Thước Kiều Tiên

Chương 38

Biết Tề đại phu đã quay trở lại, Giang Bình và Nghiêm Bằng đưa Quế Nương đi khám bệnh.

Ba người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, khi trở về sắc mặt Nghiêm Bằng trầm trọng, vẻ mặt Giang Bình cũng phiền muộn, Quế Nương nhìn bọn họ, dường như có chút băn khoăn, nói: “Sống chết có số, phú quý tại trời. Số phận muội đã như thế, hai vị ca ca cũng đừng buồn khổ vì muội. Từ nhỏ muội đã được phụ thân mẫu thân thương yêu, có ca ca tỷ tỷ chăm sóc, không lo cơm ăn áo mặc, không phải lao động chân tay, so với những nữ nhi nghèo khổ thì đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Dù cho thời gian không còn nhiều, muội cũng đã rất thỏa mãn rồi.”

Giang Bình thở dài nói: “Biểu muội, muội là người bệnh nhưng lại an ủi ngược bọn ta. Muội cũng đừng tuyệt vọng, trong thiên hạ có rất nhiều danh y, chỗ này khám không được thì chúng ta lại tìm nơi khác, nhà chúng ta không thiếu chút tiền ấy.”

Nghiêm Bằng nói: “Biểu đệ nói đúng, ta thấy Tề đại phu này cũng không giỏi giang gì, đợi ca ca hỏi thăm thử xem, nhất định có cách chữa khỏi bệnh cho muội.”

Quế Nương cười gật đầu, Lữ Đại nhìn thấy cảnh này, trong lòng hiểu rõ, cũng không hỏi Tề đại phu nói như thế nào. Nàng biết trong yêu giới có một vị danh y có thể hồi sinh người chết từ chính thân xác của họ, tên là Câu Thuật, hiệu Hồi Xuân Thủ.

Câu Thuật chữa bệnh không thu phí bằng bạc, mà là tu vi. Thu bao nhiêu tu vi còn tùy vào tình hình người bệnh.

Thanh Chi nói nàng ấy có một biểu tỷ có quan hệ tốt với một mỹ nam tử gọi là Xuân Ca. Hơn mười năm trước, Xuân Ca gây sự ở sòng bạc Hải thị nên bị người ta rót độc dược, biến thành người câm điếc. Biểu tỷ kia mang hắn đến Thiên Sơn tìm Câu Thuật trị liệu, Câu Thuật xem xét, nói hắn có một cách giúp Xuân Ca khỏi hẳn, nhưng đổi lại lấy tu vi hai trăm năm. Tu vi này không thể cướp, không thể trộm, mà phải cam tâm tình nguyện cho đi.

Tu vi của Xuân Ca chỉ có hơn một trăm năm, cũng không có bằng hữu thân nhân khác có thể cho hắn tu vi hai trăm năm, do dự hồi lâu, dù sao cũng không nỡ.

Vì thế cho đến nay Xuân Ca vẫn là một người câm.

Bệnh tình của Quế Nương nghiêm trọng hơn Xuân Ca nhiều, cái giá này không phải phàm nhân có thể trả được, bởi vậy nói cho bọn họ cũng vô dụng.

Ban đêm hai người nằm trên giường, Giang Bình còn sầu não nói: “Biểu muội là một nữ tử hiểu chuyện, sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, ông trời lại để cho nàng mang theo bệnh nan y đi tới nhân gian, đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.”

Lữ Đại cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng tu vi của nàng không đủ để chữa bệnh cho Quế Nương, cho dù đủ thì nàng cũng không nỡ.



Cái chết đối với một nữ tử đang có thanh xuân tươi đẹp là một chuyện cực kỳ tàn nhẫn và đáng sợ. Mặc dù đã sớm biết mình mang bệnh nan y, có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng vẫn không có cách nào thích ứng với nỗi sợ này.

Hai tay gầy gò tái nhợt của Quế Nương nắm chặt chăn, mở to đôi mắt như bị sương mù dày đặc bao phủ, nước mắt không ngừng chảy ra nơi khóe mắt, thấm ướt gối đầu.

Nghe nói sau khi người chết hồn sẽ về địa phủ, đến điện Diêm Vương, Diêm Vương xem xét thiện ác khi còn sống, phán vào lục đạo luân hồi. Nàng tự nhận mình chưa từng làm chuyện xấu, thường xuyên bố thí cho người nghèo, cũng coi như thương người nghèo, nếu Diêm Vương công bằng, hẳn sẽ cho nàng đầu thai vào nhà tốt. Thế nhưng kiếp sau của nàng cho dù có sống tốt hơn nữa thì cũng không liên quan gì đến nàng kiếp này.

Nàng mới mười sáu tuổi, Tề đại phu nói tim của nàng sợ là không chống đỡ nổi một năm. Kiếp này xem như đã định nàng không được nếm trải hương vị hạnh phúc của nhân gian. Nếu đã như thế, cớ sao ông trời còn cho nàng một hình hài xinh đẹp, để bây giờ càng thêm u sầu?

Khóc hồi lâu, Quế Nương ngủ thiếp đi, mí mắt sưng đỏ, trên hàng lông mi cong dày còn đọng lại những giọt nước mắt.

Sau tấm bình phong xuất hiện một bóng người, chính là Bạch Diệc Nan. Y lặng lẽ đi tới bên giường, nhìn nàng đầy thương tiếc, trong mắt ẩn chứa sự chua xót.

Kiếp trước nàng không tên là Quế Nương mà là Thấm Bích, là một tiểu nha hoàn của một hộ phủ.

Khi y tìm được nàng, nàng đã lập gia đình, chồng nàng là một thương nhân eo quấn bạc triệu, vô cùng sủng ái nàng. Vốn định cứ thế quên đi, nhưng khi nhìn nàng và trượng phu ân ái triền miên, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia nhưng lại cười quyến rũ với người khác, trái tim y giống như bị kim đâm, trong mắt có thể phun ra lửa.

Đêm đó trượng phu nàng ra ngoài hơn một tháng mới về nhà, ôm nàng vào trong ngực, vừa uống rượu vừa quấn quýt thể xác. Ánh mắt của nàng rất đỗi dịu dàng, lại vô cùng quen thuộc, tựa như ánh mắt nhìn y kiếp trước.

Bạch Diệc Nan rốt cuộc không nhịn được nữa, hóa thành gió bắt nàng đi.

“Ta tên Bạch Diệc Nan, là một con bạch sáp trùng tinh, ba trăm năm trước nàng là tỳ nữ của một hộ gia đình ở Biện Lương Đông Kinh. Tiết Nguyên tiêu nàng chọn một ngọn đèn cá chép, cùng tiểu thư đến Càn Minh Tự ngắm đèn. Đèn của các nàng bị gió thổi tắt, nàng không mang theo tấu chương, bên cạnh có rất nhiều người, nàng lại đi tới nói với ta: “Công tử, ta có thể mượn lửa không?”

“Nàng mặc áo dài màu lam, mặt còn đỏ hơn đèn cá chép, đôi mắt vừa đen vừa sáng, ta nghĩ tiểu nha đầu này nhìn còn thanh tú hơn cả tiểu thư. Vài ngày sau, ta đến nhà kia thăm nàng, nàng đang giặt quần áo trong sân. Trời lạnh nhưng nàng phải giặt ba chậu quần áo, ngón tay lạnh buốt như củ cà rốt. Ta nói: Đừng giặt nữa, đi theo ta.”

“Nàng hoảng sợ, quay đầu lại nhìn ta, đôi mắt trợn tròn, mặt còn đỏ hơn cả lúc mượn ánh lửa, hồi lâu mới hỏi: Ngài là ai?”

“Ta nói: Ta là yêu quái trong núi, nàng có nguyện ý làm phu nhân của ta không? Nàng không hề sợ hãi, cứ thế gả cho ta. Làm phu thê mười năm, ta và nàng tình cảm thắm thiết, chỉ là  phàm nhân tuổi thọ ngắn, cuối cùng không tránh khỏi âm dương cách biệt. Nàng nói muốn đời đời kiếp làm phu thê với ta, cho nên ta đã tìm nàng từ kiếp này sang kiếp khác, đây đã là kiếp thứ sáu.”

Thấm Bích bị y nhốt ở trong sơn động, nghe y kể đi kể lại câu chuyện tình kiếp trước, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: “Nhưng ta đã không còn nhớ những chuyện này, kiếp này ta đã có trượng phu, hắn đối xử với ta rất tốt, ta cũng rất thích hắn, ngài buông tha cho ta được không?”

Lời này giống như một con dao găm đâm thật sâu vào trái tim Bạch Diệc Nan. Sáu trăm năm tu luyện yêu nhưng trái tim cũng là máu thịt, cũng biết thế nào là đau, cũng sẽ chảy máu.

Nàng uống canh Mạnh Bà, quên hết chuyện cũ trước kia, y lại cố chấp nhớ kỹ mọi chuyện.

Ba trăm năm trước, lúc nàng hấp hối đã kéo lấy ống tay áo của y, thấp giọng nói: “Ta ước được ở bên chàng như hoa với lá, năm này qua tháng nọ sẽ mãi ở cạnh nhau.”

Thế nhưng hôm nay nàng lại nói với y rằng hãy buông tha cho nàng, rốt cuộc là nàng muốn hắn phải làm thế nào đây?

Bạch Diệc Nan đau khổ nhìn Thấm Bích, một lúc lâu sau mới quay đầu đi, uống chén rượu, nói: “Qua mấy ngày nay, cho dù ta thả nàng về thì trượng phu của nàng cũng sẽ ghét bỏ nàng.”

Thấm Bích thấy y đã buông lỏng thì sắc mặt lập tức vui vẻ, giọng điệu chắc chắn nói: “Không đâu, hắn thấy ta trở về vui mừng còn không kịp, nào có chuyện ghét bỏ ta?”

Bạch Diệc Nan lạnh lùng nở nụ cười, giơ tay rút kết giới ở cửa động, nói: “Nàng đi đi.”

Thấm Bích khó tin nhìn y một lát, sau lập tức lao ra khỏi sơn động như sợ y đổi ý, chạy như bay xuống núi. Chờ nàng về đến nhà thì sắc trời đã tối, trượng phu nàng đang ở trong phòng nhìn vật nhớ người, chợt thấy nàng đi tới, búi tóc tán loạn, giày rớt một chiếc, dáng vẻ trông rất chật vật, hắn không khỏi ngây ra.

Thấm Bích nhào vào trong lòng hắn, vui mừng bật khóc nói: “Lang quân, ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại chàng!”

Trượng phu nàng hoàn hồn lại, sắc mặt có chút phức tạp, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói: “Mấy ngày nay nàng đi đâu vậy?”

Thấm Bích nghẹn ngào nói: “Ta bị yêu quái bắt đi, hắn nhốt ta trong sơn động, cũng may ông trời thấy ta đáng thương, hôm nay trong lúc hắn lơ là ta đã trốn được ra ngoài!”

Trượng phu nàng nói: “Yêu quái kia trông như thế nào? Sơn động ở nơi nào?”

Thấm Bích miêu tả lại đại khái, nhưng không đề cập đến những lời có liên quan đến kiếp trước của nàng. Trượng phu nàng cũng không hỏi nhiều nữa, kêu nàng nghỉ ngơi thật tốt. Việc này truyền đến tai hàng xóm láng giềng, tất cả mọi người đều nghĩ nữ tử xinh đẹp như thế mà rơi vào tay yêu quái thì làm sao không bị chà đạp cho được?

Bị người ta chà đạp đã là chuyện đáng xấu hổ, huống chi là bị yêu quái chà đạp, nếu nàng còn chút mặt mũi thì đã không sống tiếp.

Lời nói khó nghe lại truyền đến tai trượng phu nàng, thế là càng ngày hắn càng lãnh đạm với nàng. Vào một đêm uống say, hắn trừng đôi mắt đỏ như máu, chỉ vào mũi nàng mắng: “Đồ đê tiện, ta đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại trở về làm ta mất mặt xấu hổ!”

Thấm Bích ngơ ngác nhìn hắn, lúc này mới nhận ra Bạch Diệc Nan nói không sai. Nàng trở lại phòng tìm một sợi dây thừng, treo cổ tự sát.

Bốn đời trước tuy cũng có lúc bất hạnh, nhưng bao giờ ầm ĩ đến bước này.

Bạch Diệc Nan nhớ tới lại áy náy không thôi, vỗ về khuôn mặt tái nhợt của Quế Nương, lau đi nước mắt, nói: “Kiếp trước là ta hại nàng, kiếp này nàng phải sống tốt.”



Giang Bình và Lữ Đại dẫn Quế Nương cùng Nghiêm Bằng đi chơi mấy ngày trong Kim Lăng, hai huynh muội ngỏ ý muốn về Hàng Châu. Giang Bình dặn dò bọn họ trở về chớ nhắc tới chuyện hắn đã cưới nương tử, hai người họ cũng nhìn ra hôn sự này của hắn có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Vừa tiễn bọn họ đi, gã sai vặt mấy ngày trước phái đi Tô Châu đưa tin đã trở lại.

Giang Bình mở thư hồi âm của Dương chưởng quỹ ra, Lữ Đại đọc bức thư trong tay hắn: Ống đựng bút làm bằng tro cốt của Thám hoa, ba năm trước đã bán cho đại tài tử Đào Quý Hiên.
Bình Luận (0)
Comment