Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 17

Đứa trẻ hiếu kỳ như Giang Dư Đoạt, Trình Khác gặp qua không ít, vừa cảm thấy nhà ngươi là tên biến thái, vừa không nhịn được muốn tìm hiểu cuộc sống của biến thái.

Giang Dư Đoạt có cảm thấy hắn là tên biến thái hay không, điều này không thể xác định, nhưng chắc chắn là tò mò, cho dù thân là lão đại, nhưng cũng chỉ là thằng nhóc hai mươi tuổi.

Trình Khác cũng không quá để ý vấn đề này, chỉ cần không phải ác ý rõ ràng, hắn từ trước đến giờ đều trả lời thẳng thắn, đặc biệt như Giang Dư Đoạt, muốn biết gì cũng đều hỏi tuột ra, hắn càng sẽ không che dấu.

“À.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, gật đầu, một mặt vẫn hoang mang nói nhỏ, “Còn có loại này sao?”

“Lạ lắm à?” Trình Khác cũng phối hợp hạ nhỏ giọng.

“…Thật ra cũng không lạ lắm,” Giang Dư Đoạt ngẫm lại liền vung tay, “Không nói cái này nữa, chơi tiếp.”

“Thôi đi,” Trình Khác liếc nhìn di động của y, “Cái tiểu thuyết kia của cậu, theo tình tiết đằng sau, sau đó tôi đều không thể mở miệng.”

Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động qua nhìn mấy lần: “Tiên sư bố, tôi cũng không muốn vẽ.”

Trình Khác vừa muốn nói gì đó, Giang Dư Đoạt đã quay về phía hắn dựng thẳng ngón tay trỏ, nghiêng người nhìn về phía hướng cửa sổ bên kia.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Giang Dư Đoạt nghe rất rõ, có điều rất nhanh đã nghe thấy trong tiếng bước chân còn lẫn tiếng túi nilon cọ lạo xạo.

“Chắc là đưa xiên nướng đến.” Y đứng lên, đi tới phía sau cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài.

“Nhanh thật,” Trình Khác nói, “Tôi còn nghĩ phải chờ một lúc đây.”

“Tôi quen với ông chủ, tôi nhắc ông ấy làm cho trước.”

Giang Dư Đoạt nhìn thấy ông chủ cửa hàng đồ nướng đi vào trong phạm vi mắt mèo, sau đó cửa bị gõ vang.

Y mở cửa, lập tức ngửi thấy mùi xiên nướng ngào ngạt bay lên.

“Tôi nướng mỗi loại một ít, nếu không đủ cứ gọi cho tôi,” ông chủ đưa túi tới, “Còn có một bình rượu tôi tự ủ, lần trước nói với cậu, cậu uống thử xem.”

“Được.” Giang Dư Đoạt nhận lấy túi, “Nhớ tính vào hóa đơn cho tôi, không cần ưu đãi.”

Ông chủ cười: “Được, cậu ăn đi.”

Giang Dư Đoạt đóng cửa lại, lại từ mắt mèo nhìn ra ngoài, sau đó đem túi quơ trước mặt Trình Khác: “Ngửi thấy không? Xiên nướng loại này mới thơm.”

Trình Khác không biết dùng hương vị để đoán xiên nướng ăn có ngon hay không, có điều đúng là rất thơm, mùi than nhàn nhạt bao bọc trong mùi hương thì là*, lúc Giang Dư Đoạt còn chưa đưa túi tới, hắn đã ngửi thấy được, hơn nữa bụng đã đói đến mức sắp lăn lộn đầy đất.

*thì là: Thì là Ai Cập hay còn gọi là cumin, là một loài thực vật có hoa thuộc họ Hoa tán (Apiaceae), có nguồn gốc từ miền đông khu vực ven Địa Trung Hải tới Đông Ấn. Hạt thì là Ai Cập được sử dụng làm gia vị do hương vị đặc trưng của nó, rất phổ biến trong ẩm thực Bắc Phi, Trung Đông, tây Trung Quốc, Ấn Độ và México.

Giang Dư Đoạt cầm túi định đặt xuống bàn.

“Này này.” Trình Khác nhanh chóng ngăn y lại, “Một bàn đầy muối đây!”

“Cũng không bắt anh phủ muối ăn,” Giang Dư Đoạt gỡ tay hắn ra, đem túi để lên bàn, “Nhanh lên, giờ còn nóng, nguội sẽ không ngon.”

Trình Khác cũng không phải người quá câu nệ, đặc biệt là cuộc sống hiện giờ, so với trước kia không thể so sánh, vỏ chăn chồng chất lên chăn thành một đống hắn vẫn chịu được, thế nhưng so sánh với Giang Dư Đoạt, không nói đến việc lớn, vẫn còn chênh lệch thật rõ ràng.

“Muối đều dính lên trên túi rồi.” Hắn thở dài.

Giang Dư Đoạt mở phanh túi ra: “Con mẹ nó, anh cũng không ăn túi, sao để ý nhiều thế làm gì, ăn nhanh!”

“Rồi.” Trình Khác nói.

Xiên nướng đủ các loại, ngoài xiên thịt, Trình Khác có thể nhận ra là thịt, mấy thứ khác không thể nhìn ra là cái gì, hắn tùy tiện cầm lên một xiên, cắn một cái.

“Thế nào?” Giang Dư Đoạt lập tức hỏi, mong đợi tràn ngập trong ánh mắt như thể đây là đồ y nướng ra.

“Ăn ngon,” Trình Khác gật gật đầu, “Rất thơm, đây là cái gì?”

“Gân chân,” Giang Dư Đoạt cầm cánh gà, “Cái này cũng không biết?”

“Chưa từng ăn.” Trình Khác gặm hết một xiên này, liền lấy một xiên hắn nhận ra được, hẳn là thịt dê, “Trước đây tôi từng ăn hai ba lần, đều là thịt heo dê bò bình thường.”

Giang Dư Đoạt dừng lại, liếc mắt nhìn hắn: “Trước đây anh ngồi tù à?”

“… Không.” Trình Khác không biết nên nói thế nào, thở dài.

“Vậy hai ba lần kia anh ăn xiên nướng ở đâu vậy?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Khách sạn năm. sao?”

“Quán ven đường.” Trình Khác nói.

“Oa,” Giang Dư Đoạt mặt tỏ vẻ kinh ngạc rất làm quá, “Anh cũng từng ăn quán ven đường cơ đó?”

“Cút,” Trình Khác gặm xong xiên thịt dê, lại cầm lên một xiên không biết là thứ gì cắn một cái, “Giòn, cái này cũng ngon.”

“Sườn.” Giang Dư Đoạt nói, “Trong túi còn có cải xanh nướng, anh muốn ăn không? Thử chút?”

“Không,” Trình Khác cầm một xiên bông cải, “Thứ này nướng đến nước cũng bay hết, còn có thể ăn ngon không?”

“Cũng được,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh uống chút không? Rượu ông chủ đưa, có điều là tự ủ, không biết anh uống có quen không.”

“Được.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt vẫn cầm hai cái bát đến, rót rượu ông chủ đưa tới ra.

Quán đồ nướng mở đã nhiều năm, Giang Dư Đoạt đã quen biết ông chủ nhiều năm lắm rồi, vẫn cảm thấy lão thật tốt, là kiểu người thành thật dễ bị ức hiếp.

Có điều, Lư Thiến nói lão lúc còn trẻ, chính là lúc chưa có các loại quán bar rồi club như hiện giờ, cũng không có tòa nhà 1, 2, 3, 4 như hiện tại, đã từng là một lão đại ở vùng này, dân chúng nghe tiếng đã sợ mất mật.

Thật kỳ quái, Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác.

Lão đại lăn lộn trên đường phố, ai cũng đều thấy sợ hãi, nếu những kẻ giống như bọn họ, đụng phải người như Trình Khác, cho dù là vì quá vô dụng mà bị đuổi khỏi nhà, đa số lão đại cũng đều không còn giá trị gì rồi.

Trình Khác có lẽ thật sự đói bụng, hoặc là ăn xiên nướng không được mấy lần, cho nên ăn như hùm như sói, một ngụm rượu lại một miếng thịt.

“Rượu này.” Trình Khác ngừng một chút, uống một hớp rượu, “Thật là khó uống.”

Giang Dư Đoạt nở nụ cười: “Vậy mà anh còn uống hăng như thế.”

“Thịt mỡ quá, uống cho bớt mỡ.” Trình Khác cầm bát lên uống nốt chỗ rượu còn lại, “Giúp tôi lấy chút nước đi.”

Giang Dư Đoạt đang định cầm bát đứng lên, Trình Khác đã tự mình đứng lên, vừa cầm giấy ăn lau tay, vừa cầm bát đi tới máy nước uống rót một bát nước.

“Quen miệng.” Hắn sau khi uống xong nửa bát nước, lại rót đầy nước, trở lại bàn ngồi xuống, đột nhiên thở dài, “Mẹ kiếp, no rồi à?”

“Nói thừa, bát to như vậy, nửa bát nước đổ đầy bụng còn chỗ nào trống mà ăn.” Giang Dư Đoạt nói.

“… Tôi vốn cũng ăn nhiều rồi.” Trình Khác sờ sờ sau gáy, “Sẽ không ảnh hưởng miệng vết thương liền lại chứ?”

“Tôi chưa bao giờ lo lắng chuyện này,” Giang Dư Đoạt khinh thường, “Anh xem có con nào bị thương mà không liền lại được chắc?”

“Tôi nói là ảnh hưởng, không nói khép không được.” Trình Khác để xiên trong tay xuống, nhìn y, “Mấy vết thương trên người cậu, đều là chiến lợi phẩm sau khi đánh nhau với người khác à?”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

Trên người y có không ít vết thương, to có nhỏ có, chính y cũng chưa từng đếm kỹ, mấy vết thương nhỏ không tìm được dấu vết, lại càng đếm không hết.

Mà từ xưa tới nay chưa có ai như Trình Khác hỏi một câu như vậy, mấy anh em của y, kẻ thù, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận mấy vết sẹo này đều là đánh nhau mà ra, dù sao từ ngày y bắt đầu tới đây đã như vậy.

Trình Khác lại hỏi một câu như vậy.

Giang Dư Đoạt híp mắt lại, mỗi lúc y đang định hoàn toàn tin tưởng Trình Khác, Trình Khác đều sẽ có một hai chi tiết nhỏ như vậy làm y để ý.

Hôm nay lúc Trình Khác đi qua cửa nhà bọn họ, y đứng ở sau rèm cửa sổ, người đi cùng đường với hắn từ tòa nhà số 3 năm phút trước đã đi ra.

Trình Khác cho dù từ nơi nào muốn đi tắt đến con đường nào, đều không cần đi qua cửa nhà y.

Mà trước lúc mấy người kia đá ngã thùng rác, Trình Khác cũng đã dừng lại, có lẽ đã phát hiện y theo sau lưng.

Sau đó chính là đánh nhau.

Mà hiện giờ, Trình Khác lại hỏi như vậy, giống như đang ám chỉ, tôi biết thương thế của cậu không phải hoàn toàn là do đánh nhau mà ra.

Giang Dư Đoạt không muốn nghi ngờ Trình Khác, Trình Khác thật sự… không giống người có thể uy hiếp gì, lúc y ở cùng Trình Khác, nếu như không cố để ý các loại trùng hợp, y căn bản không nhớ ra cần phải đề phòng người này.

“Mấy vết nhỏ đúng là.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác không nhịn được liếc mắt nhìn ngực y, nếu như vết thương nhỏ đúng là, vậy vết thương trên ngực và sau lưng kia kiểu gì cũng không thể coi là vết thương nhỏ được, thương tổn như vậy nếu không phải do đánh nhau mà ra, có thể là thế nào.

“Cậu từng gặp tai nạn giao thông?” Trình Khác hỏi.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn, qua một hồi lâu đột nhiên nở nụ cười, cười nửa buổi mới cầm bát lên uống một hớp rượu: “Mẹ kiếp.”

“Thôi,” Trình Khác nói, “Không hỏi.”

“Anh không biết à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“…Làm sao tôi biết được?” Trình Khác nói.

“Anh có thể đoán mà.” Giang Dư Đoạt giật khóe miệng.

Đây có thể tính là nụ cười, thế nhưng Trình Khác cảm thấy nụ cười này cùng với định nghĩa “cười” hoàn toàn không liên quan.

Từ ngày hắn biết Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt vẫn như vậy, hắn thật sự không nghĩ ra tại sao, hắn chưa từng qua lại với loại người như Giang Dư Đoạt, một lão đại lăn lộn đầu đường, thu thuê đánh nhau, hắn cũng không rõ người như vậy có phải ai cũng hỉ nộ vô thường như thế không, thấy mỗi người xa lạ đều coi là uy hiếp.

“Tôi đoán cái gì?” Trình Khác nhíu mày, có hơi tức giận đến mức lắc rơi muối trên áo, “Tôi con mẹ nó đoán, cậu là bị xe đâm phải, bị người đánh, rỗi hơi tự mình hại mình, nếu không hẳn là bị ngược đãi…”

Lời của hắn còn chưa dứt, Giang Dư Đoạt đột nhiên đá mạnh vào bàn, đứng lên, bát đã uống sạch bị đập xuống bàn sau đó lại rơi xuống đất, sắc mặt y cũng hoàn toàn âm u, chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt lạnh đến mức như thể có dao băng bay ra.

“Đệchh! Cậu quá lắm!” Trình Khác cũng nổi giận, từ nhỏ đến lớn ngoại trừ người trong nhà, hắn chưa từng phải chịu qua giận dữ không đâu ra đâu như vậy, đến mức phải ném bát đập bàn.

Hắn cũng muốn đứng lên, quan tâm mẹ nó bên ngoài còn có tên lão đại giả nào cùng thuộc hạ giả đang tìm hắn hay không, hắn hiện giờ chỉ muốn đi khỏi đây.

Chơi cái đếch gì anh vẽ tôi đoán, ăn mẹ nó cái gì xiên với chả nướng, uống rượu làm đếch gì!

Nhưng hắn không thể tiêu sái đứng thẳng lên.

Một cước của Giang Dư Đoạt đạp bàn quá mạnh, bàn lệch về phía hắn, kẹp hắn lại giữa bàn và ghế tựa.

“Đệt!!!!” Hắn chửi một câu.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn, giơ tay kéo mép bàn ra một chút, bàn bị kéo ra.

Trình Khác tiêu sái đứng lên, hất ghế sang một bên, lấy áo khoác từ trên ghế sofa cứ thế mở cửa đi ra ngoài.

“Trình Khác!” Giang Dư Đoạt ở phía sau gọi hắn.

“Đừng gọi bố mày nữa! Mẹ nó tôi còn nói với cậu một câu tôi làm con trai cậu!” Trình Khác gào lên, cũng không quay đầu lại mà đi ra hành lang.

Điện thoại di động rung hai lần.

Hắn lấy ra liếc mắt nhìn.

Nhắc nhở sự kiện lần thứ hai.

Nộp tiền thuê nhà.

“CMN!” Trình Khác cắn răng, tức giận đến mức vết thương sau gáy cũng bắt đầu nhói đau.

Bên ngoài đã lạnh buốt, gió bắc thổi vù vù, hai cơn gió thổi qua, cả đầu hắn đã tê rần, vội vàng đội mũ áo khoác lên.

Tay vừa mới nhấc lên, một đống lông trắng bay qua trước mặt hắn, hắn nhìn hồi lâu, mãi đến lúc lông vũ biến mất trong màn đêm, hắn mới phản ứng được, liếc nhìn ống tay áo khoác.

Mẹ nó chất lượng đéo gì đây!

Thứ đồ rách nát!

Chỗ cánh tay bị thương, ống tay áo từ ngoài vào trong đều bị rách một lỗ lớn, nhìn như là một cái động đào mười phút trên đất.

Cứ như vậy sau hai giây, lại một đống lông vũ bay ra.

Hắn bóp bóp ống tay áo, một đống lông vũ này coi như không còn, vẫn còn lại hai lớp vải dày.

Trình Khác không thể hình dung tâm tình hiện giờ của mình, không hiểu sao mình lại có thể bình tĩnh như vậy, trong gió rét cũng có thể ngửi thấy mùi thì là bị lửa giận của mình nướng bay lên.

Chỉ cảm thấy thái độ thô bạo vừa nãy của Giang Dư Đoạt làm bao nhiêu thiện ý cùng hảo cảm đối với người này, bị một cước đạp thành lúng túng cùng ảo tưởng.

Làm cho hắn cảm thấy bản thân cực kỳ giống con chó bị bỏ rơi vì không còn đường nào để đi, nhìn thấy ai cũng đều liều mạng vẫy đuôi chạy theo.

Hắn vẫn luôn bị người nhà coi là rác rưởi, đã từng sứt mẻ nghĩ rằng chính mình ở các phương diện khác cũng là người chẳng có tự tôn gì, chỉ cần có thể tùy tiện nghĩ thế nào liền như vậy, có thể sống là được.

Hiện giờ nhìn lại, hắn thì ra cũng không hiểu rõ hoàn toàn về bản thân.

Bao nhiêu buồn bực cùng lửa giận của hắn lúc này, đều dồn về cái lỗ hổng kia, rõ ràng không hề cọ áo xuống đất mà.

Hắn cởi áo khoác ra, vứt thẳng xuống đất.

Cút mẹ mày đi!

Trình Khác mới đi về phía trước hai bước, đã nghe thấy âm thanh phía sau, trong tiếng gió hắn cảm thấy âm thanh này có chút giống tiếng chân, lại giống như tiếng hòn đá lăn trên đất.

Nghĩ tới việc mới trước đó còn có kẻ ở trên đường tìm mình trả thù, hắn nhanh chóng quay đầu lại.

Phía sau không có ai, nhưng hắn lại thấy được Giang Dư Đoạt không biết từ lúc nào đã chạy ra khỏi nhà, đang chạy bên kia đường.

Trình Khác ngây người, hắn vốn nghĩ rằng nếu gặp lại Giang Dư Đoạt, chỉ có thể là Giang Dư Đoạt cùng hắn đánh nhau, nhưng Giang Dư Đoạt hiện giờ lại chạy về hướng bên kia đường.

Xảy ra chuyện gì?

Trình Khác đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát.

“Anh đi về đi!” Giang Dư Đoạt đột nhiên chỉ về phía hắn, “Đừng đi ra!”

“Cái gì?” Trình Khác trong nháy mắt mê man.

Phía sau lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, lúc này hắn nghe được rất rõ ràng, nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy mấy người vọt tới, mà người xông lên đầu tiên, hắn nhận ra.

Là Đại Bân.

“Tam ca!” Đại Bân gọi.

“Bọn mày đứng ở đây!” Giang Dư Đoạt hét lên, vọt vào hướng lối đi chếch đối diện.

Đại Bân do dự một chút, không dừng, chỉ bước chậm lại, mấy người chạy đến cùng gã đều nhìn về phía lối đi nhỏ bên kia.

“Chuyện gì vậy?” Trình Khác cả người đều mông lung, “Các cậu sao lại ở đây?”

“Có thể là mấy người vừa nãy,” Đại Bân nói, “Tam ca gọi bọn em đi xung quanh xem xét chút, sợ anh lúc nãy đi ra bị người ta bám theo.”

Trình Khác nhìn gã chằm chằm, không nói gì.

“Vừa rồi bọn em thấy hai tên,” Đại Bân chỉ chỉ phía sau, “Vừa đúng lúc Tam ca gọi điện bảo bọn em sang đây đưa anh…”

Trình Khác không chờ gã nói xong, quay người chạy tới con đường đối diện.

“Anh Khác! Tam ca không cho đi qua đó!” Đại Bân có chút nóng nảy gọi từ phía sau, “Bảo anh trở về!”

“Cậu ta một chốc nữa bắt cậu ăn cứt!” Trình Khác không để ý tới gã, chạy qua phố, “Con mẹ nó cậu cứ nghe lời như vậy đi, cho tôi nhìn một chút!”

Không thể không thừa nhận, Giang Dư Đoạt trước mặt mấy tên đàn em cực kỳ có uy tín, trời đại hàn bảo đi tuần phố sẽ đi tuần phổ, bảo đưa người sẽ đi đưa người, bảo đứng là đứng.

Mấy người Đại Bân đã chạy đến cửa lối đi, vì một câu kia của Giang Dư Đoạt, vẫn không dám đi vào.

Trình Khác vọt vào trong ngõ nhỏ, không thấy ai.

Lối đi này là một lối nhỏ giữa hai tòa nhà, rất hẹp, chỉ có thể để người cùng xe điện gì đó đi qua, ba người đi vào đã khó, hai bên cũng không có chỗ gì để ẩn nấp.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác gọi một tiếng.

Không có ai trả lời.

“Lão Tam!” Trình Khác bước nhanh về phía trước, lại gọi một tiếng, nghĩ lại gọi Lão tam sẽ làm Giang Dư Đoạt thân là lão đại không còn mặt mũi gì, vì thế thêm vào một câu, “Tam ca!”

Vẫn như cũ không có người trả lời, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.

Trình Khác đột nhiên cảm thấy có chút sợ.

Đi về phía trước vài bước nữa, lối đi tắt sẽ hết, đầu kia là một con đường nhỏ, có đèn đường, nhưng cũng không sáng lắm, từ đây nhìn sang, lối đi bộ cũng không có ai.

Thế nhưng chỗ ngoặt bên kia…

Trình Khác nhìn thấy cuối lối đi, một cái bóng lảo đảo trên mặt đất.

“Giang Dư Đoạt!” Hắn theo bản năng gọi, muốn từ đâu đó lấy ra cái gì làm vũ khí.

Móc hai lần mới nhớ ra, áo khoác cũng không mặc, còn có túi đâu mà móc.

Chủ nhân cái bóng từ chỗ ngoặt kia xoay người đi ra “Ai mẹ nó cho anh vào đây!”

Là Giang Dư Đoạt.

Trình Khác đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng của Đại Bân: “Tam ca! Anh không sao chứ…”

“Ngày mai tao xử lý bọn mày.” Giang Dư Đoạt chỉ gã.

Đại Bân không nói gì.

“Đi nhanh lên,” Giang Dư Đoạt nói, “Không sao, về đi ngủ.”

“Còn có hai tên ở vùng này,” một tên đàn em khác cẩn thận mở miệng, “Hay là mấy người chúng ta trước tiên…”

“Bảo mày về thì về đi,” Giang Dư Đoạt nhịn không được ngắt lời gã, “Tao bảo bọn mày để ý chút chính là theo dõi một chút, hiểu không? Mắt nhìn! Tay không cần động! Ai mẹ nó để cho bọn mày đánh nhau?”

“Tam…” Cái tên kia vẫn còn muốn nói gì đó, bị Đại Bân đập một cái.

“Vậy bọn em đi về, Tam ca.” Đại Bân nói.

“Về đi.” Giang Dư Đoạt phất tay.

Đại Bân dẫn người đi.

Trình Khác cùng Giang Dư Đoạt từ lối đi trở về nhà y, trên đường mấy nhà có cửa sổ phía trước đều có người thò đầu ra nhìn, còn có người nói thì thầm.

“Anh không lạnh à?” Giang Dư Đoạt quay đầu hỏi.

“Cái…” Lúc Trình Khác mở miệng mới phát hiện răng mình đã run lập cập.

Hắn nhanh chóng nghĩ đi tìm lại áo khoác, đi được hai bước lại phát hiện, chỗ vứt áo khoác lúc nãy không hề có thứ gì, đến cọng lông vũ cũng chẳng có.

“Áo của tôi đâu?” Hắn cực kỳ kinh ngạc.

“Bị người lấy rồi chứ sao.” Giang Dư Đoạt nói, “Áo tốt như vậy, đừng nói anh đã bỏ đi rồi, cho dù anh đứng ở đây cũng có người đến nhặt.”

“Tốt cái rắm.” Trình Khác vừa nghĩ đến cái lỗ kia đã thấy giận, “Thủng một lỗ to.”

“Khâu vào là được.” Giang Dư Đoạt nói, “Đừng vì trước đây cả ngày ở trong quán bar club trên đường bên kia, liền cho rằng rằng mấy người sống ở đây không phải người nghèo.”

Trình Khác không nói gì, cũng sắp không nói nổi, cảm giác ngay cả răng cũng sắp đông cứng, sắp sứt mẻ hết mà không dám lên tiếng.

Hắn cực kỳ bội phục năng lực chịu lạnh của Giang Dư Đoạt, hắn dù gì cũng mặc một cái áo len mỏng, Giang Dư Đoạt mặc trên người chỉ có một cái áo phông dài tay.

Đã vậy còn có thể ngẩng đầu bước đi, cổ cũng không hề rụt lại.

“Đi thôi, về chỗ tôi đã.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác trầm mặc đi phía sau y, lúc qua đường một cơn gió thổi đến, hắn suýt nữa định đẩy Giang Dư Đoạt hai cái, đi chậm quá.

Vào phòng, sửng sốt hai giây, hắn mới xem như bình tĩnh lại.

“Bên trong áo anh có gì đắt tiền không?” Giang Dư Đoạt rót bát rượu đưa cho hắn.

“Không có,” Trình Khác sờ sờ điện thoại di động trong túi, “Trên người tôi chỉ có một cái di động cùng một gói thuốc lá, không có gì khác.”

Giang Dư Đoạt gật đầu, cầm xiên thịt bò lên mới cắn một miếng, đột nhiên quay đầu: “Di động với thuốc lá? Má nó, anh lại không cầm chìa khóa à.”

“Tôi cầm rồi!” Trình Khác hoảng hốt, nhanh chóng đập vài cái vào túi quần, không đập vào thứ gì, lại đưa tay vào móc hai lần, trống không.

“Đâu nào?” Giang Dư Đoạt nhanh chóng lấy điện thoại di động ra liếc nhìn giờ, “Mẹ nó cũng sắp 12 giờ rồi! Đi đâu lấy chìa khóa cho anh được!”

“Tôi thật sự có cầm chìa khóa.” Trình Khác cảm thấy cực kỳ vô lực, ngồi xuống ghế, “Chìa khóa ở trong túi áo khoác.”

“Tôi chốc nữa cho anh cái dây xích móc vào chìa khóa, anh đeo lên cổ đi.” Giang Dư Đoạt đi tới cửa. “Nếu không mai anh gửi đơn xin thay khóa vân tay là được.”

“Cậu đi đâu vậy?” Trình Khác hỏi.

“Giúp anh tìm chìa khóa,” Giang Dư Đoạt nói, “Kiếm lại cái áo kia, tôi đi, có điều phải nói trước, áo nếu không đòi lại được, anh cứ coi như giúp người nghèo đi.”

“Ừm.” Trình Khác thở dài.

Lúc Giang Dư Đoạt đi ngang qua hắn, trong khóe mắt hắn quét đến một vệt đỏ.

“Cậu…” Trình Khác quay đầu, một phát bắt được tay Giang Dư Đoạt, “Đây lại bị thương ở đâu rồi?”

Trên mu bàn tay Giang Dư Đoạt có một vết máu còn chưa khô, từ bên trong ống tay áo chảy ra.

“Xước một chút.” Giang Dư Đoạt rút tay ra.

“Trước tiên cứ kệ chìa khóa,” Trình Khác đứng lên, nhìn y từ trên xuống dưới, “Bị thương ở đâu?”

“Aiii.” Giang Dư Đoạt kéo ống tay áo lên, một vết thương trên cánh tay lộ ra, “Có mỗi tí, nhìn hơi sợ thôi.”

Trình Khác nhìn vết thương, cảm giác không phải vết thương do đao chém, mép vết thương không hề gọn, tựa như bị thứ gì không sắc bén vạch ra.

Không biết “xước” này, là thứ gì xước.

“Dù gì cứ cầm máu cái đã.” Trình Khác nói, “Cậu cứ như vậy ra ngoài, cho dù có người thật sự cầm chìa khoá cũng không dám lên tiếng.”

“Phiền chết đi được.” Giang Dư Đoạt cau mày quay người đi vào nhà bếp, vặn vòi nước ào ào chảy lên vết thương.

Trình Khác không nói gì, thật ra cũng không muốn nói chuyện, nói thêm một chút sẽ hắn cảm thấy bản thân thật giống một bà mẹ lắm chuyện.

Tiếng nước chảy ào ào trong phòng bếp nửa buổi cũng không dừng, Trình Khác nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

Giang Dư Đoạt vẫn đang đứng trước bồn rửa, đưa cánh tay đặt dưới vòi nước, Trình Khác không nhìn rõ mặt y, nhưng có thể nhìn ra cánh tay y đang run rẩy mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment