Một gian phòng nhỏ của Thiên Vương điện còn không lớn bằng chuồng ngựa của phủ Giang Bình ở Hàng Châu, Thiên Vương nhìn qua màu sơn đã loang lổ, tạo hình cũng rất sinh động, đường nét nếp gấp y phục trơn tru, thoạt nhìn giống như đồ thời Tống.
Trong đình viện cỏ dại mọc um tùm, nóc điện Đại Hùng đổ sụp một góc, ánh mặt trời xuyên qua lỗ thủng, chiếu vào mặt bức tượng không hoàn chỉnh, như phủ lên một lớp sơn màu đỏ ánh kim. Màu đỏ thê lương, trong ánh chiều tà càng hiện lên vẻ bi thương.
Xuyên qua Đại Hùng Bảo Điện*, chỉ còn một tầng Tì Lư điện, cửa đóng chặt, không biết vì sao lại dán giấy niêm phong của quan phủ.
Giang Bình nói: “Nơi này có gì tốt mà phải phong tỏa?”
(*Đại Hùng Bảo Điện là Phật điện, chính điện, hay đại điện, là trung tâm kiến trúc của ngôi chùa, nơi cử hành các hoạt động chính của nghi lễ Phật giáo.)Gã sai vặt từ khi bước vào đã cảm thấy trong điện cổ âm u, nhịn không được nói: “Có lẽ đã từng xảy ra án mạng, thiếu gia, chúng ta mau đi thôi.”
Trên cửa có hoa văn chạm rỗng, Giang Bình nhìn vào bên trong, chỉ thấy trên tường ngũ sắc sặc sỡ, là một bích họa. Hắn lập tức không chút do dự đẩy cửa bước vào.
Gã sai vặt kêu lên: “Thiếu gia, giấy niêm phong này không thể xé được!”
Giang Bình thản nhiên nói: “Ai bảo là ta xé, rõ ràng gió thổi bay.”
Hôm nay thời tiết oi bức, căn bản không có gió, hắn nói xong câu đó, gió mát chợt nổi lên, lá cây xào xạc, ngựa sắt dưới mái hiên kêu leng keng.
Gã sai vặt sởn tóc gáy, sợ đến tái mặt, gần như khẩn cầu nói: “Thiếu gia, chúng ta mau đi thôi, nơi này tràn ngập tà đạo!”
Giang Bình đã vào trong điện: “Ngươi sợ thì về trước đi, để đèn lại.”
Gã sai vặt nào dám để hắn lại một mình, nơm nớp lo sợ canh giữ ở ngoài cửa, chợt cảm thấy lạnh toát, a một tiếng giật thót.
Giang Bình xoay người nhìn y: “Làm sao vậy? Gặp quỷ à?”
Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đất, gã sai vặt sờ gáy, ngượng ngùng nói: “Không có gì, trời mưa rồi.”
Ánh sáng hồng ban nãy đã biến mất, bầu trời tối đen, gã sai vặt thắp đèn lồ ng, đi tới cạnh Giang Bình, lẩm bẩm: “Cơn mưa này đến quá bất chợt, rất kỳ quái.”
Giang Bình chắp tay sau lưng ngửa đầu nhìn bích họa, thản nhiên nói: “Trong chùa thưởng họa, tiếng mưa rơi làm bạn, tốt như vậy mà ngươi lại cảm thấy kỳ quái, thật là gỗ mục không thể điêu khắc.”
Bích họa cao hơn một trượng, dài chừng mười trượng, vẽ thần nữ đang tán hoa.
Tất cả các nữ tử cưỡi mây trong sương mù, tay áo bồng bềnh, dải lụa rực rỡ màu sắc vờn quanh, đan xen có quy luật.
Tư thế mỗi người khác nhau, có người cầm lẵng hoa, có người cầm hoa mỉm cười, có người ôm đàn tỳ bà, nhìn quanh sóng nước, thần thái bay bổng, sống động như thật.
Giang Bình trước nay thích di tích cổ xưa, hắn chăm chú nhìn, còn gật đầu ngưỡng mộ tán thưởng.
Gã sai vặt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, e sợ đứng một góc, chỉ sợ trên xà nhà có thứ gì đó nhảy ra. Ngoài điện mưa to gió lớn, tối đen như mực, chợt thấy một nữ tử xách đèn lồ ng vội vàng tiến đến.
Đèn lồ ng đã bị mưa làm ướt, cả người nàng cũng ướt sũng, mái tóc đen nhánh hỗn loạn dính vào mặt, áo sam màu trúc dán sát da thịt, váy màu xanh nhạt lộ ra đường nét đôi chân thon dài, cả người như nắm cây thủy sinh vừa mới vớt lên, mảnh khảnh yểu điệu, thướt tha lả lướt.
Nàng đưa mắt nhìn hai nam nhân trong điện, sau đó đứng yên, mặt đỏ bừng.
Gã sai vặt ngơ ngác nhìn nàng, quên cả lảng tránh, thấy nàng quả thật rất xinh đẹp, ngoại trừ thiếu phu nhân thì y chưa thấy nữ tử nào đẹp hơn nàng. Nhưng ngày thường không được nhìn thẳng thiếu phu nhân, càng không dám nhìn, cũng dễ gì thấy được nàng trong bộ dạng ướt đẫm thế này.
Ánh mắt y nóng lên, nữ nhân quẫn bách sợ hãi lùi về sau vài bước, xoay người ra cửa điện, đứng ở dưới hiên. Gã sai vặt hoàn hồn lại, dưới thân đã sớm có phản ứng, gọi một tiếng thiếu gia, hướng môi ra phía cửa.
Giang Bình lúc này mới phát hiện có nữ nhân, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi, nói với gã sai vặt: “Cởi áo ngoài ra.”
Gã sai vặt mặc bộ áo Thanh La, cởi ra xong Giang Bình cầm trong tay, đi ra cửa điện, nói: “Cô nương, bên ngoài trời lạnh, phủ thêm y phục vào đi. Chúng ta là thương nhân đi ngang qua nơi này, khi tạnh mưa sẽ rời đi.”
Nữ tử đưa ánh mắt nhút nhát sợ sệt đánh giá hắn, duỗi tay tiếp nhận y phục, bao bọc thân người che đi cảnh xuân, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi cúi đầu đi vào.
Giang Bình và gã sai vặt đứng dưới mái hiên, không đi vào nữa.
Cổ tháp hoang vu, đêm mưa yên tĩnh, mỹ nữ ướt đẫm, đây chính là đề thi mà Thanh Chi và Lữ Đại đặt ra cho hắn. Thanh Chi ngồi ở trong điện tò mò nhìn chăm chú bóng dáng Giang Bình, nghĩ hắn thật sự không động lòng sao?
Tiểu Hỉ Thước đứng ở đầu cành quan sát lang quân của mình, sợ hắn không chịu nổi cám dỗ, làm cho nàng mất mặt trước mặt Thanh Chi.
Giang Bình mới xem được một nửa bích họa, giống như ‘đang âu yếm’ thì bị người ta cắt ngang, cực kỳ khó chịu. Lúc này hắn cảm thấy cơn mưa này thực sự không hay, ước gì ngừng ngay tức thì, để cô nương kia đi rồi, hắn mới có thể tiếp tục xem tranh.
Gã sai vặt nhìn Thanh Chi trong điện, dục vọng bừng bừng, nói: “Thiếu gia, ngài nghĩ cô nương này là ai?”
Giang Bình liếc nhìn y, lạnh lùng nói: “Bèo nước gặp nhau, ngươi quản nàng là ai làm gì.”
Gã sai vặt muốn dụ dỗ hắn làm chuyện gì đó với cô nương kia, để y cũng được nếm chút nước canh, vừa nói khỏi miệng bị cắt đứt, không dám nói tiếp nữa. Có thể thấy những đệ tử bị xúi giục làm xằng làm bậy kia phần lớn cũng là tâm tư bất chính, mới để cho tiểu nhân bên cạnh có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Lữ Đại với Thanh Chi giao hẹn, khảo nghiệm này chỉ kéo dài một nén nhang. Ngoại trừ Giang Bình, không ai biết trong một nén nhang này sẽ phát sinh chuyện gì, bởi vì mọi thứ phụ thuộc vào sự lựa chọn của hắn.
Nhìn Giang Bình di chuyển từng bước chân, Lữ Đại đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Dù sao hắn cũng không phải là Lữ Minh Hồ, hắn chỉ là một phàm nhân bình thường, có thất tình lục dục, khó có thể khống chế.
Giống như đã trôi qua thật lâu, mưa cũng đã tạnh, Thanh Chi đi ra, mượn lửa đốt đèn lồ ng của họ, nhìn Giang Bình rồi chậm rãi nói khẽ: “Công tử, Hàn gia ở gần đây, thế nhưng đã trễ thế này ta sợ trên đường gặp kẻ xấu, ngài tiễn ta một đoạn được không?”
Hai mắt gã sai vặt sáng lên, hận không thể thay Giang Bình đồng ý. Giang Bình do dự một lát, dù sao cũng không tiện từ chối, mỉm cười nói: “Cô nương đã yên tâm với bọn ta, bọn ta cũng nên tiễn cô nương mới phải.”
Trái tim vừa yên ổn của Lữ Đại lại treo lơ lửng, theo bọn họ ra hỏi chùa Bàn Nhược, bay đến một ngõ nhỏ cách đó không xa, Thanh Chi dừng bước, cởi áo Thanh La trả lại cho gã sai vặt, nói với Giang Bình: “Công tử, phía trước là hàn xá*, vào uống chén trà đi.”
(*hàn xá: dùng để chỉ chỗ ở của mình.)Trong mắt nàng hiện lên tình ý, ai cũng có thể nhìn ra được, Giang Bình kiên quyết nói: “Đa tạ ý tốt của cô nương, chúng ta còn có việc, không quấy rầy nữa.”
Gã sai vặt thở dài, Giang Bình chắp tay cáo từ, nhanh chóng xoay người về chùa Bàn Nhược xem tranh.
Thanh Chi thấy hắn không chút lưu luyến, bỏ đi như vội dập lửa, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Tiểu Hỉ Thước suýt nữa cười thành tiếng, dừng ở đỉnh đầu nàng, vui vẻ nhìn bóng lưng Giang Bình đi xa, nói: “Được rồi, ta đã nói hắn sẽ không phụ ta! Ngươi thua rồi, mau đến Hà Phi mua rượu cho ta.”
Rượu Hà Phi chỉ có thể mua được ở Hải Thị, giá cả cao ngất ngưởng, là tiền cá cược mà hai con chim nhỏ đã định ra.
Thanh Chi không lên tiếng, Tiểu Hỉ Thước dùng móng vuốt nhỏ kéo tóc của nàng ấy, nói: “Ngươi đừng có mà quỵt nợ, ngươi có tiền nuôi trai lơ, chẳng lẽ không có tiền mua rượu cho ta sao?” Vừa cúi đầu thì nhìn thấy mặt Thanh Chi toàn là nước mắt.
Lữ Đại vội vàng hóa thành hình người, lấy khăn tay cho nàng ấy: “Khóc gì chứ? Nếu ngươi thật sự không có tiền thì mua một chút rượu khác cũng được, ta cũng đâu có ép ngươi.”
Thanh Chi giơ tay áo che mặt, nghẹn ngào nói: “Kỳ thật không phải ta trốn ra ngoài đào hôn.”