Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 37

Trình Khác không biết Giang Dư Đoạt có cảm tưởng gì với cái hôn của mình, nói chung sau khi “À” xong y vẫn trầm mặc như vậy, vẫn luôn nhíu mày không biết đang nghĩ gì.

Trình Khác thật sự muốn nói với y, lần trước ít nhất đầu lưỡi còn có chạm một ít, lần này hắn mẹ nó chỉ chạm một cái, cũng chưa thật sự đè lên, không cần thiết phải dằn vặt như thế.

Đương nhiên, lời này hắn không thể nói với Giang Dư Đoạt, nói xong dễ có thêm một trận đánh nhau nữa.

Xe dừng dưới tầng, Giang Dư Đoạt ngồi bên phải, mở cửa xuống xe trước, Trình Khác xuống sau, cũng không đóng cửa xe.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn, đưa tay ra đóng cửa xe lại: “Ông nội ạ, cửa xe cũng phải đóng hộ anh.”

“Cậu…” Trình Khác ngẩn người, hắn tưởng là Giang Dư Đoạt sẽ cứ thế lên xe đi về, dù sao lần trước còn chưa xuống xe đã đi.

Xe lái đi rồi, Giang Dư Đoạt quay người đi vào trong hành lang: “Tôi hôm nay ở nhà anh một đêm.”

“Hả?” Trình Khác đi theo sau y vào hành lang, nhìn y ấn nút thang máy.

Muốn hỏi tại sao, có điều vẫn không mở miệng.

Vốn nghĩ là sau cái hôn kia, Giang Dư Đoạt kinh sợ như thế nhất định mấy ngày cũng sẽ không tiếp xúc với hắn nữa, mà suy nghĩ lại có thể hiểu được tại sao.

Chiếc xe kia suýt nữa đụng vào mình, kém chút đã thành tai nạn.

Nhìn phản ứng của Giang Dư Đoạt, chuyện này với y mà nói, tuyệt đối không đơn giản chỉ là một lần bất ngờ như vậy.

Về phần rốt cuộc y liên hệ chuyện này với điều gì, Trình Khác không hỏi nữa, hắn cũng đoán được Giang Dư Đoạt sẽ không thừa nhận, cũng sẽ không tiết lộ gì, nói không chừng còn có thể đưa ra đáp án hoàn toàn chẳng liên quan.

“Anh có cầm theo chìa khóa không đấy?” Sau khi vào thang máy Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác vỗ vỗ lên trên túi áo khoác: “Cầm rồi.”

Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn: “Anh hay là cứ thay khóa vân tay đi, lúc nào cũng phấp phỏm.”

Trình Khác cười cười.

Sau khi cửa thang máy mở ra, hắn vừa định đi ra, Giang Dư Đoạt đã cướp trước mặt hắn đi ra trước, cái kiểu giành ra trước này làm rất điệu bộ, nếu không phải tâm lý Trình Khác đã suy đoán đủ thứ trước đó, hiện giờ chắc chắn sẽ không phát hiện ra, cũng không phát hiện được y vừa ra thang máy đã nhanh chóng liếc mắt bốn phía.

Trình Khác lấy chìa khóa ra mở cửa, hơi nóng của hệ thống sưởi trong phòng phả vào mặt, làm người ta thư thái.

Hiện giờ Giang Dư Đoạt không tranh vào cửa nữa, đi sau hắn.

“Uống gì không?” Trình Khác cởi áo khoác ném lên ghế sofa.

Giang Dư Đoạt đang muốn ngồi lên ghế sofa, một cái ném này của hắn vừa khéo chiếm luôn chỗ ngồi của Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, cầm áo treo lên trên giá treo áo, “Chỗ anh ngoài nước máy còn có cái gì uống được cơ à?”

“Có trà sữa,” Trình Khác nói, “Tôi mua một đống trà sữa, có thể tự pha.”

“Cái loại một dây dài xé ra trong siêu thị kia á?” Giang Dư Đoạt nói, “Vậy có gì uống ngon, không uống.”

“Không phải,” Trình Khác mở tủ ra, lấy ra hai túi trà sữa, “Là loại túi đường túi trà túi sữa đều tách ra.”

“Xịn thế?” Giang Dư Đoạt cực kỳ hứng thú cầm một túi xé ra nhìn, “Còn có loại này à?”

Trình Khác cầm ấm đi đun nước: “Quê quá.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt rất thành khẩn gật đầu, “Tôi chưa từng uống loại này.”

Lúc chờ nước sôi, Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt vẫn đứng sau hắn: “Cậu định tắm không?”

“Không tắm,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh không cần để ý đến tôi, tối nay tôi cũng không ngủ.”

“Không ngủ?” Trình Khác ngạc nhiên.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

“Tại sao?” Trình Khác vốn đã không định tò mò bất kỳ hành vi kỳ quái nào của Giang Dư Đoạt, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

Dù gì cũng không phải vì sợ đang ngủ lại bị giở trò lưu manh chứ.

“Không ngủ được.” Giang Dư Đoạt lấy thuốc ra châm, “Anh cứ ngủ đi.”

“À,” Trình Khác quay đầu nhìn lửa trên bếp gas, “Vậy tôi tìm cho cậu… mấy bộ phim xem? Không phải phim kinh dị.”

“Không cần,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không cần giết thời gian.”

Trình Khác không nói gì nữa, lúc nước sôi hắn cầm hai gói trà bỏ vào ly, đổ nước sôi vào.

Giang Dư Đoạt rất có hứng thú mà đi tới cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm cốc: “Anh mua cốc à? Trước không phải chỉ có một cái sao?”

“Ừ, lúc mua trà sữa được tặng hai cái cốc in hình.” Trình Khác nói.

“Anh mua nhiều không mà được tặng hai cốc,” Giang Dư Đoạt xoay xoay hai cái cốc, “Cốc tình nhân à?”

“Hả?” Trình Khác ngẩn người, hai cái cốc này hắn không nhìn kỹ, lúc mua về rửa sạch tiêu độc xong rồi cứ để đó, lúc này Giang Dư Đoạt nói hắn mới nhìn một chút, không nhìn ra cốc tình nhân một chút nào, trên hai cốc đều in một trái tim, “Không phải là một cặp hai cái cốc giống nhau à?”

Giang Dư Đoạt lấy ngón tay đẩy một cái cốc về phía cái bên kia, cốc keng một cái mà dính vào nhau, hai nửa trái tim ghép thành một trái tim hoàn chỉnh.

“Phải làm như thế này.” Giang Dư Đoạt nói.

“À,” Trình Khác nhìn một chút, “Đúng là…”

“Anh không biết à?” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn.

“Khong biết, tôi chưa từng dùng.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ tiếp tục đứng cạnh nhìn cốc.

“Có ý gì?” Trình Khác tặc lưỡi, “Tôi cũng không biết đấy là cốc tình nhân, cậu không vui thì để tôi thay cái khác.”

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ tiện nói thế thôi.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác không để ý y nữa, đi lấy cốc của mình, đổ túi trà trong một cái cốc in hình vào trong.

Giang Dư Đoạt thở dài: “Tôi là định nói… Trước đây tôi còn cùng Trần Khánh mặc áo phông tình nhân.”

“Cái gì?” Trình Khác cực kỳ kinh ngạc quay đầu lại, “Áo phông tình nhân? Là loại một cái cho nam một cái cho nữ á?”

“Chẳng lẽ còn có loại hai cái cho nam à?” Giang Dư Đoạt cũng kinh ngạc quay đầu, ngẫm lại bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Đúng nhỉ, chắc là có, có khi còn có hai cái đều cho nữ… Dù sao…”

“Không phải,” Trình Khác nhanh chóng quay lại trọng điểm, “Hai cậu mặc áo phông tình nhân làm quái gì?”

“Cũng không phải cố tình mặc, phía sau chỗ tôi ở không phải có cái siêu thị sao, lúc khai trương rút thăm trúng thưởng, giải ba là áo phông, tôi rút được.”

“…Vận may không tệ, tôi lần nào cũng chỉ được giấy ăn.” Trình Khác nói.

“Đại thiếu gia như anh còn đi rút thưởng?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Mẹ tôi có lúc nhìn thấy chỗ rút thưởng, nếu có tôi đi cùng sẽ bảo tôi đi rút,” Trình Khác nói, “Bình thường có vài người trúng thì cũng chẳng tới lượt tôi, ai cũng trúng thì tôi sẽ được giải bét.”

Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Vậy anh coi như cũng là gặp may có đẳng cấp rồi, giải lớn như bị đuổi ra khỏi nhà cũng đã…”

Nói đến một nửa y dừng lại, hắng giọng một cái rồi không nói nữa.

“Cái áo phông tình nhân kia Trần Khánh mặc cái của nữ à?” Trình Khác lấy tay thử độ nóng của cốc một chút, viết rõ là tới 80 độ thì thả túi sữa… Hiện giờ cũng không biết là nhiệt độ bao nhiêu.

“Ừ, nó gầy mà, áo nữ hơi nhỏ, tôi không mặc được, thật ra lúc đó tôi còn muốn mặc cái của nữ kia, cái áo nam phía trước là hình nhân vật hoạt hình con gái, nhìn rất ngu ngốc, áo của nam là hình con trai,” Giang Dư Đoạt vừa nói vừa vui vẻ, “May mà còn chưa mặc.”

“Làm sao?” Trình Khác hỏi.

“Phía sau cái áo in chữ, còn có mũi tên,” Giang Dư Đoạt vừa nói vừa vui mừng không nén được, “Trần Khánh mặc hai tháng rồi mới biết, viết là “Đây là bạn trai tôi”, song song với cái của nam, đầu mũi tên chỉ sang, bạn trai tôi, ai không biết chắc chắn sẽ thấy vừa ngu ngốc vừa biến thái…”

Trình Khác nhìn y không nói gì.

Giang Dư Đoạt đang cười, một lúc sau mới đột nhiên dừng.

“Ra ngoài chờ.” Trình Khác nói.

“…Tôi không nói anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Con mẹ nó cậu dám!” Trình Khác nói, “Bảo cậu ra ngoài chờ!”

Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, quay người trở về phòng khách.

Trình Khác lại tiếp tục nhìn cốc chằm chằm.

Hai tên mù chữ, chữ tiếng Anh đơn giản như thế còn không hiểu.

Vì không có lòng tin với tài nấu ăn của bản thân, Trình Khác nhất quyết làm theo lời hướng dẫn pha trà sữa trong sách, 80 độ là 80 độ, chỉ sợ không đúng nhiệt độ trà sữa sẽ biến vị mất.

Nhưng hiện giờ hắn dùng tay cũng không có cách nào phán đoán được, do dự một lúc, hắn đi ra phòng khách, kéo ngăn kéo nhỏ dưới bàn uống nước lục lọi.

“Tìm cái gì thế?” Giang Dư Đoạt dựa vào ghế sofa nghịch điện thoại, “Trà sữa được chưa?”

“Chưa,” Trình Khác cầm cặp nhiệt độ đi đến nhà bếp, “Viết là lúc 80 độ thả túi sữa.”

“80 độ?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.

“Ừ,” Trình Khác đi vào nhà bếp, đầu tiên tiêu độc cặp nhiệt độ.

“Thiếu gia,” Giang Dư Đoạt đi theo, dựa vào cửa phòng bếp, “Anh từng dùng cặp nhiệt độ chưa đấy?”

“Dùng rồi,” Trình Khác nói, “Dùng loại điện tử, loại này thì chưa dùng, loại thủy ngân này không phải chuẩn hơn à.”

“Trên cái này không có đến 80 độ.” Giang Dư Đoạt thở dài, “Ai mẹ nó có thể sốt đến 80 độ? Anh uống say rồi đấy à?”

Trình Khác đột nhiên dừng lại.

Mất mặt quá rồi.

Vì mặt mũi, hắn vẫn cố giãy dụa, cầm lấy cái cặp nhiệt độ nhìn kỹ một chút: “Mịa, 42 độ.”

Giang Dư Đoạt đi tới, sờ sờ lên cốc. “Hiện giờ chính là 80 độ.”

“Cậu đo được à?” Trình Khác hỏi.

“Không.” Giang Dư Đoạt xé túi sữa ra đổ vào trong cốc.

“Đo không được cậu dựa vào đâu mà nói 80 độ?” Trình Khác nhìn tay y đổ bắt đầu cuống lên: “Con mẹ nó cậu… Ngộ nhỡ không phải 80 độ uống không ngon thì sao!”

“Tôi nói 80 độ là 80 độ,” Giang Dư Đoạt đổ sữa trong túi vào cốc, lại lấy thêm một túi nữa đổ vào, sau đó lấy thìa khuấy khuấy, “Lúc tôi muốn uống chính là 80 độ.”

“Được rồi,” Trình Khác cầm lấy cốc nếm thử một ngụm, “Ai. Cũng không tệ lắm.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt nâng cốc lên với hắn.

Trình Khác cũng cụng vào cốc của y, hai người cùng nhấp một ngụm, Giang Dư Đoạt lau miệng: “Uống ngon lắm, ngon hơn loại bán trong cửa hàng.”

“Ừ.” Trình Khác gật gật đầu.

“Không cần phải 80 độ,” Giang Dư Đoạt nói. “Hiện giờ cũng không phải đúng 80 độ.”

“Tôi sợ uống không ngon,” Trình Khác nói, “Tôi làm cái gì cũng chẳng ngon, đến úp bát mì có khi còn chẳng ra vị gì.”

“Khó uống tôi cũng không ngại, Trần Khánh lúc rỗi sẽ qua chỗ tôi nấu ăn, thức ăn cho heo còn ngon hơn đồ nó làm, tôi cũng không ghét bỏ nó.” Giang Dư Đoạt lại uống thêm một ngụm trà sữa, mặt thỏa mãn mà thở phào một cái.

“Vậy à.” Trình Khác cười cười.

Ngày hôm nay uống nhiều rượu, tuy không đến mức uống say, nhưng cũng chóng mặt, lúc nãy ở trên đường coi như là bị Giang Dư Đoạt dọa tỉnh một ít, hiện giờ uống trà sữa vào, lại có hơi buồn ngủ.

“Cậu tối nay không ngủ thật à?” Trình Khác hỏi.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt nói, “Anh buồn ngủ thì ngủ đi.”

“Vậy cậu…” Trình Khác nghĩ một chút, “Tôi mang chăn đệm ra cho cậu, ngộ nhỡ cậu buồn ngủ, không ngủ cũng có thể nằm một lúc.”

“Không cần.” Giang Dư Đoạt từ chối dứt khoát.

“Được rồi, tùy cậu.” Trình Khác bị hơi nóng từ trà sữa bao phủ lấy, đến mắt cũng sắp không mở ra nổi.

Hắn không xen vào Giang Dư Đoạt nữa, đi tắm rửa sạch sẽ rồi vào phòng ngủ.

“Đừng đóng cửa.” Giang Dư Đoạt ngồi trên ghế sofa phòng khách vừa nghịch điên thoại vừa nói.

Trình Khác hơi do dự, buông lỏng tay đang định đóng cửa.

Nằm dài trên giường một lúc, hắn nghĩ nghĩ lại ngồi dậy, nhìn Giang Dư Đoạt trên ghế sofa phòng khách, “Cậu nếu đói, trong tủ lạnh có đồ ăn.”

“Ngủ của anh đi,” Giang Dư Đoạt cũng không ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chăm chút điện thoại, “Anh như thế còn đi lo cho người khác.”

“Ngủ ngon.” Trình Khác thở dài, nằm trở lại.

Giang Dư Đoạt nhìn lướt qua phòng ngủ, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon.”

Lúc nhìn thấy Trình Khác trở mình quay mặt về phía ban công bên kia ngủ, y mới đứng lên, tắt đèn phòng khách, đi đến bên cạnh cửa sổ.

Rèm cửa nhà Trình Khác hầu hết thời gian đều kéo ra, không tắt đèn y không thể nào nhìn xuống, cao tận mười mấy tầng, muốn nhìn xuống đất phải thò đầu ra ngoài, bật đèn lên thì quá lộ liễu.

Có điều lúc này tiếng động cơ dưới tầng đã biến mất, ngay sau lúc Trình Khác nằm xuống.

Lúc Trình Khác dông dài nói chuyện, tiếng động cơ vẫn luôn chạy, Giang Dư Đoạt muốn tỉ mỉ nghe rồi phán đoán khoảng cách vị trí, đều vì hắn đang nói chuyện mà không thể nghe rõ.

Hiện giờ dưới tầng, không có người cũng chẳng có xe.

Giang Dư Đoạt dựa lên bệ cửa sổ nhìn một lúc, ở độ cao này, gió thổi vù vù, y có chút không chịu được, vì thế lùi vào trong phòng, đóng chặt cửa sổ.

Thật ra lúc này y đã hơi mệt, thế nhưng y cũng biết, nếu giờ nằm xuống cũng chẳng thể ngủ nổi.

Chiếc xe kia lúc đi còn mở lớn đèn, trong loại thời tiết này, đi trong nội thành còn mở đèn sáng choang, quả thực là kiêu căng tuyên bố, tôi chính là đến đâm người.

Giang Dư Đoạt hiện giờ vẫn chưa xác định được, người chiếc xe này muốn đâm, là ai.

Là y hay là Trình Khác.

Nếu như mục tiêu là y, vậy y ở chỗ Trình Khác sẽ kéo theo phiền phức đến cho Trình Khác, mà nếu như mục tiêu là Trình Khác …Y không tin bất cứ ai ở lúc Trình Khác gặp nguy hiểm, có thể hiểu rõ đối thủ hơn y.

Giang Dư Đoạt xoa xoa mặt.

Y cứ đứng bảo vệ ở chỗ này là biện pháp tốt nhất.

Chỉ là những lời này, y chẳng có cách nào nói với Trình Khác, bất cứ chuyện gì liên quan, y cũng sẽ không nói với Trình Khác nữa, Trình Khác không giống Trần Khánh, những chuyện này, Trình Khác cũng không tin y.

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc người ta dùng thói quen gì đó mà vượt qua.

Như bây giờ.

Giang Dư Đoạt ngồi trên ghế sofa, không nghịch điện thoại, không xem TV, cứ như thế ngồi trong bóng tối, nghe động tĩnh bốn phía.

Y có thể nghe được tiếng còi truyền tới từ rất xa trên đường, có thể nghe được từ phía sau tòa nhà có người đang hát, đến lúc càng yên tĩnh còn có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi đập vào bệ cửa sổ.

Trong những âm thanh này, cố gắng tìm ra thứ an toàn và không an toàn.

Thời gian dường như không tồn tại.

Mãi cho tới khi nghe thấy ban công dưới tầng có tiếng người đạp lên tuyết, Giang Dư Đoạt mới giật mình, liếc nhìn giờ trên điện thoại, 3 giờ kém 5 phút.

Y đứng lên, rất nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.

Trình Khác nếu như lúc này không phải còn chưa ngủ, căn bản không thể phát hiện Giang Dư Đoạt đi vào phòng, nói đúng ra, kể cả không ngủ, nếu như không trợn tròn mắt, cũng không thể phát hiện ra Giang Dư Đoạt đã vào.

Bước chân Giang Dư Đoạt nhẹ đến mức hoàn toàn không phát ra âm thanh gì, hơn nữa trong sàn trong phòng lát gỗ, có lúc dẫm lên sẽ ra tiếng, nhưng Giang Dư Đoạt đi thẳng tới chân hắn, sàn nhà cũng không vang lên bất cứ tiếng gì.

Ngay cả tiếng thở nhẹ cũng không thấy.

Trình Khác tự nhiên nhớ lại rất nhiều bộ phim ma…

Không không không, căn phòng này Giang Dư Đoạt trước đây thường xuyên đến, xét đến thói quen y cẩn thận nhiều so với người thường, y hẳn phải biết cần đạp lên chỗ nào mới không ra tiếng.

Trình Khác có hơi căng thẳng, hắn nằm trong bóng tối nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt, suy nghĩ xem nếu đột nhiên bị đánh, mình phải lăn xuống giường từ bên nào.

Giang Dư Đoạt cũng không dừng lại bên giường mà đi thẳng ra ban công, đẩy cửa kéo, nhẹ nhàng mà vững vàng mở cửa ra, nhanh chóng đi ra rồi đóng cửa lại.

Trình Khác nhíu mày, ban công kín gió, cũng có sưởi, nhưng so với trong phòng vẫn lạnh lắm, hắn không hiểu Giang Dư Đoạt giờ này phải chạy ra ban công làm gì.

Nhưng từ sau khi Giang Dư Đoạt đứng ngoài ban công, cứ như thế quay mặt về phía đêm đen không động nữa.

Trình Khác cũng không dám lên tiếng, cũng cứ như thế trong bóng tối nhìn bóng lưng không nhúc nhích của y.

Trình Khác nhìn lướt qua đồng hồ báo thức đặt đầu giường, đã 20 phút trôi qua, hắn cảm giác mắt mình cũng sắp mù rồi, nước mắt đầy mặt, mà Giang Dư Đoạt vẫn còn đứng ở đó, hắn cũng không dám ngủ, lo lắng sẽ có chuyện gì.

Không riêng chỉ lo Giang Dư Đoạt sẽ đánh hắn, cũng lo lắng Giang Dư Đoạt liệu có thể… nhảy lầu hay không?

Cứ như thế nhìn chằm chằm một lúc lâu, có mấy lần trong nháy mắt, hắn mơ mơ màng màng cảm thấy có phải linh hồn Giang Dư Đoạt đã bay đi, chỉ còn một cái xác hay không.

Nếu như chỉ còn một cái xác… Hắn có phải có thể yên tâm đi qua, sờ một cái hôn một cái…

Thôi, chỉ còn một cái xác cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng đi làm riêng một con búp bê bơm hơi…

Trình Khác không biết mình thiếp đi lúc nào, thế nhưng lần thứ hai tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn tối đen, lúc nhìn thấy bóng đen ngoài ban công, hắn đầu tiên là sợ hết hồn, tim nảy lên đến mức suýt nữa đẩy lưỡi ra ngoài.

Lúc nhớ tới cái bóng đen kia là Giang Dư Đoạt, hắn mới kinh ngạc.

Đồng hồ báo thức đầu giường hiện lên, giờ là bốn giờ bốn mươi lăm phút đêm.

Mà nếu như hắn nhớ không lầm, tư thế cùng chỗ đứng của Giang Dư Đoạt không khác lúc trước khi hắn ngủ.

Toàn bộ mệt mỏi trên thân thể của hắn, hiện giờ đều biến mất, cả người đều tỉnh táo lại.

Giang Dư Đoạt cứ như thế đứng trên ban công đã sắp được hai tiếng!

Kể cả không định nhảy lầu, nhiệt độ trên ban công cũng có thể làm Giang Dư Đoạt chỉ mặc một cái áo phông dài tay nhiễm cảm lạnh.

Trình Khác thật sự không chịu được nữa, ngồi dậy.

Lúc xuống giường, hắn vì không làm Giang Dư Đoạt sợ rồi lại ẩu đả, ho khan một tiếng rồi mới đứng lên, lúc cầm lấy áo ngủ giũ giũ rồi mới mặc vào, động tác mở cửa cũng rất chậm, kéo cửa ra hết cho tiếng vang phát ra đủ, mới đi ra ngoài.

“Nhịn nước tiểu tỉnh à?” Giang Dư Đoạt hỏi một câu.

Trình Khác đột nhiên thở phào, đã nói, hơn nữa còn là ngay lập tức nói.

“Không, nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy ban công có người,” hắn rụt cổ lại, nhiệt độ ban công thấp hơn nhiều so với hắn tưởng, hắn cầm lấy cổ áo ngủ, “Nếu cậu muốn hút thuốc, hút trong phòng cũng được, không sao.”

“Tôi không hút thuốc.” Giang Dư Đoạt nói.

“Vào nhà ngồi đi, ở đây lạnh.” Trình Khác đi tới sau lưng y, “Cậu đứng đây lâu chưa?”

“Chưa đến hai giờ đi.” Giang Dư Đoạt trả lời.

Trình Khác có hơi giật mình, y trong trạng thái này còn có thể phán đoán thời gian chuẩn như thế.

“Không lạnh à?” Trình Khác lại hỏi.

“Vẫn được,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ngủ đi.”

Trình Khác đứng không nhúc nhích, hắn vốn đã không định lại đi tìm tòi nghiên cứu xem Giang Dư Đoạt rốt cuộc là có chuyện gì, dù gì hắn sống từng này năm, chuyện không đáng suy nghĩ cũng nhiều vô số.

Nhưng hiện giờ, giây phút này, hắn thật sự không nhịn được, đứng sau Giang Dư Đoạt hỏi: “Dưới tầng có người à?”

Giang Dư Đoạt hơi lắc đầu.

“Có phải là bọn họ không?” Trình Khác lại hỏi, cửa sổ chưa đóng kín bị gió lạnh thổi qua làm hắn run lên cầm cập.

Giang Dư Đoạt có lẽ giật mình, quay đầu lại nhìn hắn: “Anh nghe được động tĩnh gì à?”

“… Không.” Trình Khác thành thật trả lời.

“À.” Giang Dư Đoạt đáp, lại quay đầu tiếp tục nhìn cửa sổ, “Tôi chỉ là đứng ở đây một lát, anh không cần để ý đến tôi, tôi quen rồi, đứng đến tối mai cũng không có cảm giác gì.”

Trình Khác không lên tiếng, trong đầu nhanh chóng sửa lại, đứng ở góc độ của Giang Dư Đoạt.

Thật ra cũng dễ hiểu.

Nếu như Giang Dư Đoạt cảm thấy “bọn họ” ở bên ngoài, mà mục tiêu là y, với tính cách của Giang Dư Đoạt, tối hôm nay sẽ không qua đêm ở đây.

Mà khiến cho y qua đêm ở đây, còn đứng nguyên hai giờ, là vì y cảm thấy được, vị thiếu gia đang ngủ trong phòng này gặp nguy hiểm.

Cũng giống như lúc trước, y nói bọn Đại Bân đi cùng hắn về nhà vậy.

Cho dù chuyện này có thể tin hay không, có bệnh hay là không có.

Giang Dư Đoạt đang bảo vệ hắn.

Trình Khác nhìn lưng Giang Dư Đoạt, không nói rõ được tâm trạng của mình.

Chỉ cảm thấy run rẩy đến lợi hại.

Run rẩy đến mức tay cũng run lên.

… Cũng có thể là lạnh đông rồi.

Trình Khác nhấc tay lên, run lập cập đến mức ngay một giây sau có thể lên cơn sốt rét, dùng khoảng ba mươi giây, mới từ phía sau ôm lấy Giang Dư Đoạt.

Thân thể Giang Dư Đoạt đột nhiên nảy lên, nghiêng đầu đi, một lúc sau mới nói ra tiếng: “Hả?”

“Tôi không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì,” Trình Khác kề sát phía sau cổ y, nhẹ giọng nói, “Thế nhưng tôi sống đến giờ, lần đầu tiên có người cả một đêm lạnh lẽo không ngủ đứng canh cho tôi…”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

“Không biết phải nói thế nào,” Trình Khác nhíu mày, nói rất gian nan, “Không có ai… để ý tôi như thế.”

“Vậy anh,” Giang Dư Đoạt dừng một chút, “Sống thật là thảm.”

“……Cút!” Trình Khác lập tức cảm thấy bao nhiêu cảm động của mình đều hóa thành từng mảnh vụn, “Con mẹ nó cậu nói chuyện không biết giữ miệng à, EQ có thể cao một chút không!”
Bình Luận (0)
Comment