Trong tiệm người không đông lắm, đại khái là vì giữ cho tiệm sạch sẽ trật tự nên bầu không khí rất thoáng đãng, thà để khách nhân đứng chờ ở bên ngoài.
Mấy phụ nhân quần áo diễm lệ vây quanh một cái bàn tròn chọn nến, thấy Giang Bình bước vào, ai nấy đều mở to mắt nhìn.
Tiểu Hỉ Thước nắm tay Giang Bình, như thể đang sở hữu một chiến lợi phẩm khiến người ta cực kì hâm mộ, dương dương đắc ý đi tới bàn bên đó. Các phụ nhân nhao nhao quay đầu lại, tán gẫu xem như không có chuyện gì xảy ra, tiện thể mượn chiếc gương bên cạnh đánh giá dung mạo của mình, khéo léo chỉnh lại tóc mai.
Lữ Đại nhìn đủ loại nến trên bàn, cầm lấy một mỹ nữ ôm thỏ đạp mây cưỡi trăng, hỏi Giang Bình: “Lang quân, Hằng Nga này có đẹp không?”
Giang Bình nhìn mỹ nhân cầm ngọn nến, khuôn mặt nàng rạng rỡ, lông mày sống động, trang điểm tinh xảo, hắn chân thành gật đầu.
Nàng lại hỏi: “Vậy, ta với nàng thì ai đẹp hơn?” Giọng nói nhẹ nhàng, đủ để người bên cạnh nghe thấy.
Tâm tư của tiểu nương tử Giang Bình đương nhiên hiểu rõ, hắn vui vẻ thỏa mãn nàng, cười nói: “Nương tử quốc sắc thiên hương, cho dù mỹ nữ trên ngọn nến có thật là Hằng Nga cũng không so sánh được.”
Tiểu Hỉ Thước cười rộ lên như ăn mật, phụ nhân bên cạnh không chịu nổi lời dụ dỗ này, trong lòng mắng tiểu kỹ nữ không biết xấu hổ rồi rời đi.
Lữ Đại chọn thêm mấy ngọn nến, chợt có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, nàng bèn quay đầu dò xét, nhưng cũng không thấy có điều gì khác thường.
“Nương tử, làm sao vậy?”
“Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Đi dạo đến khi trời tối, Giang Bình dẫn nàng ngồi thuyền dạo quanh hồ, xung quanh được thắp sáng bằng đèn nhiều màu sắc, mạng che mặt rủ xuống, phác họa dáng người yểu điệu.
Hoa nương đầu cài trân châu phỉ thủy chơi đàn tỳ bà, ngâm nga giai điệu << Lưu xuân lệnh>>: Họa bình thiên bạn, mộng hồi y ước, thập châu vân thủy. Thủ niệm hồng tiên ký nhân thư, tả vô hạn thương xuân sự*….
(*dịch thơ: Bình phong trời biểnMộng tan hoảng hốtĐảo tiên mây nướcTay nâng giấy hồng gởi tâm thưMiên man viết, xuân thương tiếc!Bản dịch của Lộc Bắc.)Lữ Đại cởi mạng che mặt, cười tủm tỉm tựa vào Giang Bình rồi uống rượu trong tay hắn, sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt tràn đầy dục vọng. Viên Quang Thuật chiếu hết cảnh này lên ngọc xanh, Lữ Minh Hồ thờ ơ nhìn, nhớ nàng vẫn còn là một tiểu yêu quái đạo hạnh thấp kém, tham luyến phong hoa tuyết nguyệt thế tục cũng không có gì đáng trách.
Y bèn vung tay, thế là nước trà hóa thành mưa phùn khắp nơi, từ giữa không trung rơi xuống, tưới dưỡng hoa cỏ trong đình. Y lại châm một chén trà, chậm rãi nhấm nháp.
Lúc thời tiết thay đổi, Giang Bình đỡ Lữ Đại nửa say nửa tỉnh trở về, gió đêm vọng lại tiếng rao hàng của lão già nua: “Khoai môn đường, khoai môn đường vừa thơm vừa ngọt!”
Hương thơm ngào ngạt đó như có như không trôi nổi trong không khí, làm cho cơn thèm ăn của người ta bỗng rục rịch. Lữ Đại muốn ăn, Giang Bình bèn cùng nàng lần theo tiếng rao đi đến trước một đền thờ, chợt thấy dưới ngọn đèn trong đền thờ có một bà lão mặc áo lam lưng còng, đứng trong ánh đèn lập lòe bày sạp.
Hai người tiến lên trước, Giang Bình nói: “Bà bà, cho ta hai hai bát khoai môn đường.”
“Mời hai vị ngồi, tới ngay!” Bà lão tươi cười mở nắp nồi ra, hơi nóng lượn lờ bốc lên, hương hoa quế ngọt ngào càng nồng đậm.
“Khoai sọ đường thơm quá, cho ta một chén.” Phía sau Giang Bình vang lên một giọng nam trong trẻo, hắn quay đầu nhìn lại, chợt thấy một nam nhân mặc bạch y đầu đội khăn nho hiên ngang sải bước đi tới, ngồi trên ghế con bên cạnh.
Bà lão múc một muỗng khoai môn đường nấu đặc quánh cho vào bát, có màu đỏ tươi. Lữ Đại nuốt nước miếng, vừa muốn đưa tay ra đón thì đã bị nam nhân mặc bạch y giành trước.
Lữ Đại nhíu mày nhìn y, cả giận nói: “Ngươi không biết thứ tự trước sau là gì sao?”
Nam nhân mặc bạch y không để ý tới nàng, cầm thìa múc một viên khoai môn lên, sau khi nhìn kỹ thì khiếp sợ hét toáng: “A! Các ngươi xem, giống con sâu quá!”
Giang Bình và Lữ Đại cùng nhìn thìa của y, quả thật là con sâu trắng trẻo mập mạp có hai xúc tu nhỏ, nhìn lại bát của mình, chợt thấy có vài con sâu đang nhúc nhích trong nước súp.
Giang Bình cảm thấy buồn nôn, quay đầu lại nôn ra. Tiểu Hỉ Thước nhìn những con sâu bọc nước đường đỏ, lại nuốt nước miếng, rốt cục nhịn không ăn.
Bà lão sắc mặt khó coi, trừng mắt nhìn nam nhân mặc bạch y, lạnh lùng nói: “Ngươi là người nào? Dám phá hỏng việc của Nhạc bà bà ta!”
Nam nhân mặc bạch y đứng lên, chắp tay nói: “Tại hạ nào dám làm khó người, nghe danh Nhạc bà bà đã lâu, kính xin chỉ giáo!” Dứt lời, quạt xếp trong tay y biến thành một thanh đại đao, ánh sáng lạnh thấu xương, cứ thế vung mạnh về phía bà lão với sức mạnh như sấm sét.
Đao phong chém bàn thành hai nửa, Giang Bình vội vàng kéo Lữ Đại tránh qua một bên, chợt nghe thấy một tiếng leng keng, bà lão cầm một đôi đũa bạc trên tay, kẹp lấy thanh đao của nam nhân mặc bạch y. Nam nhân đó nhấc châm đá mạnh vào ngực bà ta, cơ thể bà ta lùi lại, giống như chim bay lên trời.
Nhìn tình huống này, hiển nhiên là bà lão và nam nhân mặc bạch y không phải phàm nhân. Giang Bình suy nghĩ, nếu bà lão kia muốn hại người, mà nam nhân mặc bạch y lại ra tay giúp đỡ, vậy thì hắn cũng không thể bỏ mặc người ta được, hắn vừa quan sát vừa trấn an Lữ Đại: “Nương tử đừng sợ.”
Lữ Đại đương nhiên không sợ, làm ra vẻ hoa dung thất sắc, trốn ở phía sau hắn run rẩy.
Đấu vài hiệp, bà lão thấy mình không phải là đối thủ của người nọ, bèn hóa thành một luồng khói đen biến mất trong màn đêm, để lại một câu: “Bạch Diệc Nan, đêm mai ta sẽ đến giết ngươi!”
Bạch Diệc Nan, nam nhân báo quý danh, Giang Bình cảm thấy rất quen tai, lúc này mới nhớ ra bước tới chắp tay thi lễ nói: “Mạn phép xin hỏi ngài có phải là chủ tiệm nến Bạch Ký không?”
Đại đao biến về quạt xếp, Bạch Diệc Nan thu vào tay áo, ung dung cười đáp lễ: “Đúng là bỉ nhân.”
Giang Bình nhanh miệng nói: “Thất kính thất kính, tại hạ là Giang Bình, đây là chuyết kinh Lỗ thị. Không ngờ ông chủ Bạch tung hoành thương trường, võ nghệ cũng rất tinh luyện, thật sự trí dũng anh toàn, khiến người ta bội phục.”
Bạch Diệc Nan cũng bất ngờ: “Giang công tử quá khen. Bạch mỗ từng may mắn bái cao nhân làm thầy, học được chút da lông mà thôi. Nhạc bà bà kia là ác quỷ, thường ở trong thành du ngoạn, giả vờ làm bà lão bán đồ ăn cho mọi người. Bạch mỗ đã sớm nghe qua, đêm nay mới gặp.”
Giang Bình nói: “Thì ra là thế, nguy hiểm thật. May mà ông chủ Bạch đến kịp thời, nếu không ta và chuyết kinh đã bị bà ta hại.” Sau khi nói rất nhiều lời cảm kích, hắn lại bổ sung: “Nếu tối mai bà ta đến báo thù, chắc hẳn sẽ mang theo trợ thủ, Bạch huynh có ứng phó được không?”
Bạch Diệc Nan đáp: “Giang công tử không cần lo lắng, ta tự có đối sách.”
Giang Bình lại nói: “Dẫu sao Bạch huynh cũng vì phu thê ta mới gặp nạn, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta có món đồ giúp ích cho Bạch huynh, mời Bạch huynh đến gian nhà ngồi một lát, ta chuẩn bị mấy chén rượu nhạt coi như cảm tạ.”
Bạch Diệc Nan cười nói: “Như vậy, Bạch mỗ xin quấy rầy.”
Trở lại tòa nhà ở phố Bình Sự, Giang Bình bồi Bạch Diệc Nan uống rượu trong sảnh khách, Lữ Đại về phòng tẩy trang, chỉ thấy buồn ngủ, bèn đi ngủ trước.
Tiễn Bạch Diệc Nan về đã khuya, Giang Bình trở về phòng, mở màn trướng ra, thấy nữ tử mái tóc dài như tiên nữ đang ôm một cái gối thêu màu ngọc ngủ rất ngây thơ. Hắn không đành lòng đánh thức nàng, bèn ngồi bên giường ngẩn người nhìn nàng một hồi lâu, hôn lên đôi môi anh đào màu hồng nhạt của nàng, sau đó đi ra ngoài tắm rửa, tắt đèn, nhẹ nhàng lên giường chui vào ổ chăn.
Hương rượu hòa với trầm hương tràn ngập quanh trướng, Giang Bình ôm cơ thể mềm mại thì tâm tư lại xao động, cuối cùng cũng không kìm được bắt đầu giở trò.
Lữ Đại ưm một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại, tiết khố* trên người đã bị cởi đến mắt cá chân, hơi thở nóng rực phả bên tai, mang theo từng trận tê dại.
(*là lớp hạ y bên trong của nữ giới ngày xưa, được buộc bằng dải gút.)Giang Bình biết nàng đã tỉnh, hai tay ôm chặt nàng, ưỡn thắt lưng, nói: “Nương tử, có đau không?”
Phía dưới của nàng đã ướt đẫm, trước đó đã uống rượu nên phản ứng chậm chạp, lắc đầu nói: “Không đau.”
Giang Bình yên tâm, hôn lên tấm lưng trơn mềm của nàng rồi chậm rãi di chuyển. Thành giường lay động, trải nghiệm lần này khác hẳn với đêm qua, khoái cảm dâng lên tầng tầng lớp lớp, Lữ Đại nắm chặt gối đầu, thở dốc, toàn thân mềm nhũn, vô cùng sảng khoái.
Giang Bình như cá gặp nước, thẳng đến lúc bình minh mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.