Trước khi Đào Quý Hiên ngất xỉu, Lữ Đại loáng thoáng nhìn thấy một bóng đỏ xông ra khỏi ống bút rồi nhào về phía hắn.
Là vị Trâu Hoa Thám của triều đại trước sao?
Không bao lâu sau, Đào Quý Hiên tỉnh lại, lấy một quyển sổ từ trong ngăn kéo ra, đốt một ngọn đèn. Ánh lửa chiếu vào mặt của hắn, rõ ràng vẫn là gương mặt này nhưng lại là hai người khác nhau.
Hắn ngồi xuống ghế, cầm bút viết chữ, vẻ mặt trầm tĩnh mà chuyên chú, giữa hai đầu lông mày có khí thế không thể diễn tả. Lữ Đại biết hắn bị quỷ nhập thân, bây giờ hắn không phải là Đào Quý Hiên, tạm thời coi như là Trâu Y Nhân.
Lữ Đại tiến đến bên cạnh bàn, nhìn hắn viết là: Nhà vua và người dân hết lòng tin tưởng. Từ cổ chí kim luôn có cách thức nhất định. Mà Mạnh Kha, Tuân Khanh, đều là những nhà nho vĩ đại. Một cách xưng hô…
Hắn múa ngòi bút như bay, giống như mọi thứ đã ghi rõ trong đầu, không cần dừng lại một giây nào, tốc độ viết cực nhanh. Đây là một bản chính sách luận bàn về quốc pháp, Lữ Đại lớn lên ở cõi bồng lai, học thuật trường sinh bất tử, biết thiên văn, hiểu địa lý, thông âm dương, nhưng đây là lần đầu tiên thấy loại văn chương này. Mặc dù chữ nào nàng cũng đọc được, nhưng càng xem càng không hiểu, cứ cảm thấy nó rất lợi hại.
Chắc hẳn trong ba năm này, Đào Quý Hiên và Trâu Y Nhân dùng chung một thân thể, trong bốn chữ tài tử phong lưu thì Đào Quý Hiên chỉ chiếm hai chữ phong lưu, Trâu Y Nhân mới thật sự là tài tử.
Trâu Y Nhân viết mấy chục dòng chữ rồi dừng bút, chợt quay đầu, mặt hướng về phía Lữ Đại, ánh mắt dừng lại.
Lữ Đại giật mình, cho rằng hắn phát hiện ra nàng, bèn lách mình ra sau lưng của hắn, nắm lá bùa trong tay, đang muốn làm hắn bất động thì lại phát hiện hắn không phải nhìn nàng, mà là chiếc gương trên bàn.
Khuôn mặt của người trong gương phủ đầy phấn son, rất bắt mắt. Trâu Y Nhân nhăn mày, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, đặt bút xuống đi đến trước chậu rửa mặt, đổ chút nước vào trong chậu rồi rửa mặt hết lần này đến lần khác, gần như là cố chấp lau sạch.
Lữ Đại nhìn hắn, nghĩ thầm rốt cuộc thứ hắn chán ghét nhất là Đào Quý Hiên hay nữ tử nào đó?
Cốc cốc cốc, một chuỗi âm thanh gõ mõ từ nơi xa truyền đến nhưng lại ẩn chứa sức mạnh chấn động tâm trí, càng ngày càng đến gần. Trâu Y Nhân biến sắc, đi tới cửa phòng, từ trên lầu nhìn xuống, có một hòa thượng trẻ tuổi đang đứng ngoài tường viện gõ mõ.
Hòa thượng ngẩng đầu, cũng nhìn thấy Trâu Y Nhân, bèn cất mõ đi, trong tay có một chuỗi tràng hạt, chắp tay trước ngực nói: “Đào thí chủ, bần tăng có việc muốn hỏi thăm.”
Trâu Y Nhân mỉm cười nói: “Tiểu sư phụ có chuyện gì sao?”
Hòa thượng nói: “Đến tìm thí chủ lấy lại đồ của mấy vị cô nương kia, thuận tiện dẫn thí chủ đến một nơi.”
Trâu Y Nhân nói: “Tiểu sư phụ, ngươi không biết đấy thôi, những nữ tử xinh đẹp kia rất biết cách hại người. Ngươi khổ sở tu hành có lẽ cũng bởi vì một chút h@m muốn cá nhân, một câu nói dối thì kiếm củi ba năm dùng hết một giờ, sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Ta lấy đi thanh xuân của các nàng, đây là làm việc tốt. Về phần ta nên đi tới đâu, bất kỳ ai trong số các ngươi đều không có quyền xen vào.”
Hòa thượng thở dài nói: “Chấp niệm của thí chủ quá nặng, vậy thì đừng trách bần tăng vô lễ.”
Tràng hạt bị ném xuống biến thành một vòng tròn to như bánh xe, ánh sáng mỗi hạt châu chiếu sáng bốn phía, như chiếc mũ trùm đầu hướng về phía Trâu Y Nhân.
Trâu Y Nhân khẽ cười lạnh, vung ống tay áo lên, hàng ngàn hàng vạn con bướm đỏ bay ra, giống như sóng dữ, lại như lửa giận, kích động vẫy cánh mang đến một trận gió mạnh phản lại tràng hạt. Hòa thượng thấp giọng tụng kinh, kim quang phản chiếu và những cánh bướm chập chờn chồng lên nhau, màu sắc hệt như ráng chiều. Cảnh tượng này phàm nhân sẽ không nhìn thấy.
Cách vách có một gia đình bốn người vẫn đang yên bình ngồi trong viện dùng cơm, Bạch Diệc Nan đưa Giang Bình lên nóc nhà hắn ngồi xem chiến trận.
Giang Bình nói: “Bạch huynh, huynh nghĩ bướm của quỷ Thám Hoa này lợi hại, hay là tràng hạt hòa thượng lợi hại hơn?”
Bạch Diệc Nan liếc mắt nhìn, kinh ngạc nói: “Giang huynh có thể trông thấy bọn họ đấu pháp sao?”
Giang Bình nói: “Từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy một số thứ mà người thường không thấy, đây là lý do ta thích đồ cổ.”
Bạch Diệc Nan nói: “Hoá ra Giang huynh có đôi mắt âm dương, trên đời này rất ít người sinh ra đã có đôi mắt âm dương, hơn nữa theo thời gian dần lớn lên cũng sẽ không còn dị năng này nữa. Đến tuổi này của Giang huynh mà vẫn có thể nhìn thấy, quả nhiên là hiếm có khó gặp.”
Người như vậy nếu tu luyện chắc chắn sẽ thành thiên tài, nhưng vì sao tư chất của Giang Bình lại tầm thường, không nhìn ra có ẩn chứa khí chất của một thiên tài?
Trong lòng Bạch Diệc Nan nghi ngờ, cũng không nói ra ngoài miệng.
Giang Bình cười nói: “Phải không? Vận may của ta luôn tốt hơn những người khác.”
Đang nói chuyện, bắp thịt cả người hòa thượng căng cứng, trên trán gân xanh hiện lên, giống như đang cố hết sức chống đỡ, tiếng tụng kinh dần dần nhỏ lại rồi biến mất.
Vẻ mặt Trâu Y Nhân hết sức mỉa mai, hắn vốn là thiên chi kiêu tử*, vị hòa thường này làm sao có thể đấu với hắn.
(*thiên chi kiêu tử: người con được ông trời ưu ái.)Rầm rầm, tràng hạt đứt vỡ, lăn xuống đất.
Bầy bướm nhào về phía hòa thượng, Bạch Diệc Nan thất thanh nói: “Không ổn rồi!” Y đang định xuất hiện giúp đỡ thì bỗng có một đao kiếm như sao băng còn nhanh hơn cả đại đao của y, trải một bức màn sáng trước mặt vị hòa thượng.
Bầy bướm va vào màn sáng, như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhanh chóng biến thành làn khói xanh.
Ánh sáng từ kiếm phát ra giảm dần, chỉ thấy một thanh kiếm dài chuôi bạc trắng có tua rua màu vàng lơ lửng giữa không trung, thân kiếm mảnh nhỏ sáng bóng, khí thế dọa người, đây là Ngân Hán Thanh Tế.
Lữ Đại núp trong bóng tối ánh mắt đầy kinh ngạc, vừa quay đầu thì nhìn thấy Lữ Minh Hồ ở nơi xa. Y như đang bay, hạ xuống nóc nhà đối diện, tư thái vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát. Ngân Hà Thanh Tế keng một tiếng, bay vào vỏ kiếm trong tay y, trên vỏ kiếm khảm một hình bát quái nho nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Giang Bình thấy Lữ Minh Hồ, trong đầu óc hắn chỉ có bốn chữ: Thiên ngoại phi tiên.
Trâu Y Nhân biết mình không phải đối thủ của đạo sĩ này, bèn vào nhà lấy ống đựng bút kia, từ cửa sổ chạy ra ngoài.
Vị hòa thượng vội nói: “Đạo trưởng, đó là lệ quỷ, đừng để hắn chạy!”
Lữ Minh Hồ vươn ngón trỏ tay phải ra vẽ một lá bùa lên không trung, sau đó cong ngón tay búng một cái, phù văn phát sáng, bắt kịp Trâu Y Nhân, bám vào người hắn. Một cái bóng đỏ xuất ra ngoài, ánh sáng nháy mắt biến thành tấm lưới, trói hắn lại.
Người trên đường phố chợt thấy một người lao ra khỏi ngõ hẻm rồi bỗng nhiên ngã xuống đất không dậy nổi, nhao nhao tiến lên trước nhìn xem là chuyện gì xảy ra.
Có một thư sinh nhận ra đây là Đào Quý Hiên, nói: “Ơ, đây không phải là Đào huynh sao? Mau tới phụ một tay, dìu hắn vào trong tiệm bên cạnh.”
Ống đựng bút rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh. Trâu Y Nhân trong tấm lưới có tướng mạo thanh tú, mặc trường bào tay áo hẹp đỏ thẫm, là kiểu dáng của triều đại trước. Hắn bị kéo đến trước mặt vị hòa thượng, Lữ Minh Hồ cũng đi tới.
Trâu Y Nhân mắt đầy ai oán nhìn y, nói: “Ta vốn là Thám Hoa tiền triều, bị tiện nhân vu hãm đến chết nên đã hóa thân thành quỷ, bám vào trên thân những tên ngu xuẩn kia, chỉ mong được thực hiện khát vọng. Đạo trưởng, ta làm sai chỗ nào chứ?”
Lữ Minh Hồ đáp: “Âm dương có thứ tự, vận mệnh vô thường. Ngươi đã chết thì nên đến Địa Phủ đầu thai chuyển thế, nếu ngươi có oan khuất thì Diêm Vương tự tra xét xử lí, ở lại dương gian chỉ làm nhiễu loạn mệnh số của người khác.”
Trâu Y Nhân nói: “Diêm Vương chỉ là âm quan không thể ra ngoài ánh sáng, nỗi oan khuất của ta làm sao hắn hiểu được? Thế nhân vẫn sẽ nói Trâu Y Nhân ta là tên cưỡng gian nữ nhân, nhưng ta không phải như vậy! Nhà ta mang dòng dõi thư hương, từ nhỏ ta đã đọc sách, nhìn qua một lần là nhớ kỹ, được coi là thần đồng. Người khác đều nghĩ rằng cái danh Thám Hoa này của ta có được dễ dàng, nhưng bọn họ nào biết ta thâu đêm suốt sáng, hạ qua đông đến, ngậm biết bao nhiêu trái đắng!”
Giọng hắn nghẹn ngào: “Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra con đường ấy; biển học vô vờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công. Đạo lý này dù là thần đồng thì cũng không ngoại lệ. Nhưng nữ nhân kia chỉ dùng một câu đã lấy đi sự kiêu ngạo của ta, vinh quang của ta, mọi thứ mà ta vất vả ngày đêm mới có được. Đạo trưởng, đổi lại là ngài thì ngài có hận không?”
Trâu Y Nhân nói xong lại ch ảy nước mắt, lần đầu Lữ Đại trông thấy quỷ rơi lệ, nước mắt phát sáng, rơi xuống đất thì biến mất hoàn toàn.
Lữ Minh Hồ không lên tiếng, y đương nhiên biết, cho dù là thiên tài, muốn leo l3n đỉnh cao thì không phải là chuyện dễ dàng.
Lữ Đại cũng biết, đệ tử thiên phú nhất Trường Nhạc Cung cũng là người tu luyện chăm chỉ nhất. Mọi người luôn cho rằng y xuất chúng là do thiên phú, không nhìn thấy sự cố gắng của y, sau đó lại ghen tị nghĩ: Nếu như ta cũng có thiên phú như vậy, ta nhất định mạnh hơn hắn.
Thiên tài phong quang vô hạn, một khi đã có vết nhơ, cho dù là bị người khác vu oan cũng sẽ bị mọi người chỉ trích.
Chân tướng không phải là chuyện quan trọng, mọi người chẳng qua chỉ muốn tìm một cái cớ để phát ti3t cái ghen ghét.
Vị hòa thượng thở dài một tiếng, nói: “Đa tạ đạo trưởng tương trợ, pháp bảo của bần tăng đã hỏng, mong ngài giúp cho trót, thu giữ hắn lại rồi đi theo bần tăng một chuyến đến Kê Minh Tự.”
Lữ Minh Hồ thu giữ Trâu Y Nhân, nói: “Ta đang muốn tới Kê Minh Tự một chuyến, xin sư phụ dẫn đường.”