*Bộ bộ vi doanh: Phòng bị nghiêm ngặt.
6
Con đường nhịn đói giữ gầy của ta rốt cục cũng không thể thực hiện được, để tránh mỗi ngày bị hắn nhìn chằm chằm, ta chỉ có thể ăn no, thân thể khôi phục rất nhanh.
May mắn thay, Tiêu Hoài có rất nhiều việc trong triều, thường xuyên có mấy ngày không về phủ, ta miễn cưỡng trải qua cuộc sống tạm thời có thể coi là an ổn.
Chưa đầy nửa tháng, ta gần như đã khôi phục lại trạng thái trước đây, không còn gầy như cành cây khô, trên mặt cũng có huyết sắc. Vân Thường nhìn ta, cười nói: “Thì ra Tước nhi xinh đẹp như vậy, khác xa so với vẻ gầy gò trước đây.”
Ta cúi đầu thở dài, nếu như có thể chạy thoát, ta thà rằng mình vẫn là bộ dáng khô héo kia.
Tiêu Hoài cho ta một ít tự do đi lại, nhưng dặn dò ta, chỉ có thể ở khu vực thiên viện này dạo quanh, không được đi nơi khác.
Vì thế, ta và Vân Thường đi dạo ở gần phủ, mặc dù trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng không dám vượt qua giới hạn. Phía sau thiên viện có một cái ao nước, ta và Vân Thường đã đi quanh nó không dưới tám trăm lần, không có cách nào để đi nơi những khác.
Một hôm, Vân Thường nhìn chằm chằm vào ao thật lâu, nói: “Nước trong như vậy, có lẽ nó thông với bên ngoài, chúng ta nói không chừng có thể bơi ra khỏi đây.”
Ta hỏi nàng: “Ngươi biết bơi không?”
“Không biết.”
Đầu của cả ta và Vân Thường lại gục xuống, chúng ta muốn ra ngoài đến phát điên rồi.
Ngày thứ hai mươi vào Tiêu phủ, ta vẫn cùng Vân Thường đi lại quanh ao nước như thường lệ, gần chạng vạng tối, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, rất nhiều người gấp gáp chạy qua, giống như là có chuyện lớn đang xảy ra.
Vân Thường tiến lên phía trước, nắm lấy một hạ nhân gặng hỏi, hạ nhân kia chỉ vội vàng nói: “Đại thiếu gia hồi phủ, phu nhân bảo chúng ta đi đón!”
Sau khi nàng quay lại, ta hỏi nàng: “Đại thiếu gia này có lai lịch thế nào?”
Nàng nói: “Ta chỉ biết hắn là trưởng tử Tiêu gia, tên là Tiêu Vô Kỳ, đầu năm nay, bởi vì phi lễ với thiên kim của nhà hộ bộ thượng thư, mà bị bắt vào đại ngục.”
*Phi lễ: Điều sai trái, trái lễ nghĩa, những gì vượt mức cho phép
Thì ra là hắn, ta nhớ rõ, trước đó Tiêu Hoài và Tiêu phu nhân từng nhắc tới hắn. Ta nhíu nhíu mày, “Phi lễ? Chẳng lẽ Tiêu gia bọn họ ai nấy đều không phải là người tốt sao?”
“Ừm.” Vân Thường nhớ tới gì đó, lại nói, “Quan hệ trong Tiêu gia rất loạn, ngươi biết không? Chính là Tiêu Hoài đã cứu vị cô nương kia từ trong tay Tiêu Vô Kỳ, hiện giờ vị cô nương kia lại muốn gả cho Tiêu Hoài.”
“Thật sao? Cho dù nàng ta không biết Tiêu Hoài là người như thế nào, nếu nàng ta thật sự gả vào, còn phải gọi Tiêu Vô Kỳ một tiếng đại bá, nhưng đây chính là người từng phi lễ nàng ta, nàng ta không thấy ghê tởm sao?”
*Đại bá: Anh trai của chồng.
“Ta cũng đã nghĩ tới, vị cô nương này cũng mãnh liệt quá đi, có lẽ là rất mê luyến Tiêu Hoài."
Ta không khỏi cảm thấy nàng có chút đáng thương, nếu thật sự gả cho Tiêu Hoài, không biết nàng sẽ vỡ mộng bao nhiêu lần.
7
Ta cùng Vân Thường đi dạo không bao lâu, có lẽ là do ta còn yếu, lại mệt đến có chút không mở mắt ra được, sau khi trở về liền vội vàng dùng bữa rồi nằm xuống nghỉ ngơi.
Ta ngủ được khoảng một hai canh giờ, đột nhiên cảm giác có người đang xốc chăn của ta lên, ta cả kinh, hỏi: “Người nào?”
Lời mới ra khỏi miệng ta liền phản ứng lại, ngoại trừ Tiêu Hoài thì còn có thể là ai? Có lẽ là do ta ngủ say, hoặc là do quá lâu không nhìn thấy hắn, nên phản ứng không kịp.
Tiêu Hoài xốc chăn rồi nằm lên, thuận thế đè lên nửa người ta, lúc gần hắn, ta ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, hắn hình như đã uống say.
“Mấy ngày nay không đến thăm ngươi, ngươi có ăn uống đàng hoàng không?”
Không đợi ta trả lời, hắn lại đã tự mình sờ soạng, cả người ta không thoải mái, theo bản năng co rụt lại.
“Không tệ, mọc được chút thịt.” Hắn chống nửa người, nhẹ giọng nói, “Xem ra mấy ngày nay ngươi rất ngoan.”
Nói xong, môi hắn phủ lên môi ta, cắn nhẹ, cố gắng cạy mở hàm răng đang nghiến chặt của ta ra.
Ta sớm đã biết sẽ có một khoảnh khắc như vậy, nhưng vẫn không ngừng sợ hãi, không chịu buông lỏng, càng không chịu đáp lại hắn. Ta gần như dùng hết toàn lực mới đẩy được hắn ra nửa phần, vội vàng nói: “Tiêu đại nhân, ngài say rồi, ta đi rót chút nước cho ngài!”
Nói rồi, ta định đẩy hắn ra khỏi giường, hắn một lần nữa lại ấn ta xuống, cọ xát mặt ta nói: “Ta không say, ta muốn ngươi, Tước nhi, cho ta đi.”
“Đừng!” Ta dùng sức đẩy hắn, nước mắt không ngừng rơi, “Ta cầu xin ngài, đừng làm vậy!"
Tiêu Hoài hôn ta, động tình không thôi, khàn giọng nói: “Đừng kháng cự, nghe lời.”
Ta vẫn nghiến răng, tuyệt vọng giãy dụa, lúc trước ta có thể nói trên người bị đau, nhưng hiện tại đã không thể lấy cớ như vậy nữa, nếu không đáp lại, sẽ chỉ làm cho hắn cảm thấy chán ghét ta, nhưng ta thật sự rất sợ hãi.
“Tước nhi, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của ta.” Hắn dùng sức khống chế tay ta, trong giọng nói đã có chút tức giận.
Ta tránh không được, chỉ có thể kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhẹ giọng nức nở, “Tiêu đại nhân, ta sợ.”
Cả người hắn đều đè lên ta, liếm đi nước mắt trên khóe mắt ta, “Yên tâm, ta nhẹ một chút, sẽ không làm ngươi đau.”
Ta sụp đổ, buông lỏng hàm răng, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Mấy ngày nay, hắn chẳng qua là đang nuôi một con cá, đợi đến khi ta đủ mập mạp thì g.i.ế.t mổ, một lần ăn sạch.
Ta không dám cảm thụ, không dám tưởng tượng hiện tại trông ta có bao nhiêu chật vật, chỉ là nhắm mắt lại, đem mình trở thành một cái vỏ rỗng không có linh hồn.
Hắn thở dốc, một bên nhẹ nhàng di chuyển, một bên ghé tai ta thì thầm: “Tước nhi, đừng khóc nữa, ngoan.”
“Ưm.” Ta đáp lại một cách tê liệt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Ta nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, nghe thấy sự trấn an buồn nôn của hắn, hắn càng giả vờ dịu dàng, ta càng hận. Đêm nay, thật dài, ta gần như bị hắn xé nát, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Nửa đêm Tiêu Hoài mới rời khỏi, sau khi hắn đi, ta liền ngủ thiếp đi, chắc là do đã khóc quá mệt mỏi, giấc ngủ này thật nặng nề, giống như bị hút vào vực thẳm.
“Tước nhi, ngươi vẫn ổn chứ?”
Ta tỉnh dậy trong sự lay động của Vân Thường, khắp người đều đau, một chút khí lực cũng không có. Ta khó khăn mở miệng, “Vân Thường, mấy giờ rồi?”
Vân Thường đau lòng sờ sờ đầu ta, “Mặt trời đã lên cao, ngươi ngủ lâu thật.”
“Hừm.” Ta thở ra một hơi, “Thật muốn cứ như vậy mà ngủ, vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Nói bậy!” Vân Thường nắm lấy tay ta, “Tước nhi, c.h.ế.t thì dễ, sống mới khó, thế gian này khó khăn như vậy, chúng ta vất vả lắm mới sống được đến hôm nay, dựa vào cái gì mà muốn c.h.ế.t?"
“Nhưng ta sống rất mệt mỏi.”
“Đừng nghĩ như vậy.” Nàng đỡ ta dậy, ôm ta, vỗ nhẹ lưng ta, “Tước nhi, chúng ta phải trốn ra ngoài, phải sống, sống lâu hơn cả bọn họ, chỉ cần có thể ra ngoài, hết thảy đều sẽ tốt lên.”
Ta khóc một hồi, lại gượng cười giương tay ôm lấy nàng, đúng, ta dựa vào cái gì mà muốn c.h.ế.t? Ta liều mạng lớn lên trong nhiều năm như vậy, còn chưa từng trải qua những thứ tốt đẹp mà bọn họ nói, làm sao ta có thể c.h.ế.t?
Ta muốn sống, muốn thoát ra khỏi đây.
Ta bò dậy, rửa sạch vết tích không muốn nhìn lại trên cơ thể, thay xiêm y sạch sẽ, cùng Vân Thường ngồi ở cạnh ao nước, ánh nắng rất tốt, hơi ấm truyền vào da thịt, cả người vui vẻ như không, như một cuộc sống mới.
Gió nổi lên rồi, có gì đó phả vào khuôn mặt ta, ngưa ngứa. Vân Thường quay ra, nhìn một chút, nói: “Tước nhi, bông sậy trên tường nở rồi, thật đáng yêu, nếu ngươi có thể nhìn thấy thì tốt rồi.”
Nói xong nàng đứng lên, đi về phía hàng lau sậy, một lúc sau, nàng đem một khối bông xù đặt vào trong tay ta, “Ở quê nhà ta, có một cánh đồng lau sậy rộng lớn vô biên, vào mùa thu, chính là một mảnh nhung mềm mại, tràn lan đến chân trời, mỗi lần đi vào tựa như vùi vào đám mây.”
Ta xoa xoa bông sậy trong tay, “Vậy nhất định rất đẹp.”
“Đúng, ta có thể nhìn ngắm cả ngày.” Nàng kéo tay ta, “Cho nên ta muốn sống sót, phải trở về lại nhìn một cái, cùng cha, a nương, còn có đệ đệ, thu lau sậy, làm chiếu cỏ, sống qua ngày.”
“Được, chúng ta đều phải sống.”
“Tước Nhi,” nàng hỏi ta, “Nhà ngươi ở đâu?”
Ta nói: “Nhà ta ở phương Nam, cha ta đem ta bán đến kinh thành, sau đó tiếp tục đ.á.n.h bạc, lại thua, lại đ.á.n.h cược, sau đó bị người ta đ.á.n.h c.h.ế.t, không có người nhặt xác, ném ở bãi tha ma.”
Vân Thường không nói gì, ta hỏi nàng: “Nhưng ta tuyệt nhiên không thương tâm, có phải là máu lạnh hay không?”
Vân Thường ôm ta, nhẹ giọng nói: “Không phải, Tước nhi, đây là đúng, kẻ bán con không xứng làm cha, ngươi không nên vì hắn mà thương tâm.”
Ta cười cười, nàng lại hỏi: “Vậy ở quê nhà, ngươi còn người thân nào khác không?”
“Còn có tổ mẫu, người một mình ở nhà.”
Đầu ta gục xuống, “Ta vốn có cha nương, cũng có tổ phụ, tổ mẫu, nhưng từ khi a nương ta qua đời, cha ta liền mê đánh bạc, mỗi ngày đều ở bên ngoài cá cược. Một ngày nọ, trong nhà có sơn tặc tới, tổ phụ bị sơn tặc đ.á.n.h c.h.ế.t, tổ mẫu cũng bị doạ cho trúng gió, chỉ có thể nằm trên giường. Bây giờ ta bị cha ta bán đi, tổ mẫu một mình ở quê nhà không có người chăm sóc, không biết người sẽ sống như thế nào.”
Vân Thường xúc động ôm ta nói: “Không sao, không sao, chúng ta sẽ rất nhanh sẽ thoát ra khỏi đây.”
Sao có thể thoát ra khỏi đây cơ chứ? Ta biết nàng đang an ủi ta, chỉ cúi đầu, không nói gì nữa.
Vân Thường im lặng một lúc lâu, lại nói: “Sau này ra ngoài rồi, ngươi tới quê nhà của ta tìm ta đi, nếu có người hỏi, ngươi liền nói ngươi tìm Đậu Nha, Đậu Nha bán chiếu cỏ, bọn họ đều nhận ra ta, sẽ dẫn ngươi đến gặp ta.”
Ta cười cười, “Thì ra ngươi tên là Đậu Nha.”
“Sao vậy?”
“Rất dễ nghe, Đậu Nha, nếu như có thể chạy ra ngoài, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi.”
8
Khi Tiêu Hoài đến thì trời đã muộn, ta đang rửa chân chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy thanh âm của hắn, ta suýt nữa ngã xuống.
Có người ngồi bên cạnh, ta theo bản năng lui về phía sau một chút, hắn giữ chặt ta, nói: “Đừng sợ.”
“Đêm qua ta có phải đã làm ngươi sợ hay không?” Trong giọng nói của hắn tựa hồ có chút áy náy, làm cho ta có chút hoang mang, không biết hắn muốn diễn vở kịch nào.
“Tước nhi, hôm qua ta hơi say, không khống chế được, hơn nữa, ta cũng không biết ngươi còn chưa phá thân, nếu sớm biết, ta nhất định sẽ không ép buộc ngươi.”
Ta giật mình, A Phù đến đổi ga trải giường một lần, việc này có lẽ là A Phù truyền đến lỗ tai hắn, trong lòng ta cười lạnh, hắn ngược lại giả vờ vô tội, huống chi cho dù hắn biết thì thế nào, chuyện này chỉ là sớm muộn thôi.
“Ngươi đừng im lặng như vậy, nói một câu đi.”
Ta không biết nên nói gì, chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng: “Ừ.”
Hắn thở dài, nhấc chân ta, tiếng nước chảy ào ào vang lên, cẩn thận giúp ta lau khô, lại đỡ ta nằm lên giường, sau khi làm xong lại tự mình cởi giày bò lên, nằm ở bên cạnh ta.
Ta vội lui vào bên trong giường, hắn giữ chặt ta, ôm vào trong ngực, “Yên tâm, đêm nay ta không chạm vào ngươi.”
Tất nhiên là ta không tin, nằm bất động trong kinh sợ, ước chừng khi nào hắn sẽ đại phát thú tính. Nhưng qua hồi lâu, hắn lại thật sự không động đến ta, chỉ xoa đầu ta, hỏi ta: “Ngươi còn đau không?”
Ta gật đầu.
Hắn hôn lên trán ta một cái, “Ta xin lỗi, ta chỉ là quá nhớ ngươi, tối hôm qua uống cũng có chút say, không biết nặng nhẹ, là ta không tốt.”
Đây là ý gì? Đã cưỡng bách ta, lại đến xin lỗi, ta thật sự không thể hiểu hắn.
Ta nhắm mắt lại, nghe thấy hắn ở bên tai ta thì thầm: “Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Ta không muốn trả lời, ta không cần hắn chịu trách nhiệm, ta chỉ cần hắn thả ta đi, nhưng lời này làm sao dám nói.
Miên man suy nghĩ, ta rốt cục cũng ngủ thiếp đi, đêm nay trôi qua rất yên bình.
Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, hắn đã chuẩn bị đi, nghe thấy ta xoay người, lại ngồi xuống, hỏi ta: “Ta đ.á.n.h thức ngươi rồi?”
“Không phải.” Vì ta mới thức dậy, giọng điệu còn mang theo chút buồn ngủ, nghe có vẻ giống như đang làm nũng.
Hắn nằm cúi xuống, hôn lên môi ta một cái, trấn an nói: “Ngươi ngủ thêm chút đi, buổi tối ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.”
Ra ngoài đi dạo? Ta nghe được lời này liền lập tức thanh tỉnh, đây chính là lần đầu tiên hắn nói muốn dẫn ta đi ra ngoài, ra khỏi Tiêu phủ, chẳng phải ta có thể chạy trốn sao? Ta đè xuống sự phấn khích trong lòng, lạnh nhạt hỏi hắn: “Đi đâu vậy? Ta lại không nhìn thấy.”
Hắn cười nói: “Nghe náo nhiệt cũng tốt, hôm nay mười lăm, có chợ đêm, ngươi ở trong phủ buồn bực lâu như vậy, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí, ta sẽ trở về trễ một chút, tới chiều tối, ngươi thay y phục chờ ta, được không?”
Mùng một và mười lăm mở chợ đêm là truyền thống của triều đại này, ta sinh ra ở phương Nam, chợ đêm kinh thành ta chưa từng thấy qua, nhưng có nghe người bên ngoài nhắc tới, rằng người chen chúc người, náo nhiệt phi phàm. Nếu có thể ra ngoài, ta chẳng phải là có thể thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn sao?
Ta che giấu sắc mặt vui mừng, chỉ bình tĩnh gật đầu nói: “Ừ.”
“Ngoan, ngươi ngủ thêm đi, ta đi trước, buổi tối đến đón ngươi.” Hắn xoa đầu ta, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
Ta cẩn thận lắng nghe, xác nhận hắn thật sự đi rồi, mới kích động đứng lên, chân trần mở cửa đi tìm Vân Thường, không ngờ Vân Thường vừa vặn cũng muốn tới tìm ta, khi mở cửa, hai chúng ta thiếu chút nữa thì đụng vào nhau.
Vân Thường đỡ ta đi vào, “Tổ tông, ngươi sao lại hấp tấp như vậy?”
Ta nắm lấy tay nàng, phấn khích nói: “Tiêu Hoài nói tối nay muốn dẫn ta ra ngoài!”
“Thật sao?” Nàng kích động chốc lát, ấn ta ngồi xuống, “Đây là chuyện tốt, hôm nay có thể tự do ra cửa, tương lai có thể có tự do chạy trốn.”
Ta hỏi nàng: "Vân Thường, tối nay chúng ta có thể trốn được không?"
Vân Thường thở dài, bất lực nói: “Hiện tại không trốn được, Tước nhi, ở chỗ ngươi không thấy được, không chừng lại có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm, chúng ta hãy từ từ hành động.
Ta cúi đầu xuống, không khỏi có chút thất vọng. Nhưng cuối cùng cũng có cơ hội xuất phủ, tuy rằng chỉ bước một bước nhỏ, nhưng ít nhất cũng là ra ngoài.
Sau khi dùng xong bữa trưa, ta nóng lòng thay y phục, chờ đợi cho tới khi mặt trời lặn, theo thời gian, trái tim ngày càng hồi hộp.
Cuối cùng thì trời đã tối, hai thị nữ đến đây truyền lời, rằng Tiêu Hoài ở trong cung trì hoãn, tạm thời không ra được, dặn dò hạ nhân dẫn ta ra ngoài dạo một vòng trước, sau đó hắn sẽ trực tiếp ra đường tìm ta.
Ta rất mừng vì hắn không có ở đây.
Lúc ra khỏi cửa, Vân Thường lo lắng dặn dò ta: “Ra ngoài rồi ngươi càng phải cẩn thận, hạ nhân trong phủ này, ngoại trừ A Phù, những người khác đều coi thường chúng ta, ngữ khí lạnh lùng thì cũng thôi, chỉ sợ bọn họ ngáng chân, ngươi cẩn thận một chút.”
“Biết rồi.” Ta đáp lại.
Nàng nói thêm: “Tuyệt đối đừng chạy lung tung, ngươi lần đầu ra khỏi cửa, hắn nhất định sẽ cho người canh chừng, nếu chạy không thoát, bị bắt lại, sau này muốn ra ngoài cũng khó.”
Nàng thật sự đem tâm tư của ta nghiền ngẫm thấu đáo, ta thất vọng gật gật đầu, cùng hai nha hoàn bên ngoài rời đi.
Sau khi rời phủ, xe ngựa lắc lư không lâu, bên ngoài liền ồn ào, hai nha hoàn đỡ ta xuống xe ngựa, chậm rãi đi lại trên đường, ta hỏi: “Chỉ có ba người chúng ta sao?”
Các nàng trả lời: “Không phải, còn có mấy thị vệ, nếu cùng chúng ta đi cùng một chỗ sẽ quá phô trương, nhị gia dặn dò qua, để cho bọn họ chỉ đi theo từ xa, không cần quá gần.”
Vân Thường nói không sai, quả nhiên là có người đi theo, nhất cử nhất động của ta đều ở trong tầm mắt của bọn họ, dập tắt ý định thừa cơ chạy trốn của ta. Ta vừa đi vừa hỏi nha hoàn: “Trên đường có cái gì?”
Nha hoàn kia vừa mới cùng một người khác tán gẫu vui vẻ, sau khi bị ta cắt ngang dường như không cao hứng lắm, trả lời qua loa: “Ở đó có hoa đăng, có người bán điểm tâm, a, bên kia còn có tung hứng.”
“Ừm.” Ta không để tâm lắm, cẩn thận nghe động tĩnh trên đường, tung hứng phía trước có lẽ rất đặc sắc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cổ vũ, nếu có thể nhìn thấy thì tốt rồi, ta nghĩ, không khỏi có chút thất vọng.
Đi được một đoạn, nha hoàn dắt ta đột nhiên kích động, chỉ vào phía trước la hét, lát sau, nàng nói với ta: “Cô nương, ngươi đứng ở đây một lát được không? Hai chúng ta đi trước xem một chút, rất nhanh sẽ quay lại.”
Một nha hoàn khác dường như cảm thấy không ổn thoả, do dự nói: “Như vậy được không? Để một mình nàng lưu lại đây, nếu như để lạc mất, chúng ta sẽ rơi đầu.”
Nha hoàn kia nhanh chóng nói: “Không sao, có thị vệ ở phía sau theo sát, cho dù hai chúng ta có lạc mất thì nàng cũng sẽ không lạc mất!”
Ta biết các nàng sẽ không ở lại, huống chi ta cũng không muốn để cho các nàng dắt ta, liền nói: “Không sao, các ngươi đi đi, ta ở chỗ này sẽ không đi lung tung.”
“Được!” Nha hoàn kia nghe vậy cười hì hì, dẫn ta, để cho ta nắm lấy một lan can bên cạnh, “Ngươi cứ nắm lấy cái này, đừng đi đâu, chúng ta rất nhanh sẽ trở về.” Nói xong nàng liền buông tay, dắt một nha hoàn khác chạy đi.
Bên cạnh người tới người đi, hò hét không ngừng, náo nhiệt phi phàm, ta lại càng cảm thấy cô độc, trong bóng tối có chút đứng không vững, lung lay sắp đổ. Qua hồi lâu, hai tiểu nha hoàn vẫn không trở về, ta đứng không vững, thử đi về phía trước một bước, lại bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó.
Một người đàn ông trung niên quát tháo: “Ngươi bị mù sao? Đi đường kiểu gì thế?”
Vừa dứt lời, một giọng nói khác ngăn lại: “Phúc thúc, không sao.”
Giọng nam nhân này cực kỳ thanh khiết, giống như nước từ từ tan chảy dưới lớp băng mỏng đầu xuân, nghe rất thoải mái, chỉ là vị trí thanh âm này tựa hồ có chút thấp.
Ta sững người một chút, lui về phía sau một bước, nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”
m thanh bánh xe cót két truyền đến từ mặt đất, lúc này ta mới ý thức được, người trước mặt có thể là đang ngồi trên xe lăn. Hắn có lẽ đã làm động tác phất tay trước mắt ta, hỏi: “Ngươi không nhìn thấy?”
Ta gật gật đầu, trong lòng cảm khái, có giọng nói dễ nghe như vậy, hẳn là một công tử như hoa như ngọc. Ta thực sự muốn nhìn! Chỉ tiếc là ta bị mù.
Người nọ không nhận ra tâm tình ta sa sút, hỏi: “Cô nương ở đây một mình sao?”
Ta gật gật đầu, lại lắc đầu, cười nói: “Vốn là có người đi cùng, nhưng họ đã tới phía trước chơi, để cho ta ở chỗ này chờ.”
Hắn như tỉnh ngộ, “Thì ra là như vậy.”
Phúc thúc đẩy xe lăn lên, nói: “Ta đưa ngài lên phía trước đi dạo.”
Hắn đột nhiên dừng lại, “Không vội đi.”
Nói xong hắn lại ngẩng đầu, nói với ta: “Ta ở đây với ngươi một lát, đợi người nhà ngươi trở lại rồi mới đi.”
Ta có chút thụ sủng nhược kinh, xua tay nói: “Như vậy sao được? Ta tự mình ở đây chờ là được rồi, ngươi đi chơi đi, không cần quản ta.”
Hắn cười cười, “Không sao, dù sao ta cũng chỉ đang ra ngoài đi dạo một vòng, lại không có việc gấp gì, ở đây một lát cũng không chậm trễ cái gì, huống chi ngươi một mình lẻ loi đứng ở đây, ta cũng không yên tâm.”
Ta đâu phải đứng một mình? Còn có vài người ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào ta. Nhưng ta đã không nói như vậy, không biết tại sao, ta rất hy vọng hắn có thể ở bên cạnh ta một lúc, hắn có lẽ là một người tốt? Có thể đưa ta đi không? Thế nhưng, đây hoàn toàn là tìm phiền toái cho hắn, nếu hại hắn bị Tiêu Hoài theo dõi, ta chẳng phải là lấy oán trả ơn sao?
“Ngươi đang nghe không?”
Ta phục hồi lại tinh thần, mới nhận ra hắn đang nói chuyện với ta, vì thế hỏi lại hắn: “Công tử vừa nói gì?”
Hắn khẽ cười nói: “Ta hỏi ngươi tên gì.”
“Ta là Tước nhi.” Ta trả lời một câu, do dự không biết có nên hỏi tên hắn hay không.
Trong lúc suy nghĩ, hắn lại nói: “Tước nhi, đợi người nhà ngươi đến, để họ dẫn ngươi đến Lạc Hà Lâu nghe ca hát đi, nơi này ồn ào, sẽ tổn thương lỗ tai.”
“Được.” Ta cười nói, “Ta sẽ đi.”
Trong lòng ta ấm áp, dường như đã lâu không được sưởi ấm như vậy, cho dù chỉ là tùy ý bố thí thiện ý, cho dù tương lai sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, vẫn muốn biết hắn tên là gì, muốn nhớ kỹ hắn, vì thế ta hỏi: “Công tử, ngươi tên là gì?”
“Ta sao?” Hắn cười nói, “Ta là Tiêu Vô Kỳ.”
9
Tim ta đông cứng lại, gần như đứng không vững. Tiêu Vô Kỳ? Người mới ra khỏi ngục? Sao lại có thể là hắn? Ta nghĩ rằng hắn nên là người bá đạo thô lỗ như Tiêu Hoài, nhưng sao người trước mắt này hoàn toàn không giống với suy nghĩ của ta?
Trong lòng ta cực kỳ hỗn loạn, không biết nên bày ra biểu tình gì, không biết phải nói cái gì mới tốt, cũng may lúc này hai tiểu nha hoàn cuối cùng cũng trở lại, các nàng chạy tới đỡ lấy ta, thuận tiện che giấu sự dị thường của ta. Các nàng nhìn thấy Tiêu Vô Kỳ, vô cùng kinh ngạc, hoảng hốt quỳ gối nói: “Đại thiếu gia tốt.”
Tiêu Vô Kỳ ngẩn người một chút, mới nói: “Thì ra các ngươi là người trong phủ, vậy, vị Tước nhi cô nương này là?”
Tai ta như bị đốt cháy, có chút quẫn bách, thân phận của ta là gì đây? Hai nha hoàn cũng suy nghĩ một chút, rất mất tự nhiên trả lời hắn: “Tước nhi cô nương là khách nhân của nhị thiếu gia.”
Khách nhân của nhị thiếu gia còn có thể là ai, những lời này nói ra, hắn cũng hiểu được ta là ai, không hỏi nhiều nữa. Trong lòng ta rất loạn, mặc dù không nhìn thấy hắn, lại cảm thấy ánh mắt hắn sáng quắc, làm cho ta chỉ muốn nhanh chóng chạy đi. Chần chừ một lát, ta quay đầu đi, nói với nha hoàn đỡ ta: “Chúng ta ra chỗ khác đi dạo đi.”
Không đợi nàng đáp lại, ta liền muốn cất bước đi thẳng về phía trước, tiểu nha hoàn cũng phản ứng lại, cùng Tiêu Vô Kỳ bái lui, sau đó nhanh chóng chạy theo ta.
“Cô nương, chờ một chút, ngươi đi gấp như vậy làm gì? Đây là muốn đi đâu?” Tiểu nha hoàn thở hổn hển chạy theo.
Ta không biết, chỉ là đi lung tung, vẫn còn lưu luyến công tử ôn nhuận vừa rồi, không thể tin được, một khắc trước còn làm cho tim ta lay động, bây giờ sao có thể là Tiêu Vô Kỳ, bởi vì từng phi lễ nữ nhân mà giam vào đại ngục?
Tại sao hắn lại ngồi xe lăn? Có phải bị gãy chân không? Ta nhớ lại hôm đó Tiêu Hoài từng nói cẩn thận hắn gãy tay gãy chân, nhưng thật sự đã gãy, chẳng lẽ là Tiêu Hoài làm? Vân Thường nói hắn bị Tiêu Hoài bắt vào đại ngục, hai người bọn họ hình như có thâm thù đại hận.
Ta bỗng nhiên nghĩ, có khi nào ngay cả tội danh phi lễ của hắn cũng là Tiêu Hoài hãm hại hay không? Thật sự Tiêu Vô Kỳ trông không giống loại người này.
Ta cúi gằm mặt bước đi, bỗng nhiên đụng trúng vào một người, định nói xin lỗi, người nọ lại một tay ôm ta ôm vào trong ngực.
“A —— buông ta ra!” Ta giãy giụa lung tung, hắn vội vàng nắm lấy tay ta, nói: “Tước nhi, là ta.”
Tiêu Hoài? Ta ngây ngẩn cả người, sao lại trùng hợp đụng phải hắn như vậy? Hắn không nhận thấy sự dị thường của ta, buông tay ra, xoa xoa lưng ta hỏi: “Sao lại đi nhanh như vậy?”
Ta trì trệ một hồi, che giấu tâm tư, không để lộ ra trên mặt, nhẹ giọng nói: “Tiêu đại nhân, sao lại là ngài?”
Hắn nhéo nhéo mặt ta, “Không phải nhờ ta sao? Vội vội vàng vàng, thiếu chút nữa đụng phải người khác, may mà đụng vào ngực ta, nếu đụng vào ngực người khác, ta sẽ ghen.”
Lời này khiến ta không có cách nào trả lời, ta chuyển đề tài, hỏi hắn: “Sao bây giờ ngài mới đến?”
“Ngươi đang trách ta?” Hắn khẽ cười nói, “Thảo nào trông ngươi mất hứng, thì ra là giận ta, Tước nhi ngoan, ta đã từ chối lời mời của thái tử, vội vàng đến gặp ngươi.”
“Như vậy thật là làm khó Tiêu đại nhân.” Ta oán thầm, ai muốn gặp ngươi chứ?
Hắn hỏi: “Chuyến này ta đi ra thật sự không dễ dàng, không đáng để Tước nhi cười với ta sao?"
Trong lòng ta trợn trắng mắt, trên mặt lại miễn cưỡng cười, hắn cười cười, cúi đầu, ở trên môi ta nhẹ nhàng cắn một cái, hỏi ta: “Muốn đi đâu?”
Ta lắc đầu, “Không biết, dù sao ta cũng không nhìn thấy, chỉ tùy tiện đi một chút.”
“Được, vậy tùy tiện đi một chút.” Hắn nắm lấy ta, chậm rãi tản bộ, thỉnh thoảng nói với ta những gì đang ở gần đó, mọi người đang hoan hô cái gì đó. Đến trước một quầy hàng nhỏ, hắn bỗng nhiên ngừng lại, còn chọn một lúc, đem một trâm hoa cắm vào tóc của ta, cười nói: “Cây trâm này màu sắc rất đẹp, màu nước lam, cực kỳ tôn lên ngươi.”
Nói xong hắn lại hơi sửng sốt, áy náy nói: “Ta quên mất ngươi không nhìn thấy.”
Ta im lặng một lát, nói: “Không sao, nhìn không thấy, cũng có thể dùng tâm mường tượng.”
Hắn xoa vai ta, “Đôi mắt của ngươi bị hỏng khi nào? Ta nhớ là...” Nói đến đây hắn bỗng nhiên nghẹn một chút, lại nói tiếp, “Ta cảm thấy ngươi không giống như bị mù mắt từ nhỏ.”
Ta không để ý đến sự khác thường của hắn, chỉ nói: “Hai tháng trước, mắt ta bị độc mù, lúc ở Ý Mãn Lâu, bọn họ vì phòng ngừa ta chạy trốn, làm hỏng mắt ta.”
Tay trên vai đột nhiên hơi cứng đờ, “Bọn họ hạ độc ngươi?”
“Đúng, hạ độc, đ.á.n.h đập, bức ăn, ta đều đã quen.”
“Đã quen?” Hắn ta ôm vào trong ngực, trầm giọng nói, “Tước Nhi, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta cười khổ trong lòng, hắn cho rằng hắn đối tốt với ta, nhưng lại chưa từng cảm thấy chính mình là một vực sâu khác của ta.
Tối nay ra ngoài cũng không vui vẻ lắm, bởi vì có tâm sự, tiếng người ồn ào trên đường lại làm cho ta có chút phiền, Tiêu Hoài ngược lại tâm tình rất tốt, mua cho ta không ít thứ vô dụng.
Ở trên xe ngựa, hắn ôm ta không ngừng nhẹ nhàng sờ soạng ta, thân thể dần dần nóng lên, ta biết hắn muốn làm gì, vội vàng cách hắn một chút, “Đại nhân, chuyện này không thích hợp. Trên đường xóc nảy, huống chi người cũng nhiều.”
Hắn cười khẽ, mặt dày tiến lại gần hỏi ta: “Vậy ý của ngươi là, trở về là được sao?”
Ta không phải có ý tứ này, ta lui ra phía sau, tay chắn ở trước người, cũng may hắn cũng không làm tới. Ít nhất có thể làm cho hắn nhịn nhất thời, cũng không làm đến mức mất mặt trên đường lớn.
Sau khi hồi phủ, hắn giả vờ trấn định đưa ta về thiên viện, mới vào phòng, liền lập tức đóng cửa ôm lấy ta, “Tước nhi, ta nhớ ngươi.”
Ta lảng tránh nụ hôn của hắn, “Ta không phải đang ở trước mắt ngài sao?”
Hơi thở hắn gấp gáp, dán vào tai ta nói: “Ngươi biết ta nhớ gì về ngươi?”
Ta đương nhiên biết, giả ngu cũng vô dụng, đành phải mặc hắn muốn làm gì thì làm.
“Tước nhi, ngươi còn đau sao?”
“Đau.”
“Không sao, về sau sẽ rất thoải mái.”
Hắn ném ta lên giường, ăn tươi nuốt sống.
Trong lúc miên man, hắn vừa cắn môi ta vừa hỏi: “Ngươi có thích ta không?”
Ta nghiêng đầu, nói qua loa có lệ: “Thích.”
Hắn cười cười tỉnh táo, “Ngươi không thích. Không sao, ta không quan tâm, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi.”
Tên nam nhân này thật không biết xấu hổ.