng để mười mấy năm rồi.”

“Cậu uống thử chưa?” Trình Khác hỏi.

“Uống qua rồi, tháng trước lúc mang đến hai đứa tôi uống,” Giang Dư Đoạt mở bình rượu ra, rót đầy hai bát, đẩy một cái bát đến trước mặt Trình Khác.

“Thế nào?” Trình Khác đến gần ngửi một chút, rất thơm.

“Đã ủ mười mấy năm,” Giang Dư Đoạt nói, “Một bình nước đái ngựa chắc cũng thơm đi.”

Trình Khác nhìn y, cảm thấy tính tình của mình hiện giờ thật tốt, vậy mà không hề khó chịu.

Giang Dư Đoạt mở hộp thức ăn ra, đẩy đến trước mặt hắn: “Ngửi thử cái này đi.”

Trình Khác ngửi thử: “Thịt bò khô?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Thế nào?”

“Rất thơm.” Trình Khác không suy nghĩ gì, cầm một miếng bỏ thẳng vào miệng, nhai nhồm nhoàm.

Từ trưa đến giờ mới chỉ ăn một miếng bánh kem nhỏ, vốn cũng đã nghĩ bản thân quá đói, đến lúc nhai thịt bò, hắn mới phát hiện, mình không ngủ được có lẽ là do đói bụng đến điên rồi.

Bụng đều gào thét khóc ra nước mắt.

Lúc lấy một bát rượu khác kéo đến trước mặt mình, Giang Dư Đoạt đột nhiên ngừng động tác lại.

“Sao vậy?” Trình Khác hơi lúng túng.

“Tôi nghe thấy tiếng gì đó.” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng nói.

Trong bóng tối cũng không nhìn rõ nét mặt y, thế nhưng Trình Khác nghe giọng điệu này cũng có thể tưởng tượng được cảnh giác trên mặt y.

“Tôi.” Trình Khác hắng giọng, “Bụng tôi, kêu một…”

Lời còn chưa nói hết, bụng hẳn đã muốn làm chứng cho câu nói này, lại kêu một tiếng, hắn xấu hổ đến mức muốn úp luôn mặt xuống bàn.

“Anh…” Giang Dư Đoạt trước tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại giật mình, “Kể cả hỏng rồi, cũng không phải vừa ăn đã tiêu chảy chứ.”

“Tôi đói bụng.” Trình Khác nói.

“Tôi đệt, đói bụng đến vậy anh phải nói chứ,” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động qua, “Muốn ăn gì, tôi bảo người mang đến, có điều nếu anh muốn ăn mấy đồ ăn khuya cao cấp kia có lẽ hơi khó, giờ chỉ còn đồ nướng.”

Trình Khác không nói gì, trong bóng tối đột nhiên sáng lên một khuôn mặt người, vốn là nên sợ hãi, mà không biết tại sao, Giang Dư Đoạt bình thường cũng không tính là đẹp trai kinh người gì, thế nhưng bị tia sáng trắng bệch chiếu từ dưới lên như này, nhìn vẫn không tệ.

Lúc Giang Dư Đoạt bắt đầu ấn số, hắn mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng giơ tay quơ quơ màn hình: “Không cần! Thịt bò khô là được rồi!”

“Không cần?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Không cần thật, chờ người đưa đến, tôi ăn thịt bò khô đã no rồi.” Trình Khác cực kỳ vui mừng vì lần này không phải nghĩ ra cái cớ khách sáo gì ngay lập tức, mà đã có một lý do đàng hoàng.

“Vậy được.” Giang Dư Đoạt đặt điện thoại qua một bên, cầm lấy bát hướng đến phía trước bát của hắn cụng một cái, uống một hớp rượu.

Trình Khác cũng không để ý đến hình tượng nữa, ăn bốn miếng thịt bò khô mới dừng lại, uống một hớp rượu.

Rượu này quả thật không tồi, hương vị nóng hầm hập rơi vào miệng, hắn lùi ra sau dựa vào ghế, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Giang Dư Đoạt ngồi đối diện hắn, cầm một miếng thịt bò từ từ gặm.

Vì không thấy rõ nét mặt, cũng không thấy được ánh mắt, càng không thấy thân thể Giang Dư Đoạt đang mặc độc một cái quần trong, Trình Khác cũng không cảm thấy có gì không thoải mái với tình cảnh yên lặng trước mắt.

Giang Dư Đoạt nhai xong một miếng thịt bò khô, uống xong nửa bát rượu mới hỏi: “Anh không phải muốn tán gẫu sao? Nói cái gì?”

Đúng, nói cái gì?

Trình Khác vốn cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, cùng với một người chưa quen, một người trước đây hoàn toàn không thể tiếp xúc, cho dù có nói cái gì, đều sẽ cảm thấy an toàn.

Tùy tiện nói cái gì đó thôi, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, Giang Dư Đoạt đột nhiên hỏi như vậy, giống như bảo hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, làm hắn cũng không biết mở miệng thế nào.

“Cậu có gì muốn nói không?” Hắn hỏi.

“Hơn nửa đêm bảo muốn nói chuyện cũng là anh? Anh còn hỏi tôi.” Giang Dư Đoạt nói, “Có điều anh muốn nghe tôi nói cũng được.”

“Ừm.” Trình Khác nhìn về phía y, chỉ thấy ánh sáng mơ hồ trên mũi, thẳng tắp.

“Tôi cực kỳ muốn tâm sự chuyện này,” Giang Dư Đoạt uống một hớp rượu, cúi xuống nhìn bàn, “Anh rốt cuộc đến đây làm gì?”

Lại là câu này.

Trình Khác đến giận cũng không muốn nói ra: “Cậu cảm thấy tôi đến đây làm gì?”

“Vừa rồi anh thấy ai?” Giang Dư Đoạt vẫn gục xuống bàn, đè nén giọng nói mang theo tiếng khàn khàn làm người hoảng hốt.

Nói thật, giọng Giang Dư Đoạt rất dễ nghe, nếu như không phải hiện giờ đề tài y hỏi khiến người ta không hiểu sao, Trình Khác còn rất muốn khen một chút.

“Vừa nãy?” Trình Khác hỏi.

“Ở con phố đối diện chỗ anh đứng.” Giang Dư Đoạt nói, “Người anh nhìn kia, là ai?”

“Người tôi nhìn?” Trình Khác đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, sau lưng lạnh toát, hắn không nhịn được gõ gõ mu bàn tay hai cái.

“Đừng hòng giả vờ,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi vẫn luôn ở trong phòng nhìn anh.”

“Tôi không thấy gì cả, mới vừa rồi trên đường có người tới sao?” Trình Khác kiên nhẫn.

Giang Dư Đoạt không lên tiếng, sau một chốc đứng lên, đi qua bật đèn phòng khách lên, lại quay người đi về bên cạnh hắn, khom lưng nhìn chằm chằm mặt hắn.

Tình cảnh này thật sự kì quái, Trình Khác không thể không giơ tay đẩy vai Giang Dư Đoạt ra: “Tôi thật sự không thấy ai, cậu nói như thế giờ tôi có hơi nghĩ lại mà sợ.”

“Sợ cái rắm, nếu tôi thật sự nói anh là bạn tôi, vùng này cũng không ai dám động vào anh,” Giang Dư Đoạt đứng thẳng, đi qua tắt đèn, sau đó lại quay về ngồi xuống bên kia bàn, “Anh có phải muốn cầm cái đồng hồ về không?

“…Không.” Trình Khác ngẩn người, sau đó thở dài, “Cậu nếu không nói, tôi cũng đã quên mất chuyện này rồi.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp, “Muốn lấy về cũng không được, tôi sẽ không trả cho anh.”

“Cậu cầm đi.” Trình Khác uống một hớp rượu.

Đột nhiên cảm thấy hơi mất mát.

Không phải bởi vì cái đồng hồ Tích gia này, cũng chỉ là một cái đồng hồ mà thôi, không có kỷ niệm gì, nếu như hơn 30 vạn, hắn có lẽ cũng sẽ tiếc một chút.

Mất mát, đều đến từ câu kia của Giang Dư Đoạt “Nếu tôi thật sự nói anh là bạn tôi.”

Giang Dư Đoạt không coi hắn là bạn.

Đương nhiên không coi hắn là bạn cũng không có gì kì lạ, chính hắn vẫn luôn định nghĩa Giang Dư Đoạt chỉ là “chủ nhà trọ”, một người không quen biết mà thôi.

Mà không biết tại sao, vẫn sẽ hơi mất mát.

E rằng trước đây hắn kết bạn quá dễ dàng, với nhịp điệu trước đây của hắn, quan hệ của hắn cùng Giang Dư Đoạt, cũng đã có thể xưng bạn gọi bè được rồi.

Cũng có lẽ bạn bè của hắn đến quá dễ dàng, nói đi là đi, hắn vẫn chưa quen với sinh hoạt trống rỗng trước mắt, muốn có được một người bạn, cho dù là ai đi nữa.

“Tôi còn tưởng là…” Trình Khác vẫn không nhịn được đem lời nói ra khỏi miệng, nhưng sau khi mở miệng lại lập tức ngừng lại, từ lúc nào hắn lại phải chấp nhất với loại chuyện này như thế?

Một Giang Dư Đoạt mà thôi, có phải là bạn hay không thì làm sao? Hắn trước đây cũng không có khả năng làm bạn cùng người như vậy, mấy người bạn dối trá kia càng không thể.

“Tôi không dễ coi ai là bạn tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Người lăn lộn trên phố như bọn tôi, không giống thiếu gia như anh, hai chữ bạn bè ở chỗ tôi…”

Giang Dư Đoạt gõ gõ lên mặt bàn: “Rất nặng.”

“Không hiểu được,” Trình Khác nói, “Tôi không có bạn.”

Hắn uống một hớp rượu, cầm miếng thịt bò gặm mấy cái, hắn không thể không thừa nhận, hắn rất bội phục sự nhạy cảm của Giang Dư Đoạt.

Tuy rằng sự nhạy cảm này đều dùng ở mấy lúc rất thần kỳ.

“Không có bạn bè cũng không có gì kì lạ,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu theo tiêu chuẩn của tôi, đời này có được mấy người bạn cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Như cậu và Trần Khánh sao?” Trình Khác hỏi.

“Nó là đồ ngu ngốc,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi ngày nào cũng muốn xử nó.”

Trình Khác nở nụ cười, đây hẳn là bạn bè đi.

“Thật ra người hôm đó ăn cơm với anh, Hứa Đinh?” Giang Dư Đoạt giúp hắn rót đầy rượu vào bát, “Xem như một người bạn đi?”

“Tôi với anh ta trước đây cũng không quen,” Trình Khác nói, “Ngoài lúc hợp tác cũng chưa từng cùng một mình anh ta ăn cơm bao giờ.”

“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu, dựa lưng vào ghế nhẹ nhàng lắc lắc, “Anh của “trước kia”, là thế nào?”

“… Không biết nói thế nào.” Trình Khác uống một hớp rượu, cười khổ: “Cậu xem, tôi cả ngày gọi điện cho cậu đều vì mấy chuyện gì.”

“Bình thường không làm việc nhà sẽ không biết, người như vậy rất nhiều,” Giang Dư Đoạt nói, “Cũng không phải chỉ mình anh.”

“Không giống nhau.” Trình Khác từ đâu đó lấy ra gói thuốc lá bị đè bẹp, châm một điếu thuốc, “Tôi hiện giờ cũng không biết tiếp theo nên làm gì”

“Tiếp theo?” Giang Dư Đoạt cầm bát cụng vào bát hắn một cái, “Nhậu tiếp chứ còn gì.”

“Tôi sống đến giờ, đều không có lý tưởng gì, cũng không nghĩ tới nên làm gì hay muốn làm gì.” Trình Khác cười, tay gảy gảy trên bát. “Tôi là bị cha đuổi ra khỏi nhà.”

Giang Dư Đoạt dừng lại động tác uống rượu, sau đó uống hai ngụm, dựa vào ghế: “Tôi còn nghĩ anh bị em trai đuổi ra khỏi nhà đây.”

Trình Khác không nói gì, cầm bát nâng lên với Giang Dư Đoạt, ngửa đầu uống nửa bát rượu.

“Bên đại lý nói anh là nghệ thuật gia,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh làm nghệ thuật gì?”

“…Đại lý nói cậu cũng tin à?” Trình Khác cười.

“Cho dù có nói quá lên, thì chắc cũng không phải nói bừa, anh chắc hẳn cũng có cái gì để cậu ta nói quá lên chứ,” Giang Dư Đoạt hỏi, “Là gì?”

Trình Khác thở dài: “Cậu ta hỏi tôi làm việc gì, tôi cũng không thể nói là không nghề nghiệp gì, liền nói vẽ tranh cát.”

“Vẽ tranh cát là gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Dùng cát vẽ tranh.” Trình Khác khua tay trên bàn, dùng ngôn ngữ Giang Dư Đoạt có thể hiểu được giải thích qua, “… Rắc mấy hạt cát, sau đó lấy tay quét quét.”

“À.” Giang Dư Đoạt ngậm thuốc lá nhìn hắn.

Nhìn một lúc sau, Giang Dư Đoạt đứng lên, quay người đi vào nhà bếp.

Trình Khác tắt thuốc, uống một hớp rượu, dựa vào ghế ngửa đầu.

Rượu này uống cũng được, nếu bình thường uống hai bữa liên tục như thế, hắn lúc này nhất định đã không thoải mái, nhưng hiện giờ ngoài hơi chóng mặt, hắn cũng không có gì khác không khỏe.

Lúc ngửa đầu lên, cảm giác run nhẹ như bay lên không trung khiến thân thể cảm thấy thả lỏng mà an bình.

Giang Dư Đoạt từ phòng bếp đi ra, ném một túi gì đó lên bàn.

Trình Khác bóp bóp mi tâm, muốn nhìn rõ y cầm đồ ăn gì ra, dựa theo ánh sáng yếu ớt chỉ có thể thấy trên bàn là một cái túi, chưa mở, nhìn qua rất giống…

“Vẽ cho tôi xem một chút.” Giang Dư Đoạt nói.

“Vẽ cái gì?” Trình Khác sửng sốt.

“Vẽ tranh cát chứ gì.” Giang Dư Đoạt chỉ chỉ cái túi kia, “Đây là muối.”

“… Cậu bảo tôi dùng muối vẽ tranh cát?” Trình Khác giơ tay nắn nắn cái túi, thật sự là muối, là muối biển loại hạt to.

“Không phải giống hạt cát sao?” Giang Dư Đoạt nói.

“Dùng muối vẽ thì phải gọi là tranh muối.” Trình Khác cố giải thích, “Hai thứ này không giống nhau, hơn nữa hạt muối này của cậu còn to…”

Giang Dư Đoạt không nói gì, quay người đi vào nhà bếp.

Trình Khác cúi xuống bàn thở dài: “ Giang Dư Đoạt… Không, Tam ca, cậu có thể đừng ép tôi được không?”

Lúc Giang Dư Đoạt lần thứ hai đi ra từ phòng bếp, ném ba túi muối lên bàn, vừa khéo ném vào trước chóp mũi hắn.

Trình Khác giơ tay bóp, lần này thật sự là muối hạt nhỏ.

“Cậu mua nhiều muối như thế làm gì?” Hắn bất lực hỏi.

“Chờ ngày nào đó có nghệ sĩ vẽ tranh cát đến vẽ cho tôi.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống.

“Hôm khác đi.” Trình Khác nói, “Tôi hiện giờ không muốn vẽ, tôi có hơi chóng mặt.”

“Không,” Giang Dư Đoạt trả lời dứt khoát, “Bây giờ.”

“Tại sao?” Trình Khác ngẩng đầu nhìn y, cũng không nhìn rõ nét mặt y.

“Bởi vì,” Giang Dư Đoạt gõ lên bàn hai lần, “Tôi không tin.”

“Hả?” Trình Khác vẫn nhìn y.

“Đừng nghĩ tùy tiện bịa ra cái gì lừa tôi, giờ anh vẽ đi,” giọng Giang Dư Đoạt hơi lạnh, “Vẽ không ra cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa, không vẽ được đừng nghĩ ra ngoài.”

Trình Khác đã không còn kinh ngạc với việc Giang Dư Đoạt lúc nóng lúc lạnh, thêm vào lúc này đầu óc hắn có hơi choáng váng, hắn cũng chỉ thấy khó chịu.

Không phải vì Giang Dư Đoạt không có lịch sự căn bản, nửa đêm bắt ép hắn vẽ tranh cát, mà vì Giang Dư Đoạt không tin hắn biết vẽ tranh cát.

Tuy rằng người nhà hắn cũng không coi chuyện này ra gì, cảm thấy hắn làm thứ này cũng chỉ là chơi chơi, chẳng đạt đến trình độ gì, thế nhưng hắn biết trình độ mình đến đâu, nếu không Hứa Đinh trước đây cũng sẽ không phải nhờ Lưu Thiên Thành đến mời hắn.

Đây là chút ánh sáng duy nhất trong cuộc đời phế vật của hắn, khiến hắn không đến mức hoàn toàn chìm trong cuộc sống phế vật không có nổi một tia sáng, cho dù vốn cũng không phải thứ gì đặc biệt.

“Bật đèn.” Trình Khác đứng lên, sờ mặt bàn, đủ bóng.

Giang Dư Đoạt đứng dậy, đi qua bật đèn.

Đèn đột nhiên sáng lên, làm Trình Khác trong nháy mắt mê man, chuyện này nếu như là trước đây, hắn cũng sẽ chỉ cười trừ, hắn sống không để ý, cũng không đáng vì phủ định của một kẻ 8864 cái gậy đều đánh không được mà tức giận.

E là vì hai bữa rượu hôm nay đi.

Hắn nhìn qua người Giang Dư Đoạt: “Mặc quần áo.”

“Anh cứ vẽ của anh, còn để ý tôi mặc quần áo làm gì?” Giang Dư Đoạt đứng không nhúc nhích, nhíu mày.

“Đây là tôn trọng tối thiểu,” Cánh tay Trình Khác chống bàn, nhìn y vẫn không nhúc nhích, cao giọng quát: “Mẹ nó, cậu mặc hay không!”

“Đệtttt!” Giang Dư Đoạt bị giọng hắn bất thình lình dọa sợ hết hồn, chỉ vào hắn trừng cả buổi mới đi vào phòng, “Tôi mặc vào được chưa, mẹ nó nếu anh không vẽ ra được, tôi lập tức cởi quần làm anh!”

“Nếu tôi vẽ ra được thì sao?” Trình Khác cảm thấy bản thân nhờ có hơi rượu, đã không có vấn đề gì với thói quen thỉnh thoảng tâm tình tụt xuống ba dặm của Giang Dư Đoạt, ung dung thong thả xé túi muối ra một lỗ hổng, bốc một nhúm, xoa xoa trên đầu ngón tay.

“Miễn anh ba tháng tiền thuê nhà.” Giang Dư Đoạt từ phòng ngủ nói.

“Tôi không thiếu chút tiền này.” Trình Khác đem đồ trên bàn bỏ hết vào khay trà, cái bàn này là mặt thủy tinh đen, cũng rất thích hợp.

“Nói cũng to mồm nhỉ?” Giang Dư Đoạt nói.

“Phí lời, tôi vẽ không ra cậu làm tôi,” Trình Khác nói, “Tôi vẽ được cậu miễn ba tháng thuê nhà? Có phải là hơi chênh lệch rồi không đó?”

“Được thôi,” Giang Dư Đoạt mặc quần thể thao chậm rãi đi ra, “Nếu anh nếu muốn làm tôi đến vậy, vậy cứ thế đi.”

Trình Khác cười cười, không nói nữa.

Hắn thật ra cũng không phải hiếm lạ gì tiền cược các thứ, có những lúc hắn và bọn Lưu Thiên Thành một buổi tối há mồm có thể đặt ra 250 loại tiền cược ngu ngốc.

“Vẽ cái gì?” Trình Khác từ túi muối nắm một nhúm muối nhẹ nhàng rắc lên bàn mấy lần, bàn đen nhanh chóng bị phủ một tầng muối trắng.

“Tôi.” Giang Dư Đoạt nhìn thấy động tác đầu tiên của Trình Khác liền biết hắn không nói dối.

Trình Khác là loại người hoàn toàn vô dụng trong việc nhà, đổ chút nước thôi cũng làm người khác cảm thấy có phải dùng sai tay rồi không, mà động tác rắc muối này lại nhìn cực kỳ chuyên nghiệp thành thạo, động tác nước chảy mây trôi như vậy, cho dù không vẽ tranh cát, cũng nhìn ra được có ít nhất hơn ba năm kinh nghiệm chơi cát.

“Cậu?” Trình Khác giương mắt nhìn y.

“Sao?” Giang Dư Đoạt cũng nhìn hắn, “Không vẽ được vẻ đẹp trai bá khí của tôi à?”

“Trước tiên vẽ con Miu đi, tôi hơn một tháng không đụng vào rồi.” Trình Khác cúi đầu lấy ngón tay chấm một cái trên bàn đầy muối, sau đó kéo ngón tay, vẽ ra một đường vòng cung, “Tay có hơi cứng.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của hắn.

Sau đường vòng cung đầu tiên, Trình Khác có hơi dừng lại, sau đó thêm nét thứ hai, nét thứ ba, Giang Dư Đoạt có hơi giật mình phát hiện, mấy lần ngón tay xẹt qua, y đã có thể nhìn ra đây là một con mèo.

Trình Khác nhấc tay lấy thêm chút muối, ở trên đầu mèo nhẹ nhàng xoay tròn, một vòng tròn mang theo một viên nhỏ ở giữa hiện ra, y cũng không nhìn rõ muối rơi xuống từ đầu ngón tay Trình Khác như thế nào.

“Quá trình” tiếp theo, đối với y mà nói cũng không hẳn là quá trình gì, vì y căn bản không nhìn rõ, thứ duy nhất nhìn rõ là Trình Khác từ túi muối lấy một nắm muối, theo đầu ngón tay, có lúc một đám muối bị gạt ra, hoặc là một đường trắng bị xẹt qua.

Từng chi tiết của Miu tại đầu ngón tay Trình Khác dần hiện lên, tuy chỉ có hai màu trắng đen, đường nét cũng rất đơn giản, thần thái lại rất giống, tuy y không nói ra được giống chỗ nào, mà liếc mắt đã nhận ra đây là con Miu.

Trình Khác vẽ một nét như là ria con Miu xong, ngẩng đầu lên nhìn y: “Đây có coi được là vẽ ra không?”

“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Vậy được.” Trình Khác đốt điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, “Tôi làm cậu?”
Bình Luận (0)
Comment