Editor: phuongchuchoe
" Cậu là trợ lý của Vưu Kỳ hả?" Mỹ nhân hỏi.
Dương Mãnh lắc đầu "Là vệ sỹ kiêm tài xế"
Nàng ta kinh ngạc " Vệ sỹ kiêm tài xế không phải đều ở hậu cần sao? Làm thế nào cậu vào đây được?"
Dương Mãnh chỉ chỉ vào ngực mình, "Hai tụi tôi là bạn thời trung học, cậu ta bình thường ra ngoài đều mang theo tôi, tôi cũng thắc mắc vài lần nói với cậu ta, cậu không thể như vậy được. Nhưng cậu ta không nghe, nói không có tôi thì mọi chuyện đều hỏng bét" Nói xong lắc đầu bất đắc dĩ.
(edit :*đập bàn* chồng mang theo vợ có gì là sai hả!!? Hả!!!??) Mỹ nhân uốn éo thân hình tựa như rắn nước "Hâm mộ cậu thật đó!"
Dương Mãnh nhếch nhếch môi cười ái muội "Thế nào? Cô cũng muốn tôi làm vệ sỹ? Không thành vấn đề..." Dù sao thì làm cho Vưu Kỳ cũng như không làm. (=___=)
Đôi môi đỏ mộng của mỹ nhân nhếch lên " Tôi chính là trợ lý của ngôi sao, còn tìm trợ lý làm gì hả?"
"Ah, thì ra là vậy!" Dương Mãnh nhân cơ hội trả đũa " Vậy cô thì sao, ở đây rất ít ngôi sao đem trợ lý đến, vậy cô cũng làm loạn có khác gì tôi đâu!"
Mỹ nhân cười quyến rũ "Nào có! Tôi hầu hạ một diễn viên nhí, tuổi lại không lớn, nhưng tính tình không đỡ nổi...Haizz, đúng là chịu đủ , tôi chẳng khác nào bảo mẫu, ăn uống sơ sài lại còn phải làm lụng vất vả"
"Vậy một tháng cô kiếm bao nhiêu?"
Mỹ nhân chớp chớp mắt " hơn 6 ngàn tệ"
Dương Mãnh nghẹn họng, nhìn trân trối "Cô làm vất vả như vậy, cô ta chỉ cho cô 6 ngàn tệ?"
Mỹ nhân kinh ngạc nhìn Dương Mãnh "Hơn 6 ngàn mà ít hả? Tôi là người mới, làm chưa được bao lâu, thế này được xem là rất cao rồi đó. Tôi nói, cô ta không phải chỉ có một trợ lý, còn có một ông, bình thường ít đi theo, hắn theo cô ta 4,5 năm, một tháng mới hơn 1 vạn tệ"
Nói xong, lại đem cho Dương Mãnh một ly rượu.
"Tôi là tài xế" Dương Mãnh giữ lại vài phần lý trí.
Mỹ nhân bĩu môi "Tài xế thì sao? Không phải chỉ uống một ly rượu thôi sao?"
Dương Mãnh không chấp nhận bị con gái xem thường, lập tức cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đầu óc trở nên choáng váng, Vưu Kỳ vẫn còn ở bên kia nói chuyện.
Mỹ nhân nghe Dương Mãnh nói, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Trời đất! Cậu ta cho cậu nhiều tiền vậy?"
Dương Mãnh đặt ly rượu xuống "Không phải đây là chuyện bình thường sao?"
"Bình thường? Cậu thử hỏi hết các tài xế, vệ sỹ ở đây xem, có ai mà kiếm được nhiều tiền đến vậy?" Nói xong lại đánh giá toàn thân Dương Mãnh, trầm giọng nói "Hơn nữa tôi có cảm thấy cậu chẳng đặc biệt hơn người, hẳn là nhờ quan hệ mới vào được?"
"Ai nói!?" Dương Mãnh trừng mắt " Tôi đang thử việc, chưa đuợc thuê chính thức, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình!"
"Cái gì!!? Thử việc mà lương cao đến vậy?" Mỹ nhân bĩu môi "Cậu nhất định phải làm một chầu, không thì lần sau tôi thấy cậu, xem như không quen biết!"
Dương Mãnh ngượng ngùng, không tự giác uống thêm một ly.
Sau đó, càng nhiều hơn.
"Kỳ thật tôi là fan hâm mộ của Vưu Kỳ" Mỹ nhân nói.
Dương Mãnh không để ý chuyển tay qua ly đế dài, sắc mặt khinh thường, "Tôi không hiểu nổi, hắn ta có gì hấp dẫn chứ? Tôi rốt cuộc nhìn không ra?"
"Cậu không cảm thấy anh ấy rất" soái" sao? "
Dương Mãnh nhíu mày, "Gương mặt của hắn rất được lòng quần chúng thì phải?"
"Cậu không cảm thấy khí chất của anh ấy tốt như thế nào sao?"
Dương Mãnh mất bình tĩnh "Hắn có cái gọi là khí chất sao...?"
"...."
Vưu Kỳ đang cùng nhà biên kịch trò chuyện, quay người lại Dương Mãnh đã không thấy đâu, nhìn xung quanh mới phát hiện Dương Mãnh đang quyệt mông, dáng vẻ lưu manh pha trò với mỹ nhân, trông vô cùng khó coi.
"Các cậu là bạn thời trung học?" Kinh ngạc một tiếng hỏi "Vậy có lúc anh ấy có rất nhiều người theo đuổi phải không?"
Dương Mãnh cười nhạo "Chó má*! Tôi nói cô nghe, thời trung học của hắn ta cả ngày đều mang đôi dép lê, hai hàng nước mũi chảy ròng ròng, ban nữ sinh đều cầm chổi ra đuổi hắn ta đi! Vưu Kỳ năm đó phẫu thuật thẩm mỹ, chứ thời trung học hắn ta vô cùng khó coi, sau này đi phẫu thuật giống mặt của tôi, nhưng thất bại, sau đó thành ra cái đức hạnh này..."
(* mình chẳng nghĩ ra câu nào chữi người mà lịch sự hơn câu này, cho nên để vậy luôn... T____T)
"Khụ khụ..."
Dương Mạnh không nhận ra giọng của Vưu Kỳ, thuận miệng nói "Muốn ho thì cút qua một bên mà ho đi!"
Vưu Kỳ một tay kéo Dương Mãnh đi, nhanh chóng rời khỏi khách sạn, nhét vào trong xe.
Không đến 5 phút đồng hồ, vị tài xế Dương Mãnh đã ở trong xe, dần dần trở nên khó chịu.
Bận rộn cả ngày, Vưu Kỳ không chỉ muốn tự mình lái xe, mà còn phải giữ cho Dương Mãnh ở một chỗ, phòng ngừa cậu bị trẹo cổ. Vì lo lắng, Vưu Kỳ đành phải tự mình dẫn tên rắc rối này về nhà.