Thuốc Lãng Quên

Chương 9

Thiên Uy cùng Nhược Hy chỉnh chu lại y phục lập tức bái kiến trước mặt hoàng thượng cùng đại hoàng tử ở bên ngoài.

- Thiên Uy Minh Ngọc/ Hy Hy bái kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, van tuế, vạn vạn tuế. Chúc hoàng thượng buổi sáng an lành, an yên.

Thái độ lạnh nhạt chuyển hẳn sang dịu dàng, kính lễ với người lớn trước mặt, ánh mắt cũng nhìn nhau khác hẳn mặc dù trong lòng Thiên Uy đang rất khó chịu.

Trái lại, Nhược Hy thích thú, ánh mắt lộ rõ đắc ý với cuộc "chiến thắng" này. Thái độ nhõng nhẽo phát tán, ánh mắt nuông chiều của hoàng thượng cũng hiện ra.

- Phụ hoàng, chúng ta mau đi thôi. Người nói xem, hôm nay Hy Hy với y phục này như thế nào. Trông gọn gàng hơn, lại khí phách đúng không?- Nàng vừa nói vừa ra dáng một nam nhi.

Hướng Ngọc bật cười vuốt chòm râu trước mặt gật đầu rồi lại lắc đầu. Bấy giờ Lâm Đại mới lên tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng. Trước giờ Lâm Đại luôn là người khó gần, ít tiếp xúc với ai, lại còn với vẻ mặt nghiêm trang, sư đệ đều phải kính trọng, đến cả muội muội Nhược Hy mà hoàng thượng yêu mến nhất cũng phải khép nép. Tuy nhiên vẻ mặt khôi ngô, tuấn tú lại cường tráng đó mang đến cảm giác an toàn, khiến bao mỹ nữ gặp ắc là phải ngắm mãi không thôi.

- Muội đúng là... Sáng sớm đã làm ầm lên rồi, lại còn chưa trách phạt muội đến tẩm cung Thiên Uy. Bữa sau như thế, ta giao phó muội ấy lại cho đệ đấy.- Ánh mắt của Lâm Đại nhìn về phía của Thiên Uy đứng im lặng với vẻ điềm tĩnh cúi đầu nhận lấy câu nói của đại hoàng tử.

- Vâng, thưa sư huynh.

Hy Hy nghe xong, ánh mắt đắc ý ban nãy liền bị dập tắt, chuyển sang giận đại sư huynh vẫn nét mặt uy nghiêm khiến nàng vừa sợ vừa bực với ý chỉ trách phạt vừa rồi.

- Thôi được rồi. Hôm nay ngày đẹp, chúng ta đi săn. Thiên Uy, con thay y phục rồi chúng ta lên đường.- Hoàng thượng vòng tay ra sau lưng nhẹ nhàng rời khỏi tẩm cung.

- Vâng, đã ảnh hưởng đến hoàng thượng rồi.- Thiên Uy vẫn đứng đó cúi chào đợi đến khi hoàng thượng khuất hẳn. Ánh mắt mới chuyển sang Hy Hy đang cùng A Mẫn xem lại cung tên bé nhỏ của mình. Với một cô bé chỉ mới 10 tuổi, cầm cung như thế thật là như một đứa lên ba tập vững bước.

Hắn nhanh chóng thay y phục, bộ đồ thường dân màu đen trắng toát lên vẻ ảm đạm với làn da trắng nhè đi lên phía trước.

Hy Hy bắt đầu ngồi lên yên ngựa với vẻ mặt hớn hở tươi cười, theo sau là A Mẫn luôn cận trọng trông coi nàng.

Bốn bề xung quanh toàn cây cối, lại có chim chóc, lâu lâu hai bên xuất hiện vài bông hoa trắng, trái cây dại trên rừng vài quả rơi xuống đất, lúc đó Hy Hy thường xuống ngựa nhặt vào dỏ để đem đến cho lão lão. Dọc đường chỉ có Lâm Đại cùng hoàng thượng trò chuyện, Thiên Uy theo sau với cung tên sau lưng chẳng buồn ngắm cảnh xung quanh, vài chú thỏ rừng chạy trước mặt, hắn cũng chẳng thèm lấy cung chỉa tên vào.

- Thiên Uy, con không khỏe ư?- Bất giác hoàng thượng quay sang nhìn hắn với ánh mắt trìu mến.

- Thiên Uy không sao. Làm hoàng thượng phải lo lắng rồi.- Hắn cúi đầu lễ phép, ánh mắt lẫn tránh hoàng thượng trước mặt.

Hoàng thượng nhận ra nét ngượng ngùng của Thiên Uy, cũng không hỏi thêm gì nhiều, tâm tư của hắn dường như hoàng thượng cũng hiểu được.

- Vậy ta đi tiếp thôi.- Hoàng thượng tiến ngựa lên phía trước với tâm trạng thư thả, đã lâu lắm rồi người mới được thoái mái ra ngoài như thế này. Nét mặt tưởng chừng như giảm đi vài nếp nhăn già nua.

Lâm Đại dừng ngựa đợi hắn lặng lẽ đi lên cùng hàng, ánh mắt lạnh lùng của Lâm Đại không khác gì Thiên Uy là mấy. Là một đại hoàng tử, tương lai sẽ là điện hạ của Hướng Ngọc, Lâm Đại từ bé đã hiểu rõ chuyện, đã biết được trọng trách nặng nề nước nhà sẽ đặt lên mình, sớm muộn gì cũng sẽ đón lấy, chi bằng tập quen với điều này.

- Đệ đệ chắc hẳn còn lạ lẫm Hướng Ngọc, ta nghe nói Hy Hy đã đưa đệ đi tham quan hoàng cung, còn lên đến đài cung cao nhất của hoàng thượng để ngắm toàn bộ Hướng Ngọc này.- Nói một đoạn Lâm Đại dừng ngựa nhìn hoàng thượng phía trước xa xăm. Thiên Uy thấy thế cũng dừng ngựa, quay đầu lại nhìn ánh mắt của Lâm Đại.- Sau này có điều gì cần giúp đỡ cứ đến chỗ ta, nếu không có bạn, ta với ngươi thử kết thân.- Lâm Đại rút mũi tên sau lưng tay cầm cung rắn chắc nhìn chú thỏ đang đứng ở nơi mình khá xa, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn sau vài giây mũi tên cũng làm chú thỏ bị trọng thương nằm bất liệt tại chỗ. Tiếp tục Lâm Đại lại nhanh chóng liên tục hạ gục nhiều thú rừng khác, lần lượt dùng một lần tên đôi rồi ba mũi tên trên tay cùng lúc,đến khi nào mệt mới dừng tay, giống như người con trai này đang trút nổi tâm tư lên cây cung và mũi tên trên tay vậy.

Tận cảnh nhìn tài nghệ lừng danh của đại hoàng tử, không khen ra mặt nhưng trong lòng Thiên Uy lại trầm trồ khen ngợi, từ cái nhìn lạnh lùng sang ái mộ và kính trọng.

Hoàng thượng từ xa thấy vậy trong lòng an tâm phần nào, ánh mắt đặt hy vọng vào mối quan hệ của Lâm Đại với Thiên Uy, tin chắc sẽ có tình huynh đệ tốt.

...

A Mẫn với con dao bé trên tay dùng làm vật đi săn nhẹ nhàng như dùng phi tiêu né trúng chú thỏ to ù đang ăn ở trước mặt. Đã lâu rồi mới đi săn lại, cảnh vật nơi này thay đổi nhiều hẳn, thú rừng cũng ngày một đông, nếu như cách đây một năm trước khi mới vào hoàng cung đi săn cùng hoàng thượng và đại hoàng tử, khó khăn lắm mới thấy được một chú thỏ.

A Mẫn trói chú thỏ với con gà rừng màu đen lại vác lên vai mình đi tìm Nhược Hy.

Hy Hy với dỏ trái cây đầy trên tay, khó khăn đem về lại chỗ ban nãy, đành ngồi bên tản đá nghĩ ngơi, trán đầm đề mồ hôi ngắm nhìn xung quanh. Bỗng nhiên từ xa nhìn thấy vài bông hoa đù màu đung đưa với gió từ xa, miệng Hy Hy cong lên nở thành nụ cười thích thú, quay nhìn lại đằng kia đắn đo.

- Mình đến hái ít hoa để cắm cho lão lão chắc cũng không sao đâu nhỉ? Nơi này cũng đâu phải mình không biết, lát rồi quay lại sau vậy.- Nói rồi Nhược Hy lon ton chạy đến đám cây cỏ cuốn hút, ánh mắt như reo lên nhịp điệu vui mừng, miệng vừa cất hát nhẹ nhàng, giống như hương thơm mê hoặc nào, bỗng xuất hiện bươm bướm đủ màu phất phới xung quanh nàng.- Wow, đẹp quá.- Vừa khen vừa ngắm cảnh chân nàng chạy rãi bước ngày một xa hơn, dần dần bóng dáng biến mất trong màn hoa sắc đẹp màu.

...

- A Mẫn, ngươi có thấy Hy Hy đâu không?- Lâm Đại với vẻ mặt lo lắng trên lưng ngựa chạy đến.

- Công chúa không phải đi nhặt hoa quả dại gần đây sao? Ban nãy A Mẫn còn thấy công chúa cơ mà.

- Không xong rồi, con bé nó biến đi đâu mất, không tìm thấy.- Lâm Đại thở dài phi ngựa đi xung quanh.

A Mẫn làm rơi đồ trên tay, ánh mắt lo lắng hiện lên, lập tức chạy đi khắp nơi tìm kiếm.

- Đã tìm thấy nó chưa?- Hoàng thượng ngồi bên tản đá lo lắng nhìn Thiên Uy bên cạnh.- Con bé đúng là, tại ham chơi nên mới đi lạc.

- Hoàng thượng đừng lo lắng quá, sẽ tìm được thôi ạ. Công chúa chắc hẳn sẽ về thôi. Dẫu gì cũng đã lớn, sẽ lo trở về với người thôi.- Thiên Uy cố gắng dùng lời lẽ để trấn an hoàng thượng. Thực chất trong lòng cũng có chút lo lắng đảo mắt xung quanh.

Lâm Đại cùng A Mẫn từ xa đi đến, vẻ mặt khó nhìn lấy sức bình tĩnh đi đến gần hoàng thượng, trên tay A Mẫn còn có dỏ trái cây của Nhược Hy để lại.

- Nó đâu rồi?- Hoàng thượng đứng bật dậy đi đến với giọng run run.

- Vẫn chưa tìm được. Hoàng thượng hãy về cung trước ạ. Nhi thần và A Mẫn sẽ mang con bé trở về bình an.- Lâm Đại nhìn hoàng thượng với ánh mắt chắc chắn sẽ tìm ra được Nhược Hy để an lòng quay về. Nhược Hy trước giờ là đứa con mà hoàng thượng thương yêu nhất, nếu có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người.- Mong hoàng thượng giữ gìn long thể, người hãy quay về.

Hoàng thượng nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt trở nên u ám lạnh lùng xa xăm. Thiên Uy bên cạnh cảm thấy bất an. Dù chỉ mới tiếp xúc hai ba lần nhưng ánh mắt dịu hiền của người đã thoát ẩn trong tâm trí của mình. Hôm nay vì Nhược Hy lại thay đồi sắc mặt thần thái, điều đó cho thấy Hy Hy quan trọng với người như thế nào. Nếu Hy Hy có mệnh hệ gì thì đại hoàng tử với A Mẫn không thể tránh khỏi trách phạt.

- Đáng lí chúng ta dừng chân lại để nghĩ trưa nhưng có lẽ bây giờ thì không ổn rồi. Các ngươi mau đi tìm con bé trước khi trời tối. Phải hết sức cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment