Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng,"Chưa từng ăn qua sủi cảo nào ngon như thế."
Con ngươi thâm thúy của Cố Hải bình tĩnh nhìn gò má gần trong gang tấc, đường nét khuôn mặt khỏe mạnh như được vẽ ra, ngũ quan quen thuộc trưởng thành tuấn tú. Thứ duy nhất trên khuôn mặt không có thay đổi đó chính là đôi môi bướng bỉnh, vẫn giống như tám năm trước hơi nhếch lên kiêu ngạo, vẫn hồng đỏ nhàn nhàn mùi vị thanh xuân, chỉ là bây giờ nhuộm một tầng nghiêm nghị mạnh mẽ của người trưởng thành.
Cố Hải thật muốn cắn một cái lên đó, nếm thử mùi vị ngọt ngào xem nó thay đổi như thế nào so với tám năm trước.
Hơi thở của Cố Hải tràn ngập mùi khói thuốc, không khí chung quanh đột nhiên có chút nóng lên, đầu Bạch Lạc Nhân theo bản năng cúi xuống, làm cho Cố Hải ngã nhào vào khoảng không.
"Tôi đi đây." Bạch Lạc Nhân nâng chân rời đi.
Cố Hải níu cánh tay của cậu ta lại, nụ cười tràn đầy bên khóe miệng,"Hôm nay tôi mời cậu ăn cơm nhé."
"Không cần." Bạch Lạc Nhân ung dung thản nhiên cắt đứt sự nhiệt tình của Cố Hải,"Cũng không phải kinh doanh gì, không cần thiết phải tính toán rõ ràng như thế."
"Hai anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng đó, hơn nữa hai chúng ta còn không phải ruột thịt gì."
Bạch Lạc Nhân vẫn cứng đầu cứng cổ như trước,"Hôm nay tôi......"
"Cậu không muốn đến thăm chỗ ở của tôi một chút sao?" Cố Hải cắt ngang lời cự tuyệt của Bạch Lạc Nhân.
Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân thay đổi, nửa phần vui đùa nửa phần thật, quay sang hỏi Cố Hải,"Cậu muốn tôi tới thăm chỗ ở của cậu hay là phòng cưới của cậu?"
"Có cái gì khác biệt không?" Ánh mắt Cố Hải yếu ớt nhìn Bạch Lạc Nhân.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân trầm xuống,"Quả thực thì cũng không khác gì nhau, đi thôi."
Căn nhà mới của Cố Hải ở khu Tây Thành, hơn một trăm mét vuông, so sánh với những căn hộ khác thì cũng coi như là nhỏ, nhưng chỉ có một người ở thì cũng rộng rãi. Không gian lớn nhất là phòng tập thể thao, phòng ngủ chỉ có một, Cố Hải cố ý dẫn Bạch Lạc Nhân đi thăm một chút, quả nhiên so với căn phòng của Bạch Lạc Nhân ngăn nắp hơn nhiều, theo bản năng Bạch Lạc Nhân quay sang giường ngủ nhìn một chút, phát hiện chăn và gối cái gì cũng có hai bộ.
"Khi nào kết hôn?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Không nghe được bất kỳ tiếng đáp lại nào, Bạch Lạc Nhân quay đầu, phát hiện Cố Hải đã không thấy sau lưng nữa rồi.
Cậu ta lại đi vòng quanh căn nhà một vòng, thấy máy vi tính Cố Hải đang mở, ảnh chụp hai người bên bờ biển không ngừng nhấp nháy trên màn hình chờ. Bạch Lạc Nhân chợt sửng sốt một chút, trong lòng giống như bị vật gì đâm một cái, cảm giác đau đớn không biết nói sao. Cậu ta di chuột một cái, ý muốn tránh né tấm hình kia, kết quả phát hiện màn hình desktop cũng chính là tấm ảnh đó.Bạch Lạc Nhân hoảng hoảng hốt hốt ngồi vào trước máy vi tính, không biết ma xui quỷ khiến gì mà đem hình nền và hình chờ thay đổi.
Cố Hải đang ở trong phòng bếp làm cơm.
Bạch Lạc Nhân dựa vào cửa phòng bếp, ngậm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn dáng vẻ Cố Hải bận rộn.
Cậu ta vẫn bộ dáng kia, lạnh lùng nghiêm nghị phong độ bề ngoài, ôn nhu tinh tế bên trong, thỉnh thoảng lại có chút gian trá nguy hiểm, thỉnh thoảng lại có chút ngay thẳng độ lượng. Cậu ta có thể lạnh lùng tàn nhẫn với người ngoài, lại có thể bao bọc chăm sóc người yêu từng chút một. Một người đàn ông như vậy, uy phong lẫm liệt, sự nghiệp thành công, yêu thương vợ..... Là người yêu lý tưởng của bao nhiêu cô gái.
Cậu ta cũng từng, hoàn toàn thuộc về một mình mình.
Cố Hải đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, tiếng vung nồi vang lên kèm theo động tác thuần thục của cậu ta.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên phun ra một câu,"Cực phẩm cao phú soái.*"
(Cao to đẹp trai con nhà giàu và còn là loại cao cấp nhất.)
Cố Hải nghiêng đầu qua xoay về phía Bạch Lạc Nhân, vừa xào vừa hỏi,"Nói gì vậy?"
Bạch Lạc Nhân chậm rãi nhả ra một ngụm khói, cười như không cười nhìn Cố Hải,"Lần trước nhân viên xinh đẹp đến đàm phán với tôi, cô ta một mực khen ngợi cậu trước mặt tôi, cô ta nói ông chủ của chúng tôi phong lưu phóng khoáng, tài mạo song toàn, thái độ chính trực, tình cảm một lòng, ý thức trách nhiệm mạnh mẽ......Vừa kiếm tiền giỏi, vừa giỏi việc nhà, cậu suy nghĩ một chút xem."
Cố Hải cố ý hỏi một câu,"Vậy cậu có động tâm không?"
Bạch Lạc Nhân trực tiếp quay đầu sang chỗ khác.
Trên bàn có mấy đĩa thức ăn liền, còn có thêm hai đĩa sủi cảo, đều là tự tay Cố Hải gói.
Bạch Lạc Nhân nhìn đồ ăn đầy bàn, trong lòng không biết có phải xúc động hay không, vừa định bày tỏ một chút tình cảm, chợt nghe Cố Hải ngồi phía đối diện nói.
"Bữa cơm này coi như tôi thương hại cậu, Bạch độc thân*!"
[Quang côn tiết: ngày hội độc thân hoặc ngày hội vinh danh cây gậy là một ngày cho những người độc thân, được tổ chức vào ngày 11 tháng 11.]
Bạch Lạc Nhân đang tràn đầy nhiệt huyết liền bị cái gàu nước lạnh này dội lên.
Nhìn sủi cảo nóng hôi hổi, Bạch Lạc Nhân nhịn không được gắp một miếng, vốn tưởng rằng sẽ là nhân trứng gà bầu xanh, kết quả cắn một miếng liền phát hiện là nhân thịt heo rau thì là, trong lòng Bạch Lạc Nhân có một chút thất vọng, nhưng mà không hề biểu hiện ra ngoài, nhai như không nhai liền nuốt xuống.
Cố Hải lại gắp thêm một miếng sủi cảo nữa cho Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân lại cắn một miếng, dĩ nhiên là nhân trứng gà bầu xanh, trong ánh mắt lộ ra vài phần vui vẻ, không kịp chờ đợi liền cắn một miếng nữa, mùi thơm thoang thoảng tan ra trong miệng, bên trong còn có cả tôm nõn, tràn đầy vị tươi ngon, bảy tám năm rồi chưa ăn qua nhân sủi cảo như thế này.Sau khi ăn xong Bạch Lạc Nhân còn muốn gắp nữa, kết quả đôi đũa vừa muốn đưa tới, đột nhiên lại dừng lại.
Thế này thì gắp làm sao đây? !
Gắp phải nhân rau thì là thì không mất mặt, nhưng không thích ăn a! Cũng không thể gắp nhân bầu xanh trứng gà được, nếu gắp nhất định sẽ bị lộ tẩy a!
Fuck, ăn một bữa cơm thôi sao mà bố trí lắm bẫy vậy.
Cuối cùng, Bạch Lạc Nhân nghĩ ra một cách, cậu ta liền gắp một cái nhân sủi cảo bầu xanh trứng gà, và một cái nhân rau thì là, coi như kết hợp đồ ăn lại đi. Thế là, bên trái gắp một miếng, bên phải gắp một miếng, liền không bị nhầm lẫn.
Lần này tôi xem cậu nói gì nào.
Kỳ thực lúc Bạch Lạc Nhân ăn hai cái sủi cảo kia, Cố Hải đã nhìn ra sơ hở của cậu, chẳng qua là không làm rõ mà thôi. Lúc này thấy Bạch Lạc Nhân ăn như hổ đói, ngay cả một câu cũng không nói, trong lòng không hề có bất kỳ cảm giác đắc ý nào, mà còn có chút đau lòng. Đặc biệt là khi cậu thấy Bạch Lạc Nhân kiên quyết đem sủi cảo không thích ăn bỏ vào miệng, cảm giác trong lòng có chút khó chịu, cậu ta không nên làm đĩa sủi cảo này để ép buộc Bạch Lạc Nhân, cậu ta biết rất rõ Bạc Lạch Nhân thích ăn nhân bánh gì.
Bạch Lạc Nhân đang muốn gắp một nhân bánh rau thì là, đột nhiên phát hiện cái đĩa không thấy đâu.
"Được rồi, không cần giả bộ, biết cậu là thứ đồ không ai thương rồi!"
Đĩa đã bị Cố Hải đoạt đến trước mặt của mình, gắp một cái ăn một miếng, không bao lâu đĩa sủi cảo đã bị ăn sạch sẽ.
Thời gian ăn bữa cơm này có quá nhiều tâm trạng và cảm xúc, cho nên Bạch Lạc Nhân suýt nữa đem đồ ăn trên bàn đều quét sạch, cũng không nhớ ra được bản thân đã ăn những cái gì, chỉ nhớ là tất cả đồ ăn đều rất ngon, mùi vị hoàn toàn giống như trước đây.
Ăn cơm xong, Cố Hải đi rửa bát, Bạch Lạc Nhân ngồi ở phòng khách chờ cậu ta, đến khi Cố Hải thu dọn xong rồi đi ra ngoài, Bạch Lạc Nhân đã tựa vào ghế salon ngủ rồi.
Cố Hải lẳng lặng đi tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhìn ngắm cậu, đột nhiên có ảo giác, cậu ta cảm giác bọn họ vẫn ở trong căn nhà tám năm trước, bọn họ vui vẻ với nhau như tám năm trước, bộ quần áo xa lạ này chỉ là họ đang đóng kịch với nhau thôi, chẳng qua là bọn họ đang chơi đùa, dường như bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau.
Ngày bình thường Bạch Lạc Nhân ngủ ở ký túc xá sẽ rất cảnh giác, nhưng đến đây, không biết là vì căn phòng quá ấm áp hay vì cái gì, cậu ta ngủ rất thoải mái, mặc dù có người chạm vào thân thể của mình cậu ta cũng không nhận ra.
Cố Hải ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng kéo tay của Bạch Lạc Nhân qua.
Đã sớm không còn là những đốt ngón tay rõ ràng trong trí nhớ kia nữa, bàn tay trắng nõn sạch sẽ, mỗi ngón tay bây giờ đều có vết chai, có hai cái móng tay còn bị gồ ghề, giống như đã từng bị thương vậy, Cố Hải cũng không biết đây là do năm đó Bạch Lạc Nhân cạy tấm thép lưu lại sẹo.
Đương nhiên, so với vết thương trên trán và sau lưng của Cố Hải, thì những thứ này quá tầm thường.
Tuy nhiên nó vẫn dễ dàng khơi gợi ưu tư trong lòng Cố Hải.
Đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên làm Bạch Lạc Nhân tỉnh ngủ.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, mặt của Cố Hải gần trong gang tấc, ánh mắt của cậu chăm chú trong chốc lát, rất nhanh dời khỏi khuôn mặt Cố Hải, cấp tốc đứng dậy nghe điện thoại.
"Vâng, vâng, tôi lập tức tới ngay."
Cố Hải đứng cách đó không xa nhìn Bạch Lạc Nhân,"Có nhiệm vụ khẩn cấp hả?"
Bạch Lạc Nhân vừa thay giày vừa vội vàng trả lời,"Ừm, có chút việc gấp."
Trong lúc nói chuyện, giày đã thay xong, Bạch Lạc Nhân không kịp nói tiếng tạm biệt liền đi ra cửa, tất cả động tác vô cùng nhanh nhẹn, trước sau chưa tới ba mươi giây, bóng dáng Bạch Lạc Nhân liền biến mất trong bóng đêm. Cố Hải nhớ là, trước đây khi cậu gọi Bạch Lạc Nhân thức dậy, từ lúc Bạch Lạc Nhân mở mắt ra đến khi ngồi dậy thì ít nhất cũng phải lèo nhèo mất mười phút đồng hồ, hiện tại từ lúc cậu ta còn buồn ngủ đến khi tinh thần tỉnh táo vẻn vẹn mất có gần mười giây, huấn luyện kiểu gì mà có thể đem thói quen sinh hoạt của một người thay đổi một cách triệt để như vậy?
Là ai trong tám năm này, lại tận tâm tận lực thay mình trả thù cậu ta như vậy?
Bạch Lạc Nhân vội vã chạy tới bệnh viện đơn vị, Lưu Xung đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
"Xảy ra chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Người cùng tham gia huấn luyện với Lưu Xung mắt đỏ rưng rưng nói,"Buổi chiều hôm nay lúc chúng tôi huấn luyện, máy bay cậu ta xuất hiện tình huống đặc biệt, bất đắc dĩ, cậu ta chọn cách nhảy dù, kết quả độ cao không đủ, rơi vào đống dặm đá giữa sườn núi, thật may là người dân địa phương phát hiện đúng lúc liền báo cho cảnh sát, bằng không thì bây giờ cậu ta đã mất mạng rồi."
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân có chút nghiêm trọng,"Vậy tình hình cậu ta bây giờ sao rồi?"
"Toàn thân có nhiều chỗ gãy xương, cằm bị vỡ, cũng may đại não không bị tổn thương gì. Nhưng chảy máu quá nhiều, thân thể rất yếu, bây giờ còn đang hôn mê. Thủ trưởng, ngài có nên vào thăm một chút không?"
Bạch Lạc Nhân thản nhiên nói,"Không cần, chờ cậu ta đỡ hơn tôi sẽ vào thăm."
Nói xong, Bạch Lạc Nhân xoay người, tâm tình nặng nề rời khỏi phòng bệnh. Cậu ta chưa từng nói qua với người nào, bây giờ cậu ta vô cùng sợ máu, đừng nói vào phòng bệnh thăm bệnh nhân, dù cho đứng trong hành lang nhìn ngọn đèn phòng cấp cứu sáng lên, cũng sẽ tự dưng toát ra một thân mồ hôi lạnh.
..............