Lữ Đại bỏ lại hồ yêu bị định thân, tìm kiếm bảo bối trong động. Trong động này có mười mấy gian phòng, nàng lục tung từng gian, hưng phấn như đang chơi trò chơi, toát ra tính khí của tiểu hài tử. Giang Bình đi theo nàng, bất giác bật cười.
Đẩy cửa gian phòng thứ sáu ra, bên trong phát ra ánh sáng lờ mờ, có bóng người lay động, Lữ Đại tưởng là hạ thủ của hồ yêu, ánh sáng trong tay lóe lên, cầm một thanh kiếm chỉ vào bọn họ: “Tất cả không được nhúc nhích!”
Những người kia quả thật không nhúc nhích, chìm vào im lặng, ngay cả một tiếng hít thở cũng không có. Nhìn kỹ thì thấy họ đều là những nam tử trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi, ăn mặc hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, thần sắc đờ đẫn, hệt như là những con rối được chế tác tinh xảo.
Lữ Đại đi đến người gần nhất, đưa tay sờ thử mặt y, lạnh lẽo mềm nhũn, không cảm giác được dương khí, khẳng định: “Là người chết.”
“Chẳng lẽ bọn họ đều là người chết?” Giang Bình đảo mắt nhìn những người khác, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Lữ Đại gật đầu, nói: “Ta đoán bọn họ đều bị hồ yêu bắt đến đây, sau khi chết hồ yêu luyến tiếc không muốn rời, thi pháp khiến thi thể không bị thối rữa, giữ làm kỷ niệm.”
Giang Bình đếm thử, tổng cộng có mười sáu người: “Hồ yêu kia là người đa tình, nàng ta muốn Phản Hồn Đan có lẽ là muốn hồi sinh một người trong số bọn họ. May mà có Lữ đạo trưởng đã cứu ta, nếu không ta cũng sẽ biến thành món đồ được nàng ta cất giữ.”
Lữ Đại nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: “Tiện tay thôi, nhưng mà ta muốn hỏi Giang công tử một câu, hồ yêu kia xinh đẹp như thế, vì sao ngài không thích?”
Giang Bình đáp: “Dù nàng ta có đẹp đến đâu thì nàng ta cũng là yêu, pháp lực vô biên, trường sinh bất lão, sao nàng ta có thể hiểu được tình cảm của phàm nhân bình thường? Giữa nam tử và nữ tử, chỉ khi tâm đầu ý hợp mới có thể ân ái lâu dài.”
Lữ Đại cảm thấy hắn có chút thành kiến đối với hồ yêu, tình cảm yêu ma phức tạp hay đổi thay hơn so với con người bình thường, hồ yêu cũng không phải hoàn toàn không biết tình cảm của con người. Ví dụ như nàng bây giờ đã biết phần lớn nam nhân đều háo sắc, thích mỹ nhân xinh đẹp yếu đuối, cần nam nhân bảo vệ. Giang Bình không thích hồ yêu, có lẽ chỉ bởi vì nàng ta mạnh hơn hắn, hắn thừa nhận thì quá xấu hổ, nên mới bịa ra những lý do khác.
Giang Bình nói: “Người chết là quan trọng, những thi thể này để ở đây quá khó coi, lát nữa chúng ta xuống núi, hãy tìm mấy thôn dân để chôn cất bọn họ.”
Lữ Đại ừ một tiếng, thấy sau tủ bích sa đặt mấy cái rương, nàng đi qua những thi thể này, mở cái rương đó ra, trong rương chất đầy kim châu và đồ trang sức, rực rỡ loá mắt. Tiểu Hỉ Thước cực kỳ vui mừng, lấy ra một cái túi rồi bỏ những châu báu này vào. Chiếc túi của nàng giống như hang không đáy, bỏ bao nhiêu cũng không thấy đầy.
Giang Bình bỗng nhiên nhíu mày, nói: “Không xong rồi, Lữ đạo trưởng, ta nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Giang Bình nhìn những thi thể này, nói: “Ta nghe nói thi thể bị thi pháo trải qua nhiều năm khi gặp dương khí sẽ thành cương thi, chúng ta vẫn là…” Còn chưa kịp nói xong câu ‘mau mau rời khỏi nơi này’, những thi thể kia không hẹn mà cùng giơ cánh tay lên, móng tay vừa đen vừa dài, nhảy nhót nhào về phía bọn họ.
Lữ Đại kéo Giang Bình ra phía sau, lấy mình chắn phía trước, vung kiếm quét qua, hai đầu người bay tứ tung ra ngoài, thân thể đứng thẳng bất động, bị thi thể đằng sau đụng ngã, giẫm xuống dưới chân. Lữ Đại trái bổ phải chém, giống như xái rau bổ dưa vang lên tiếng kèn kẹt, chỉ cần dùng chút sức lực, trên mặt đất đã rải rác tứ chi, đầu người lăn lóc.
Dù Giang Bình có gan lớn đến đâu, nhìn thấy cảnh này cũng giật mình, giống như gặp phải ác mộng.
Tu vi của hồ yêu vốn trên Lữ Đại, nhưng không cẩn thận rơi vào bẫy của nàng, lúc này nàng ta phá được phù chú, chạy tới thì thấy tất cả bảo bối mình âu yếm cất giữ đều bị hủy hoại, đau đớn vô cùng, tức sùi bọt mép, lạnh lùng nói: “Đạo sĩ thối, cướp tiền tài của ta, còn giết lang quân của ta, tới nộp mạng đi!”
Nàng ta lấy một cây roi bằng vàng từ trong tay áo ra, chớp mắt biến thành Kim Long, hí dài một tiếng, nó giương nanh múa vuốt nhào về phía Lữ Đại. Lữ Đại tự biết mình đánh không lại, ném kiếm phù của Tử Nguyên Chân Nhân ra, thoáng chốc hóa thành một kiếm khí mạnh mẽ, chém Kim Long kia thành hai đoạn, thế đánh không giảm, hướng thẳng đến trước mặt của hồ yêu rồi đánh tới tấp.
Hồ yêu hoảng hốt, vội vàng lui lại mấy trượng nhưng vẫn bị đánh cho trọng thương, ngã trên mặt đất biến về nguyên hình, là một con hồ ly có lông màu nâu vàng, khóe miệng chảy máu, đầy giận dữ nhìn qua Lữ Đại rồi nhanh như chớp chạy xa.
Lần đấu pháp này làm Giang Bình sợ hãi thán phục: “Pháp lực của Lữ đạo trưởng thật cao cường, ta đúng là được mở rộng tầm mắt!”
Lữ Đại nhướng mày, đắc ý nói: “Đây đã là gì đâu, ta còn ba mươi sáu phép biến hóa, lên trời xuống đất, không gì không làm được.”
Giang Bình tò mò nói: “Thật sao? Vậy ngươi thử thay đổi dáng vẻ ta xem nào?”
Lữ Đại lắc mình biến hoá, chợt thấy lông mày của nàng chẻ thành hai đường, búi tóc vấn thành một ổ tơ, hai mắt đục ngầu, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, là độ tuổi của lão bà bà.
Giang Bình trợn mắt hốc mồm, cây kiếm trong tay bà bà biến thành một cây quải trượng đầu rồng, gõ xuống mặt đất, giọng tang thương nói: “Tiểu tử, đỡ lão thân đến xem nơi khác đi.”
Hiếm thi nhìn thấy vẻ ngoài nghiêm túc của nàng, Giang Bình bật cười ha hả. Hắn cười rộ lên giống như xuân hoa đua nở, khuôn mặt rạng rỡ, đến mức châu báu trong rương cũng phải lu mờ.
Lữ Đại thầm nghĩ, người đẹp thì nên cười nhiều, vậy mới không phí phạm sự đẹp đẽ mà thượng thiên ban cho, đáng tiếc Lữ Minh Hồ xưa nay không biết cười là gì. Tâm y như nước lặng, gió to đến mấy cũng không gợn nổi sóng.
Giang Bình cười xong, dìu nàng đi ra cửa, nói: “Bậc thang này rất trơn, bà bà chú ý dưới chân.”
Lữ Đại gật đầu: “Trẻ nhỏ thật dễ dạy.”
Hà Linh tỉnh lại, trời còn chưa sáng, tự cảm thấy có chút không thích hợp, lại phát hiện Giang Bình, Lữ Đại và Hoàng thị đều không có ở trên thuyền, trong lòng biết đã xảy ra chuyện, hắn đang muốn thi pháp tìm người thì Lữ Đại đã mang theo Giang Bình cưỡi mây về thuyền.
“Các ngươi đi đâu vậy? Hoàng cô nương đâu?”
“Hoàng cô nương cái gì, rõ ràng là một con hồ ly tinh, vậy mà ngươi vẫn không hay biết gì.” Lữ Đại khinh bỉ liếc hắn một cái: “Nàng ta hạ dược trong đồ ăn, thừa lúc mọi người đang mê man mang Giang công tử đi. May mắn là ta đã âm thầm đề phòng, không ăn cơm do nàng ta nấu, đuổi theo đánh bại nàng. Nếu không, Giang công tử dù có giữ được tính mạng cũng mất đi sự trong sạch.”
Hà Linh bị một Tiểu Hỉ Thước hạ thấp, xấu hổ ngượng ngùng nói: “Ngươi đã biết nàng ta là hồ yêu, sao lúc ở trên thuyền không nhắc nhở ta chứ?”
Lữ Đại đáp: “Ta sợ trong động của nàng ta còn có người khác bị bắt, cho nên muốn đi theo nàng ta xem thử. Hồ ly là loài xảo quyệt nhất, nhắc nhở ngươi, nếu như bị nàng ta phát giác sẽ không tốt.”
Hà Linh bội phục: “Vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn.” Rồi lại hỏi nàng tình hình trong động.
Lữ Đại không nhắc một chữ về chuyện những bảo vật kia, hiển nhiên là muốn một mình độc chiếm, Giang Bình cũng không nhiều lời, lại là người rất biết điều.
Khi đến Hàng Châu, còn ít ngày nữa là đến tiết Thanh Minh, từng nhà nam nữ già trẻ đều đi ra ngoài đạp thanh, có bài thơ:
Thanh minh thượng tị tây hồ hảo, mãn mục phồn hoa. Tranh đạo thuỳ gia, lục liễu chu luân tẩu điền xa.
Du nhân nhật mộ tướng tương khứ, tỉnh tuý huyên hoa. Lộ chuyển đê tà, trực đáo thành đầu tổng thị hoa.*
(*
Một bài thơ của Âu Dương Tu – văn nhân thời Bắc Tống, bài thơ này tả cảnh nhộn nhịp của buổi đi chơi xuân ở Hồ Tây trong tiết Thanh Minh, đặc biệt là cảnh náo nhiệt trở về thành lúc hoàng hôn – nguồn: Baidu)Hôm đó sau giờ ngọ, Giang Bình cưỡi ngựa tới Thanh Ba Môn, đi đến Trùng Dương Quan, thấy Lữ Đại một mình ở trước cửa đá cầu thì cười nói: “Lữ đạo trưởng, tiểu Thẩm đạo trưởng sao chơi với ngươi sao?”
Lữ Đại đáp: “Hắn đang bế quan tu luyện.”
Hà Linh trước nay luôn lấy Lữ Minh Hồ làm gương, lại phát hiện tu vi của mình còn không bằng một con chim nhỏ được y nuôi, bị đả kích lớn, vừa trở về đã vội vã bế quan. Lý do lần này, Giang Bình ít nhiều cũng đoán được, hắn cười nói: “Nếu như thế, để ta đi dạo với ngươi.”
Lữ Đại đang cảm thấy nhàm chán, nghe vậy vui vẻ đáp ứng, đi vào trong dẫn ra một con ngựa xanh, cưỡi ngựa đi dạo với Giang Bình.
Trong gió xuân, hai người đi đến trước Ngọc Nhuy Lâu, bên trong lâu thường có những gánh hát hí khúc, Giang Bình muốn đưa Lữ Đại vào trong nghe hí khúc, nhưng bị đám người canh cửa ngăn lại, nói gia quyến của tri phủ đang ở bên trong, người ngoài phải tránh xa.
Lữ Đại không vui: “Tôn ti có khác biệt, nam nữ hữu biệt, quy củ của phàm nhân các ngươi rắc rối thật.”
Giang Bình cười nói: “Ta cũng không có kiên nhẫn, ngày sau nhìn thấu hồng trần, ta cũng bỏ phàm tục để làm đạo sĩ.” Đang nói, một ánh kim quang lướt qua trước mắt, rơi xuống mặt đất, hoá ra là một cây trâm cài tóc kim phượng.