Thước Kiều Tiên

Chương 28

Nghe lời nàng nói, Thanh Chi trợn mắt há mồm kinh hãi, Lữ Đại sợ nét mặt của Thanh Chi làm Tiểu Hoa Hành nghi ngờ, bèn che nàng ấy ở phía sau mình, truyền âm bí mật nói: “Tiêu Hoa Hành không dễ đối phó, Lục Hiểu Phù có lẽ còn đang ở đây, ta dùng người giấy yểm hộ ngươi, ngươi đến Trường Nhạc Cung tìm Minh Hồ đi!”

Thanh Chi: “Họa này do ta mà ra, ngươi đi đi, ta yểm hộ ngươi!”

Lữ Đại nói: “Chính vì do ngươi cho nên mới để ngươi đi trước, ngươi đi rồi, bọn hắn sẽ dừng tay thôi.”

Thanh Chi đương nhiên hiểu điều này, nhưng không yên lòng để nàng lại một mình, khăng khăng nói nàng rời đi trước.

Lữ Đại nói: “Đừng chậm trễ nữa, bọn họ tưởng ta là lô đỉnh của Minh Hồ thì không dám làm gì đâu. Ta đếm tới ba, ngươi đi đi!”

So với linh sủng, lô đỉnh với chủ nhân còn có quan hệ xác th1t, cho nên trọng lượng nặng hơn rất nhiều. Lữ Minh Hồ tuy lãnh đạm lạnh lùng, nhưng cũng là nam nhân, giết lô đỉnh của y, lại còn là lô đỉnh duy nhất, y chắc chắn sẽ không để yên.

Tiêu Hoa Hành nắm chặt chuôi kiếm, nhíu mày cân nhắc lợi hay hại, tiến hay lùi, hắn không thể đưa ra quyết định chắc chắn.

Thanh Chi nhìn ra hắn đã bắt đầu từ bỏ suy nghĩ kia, cắn răng, nói: “Được!”

Một, hai, ba! Nàng ấy ẩn nấp thân hình, đồng thời biến thành gió rời đi, Lữ Đại lấy một người giấy biến thành hình dáng của nàng ấy. Lần này động tác phối hợp chặt chẽ, Tiêu Hoa Hành không hề hay biết, vẫn đang do dự.

Lục Hiểu Phù ngự kiếm đứng trên mây, lạnh lùng nhìn Lữ Đại trong kết giới màu đỏ ở phía dưới. Nàng ta còn nhớ rõ Chu Tước Phướn này, là nàng ta dẫn theo Lữ Minh Hồ đến Thần Binh Sơn Trang tìm cữu cữu mua.

Lúc ấy nàng ta hỏi: “Minh Hồ sư huynh, Chu Tước Phướn này huynh muốn tặng cho ai?”

Lữ Minh Hồ nói: “Một tiểu cô nương.”

“Nàng là người trong lòng của huynh sao?”

Lữ Minh Hồ không trả lời, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng đã đi xa. Coi như không phải là người trong lòng, nhưng sự quan tâm của y dành cho Lữ Đại khiến Lục Hiểu Phù vô cùng ghen tị. Chỉ là một con linh sủng có pháp lực thấp kém, xuất thân thấp hèn, ngày thường không biết đã nịnh nọt mời sủng thế nào mới khiến hắn nhớ thương đến vậy.

Lục Hiểu Phù tới gần Lữ Đại, nói: “Ngươi quả nhiên là lô đỉnh của Minh Hồ?”

Giọng nói của nàng ta bình thản, nhưng sự lạnh lẽo trong ánh mắt lại gần như xuyên thủng kết giới, chọc ra mười bảy mười tám lỗ máu trên người Lữ Đại.

Tâm ý nàng ta dành cho Lữ Minh Hồ đã quá rõ ràng, lại không khó nhìn ra nàng ta là một nữ tử rất hay ghen tị. Lúc này Thanh Chi đã đi xa, Lữ Đại không phải là đối thủ của nàng ta và Tiêu Hoa Hành, cách sáng suốt nhất là phủ nhận, cầu xin tha thứ.

Nhưng tục ngữ có câu nói rất hay, không ăn màn thầu không tranh khẩu khí, nàng thân là một con Tiểu Hỉ Thước, ngoại trừ khẩu khí này ra thì còn có thứ gì có thể giáp mặt tranh giành với nữ nhi của chưởng môn Thục Sơn đây?

Vì vậy, nàng đã đưa ra một quyết định cực kỳ ngu ngốc trong mắt người khác, đó là nhận cái hư danh lô đỉnh của Lục Minh Hồ!

“Cô nương không tin à?” Lữ Đại khẽ nháy mắt, hơi nhíu mày, khổ não nói: “Chuyện này bảo ta chứng minh thế nào đây? Cho dù ta nói cho ngươi biết Minh Hồ có đặc điểm gì, ngươi cũng đâu có cách nào nghiệm chứng đúng không?”

Sắc mặt Lục Hiểu Phù tái xanh, trong mắt đầy lửa giận thiêu đốt, nàng ta nhếch khóe môi, ý cười lại rất lạnh, từng chữ rít ra từ kẽ răng: “Yêu nghiệt không biết sống chết.”

Nói xong chữ cuối cùng, kiếm quang Hồng Mai Ánh Tuyết dưới chân nàng ta tăng vọt, trong chớp mắt xông lên phá tan kết giới. Binh khí mà Doãn Bá Hùng chế tạo cho chất nữ đương nhiên sẽ mạnh hơn binh khí bán cho người khác, Chu Tước Phướn bị đánh gãy, kiếm quang của Lữ Đại lóe lên xung quanh để bảo vệ nàng, nàng xoay người trên không và nhảy ra ngoài.

Lục Hiểu Phù giống như một tia chớp màu đỏ, đuổi kịp rồi đánh một chưởng vào ngực nàng. Lữ Đại ngã xuống đất, tạo thành một cái hố nông hình người, vùng ngực đau nhức đến nỗi cảm giác đau ở những chỗ khác như biến mất, mùi máu tanh thoang thoảng, trước mắt chỉ còn một màu đen, nàng hôn mê bất tỉnh.

“Thanh Chi” cũng ngã xuống đất, biến thành người giấy.

Lục Hiểu Phù nhanh chóng đáp đất, Hồng Mai Ánh Tuyết trong tay chỉ vào ấn đường của Lữ Đại, chỉ cần hạ xuống nhát kiếm này, nàng sẽ hồn phi phách tán.

Tiêu Hoa Hành tiến lên khuyên can: “Sư tỷ, chim bói cá vàng kia đã chạy rồi, tỷ giết nàng ta chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức, vẫn nên thôi đi.”

Lục Hiểu Phù suy nghĩ một lát, nảy ra chủ ý có thể trút giận, nàng ta thu kiếm vào vỏ, nói: “Đưa nàng đến Lệ Xuân Viện ở Hải Thị, giao cho một người gọi là Lão Hoắc.”



Thuyền tranh phi nước đại trên biển mây, bầu trời trong xanh như ngọc, cờ đỏ tươi tung bay trong gió, Cửu Đầu Trùng màu vàng phía trên gật gù đắc ý, giống như sống lại.

Bên trên mạn thuyền có một chiếc ghế mây, một gã nam tử mập mạp đang nằm trên đó. Hắn mặc hoa phục, bàn tay đeo bốn chiếc nhẫn bảo thạch đang bưng một chén nước phát sáng, trong chén là loại rượu nho thượng hạng.

Thị nữ đi đến bên cạnh hắn, hành lễ rồi nói: “Hoắc tổng quản, vị cô nương kia đã tỉnh.”

Hoắc Chi uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi xuống bậc thang, tiến đến gian phòng thứ nhất bên tay trái.

Lữ Đại nhìn thấy hắn thì lắp bắp kinh hãi, nói: “Ngươi là thủ hạ của Tiết thành chủ?”

Hoắc Chi khẽ gật đầu, nói: “Làm sao cô nương biết được thân phận của ta?”

Lữ Đại nói: “Ta từng gặp ngươi ở cửa Lệ Xuân viện, Thanh Chi nói ngươi đến chọn lô đỉnh thay Tiết thành chủ, sao ta lại ở chỗ này cùng ngươi?”

Hoắc Chi nói: “Là một đạo trưởng bán ngươi cho ta, ta đang muốn mang ngươi trở về gặp thành chủ.”

Bỗng nhiên Lữ Đại hiểu ra ý đồ của Lục Hiểu Phù, thay vì giết nàng thì nàng ta lại khiến Lữ Minh Hồ ghét bỏ nàng, nữ nhân này cũng đủ ác độc!

“Ta không thể làm lô đỉnh của thành chủ các ngươi, ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền mua ta, ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Hoắc Chi cười tủm tỉm nói: “Cô nương có chân khí thiên tiên, là lô đỉnh tốt khó có được, ta cũng không thể để ngươi đi được. Ngươi cũng chớ sợ, thành chủ chúng ta thấy ngươi thì chắc hẳn sẽ rất vui vẻ. Ngươi cứ hầu hạ ngài ấy thật tốt, tương lai sẽ có phúc hưởng.”

Lữ Đại thấy thái độ này của hắn thì muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện không thể dùng được pháp lực, vẻ mặt có chút bối rối.

Hoắc Chi nói: “Cô nương bị thương không nhẹ, ta mới gọi người đút thuốc cho ngươi uống, phải tịnh dưỡng một thời gian. Chẳng mấy chốc đã đến Hành Lạc Thành rồi, cô nương an tâm đừng nôn nóng.” Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lữ Đại đảo mắt, nói: “Đứng lại, ngươi có biết ta là ai không?”

Hoắc Chi thực sự dừng lại, quay đầu nhìn nàng, cười nói: “Ngươi là Hỉ Thước tinh của Lư Sơn Trường Nhạc Cung, là linh sủng của Lữ Minh Hồ.”

Lữ Đại hừ lạnh một tiếng: “Đây cũng chỉ là ngụy trang, thật ra ta là nữ nhi ngoài giá thú của Tử Nguyên Chân Nhân và một con Hỉ Thước tinh. Hắn thân là chưởng giáo, thanh danh quan trọng, không muốn nhận ta, cho nên mới để đồ đệ chăm sóc ta. Bằng không, tại sao ta lại mang họ Lữ? Tại sao Lữ Minh Hồ lại nuôi một con Tiểu Hỉ Thước làm linh sủng?”

Tử Nguyên Chân Nhân đang là cao thủ đạo môn số một số hai, nữ nhi ngoài giá thú của lão ấy tất nhiên sẽ quý giá hơn lô đỉnh của Lữ Minh Hồ nhiều, vì vậy cho dù là thành chủ của Hành Lạc Thành thì cũng sẽ có chút đắn đo.

Tử Nguyên Chân Nhân không gần nữ sắc, đương nhiên sẽ không tùy tiện lòi ra nữ nhi ngoài giá thú, nhưng dạng người như Lữ Minh Hồ, nuôi một con Hỉ Thước làm linh sủng, vốn là kiện chuyện rất kỳ quái, nàng nói như vậy, đúng là  hợp tình hợp lý.

Hoắc Chi ngẫm nghĩ, nửa tin nửa ngờ nói: “Nếu là như thế, ta sẽ bẩm báo với thành chủ, để hắn quyết định cô nương đi hay ở.”

Hành Lạc Thành nằm trên thảo nguyên Đại Mạc, gió thổi vào mặt cuốn theo những hạt cát, bầu trời phía xa được bao phủ trong cỏ xanh, chập chùng như sóng, phong cảnh khác hẳn với vùng sông nước Giang Nam.

Kết giới rộng lớn bao phủ cả tòa thành, cho dù một con ruồi thì cũng phải có bùa thông hành mới đi vào được.

Trên dưới Hành Lạc Thành có cuộc sống sung túc, kiến trúc bên trong thành hầu như đều cao lớn và đẹp đẽ, nhóm yêu tinh nào cũng đeo vàng đeo bạc, trên người dát tơ lụa, khắp nơi thoang thoảng mùi rượu và ca hát nhảy múa, khung cảnh phồn vinh thịnh vượng.

Đám người Hoắc Chi đổi xe ngựa ở ngoài cửa thành, đi tới phố dài, Lữ Đại tò mò vén màn xe nhìn ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng hét the thé của nữ tử vang lên từ phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy một nam một nữ đang phi nước đại trên con ngựa đỏ rực.

Nam tử có làn da ngăm đen, cường tráng như trâu, dùng áo choàng gấm che chắn nữ tử vào lòng. Nữ tử mặt như hoa đào, thở hổn hển không ngừng, lại vừa cười vừa khóc nói: “Ca ca tha cho ta đi!”

Bọn họ lướt qua bên cạnh xe, áo choàng vén lên một góc, Lữ Đại trông thấy bọn họ đang làm chuyện kia thì không khỏi líu lưỡi, cảm thấy cách sống nơi đây cũng thật quá táo bạo.

Xe ngựa dừng trước cửa cung, Hoắc Chi dẫn Lữ Đại đi gặp thành chủ. Thủ vệ trong cung uy nghiêm, cấm chế trùng trùng điệp điệp, đi đến bên ngoài Ngọc Lộ Điện, Hoắc Chi bảo Lữ Đại đứng chờ, còn hắn đi vào bẩm báo.

Tiết Tùy Châu mặc cẩm tú đạo bào nằm dài trên giường, chín cái cổ dài nhỏ phủ đầy vảy, chín cái đầu nhìn như thằn lằn, ba cái nhắm mắt lại đang ngủ, ba cái thè lưỡi uống rượu, hai cái canh gác hết nhìn đông tới nhìn tây, một cái chuyên tâm đọc sách.

Hoắc Chi vừa vào điện, y đã nhìn thấy: “Hoắc Chi, ngươi trở về rồi à, lần này có mặt hàng nào tốt không?”

Hoắc Chi tiến lên hành lễ, báo rõ chuyện của Lữ Đại.

Tiết Tùy Châu vui mừng khôn xiết, ba cái đầu đang ngủ cũng tỉnh lại, luôn miệng nói: “Nhanh cho nàng vào đi, để ta xem nàng trông thế nào!”

Lữ Đại đi vào trong điện, thấy chín cái đầu của y ngẩng lên, chín đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào mình, khuôn mặt nàng tái đi vì sợ hãi, đứng đó không dám bước tới, cũng không hành lễ.

Tiết Tùy Châu cười nói: “Ta đáng sợ lắm sao?”

Lữ Đại khẽ gật đầu, Tiết Tùy Châu co cổ rụt lại, chín cái đầu biến thành một cái đầu người, là một thiếu niên môi hồng răng trắng, đứng lên đi đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói: “Bây giờ thì thế nào?”

Mặc dù vẫn là một d@m tặc, nhưng thiếu niên này dù sao nhìn cũng thuận mắt hơn Cửu Đầu Trùng, Lữ Đại không còn sợ hãi như lúc nãy, tỏ ra dáng vẻ nữ nhi ngoài giá thú của Tử Nguyên Chân Nhân, nói: “Ngài mau thả ta về đi, nếu không cha ta sẽ không bỏ qua đâu.”

Tiết Tùy Châu nói: “Nếu nàng thật sự là nữ nhi của Tử Nguyên Chân Nhân, ta cưới nàng chẳng phải là chuyện tốt có lợi cho Yêu giới và đạo môn chung sống hoà bình sao?”

Lữ Đại cười khẩy nói: “Ai muốn gả cho một tên d@m tặc như ngài chứ, cha ta cũng sẽ không đồng ý!”

Tiết Tùy Châu khoát tay áo, người ở trong điện đều phải lui ra, Lữ Đại nghĩ chắc y muốn cậy mạnh, bèn quơ lấy một cái bình hoa trên kệ bên cạnh, lui lại mấy bước chỉ vào y nói: “Ngài đừng qua đây!”

Tiết Tùy Châu cười cười, thân hình lóe lên, bắt được cổ tay của nàng, cướp lấy bình hoa rồi ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Nói cho nàng biết một bí mật, kỳ thật ra ta không phải là Tiết Tùy Châu.”

Lữ Đại giãy giụa nói: “Vậy ngài là ai?”

Y nói: “Ta là Tiết Kinh Ngọc, Tiết Tùy Châu là ca ca sinh đôi của ta, mỗi lần hắn muốn đi ra ngoài đều bảo ta giả dạng thành hắn để ở lại trong thành, tránh cho kẻ địch thừa cơ vào thành.”

Lữ Đại kinh ngạc mở to hai mắt: “Ngài nói chuyện này với ta làm gì?”

Tiết Kinh Ngọc vuốt v e khuôn mặt trắng bệch đến trong suốt của nàng, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ta rất thích nàng, đương nhiên muốn cho nàng biết ta là ai. Ta không đa tình giống ca ca, nàng nếu gả cho ta, ta sẽ đối tốt với nàng.”

Bất luận y là Tiết Tùy Châu hay là Tiết Kinh Ngọc, Lữ Đại đương nhiên biết y nói như vậy chỉ là muốn dụ dỗ nàng đồng ý làm lô đỉnh của y. Nàng tỏ ra sửng tốt, xấu hổ cúi đầu nói: “Nếu Nhị thành chủ thật sự có lòng thì hãy chờ ta trở về bẩm báo với phụ thân, sau đó ngài tới cầu thân có lẽ sẽ tốt hơn chăng?”

Tiết Kinh Ngọc khẽ chớp mắt, càng ôm nàng chặt hơn: “Lỡ như để nàng về rồi lại đổi ý thì ta rất buồn lòng, hay là chúng ta động phòng hoa chúc trước đi, sau đó sắp xếp mấy cái nghi lễ phức tạp kia sau.”

Trong lòng Lữ Đại cười khẩy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện cầu thân có thể nói sau, nhưng có một chuyện nếu ngài không đồng ý với ta thì ta có chết cũng không làm phu thê với ngài.”

Tiết Kinh Ngọc hỏi: “Chuyện gì?”

Lữ Đại nói: “Từ nhỏ ta đã thề muốn gả cho trượng phu có pháp lực cao cường, ta vẫn chưa biết pháp lực của ngài cao hay thấp, hiện tại ta lại đang bị thương, chờ vết thương lành rồi chúng ta sẽ luận võ, nếu ngài thắng thì ta sẽ gả cho ngài.”

Tiết Kinh Ngọc bật cười: “Chuyện này mà còn cần so tài sao? Nàng là Hỉ Thước tinh nho nhỏ, thiên tư có hạn, cho dù đã tu luyện năm trăm năm thì cũng không phải là đối thủ của ta.”

Lữ Đại kiên trì muốn so tài, Tiết Kinh Ngọc cũng muốn để nàng tâm phục khẩu phục, bèn đồng ý. Dùng xong bữa tối, Tiết Kinh Ngọc tự mình đưa nàng đến Kim Phong Các để nghỉ ngơi, cũng không làm gì cả, chỉ nói chuyện một lát rồi rời đi.

Cửu Đầu Trùng này tu vi cao hơn Lữ Đại rất nhiều, luận võ là chắc chắn không thắng được, nàng chỉ là muốn kéo dài thời gian, chờ Lữ Minh Hồ tới cứu nàng.

Nhưng cách xa ngàn dặm, kết giới trùng điệp, Lữ Minh Hồ có thể tìm tới nơi này không? Coi như y có tới thì thái độ của Hành Lạc Thành với đạo môn cũng không tốt. Nàng tự tiện thành thân với Giang Bình đã đành, còn lấy kiếm phù của Tử Nguyên Chân Nhân để đối phó y, một Tiểu Hỉ Thước không có lương tâm như thế, y sẽ bất chấp nguy hiểm tới cứu nàng sao?

Lữ Đại mặc nguyên y phục nằm trên giường, không dám ngủ cũng ngủ không được, lật qua lật lại hồi lâu, càng nghĩ càng thấy hi vọng xa vời, trong lòng chua xót, giàn dụa nước mắt.

Tuy nàng không phải nữ tử phàm nhân, không quan tâm đ ến tam trinh cửu liệt gì đó, nhưng nàng cũng không muốn làm công cụ tu luyện cho người khác. Lục Hiểu Phù đáng chết, mọi chuyện bây giờ đều là do nàng ta sắp xếp, sau này có cơ hội, nàng nhất định phải tìm nàng ta đòi lại món nợ này!

Lữ Đại nghiến răng nghiến lợi, đấm một cái mạnh vào ngực, lại nghĩ nếu mình thật là nữ nhi ngoài giá thú của Tử Nguyên Chân Nhân, hay là có tu vi như Lữ Minh Hồ, Lục Hiểu Phù còn dám bắt nạt nàng sao?

Nói cho cùng, đều do mình xuất thân thấp kém, lại không có bản lĩnh.

Nàng đưa tay lau nước mắt, chợt thấy trên tường có một ánh sáng bạc, hiện ra một pháp trận phức tạp. Pháp trận này có mấy tầng, ở giữa âm dương qua lại, xung quanh là phù văn lưu chuyển đan xen làm người ta hoa cả mắt, rồi nàng chợt thấy một bóng dáng cao lớn bước ra từ pháp trận.
Bình Luận (0)
Comment