Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 42

Edit: Baotri1998

Buổi tối, Cố Hải đang ngân nga một giai điệu chuẩn bị cho ‘vợ yêu’ một bữa ăn khuya, bất chợt nghe được tiếng chuông cửa, trong lòng hơi kinh ngạc, đưa đầu hướng ra ngoài xem, kết quả thấy hình bóng Bạch Lạc Nhân tiêu sái đẹp trai đứng đó .

"Tại sao cậu chạy ra ngoài?"

Cố Hải ngậm tàn thuốc, vui đùa với con dao, hình dáng rất ươn bướng .

Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, giận mà không giận nhìn chằm chằm Cố Hải.

"Lão Chu không phải do cậu mà đến bệnh viện?"

Cố Hải liếc nhìn về phía Bạch Lạc Nhân một cái, miệng nhếch lên quang co nói, "Ây dô? Tự mình bước lên cửa máy bay tôi có liên quan gì?"

Bạch Lạc Nhân anh tuấn lông mi mạnh mẽ nhiếu lại, "Thì ra đúng là cậu! !"

Cố Hải nghe được một bộ giọng điệu Bạch Lạc Nhân Tới, nụ cười trên mặt tắt đi, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, đem món ăn đổ vào mâm , thử châm chích mấy miếng, thanh âm vẫn còn quanh quẩn bên tai.

"Cậu thật sự hơi quá rồi ?" Bạch Lạc Nhân tiến đến Cố Hải trước.

Cố Hải sau lưng Bạch Lạc Nhân rửa tay, đột nhiên xoay người, nước lau tay tất cả tập trung vào mặt Bạch Lạc Nhân.

"So với ngày trước sáng bóng hơn nhiều." Cố Hải vẽ mặt không tích cực.

Bạch Lạc Nhân cay đắng bị tay hắn phá hại .

Cố Hải thử nếm vị, tức khắc hỏi lại, "Cậu còn đau lòng cho ông ta?"

Bạch Lạc Nhân chán nản, "Đó không phải là đau lòng, trong lòng tôi không nhẫn tâm được sao? Ông ta mặc dù đối gây khó dể với Tôi một chút, nhưng đó là phương diện huấn luyện cho các binh lính, tình cảm cá nhân không liên quan đến. Ông ta ngày càng đối với tôi nghiêm khắc, càng chứng minh ông ấy coi trọng tôi, nói trắng ra là ông ta vì tốt cho tôi nên mới có làm vậy."

"Ông ta vì muốn tốt cho cậu?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Ông ta là xem cậu thành một công cụ! Công cụ hiểu không? Giống như cậu đối với chiến đấu cơ vậy. Trăm phương nghìn kế mà đề cao năng lực của cậu , để phục vụ vào mục đích của ông ta tốt hơn! Và tình cảm cá nhân căn bản không quan hệ!"

Bạch Lạc Nhân ngữ khí chậm chậm, "Nhưng gián tiếp tạo nên thành tựu của tôi không phải sao?"

"Nắm chặt dương v*t của cậu là có thể đạt được thành tựu à?" Cố Hải cười đến châm chọc, "Vậy thì thật là tốt, Tôi đem dương v*t của ông ta tới vụ ‘ném bom tinh ranh’, nói không chừng lại xẩy ra chuyện…. từ giáo viên trưởng biến thành quân trưởng!"

Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra kinh sắc, "Cái gì? Cậu... ! !"

"Nhìn cậu lo lắng kìa!" Cố Hải lại bắt đầu ăn dấm chua, "Ông ta cho cậu quyền lợi gì ? Để cậu quan tâm như vậy !"

Bạch Lạc Nhân giận đến đứng đó đấm vào bụng dưới Cố Hải, "Đúng a! Cậu quá độc ác ! Chu Lăng Vân Không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu*! Cậu phải thật đem ông ấy chỉnh đốn như vậy, ông ta tuyệt đối sẽ không để cậu sống yên ổn."

(tiết kiệm nhiên liệu*: muốn làm gì làm theo mình như thế)

Cố Hải vỗ vỗ đỉnh đầu Bạch Lạc Nhân, "Vậy hãy để cho sư trưởng cậu phóng ngựa đến đối mặt với tôi!"

Bạch Lạc Nhân còn đứng yên tại chỗ, Cố Hải đã bưng cơm nước đến phòng ăn.

Bạch Lạc Nhân đi theo vào trong, vừa muốn ngồi xuống cùng nhau ăn, chợt nghe người đối diện nghi hoặc nói: "Ở đây không chào đón 'Bạch lang sói', mời chỗ khác ăn!"

Bạch Lạc Nhân bị làm cho tức giận đến không thể coi thường, con mẹ nó cậu không cho tôi ăn, tôi vẫn cứ ăn! Thật vất vả từ việc lão Chu rồi cấp tốc mong muốn chạy đến đây, cuối cùng mới có thể len lén hít thở không khí, cậu nha còn không cho tôi ăn .

"Hắc hắc hắc! Có chút tự giác đây mà! Lúc nói chuyện khủy tay còn thụt ra, lúc ăn cơm cậu thu lại cái mặt nghiêm ra của cậu đi! Đem chiếc đũa bỏ xuống, Ai cho cậu gắp? ..."

Bạch Lạc Nhân thừa dịp Cố Hải sặc sụa tức thì cướp thức ăn ngon.

Cố Hải đi vào nhà bếp rừa bát, Bạch Lạc Nhân ở phòng khách rãnh rỗi buồn chán, lại bắt đầu đùa nghịch với con lật đật . Cố Hải nghe được ‘con trai’ hắn kêu to, đưa đầu hướng ra ngoài liếc một cái, vừa vặn thấy Bạch Lạc Nhân toét miệng cười hạnh phúc, vẻ mặt ngây thơ dáng dấp đặc biệt rung động tâm can, Trái tim Cố hải liền mềm thành một khối bông.Kết quả, Chờ Bạch Lạc Nhân quay lại nhìn về phía bên này, Cố Hải lập tức sẽ thu hồi ánh mắt ôn nhu, mặt lạnh ra lệnh: "Đặt 'con trai' tôi xuống!"

Bạch Lạc Nhân không những không thả, còn đem 'tiểu bé bé' lấy ra từ giữa hai chân, tùy ý để nó mặc sức liều lĩnh run rẩy, ánh mắt mất hồn trực tiếp kích tình va chạm khiến cho trái tim yếu ớt Cố hải đập mất một nhịp .

Ông cụ nhà cậu! Cố Hải ngực mắng nói một câu, chỉ biết dùng chiêu này trừng trị Tôi!

Thu dọn xong dụng cụ nhà bếp, Cố Hải trở về phòng khách, Bạch Lạc Nhân nằm ở trên ghế sa lon ngay ngắn mà thư thản.

"Quay về ký túc xa của cậu ngủ! Gia chủ bây giờ không lưu 'Bạch lang sói' ."

Vừa dứt lời, Bạch Lạc Nhân liền đứng lên, Cố Hải căng thẳng trong lòng, con mẹ nó, cậu thật muốn đi? Đang lo lắng, Bạch Lạc Nhân bước chân vừa chuyển, trực tiếp đi vào phòng tắm, trong tức khắc tiếng nước chảy truyền đến, lập tức như đang có một sợi cỏ đuôi chó gảy gảy vào trái tim Cố Hải , khiến hắn trong lòng ngứa ngáy a!

Vì vậy, không tốn năm phút đồng hồ, Cố Hải giống con mèo vồ vào phòng tắm

Hai người vùi ở trong bồn tắm, Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải chà xát sau lưng, Cố Hải sau đó vuốt vuốt 'tiểu nhân tử' của Bạch Lạc Nhân

Bạch Lạc Nhân nhịn không được mở miệng hỏi, "Cậu làm như thế nào mà khiến lão Chu bị thương?"

Nói đến chuyện này, Cố Hải cảm thấy tự hào, lập tức đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối mà nói cho Bạch Lạc Nhân, bao quát giai đoạn trước khi chuẩn bị, áp dụng qua trình gặp phải nhiều trường hợp, cùng với đột phát những tình huống khuẩn cấp, nói chung kế hoạch rất kín đáo chặt chẽ.

Bạch Lạc Nhân một biểu tình không thể tin nhìn Cố Hải, "Không nghĩ tới a, cậu còn kiệt xuất tài giỏi như vậy đúng là thiên tài a!"

"Đương nhiên." Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Tôi đem tất cả làm hùng hụt cùng cấp tốc đều vì cậu, vì trả thù người kia khiến tôi xuýt nữa 'bán gia bại sản'."

Bạch Lạc Nhân trong lòng buông lỏng không ít.

"Đừng nhúc nhích!" Cố Hải bất chợt dùng tay chạm ở trên đầu Bạch Lạc Nhân, mắt tiến đến Bạch Lạc Nhân trước mặt nói, "Hình như trên mặt xuất hiện một cục mụn."

"Thôi nào!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải một cái

Cố Hải tức khắc kéo lại, hơi thở ấm áp kề vào tai Bạch Lạt Nhân.

"Làm sao cậu biết tôi muốn hôn cậu?"

Bạch Lạc Nhân trước tiên cắn gò má Cố Hải.

Hai người đấm mình trong chăn thấm thiết, Bạch Lạc Nhân bất chợt mở miệng hỏi: "Đại hải, từ lúc tôi đi rồi , cậu có đến căn phòng kia của chúng ta không?"

Cố Hải tay trượt lên lưng của Bạch Lạc Nhân bất chợt ngừng lại, ôn nhu trả lời: "Đi qua một lần, làm sao vậy?"

"Vậy cậu đến, đồ ăn trên bàn vẫn còn ở đó không?"

" Đồ ăn trên bàn, chổ nào?" Cố Hải vẻ mặt hồ đồ.

Bạch Lạc Nhân sắc mặt đổi đổi, trong lòng nghĩ cũng đúng, Cố Hải trước khi đi, khẳng định có người khác vào, đoán là hắn đã chạm đến đồ ăn nếu không nó đã sớm bị ruồi bu .

"Làm sao vậy?" Cố Hải trán chạm trán Bạch Lạc Nhân hỏi.

"Không có gì." Bạch Lạc Nhân tay dùng sức nắm sau cổ Cố Hải , "Ngày khác làm cho cậu bữa cơm!"

"Cậu?" Cố Hải cười đến quai hàm sắp muốn rớt, "Có thể ăn được không?"

Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Không thể ăn cũng phải ăn."

"Bá đạo như vậy?" Cố Hải thân mật liếm chóp mũi Bạch Lạc Nhân /

Bạch Lạc Nhân như có như không ừ một tiếng, sau đó trở mình mang Cố Hải đè ở dưới thân.

Cuối tuần, Bạch Lạc Nhân xách theo vài hộp thuốc bổ, tâm tình trong lòng hết sức nặng nề đi vào bệnh viện.

Vào trước phòng bệnh Chu Vân Lăng, Bạch Lạc Nhân đã chuẩn bị đầy đủ tất cả để chống chở phải bị 'dội bom', hắn thậm chí đưa Chu Lăng Vân trưng bộ mặt thịnh nộ ở trong lòng khắc hoạ sinh động, hầu như không cần đi vào, hắn có thể tưởng tượng được phản ứng của ông ta.

Kết quả, tất cả ngoài dự liệu Bạch Lạc Nhân

Chu Lăng Vân tình thần rất tốt, ít nhất không biểu hiện ra bất luận cái gì có cảm giác đè nén, trái lại có vẻ thần thanh khí sảng*, cho dù mặc áo bệnh nhân, không thể che được sự lấn át được khí phách của vị đại tướng trên người*

(*thần thanh khí sảng: tinh khí nhẹ ngàng thoải mái)

Cứ như vậy, chạm vào khuôn mặt, bàn tay băng bó, Bạch Lạc Nhân trong lòng ngược lại có chút bất an.

"Tại sao không đi vào?" Chu Lăng Vân nhàn nhạt mở miệng.

Bạch Lạc Nhân lúng túng mĩn cười, "Sợ ông không cho vào."

Chu Lăng Vân cười đến cực đoan, dường như bị Cố Hải chơi đùa nhục nhã căn bản người này không thể dồn ép.

"Vì sao không cho cậu vào? Tôi đây đợi cậu đã mấy ngày, người khác đều đến thăm tôi, chỉ có cậu chậm chạp không lộ diện. Tôi bình thường đối đãi cậu không tệ ? Tôi bướng bỉnh cùng cứng miệng nhưng là người tính khí vui vẽ, tại sao tôi vừa đổ bệnh, cậu liên cái rắm cũng không đến thăm tôi vậy?"

Bạch Lạc Nhân càng nghe càng không hiểu ngọn ngành , Đây là những gì mà Chu Lăng Vân nói ra sao ?

Chu Lăng Vân nhìn ra Bạch Lạc Nhân trong lòng lo lắng, lúc này an ủi, "Đừng để bụng, cậu và em trai cậu nhất mã toán nhất mã*, trong lòng tôi rõ như kiếng. Hắn vì cậu mà cố ý chỉnh tôi, Tôi biết không phải là cậu xúi giục ."

(*: nhất mà toán nhất mà: nôm na là người này xem người kia đều quan trọng như nhau)

Bạch Lạc Nhân tâm lý càng không cảm giác được mùi vị , đứng ở trước mặt Chu Lăng Vân, khiến hắn đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt nhỏ bé.

" Đem khí phách quân nhân cậu ra nào, tinh thần của cậu đi đâu mất rồi? Tới đây liền để cho tôi xem sau gáy của cậu à?" Chu Lăng Vân bất chợt tức giận quát một tiếng.

Bạch Lạc Nhân thẳng lưng ngay lập tức.

Chu Lăng Vân không rõ vì sao lộ ra dáng vẽ tươi cười, "Tôi hỏi cậu một việc."

"Mời nói." Bạch Lạc Nhân nghiêm trang nhìn Chu Lăng Vân

"Cậu và Cố Hải lén quan hệ qua lại nhiều lần rồi sao?"

Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Chu Lăng Vân, chẳng biết hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.

"Nếu như gặp gỡ nhiều lần, làm phiền cậu giúp tôi gửi lời với cậu ấy, Tôi đối với cậu ta rất cảm thấy hứng thú, ngày nào đó cùng cậu ấy uống vài chén."

Bạch Lạc Nhân ngực gần như bị áp lực không khí muốn làm nổ tung.

"Thủ trưởng Chu,, nếu như cậu có gì tức giận, thì hướng về tôi chửi mắng ! Chuyện này toàn là tôi thiêu lên! Tôi nguyện gánh chịu tất cả trách nhiệm."

"Cậu hiểu lầm, tôi thật thích cậu ta." Chu Lăng Vân ánh mắt nhấp nháy.

Bạch Lạc Nhân hầu như muốn phun ra một ngụm máu.

Chu Lăng Vân bất động thanh sắc thưởng thức cái bật lửa trong tay, cười mà không cười nhìn

Bạch Lạc Nhân, Chu Lăng Vân bất động thanh sắc thưởng thức thũng trong tay cái bật lửa, tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Lạc Nhân, "Không nói gạt cậu, cậu ta thật ngông cuồng ngạo mạng, thái độ của cậu ta rất giống tôi lúc còn trẻ!"

Bạch Lạc Nhân máu trên người trong nháy mắt đọng lại, hắn trong lúc mơ hồ nghĩ, Chu Lăng Vân hẳn là đùa giỡn.
Bình Luận (0)
Comment