Câu hỏi này, Trình Khác chỉ là buột miệng mà nói ra.
Trước đây lúc nhắc tới Hứa Đinh, Giang Dư Đoạt không hề có ý nghĩ như vậy, ngay cả Lâm Húc, mới đầu y còn cho rằng Lâm Húc có vấn đề, suýt nữa cho cổ người ta bay màu luôn.
Hiện giờ ý của Giang Dư Đoạt rất rõ ràng, y đột nhiên có loại suy đoán chưa từng có với Hứa Đinh…
Trình Khác hỏi xong liền hối hận, tư duy của Giang Dư Đoạt cực kỳ thẳng thắn, có lúc căn bản chẳng có dấu vết gì, chỉ là mơ mơ màng màng như vậy, ngộ nhỡ chẳng liên qua gì đến suy đoán của hắn, vậy thì bản thân đúng là mất mặt.
Giang Dư Đoạt còn chưa nghĩ ra thích hắn là kiểu thích nào, hắn đã gấp không chờ nổi hỏi người ta đang ghen phải không…
“Tôi không biết, tôi chưa từng ghen bao giờ,” Giang Dư Đoạt sửng sốt một lúc, “Tôi chỉ cảm thấy anh ta rất tốt với anh, có phải là cũng thích anh không?”
“Ai biết được,” Trình Khác thở phào, câu trả lời này vẫn được, không làm hắn mất mặt, hắn đi tới nhà tắm, “Người thích tôi rất nhiều, không phải ai cũng đột nhiên thổ lộ.”
“Hứa Đinh là đồng tính luyến à?” Giang Dư Đoạt theo tới đứng trước cửa phòng tắm.
Trình Khác đang định cởi quần, quay đầu lại nhìn thấy y, thở dài: “Ây, tôi đi vệ sinh, cậu tránh đi một lúc.”
Giang Dư Đoạt đóng cửa phòng tắm lại, đứng ngoài cửa nói tiếp: “Nếu như anh ta không phải đồng tính luyến, sao anh lại nói anh ta thích anh.”
“Tôi chưa nói.” Trình Khác nói.
“Vậy anh ta có phải không?” Giang Dư Đoạt tiếp tục hỏi.
Trình Khác có hơi không nói nổi, lúc đi vệ sinh còn có người cách cửa hỏi này hỏi nọ, quá ảnh hưởng đến cơn đi tiểu, hắn quay đầu lại về phía cánh cửa, “Cậu chốc nữa hỏi lại được không? Tôi muốn tập trung tinh thần tè cho xong.”
Giang Dư Đoạt không nói nữa, Trình Khác thở phào một hơi.
Tiếng xả nước vừa vang lên, cửa phòng tắm đã bị Giang Dư Đoạt đẩy ra, thò đầu vào: “Anh ta có phải không?”
“Đệch,” Trình Khác vừa kéo quần lên, hắn giật mình đến suýt nữa đụng vào bồn rửa mặt, “Không phải không phải không phải không phải! Hứa Đinh với bạn gái quen nhau được mấy năm rồi!”
“…À.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, rồi không nói nữa, liền dựa vào cửa phòng tắm nhìn hắn.
Trình Khác đặt bàn chải đánh răng Giang Dư Đoạt chuẩn bị cho hắn lên trên bồn rửa, rồi cầm lấy kem đánh răng, dùng răng cắn mở nắp, cả quá trình làm rất chậm, tay trái vốn làm đã khó, hơn nữa hắn cảm thấy Giang Dư Đoạt nhìn thấy hẳn là sẽ lập tức giúp, ai ngờ dằn vặt nửa buổi, bóp được kem đánh răng xong rồi bắt đầu đánh răng, Giang Dư Đoạt vẫn không hề nhúc nhích, cứ thế dựa vào cửa nhìn hắn.
Mịe, chả săn sóc tí nào.
Lúc chuẩn bị bàn chải đánh răng cũng không biết mà bóp sẵn kem đánh răng, hiện giờ còn không biết đưa tay ra giúp hắn.
Hôn xong một trận đã đời rồi giờ lại rút lui…
Trình Khác không nhìn y nữa, nhìn vào gương bắt đầu đánh răng, tay trái vốn đã làm không quen, lại bị Giang Dư Đoạt liên tục nhìn chằm chàm, thành ra càng ngượng nghịu hơn, mấy lần đều chọc vào má.
Giang Dư Đoạt trước sau chẳng nói gì, nhìn hắn mặt vô định, đánh răng, súc miệng, dùng một tay rửa mặt, cuối cùng dùng một tay thật sự không vắt nổi khăn mặt, Trình Khác đành treo cái khăn đang chảy nước ròng ròng về trên giá, quay đầu nhìn y.
Đang định hỏi Giang Dư Đoạt có phải là chưa tỉnh ngủ không, Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng thẳng, mở miệng nói một câu: “Tôi ghen.”
“Cái…” Trình Khác ngây người.
“Tôi nói là tôi ghen,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi suy nghĩ một lúc rồi, hẳn là ghen.”
Trình Khác vẫn sững sờ, không biết phải nói gì.
“Anh không dùng sữa rửa mặt à?” Giang Dư Đoạt chỉ lên giá, “Lúc trước tôi mua một tuýp giống loại anh ném vào bồn cầu, vốn là định mang tới cho anh.”
“Cậu biết hai chữ “tôi ghen” này có ý nghĩa gì chứ?” Trình Khác rốt cuộc tỉnh táo lại.
“Ý là tôi thích anh và anh thích tôi là cùng một kiểu thích,” Giang Dư Đoạt nói, “Là ý này, đúng không?”
Trình Khác không nói gì, tâm trạng của hắn đang không ổn định.
“Đúng,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Chính là ý này.”
Không đợi Trình Khác nói chuyện tiếp, y quay người trở về phòng khách.
Trình Khác đã rửa mặt xong xuôi, nhưng hắn vẫn không ra ngoài, cứ đứng sững sờ nhìn gương.
Câu nói này của Giang Dư Đoạt, thật ra hắn cũng không bất ngờ lắm, Giang Dư Đoạt là một kẻ ngốc, hắn không phải, tuy vẫn cảm thấy Giang Dư Đoạt không làm rõ được có chuyện gì xảy ra với bản thân, nhưng ít nhiều hắn vẫn cảm giác được vài thứ.
Dù sao cử chỉ thân mật giữa hai người bọn họ nhặt nhạnh lại cũng đã đủ một cái sọt…
Chỉ là lúc Giang Dư Đoạt đột nhiên nói như vậy, hắn đột nhiên lại cảm thấy trong lòng có chút không an tâm.
Giang Dư Đoạt không có hoàn cảnh lớn lên bình thường, thống khổ và sợ hãi có lẽ là thứ y trải qua nhiều nhất, ở phương diện tình cảm này, y vẫn cho Trình Khác một cảm giác rất mơ hồ, định nghĩa của y với “bạn bè”, định nghĩa về quan hệ trước khi là “bạn bè”…Y thậm chí còn bởi vì chỉ muốn một cái danh xưng duy nhất dành cho mình mà tiếp nhận thân phận “bạn trai” này.
Chữ “Thích” hiện giờ, Trình Khác đột nhiên có cảm giác không nắm chắc.
Có hơi nhanh quá, nhanh tới mức như thể hắn có ảo giác, giống như lúc y nói bản thân đã “khỏe”, từ giây phút bị Trình Dịch nói là bệnh nhân tâm thần trước mặt bao nhiêu người, Giang Dư Đoạt liệu có thể sẽ vì sợ mất đi mà dùng “thích” giữ hắn lại hay không.
Thật ra nếu không nghĩ nhiều như vậy, Giang Dư Đoạt là người trưởng thành, y đã nói ra lời đó, Trình Khác dĩ nhiên có thể cho là thật… Nhưng hắn không làm được, có lẽ là hắn thật sự để tâm đến Giang Dư Đoạt, cho nên hắn lần đầu tiên, đối mặt với tình huống được thổ lộ lại do dự.
Hắn vậy mà chẳng có cách nào phán đoán được Giang Dư Đoạt là thật sự xác định, là coi bản thân mà thật chắc chắn hay không.
Cho dù ngày hôm qua nếu tay hắn không bị thương, có lẽ bọn họ cũng đã làm được thứ gì đó, hắn hiện giờ vẫn không dễ dàng đưa ra được phán đoán.
Bởi vì từ sau câu nói “thích” này của Giang Dư Đoạt, quan hệ giữa bọn họ, không có thể chỉ dùng một câu “sinh lý kích động” mà khái quát được nữa.
Đó sẽ là một loại quan hệ khác.
“Đệch.” Trình Khác nhìn chính mình trong gương.
Hắn lần đầu tiên lại có cảm giác bất thường đối với một người như vậy, lại bởi vì có quá nhiều cảm giác mà phấp phỏm không rõ.
Trong nội tâm có một giọng nói không kiêng dè gì kêu lên, quan tâm cậu ta có thật hay không làm gì, cứ làm đi đã rồi tính sau! Mà một giọng nói khác…
“Có điều, có việc này tôi phải nói trước với anh.” Giang Dư Đoạt đột nhiên quay lại cửa phòng tắm, gõ lên khung cửa loảng xoảng hai tiếng.
Nội tâm Trình Khác đang sôi trào, phe “Mẹ nó để ý làm giề” và phe “Không thể liều mạng” đang đánh nhau kịch liệt, câu nói của Giang Dư Đoạt cùng với tiếng loảng xoảng, bất thình lình làm hắn sợ đến mức thốt lên: “A!”
“Là,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Những cái khác thì tôi cảm thấy rất thích, thế nhưng chuyện đó, tôi vẫn chưa tiếp thu được.”
“Chuyện gì?” Trình Khác nhìn y, “Cậu thích cái gì khác?”
“Tôi thích anh hôn tôi,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, nói xong liền hắng giọng một cái, “Sờ tôi.”
“Bây giờ?” Trình Khác giật mình.
“Anh chưa tỉnh ngủ đấy à?” Giang Dư Đoạt nhíu mày, đầy vẻ khinh thường, “Có thể đừng như thằng ngốc được không? Anh hôm nay đã 28 rồi, thêm một tuổi là 29, thêm hai tuổi là đã…”
“Con mẹ nó cậu mới ngốc!” Trình Khác đột nhiên lấy lại được tinh thần, hiểu ra y đang muốn nói gì, “Được rồi, tôi hiểu rồi, cậu thích tôi hôn cậu sờ cậu, rồi sao? Không tiếp thu được gì?”
“Lên giường.” Giang Dư Đoạt nói.
Không hề có bước đệm gì mà nói trắng ra hai chữ, làm Trình Khác lần thứ hai kinh sợ.
“Nghe thấy không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Nghe thấy rồi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt cười, lại gần hôn lên khoé miệng hắn một cái: “Đi thôi, đi ăn gì đó đi.”
Nụ cười này, âm thanh này, giọng điệu này, cái chạm nhẹ lên khóe miệng này, Trình Khác cảm giác mình hiện giờ có hơi không đứng nổi, chỉ muốn quỳ xuống đất lao tới lột quần Giang Dư Đoạt ra…
“Đi thôi!” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, gọi một tiếng.
Thôi, hay là đừng lột vội.
Ngày hôm nay dậy cũng khá muộn, hiện giờ bọn họ ăn không phải bữa trưa, là bữa sáng, bữa sáng phải ăn theo đúng tiêu chuẩn bữa sáng, đây là chấp nhất của Giang Dư Đoạt.
Cho nên Trình Khác mặc dù muốn đi ăn lẩu, thế nhưng vẫn ngồi cùng Giang Dư Đoạt trong cửa hàng bánh bao.
“Anh có cần gọi điện lại cho Hứa Đinh không?” Giang Dư Đoạt đẩy một làn bánh bao tới trước mặt hắn.
“Ăn xong rồi gọi.” Trình Khác cầm lấy một cái bánh bao.
Mới cắn được một miếng, di động hắn đã vang lên.
Trình Khác kiên trì nhét nốt cái bánh bao vào miệng, rồi mới lấy điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại, hắn ngây người.
“Ai thế?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ba tôi.” Trình Khác miệng đang nhét đầy bánh bao, nói nghe không rõ.
“Nghe đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ.” Trình Khác thở dài, nuốt bánh bao, sau đó nhận điện thoại: “Ba.”
“Tay anh thế nào rồi?” Bên kia truyền đến giọng nói của ba.
“…Rất tốt, lại cố định thêm lần nữa.” Trình Khác nói.
“Học võ rồi có khác, đang bị thương còn đánh em anh thành như thế.” Ba nói.
Trình Khác không nói gì.
Mặc dù đã quyết định sẽ không dính líu gì đến cái nhà ấy nữa, cũng quyết định không nhẫn nhịn ba và Trình Dịch nữa, thế nhưng lúc nghe thấy giọng nói quen thuộc này, hắn vẫn theo thói quen giữ im lặng.
“Mắt cá chân Trình Dịch bị gãy xương hở,” ba nói, “Bạn trai anh một cước này cũng lợi hại đấy, xứng đôi vừa lứa.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
Một cước kia của Giang Dư Đoạt mạnh đến vậy sao, hắn thật sự không nghĩ tới.
“Anh không định giải thích gì à? Hoặc là bảo bạn trai anh đến giải thích với tôi một chút.” Ba nói.
Không có.
Đây là câu trả lời Trình Khác suýt nữa thốt lên, câu trả lời hắn quen thuộc nhất qua bao năm.
Khi mà giải thích chỉ là lời vô ích, không giải thích gì là giải thoát tốt nhất, có thể lập tức kết thúc cuộc nói chuyện dày vò người ta này.
Nhưng lần này, Trình Khác không lựa chọn trốn tránh như những lần trước.
“Hai ngày nay con bận lắm, có thời gian sẽ giải thích cho ba sau.” Trình Khác nói.
Ba hắn cười lạnh hai tiếng: “Anh bận? Anh bận được cái gì?”
“Kiểm tra sổ sách.” Trình Khác trả lời.
Đầu dây bên kia, ba hắn có hơi sửng sốt, qua một lúc mới hỏi: “Kiểm tra sổ sách cái gì?”
“Sổ sách quán rượu Trình Dịch nhượng cho con,” Trình Khác nói, “Con đang định bán đi.”
“Quán rượu nào?” Cha hỏi, “Nó nhượng quán rượu cho anh lúc nào?”
“Xem ra ba cũng không biết,” Trình Khác nở nụ cười, “Con còn tưởng ai cũng biết, có mỗi con không biết đây.”
Ba không nói gì.
“Không có việc gì thì con dập máy.” Trình Khác nói.
“Chuyện của anh với Trình Dịch, anh định giải quyết thế nào.” Ba hỏi.
“Con với nó chẳng còn chuyện gì để giải quyết cả,” Trình Khác nói, “Nếu nó muốn mua lại quán rượu kia, vậy con với nó còn có thể liên hệ lại một hai lần, nếu như nó không mua, thì thôi coi như kết thúc luôn, nếu như nó còn dám quấy rầy cuộc sống của con nữa, lần sau bạn trai con sẽ đánh gẫy nốt cái chân kia của nó luôn.”
Không đợi ba hắn ở đầu bên kia nói gì nữa, Trình Khác dập điện thoại, ném điện thoại lên bàn một cái, thở ra một hơi.
“Chân Trình Dịch bị gãy?” Giang Dư Đoạt có hơi giật mình nhìn hắn.
“Ừ,” Trình Khác gật đầu, “Gãy xương hở.”
“Tôi dẫm mạnh thế cơ à?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.
Trình Khác cười, hắn còn có thể nhớ rõ một câu Giang Dư Đoạt gào lên lúc xông tới, còn có tình cảnh y dẫm lên chân Trình Dịch.
“Anh ta sao lại giòn như thế.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
Trình Khác nghe liền cười vui vẻ một lúc, rồi lại dựa vào ghế nở nụ cười nửa ngày.
“Có gì hay mà cười,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Anh mấy hôm nay đúng là ăn đến hỏng đầu óc rồi.”
“Sinh nhật tôi mà,” Trình Khác cười nói, “Vui vẻ.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Giang Dư Đoạt nói.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trình Khác nói.