Thuốc Lãng Quên

Chương 41

Những tia nắng hắc vào sân trước của cửa thềm tẩm cung,lá thay mùa rơi ngày một nhiều, gió lao xao thổi nhè nhẹ đến nổi nghe cả tiếng lá xào xạc dưới mặt đất. Trong khi Tiểu Châu quét sân thì Lạc Y Hoan đang chăm chú chuẩn bị y phục cho Thiên Khải. Nghe nói hôm nay Thiên Khải vào cung nhận chỉ của hoàng thượng, chắc hẳn là trọng đại nên y phục cũng phảo chỉnh tề.

Thầm trong lòng, chắc hẳn hoàng thượng lại ban hôn ước cho đại hoàng tử. Lạc Y Hoan chần chừ mặc dù hơi luyến tiếc nhưng đại hoàng tử cưới được một công chúa tốt,có một hạnh phúc viên mãn, suốt cả một thời đã cô đơn, nếu có người bầu bạn thì quãng đời còn lại an nhiên mà hưởnh thụ.

Nàng nhanh chóng mang y phục đến cho anh. Thiên Khải quả nhiên tâm tình rất tốt, thức dậy từ rất sớm ngâm chân rửa mặt đợi y phục. Vừa thấy Lạc Y Hoan, hai hàng lông mày của anh dãn ra,dịu dàng nhìn nàng.

Lạc Y Hoan lặng lẽ đứng bên cạnh giúp anh thay y phục,chỉnh tề hai bên. Thiên Khải với mái tóc dài nhìn sang.

- Ngươi chải tóc cho ta.

Lạc Y Hoan tròn mắt ngạc nhiên nhìn. Mặc dù chỉ mới cung nhưng trước đó đã được thượng cung giảng dạy phép tắt nên cũng nghe qua việc chải tóc cho người thân phận cao quý ở hoàng cung. Chỉ có những người kết thành phu thê sau đêm tân hôn thì chải tóc cho nhau. Lạc Y Hoan trong lòng mông lung không dám nghĩ lung tung chỉ mong rằng mình nghe nhầm.

Thiên Khải ngồi ở trước đợi nàng mãi không thấy, lạnh lùng quay sang.

- Sao vậy?

Lạc Y Hoan với vẻ mặt khó coi đi đến cầm lược dịu dàng chải mái tóc dài của anh. Bây giờ khí chất lạnh lùng xua tan, tâm trạng Thiên Khải vô cùng thoải mái nhắm nghiền mắt lắng đọng ngửi được cả mùi hương nhè nhẹ trên người nàng.

Lạc Y Hoan tỉ mỉ buộc tóc cho Thiên Khải. Trong lòng không hiểu đang nghĩ gì buộc miệng nói ra.

- Hôm nay đại hoàng tử đến để nhận chiếu chỉ của hoàng thượng. Nô tì nghĩ hoàng tử sẽ gặp được công chúa tốt. Trăm năm hạnh phúc.

Thiên Khải từ từ mở mắt nhếch môi quay sang nhìn Lạc Y Hoan vẫn ánh mắt ngây thơ nhìn mình. Ánh mắt chạm nhau nên dòng khó tả. Lạc Y Hoan biết mình vừa lỡ lời đành khép nép im bặt.

- Ngươi nói như thế có nghĩa là gì?

Nàng nuốt khang lắc nhẹ đầu không tiếp lời.

Thiên Khải quay sang ngước gần nàng đến nổi hơi thở cả hai nguyện vào nhau đỏ hai bên mặt.

- Ngươi muốn ta đi đính hộ với kẻ khác ư?

Lạc Y Hoan nháy mắt liên hồi không dám trả lời,gượng gạo trốn tránh câu hỏi của anh. Thiên Khải bực mình nhìn Lạc Y Hoan liền gắt lên.

- Ngươi quên rằng lúc trước mình đi dạo phố ta đã nói gì ư? Ta nói cho ngươi biết, ta không đính ước hôn với ai cả. Sau này chỉ cưới một người. Người đó là ai ngươi biết rồi đấy.

Lạc Y Hoan giật mình nghe xong liền trợn tròn mắt nhìn Thiên Khải rời đi. Trong lòng không khỏi bàng hoàng. Thì ra giấc mơ đó là thật, cái đêm hôm đi dạo những gì hoàng tử nói là có thật. Nàng như quặng lại một cách sợ hãi.

A Mộc thấy sắc mặt không tốt liền hỏi thăm nhưng đáp lại chỉ bằng không. Lạc Y Hoan thẫn thờ vò đồ trong thau nước.

- Hoan tỷ.... - A Mộc cuối cùng cũng không chịu được hét lên làm Lạc Y Hoan trút hồn nãy giờ cũng quay lại nhìn nhỏ. - Tỷ bị làm sao vậy hả? Tỷ lại khó chịu trong người ư?

Nàng chậm rãi lắc đầu, nước mắt ngần ứa trào ra nhìn A Mộc khó có thể diễn tả tâm trạng bây giờ.

*

Chiếu chỉ vừa ban cho Thiên Khải, mọi người chốc lát đã biết tin, có kẽ người sốc nhất là Minh Lan. Mặc dù trước mặt nàng luôn khó chịu với anh nhưng thật ra trong lòng luôn một mực thương yêu.

Hoàng hậu đau lòng nghe tin cận hậu thông báo rằng Minh Lan muốn hủy hôn ước với Kỷ Nguyên. Một là đánh giành nước,hai là hòa hoãn. Công chúa Minh Lan thân là một công chúa cành vàng lá ngọc, chân yếu tay mềm không thể đánh trận nên Thiên Khải thay mặt công chúa ra trận, sau khi giành chiến thắng sẽ ban thưởng.

Minh Lan ngấn lệ chạy đến cung thấy Thiên Khải vẫn sắc mặt ung dung nhận chiếu chỉ đi ra. Ánh mắt không vẻ lo sợ mà đi đến trước mặt nàng. Minh Lan bây giờ mới trở lại cô công chúa dịu dàng ngày xưa nắm chặt khăn tay không nói nên lời nhìn người trước mắt.

- Khóc chuyện gì?

Minh Lan nghẹn ngào nhìn Thiên Khải cố bình tĩnh nói chuyện.

- Huynh....nhận chiếu chỉ... như vậy sẽ sang nước Kỷ Nguyên rất lâu, có thể sẽ mất mạng,huynh.... - Minh Lan nói lung tung không ta mạch lạc nhìn chằm chằm sư huynh mình.

Thiên Khải nhìn phía trước khẽ cau mày như đây chỉ là một chuyện binh thường, như vừa uống xong chén trà,như vừa nghe một bài hát.

- Ta làm điều này không phải vì muội. Ta là vì ta nên đừng có làm ra vẻ đó. Thật là yếu mềm,như thế làm sao có thể đối đầu với mấy người kia. - Anh nhếch môi mỉa mai đi lên phía trước bỏ lại những giọt nước mắt mặn chát của Minh Lan.

Nàng quay sang vừa thương vừa giận hét lớn vọng theo bóng của anh.

- Huynh là đồ chết tiệt,đồ xấu xa. Huynh phải bảo trọng, nhất định phải trở về nguyên vẹn cho muội.

*

Tiểu Châu vội vã chạy đến thở dốc không nói nên lời nhìn A Mộc và Lạc Y Hoan đang phơi vải lên xà mãi một lúc mới có thể cất tiếng.

- Đại hoàng tử sẽ giành nước Kỷ Nguyên, e là một đi không trở về.

Lạc Y Hoan đổi sắc mặt nhìn Tiểu Châu nói gì thêm nữa. Nhưng trong lòng khó chịu không thôi. Không phải ai không biết Kỷ Nguyên hùng mạnh như thế nào, chẳng phải sẽ rất khó để trở về sao hoàng thượng có thể nhẫn tâm buộc đi. Nàng đi nhanh chân về tẩm cung, đứng trước cửa còn không dám bước vào. Đại hoàng tử trước giờ luôn cứu vớt tính mạng này, chỉ là một tính mạng nhỏ bé cọ bây giờ tính mạng lớn của một đại hoàng tử lại sắp sửa gặp nguy hiểm, nàng không khỏi lo sợ.

Bước vào một bước đã thấy Thiên Khải ung dung thưởng thức trà ở trước sân. Anh biết nàng đứng đấy nhưng vẫn không quay sang, từ từ uống hết ly trà.

Lạc Y Hoan đi vội đến đứng sau lưng anh nắm chặt tay áo không nói nên lời. Thiên Khải vẫn khuôn mặt đó nhưng lộ vẻ mỉa mai.

- Ngươi lo lắng gì. Ta chắc chắn sẽ trở về.

Nàng im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

- Tại sao người phải đi?

Thiên Khải quay người một lúc lâu mới nhẹ nhàng như lúc trước.

- Ta không cần biết điều gì sẽ xảy ra. Chỉ cần ngươi đợi ta trở về.

*

Ngày ra đi, Thiên Khải mặc y phục trắng toát lên vẻ một thư sinh đi thi trạng nguyên hơn là sắp ra trận. Đau lòng nhất vẫn là Minh Lan và Hoàng hậu hai người mãi đứng nhìn thân hình cao lớn của Thiên Khải. Tuyệt nhiên, hoàng thượng và Mẫn Viên Viên lại không có mặt,hai người lại thong thả chơi cờ bên hồ như mọi hôm.

Y phục màu trắng đó cuối cùng cũng lên ngựa cất bước.Phía bên trái của anh có đính kèm chiếc bùa hộ mệnh rất tinh tế bắt mắt.

- Đại hoàng tử, nô tì không biết chiếc bùa may mắn này đã theo mình lúc nào, nhưng có lẽ là thứ đã bên cạnh nô tì rất lâu, đây coi như là thứ quý giá nhất. Nô tì mong đại hoàng tử nhận lấy, giống như tiểu nữ bên cạnh, giống như phù hộ người chiến thắng trở về.

Lạc Y Hoan đứng phía sau bức tường nhìn Thiên Khải dần khuất, bàn tay lạnh lẽo chắp nguyện mong rằng sau nhiều năm chắc hẳn sẽ lại thấy đại hoàng tử thong thả ngâm nghi trà như lúc trước.

Đây cũng coi là một kiểu tình cảm, một kiểu ân tình khó trả hết, chỉ biết cầu nguyện.
Bình Luận (0)
Comment