Thuốc Hối Hận Có Vị Gì?

Chương 7

13.

Dù sao thì anh ta cũng là một ca sĩ nổi tiếng, nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người vây xem, cũng có không ít người nhận ra anh ta.

Y tá chỉ có thể giải tán đám đông, sau đó bảo anh ta có chuyện gì thì đi vào nói.

Chung Ninh đứng trước giường bệnh của tôi, nhìn anh ta, cười lạnh nói:

"Chu đại minh tinh làm sao thế, định hạ mình tới đây viết một tấm chi phiếu khác cho vợ cũ của anh sao?"

Chu Chú phớt lờ cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn vào những vết thâm tím của những dấu kim tiêm trên cánh tay tôi, vào đôi má hóp lại vì gầy và nhìn vào cái đầu trụi lụi do những lần làm hóa trị.

Thật sự là xấu đến mức chẳng ra dáng vẻ gì.

Nhưng hình như anh ta chẳng để ý chút nào.

"Chị ơi……"

Sau một lúc lâu, anh ta rốt cuộc cũng run rẩy mở miệng nói:

"Chị lừa em đúng không? Chị đang trả thù em đúng không?"

"Anh đừng coi trọng mình quá, Chu Chú à."

Tôi khẽ thở dài nói:

“Làm sao tôi có thể dùng thân thể của mình để trả thù anh chứ.”

Vừa đúng lúc này bác sĩ đi vào kiểm tra cho tôi, Chu Chú nắm lấy tay áo của bác sĩ, đỏ mắt hỏi:

“Bác sĩ, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể chữa khỏi cho cô ấy?

Bác sĩ quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt dưới gọng kính sắc bén hỏi:

"Anh với bệnh nhân có quan hệ gì?"

"Tôi……"

"Chồng cũ."

Tôi khẽ nói: “Bác sĩ Tống, lần này tôi hôn mê bao lâu rồi?”

Anh ấy không để ý đến Chu Chú, rút tay lại và đi tới lấy ra một chiếc nhiệt kế:

"Năm ngày, trước đó nhịp tim của cô đột nhiên ngừng đập nên chúng tôi tiến hành cấp cứu và kiểm tra cho cô. Tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể nên chúng tôi phải thực hiện thêm một ca phẫu thuật cắt bỏ".

Tôi gật đầu: "Ngài chỉ cần nói cho tôi biết, tôi còn bao nhiêu thời gian nữa liền tốt rồi."

"Nhiều nhất là... cũng chỉ một hai tháng thôi."

Một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay tôi.

Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chung Ninh đang khóc không thành tiếng, tôi vỗ vỗ cánh tay của cô ấy:

"Cậu đừng khóc nữa, cũng không phải là hiện tại sẽ chết mà."

Sau khi bác sĩ Tống đã kiểm tra cơ bản xong, liền cúi đầu viết mấy dòng chữ lên danh sách thuốc và đưa cho y tá bên cạnh:

“Tiếp tục kê thêm thuốc chống nôn và thuốc giảm đau cho cô ấy.”

Cô y tá khẽ gật đầu nói vâng.

Toàn bộ quá trình, Chu Chú đều đứng bên cạnh nhìn.

Rõ ràng tôi mới chính là người bị bệnh và tôi mới chính là người sắp chết nhưng vẻ mặt của anh ta trông vô cùng đau đớn.

"Ngươi còn giả bộ thâm tình làm cái gì?"

Chung Ninh lạnh lùng hỏi:

"Trên người anh có camera sao? Muốn lợi dụng vợ cũ để khuấy động làn sóng tra nam thâm tình lần cuối sao?"

Anh ta chỉ lắc đầu, từng bước từng bước đi đến bên giường bệnh của tôi, giọng nói khàn đến mức tưởng như là bị ép ra khỏi cổ họng:

“Chị ơi, chị không có bị bệnh, chị chỉ là lừa em thôi, đúng không?”

"Chu Chú, tôi thật sự không còn sức để mắng anh nữa."

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta nói:

“Anh vẫn là cút ra ngoài đi, tôi chỉ còn một ít thời gian như vậy, anh đừng làm tôi không vui nữa.”

Sau đó anh ta đột nhiên quỳ xuống.

"Chị ơi..xin lỗi chị."

Hai mắt anh ta đỏ hoe nói:

"Em còn tưởng rằng chị đòi nhiều tiền chỉ vì muốn phân cao thấp với em, còn tưởng rằng chị cầm nhiều tiền như vậy, không có em thì chị cũng có thể sống tốt. Chị ơi, em sai rồi, chị đừng như vậy..."

Tôi muốn nói gì đó nhưng khi tôi mở miệng thì lại không có gì ngoài sự mệt mỏi vô tận.

Có lẽ nó thực sự là sinh mệnh này đã đi đến đoạn đường cuối cùng rồi, nên ngay cả sự tức giận và oán giận đều không có sức lực.

Có lẽ là Chung Ninh thấy tôi mệt mỏi rồi nên liền đá Chu Chú mấy cái:

"Ra ngoài đi! Dung Dung cần nghỉ ngơi."

Tôi lại ngủ thiếp đi, mãi cho đến sáng hôm sau mới thức dậy.

Ngủ liên tục mấy ngày, tôi cảm thấy tinh thần có vẻ tốt hơn một chút nên liền bảo Chung Ninh cầm áo khoác đến, sau đó cùng tôi ra ngoài đi dạo một chút.

Chóp mũi của cô ấy đều đỏ lên hết rồi nhưng cô ấy vẫn gượng cười nói: "Được nha."

Trong lúc mặc quần áo, tôi hỏi cô ấy:

“Chu Chú còn ở đây không?”

"Anh ta còn ở ngoài cửa."

"Ninh Ninh, cậu đừng quên chuyện mà chúng ta đã tính toán."

14.

Chung Ninh gật đầu và đỡ tôi cùng nhau ra ngoài.

Chu Chú cũng im lặng mà đi theo chúng tôi.

Rút kinh nghiệm hôm đó, anh ta đã thay bộ quần áo rộng rãi rồi lại đeo khẩu trang, đội mũ để tránh bị người khác nhận ra.

Tôi và Chung Ninh đến nghĩa trang để gặp mẹ tôi trước, sau đó chúng tôi cùng nhau trở về ngôi nhà cũ mà tôi đã mua trước đây.

Khi đang bước lên cầu thang đầy ắp ánh nắng chiếu vào, tôi bất ngờ gặp phải người bà hàng xóm ở tầng trên.

"Tiểu Đường, cháu đã trở về sao?"

Sau khi bà ấy chào tôi, sau đó ánh mắt lại rơi về phía sau tôi,

"Tiểu Chu à, một tháng không gặp cháu, cháu lại đi công tác sao?"

Tôi đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Chu Chú hít sâu một hơi, gật đầu nói:

"Dạ đúng ạ, hôm nay cháu cùng Dung Dung trở về."

Bà chống gậy chậm rãi đi xuống cầu thang.

Mãi cho đến khi bà ấy đi xa, tôi mới nhẹ giọng nói:

"Một tháng trước, anh còn trở lại đây à?"

"……Đúng vậy."

Chu Chú nhỏ giọng nói:

"Ngày hôm đó sau khi ghi hình xong tiết mục, không biết vì sao lại muốn trở về xem nhưng em cũng không có nhìn thấy chị."

Tôi gật đầu: “Lúc đó tôi đã nằm ở bệnh viện rồi.”

Nhìn tới vẻ mặt của Chu Chú có vẻ trở nên đau khổ hơn.

Tôi phớt lờ anh ta mà bước vào phòng cùng với Chung Ninh.

"Cậu xem này, đây là tài sản của tớ để lại cho cậu đó."

Ngôi nhà không lớn lắm, tôi đưa cô ấy đi dạo không tới hai phút thì đã nhìn thấy hết toàn bộ cảnh quan của ngôi nhà.

"Nhưng mà sau khi tớ chết, có lẽ cậu cũng không ở trong nước, đến lúc đó cậu có thể bán nó đi trước cũng được."

Cô ấy vừa khóc vừa lắc đầu và lại vừa gật đầu.

Ánh nắng ấm áp cứ vậy mà xuyên qua ô cửa kính chiếu vào người tôi, tôi ngồi xuống bàn bất lực thở dài nói:

"Thật tiếc là tớ bị ung thư dạ dày, cái gì tớ cũng không ăn được. Nếu không thì những ngày cuối đời tớ nhất định sẽ muốn ăn gì thật ngon trước khi tớ ra đi."

"Ít nhất là nếm thử được vị của chiếc bánh kem khó ăn nhất nha."

Chung Ninh vẫn luôn không ngừng khóc.

Mặc dù trước đây chúng tôi cũng rất ít tiếp xúc, nhưng tôi có thể ngẫu nhiên nhìn thấy từ những bài đăng trong vòng bạn bè của cô ấy, cô ấy luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ không bao giờ lùi bước trước chuyện gì, cho dù thí nghiệm có khó khăn đến đâu, cho dù sự phân biệt đối xử chủng tộc có khắc nghiệt đến đâu thì điều đó cũng chỉ làm cho cô ấy cố gắng hơn...sẽ không rơi một giọt nước mắt.

Những ngày này cô ấy ở bên cạnh tôi, những giọt nước mắt mà cô ấy rơi đã rơi giống như cô ấy đã dùng toàn bộ những giọt nước mắt của cuộc đời mình để khóc vậy.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy có lỗi với cô ấy nên bèn nói:

"Thực xin lỗi cậu, Ninh Ninh."

"Tại sao cậu lại xin lỗi tớ chứ?"

Chung Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, trong lời nói cũng không giấu được hận ý:

“Người nên nói lời xin lỗi cũng không phải là cậu và người đáng phải chết càng không phải là cậu.”

Chu Chú đang đợi ở cửa, rõ ràng cũng nghe được những lời này.

Anh ta khàn giọng nói:

"Đúng vậy, tôi đáng phải chết."

Tôi ngẩng đầu lên kêu anh ta:

"Chu Chú."

Anh chạy từng bước nhỏ lại đây và cẩn thận từng li từng tí nhìn tôi.

"Làm sao anh biết tôi ở bệnh viện?"

Chỉ mới hỏi một câu mà Chu đại minh tinh lại bật khóc:

"Em nghe nói... công ty đã sớm tra được, bọn họ đã sớm biết chị bị... ung thư nhưng không có ai nói cho em biết."

"Nói cho anh biết thì có ích lợi gì chứ?"

Tôi lẳng lặng mà ngồi, lại cảm thấy trên người bắt đầu có chút lạnh, cũng may mà ánh nắng của mùa hè ấm áp lạ thường,

"Chu Chú, anh hận tôi như thế mà, anh cho rằng tôi dựa vào việc ly hôn mà lấy được nhiều tiền như thế. Biết được tôi bệnh, anh không nên cảm thấy rốt cục bản thân mình cuối cùng cũng được giải thoát rồi sao?"

Anh ta lắc đầu nguầy nguậy, khóc đến mức thở không ra hơi nói:

"Không phải như vậy đâu. Chị ơi, em chỉ là nhất thời không hiểu rõ thôi, người em yêu nhất vẫn chính là chị. Chị ơi chị đừng chết, chị cho em thêm một cơ hội sửa sai nữa, được không chị?"

"Anh lại nói dối rồi. Chu Chú, anh đã sớm phát hiện ra. Giữa tôi và và tiền đồ xán lạn của anh, anh đã không chút do dự mà lựa chọn, nếu không thì tại sao anh lại đăng những bức ảnh đó để bôi nhọ tôi chứ? Năm đó tại giữa Gala Lễ hội mùa thu, một người vô danh tiểu tốt như anh sẽ có cơ hội biểu diễn trên sân khấu sao, còn không phải dựa vào việc tôi ngồi uống rượu cùng những người đó sao?

"Còn anh và La Thu, anh và cô ấy mới quen nhau hai ba năm, sao lại không biết xấu hổ dám hát bài “Cầu hôn” cho cô ấy nghe? Đối với người đã ở bên anh mười năm ba ngàn sáu trăm ngày làm bạn với anh, anh sẽ không cảm thấy chút áy náy nào sao?"

Chu Chú sắc mặt tái nhợt.

Cuối cùng, anh ta cũng không có sức cãi lại nên phải xin lỗi tôi hết lần này đến lần khác.

Trong vài ngày sau đó, bất kể là ngày hay đêm thì tôi đều đang ở trong trạng thái ngủ mê man.

Ngoài Chung Ninh ra, thì Chu Chú cũng từ chối toàn bộ các thông cáo mà ở bệnh viện.

Anh ta vẫn mang theo cây đàn ghi-ta lúc đầu, dè dặt hỏi tôi:

“Chị ơi, chị có muốn nghe em hát không?”

Tôi liếc mắt nhìn anh ta:

“Tôi còn tưởng cây đàn này đã bị La Thu bỏ đi từ lâu rồi chứ?”

Chu Chú sắc mặt tái nhợt, khó khăn mà nói:

"Em... cùng cô ta đã chia tay rồi."

"Chị ơi, em sai rồi."

Tại thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, lằng ranh của sự sống và cái chết mới đến nhận sai lầm của bản thân, không khỏi có chút nó quá rẻ mạt đi.

Chiều hôm đó, tôi đang ngồi trong vườn hoa của bệnh viện thì Chu Chú nhận được một cuộc gọi từ Burning Star.

Đầu dây bên kia có lẽ đang rất lo lắng, thậm chí chúng tôi còn nghe thấy giọng quản lý của anh ta:

"Cậu mau về công ty đi! Về ngay lập tức, lập tức!"

Chu Chú trầm mặc trong chốc lát: "Tôi có chút việc."

"Việc gì vậy? Đi theo cái người vợ cũ sắp chết của cậu sao?"

Giọng điệu của đối phương càng thêm hung hăng:

"Cậu có biết cô ta đã sớm tính toán gì sao? Cậu không trở về, tương lai của cậu sẽ bị cô ta hủy đó!"

Chu Chú cúp điện thoại và bước đến trước mặt tôi.

Giữa ánh sáng tối của hoàng hôn.

Một cơn gió thoảng qua, thổi tung mái tóc rối bù trên trán anh ta, nhìn qua thì đôi mắt anh ta đỏ hoe nhưng thực chất lại đang cười:

"Chị ơi, chị muốn trả thù em như thế nào? Em có thể phối hợp với chị, được không ạ?
Bình Luận (0)
Comment