*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ sau cái ngày Trình Dịch gọi điện thoại bảo hắn về nhà rồi bị cự tuyệt, điện thoại Trình Khác cũng không vang lên nữa, không có điện thoại, cũng không có tin nhắn.
Ai ai cũng nghỉ, Tết nhất rồi.
Người muốn ăn Tết sẽ tự liên hệ với nhau, người không ăn Tết sẽ bị quên lãng.
Huống hồ là kiểu người như hắn, vừa rời khỏi vòng sinh hoạt từ nhỏ tới lớn, lại chưa hề gia nhập vào bất kỳ vòng quan hệ nào trong cuộc sống mới.
Loại cuộc sống như thế này, sợ là chẳng có ai nghĩ đến hắn.
Không, còn khách sạn nhớ tới hắn.
Hắn nhận được một phần quà từ khách sạn đưa tới.
Không, đây cũng không tính là nhớ tới.
Ở đây hắn giống như những người khác, đều là “Quý khách”, mà không phải Trình Khác.
Hắn mở hộp quà ra, bên trong có vài cái hộp, có đồ điểm tâm, có hoa quả khô, còn có một hộp hoa quả tươi, đều là đồ trong nhà sẽ chuẩn bị.
Trình Khác cầm một cái bánh quy cuộn* lên, liếc nhìn giờ, còn chưa tới buổi trưa.
Hiện giờ nếu ra ngoài, chắc chắn không có chỗ nào để ăn, vì thế hắn bỏ cả túi bánh quy cuộn vào trong túi áo khoác, sau đó cầm notebook ra ngoài.
Xe vẫn gọi được, kể cả không gọi được xe, từ khách sạn đến cửa hàng, đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút.
Lúc ra ngoài Trình Khác lần lượt nhìn từng cái áo khoác treo trong tủ, hôm nay trời lạnh buốt, sáng sớm hắn mở cửa sổ một lúc, gió bên ngoài đã thổi vào mặt như thể bị dùng roi ướt nước quất vào.
Hắn chọn lựa một lúc, chọn cái dày nhất, một cái từa tựa cái của Giang Dư Đoạt.
Hắn vẫn muốn tìm cái áo khoác giống như cái của Giang Dư Đoạt, nhưng cũng không biết phải đến chợ bán sỉ nào mua, hắn thử đi một chuyến tới chợ thực phẩm bên cạnh, tìm thấy cái áo này trong khu bán quần áo.
Nói thật, ngoại trừ bên ngoài nhìn cũng dày nặng ra thì không thể nào sánh được với cái áo của Giang Dư Đoạt, còn đòi tận 500 đồng, hắn vẫn luôn có cảm giác ông chủ thấy hắn như vớ được thằng ngốc mà tăng giá, mở mồm đã hét tám trăm, đây là hắn mặc cả được…
Nếu có Giang Dư Đoạt bên cạnh, có lẽ 300 đồng đã mua được, dù sao cái áo của y tốt hơn cái này, cũng mới có 400 đồng… Không, nếu có Giang Dư Đoạt ở đây, đi mua cái áo giống của y luôn là được.
Trình Khác mặc cái áo khoác to sụ này vào, đeo găng tay hôm qua mua vào, lúc đứng ở cửa thang máy mới phát hiện mình luôn nghĩ tới Giang Dư Đoạt.
Do dự nửa ngày, lúc cửa thang máy mở ra, hắn quay người về phòng.
Thay đổi sang cái áo khoác dày thứ hai.
Lại quay lại thang máy.
Cái áo khoác này rõ ràng không chống được lạnh như cái đầu tiên, từ khách sạn lên xe mới có mấy giây, hắn cũng đã thấy lạnh.
Lúc này trên đường đã có không ít người, xung quanh đều ầm ầm tiếng pháo, toàn bộ thế giới bên ngoài cửa sổ đều bị khói cùng tuyết bao phủ, tài xế lái xe thẳng một đường, vội vàng chạy nốt đơn của hắn rồi về nhà.
Điện thoại di động vang lên, Trình Khác liếc nhìn.
Tin nhắn của Hứa Đinh.
– Thật sự không tới nhà tôi à? Nhà tôi hiện giờ đông người lắm, náo nhiệt nữa.
– Thật sự không được, cám ơn, ngày mùng ba gặp.
– Được, năm mới vui vẻ.
– Năm mới vui vẻ.
Trình Khác thả lại điện thoại vào túi, chưa được hai phút, tin nhắn lại vang lên, hắn lấy điện thoại ra, lần này là tin nhắn của Lâm Húc.
– Anh Trình, năm mới vui vẻ, lúc rỗi rãi đi uống rượu đi.
– Năm mới vui vẻ.
Trình Khác khẽ thở dài, Lâm Húc xem như là người hiểu chuyện, từ sau lần trước đụng phải Giang Dư Đoạt ở quán bar đã không liên lạc lại cho hắn nữa, cũng không hỏi nhiều một câu.
Hiện giờ nhìn thấy câu này rất tùy ý, hắn mới nhớ tới mình vẫn chưa từng cho Lâm Húc bất kỳ lời giải thích nào, đột nhiên cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Nhắn tin trả lời chưa được bao lâu, xe đã tới nơi.
Sau khi Trình Khác xuống xe, xe phóng vèo một cái không thấy bóng, hắn đứng trong tuyết lẫn cùng khói và gió Bắc, suýt nữa không phân biệt nổi phương hướng.
Lúc lấy chìa khóa ra mở cửa cũng run lẩy bẩy, giống như chạy nạn tận thế, người xung quanh cũng đã đi hết, hắn chỉ tìm được một căn phòng nhỏ có thể ẩn thân…
Cái cửa cuốn này mở kiểu mẹ gì đây?
A mở được rồi.
Trong cửa hàng chẳng có thay đổi gì, hắn bật đèn lên, ngồi xuống trên một cái thùng sơn ở tầng một.
Hắn dự định từ tầng một đi lên trên, nhìn lại mấy chi tiết bọn họ bàn bạc hôm qua một lần, vẽ sơ đồ phác thảo cho dễ tưởng tượng.
Cuộc sống như vậy, nếu như không tìm cho mình ít chuyện để làm cho qua thời gian, cũng có hơi khó khăn.
Tuy là hắn đã chuẩn bị cho mình pháo hoa, nhưng hiện giờ hoàn toàn không muốn nghĩ hay liếc mắt đến.
Điện thoại di động lại vang lên một tiếng.
Hắn thở dài, còn chưa tới 12 giờ, sao mà ai cũng đã tích cực vậy.
Lần này là huấn luyện viên Dương.
Gửi tới một khung chúc phúc năm mới vui vẻ, sau đó lại còn gửi thêm một tin.
– Anh Trình gần đây có hơi lười biếng đó, lâu lắm rồi không luyện tập nhỉ? Năm sau phải đến tập bù.
Ngón tay Trình Khác quơ tới quơ lui trên màn hình nửa ngày, cuối cùng nhắn lại một chữ.
– Được.
Hắn rất ít khi gửi tin nhắn cho người khác, trước đây cùng bạn bè ăn Tết cũng sẽ không gửi một đống năm mới vui vẻ như thế, đối mặt với loại tin nhắn kiểu này hắn đều lựa chọn lờ đi, hiện giờ muốn trả lời, chỉ là không biết phải trả lời cái gì.
Mệt chết đi được.
Lúc hắn chuẩn bị thoát ra liền chần chừ một chút, ấn vào vòng bạn bè.
Đập vào mắt đầu tiên chính là 9981 hình chúc mừng năm mới của Tổng hộ pháp, quảng cáo trong cửa hàng ngay cả Tết cũng chẳng nghỉ ngơi.
Trình Khác hết sức chăm chú, chậm rãi kéo xuống từng tin của Tổng hộ pháp trong thời gian này, tốn thời gian cực kỳ, đã vậy còn hoa cả mắt.
Sau đó hắn có chút bất an mà phát hiện ra, lần cuối cùng Tổng hộ pháp dùng thân phận fanclub toàn cầu của Giang Dư Đoạt xuất hiện, là mười ngày trước.
Chỉ có hai chữ, “tụ họp”.
Còn thêm mấy bức ảnh.
Ở chỗ luống hoa trong vườn hoa trung tâm bọn họ vẫn luôn thường ngồi.
Giang Dư Đoạt cùng mấy anh em của y.
Trình Khác mở bức ảnh ra. Lấy ngón tay zoom to ảnh, muốn nhìn rõ khuôn mặt Giang Dư Đoạt đang ngậm thuốc lá.
Nhưng chỉ mới phóng to lên một lần đã không thể nào phóng to lên nữa.
“Đệt!” Trình Khác cạn cmn lời.
Bức ảnh này của Tổng hộ pháp cứ như thể là dùng điện thoại bàn chụp, độ phân giải thấp tệ hại làm người tức điên, tay lại còn run, bức nào bức nấy phóng to lên đều vỡ tan tành.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn chằm chằm bức ảnh chưa phóng to.
Giang Dư Đoạt vẫn như vậy, có loại khí chất độc nhất lẫn trong một đám người liếc mắt là có thể nhận ra.
Ngậm thuốc lá, hai mắt không biết nhìn về đâu, mang trên mặt hờ hững thiếu kiên nhẫn.
Giang Dư Đoạt đi đâu rồi?
Không ở cùng Trần Khánh sao?
Theo thói quen của Trần Khánh, chỉ cần Giang Dư Đoạt bên cạnh gã, nhất định sẽ đăng ảnh, nhưng bây giờ liên tục mười ngày đều không nhắc tới Giang Dư Đoạt…
Trình Khác thoát ra ngoài, vào album của Giang Dư Đoạt.
Trống rỗng.
Ngay cả cái ảnh mát mẻ của Tiểu Thốn cũng không thấy.
Trình Khác sửng sốt nhìn điện thoại rất lâu, rồi thở dài khe khẽ.
Từ sáu giờ tối, tiếng pháo bốn phía cũng đã điên cuồng nổ tung.
Hiện giờ hơn mười giờ, lại hơi an tĩnh lại, như là chờ sau 11 giờ rưỡi sẽ lại bạo phát.
Giang Dư Đoạt mang theo con Miu, đặt nó lên trên một cái đôn đá ở lan can, sau đó đội lên đầu nó một cái mũ đầu hổ, đến gần nói: “Đừng nhúc nhích! Tao chụp ảnh cho mày!”
Miu không hổ là con mèo hoang, đã quen với tiếng vang điên cuồng bốn phía, thêm vào quần áo mặc trên người, trên đầu còn đội thêm cái mũ, lực chú ý của nó đều dồn lên mũ, nghiêng nghiêng đầu muốn kéo cái mũ xuống.
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra chụp cho nó mấy bức, nhìn một chút, ảnh cũng không tệ lắm, nhìn trông rất giống địa chủ, y đăng ảnh lên vòng bạn bè, viết vài chữ.
Miu phú quý.
“Đi,” Giang Dư Đoạt nhấc nó lên nhét vào trong áo khoác, “Đi dạo thôi.”
Trên đường không có ai, có người cũng không thấy rõ, Giang Dư Đoạt cố gắng hết sức kiềm chế bản thân không nhìn bốn phía.
Tối hôm nay La tỷ mời y đến bữa tiệc đêm giao thừa trong nhà, nhưng y từ chối, nhiều năm như vậy, ngoại trừ nhà Trần Khánh, bữa ăn tất niên, ngay cả nhà Lư Thiến y cũng không đến.
Y đối với Tết nhất gì đó chẳng có cảm giác gì, náo nhiệt cũng được, quạnh quẽ cũng được, y đều chẳng quan tâm.
Cho dù là loại tình cảm gì, cũng phải liên quan tới bản thân mới cảm nhận được, trong cuộc sống người khác, bản thân vĩnh viễn chỉ là một vai phụ, đến hay đi cũng chỉ là chuyện như vậy.
Mà cuộc sống của bản thân, chỉ có trống rỗng.
Điện thoại di động y vang lên, hẳn không phải là Trần Khánh, Trần Khánh chỉ hôm nay đã gọi 36757 cuộc điện thoại đến, tính cả mấy ngày trước mỗi ngày đều gọi từng đó, cộng lại chắc cũng đủ vàng 4 số chín rồi.
Điện thoại là Lư Thiến gọi: “Cậu sao không xem điện thoại, chị gửi cho cậu cái lì xì, nhanh nhận đi!”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“À cái gì, chúc Tết chị mài đê!” Lư Thiến nói.
“Chị, năm mới vui vẻ.” Giang Dư Đoạt cười.
“Ngoan, chơi chán thì nhanh về, gọi bọn Trần Khánh, đến cùng ăn một bữa.” Lư Thiến nói.
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
Sau khi cúp điện thoại xong, y mở wechat ra, thấy tiền lì xì của Lư Thiến… nói đúng là ra chuyển khoản.
1 vạn tệ, tiền lì xì béo thật.
Y nhận tiền, trả lời Lư Thiến một câu.
– Cảm ơn chị.
Lúc chuẩn bị thoát ra, y ngừng một chút, mở album của Trình Khác ra.
Mấy hôm nay y rất ít khi nhớ tới Trình Khác, cho dù là lúc nhìn thấy cái đồng hồ Tích gia này, y cũng không có quá nhiều cảm xúc gì, chỉ là nhớ tới đây là đồng hồ của Trình Khác, đồng thời với Trình Khác mà nói, cái đồng hồ này có ý nghĩa là “bực bội”
Nhưng hiện giờ nhìn tên Trình Khác, y đột nhiên có chút sốt sắng, không nói ra được là sợ, chống cự, hay là còn có chút mong đợi.
Album Trình Khác vốn luôn trống không, người này chưa bao giờ đăng lên vòng bạn bè.
Mà hôm nay lại đăng, ngay mười phút trước.
Không có chữ viết, cũng không có emo gì, chỉ là một tấm ảnh.
Trong hình là một mảnh pháo hoa bung nở, màu sắc rực rỡ, chiếm gần hết bức ảnh.
Giang Dư Đoạt ấn vào bức ảnh, chậm rãi phóng to.
Ánh sáng pháo hoa dần dần lan rộng, cuối cùng trở thành vết lốm đốm có chút mơ hồ.
Trình Khác hẳn là đang cùng bạn bè thả pháo hoa.
Hứa Đinh, Lâm Húc, hoặc là người nào đó khác.
Những người bạn sống cùng một thế giới với Trình Khác, không có uy hiếp gì với hắn, cũng sẽ không mang đến cho hắn bất cứ phiền phức gì.
Trình Khác rời khỏi y, không chịu bất kỳ thương tổn nào y từng lo lắng, rất an toàn.
Giang Dư Đoạt mở khung chat ra.
Đối thoại giữa y với Trình Khác dừng lại từ ngày hôm đó, gần như chẳng có nội dung gì.
Y do dự gõ gõ mấy lần, cuối cùng gõ xuống bốn chữ “năm mới vui vẻ”.
Lúc Miu thò đầu ra từ trong áo khoác, y liền nhanh chóng xóa bỏ bốn chữ này, sau đó thoát ra, thả lại điện thoại vào túi.
Trình Khác nói bọn họ vẫn là bạn.
Giang Dư Đoạt hiện giờ không quá chắc chắn, đây là lời nói thật, hay chỉ vì sợ y buồn, hoặc có thể Trình Khác chỉ nói vì lịch sự.
Điện thoại di động trong túi vang lên.
Y không nhúc nhích, ngồi ở ghế dài ven đường châm một điếu thuốc.
Thời tiết vùng này cũng không tệ lắm, thời gian này, mùa này cũng không có tuyết, không có gió Bắc thổi vù vù, thậm chí trên cây vẫn còn màu xanh của lá.
Y lấy Miu từ trong áo khoác ra bỏ xuống đất, bộ quần áo này còn kèm theo một sợi dây dắt, nhưng y không dùng.
Nếu như y nuôi chó, nhất định sẽ là công dân tệ hại, loại người nuôi chó không cột dây.
Bất kỳ con vật nào bị cột lại, đều sẽ làm y hồi hộp hoảng sợ.
Trong trí nhớ, mấy con vật nhỏ bị cột xích sắt, nhe răng về phía y, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Rất nhiều con đều là y nhặt trở về, động vật nhỏ trốn trong góc ban đêm.
Có một số việc y vẫn nhớ rất rõ ràng.
E là hầu như mọi chuyện y đều nhớ, quên rồi cũng chỉ là cái cớ, mỗi cơn ác mộng đều đang nhắc nhở y, thật ra y chưa quên gì cả.
Cũng như y cho là Trình Khác đã bắt đầu biến mất, lại đột nhiên phát hiện, thật ra ngay cả nhạt đi cũng còn chưa nhạt mà.
Trình Khác nhìn điện thoại di động, đã qua nửa tiếng, Giang Dư Đoạt vẫn chưa trả lời hắn.
Hắn thở dài.
Có điều lúc nhìn thấy Miu một thân lông trắng, mặt không tình nguyện mặc một cái áo đỏ, trên đầu còn đội cái mũ Lôi Phong* đỏ, hắn cũng đã vui vẻ nửa ngày.
Giang Dư Đoạt hẳn là đi du lịch đâu đó, một nơi nào đó không có tuyết rơi.
Hắn ném ống pháo hoa cuối cùng xuống đất, run lẩy bẩy đốt điếu thuốc, rồi đi qua châm ngòi nổ.
Lúc tia lửa nhỏ cháy lên, hắn cầm điện thoại định quay, một cơn gió lạnh thổi đến, ống pháo trong nháy mắt bị thổi ngã, tia lửa liền bắn về phía hắn.
“Cụ nhà mày!” Trình Khác quay người bỏ chạy, chạy vài bước trốn vào trong cửa hàng.
Cách cửa kính nhìn pháo hoa nổ xong hết rồi mới đi ra, đạp hai đạp lên xác pháo vụn, dẫm tắt ống pháo.
Sững sờ bên ngoài hơn hai mươi phút, Trình Khác đã không tìm nổi cách gì phân tán sức chú ý khỏi cô quạnh tẻ nhạt.
Hắn lại đứng trong cửa hàng một lúc, mặc áo khoác vào, quấn mình kỹ càng rồi đi ra ngoài.
Về khách sạn ngủ đi.
Hiện giờ không có xe, hắn chạy chậm về hướng khách sạn, dù sao cũng không thể nào cảm thấy được lạnh, siêu thị trong khách sạn vẫn đang mở cửa, hắn đi vào mua hai bình rượu, xách về phòng.
Giang Dư Đoạt chưa hề trả lời tin nhắn, tuy cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng ở thời điểm nhạy cảm và trạng thái đặc biệt này cũng làm hắn mất mát nhiều.
Tối nay, hắn đứng bên ngoài thế giới của mọi người, thậm chí đứng bên ngoài thế giới của Giang Dư Đoạt bảo vệ hắn như kẻ thần kinh.
Vì cố làm mình có thể ngủ được giữa tình cảnh cô độc cực hạn này, hắn trở về phòng, uống sạch hai bình rượu vang.
Rượu cũng được, so với loại chọn bừa trong siêu thị uống ngon hơn chút.
Hắn nằm dài trên giường, đáng ra cần phải mua rượu trắng, hai bình rượu vang này ngoài có chút hiệu quả chống đỡ bên ngoài, thế nhưng cũng không hề có hiệu quả làm hắn ngủ được.
Cứ nằm trừng mắt như thế, sau lưng đã bắt đầu tê rần rồi, vậy mà vẫn chưa thể ngủ nổi.
Nhưng có hơi choáng váng, lúc điện thoại di động kêu, hắn đột nhiên không thể nào nhận ra được phương hướng âm thanh truyền đến, chếch đầu sang bên cạnh gối sờ điện thoại di động, phát hiện mình thật sự choáng váng, không nhìn rõ chữ trên màn hình.
“Alo?” Hắn nghe điện thoại.
“Năm mới vui vẻ.” Trong điện thoại có người nói một câu.
Trình Khác ngẩn người: “Giang Dư Đoạt?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, trầm mặc một lúc, “Tôi mới vừa thấy tin nhắn của anh.”
“Hả,” Trình Khác nhìn điện thoại di động, gửi tin gần được hai tiếng, giờ cũng qua mười hai giờ rồi, “Ồn quá à?”
“Không ồn,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi nghe thấy điện thoại kêu, chỉ là không nhìn.”
“…À.” Trình Khác cười, Giang Dư Đoạt vẫn cứ thẳng thắn như thế, “Năm mới vui vẻ.”
“Anh cùng… anh đốt pháo hoa à? Đẹp lắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không có việc gì nên đốt chơi.” Trình Khác nói, “Chỉ mua một ít, năm phút đã đốt hết, cái cuối còn suýt nữa đốt bỏng tôi.”
“Thứ này mà cũng có thể đốt bỏng được?” Giang Dư Đoạt có hơi giật mình, “Anh dùng đuốc đốt đấy à?”
“Cút đi.” Trình Khác cười.
“Một mình anh à?” Giang Dư Đoạt hỏi một câu, có hơi do dự.
Trình Khác do dự, hắng giọng một cái: “Ừ.”
“Tôi tưởng là…” Giang Dư Đoạt ngẩn người, “Anh không ở cùng mấy người bạn kia à?”
Trình Khác nở nụ cười: “Tôi nói rồi, định nghĩa bạn bè của tôi khác của cậu, tôi không có bạn có thể ở cùng những lúc như thế này.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Cậu…” Trình Khác vốn không định hỏi, nhưng lại cảm thấy không hỏi thì không tận tâm lắm, vì vậy vẫn mở miệng: “Cậu mang Miu đi du lịch à?”
“A?” Giang Dư Đoạt cười, “Anh thấy ảnh à?”
“Đúng, nhìn buồn cười lắm.” Trình Khác nói.
“Tôi không đi du lịch.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác đợi một lúc, xem chừng lời này coi như đã nói xong, vì thế chỉ có thể đáp một tiếng: “À.”
“Tôi đến gặp bác sĩ tâm lý của tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
___________________________________________________________________________________________
*bánh quy cuộn: *mũ Lôi Phong: