*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho tới nay, nghi vấn của Trình Khác cũng chỉ nằm ở “bọn họ”, bắt đầu từ lúc Giang Dư Đoạt chủ động đề cập với hắn lại hơi hơi lảng tránh. Tuy nhiên từ sau trận đánh kia, Giang Dư Đoạt đã cố không nói tới những thứ này nữa.
Trình Khác nghi ngờ Giang Dư Đoạt có vấn đề về tâm lý, lúc bị Trần Khánh chỉ vào mặt mắng, hắn vẫn còn nghi ngờ. Từ góc độ của hắn mà nói, có quá nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích.
Chỉ là từ trước đến giờ, hắn vẫn không muốn nghĩ nhiều về những thứ này, nhất là từ đầu hắn vốn chỉ là sợ hãi, đến bây giờ lại còn “có ý nghĩ” với Giang Dư Đoạt, hắn càng không muốn suy nghĩ nhiều.
Lúc Giang Dư Đoạt không trả lời nghi vấn của hắn, hắn lựa chọn không truy hỏi nữa.
Nhưng hiện giờ Giang Dư Đoạt đã vượt ra ngoài ranh giới bảo vệ bạn bè trong nhận thức của hắn, làm hắn có chút không chịu nổi.
Hắn biết ơn Lâm Húc chưa nói tình huống thực sự với Hứa Đinh, có lẽ Lâm Húc cảm thấy không tiện nói, cũng có thể Lâm Húc căn bản không biết nên nói thế nào, thế nhưng ít nhất hắn cũng không cần giải thích với Hứa Đinh giữa hắn và Giang Dư Đoạt rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cũng giống như hắn không muốn nghĩ nhiều, hắn cũng sợ phải giải thích, ngay cả bị đuổi ra khỏi nhà, hắn đều không giải thích gì thêm.
Sau khi Trình Khác hỏi xong, Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Hắn cũng không vội, hắn có thời gian cả đêm cùng Giang Dư Đoạt từ từ, nếu như Giang Dư Đoạt không thể nào cho hắn một lý do có thể hiểu được… Hắn cũng không chắc “ý nghĩ” của mình với Giang Dư Đoạt còn có thể chống đỡ giúp hắn được nữa không.
Hắn không dám tưởng tượng, vừa nãy nếu hắn không vừa khéo từ trong nhà vệ sinh đi ra thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Nếu như Giang Dư Đoạt rơi vào điên cuồng như lần trước không nghe lời hắn buông tay ra.
Cái ly vỡ nát đè lên động mạch bên cổ Lâm Húc, còn có ánh mắt mang theo sát khí của Giang Dư Đoạt, hiện giờ hắn nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
“Anh nhìn thấy bọn họ rồi,” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng mở miệng, “Chỉ có điều chưa chắc anh đã biết.”
“Như là?” Trình Khác hỏi.
“Ngày hôm đó anh đứng ở bên kia đường,” Giang Dư Đoạt nói, “Thật sự không nhìn thấy gì à? Ở bên trái anh.”
Câu nói này làm sau lưng Trình Khác lạnh toát, hắn nhớ ra Giang Dư Đoạt từng hỏi hắn điều này rồi, nhưng hắn thậm chí còn không nhớ bản thân từng nhìn sang bên cạnh, e cũng chỉ là một cái quay đầu tùy ý mà thôi.
“Tôi thật sự không thấy gì,” Trình Khác nói, “Cậu nói cho tôi biết, bọn họ là ai?”
Giang Dư Đoạt nhíu mày, trầm mặc rất lâu mới nói một câu: “Bọn họ bám theo tôi đã rất lâu rồi, tôi gần như… ngày nào cũng có thể nhìn thấy bọn họ.”
“Là người à?” Trình Khác hỏi.
“Ai?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
“Kẻ bám theo cậu là người à?” Trình Khác cẩn thận hỏi lại, “Hay là…quỷ?”
“Anh xem phim ma nhiều quá rồi đấy.” Giang Dư Đoạt nói, “Đương nhiên là người.”
“Là ai?” Trình Khác lại hỏi, “Mấy người?”
Giang Dư Đoạt hơi do dự, mí mắt rũ xuống, trầm mặc một lát mới nói: “Là…người của ba mẹ tôi.”
Trình Khác ngây người, nhớ lại chó con Giang Dư Đoạt từng nhắc tới, còn có chó con khác.
“Là người… cậu gọi là ba mẹ mà cậu từng nhắc đến sao…?” Trình Khác hỏi, “Là ba mẹ ruột à?”
Giang Dư Đoạt vẫn rũ mắt, lông mi run lên khe khẽ, “Tôi không biết.”
Không biết.
Câu trả lời này không phải qua loa, Trình Khác nhận ra được, Giang Dư Đoạt thật sự không biết, thế nhưng cái “không biết” này lại làm Trình Khác mê man.
Nếu như là một đoạn hồi ức khiến người ta đau khổ sợ sệt như vậy, đa số người hẳn sẽ phủ định, mà không phải nói là không biết.
Điều này làm hắn đột nhiên có một suy đoán không rét mà run.
Trình Khác đang mờ mịt không hiểu ra sao, hắn rút điếu thuốc ra châm lên, nghĩ lại liền đưa cho Giang Dư Đoạt.
“Mở cửa sổ đi.” Giang Dư Đoạt nhận lấy điếu thuốc.
Trình Khác mở cửa sổ trần ra một khe nhỏ, gió lạnh rất nhanh tràn vào, thân thể hắn lúc này mới tỉnh ra, phát hiện mình đã lạnh đến mức toàn thân cứng đờ.
Nhưng liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt tựa như chẳng có cảm giác gì, hắn cũng cắn răng không biểu hiện gì, tránh cho Giang Dư Đoạt lại cởi áo ra, hắn đã thật sự không chịu nổi mấy hành vi mang ý nghĩa phức tạp này rồi.
Trình Khác tự châm cho mình một điếu thuốc, châm một nửa liền hỏi một câu: “Vậy ba mẹ cậu…sao lại cho người đi theo cậu?”
Ngón tay Giang Dư Đoạt đang kẹp thuốc lá run lên, tàn thuốc rơi xuống quần.
Y cúi đầu nhìn chằm chằm đống tàn thuốc kia một lúc, vỗ hai cái.
“Bởi vì tôi bỏ chạy.” Giang Dư Đoạt nói.
Bỏ chạy, vậy là lúc y gặp Trần Khánh lần đầu, là từ đâu đó trốn ra sao?
“Vậy thì cậu cũng chạy lâu rồi,” Trình Khác nói, “Bọn họ làm sao lại…”
“Không chạy thoát được,” Giang Dư Đoạt ngắt lời hắn, nói rất nhanh, mang theo nôn nóng có thể nghe ra được, “Bọn họ từng nói, cho dù chạy đến đâu cũng đều sẽ bị tìm thấy, đều sẽ bị tìm thấy.”
Trình Khác không nói gì.
“Thế nên bọn họ đã tìm thấy tôi,” Giang Dư Đoạt kéo cửa sổ xuống, gảy tàn thuốc ra ngoài, quay đầu nhìn Trình Khác. “Bọn họ vẫn luôn bám theo tôi.”
“Là ba mẹ cậu à?” Trình Khác hỏi, “Người đi theo cậu.”
“Không, không phải.” Giang Dư Đoạt buồn bã lắc đầu, “Người tôi không biết.”
Trình Khác nhìn y, do dự một lúc lâu mới hỏi một câu: “Người đi theo cậu, cậu cũng không biết?”
“Đúng.” Giang Dư Đoạt nói.
“Bao nhiêu năm như vậy, vẫn luôn có người đi theo cậu, thế nhưng những người này, đều là người cậu chưa từng thấy,” Trình Khác cau mày, “Là ý này sao?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác nhìn y, im lặng.
“Hỏi xong chưa?” Giang Dư Đoạt nhẹ giọng hỏi.
“Cậu lúc đầu,” Trình Khác cúi đầu, trán chạm vào vô-lăng, “Cũng cảm thấy tôi là một trong bọn họ phải không?”
“…Phải.” Giang Dư Đoạt trả lời.
“Tại sao sau đó lại không phải nữa?” Trình Khác hỏi.
“Anh đến bếp gas cũng không bật được,” Giang Dư Đoạt nói, “Cái gì cũng không biết.”
Trình Khác cười, quay đầu nhìn y, “Tại sao hiện giờ cậu lại nghĩ bọn họ muốn thương tổn tôi?”
“Chúng ta ăn cơm cùng nhau, còn thân thiết.” Giang Dư Đoạt trả lời.
“Trần Khánh với cậu không phải càng thân hơn à? Còn có anh em của cậu,” Trình Khác hỏi, “Mấy người họ sao lại không sao?”
“Anh không giống những người này.” Giang Dư Đoạt nói.
Không giống.
E là vậy, đúng là không giống.
Trình Khác lại châm điếu thuốc, lúc bật lửa, hắn phát hiện tay mình tê tê, xoa bóp hai ba lần mới châm được thuốc.
Hắn liếc nhìn Giang Dư Đoạt.
Giang Dư Đoạt nhìn qua hơi sốt sắng, nhưng thân thể tựa hồ cũng chẳng có phản ứng gì với trời lạnh.
“Tôi có gì không giống với những người này.” Hắn hỏi.
“Bọn họ sẽ không hỏi tôi mấy thứ này.” Giang Dư Đoạt nói.
Anh không tin tôi.
Trình Khác còn có thể nhớ bộ dạng lúc Giang Dư Đoạt nói lời này, vẻ mặt của y, ánh mắt của y, giọng nói của y.
Trình Khác cảm thấy đầu mình vẫn đang rất hỗn loạn, cái hắn muốn biết, Giang Dư Đoạt có thể trả lời, thế nhưng câu trả lời lại làm hắn lâm vào trong hỗn loạn lớn hơn.
Giang Dư Đoạt lúc nhỏ, ở một nơi nào đó, cùng với “ba mẹ” còn có những đứa trẻ khác, chịu đựng đau khổ mà hắn không thể biết rõ, sau đó trốn thoát khỏi đó, cuộc sống nhiều năm sau đó, người “ba mẹ” phái tới vẫn luôn bám theo y, mỗi lần lại là người khác nhau, đều là người xa lạ y chưa từng thấy.
Mà lúc mới đầu, Giang Dư Đoạt cảm thấy hắn là một trong những kẻ này, nhưng sau khi xác định được hắn không phải, Giang Dư Đoạt lại phát hiện những kẻ này muốn thương tổn hắn.
Mà Giang Dư Đoạt cho rằng, Lâm Húc là người muốn thương tổn hắn.
Trình Khác cảm thấy đầu óc mình thật sự không đủ dùng, hắn hiện giờ vẫn còn nhớ tới cảnh tượng Trần Khánh chỉ vào hắn mắng to, hắn cũng không muốn suy đoán như vậy, nhưng thông tin Giang Dư Đoạt đưa ra hiện giờ, làm hắn căn bản không thể nghĩ rõ ràng.
“Cậu làm sao phán đoán, ai là…” Trình Khác không tìm được từ thích hợp.
“Tôi có thể nhận ra được,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Cũng có thể cảm giác được, phát hiện tôi thấy bọn họ, bọn họ sẽ chạy.”
“Vậy Lâm Húc…” Trình Khác còn chưa nói xong đã bị Giang Dư Đoạt ngắt lời.
“Tôi có thể nhìn ra được,” y nói, “Tôi đã thấy quá nhiều.”
Trình Khác không nói gì.
“Có những lúc tôi bị thương,” Giang Dư Đoạt nhìn ngoài cửa sổ, “Không phải thương tích rất nặng, bọn họ chỉ muốn để tôi biết.”
“Biết gì?” Trình Khác hỏi.
“Không chạy thoát được,” Giang Dư Đoạt nói, “Vĩnh viễn sẽ không chạy thoát được.”
“Sao không báo cảnh sát?” Trình Khác hỏi.
“Vô dụng.” Giang Dư Đoạt trả lời rất nhanh.
“Cậu từng báo cảnh sát à?” Trình Khác nhìn y, “Chưa từng báo sao lại nói là vô dụng?”
Giang Dư Đoạt nhíu mày, không nói gì.
“Từng báo cảnh sát sao?” Trình Khác lại hỏi lại.
Giang Dư Đoạt vẫn cau mày, như thể không nghe thấy hắn.
Trình Khác đã không biết còn có thể hỏi gì nữa, cũng không biết mình còn muốn biết gì nữa.
Từ mới bắt đầu, nghi vấn của hắn e là đã có đáp án trong lòng, hắn chỉ mang theo tâm tình như đà điểu, không cố hỏi nhiều, thậm chí chỉ có một tia may mắn, dù gì hắn đối với Giang Dư Đoạt có một số “ý nghĩ” đã lâu rồi không hề có với ai. Có một số việc nếu không biết, có thể hồ đồ mà tiếp tục.
Dù cho chỉ là làm “bạn bè.”
Hắn thậm chí vì để Giang Dư Đoạt không lo lắng mà nói địa điểm với Giang Dư Đoạt.
Nếu như không có tình cảnh như hôm nay, nếu như không phải hắn bị buộc đối mặt với thực tế, Giang Dư Đoạt thật sự có thể thương tổn người hoàn toàn không liên quan như vậy…
Hiện giờ hỏi hay hỏi cũng như nhau, loại trả lời cũng như không trả lời này đột nhiên làm hắn tỉnh lại từ trong sợ hãi.
Hắn cố gắng giãy dụa lần cuối, nhìn Giang Dư Đoạt: “Cậu có thể nói cho tôi…”
“Đừng hỏi nữa.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác dừng lại một lúc, nhưng vẫn nói tiếp: “Tôi muốn biết.”
“Đừng hỏi nữa.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cắn răng: “Nói cho tôi, chó con đang làm gì?”
Giang Dư Đoạt đột nhiên từ ghế phụ nhào lên túm lấy cổ áo hắn, gào lên: “Tôi bảo anh đừng hỏi nữa!”
Trình Khác muốn gỡ tay y ra, nhưng không gỡ được, cả cánh tay Giang Dư Đoạt đang run rẩy, thế nhưng sức lực lại mạnh kinh người, hắn căn bản không kéo nổi.
Trong giây lát này, sợ hãi ập tới như màn đêm bên ngoài cửa xe, dù có ánh đèn lấp lóe cũng chẳng thể chiếu sáng nổi.
“Giang Dư Đoạt!” Hắn cũng gào lên, “Buông tay ra!”
“Tôi nói đừng hỏi nữa! Đừng hỏi! Bọn họ sẽ biết! Bọn họ sẽ tìm được anh!” Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn, “Chó con đang tập luyện! Chó con đang đánh nhau! Chó con rất đói! Chó con muốn ngủ! Thế nhưng chó con không thể khóc, không thể nói…”
Trình Khác cảm thấy bản thân không thở nổi, định nhấc chân dùng đầu gối ẩn Giang Dư Đoạt ra, nhưng Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng dậy, đầu gối đã giành một bước để lên đùi hắn.
“Chó con rất sợ,” Giọng Giang Dư Đoạt bắt đầu run rẩy, đôi mắt hơi đỏ lên, “Tôi sợ.”
“Không sợ.” Trình Khác nói đến gian nan, “Cậu hiện giờ an toàn, không có ai thương tổn cậu nữa, không ai có thể tổn thương cậu.”
“Tôi sợ.” Giọng Giang Dư Đoạt càng hạ thấp.
Trình Khác xoay tay chạm vào cửa xe, nắm lấy tay cầm nhấc lên, cửa xe hé ra một chút.
Hắn dựa về sau, tay Giang Dư Đoạt đang túm cổ áo hắn thả ra.
Chân Trình Khác còn ở trong xe, nửa thân trên gần như ngã nhào ra đất, lúc hắn đang giãy dụa định đứng lên, Giang Dư Đoạt đã từ ghế phụ xuống xe, vòng qua đầu xe đi tới cạnh hắn.
Trình Khác cảm giác chỉ cần một giây, con dao trong túi Giang Dư Đoạt có thể sẽ đè lên người hắn.
Nhưng Giang Dư Đoạt cũng không rút dao ra, chỉ cầm lấy áo hắn kéo hắn từ đất lên, mạnh mẽ đè hắn lên xe: “Anh biết tại sao tôi không muốn nói với anh không?”
Gáy Trình Khác đập vào xe, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
“Bởi vì anh không tin tôi,” Giang Dư Đoạt tiến đến trước mặt hắn, gằn từng chữ, “Trình Khác, anh không tin tôi, tôi nói gì anh cũng sẽ không tin!”
“Đúng,” Trình Khác nói to, “Cậu bảo tôi tin thế nào!”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn đăm đăm, thở vất vả.
“Tôi tin cậu muốn bảo vệ tôi, tôi tin cậu không muốn thương tổn tôi,” Trình Khác nói, “Nhưng nguy hiểm của tôi, đều là cậu mang đến cho tôi, nếu là người khác, tôi đã sớm tránh xa!”
“Vậy sao anh không tránh đi!” Giang Dư Đoạt gần như dính vào chóp mũi hắn mà nói.
“Còn phải hỏi sao!” Trình Khác cũng gào theo, không biết trong lòng mình đang giãy dụa là giận dữ, là sợ hãi, hay là mờ mịt, “Tôi nói rồi, tôi có ý với cậu!”
Giang Dư Đoạt không lên tiếng, nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thả tay ra, dựa vào xe, “Anh cảm thấy tôi có bệnh đúng không?”
Trình Khác liếc nhìn y, không nói gì.
“Trước đây cũng đã có người nói vậy, sau đó không gặp lại nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cũng cảm thấy như thế, chỉ là anh không nói gì.”
Trình Khác ho khan hai tiếng.
“Tôi biết anh không muốn tôi đi theo anh,” Giọng Giang Dư Đoạt chậm rãi bình tĩnh lại, “Tôi cũng không muốn anh phát hiện tôi đi theo anh, nhưng mà…”
Giang Dư Đoạt cúi đầu, dừng lại rất lâu.
“Không thể có thêm người vì tôi mà xảy ra chuyện nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi sợ.”
Lúc Giang Dư Đoạt nói ra câu “sợ” này, đã không có cảm xúc như lúc trước, bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, bình tĩnh đến độ chẳng giống bình tĩnh.
“Ai đã xảy ra chuyện?” Trình Khác hỏi.
“Người nọ nói, giờ cậu an toàn rồi,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Bây giờ cậu an toàn… Tôi vốn không nhớ rõ là ai nói với tôi.”
“Hiện giờ nhớ chưa?” Trình Khác hỏi.
“Chưa,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi nghĩ người nọ đã chết…chưa từng an toàn, cũng sẽ không an toàn…”
Trình Khác cảm giác hô hấp của mình trong nháy mắt ngừng lại.
Cho dù lúc Giang Dư Đoạt đang nói chuyện chó con kia, hắn cũng không khiếp sợ như bây giờ, hắn không nghĩ tới những chuyện Giang Dư Đoạt từng trải qua, còn có cả cái chết.
Người muốn bảo Giang Dư Đoạt tin tưởng mình an toàn, đã chết.
Trình Khác không tin “bọn họ” gì đó, mà không hiểu sao, hắn tin tưởng vào quá khứ Giang Dư Đoạt không chịu nhắc tới.
“Chết thế nào?” Hắn hỏi.
Giang Dư Đoạt không hề trả lời, chỉ lặp lại lần nữa: “Người nọ đã chết.”
Trình Khác không hỏi tiếp nữa, hắn đã mệt mỏi lắm rồi, thậm chí không biết liệu mình còn “ý nghĩ” gì đó với Giang Dư Đoạt nữa không.
“Anh sẽ bỏ đi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác không nói gì.
“Sẽ đi à?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Anh sợ.”
Trình Khác liếc nhìn y: “Không.”
“Anh sợ,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi thấy được, tôi rất hiểu sợ là như nào.”
“Tôi sợ cũng là bình thường,” Trình Khác nói, “Thế nhưng hiện giờ tôi chỉ thấy mệt mỏi.”
“Vậy giờ về không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác do dự, quay người mở cửa xe.
Hắn không biết mình ở tình cảnh này tại sao còn muốn ở cùng Giang Dư Đoạt, nhưng hắn vẫn ngồi vào ghế lái.
Sau khi khởi động xe, lò sưởi bắt đầu chạy, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm đi chút.
Sững sờ một lúc lâu mới lái xe đi.
Dọc đường Giang Dư Đoạt đều không nói gì, chỉ ngả ghế ra nằm.
Trình Khác cũng không nói gì, hắn vốn cảm thấy mình một bụng toàn là nghi vấn, nếu như hỏi từng cái một, e là cả đêm cũng không hỏi xong.
Nhưng hiện giờ băn khoăn vẫn còn, hắn lại không có dũng khí hỏi tiếp.
Hắn ngay từ đầu đã chỉ cần một chứng minh.
Hắn chỉ cần Giang Dư Đoạt chứng minh phán đoán của hắn sai.
Nhưng thực ra từ đầu hắn đã biết, Giang Dư Đoạt không chứng minh được.
Không có người thấy “bọn họ,” “bọn họ” vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại, “bọn họ” chỉ có thể là người xa lạ, tất cả đều chỉ do một câu “Tôi nhìn ra được” của Giang Dư Đoạt quyết định.
Trình Khác cảm thấy cả người đều như chìm xuống, vô lăng cũng không cầm nổi.
Trở về sảnh tìm chỗ đỗ xe xong, hắn nhìn Giang Dư Đoạt đang nằm trên ghế phụ.
Giang Dư Đoạt vẫn đang nhắm mắt lại, dường như đang ngủ.
Trình Khác vốn cảm thấy mình hơi chóng mặt, chả còn sức nào để sợ sệt, nhưng trong nháy mắt mở miệng định đánh thức Giang Dư Đoạt, hắn phát hiện mình vẫn đang sợ.
Hắn sợ Giang Dư Đoạt sẽ đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó lại đột nhiên túm lấy cổ áo hắn.
Hắn tin Giang Dư Đoạt tuyệt đối sẽ không thương tổn hắn, nhưng nếu như Giang Dư Đoạt đâm cho hắn một dao, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
“Đến chưa?” Giang Dư Đoạt nhắm mắt nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ừm.” Trình Khác đáp, đang định mở cửa xe, liền dừng lại.
Giọng Giang Dư Đoạt không đúng lắm, suy yếu phập phù.
“Cậu sao thế?” Trình Khác bật đèn trên trần xe lên.
“Không.” Giang Dư Đoạt vẫn nhắm mắt, nằm yên không nhúc nhích.
Sau khi đèn sáng, Trình Khác mới thấy rõ mặt y trắng bệch, lông mày nhíu chặt, từng giọt mồ hôi hột lấm tấm bên thái dương.
“Giang Dư Đoạt?” Hắn nhanh chóng nhìn qua, sờ lên trán Giang Dư Đoạt, “Cậu không khỏe ở đâu?”
“Tôi choáng.” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng trả lời.
“Lại choáng à?” Trình Khác sợ hết hồn, sau khi chần chừ một chút liền nhẹ nhàng kéo cánh tay y, “Tôi cõng cậu lên nằm nhé?”
“Không động được,” Giang Dư Đoạt nói, “Không thể động đậy được.”
Nói xong câu này y liền nhíu mày không nói nữa, không hề động đậy mà giữ nguyên tư thế lúc trước.
Trình Khác sửng sốt một lúc, mở cửa xe ra: “Cậu đợi tôi, cậu nằm ở đây, tôi lên lấy chăn xuống.”
“Không cần để ý đến tôi.” Giọng Giang Dư Đoạt nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Trình Khác không nói gì, xuống xe.
Từ trong nhà cầm theo hai bình nước, lúc ôm chăn quay lại trong xe, Giang Dư Đoạt nhìn vẫn như cũ.
Trình Khác cẩn thận đắp chăn lên người y, sau đó kéo cửa sổ xe xuống một ít, khởi động xe, mở hệ thống sưởi lên.
Hắn không hiểu tại sao Giang Dư Đoạt lại đột nhiên choáng váng, có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ là nguyên nhân tâm trạng.
Theo giải thích của Trần Khánh, chỉ có thể chờ, e là một hai giờ, e là có thể đến sáng ngày mai.
Có điều Trình Khác không bận tâm, hắn ở đây cùng Giang Dư Đoạt hay nằm trên giường, kết quả cũng như nhau, tối nay hắn đều chẳng thể ngủ nổi.
Hắn lấy điện thoại di động ra, định nói một tiếng với Trần Khánh, nhưng suy nghĩ lại vẫn bỏ điện thoại về.
Trần Khánh đối với Giang Dư Đoạt chính là kiểu giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nếu biết y mê man, nhất định sẽ chạy đến, sau đó lại cùng nhau chen trên xe… Trình Khác hiện giờ cũng không có đủ tinh thần đối mặt thêm Trần Khánh.
Nghĩ tới Trần Khánh, Trình Khác lại có chút mờ mịt.
Trần Khánh có lúc chẳng hề có quan hệ gì với hai chữ “thông minh”, thế nhưng Trình Khác cũng biết gã không phải kẻ ngu ngốc hoàn toàn, nhưng gã cùng Giang Dư Đoạt lăn lộn mười năm, vậy mà xưa nay chưa từng hoài nghi Giang Dư Đoạt, thậm chí còn vì suy đoán của hắn mà giận dữ.
Nếu như Trần Khánh, thậm chí là đám đàn em của Giang Dư Đoạt không giúp Giang Dư Đoạt che dấu… Những người này tựa hồ cũng không có kỹ năng diễn xuất cũng như lý do che đậy… Vậy chỉ có thể nói, lúc Giang Dư Đoạt ở chung với bọn Trần Khánh, ngoại trừ “bọn họ” cũng không có nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ.
Lần trước lúc Giang Dư Đoạt đánh hắn, Trần Khánh cũng nói, đã nhiều năm rồi không như vậy.
Trình Khác nhíu mày, hắn không biết có thể hiểu thế này không, chỉ vì sự xuất hiện của mình, vì một người “không giống” như hắn xuất hiện, Giang Dư Đoạt mới bắt đầu xuất hiện nhiều điểm kỳ lạ như vậy.
Giang Dư Đoạt lúc nãy đã nói, Trần Khánh và đám anh em kia, “Bọn họ không sao,” nói cách khác, chỉ có hắn mới có chuyện.
Trình Khác có chút buồn bực xoa mặt, ngón tay cắm vào trong tóc lay lay, ôm đầu không cử động nữa.
Một đêm này trôi qua rất nhanh.
Giang Dư Đoạt nói, càng để ý thời gian, thời gian càng trôi qua chậm.
Không để ý đến thời gian, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Lúc Giang Dư Đoạt ở bên cạnh nhẹ nhàng nhúc nhích, Trình Khác liếc nhìn giờ, đã hơn bốn giờ.
“Sao rồi?” Trình Khác hỏi.
Lúc lên tiếng mới giật nẩy mình, thanh âm như khe đá lẫn đầy cát sỏi, khô khốc mang theo tiếng the thé.
“Anh làm sao thế?” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu, “Như gà rít* thế.”
“Có cái rắm,” Trình Khác nói, giọng nói vẫn the thé như cũ, “Còn choáng không?”
“Đỡ nhiều rồi,” Giang Dư Đoạt chậm rãi ngồi dậy, ôm chăn, “Không buồn nôn.”
“Uống nước không?” Trình Khác hỏi.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Có thể gật đầu, hẳn là không choáng nữa, Trình Khác cầm bình nước vặn nắp ra đưa cho y.
Giang Dư Đoạt ngửa đầu uống hết hơn nửa bình, sau đó lau miệng, quay đầu cười với hắn.
Trình Khác cũng cười.
Nụ cười của Giang Dư Đoạt làm hắn không rõ trong lòng là tư vị gì.
“Anh đói không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không đói.” Trình Khác nói.
“Mệt không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Không thấy mệt, hẳn là không buồn ngủ.” Trình Khác nói.
“À.” Giang Dư Đoạt gật đầu, ôm chăn, tựa như không biết nói gì.
Trình Khác cũng không biết nên nói gì nữa.
Hắn là người được chăng hay chớ, một khi nguy hiểm phiền phức gì đó qua đi, hắn cũng sẽ không xoắn xuýt tại sao nữa, làm sao bây giờ, rồi sẽ làm sao, hắn sống đến bao nhiêu năm, hầu như đều cứ hồ đồ như thế mà qua.
Nhưng hiện giờ chen chúc trong xe với Giang Dư Đoạt, người ngồi thả lỏng, hắn cũng chẳng thế nào tiếp tục được chăng hay chớ.
“Trình Khác.” Giang Dư Đoạt gọi hắn.
“Gì?” Trình Khác quay đầu.
“Tôi còn có thể coi anh là bạn không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác cảm thấy nhịp thở của mình như dừng lại một lúc.
“Chúng ta là bạn.” Hắn nói.
Giang Dư Đoạt như là thở phào ra, cười cười lại hỏi thêm một câu: “Vậy anh còn muốn bỏ đi không?”
Trình Khác trầm mặc một lúc, nhìn Giang Dư Đoạt nhẹ giọng nói: “Nếu như bọn họ… chính là, những người đi theo cậu, nếu như bọn họ, biết chúng ta không thân cận nữa… hoặc là không lui tới nữa, cậu có phải là sẽ… không cần lo lắng tôi… không an toàn nữa phải không?”
________________________________
*gà rít là con này