Lữ Minh Hồ không lên tiếng, trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ, dù sao thì Giang Bình trước mặt cũng không lấy ra được bất cứ chứng cứ nào, rất có thể yêu thú biết hắn may mắn nên bịa ra lý do này.
Lữ Đại nhìn y rồi nói với Giang Bình: “Ta hỏi chàng, thắt lưng vàng khảm ngọc bích của ta ở đâu?”
Y phục trang sức của nàng nhiều vô kể, đông một bộ, tây một bộ, nha hoàn theo sau dọn không ngớt. Thắt lưng vàng khảm ngọc bích này là món đồ nàng yêu thích nhất, nàng tự tay cất trong tráp gỗ tử đàn hoa hải đường, chuyện này chỉ có một mình Giang Bình biết.
Giang Bình nói ra, Lữ Đại nói: “Minh Hồ, ta bảo đảm hắn là thật.”
Lữ Minh Hồ thu kiếm về, Lữ Đại tiến lên nắm lấy tay Giang Bình, dịu dàng nhìn hắn nói: “Lang quân ngốc của ta, chàng cũng không biết pháp thuật, tội gì phải theo bọn ta vào đây chứ? Lỡ mà gặp phải nguy hiểm có gì bất trắc, ta phải làm sao đây?”
Giang Bình thật sự muốn hỏi nàng, nàng không hề do dự bỏ lại hắn đi theo Lữ Minh Hồ, hắn phải làm thế nào đây?
Nhưng hắn không nói ra được, tu vi của nàng và tuổi thọ của nàng đều nhờ Lữ Minh Hồ mới có được, không có Lữ Minh Hồ thì không có nàng của bây giờ, ân tình này đổi lại là ai cũng sẽ trung thành với Lữ Minh Hồ.
Còn hắn tuy là trượng phu của nàng, ngoài tình yêu có thể cho nàng, vì nàng, thì so với Lữ Minh Hồ đều không đáng nhắc đến. Thậm chí hắn còn không thể sống hết phần đời còn lại cùng nàng, vì cảm giác hổ thẹn này mà dù có bất mãn hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Giang Bình cười nói: “Thay vì ở bên ngoài lo lắng đến nóng ruột nóng gan, ta thà vào đây cùng nàng còn hơn, có lẽ vận may của ta có thể giúp nàng gặp dữ hóa lành.”
Tiểu Hỉ Thước thích nghe những lời ngon ngọt như thế nhất, trước kia vì Lữ Minh Hồ không thể nào nói với nàng những lời này, bây giờ là vì người nói ra những câu này là người dũng cảm quên mình vì nàng.
Đương nhiên hắn chỉ là một người phàm yếu ớt, nhưng chính vì yếu ớt nên dũng cảm quên mình trở thành điều đáng quý.
Nàng cười tít mắt nhìn Giang Bình, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, long lanh động lòng người.
Lữ Minh Hồ nói: “Nếu Giang công tử có thể chọn được cửa sống, vậy ngươi nhìn xem bây giờ chúng ta nên đi thế nào?”
Lúc y nói câu này, trong mắt lại hiện lên vẻ ghét bỏ Giang Bình không hề che giấu. Giang Bình dụ dỗ linh sủng của y, y vốn đã không yên tâm, bây giờ ngược lại càng thêm khó chịu.
Giang Bình phát hiện, thật ra cảnh ngộ của hắn và Lữ Minh Hồ khá giống nhau, Lữ Minh Hồ không thích Lữ Đại quấn lấy hắn, còn hắn cũng không thích Lữ Đại để ý Lữ Minh Hồ như thế, hắn cảm thấy không vui nhưng lại e ngại, không thể nói ra.
“Lữ đạo trưởng, vẫn nên tìm được gương trước thì ta mới thể thử vận may.”
Khóe môi Lữ Minh Hồ hơi cong lên, ánh mắt chỉ thiếu điều nói ra hai chữ kẻ ngốc, y nói: “Bao nhiêu là gương ở ngay trước mặt, Giang công tử không nhìn thấy à?”
Giang Bình ngẩn ra, nói: “Ngươi nói mấy cái hồ này chính là gương hả?”
Lữ Minh Hồ gật đầu, những ngọn núi cao thấp rải rác, những ao hồ lớn nhỏ ít nhất cũng phải trăm cái, nước trong hồ trong vắt giống như thạch anh trong suốt khảm trên mặt đất, ngược lại trông đẹp vô cùng.
Giang Bình chọn một cái mà hắn thấy đẹp nhất, nói: “Lữ đạo trưởng, cái này thế nào?”
Lữ Minh Hồ cảm thấy rất kinh ngạc, từ góc độ trận pháp có thể thấy đây quả thực là cửa sống.
Rốt cuộc là hắn may mắn hay là giấu tài đây? Nếu là may mắn thì trong nhiều gương như vậy, mười tám lần mà lần nào cũng có thể chọn trúng cửa sống duy nhất, đây là loại may mắn gì chứ? Lữ Minh Hồ cảm thấy một người dù có may mắn đến đâu thì cũng không may mắn đến thế này.
Nếu là giấu tài thì sau khi bỏ rơi Lỗ Phật Loan, Giang Bình đưa Lữ Đại rời khỏi Trường Nhạc Cung, Lữ Minh Hồ đã điều tra kỹ càng lý lịch của Giang Bình, chủ yếu là sợ Lữ Đại nhìn nhầm người.
Giang Bình chưa bao giờ tiếp xúc với trận pháp, trừ phi có kỳ ngộ gì đó mà y không tra ra được.
Đột nhiên một ý nghĩ khó tin lóe lên trong đầu y, Lữ Minh Hồ ngơ ngác nhìn Giang Bình như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, dù trong lòng nổi sóng gió thì y vẫn không nói gì.
Giang Bình cảm thấy kỳ quái bèn hỏi: “Lữ đạo trưởng, ngài nhìn ta làm gì?”
Lữ Đại cũng lấy làm lạ hỏi: “Minh Hồ, ngài sao thế?”
Lữ Minh Hồ hoàn hồn lại, cố gắng bình tĩnh nói: “Không có gì, chọn cái đó đi.” Nói rồi y nhảy vào trong hồ.
Giang Bình và Lữ Đại cũng nhảy xuống theo, trong hồ có trận pháp, không thể sử dụng phép tránh nước, may mà kỹ năng bơi của Giang Bình không tệ, hắn nín thở lặn xuống đáy hồ, đột nhiên có một bông hoa nổi lên khỏi mặt nước.
Sóng xanh mênh mông, từng đợt gợn sóng, gió mang theo mùi tanh thổi đến giao với mặt nước, đàn mòng biển đang lượn vòng trên đầu cất tiếng kêu the thé chói tai, họ được đưa đến biển.
Giang Bình li3m môi, đúng là vị mặn đắng của nước biển, hắn lại lặn xuống nước, muốn xem thử có thể quay lại cái hồ đó không, nhưng lặn xuống sâu thì tối đen không nhìn thấy gì nên đành từ bỏ.
“Pháp thuật thần kỳ quá, Mục Thương Ngô này chắc chắn là một thiên tài.” Hắn không kìm được mà cảm thán.
Lữ Minh Hồ liếc hắn một cái, y thầm nghĩ thế sự khó đoán, có lẽ thiên tài có bản lĩnh cao cường đến mấy cũng không thể tính được chuyện bất ngờ.
Lữ Đại hỏi: “Minh Hồ, chúng ta rời khỏi Thiên Môn Vạn Hộ Cung rồi à?”
Lữ Minh Hồ lắc đầu nói: “Phong thủy ở đây không đúng lắm, nơi này đã có người động tay, chắc là vẫn ở trong cung. Chúng ta tìm lối ra đi.”
Y lướt trên mặt nước, đứng lên trên kiếm, từ đầu đến chân không dính một giọt nước nào. Lữ Đại kéo Giang Bình lên phi kiếm, thi triển pháp thuật làm khô nước trên người nàng và hắn.
Lữ Minh Hồ dẫn bọn họ bay chưa được bao lâu đã phát hiện ra một hòn đảo nhỏ cỏ cây um tùm, ấn kiếm bay xuống thì thấy hai người lùn tóc xoăn sẫm màu đang ngồi ăn thịt dưới gốc cây to.
Lữ Minh Hồ tiến lên, y muốn hỏi xem trên hòn đảo này có gương hay không, hai người lùn nhìn thấy bọn họ thì vô cùng kinh ngạc, bọn họ đứng dậy còn cao chưa tới ba tấc, chạy về phía khu rừng, vừa chạy vừa thổi chiếc còi xương đeo trên cổ.
Tiếng còi thu hút một lượng lớn người lùn, bọn họ cầm cung tên mâu dài, hùng hổ tiến đến, trên mặt thể hiện ra thái độ thù địch với nhóm người Lữ Minh Hồ. Tên thủ lĩnh trên đầu đội một chiếc lông chim trĩ màu đồng, chiều dài ngang với chiều cao của hắn, trên đầu có cảm giác nặng nề, hắn nói không ngừng.
Giang Bình cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Lữ đạo trưởng, bọn họ nói gì thế?”
“Ta cũng nghe không hiểu.” Lữ Minh Hồ đã thử nhiều ngôn ngữ để giao tiếp với người lùn nhưng đều không có hiệu quả, sự thù địch của người lùn không hề giảm đi, để đề phòng bọn họ bất ngờ tấn công, nhóm người Lữ Minh Hồ chỉ đành lui về biển, ẩn mình rồi đi vòng sang đường khác của hòn đảo nhỏ.
Lữ Đại xung phong nói: “Để ta đi hỏi gương ở chỗ nào.”
Nàng biến thành Hỉ Thước, bay lên một cành cây đa, ríu rít một lúc lâu với mấy con chim sẻ, sơn ca, chim ngói rồi mới quay trở về: “Bọn nó nói phía trước có thác nước, phía sau thác nước có một cái hang, bên trong hang có rất nhiều gương.”
Giang Bình nói: “Xem ra làm chim vẫn tiện hơn.”
Quả nhiên phía sau thác nước có một cái hang, bên trong có mười hai chiếc gương đồng, Giang Bình chọn một cái rồi cùng Lữ Đại và Lữ Minh Hồ đi qua.
Trong khoảng trắng mênh mông, có rất nhiều bóng người ở trong hơi nước nóng, tiếng la hét khắp nơi, tất cả đều là nam nhân tr@n truồng, có người ngâm mình trong bồn tắm, có người ngồi trên ghế dài xoa lưng bóp chân, nơi này thế mà lại là nhà tắm.
Đám nam nhân trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào hai nam một nữ xuất hiện từ hư không. Lữ Đại lớn đến chừng này mà chưa từng đến nhà tắm, những nơi như này trước giờ đều dành riêng cho nam nhân, Lữ Minh Hồ cấm nàng đến đây.
Nàng tò mò đánh giá đám nam nhân xung quanh, cách một tầng hơi nước như màn che, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Giang Bình che mắt lại. Cùng lúc đó, Lữ Minh Hồ vung phất trần thi triển pháp thu nhỏ rồi di chuyển bọn họ đi đến con ngõ cách nhà tắm ba dặm.
Giang Bình thu tay về, thấy Tiểu Hỉ Thước mặt đầy vẻ tiếc nuối, hắn khó chịu trừng nàng một cái rồi nói: “Lữ đạo trưởng, chúng ta ra ngoài chưa?”
Lữ Minh Hồ gật đầu nói: “Nơi này là phủ Duyễn Châu ở Sơn Đông.”
Lữ Đại vui vẻ nói: “Nếu Mục Thương Ngô biết Giang lang dễ dàng ra khỏi Thiên Môn Vạn Hộ Cung của hắn như thế, không biết là sẽ tức đến mức nào nữa!”
Tuy Lục Quyết cảm thấy hơi bất ngờ nhưng hắn không tức giận. Từ lúc Giang Bình thắng Kiều Cát ở Chân Du là hắn đã biết Giang Bình chính là phân thân của hắn. Thảo nào mà hắn lại mềm lòng với Lữ Đại, dù sao thì tiểu yêu nương này cũng là người mà thần chí của hắn yêu thương.
Phân thân hóa giải trận pháp của hắn thì có gì mà tức chứ? Lục Quyết cũng không lo lắng Lữ Minh Hồ sẽ nghĩ nhiều, hắn chắc chắn ngoài Kiều Cát ra, không ai biết về bí mật phân thân này.
Lúc này hắn đang ngồi trên ghế chưởng môn trong Tam Thanh điện trên núi Không Động, trong tay hắn là một cái bát ngọc bích, trong bát là não người màu trắng vừa được lấy ra khỏi đầu chưởng môn Viên Hải Hồng, vẫn còn đang bốc khói.
Đại đệ tử Nhiếp Thu Thực quỳ trên mặt đất, cả người hắn run lên. Hắn là người duy nhất sống sót của Phái Không Động, những người khác đều chết thảm dưới bội kiếm quanh eo Lục Quyết.
Thanh kiếm này không có gì đặc biệt, thực tế chỉ là thanh kiếm mà Lục Quyết tiêu hai lượng bạc mua ở một tiệm rèn, nhưng nó lại là thanh kiếm đáng sợ nhất mà Nhiếp Thu Thực từng nhìn thấy.
Lục Quyết ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: “Có biết vì sao ta không giết ngươi không?”
Nhiếp Thu Thực lắc đầu, trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi, ngay cả hận ý cũng không dám có.n
Lục Quyết nói: “Bởi vì ta từng nhìn thấy ngươi ở Tìên Nhưỡng Cư của Hải Thị, lúc đó ngươi đã chọn [Trận chiến trên Thiên Khuyết Sơn], ngươi còn mua con rối bóng Mục Thương Ngô, bảo nó rót rượu. Ta cảm thấy rất thú vị, bởi vì ta chính là Mục Thương Ngô.”
Con ngươi Nhiếp Thu Thực co rút lại, hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Quyết, tim hắn đột nhiên ngừng đập, hiển nhiên là đã bị dọa sợ.
Lục Quyết thở dài, để lộ ra biểu cảm vô vị.