“Sao lại là làm liều chứ? Ta nghe Tôn đạo trưởng nói Cửu Long Thần Hoả Tráo có thể chặn được thiên kiếp, pháp bảo như vậy, không dọa hắn thì sao hắn chịu lấy ra?” Tiểu Hỉ Thước nhướng đôi mày như núi xa, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt.
Không ai thích bị uy hiếp, Lữ Minh Hồ vô cùng chán ghét những thủ đoạn trên quan trường mà Tần Quảng Vương hay dùng, nhớ lại vẻ mặt đau khổ như bị cắt thịt lúc đưa Cửu Long Thần Hoả Tráo của hắn, y cũng cảm thấy hơi sảng khoái: “Đến đầu Diêm Vương mà ngươi cũng dám bôi dầu, bản lĩnh vơ vét này, Tam sư thúc nghe mà cảm thấy hổ thẹn không bằng.”
Tam sư thúc của y là sư đệ Lăng Nguyệt Chân Nhân của Tử Nguyên Chân Nhân, quản lý kho tàng của Trường Nhạc Cung, là một người giỏi vơ vét, chi tiêu của toàn bộ Trường Nhạc Cung đều dựa vào lão ấy.
…..
Lữ Đại gặp được Diêu Mạn Kinh trong phòng ký tên, nàng nói: “Ngươi có biết vì sao Tần Quảng Vương lại giam ta ở đây không?”
Diêu Mạn Kinh hất cằm, nói: “Tất nhiên là vì ta cáo trạng ngươi.”
Lữ Đại cười nói: “Ngươi ngốc thật đấy, đến bây giờ mà vẫn không hiểu, mỗi ngày Địa phủ nhận vô số cáo trạng, ngươi cũng chẳng phải nữ nhi của Diêm Vương hay muội muội của Phán quan, Tần Quảng Vương cần gì phải đích thân đến thẩm tra vụ án của ngươi? Tại sao Tam Thi Thần lại che giấu cho ngươi?”
Diêu Mạn Kinh không lên tiếng mà chỉ cẩn thận suy nghĩ, quả thực hơi kỳ lạ.
Lữ Đại nói: “Tần Quảng Vương muốn chủ nhân của ta làm việc cho hắn, ngươi chẳng qua chỉ là một cái cớ để bắt ta, rốt cuộc là ngươi muốn Tưởng Dung Đan hay là ta lừa ngươi ăn, ngươi nghĩ hắn thật sự không biết à? Hắn chỉ coi ngươi là quân cờ giống cha ngươi, ngươi lại còn đắc chí.”
Diêu Mạn Kinh ngẩn ra, cười nói: “Thế thì đã sao, dù sao ta cũng chẳng thiệt gì. Tuy ngươi chưa bị đánh, nhưng thấy ngươi bị bắt đến đây là ta đã vui rồi. Ngươi cho rằng ngươi giỏi lắm, chẳng qua cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác mà thôi.”
Lữ Đại nói: “Ta không hề cảm thấy ta giỏi, trong thế giới của bọn ta, ta cũng chỉ là một kẻ yếu. Nếu người khác chịu giúp ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng, dù sao người ‘dệt hoa trên gấm’ mới nhiều, chứ ‘đưa than trong ngày tuyết’ mới chẳng có mấy ai. Vừa nãy ta đã hỏi quan Ti Mệnh rồi, nhân duyên kiếp sau của ngươi không tệ, nhưng nếu ngươi cứ tham lam, lấy oán trả ơn, mệnh có tốt đến mấy cũng không đủ cho ngươi lãng phí.” Nàng dừng lại một lát rồi thở dài nói: “Thôi vậy, ta có nói nhiều nữa, ngươi uống canh Mạnh Bà xong cũng chẳng nhớ được gì, ngươi tự thu xếp cho ổn đi.”
Trước khi đi, Lữ Đại tìm được nữ quỷ bị giày sắt làm bỏng chân, xin Lữ Minh Hồ trị khỏi chân cho nàng ta xong thì ghi tên nàng ta lại, lúc quay về còn đốt tiền giấy cho nàng ta được.
Lúc ra khỏi Quỷ Môn Quan thì trời đã tối rồi, Lữ Đại nghiêng người ngồi trên thanh kiếm, Lữ Minh Hồ đứng trước mặt nàng, đạo bào màu trắng tinh khiết được ngâm trong ánh trăng, bao phủ trong ánh kiếm, trông giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích.
Cơn gió mạnh nâng vạt áo y lên lướt qua linh hồn nàng, nàng đảo mắt, yên lặng tiến lên phía trước chui vào trong áo bào của y, xem thử liệu có thể thoáng thấy phong cảnh nàng chưa từng thấy qua hay không.
Lữ Minh Hồ cảnh giác quay đầu lại, động tác của nàng khựng lại, nửa đầu lộ ra trên vạt áo, giống như nửa dưới đã bị cắt đứt, dáng vẻ có chút kỳ quái, hai mắt trợn lên, miệng thì cười mỉa, trông lại càng kỳ dị hơn.
Lữ Minh Hồ quay người lại, một tay nắm lấy vai nàng nhấc nàng lên, đặt xuống trước mặt y.
Lần này Lữ Đại không làm được gì nữa, nàng cúi đầu thở dài, nói: “Minh Hồ, sao ngài lại hỏi Tần Quảng Vương là Mặc Thương Ngô có còn ở Địa phủ không? Chẳng lẽ hắn trốn thoát rồi à?”
Lúc này Lữ Minh Hồ đã chắc chắn Lục Quyết chính là Mặc Thương Ngô, nhưng y lại không muốn nói cho Lữ Đại biết, một là vì sợ nàng nói ra ngoài, rước lấy phiền phức, hai là vì sợ nàng càng lo lắng hơn, bèn nói: “Sư phụ nói hành vi của Lục Quyết hơi giống Mặc Thương Ngô nên ta tiện miệng hỏi vậy thôi, chắc là không có khả năng đó đâu.”
Lữ Đại hỏi: “Hắn là một quỷ hồn, hôm nay dùng thân xác này, ngày mai dùng một thân xác khác, làm sao mà ngài tìm hắn được?”
Lữ Minh Hồ nói: “Ngọc thủy Côn Luân có thể cảm nhận được lệ quỷ bên trong thân xác, với tính cách và tu vi của hắn, kiểu gì cũng gây ra động tĩnh thôi. Ta để ý kỹ hơn, chắc là sẽ tìm được hắn.”
Về đến thành Hàng Châu đã khoảng hai giờ sáng, Lữ Minh Hồ và nàng đáp xuống nóc nhà Giang trạch. Thân xác của Tiểu Hỉ Thước trong nhà đang nằm trên giường, vẫn còn đắp chăn kín mít, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ màu đen. Giang Bình ở bên cạnh, lo lắng đi đi lại lại.
Hắn là một người phàm, gặp phải chuyện này chắc hẳn bị dọa không nhẹ. Trong mắt Lữ Đại hiện lên vẻ thương hại, đây là ánh mắt mà nàng chưa từng có khi nhìn Lữ Minh Hồ.
Thần trên cao nên chỉ có con người quỳ xuống van xin sự thương hại của ngài, không cần con người thương hại ngài.
Lữ Minh Hồ liếc nàng một cái, nói: “Ngươi vào đi.”
Lữ Đại nói: “Ngài muốn về Lư Sơn sao?”
Lữ Minh Hồ ừ một tiếng, Lữ Đại không nỡ nói: “Ở thêm mấy ngày nữa rồi đi có được không? Thành Hàng Châu có nhiều chỗ chơi, nhiều chỗ ăn ngon lắm.”
Nàng biết y không có hứng thú với mấy thứ này, không đủ sức giữ y lại, nàng suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Chưa biết chừng Lục Quyết cũng đang ở Hàng Châu.”
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Tiểu Hỉ Thước tham lam, không nỡ bỏ Giang Bình lại, cũng không chịu theo y về Lư Sơn, muốn giữ y lại. Lữ Minh Hồ không cảm thấy nàng tham lam là sai, bởi vì nàng thể hiện trắng trợn như thế, không hề che giấu chút nào, ngược lại còn trông ngây thơ đáng yêu.
Y cúi đầu nhìn nàng chăm chú, cười khẽ rồi đặt một miếng ngọc thủy Côn Luân vào tay nàng, nói: “Nếu phát hiện ra lệ quỷ, dù có phải là Lục Quyết hay không thì cũng phải lập tức báo cho ta, đừng có tự ý hành động.” Nói xong, y ngự kiếm rời đi.
Lữ Đại ngẩng đầu nhìn bóng dáng y đột nhiên biến thành một đốm sao trên trời, thở dài rầu rĩ một tiếng rồi vào phòng.
Giang Bình nhìn thấy nàng thì vui mừng nói: “A Đại, nàng quay lại rồi!” Hắn bước dài lên phía trước, vòng tay qua người nàng, ôm lấy không khí.
Lữ Đại cười khúc khích, Giang Bình cũng cười theo, hắn nhìn ra ngoài cửa, hỏi: “Sao chỉ có nàng quay về, Lữ đạo trưởng đâu?”
“Ngài ấy quay về rồi.”
“Nàng không giữ y lại à?”
“Ngài ấy vốn không phải người cõi trần, sao mà giữ lại được.”
Giang Bình tiếc nuối nói: “Y từ xa đến, ta là người bản xứ, vốn nên tiếp đón nồng nhiệt mới đúng.”
Lữ Đại trở về thân xác hình người rồi ngồi dậy, nói: “Ngày tháng còn dài, sau này sẽ có cơ hội.”
Giang Bình rót cho nàng một chén trà nóng, hắn ngồi bên giường nói: “Lúc sáng thấy nàng như vậy làm ta sợ muốn chết, vội vàng báo cho Lữ đạo trưởng rồi lại đến Trùng Dương Quán tìm Thẩm đạo trưởng. Thẩm đạo trưởng nói linh hồn của nàng bị Địa phủ bắt đi rồi, chắc là gặp phải chuyện gì bị liên lụy nên âm quan bắt nàng để thẩm vấn, thẩm vấn xong là sẽ quay về, bảo ta không cần lo quá.”
“Nhưng sao ta có thể không lo được chứ? Đang định đến Địa phủ tìm nàng thì Lữ đạo trưởng đến nói y đi là được, bảo ta về nhà đợi. Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Sao âm quan lại bắt nàng đi?”
Sau khi uống nửa chén trà, Lữ Đại mới kể chuyện Diêu Mạn Kinh lấy oán trả ơn, vu cáo nàng.
Giang Bình mắng Diêu Mạn Kinh vài câu, lại cảm thấy kỳ quái: “Vụ án nhỏ như vậy cần gì Tần Quảng Vương đích thân thẩm tra, chẳng lẽ là hắn quá rảnh?”
Lữ Đại cười khẩy nói: “Hắn thì rảnh cái gì, hắn có chuyện khó giải quyết muốn Minh Hồ giúp, bắt ta là để gây áp lực cho Minh Hồ.”
Trọng lượng của Lữ Đại trong lòng Lữ Minh Hồ, linh sủng bình thường không thể so sánh được. Tần Quảng Vương đưa ra kết luận này từ việc Lữ Minh Hồ một mình đến thành Hàn Lạc cứu Lữ Đại, còn Giang Bình tuy không biết chuyện này, nhưng hắn hiểu rõ mối quan hệ giữa Lữ Minh Hồ và Lữ Đại hơn Tần Quảng Vương.
Từ mấy câu chuyện phiếm hàng ngày của Lữ Đại, từ nhỏ đến lớn, nàng thích cái gì, dù có quý giá đến mấy thì Lữ Minh Hồ cũng sẽ cố gắng hết sức làm nàng thỏa mãn; nàng bắt nạt người khác, Lữ Minh Hồ đều chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua; nhưng nếu người khác bắt nạt nàng thì hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng. Lại thêm cả Tử Nguyên Chân Nhân thiên vị, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng như xưng bá trong Trường Nhạc Cung.
Mặc dù Giang Bình không đồng ý cách Lữ Minh Hồ nuôi dưỡng nàng, nhưng hắn cảm thấy về tình thì có thể lượng thứ. Dù sao nàng cũng là một đứa trẻ, vẻ ngoài lại giống y như thế, vừa hoạt bát lại gian xảo, dù trái tim có cứng như sắt đá thì cũng khó tránh khỏi sinh ra chút cưng chiều.
So với linh sủng, nàng càng giống tiểu muội muội được cưng chiều hơn. Giang Bình không phải người ngây thơ, nếu như chủ nhân của Lữ Đại không phải Lữ Minh Hồ thì với mối quan hệ thân thiết như thế sẽ khó tránh khỏi hơi nghĩ nhiều, nhưng Lữ Minh Hồ lại khiến hắn không thể nào nghĩ nhiều.
Trên thế gian này có rất nhiều ẩn sĩ sống trong núi ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt rộng lượng nhưng sau lưng lại bỉ ổi đê hèn. Nhưng Lữ Minh Hồ tuyệt đối không phải người như vậy, y thật sự là như tiên trên trời.
Cũng không biết vì sao, Giang Bình rõ ràng mới quen biết y chưa được bao lâu, nói quen thuộc cũng không đúng, nhưng lại rất chắc chắn.