Trong đại sảnh Tiên Nhưỡng Cư đã có hơn mười bàn khách nhân, Giang Bình và Lữ Đại ngồi xuống một cái bàn trống bên cạnh, gọi năm cân Hà Phi Tửu và mấy đ ĩa thức ăn. Bên cạnh là ba bàn có nam nhân có nữ tử, bọn họ đều mặc đạo phục, bên hông thắt dây tơ ngũ sắc, vẻ ngoài đều rất trẻ tuổi, gọi nhau là sư huynh sư tỷ, cười cười nói nói rất thân thiết, chắc là đệ tử của cùng một môn phái.
Trong đó có một gã nam tử da trắng giống như không có huyết sắc, nhưng lại mang vẻ đào hoa anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt xếp màu đen viền vàng, khí thế tiêu sái làm người khác chú ý đến. Những người kia đều gọi hắn là đại sư huynh.
Giang Bình đánh giá bọn họ, thấp giọng hỏi Lữ Đại: “Nàng có biết bọn họ là người của môn phái nào không?”
Lữ Đại nói: “Phái Không Động, người cầm quạt trong tay chắc hẳn là đại đệ tử Nhiếp Thu Thực, nghe nói công phu ám khí của hắn cực cao, thường dùng nhất là ngân châm, cho nên có ngoại hiệu là Kim Vũ công tử.”
Trong lúc nói chuyện, có một lão đầu đội nón trúc đi tới, mặc y phục vải thô, lão rất gầy, dáng người không cao, lưng còng, râu dài tết hình quai nón dưới cằm, trông rất giống một con tôm.
Trong tay lão cầm hồ lô rượu màu đen bóng, bước chân lảo đảo như đã có men say, đi tới trước quầy, dùng giọng của một nam nhân say rượu nói: “Chưởng quầy, còn bao nhiêu Hà Phi Tửu!”
Chưởng quầy cười nói: “Lão La, hôm nay ngươi tới chậm một bước, đã bán hết rồi.”
Lão đầu họ La vẻ mặt uể oải, thở dài một tiếng: “Đáng thương đáng thương, ta diễn thay cho người ta hơn mấy chục màn kịch, cổ họng sắp chảy máu đến nơi mới tích góp đủ tiền đến uống một bữa, ai nghĩ thời gian không đợi ta, thật sự là đáng thương!”
“Lão trượng, lão diễn được vở kịch gì?” Giọng nói vang lên nghe rất tao nhã, chính là của Nhiếp Thu Thực.
Lão đầu họ La nhìn về phía hắn, ánh mắt dừng lại trên chiếc quạt xếp trong tay hắn, lại nhìn bầu rượu ở trong tay hắn. Lão đầu biết trong bầu rượu kia có Hà Phi Tửu, bước nhanh tới gần, trong tay có thêm một quyển kịch mỏng, đưa cho Nhiếp Thu Thực xem rồi cười nói: “Ta diễn kịch múa rối bóng, công tử muốn xem sao?”
Nhiếp Thu Thực nhận quyển kịch mỏng lật xem thử, khóe miệng khẽ mỉm cười, nói: “Ta mời mọi người xem <Thiên Khuyết Sơn đại chiến>, lão trượng ngươi cứ uống hai chén rượu cho nhuận cổ đã, diễn hay ta lại tặng ngươi năm cân Hà Phi Tửu.”
Trên mặt lão đầu họ La hiện rõ vẻ vui mừng, vội vàng đồng ý. Mấy bàn khách xung quanh nghe thấy mấy chữ Thiên Khuyết Sơn đại chiến thì lập tức thay đổi sắc mặt. Lão La uống hai chén rượu, lấy một tấm bình phong bằng lụa trắng tinh xảo trong túi Càn Khôn ra đặt trên mặt đất, niệm chú ngữ, chớp mắt đã cao hơn hai trượng, cao đến chín thước.
Lão đi tới sau bình phong rồi lấy con rối ra sắp xếp. Mấy vị khách nhân ở các bàn khác còn đang uể oải nhao nhao đứng dậy tính tiền rời đi, hiển nhiên là không muốn xem vở kịch này, nhưng cũng không tiện nói gì.
Nhiếp Thu Thực muốn đuổi bọn họ đi, khóe môi hiện lên một nụ cười đắc ý.
Giang Bình nói: “Nương tử, Thiên Khuyết Sơn đại chiến có gì đặc biệt?”
Lữ Đại thở dài: “Vở kịch này nói về bốn trăm năm trước, Quỳnh Phương Chân Quân của đạo môn giết đệ đệ của yêu vương Mục Thương Ngô, Mục Thương Ngô tới cửa trả thù, bị đánh bại ở Thiên Khuyết Sơn, thân thể bị hủy diệt, hồn phách bị nhốt ở địa phủ. Từ đó về sau, chúng yêu quái không có thủ lĩnh nên đã chia năm xẻ bảy, khó chống lại đạo môn. Cuộc chiến ở Thiên Khuyết Sơn là nỗi nhục của Yêu giới, Nhiếp Thu Thực một hai muốn xem vở kịch này, rõ ràng là muốn yêu vật khó xử. Đám người Nhiếp Thu Thực không dễ đối phó, bọn họ cũng không muốn xảy ra xung đột. Cho nên tất cả đều rời đi.”
“Thì ra là thế.” Giang Bình khẽ gật đầu, nói: “Mục Thương Ngô này có thể thống lĩnh Yêu giới, chắc hẳn phải rất lợi hại, vị Quỳnh Phương Chân Quân này có thể đánh bại hắn, lại càng là cao thủ tuyệt đỉnh.”
Lữ Đại mặc dù là yêu nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì với vị yêu vương Mục Thương Ngô này, ngược lại nàng lại có cảm tình với Quỳnh Phương Chân Quân, nhắc tới là mặt mày hớn hở, nói: “Đó là tất nhiên, Quỳnh Phương Chân Quân chính là Thủy Đức Tinh Quân hiện giờ, ngài ấy không chỉ có pháp lực cao cường mà còn là một đại mỹ nhân độc nhất vô nhị. Chưởng giáo và hắn có giao tình rất tốt.”
Thủy Đức Tinh Quân? Giang Bình nhớ tới bức tượng Thủy Đức Tinh Quân tuyệt sắc trên Sùng An Trấn, đang muốn hỏi nàng danh tính của Quỳnh Phương Chân Quân thì tiếng chiêng trống bỗng vang lên, hắn cũng không tiện hỏi nữa, chuyên tâm xem kịch.
Ánh đèn sáng rực phản chiếu trên tấm khăn có một cái bóng con rối đội mũ sắt, thân mặc thiết giáp nặng nề, cầm trong tay trường kiếm, dáng hình uy phong lẫm liệt chiếu trên bình phong, hắn quơ trường kiếm, ngâm nga nói: “Phun sương che tam giới, phun mây che tứ phương. Một ngày nọ có tiếng gầm giết chóc, mặt trời mặt trăng và các vì sao mất đi ánh sáng. Ta vốn là thái tuế thần nhân gian, thủ lĩnh giới Yêu vương. Nhưng đạo tặc Quỳnh Phương giết thân đệ của ta, ta phải cho hắn nợ máu phải trả bằng máu.”
Vài tên yêu tướng tiến lên nói: “Vương thượng, bọn ta cùng đi với ngài!”
Yêu Vương nói: “Chỉ là một Quỳnh Phương, cần gì phải huy động chúng yêu, nếu không người khác sẽ bảo chúng ta lấy nhiều lấn ít, thắng mà không dụng võ. Các ngươi an tâm chờ ở đây, ta đi tới đó.” Dứt lời, hắn cưỡi mây lướt sương tới một tòa phủ môn, quát to: “Quỳnh Phương, mau ra đây chịu chết!”
Trong động phủ, một con rối hình người đầu đội kim quan, mặc y phục tím, vẻ ngoài xinh đẹp đang ôm kính tự soi, ngâm nga: “Dung mạo đẹp đẽ vô song, trăng non lại hiếm gặp. Bụi trần trong veo, núi sông lấp ló bóng mờ, chỉ mong trong đời không thiếu thứ gì.”
Nghe thấy giọng nói của Yêu Vương, hắn nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn nói: “Những yêu nghiệt này vốn không cho người ta được yên tĩnh.”
Yêu Vương thấy hắn đi ra thì giơ kiếm đâm tới, hai bóng con rối ở trên tấm bình phong đánh nhau náo nhiệt. Chưởng quầy và chúng khách đều xem chăm chú, Lục Quyết vào cửa, thấy vở kịch này thì nhàn nhạt cười, gập tay gõ gõ quầy, nói: “Chưởng quầy, cho ta hai cân Thu Lộ Bạch*, một đ ĩa đậu phộng, một cân thịt bò kho, một đ ĩa hành tây trộn đậu hũ.”
(*
Thu Lộ Bạch: một loại rượu mạnh được sản xuất ở Sơn Đông thời nhà Minh, vì nấu bằng cao lương vào mùa thu.)Chưởng quầy hoàn hồn, cười nói với hắn: “Được, khách quan chờ một chút, tới ngay.”
Lục Quyết ngồi xuống bên cạnh một cái bàn trống, nhìn vở hí kịch trên bình phong, nhớ về một đoạn ký ức kiếp trước, suy nghĩ thăng trầm, vết thương cũ lại mơ hồ đau đớn. Hắn dời mắt khỏi tấm bình phong, nhìn thấy Lữ Đại, tiểu yêu nương hoạt bát bát này sao cứ xuất hiện ở trước mắt hắn thế nhỉ? Tiên khí trên người nàng tinh khiết và dư thừa như vậy, giống như một quả đào tiên ngọt ngào nhiều nước, lần nữa làm hắn bắt đầu sinh ra ý niệm ăn thịt nàng.
Quỳnh Phương Chân Quân trên bình phong đâm một kiếm xuyên qua lồ ng ngực Yêu Vương, diễn xong, Nhiếp Thu Thực quả thật chia cho lão La năm cân Hà Phi Tửu, lại lấy ra ba viên dạ minh châu to bằng viên long nhãn, nói: “Ta dùng cái này đổi lấy con rối Mục Thương Ngô, được chứ?”
Con rối kia tất nhiên được làm rất tinh xảo, nhưng ngay cả một viên dạ minh châu cũng không đáng, lão La cười đến híp mắt, luôn miệng nói: “Đa tạ công tử ban thưởng, người tốt sẽ nhận lại điều tốt, tương lai ngài nhất định có thể phi thăng thành tiên!”
Nhiếp Thu Thực cầm con rối quơ quơ, cười nói với một đám sư đệ sư muội: “Ta bảo Yêu Vương rót rượu cho mọi người, thế nào?”
Mọi người cười ha hả, đều nói: “Được, được!”
Nhiếp Thu Thực ra một quyết định, con rối kia đứng ở trên bàn, hai tay xách bầu rượu lên rót rượu vào từng chén, mọi người bật cười vô cùng thoải mái. Lục Quyết nhai đậu phộng, chính hắn cũng cười theo.
Trong lòng Lữ Đại có chút không thoải mái, nàng bĩu môi, lặng lẽ nói với Giang Bình: “Mục Thương Ngô tốt xấu gì cũng là người cả đời kiêu hùng, cũng không phải do bọn họ đánh bại, làm xấu hắn như vậy cũng không khỏi quá đáng.”
Giang Bình nói: “Cao thủ chân chính khinh thường việc này, bọn họ không có bản lĩnh đánh bại Yêu Vương nên mới thích làm như vậy.”
Lữ Đại đồng ý sâu sắc, chợt thấy một bóng dáng vọt tới bên cạnh Nhiếp Thu Thực, cầm lấy con rối trên bàn, một tay mang theo bầu rượu, vẻ mặt cười hiền lành nói: “Công tử, con rối này rót rượu dù sao cũng không tiện, cứ để tiểu nhân làm thay cho.”
Thì ra là tiểu nhị trong tiệm, Nhiếp Thu Thực nhìn y, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ý cười trên khóe môi chưa tắt: “Ở đây không cần ngươi, bỏ con rối xuống, đi lo chuyện buôn bán đi.”
Tiểu nhị đưa bàn tay cầm con rối ra sau lưng, trên gương mặt gầy gò là nụ cười hèn mọn, ánh mắt lại giống như một con nghé con, bướng bỉnh mà quật cường.
Một gã nam đệ tử bên cạnh Nhiếp Thu Thực trầm mặt, nói: “Tiểu tử, đừng có không biết tốt xấu, Mục Thương Ngô là phụ thân ngươi hay gì?”
Thân hình tiểu nhị khẽ nhúc nhích, thủ pháp lại rất nhanh, như gió mạnh bay ra ngoài cửa lớn.
Lục Quyết không ngờ một tiểu nhị tửu lâu sẽ ra mặt vì thất bại khi làm Yêu Vương của hắn, đối nghịch với đệ tử Phái Không Động, hắn bỗng nhiên ngẩn ra tại chỗ. Chợt nghe có tiếng kêu đau đớn, tiểu nhị ngã xuống đất, đầu gối lại bị một cây đũa đâm thủng.
Đệ tử Phái Không Động biết Nhiếp Thu Thực ra tay, đều nịnh nọt nói: “Đại sư huynh thân thủ nhanh thật, trừ chưởng môn và chư vị trưởng lão thì quả nhiên là không ai sánh bằng.”
Lữ Đại hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Tiểu nhị nhịn đau đứng lên, vẫn còn muốn mang theo con rối kia chạy trốn. Một gã đệ tử Phái Không Động đang muốn tiến lên giữ y lại, bỗng nhiên trước mắt bị che khuất, Lữ Đại mỉm cười nhìn hắn, nói: “Chư vị đều là danh môn đệ tử chính phái, tội gì phải làm khó một gã tiểu nhị?”
Giang Bình thấy nàng muốn ra mặt thì khẩn trương đứng lên, đi tới bên cạnh nàng.
Đệ tử kia cười lạnh nói: “Cô nương, ta khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác.”
Lữ Đại nói: “Ta biết Phái Không Động các ngươi có sở trường kỳ binh ám khí, vị đại sư huynh này của các ngươi lại là cao thủ ám khí. Nhưng các ngươi biết đây là cái gì không?”
Trong tay nàng có thêm một chiếc dô đen, che trước người mình và Giang Bình. Trên mặt ô ngôi sao biến ảo, tinh quang chảy xuôi, ngay cả ánh mắt Lục Quyết cũng sáng lên.