Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 53

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Khác cảm thấy cuộc đời hẳn là rất căm hận hắn, vốn tay phải không tiện dùng đã bi thảm lắm rồi, vậy mà việc phải làm vẫn cứ nhiều như thế.

Hắn gọi taxi, xe đáng ra lái thẳng đến sảnh mới dừng, kết quả là hôm nay cách tòa nhà còn 200 mét liền không qua được, hai cái xe của nhà nào không biết làm sao mà va chạm, vẫn đang cãi nhau.

Trình Khác đợi rất lâu, chỉ biết hai con đường có thể đi vào tòa nhà hắn, con đường này, cùng với cái đường từ cổng đông đi vào, hiện giờ hắn không thể để tài xế lùi ra rồi đi vào từ cửa đông nữa, chỉ có thể mở cửa xuống xe.

Thời điểm như vậy, hắn sẽ cảm thấy có Giang Dư Đoạt bên cạnh là một chuyện may mắn biết bao, cho dù Giang Dư Đoạt xuất phát từ mục đích hay thói quen gì, rất nhiều chỗ y đã từng lưu lại lâu, y đều sẽ biết rõ địa hình. Tình huống như hiện giờ, nếu là Giang Dư Đoạt có thể nói cho tài xế ít nhất hai cách đi vòng.

Sau khi xuống xe, hắn chưa đi được mấy bước, trên người chỉ mặc một cái áo khoác, một bên tay không kéo được, khóa áo bị tuột ra, gió thổi đến mức nửa người hắn cũng tê rần.

Hắn vặn vẹo nửa buổi, muốn dùng tay trái vòng ra phía sau kéo áo khoác về, nhưng chẳng thành công, hắn đành dùng tay trái từ bên phải nắm lấy áo khoác kéo về phía trước, giống như mặc áo cà sa, nhanh chóng chạy vào hành lang trước khi mình bị đông cứng.

Cũng may phòng an ninh ở bên trái, bảo vệ đang nghe điện thoại, lúc nhìn thấy hắn đi vào chỉ chào một tiếng: “Trình tiên sinh về rồi à.”

“A, vất vả quá.” Trình Khác kéo áo khoác nhanh chóng đi vào thang máy.

Vừa vào nhà, hắn buồn bực vứt áo khoác xuống đất, sau đó đứng giữa phòng khách không biết nên làm gì.

Căn phòng đã rời đi một tháng, hắn lại phải quay về ở một đêm, lại có loại cảm giác mờ mịt không có chút manh mối nào.

Trước tiên phải phủi bụi một chút, sau đó đun ít nước, sau đó phải đi trải giường…

Đứng một lúc lên xong kế hoạch hắn mới bắt tay vào làm, đầu tiên là đun nước, sau đó bật robot quét nhà lên, lại đi lấy miếng khăn lau bắt đầu lau bụi.

Lau bụi bám có lẽ là chuyện đơn giản nhất, chỉ cần nháo nhào phủi hết mấy mặt phẳng là được, tay trái làm cũng không có gì khó khăn.

Làm hết xong, cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng lúc đi vào phòng ngủ, cảm giác  có thành tựu nho nhỏ liền toàn bộ bị ngâm nước.

Dùng máy hút bụi dọn dẹp trên đệm giường một lần, hắn mở tủ ra, có kích động muốn gọi cho Giang Dư Đoạt bảo y đến giúp mình trải ga giường bọc vỏ chăn.

Nhưng hắn cắn răng nhịn lại được, hiện giờ không riêng gì Giang Dư Đoạt bảo hắn kiềm chế, chính hắn cũng nói Giang Dư Đoạt không được quá săn sóc, mà vừa dứt lời quay đầu cái đã gọi người ta tới trải giường, nghĩ thế nào cũng quá mất mặt.

Cuối cùng hắn dùng sandwich đại pháp, tùy tiện vung ga trải giường hai lần, đương nhiên không thể trải phẳng ra, chỉ cần trải đủ diện tích hắn ngủ là được, sau đó ném vỏ chăn lên trên, lại lấy chăn để lên, vậy cũng coi như là được rồi.

Nhìn qua cũng có hơi thảm, có điều lúc đang ngủ dù sao cũng không cảm thấy gì.

Hắn nhìn tác phẩm của mình, một giây cũng không muốn thưởng thức, ra khỏi phòng ngủ định đi rửa mặt, xem TV rồi đi ngủ.

Điện thoại di động vang lên một tiếng.

Hắn lấy đến xem, là Giang Dư Đoạt gửi tới.

– Dọn dẹp xong chưa?

Trình Khác gửi lại tin nhắn thoại: “Dọn xong rồi.”

Còn chưa thả điện thoại xuống, Giang Dư Đoạt đã gọi tới.

“Tôi không phải nói dọn xong rồi à?” Trình Khác nghe điện thoại.

“Giường cũng xong rồi?” Giang Dư Đoạt có vẻ hơi giật mình, “Anh còn có thể trải giường?”

“Ừ, trải rồi, dù gì cũng chỉ…” Trình Khác chần chừ, “Dù gì cũng trải lên rồi.”

“Cứ một tầng lại một tầng chồng lên nhau à?” Giang Dư Đoạt nói.

“…Phải.” Trình Khác liếc một đống trên giường, “Có điều không ảnh hưởng đến giấc ngủ.”

“Tôi chỉ muốn nói với anh,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh có thể… cứ thế chui vào trong vỏ chăn, sau đó đắp chăn lên, như thế vỏ chăn không bị trượt đi, cũng không xoắn thành một cục.”

“Như túi ngủ à?” Trình Khác ngẩn người.

“Đúng vậy.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác cảm giác đột nhiên như được thể hồ quán đỉnh*, cả người đều thông suốt: “Tam ca, cậu đúng là tiểu lanh lợi.”

*thể hồ quán đỉnh: chỉ việc được truyền thụ tri thức tư tưởng.

“Làm tôi hết hồn, đang tưởng anh định bảo tôi là “tiểu đáng eo”. Giang Dư Đoạt thở dài, “Mai tôi qua tìm anh, rồi đi cùng anh đến khách sạn lấy đồ nhé?”

Tâm trạng Trình Khác rất tốt, không phản ứng gì với đáng yêu xinh đẹp gì gì đó, cũng quên mất bản thân thật ra vẫn đang do dự xem rốt cuộc có chuyển về không, cứ thế đáp một tiếng: “Được.”

Sau khi cúp điện thoại xong hắn mới tỉnh táo lại, thế nhưng lời đã nói ra, cũng chỉ có thể chuyển về đã rồi mới nói.

So với có định chuyển về hay không, chuyện làm sao tắm rửa được mới là chuyện làm hắn khổ sở, hôm nay nhất định là không tắm, có điều lúc rửa mặt, hắn vẫn thử đứng dưới vòi hoa sen tưởng tượng một chút, cố gắng giơ tay phải lên, dựa vào tường, tay trái cầm vòi hoa sen, làm như vậy có lẽ sẽ tắm được…

Hắn thỏa mãn gật đầu, lúc để vòi hoa sen trở về vị trí, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên hình ảnh Giang Dư Đoạt giúp hắn tắm rửa.

Đã vậy còn không phải hình ảnh tắm gội nghiêm túc chính kinh hai ta chỉ là bạn tốt.

Quả thực khó coi.

Hắn nhanh chóng quay người lại, cầm lấy bàn chải đánh răng, nhìn bản thân trong gương không ngừng nhắc nhở, Trình Khác tiên sinh, xin ngài kiềm chế một chút.

Mà nói thật, chẳng có tác dụng gì, hình ảnh đặc biệt còn chưa biến mất, đã nghĩ tới cái hôn Giang Dư Đoạt lưu lại trên chóp mũi hắn.

Tuy rằng không có cảm giác gì… Đúng, chính là không có cảm giác gì, nhưng bản thân động tác này cũng đã gần như nổ tung, xúc cảm thực tế cùng tưởng tượng một khi kết hợp lại…

Trình Khác tiên sinh sẽ không thể kiềm chế được.

Cũng may lí trí nhắc nhở hắn, tay trái không phải tay thuận, hắn mới kịp ngăn lại bản thân.

Giang Dư Đoạt đứng ở phía sau rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đèn đường sau Tết bị hỏng mất một chiếc, vẫn chưa sửa, hiện giờ chỗ ngoặt chếch đối diện còn tối hơn trước đây, không nhìn rõ được có người hay không.

Nếu như là trước đây, có cảm giác có người ở đó, y sẽ kiên trì chờ đợi, hoặc là ra ngoài kiểm tra, nhưng hôm nay y không làm thế, đứng mấy phút phía sau rèm cửa xong, y quay người đi.

La tỷ từng nói, lúc cậu cảm thấy không thoát được, thử quên bọn họ đi.

Tuy rằng câu nói này xây dựng trên cơ sở y “có bệnh”, nhưng lúc đối phương không có thêm hành động nào, mà dưới tình huống nếu như bản thân có chuyện đột ngột cần phải ứng phó, y quyết định thử một chút.

Thử quên.

Chuyện này đối với y mà nói có chút nguy hiểm, một khi bọn họ xuất hiện, lại thoát khỏi tầm mắt của mình, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

… Cũng có thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Giang Dư Đoạt cúi đầu nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay mình.

Vết sẹo này làm sao mà có, y có thể biết, cũng có thể không biết, có lúc y không thể nào phán đoán mình rút cuộc đụng phải chuyện gì.

E rằng chuyện gì cũng có thể xảy ra, e rằng chuyện gì cũng sẽ chẳng xảy ra.

Rất nhiều lúc, y chỉ có thể xác định được sợ hãi của chính mình.

Y có thể quên đi nhiều thứ, thậm chí có thể xem nhẹ chân tướng.

Thế nhưng chỉ có sợ hãi, là không thể quên nổi.

Sợ hãi là thứ tồn tại chân thực, chẳng hề bắt nguồn từ tâm linh hay tưởng tượng, mà bắt nguồn từ sự thực.

Giang Dư Đoạt chưa từng có khát vọng gì như trong một tháng này, khát vọng “trở thành” một “người bình thường”.

Cuộc sống của y cho tới nay dưới cái nhìn của y là bình thường, bạn bè của y, anh em của y, mọi thứ đều là tự nhiên bình thường.

Người từng hoài nghi, từng dao động, cuối cùng đều đã biến mất, thế giới của y không bị quấy nhiễu.

Mãi đến lúc Trình Khác xuất hiện.

Lúc ở cùng Trình Khác, là trạng thái y chưa từng có, có lẽ là y xưa nay chưa từng thấy vị thiếu gia nào chật vật như vậy, càng chưa từng thấy người không bật nổi bếp gas và bình nóng lạnh, từ lúc bắt đầu, để ý của y với Trình Khác đã vượt qua với một người xa lạ không có nguy hiểm gì.

Trình Khác dùng hình tượng phế vật y chưa từng gặp, xoát độ tồn tại mạnh mẽ.

Sau khi ở chung, nhìn như tự nhiên, nhưng cũng nằm ngoài phạm vi của y.

Y chưa từng cùng người như vậy, người bên ngoài thế giới của y, chưa từng gặp nhau như vậy, một cao thủ vẽ tranh cát được dùng giá cao mời đến biểu diễn, một người đến nói mơ còn có thể đọc “Bạch nhật y sơn tận”*.

Y ở trước mặt Trình Khác, sẽ ở dưới tình huống ngay cả bản thân cũng không cảm thấy được, buông bỏ một số ngụy trang, đưa ra phản ứng tự nhiên nhất, nói ra không hề lưỡng lự.

E rằng cũng bởi vì những điều này, y hy vọng người bạn làm thế giới của y càng thêm chân thực, sẽ không biến mất.

Y sợ Trình Khác biến mất.

Tuy rằng Trình Khác không hề nói thẳng một chữ, cho dù cũng rất ít khi biểu hiện hoài nghi ra, nhưng mỗi vấn đề Trình Khác hỏi, đều chuẩn xác đâm vào nơi nhạy cảm nhất trong lòng y.

Y không thể không bắt đầu làm một “người bình thường”.

Mệt mỏi, thế nhưng y không hề hối hận.

Đêm đó con Miu lên giường xuống giường đến mấy lần, có lần còn ngồi lên đầu y, y đều biết, bên ngoài có mấy cái xe đi qua, lúc gà gáy sáng có một đôi trai gái đứng bên ngoài sân sau nhỏ giọng cãi nhau.

Người con trai rất dông dài, chất vấn quan hệ của người con gái cùng một đồng nghiệp nam, Giang Dư Đoạt còn nghiêm túc nghe một lúc, đồng nghiệp nam kia vào ngày lễ tình nhân tặng toàn bộ đồng nghiệp nữ mỗi người một thỏi socola, chuyện như vậy cũng bị tính.

Quá nhàm chán, ngu ngốc.

Người con gái có lẽ cũng không nghĩ khác y lắm, cuối cùng dùng một bạt tai kết thúc cãi vã.

Nghe tiếng bước chân, vẫn là hai người cùng nhau đi.

Giang Dư Đoạt có chút buồn cười.

Yêu đương gì đó quá phí sức… Vậy nếu như là hai người đàn ông thì sao?

Giang Dư Đoạt nghĩ tới Trình Khác, Trình Khác cũng đã 30, không, đã 28, một người trung niên dự bị rồi, nhất định là đã yêu rồi, với một người đàn ông khác, liệu có ngốc nghếch như vậy không.

Hẳn là sẽ không đi, lúc Trình Khác ở trạng thái làm việc, tạo cho người khác cảm giác rất bình tĩnh, đồng thời cũng thẳng thắn dứt khoát, nếu yêu đương, hẳn là cũng không đáng ghét như thế.

Vậy nếu như đáng yêu… xinh đẹp kia rất đáng ghét, Trình Khác sẽ xử lý thế nào?

Chẹp.

Thực sự là quá nhàn rỗi, hơn nửa đêm không ngủ còn nằm trên giường bận tâm xem Trình Khác yêu rồi liệu có trở nên ngốc nghếch hay không.

Y trở mình, nhấc con Miu tới, mặt chôn vào bụng nó, ngủ không được, tốt xấu gì cũng nhắm mắt lại một lúc, để cơ thể có ảo giác như đã ngủ.

Hôm nay là tết nguyên tiêu, sáng sớm Trình Khác đã bị tiếng pháo dưới tầng đánh thức.

Tuy khắp khu nhà đều dán thông báo cấm đốt pháo hoa, nhưng tiếng pháo còn to hơn bên khách sạn nhiều lắm.

Trình Khác ngáp một cái, âm thanh có lẽ càng ngày càng náo nhiệt, muốn ngủ tiếp hẳn là không ngủ được.

Hắn chuẩn bị rời giường, hôm nay Giang Dư Đoạt muốn đi theo hắn đến khách sạn lấy hành lý, thế nhưng hắn còn phải qua xem cửa hàng, quan trọng nhất là khu nghỉ ngơi hôm nay phải ốp gạch tường, một phần cây cảnh cũng sẽ được đưa tới, hắn đến sắp xếp trước người thì tốt…

Lúc ngồi xuống, hắn theo thói quen đưa tay phải chống lên giường.

Trong nháy mắt thạch cao đụng vào đệm, tê rần trên tay làm hắn tỉnh lại.

AAAAAAAAA! Tay gẫy tay gẫy rồi mẹ nó tay gẫy xương mnr!

Hắn không dám dùng sức, chỉ có thể lập tức rút tay về, để bản thân dùng tư thế chó ăn phân* nhào xuống giường, sau đó dùng tay trái chống lên giường ngồi dậy.

“Đệch.” Hắn nhìn tay phải một chút, may mà kịp phản ứng.

Lúc điện thoại Giang Dư Đoạt gọi tới, Trình Khác vừa mới rửa mặt xong, hắn nhận điện thoại liền nghe thấy giọng Giang Dư Đoạt nhẹ nhàng.

“Dậy chưa? Đừng ăn sáng, tôi mang đến,” Giọng Giang Dư Đoạt nghe như học sinh tiểu học sắp đi du xuân, “Anh còn muốn ăn cái bánh dầy lần trước không?

Tuy Trình Khác cảm thấy sáng sớm cũng không có chuyện gì khiến người ta vui vẻ, thế nhưng vẫn bị y lây bệnh: “Được, có thể mua cái to chút được không, cái lần trước ăn không đủ.”

“Mua cho anh hai cái đi, to không ngon bằng nhỏ.” Giang Dư Đoạt nói.

“Được.” Trình Khác đáp.

“Anh đánh răng chưa?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.

“…Đánh rồi,” Trình Khác nói, “Tuy tôi không tắm được, thế nhưng đánh răng rửa mặt vẫn không có vấn đề gì.”

“Tay trái anh đánh răng được à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Bàn chải chạy bằng điện, nhét vào miệng là được,” Trình Khác thở dài, “Cậu không phải là định giúp tôi đánh răng đó chứ Tam ca?”

“Không, tôi định mang cho anh một túi nước súc miệng,” Giang Dư Đoạt nói.

“Không cần, cậu mang hai cái bánh dầy tới là được.” Trình Khác nói.

Cúp điện thoại xong, hắn mới nhớ ra quên mất nói với Giang Dư Đoạt hôm nay hắn còn một vài chuyện phải làm, không thể đi khách sạn lấy đồ được.

Hắn nhíu mày, lần “cửu biệt trùng phùng” này có lẽ quá kích thích, hắn tựa hồ cứ thuận theo dòng suy nghĩ Giang Dư Đoạt, nói mãi mà quên luôn chuyện này.

Cũng không biết là vô ý, hay trong tiềm thức hắn vốn muốn làm như vậy.

“Đủ chưa?” Giang Dư Đoạt sau khi vào nhà thì móc ra hai nắm từ trong áo.

“Đủ rồi,” Trình Khác nhận lấy, một nắm còn đang nóng phỏng tay, “Cậu ăn chưa.”

“Không, ăn cùng nhau, tôi ăn trước giờ phải nhìn anh ăn để mà khó chịu à.” Giang Dư Đoạt lại lấy ra ba nắm cùng hai túi sữa đậu nành, “Còn có sữa đậu nành.”

Trình Khác nhìn y: “Cậu nhét một đống lớn như thế không rơi ra à?”

“Tay đặt trong túi giữ mà,” Giang Dư Đoạt nói, “Cái này cũng không nghĩ ra à?”

“Sao cậu lại ăn ba cái.” Trình Khác chuyển đề tài.

“Vì tôi muốn ăn ba cái, chính anh tự nói muốn ăn hai cái, hơn nữa một giây đồng hồ trước, anh còn vừa nói đủ rồi,” Giang Dư Đoạt lùi về phía sau, “Anh định cướp đấy à.”

“Không chắc,” Trình Khác cầm lấy một nắm cắn một cái, “Nếu như tôi ăn hai cái không đủ, tôi liền…”

Hắn còn chưa nói xong, vừa nhấc mắt đã phát hiện một nắm trong tay Giang Dư Đoạt đã ăn hết một nửa.

“Moẹ nó, cậu có cần phải thế không!” Hắn quả thực cạn lời.

“Ai biết được, ngộ nhỡ anh định cướp thật, tôi cũng không thể đánh người tàn tật như anh được.” Giang Dư Đoạt vừa nói vừa há miệng lớn cắn.

“Lúc cậu về nhìn thấy ba tuổi rưỡi nhớ gọi người ta là anh.” Trình Khác nhấp một hớp sữa đậu nành.

“Nó bốn tuổi rồi.” Giang Dư Đoạt nói.

“À, vậy cậu phải gọi chú.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt cười vui vẻ nửa buổi.

Ăn sáng xong, đi xuống tầng, nhìn thấy xe taxi đi tới, Trình Khác mới nhớ ra còn chưa nói với Giang Dư Đoạt lịch trình hôm nay.

Hắn đột nhiên có một loại cảm giác bản thân đang cố ý. Rõ ràng đã nói Giang Dư Đoạt không cần săn sóc như thế, nhưng đến khi lên xe mới nhớ ra phải nói với Giang Dư Đoạt, hôm nay có lẽ phải mất nửa ngày với mình.

“Tôi quên mất nói với cậu,” hắn nhanh chóng nhìn Giang Dư Đoạt, “Tôi chốc nữa không thể đi luôn, còn phải đi sang cửa hàng, hôm nay công nhân trang trí cũng không nghỉ, cây cảnh cũng phải đưa tới.”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.

Trình Khác không hiểu phản ứng này của y, chỉ có thể nói thêm: “Cậu có muốn chờ tôi hết bận rồi hẵng qua không?”

“Vậy con mẹ nó sao anh không nói sớm? Tôi đến cũng đến rồi, đưa cho anh hai cái bánh dầy rồi đi,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm, “Lớn như anh rồi còn lừa người ta đưa đồ ăn đến cho! Anh mẹ nó lừa ai đó!”

Trình Khác nhìn y, đột nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Loại trạng thái trong nháy mắt biến thành Tam ca này của Giang Dư Đoạt, cực kỳ… đáng yêu, cũng cực kỳ… gợi cảm.

“Vậy đi cùng không?” Trình Khác hỏi.

“Đi chứ,” Giang Dư Đoạt đi về phía xe taxi, “Tôi hôm nay nghỉ ngơi.”

“Cậu còn có ngày nghỉ cơ à,” Trình Khác sau khi lên xe mới nhỏ giọng hỏi một câu.

“Không phải sao,” Giang Dư Đoạt cũng nhỏ giọng nói, “Mấy ngày lễ như này, không thu thuê không thúc thuê cũng không đánh nhau, bọn tôi vẫn luôn như thế.”

“À.” Trình Khác gật đầu.

“Tối anh hết bận chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chiều chắc chắn xong,” Trình Khác nói, “Công nhân phải về ăn tết.”

“Vậy là được,” Giang Dư Đoạt gật đầu, có chút do dự hỏi một câu, “Vậy… Là Trần Khánh, Trần Khánh bảo gọi anh sang kia ăn cơm cùng, qua nhà nó.”

“Ăn nguyên tiêu à?” Trình Khác hỏi.

“Ừ, vốn là tôi không định gọi anh, sợ anh không quen, ba mẹ Trần Khánh, giống như chúng tôi, đều… rất quê mùa,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Thế nhưng tôi lại cảm thấy, nếu không gọi anh, thì anh đúng thật thảm, ăn Tết cũng không ai thèm mời.”

“Cậu còn biết nói chuyện tử tế không đấy?” Trình Khác nói.

“Vậy anh đi không? Giang Dư Đoạt hỏi.

“Đi chứ, tôi đã thảm vậy rồi, từ đêm ba mươi lẻ loi hiu quạnh đến tận nguyên tiêu, cuối cùng cũng có người đồng cảm,” Trình Khác chép miệng.

Giang Dư Đoạt nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Xe taxi đến trước khách sạn, Giang Dư Đoạt giúp Trình Khác thu dọn đồ đạc, tuy rằng nhìn qua cũng không thành thạo lắm, nhưng hiệu suất vẫn cao hơn phế vật cụt một tay vẫn rất nhiều.

“Tôi phát hiện anh đúng là đồ bại gia,” Giang Dư Đoạt xếp đầy hai cái vali rồi mới nhìn phòng một lúc, “Ở một người còn thuê phòng đôi.”

“Lúc tôi đặt phòng không có phòng đơn,” Trình Khác nói, “Trước đây cũng từng đến đặt phòng, lại dùng thẻ hội viên của Hứa Đinh đặt, được giảm.”

Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, chỉ thở dài.

Dọn dẹp xong đồ, lại mang hành lý đến cửa hàng, thời gian vẫn ổn thỏa, lúc bọn họ đến, công nhận mới bắt đầu vào ca.

“Sư phụ hôm nay vất vả rồi.” Trình Khác nói.

“Không sao, buổi sáng có lẽ là sẽ xong.” Công nhân nói, “Nếu không phải yêu cầu của các cậu cao, tôi còn có thể làm nhanh hơn.”

“Ưu tiên chất lượng, không cần vội.” Trình Khác cười.

Giang Dư Đoạt xách hai cái vali để vào một căn phòng ở tầng một, lại đi lại trong cửa hàng.

“Thế nào?” Trình Khác hỏi.

“Đẹp lắm,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Trông có vẻ rất cao cấp.”

“Tôi mấy hôm nay định làm một bộ bàn trên tầng, “ Trình Khác nói, “Thế nhưng giờ bị thương rồi, cậu… đến lúc đó tới giúp đi.”

“Anh còn biết làm mộc?” Giang Dư Đoạt có hơi giật mình.

“Không phải dùng gỗ làm, chỉ dùng xi măng…” Trình Khác nói.

“Anh còn có thể làm thợ nề?” Giang Dư Đoạt càng giật mình hơn.

“Không phải,” Trình Khác suy nghĩ một chút cuối cùng từ bỏ, “Đến lúc đấy cậu nhìn là biết.”

“Vậy tôi cũng không biết mà,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Giúp thế nào được?”

“Tôi dạy cậu làm, đơn giản.” Trình Khác nói.

“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.

Lúc đang định hỏi tiếp, ngoài cửa truyền đến tiếng còi xe.

Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn ra ngoài cửa, có thể nhìn thấy một chiếc xe chở hàng nhỏ đang lái tới.

“Tôi đi xem xem,” Trình Khác nói liền đi ra ngoài, “Chắc là mang cây cảnh tới.”

Giang Dư Đoạt không thấy rõ người trong buồng lái, ghế phụ bị chắn lại, mang mấy cái cây cảnh tới mà cũng cần tận hai người?

Y lập tức đi theo, theo lý, y hẳn là đi trước Trình Khác, thế nhưng y vẫn lựa chọn đi theo sau Trình Khác.

Vừa ra khỏi cửa, vừa khéo cửa bên ghế phụ mở ra, người bên trong nhảy ra ngoài, hỏi Trình Khác: “Anh Trình.”

“Lâm Húc?” Trình Khác ngẩn người, “Sao cậu…”

“Em có một người bạn làm vườn ươm mà,” Lâm Húc cười cười, “Lần trước anh Hứa nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè thấy cây cảnh nhà cậu ta cũng đặc sắc, liền nhờ em giúp đặt một ít đến đây.”

“À.” Trình Khác gật đầu.

Lúc tầm mắt Lâm Húc rơi lên người Giang Dư Đoạt, rõ ràng giật mình.

Giang Dư Đoạt cũng không tìm được vẻ mặt thích hợp, vì thế chỉ có thể cứ như vậy nhìn gã.

“Tam ca,” Lâm Húc sững sờ vài giây mới cười gật đầu với y.

Giang Dư Đoạt giật giật khóe miệng.

Y khó cười nổi.

Theo lý thuyết, Lâm Húc hẳn là không có vấn đề gì, dù sao trong một tháng Trình Khác thoát ly bảo vệ của y, Lâm Húc có rất nhiều cơ hội để tiếp cận Trình Khác, mà Trình Khác vẫn không hề gặp nguy hiểm gì.

Có thể cho dù là như vậy, trên lý thuyết y cần phải bỏ qua Lâm Húc, thế nhưng y vẫn không cười nổi.

Nhưng có câu nhất định phải nói.

“Chuyện lần trước,” y nhìn Lâm Húc, “Xin lỗi cậu.”

“A,” Lâm Húc cười khoát tay một cái, “Không sao, không sao, hiểu lầm nhỏ thôi, Tam ca đừng bận tâm chuyện này.”

Cười cái rắm.

Giang Dư Đoạt mặt lạnh nhìn gã, lại giật giật khóe miệng, thế nhưng một nụ cười giả tạo đối phó cũng không thể kéo ra nổi.

____________________________________________________________________________________________

*một câu trong bài thơ Đăng Quán Tước Lâu của Vương Chi Hoán: 

登鸛雀樓  

白日依山盡,

黃河入海流。

欲窮千里目,

更上一層樓。

Đăng Quán Tước lâu

Bạch nhật y sơn tận,

Hoàng Hà nhập hải lưu.

Dục cùng thiên lý mục,

Cánh thướng nhất tằng lâu.

Dịch nghĩa

Mặt trời dần khuất sau núi rồi lặn mất,

Hoàng Hà chảy đổ mãi vào biển cả.

Muốn phóng mắt nhìn xa hết ngàn dặm,

Hãy lên thêm một tầng lầu nữa.

Nguồn: thivien.net

*tư thế chó ăn phân: về cơ bản là giống vồ ếch, thế nhưng cái từ này nghe hay.

timg 24
Bình Luận (0)
Comment