Thương Bạch, Hữu Thanh

Chương 3

Mạnh Vũ Phàm kỳ thực xem rằng, cậu và Văn Tùng tựa như hệ tọa độ được vẽ trong hàm số, rõ ràng là ở gần nhau, nhưng lại không cùng nằm trong một mặt phẳng, bởi vậy sẽ không có cái gì giao điểm “Trí mạng” cùng xuất hiện. Nhưng cậu lại không rõ ràng lắm vì sao lại nguyện ý vì Văn Tùng mà phá lệ mở miệng nói chuyện trước. Sau một ngày một đêm, hắn mới ý thức được rằng: Văn Tùng là sẽ không có khả năng mở miệng nói chuyện trước. Thật sự là một trò đùa.

Mạnh Vũ Phàm trời sinh amidan sưng to, đối với người mẹ bác sĩ thì mới sinh amidan sưng to không có vấn đề gì lớn, cũng không để lại trong lòng. Về sau tiểu Vũ Phàm lớn lên, thỉnh thoảng lại bị khó thở, bình quân một lần mỗi tháng đều bị nhiễm trùng amidan cấp tính, khiến mẹ cậu hoảng hồn, nhiều lần bị nhiễm trùng amidan cấp tính rất dễ dẫn đến bệnh lý nghiêm trọng, thậm chí nguy hiểm đến mạng sống, hơn nữa lại sinh ra khuyết điểm nhỏ khiến tiểu Vũ Phàm lúc nói chuyện không tự chủ được việc nuốt, những đứa nhóc khác trong bệnh viện đều cười nhạo vì cậu nói ngọng, mẹ Mạnh quyết định cắt bỏ amidan của tiểu Vũ Phàm.

Giải phẫu rất thành công, cũng khiến tiểu Vũ Phàm bởi vì mất khả năng miễn dịch của đường hô hấp mà dễ sinh bệnh, nhưng bởi vì còn nhỏ nên đã tạo thành bóng ma tâm lý ám ảnh trong lòng. Vì vậy tám tuổi năm đó đã tạo thành đường ranh giới, từ đứa nhỏ người gặp người thích lại trở thành một tiểu mặt than lạnh lùng ít nói.

Tháng mười cứ như vậy mà trôi qua, đầu tháng mười một trời hạ xuống một trận mưa to, mà nhiệt độ không khí cũng đồng thời giảm xuống, ánh dương thoạt nhìn chói chang, trên thực tế gió lạnh thổi qua người, các khớp xương đều muốn đau.

Mạnh Vũ Phàm ở phòng cầm đàn luyện tác phẩm của Chopin bản dạ khúc《3 Nocturne Op. 9 》, tuy rằng giáo viên hướng dẫn mong muốn cậu trình diễn bài này tại cuộc thi nghệ thuật, rồi không chỉ một lần lại đề nghị thay đổi, nhưng Mạnh Vũ Phàm vẫn kiên trì luyện tập, bởi cậu thấy trình diễn khúc này để tưởng nhớ đến sự ra đi của Chopin. Thầy giáo bị sự cố chấp của Mạnh Vũ Phàm tra tấn đến vô vọng, ông cũng rõ ràng cá tính Mạnh Vũ Phàm đặc biệt, thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý đối với người học trò này đến mục thanh nhạc thì hát khúc 《 Uổng ngưng mi 》.

( tức mọi người thường nói 《 lễ tang khúc quân hành 》, tiểu ghi chú)

Mạnh Vũ Phàm có lúc cũng hoang mang, đã không nói lời nào đừng nói tại sao lại có dũng khí để hát, nhưng loại hoang mang này lại bị giáo huấn mỗi ngày của thầy giáo bóp chết ” Hay, giọng hay, đây không phải là điều một đứa trẻ có thể làm được “.

Kỳ thực, Mạnh Vũ Phàm tuy rằng ngoài mặt nhìn lạnh lùng nhưng dù sao cậu cũng là thiếu niên mười bảy tuổi, mà mười bảy là ở cái tuổi đẹp nhất.

Văn Tùng trong khoảng thời gian này cũng mệt chết được, mỗi ngày đều vẽ tranh đến mười một, mười hai giờ đêm là chuyện bình thường, tập trung đến độ quên ăn là chuyện thường xảy ra, may mắn phòng vẽ tranh còn có nữ sinh cẩn thận —- Tề Tiểu Mạn, đến đúng giờ thì sẽ gọi điện thoại, cứu vớt dạ dày trống rỗng của bốn thầy trò.

Tối hôm đó, thầy Cao cho phép ba người được nghỉ ngơi, vừa đúng lúc đến phiên Tề Tiểu Mạn quét dọn phòng vẽ, vì lúc trước có đề nghị đi dạo qua phố ăn vặt nên Văn Tùng cùng Điền Dã ở một bên đứng chờ, thuận tiện giúp đỡ một chút. Thời điểm kéo xuống rèm cửa, Điền Dã hỏi Văn Tùng muốn thi vào trường nào, Văn Tùng theo bản năng lắc lắc đầu, Điền Dã bất đắc dĩ thở dài ” Đứa nhỏ này “. Văn Tùng minh bạch lời này cũng là Điền Dã hướng chính mình mà hỏi. Năm trước, a không, là đầu năm nay, Điền Dã xin vào trường nghệ thuật bên Mỹ, nhưng thành tích các môn văn hóa không cao khiến cho lỡ mất dịp tốt, hết lần này đến lần khác Điền Dã chỉ báo danh ở một trường, cũng không báo chỗ khác, đành phải cố gắng ở năm sau. Đây cũng là do Văn Tùng lúc rảnh rỗi không xem sách mà nhìn thấy nguyên nhân.

“Xong rồi!” Tề Tiểu Mạn để tay dưới vòi nước rồi bắt chuyện với Văn Tùng cùng Điền Dã.

“Ai! Tề đại tiểu thư đi tuần rồi!” Điền Dã nói xong vẫn còn huýt sáo.

” Lộn xộn cái gì đó, cẩn thận tôi cho cậu lăn đấy!” Văn Tùng nhìn đôi dở hơi nhịn không được nét mặt tươi cười. Khó có được nghỉ ngơi, ba người đều vô cùng thoải mái, phố ăn nhỏ bắt đầu từ phía Bắc ăn uống chơi đùa một đường đến đầu phía Nam. Cuối cùng, Tề Tiểu Mạn trực tiếp không chống đỡ được nữa, Điền Dã mắt nhìn đồng hồ, “Vẫn chưa đến chín giờ, muốn đi xem phim không?!” Kết quả nghe xong, Tề Tiểu Mạn như đứa trẻ, hô to muốn đi, động tác giơ nanh múa vuốt có thể dọa khóc đứa bé ba, bốn tuổi, lại để cho Điền Dã chế nhạo một hồi.

Văn Tùng lại không nghĩ tới có thể trông thấy Mạnh Vũ Phàm ở cửa rạp chiếu phim. Bên cạnh là cô gái dáng vẻ yểu điệu kéo kéo cánh tay, nhìn bóng lưng xem ra hai bọn họ rất xứng đôi. Khiến cho sau hai giờ xem phim, Văn Tùng ngoại trừ đối với tiếng nhạc vi-ô-lông có chút ấn tượng, cũng chỉ lưu lại bóng dáng Mạnh Vũ Phàm cùng cô gái kia thấp thoáng ở phía trước. Thẳng đến rạng sáng, Văn Tùng vẫn không ngủ được, cậu cũng không biết mình đây là bị thế nào, trong nội tâm không hiểu sao lại cảm thấy khổ sở khiến cậu mất ngủ.

Cuối tháng mười một là kỳ thi sát hạch, trường học không có trực tiếp an bài số báo danh các sinh viên khoa nghệ thuật.

Đợi đến lúc Văn Tùng gặp lại Mạnh Vũ Phàm, lịch đã bị lật đến tháng cuối cùng trong năm. Đó là ngày của kỳ thi tuyển sinh Đại học, cũng là ngày mà sinh viên khối nghệ thuật tề tụ đông đủ nhất.

Văn Tùng còn chưa đến phòng học, chợt nghe thấy tiếng cười “Hắc hắc” của Đinh Đinh, tâm tình lập tức tốt lên. Nhưng tâm trạng tốt đẹp ấy chỉ tồn tại một giây trước khi nhìn thấy Mạnh Vũ Phàm. Mạnh Vũ Phàm vẫn như cũ mặt không biểu tình, tay phải chống cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì. Văn Tùng thấy vậy không hiểu sao bỗng nhiên sinh hờn dỗi mà kéo ghế ra, nghênh ngang ngồi xuống, áo lông xoạt một tiếng quét qua cạnh bàn. Hiển nhiên, lớn tiếng như vậy mà Mạnh Vũ Phàm không nghe được thì nên đi đến bệnh viện kiểm tra tai đi. Vì vậy Mạnh Vũ Phàm rất phối hợp mà gật gật đầu, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Văn Tùng, không biết tốt xấu cất giọng nói:” Buổi sáng tốt lành.” Văn Tùng thoáng cái chán nản.

Thừa diệp điền vào biểu mẫu, Văn Tùng đưa cho Mạnh Vũ Phàm một tờ giấy:” Tôi ngày đó trước rạp chiếu phim có thấy cậu, vụng trộm quen bạn gái?”. Trong nháy mắt đưa tờ giấy qua, Văn Tùng bỗng hối hận, cảm giác như mình hơi quá phận, hết sức lo lắng, sợ hãi, áy náy, tự trách mà trong lòng khóc như mưa. Cậu bắt đầu e ngại Mạnh Vũ Phàm đem tờ giấy vò thành một cục sau đó không chút lưu tình mà ném lên mặt mình. Trên thực tế, sau khi đọc xong, trên mặt Mạnh Vũ Phàm vẫn không có biến hóa, nhưng ngón tay lại lưu loát viết viết lên tờ giấy.

Lúc cầm lại tờ giấy trên tay, Van Tùng đã không có dũng khí mở ra nhìn, cậu sợ hãi nếu đó là nhừng lời lẽ châm chọc chế nhạo. Cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiến thắng nỗi sợ hãi, Trên tờ giấy là nét chữ tinh xảo của Mạnh Vũ Phàm:” Cậu cũng đi xem phim, đó là cô dạy thanh nhạc của tôi, tuổi cũng đã gần bốn mươi rồi.”

Cái này, Văn Tùng thật là nói không ra lời.

Lúc này, Mạnh Vũ Phàm đã điền xong bản khai, cầm giấy lên trên bục giảng, Văn Tùng lơ đãng nhìn qua, lại phát hiện sự tình kỳ quái: Chỗ điền tên mẹ của Mạnh Vũ Phàm bỏ trống. Nhưng Văn Tùng cũng không suy nghĩ nhiều, cậu cảm thấy chắc mình nhìn lầm rồi.

Khi mọi người lục tục đưa bản báo danh, chủ nhiệm lớp đề nghị mọi người tiếp theo hoàn thành hai tiết học, đến giữa trưa thì kết thúc. Dù sao giờ cũng là trọng điểm của trung học, thân là nghệ thuật sinh cũng là có tính tự giác, tất cả mọi người đều lưu lại.

Tiết đầu tiên là chính trị, Mạnh Vũ Phàm không có xuất hiện.

Mạnh Vũ Phàm tại văn phòng của chủ nhiệm lớp.

” Thầy vừa nói chuyện cùng với giáo viên phòng giáo vụ, thầy ấy nói em vẫn là chỗ kia điền lên đi, cho dù bà ấy đã qua đời…” Giáo viên trẻ tuổi không chút do dự mà nói. Mạnh Vũ Phàm gật gật đầu, cầm lấy bút trên bàn công tác, lại chính mình hạ bút điền xuống.

” Kỳ thực, các giáo viên đều cảm thấy rất đáng tiếc, thành tích các môn văn hóa của em đều tốt như vậy…..” Chủ nhiệm lớp lại lần nữa muốn nói lại thôi. Mạnh Vũ Phàm bởi vì cúi đầu, lộ ra da thịt trắng nõn, có chút yếu đuối. Một lúc lâu, Mạnh Vũ Phàm mở miệng:” Bất luận thế nào, em sẽ cố gắng.” Giáo viên trẻ tuổi cười cười yếu ớt, vỗ vỗ bờ vai của cậu, lại vô ý dùng chút lực.

Trước khi ra khỏi phòng làm viêc, Mạnh Vũ Phàm hỏi chủ nhiệm lớp số điện thoại nhà của Văn Tùng.
Bình Luận (0)
Comment