Nửa tháng sau, ba người rời Liễu Vọng sơn, khởi hành tới Uyên lĩnh chiểu trạch vùng nam hoang.
Bởi vì linh lực của Hậu Trì đã có chút tiến triển, nên những chuyện nhỏ như giá vân đều rơi vào trên người nàng, được Phượng Nhiễm gọi bằng một cái tên rất hoa mỹ: Giết gà bằng dao mổ trâu.
Uyên lĩnh chiểu trạch từ thời thượng cổ đã có tiếng xấu rõ ràng, chỉ vì không biết có bao nhiêu hung thú ẩn mình trong đó, rất khó để đối phó. Có điều hung thú tuy trời sinh đã vô cùng ngang ngược, nhưng linh trí lại kém hơn thần thú vạn phần, thậm chí ngay đến cả yêu thú cũng không bằng, mặc dù là hung thú thời thượng cổ, nhưng dù có tu luyện mấy nghìn năm thì cũng chỉ có những suy nghĩ hỗn độn, trừ phi gặp được phúc phận lớn, nếu không vĩnh viễn cũng không thể tiến hóa.
Chỉ là khi đối diện với hung thú thượng cổ, cho dù có là sức mạnh của thượng thần, muốn tiêu diệt được bọn chúng cũng rất khó. Truyền thuyết rằng trong Uyên lĩnh chiểu trạch vẫn còn tồn tại hung thú thượng cổ chưa xuất thế, cho nên vạn năm trước Thiên đế đã ban xuống sắc lệnh, hung thú trong Uyên lĩnh chiểu trạch chỉ cần không ra khỏi phạm vi địa vực của chúng, thì sẽ không bị giới hạn bởi luật lệnh trong tam giới.
Thế nhân đều biết hung thú thượng cổ ngu độn và tàn bạo, lấy giết chóc làm thú vui, nhưng lại không biết rằng, nếu như linh trí khai thông, thì thần lực của hung thú thượng cổ khát máu còn vượt qua cả thần thú thượng cổ, chỉ có điều mấy vạn năm này, tuyệt không có tiền lệ tiến hóa thành công nào của hung thú thượng cổ, là do trong tam giới không có ai biết mà thôi.
Bởi vì Thanh Mục đã đem việc tìm kiếm trong tứ hải giao phó cho bốn vị Long vương, cho nên ba người bọn họ bèn tới Uyên lĩnh chiểu trạch tại man hoang trước để tìm kiếm tung tích Bách Huyền.
Một đám mây tiên phiêu dật vô định xuất hiện tại chân trời, khi bay tới khoảng không phía trên Uyên lĩnh chiểu trạch thì dừng lại, sau đó cuốn lại thành hình dạng bánh quai chèo (bánh quẩy đường) lắc lư rơi xuống, lúc chạm đất thậm chí còn phát ra một tiếng nổ lớn, sự chấn động này làm cho mấy con tiểu yêu bên ngoài chiểu trạch (đầm lầy) đều kinh sợ, lũ lượt kéo nhau bỏ trốn.
Vị tiên quân không biết từ nơi nào xuất hiện này thật là lớn mật, lại dám gây ra động tĩnh lớn như vậy bên ngoài chiểu trạch vào lúc này.
"Ta sợ ngươi rồi, Hậu Trì, lần sau ta vẫn nên giá vân thì hơn." Không thể chờ Hậu Trì tản hết những đám tiên vân, Phượng Nhiễm đầu đầy bụi đất đã nhảy xuống từ trên mây, mặt đầy vẻ bi phẫn.
Tiên mây phân tán hết, Hậu Trì toàn thân bụi bặm, búi tóc cuộn lại vương tại trên cổ, không còn chút hình tượng nào, nàng phủi phủi bố y màu xanh, vô cùng đắc ý nói: "Lần này tính ra không tệ, thực sự có thể giá vân ba canh giờ, Phượng Nhiễm ngươi mau nói xem, bổn thần quân có phải là thiên tư thông minh hay không, khả năng điều khiển tiên lực đã cao hơn nhiều so với tiên quân bình thường khác."
Phượng Nhiễm khổ sở nhìn Hậu Trì, nhíu mày hết nửa ngày cũng thốt ra được một câu khen ngợi. Thấy khóe miệng Thanh Mục mang theo ý cười, vội vàng chuyển chủ đề: "Thanh Mục, lúc tiến vào trong chiểu trạch (đầm lầy), ngươi phải ẩn tiên khí toàn thân của ngươi đi."
Thanh Mục nhướng mày, bước tới thay Hậu Trì vén lại mái tóc, có chút ngạc nhiên: "Trước kia ngươi đã tu luyện bên trong Uyên lĩnh chiểu Trạch hàng nghìn năm, giờ vẫn cần phải cẩn thận dè dặt như vậy hay sao?"
Phượng Nhiễm gật gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng: "Ngươi không biết nơi này đâu." Nàng thở ra một hơi, nhìn về địa vực phía không xa bị bao phủ trong màn sương bụi, trong mắt phảng phất một tia phiền muộn ngày thường khó thấy: "Ngày đó ta bị tộc phượng hoàng vứt bỏ tại nơi này, tự sinh tự diệt, nếu như không có thụ yêu chiếu cố, e rằng đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi."
"Nơi này thật sự hung hiểm như vậy sao?" Hậu Trì nhướng mày hỏi.
"Uyên lĩnh chiểu trạch hình thành tại thời kỳ thượng cổ, đó là nơi tụ tập rất nhiều loại thú trong thiên hạ, bên trong yêu thú nhiều vô kể, không ít đã đạt tới thực lực thượng quân đỉnh phong, chỉ có điều nơi đây tự hình thành một mảng thiên địa, chỉ cần không ra khỏi chiểu trạch (đầm lầy) thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi Kình Thiên trụ, cho nên dù là đạt tới vị phần yêu quân cũng sẽ không xuất hiện trên Kình Thiên trụ, ta năm đó sau khi đại chiến với Cảnh Dương liền rời khỏi nơi này, nên mới bị giới hạn bởi luật lệ trong tam giới."
"Hả? Lại có chuyện này sao?" Thanh Mục trước nay chưa từng biết trong thiên địa này lại có một nơi không bị ảnh hưởng bởi Kình Thiên trụ, Kình Thiên trụ này suy cho cùng là hóa thân của tổ thần còn lưu lại trong thế gian, có thể kìm hãm sinh linh tam giới.
"Không sai." Phượng Nhiễm gật đầu, thấy vẻ hiếu kỳ trên mặt Hậu Trì, dừng lại một chút mới nói: "Còn có ta ở trong Uyên lĩnh chiểu trạch nghìn năm chẳng qua chỉ là tu luyện bên ngoài mà thôi, khu vực trung tâm một lần cũng chưa từng tới."
"Nơi trung tâm đó.. có hung thú thời thượng cổ còn sót lại?" Đến cả Phượng Nhiễm cũng khiếp sợ mà không dám bước vào, Thanh Mục nhớ lại những lời đồn đại về Uyên lĩnh chiểu trạch, phỏng đoán nói.
"Không sai, ngươi chắc từng nghe nói qua vạn năm trước có một con yêu thú đã từng xông vào Thanh Trì cung?"
Thanh Mục gật đầu: "Có nghe nói, giao long yêu giới Vô Hằng tự ý xông vào Thanh Trì cung, sau đó bị Cổ Quân thượng thần đánh tan thành tro bụi."
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Hậu Trì, cũng không biết nha đầu này có thừa hưởng cái tính khí tốt đó của Cổ Quân thượng thần hay không.
"Kỳ thực Vô Hằng tới từ Uyên lĩnh chiểu trạch, chỉ là nó đi ngược lên Thanh Trì cung, sau đó mới tới yêu giới mà thôi, thực lực của nó không kém ta là bao, trong Uyên lĩnh chiểu trạch không đạt được vị trí mạnh nhất, tối đa cũng chỉ được hạng hai mà thôi, Tam thủ hỏa long tại trung tâm Uyên lĩnh chiểu trạch mới là chủ tể (làm chủ) của nơi này. Tam thủ hỏa long truyền từ thời thượng cổ, yêu lực đã vượt xa những con hung thú bình thường khác.." Phượng Nhiễm vừa nói vừa nhếch nhếch môi với Thanh Mục: "Không phải lúc ở Bắc Hải ngươi đã đánh với Cửu đầu xà sao, thứ đó thực lực như thế nào?"
"Cực khó đối phó." Nhớ lại trận đánh kinh thiên lần ấy, Thanh Mục nhíu mày trả lời.
"Cửu đầu xà kia chẳng qua chỉ là hung thú thời hậu cổ mà thôi, luận về yêu lực, còn không bằng một phần nghìn của Tam thủ hỏa long, ta đoán bây giờ có lẽ Tam thủ hỏa long đã có được thực lực bán thần rồi."
"Bán thần?" Thanh Mục và Hậu Trì đều có chút kinh ngạc, cho dù Thanh Mục được truyền thừa Chích Dương, cũng không thể chạm tới ngưỡng cửa thượng thần, Tam thủ hỏa long này quả thực có chút bản lĩnh.
"Các ngươi cũng không cần lo lắng, tuy rằng nó không thích người ngoài, nhưng cũng không khát máu, chỉ cần sau khi chúng ta đi vào không gây rắc rối, nó sẽ không để ý đến chúng ta. Còn nữa đừng đi vào khu vực trung tâm, Bách Huyền sẽ không ở nơi đó đâu."
"Được." Thanh Mục gật đầu, đem một đạo linh lực rải lên trên người Hậu Trì, sau đó mới kéo nàng bước vào trong màn sương bụi.
Uyên lĩnh chiểu trạch bên trong sương mù không u ám gây sợ hãi như những lời đồn đại bên ngoài, chỉ là sát khí nồng đậm, có mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, khiến cho vạn dặm rộng lớn nơi đây trở thành hung địa người sống không thể tới gần. Nơi này chỉ có đầm lầy bao quanh bên ngoài, càng tiến vào trong, mới phát hiện ra rằng nó chứa càn khôn, tùng lâm rậm rạp mắt thường nhìn không thấy đáy, yêu lâm thoắt ẩn thoắt hiện màu đỏ sẫm, tùy nơi đều có thể cảm giác được một luồng khí tức nóng rát bay tới phả thẳng vào mặt.
Phượng Nhiễm dùng linh lực thăm dò, khẽ ồ một tiếng: "Uyên lĩnh chiểu trạch bị yêu lực của Tam thủ hỏa long ảnh hưởng, luồng khí nóng trong này so với vạn năm trước mạnh lên không ít, xem ra yêu lực của nó quả nhiên đã tăng vọt. Thông thường trong này tuy không thấy được huyết đấu triền miên, nhưng cũng sẽ không yên tĩnh đến vậy, ta nghĩ đó là bởi vì luồng yêu lực quá kinh khủng kia đi."
"Yêu lực dày đặc trong này có chút bất thường, ta cảm thấy yêu khí của toàn bộ Uyên lĩnh chiểu trạch đều hội tụ về khu vực trung tâm, nơi Tam thủ hỏa long tu luyện chắc hẳn xảy ra vấn đề gì rồi."
Thần sắc của Thanh Mục cũng có chút ngưng trọng, bàn tay nắm lấy Hậu Trì siết chặt, Phượng Nhiễm có lẽ không nhận ra, nhưng hắn có thể cảm giác được từ trong luồng hung lệ (tàn bạo) ấy hơi thở của viễn cổ man hoang, nghĩ tới Tam thủ hỏa long kia tuyệt không dễ đối phó, cũng chẳng trách Thiên đế lại để cho Uyên lĩnh chiểu trạch trở thành ngoại lệ trong tam giới, tồn tại cho đến nay.
"Mặc kệ nó, chúng ta tới chỉ để tìm kiếm khí tức của Bách Huyền, ta đưa các ngươi đến một nơi an toàn trước, rồi ngươi lại dùng thần thức thử xem sao."
Phượng Nhiễm vô cùng quen thuộc nơi này, suốt dọc đường đi không gặp phải con hung thú nào xuất hiện, cho dù chỉ có một chút khí tức mơ hồ, cũng đều sẽ trốn chạy dưới uy nhiếp của Thanh Mục.
Ba người chạy suốt một canh giờ, mới tới gần một nơi hoa đào nở rộ, đào lâm nơi này cũng bị nhiễm lên màu đỏ sẫm, xem ra lại càng yêu dã lộng lẫy.
"Khí tức hung sát so với khi nãy lại càng mạnh hơn, vả lại ta cảm giác được bên ngoài sương mù có một luồng năng lượng to lớn đang tập hợp, nơi này có phải là quá yên tĩnh đến mức dị thường rồi hay không?" Thanh Mục nhìn quanh bốn phía, thần sắc ngưng trọng.
"Vậy chúng ta đừng nên đi sâu quá, đây đã là bên ngoài khu vực trung tâm rồi, ngươi dùng linh lực ở đây thử xem, nếu như không cảm giác được khí tức của Bách Huyền, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, nhớ kỹ, linh thức (linh lực và nhận thức) không được tới gần nguồn nhiệt tại trung tâm, nếu như kinh động đến Tam thủ hỏa long thì sẽ không hay đâu." Phượng Nhiễm dừng lại, đánh một thủ thế (tư thế tay) về phía Thanh Mục.
"Ta bố trí trận pháp, chỉ cần linh trảo (lá chắn linh lực) không bị phá, Tam thủ hỏa long sẽ không phát hiện ra được sự tồn tại của chúng ta."
Thanh Mục gật đầu, bố trí rào chắn linh lực bên ngoài đào lâm, ngồi xếp bằng lên trên đất, đôi mắt nhắm lại, bàn tay bắt ấn quyết cuộn tròn quanh đầu ngón tay, luồng linh lực mạnh mẽ chậm rãi lan tỏa ra xung quanh.
Phượng Nhiễm nhìn thấy khí tức bình ổn của Thanh Mục thì nhíu nhíu mày, đáy lòng có chút kinh ngạc, cho dù chỉ là phạm vi bên ngoài, cả những nơi xung quanh cũng có đến hàng nghìn dặm, thật không ngờ tại nơi nóng rực này Thanh Mục lại có thể đem thần thức truyền đi rộng như vậy. Có điều nhìn bộ dạng hắn bây giờ, hiển nhiên là không thu hoạch được chút gì.
Nửa canh giờ sau, linh trảo mà Thanh Mục bố trí dần dần đã không thể ngăn cản được luồng sát khí xâm nhập ngày càng mạnh mẽ. Luồng khí nóng rực tới từ nơi trung tâm Uyên lĩnh chiểu trạch này thậm chí còn có dấu hiệu sắp xuyên qua tầng sương mù kia, tiếng sấm sét vang khắp bầu trời, một tiếng rầm lớn từ từ truyền tới.
"Lẽ nào Tam thủ thần long kia sắp tấn vị rồi sao?" Nhìn về phía dị tượng càng lúc càng rõ ràng này, thần sắc Phượng Nhiễm đột biến, thất thanh nói.
Hậu Trì mắt không chớp nhìn Thanh Mục, nghe thấy thanh âm của Phượng Nhiễm, ngờ vực hỏi: "Tấn vị? Ý ngươi là?"
"Dị tượng Cửu thiên huyền lôi, chỉ khi tấn vị thượng thần mới xuất hiện, Tam thủ thần long hàng vạn năm trước đã là bán thần, xem ra lần này.. nó muốn thăng lên vị trí thượng thần rồi."
Hậu Trì nghe xong lời này thì sửng sốt, hậu cổ giới hàng vạn năm nay, chưa từng người nào có thể đạt tới thượng thần chi tôn bằng chính thực lực của bản thân, nếu như Tam thủ hỏa long kia thành công, thì thực là một đại sự khai thiên lập địa, không ngờ tới tại nơi man hoang cách xa tam giới, lại có thể tận mắt nhìn thấy kỳ quan như vậy.
"Chẳng trách với thực lực của nó cũng cam nguyện ẩn mình trong Uyên lĩnh chiểu trạch không thấy ánh mặt trời này, hóa ra là sợ Thiên đế phát giác được trước thời gian sẽ ngăn cản nó ứng kiếp, bây giờ thời cơ đã chín, nếu như nó ứng kiếp thành công, thì thực sự sẽ trở thành vị thượng thần thứ năm trong tam giới rồi."
"Thiên đế?"
Hậu Trì nhướng mày, hiểu được ý tứ trong lời nói của Phượng Nhiễm, bây giờ các thế hệ tam giới đã hình thành, uy danh của Thiên đế rất lớn, nếu như lại xuất hiện một vị thượng thần, tất sẽ phá vỡ cục diện hiện nay, khiến cho tam giới đại loạn, cũng sẽ uy hiếp đến địa vị của Thiên cung trong tam giới.
Đồng thời lúc đó, một luồng yêu lực hung sát cường đại từ nơi nóng rực tại trung tâm xuyên không mà tới, cuối cùng phá vỡ màn sương mù phía trên Uyên lĩnh chiểu trạch, luồng khí hung sát này trong nháy mắt truyền khắp hai giới tiên yêu, Cửu thiên huyền lôi rầm rầm kèm theo uy thế hủy thiên diệt địa tập hợp trên bầu trời Uyên lĩnh chiểu trạch, bầu trời trong xanh đột nhiên mất hết ánh sáng, biến thành màu xám xịt ảm đạm.
Dị tượng tấn vị thượng thần, mà kẻ tấn vị lại còn là hung thú! Hiểu được hàm nghĩa Cửu thiên huyền lôi đại biểu cho cái gì, nhất thời tiên yêu khắp tam giới đều kinh hãi, tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Uyên lĩnh chiểu trạch..
Không nghĩ tới lại có hung thú thượng cổ khủng bố như vậy vẫn ẩn mình trên thế gian này!
Một trận sóng ngầm đột nhiên xuất hiện trong linh hải, Thanh Mục đột ngột mở mắt, nhíu mày nhìn ra bên ngoài đào lâm: "Có người đang tới gần đây, mà linh lực lại không thấp."
"Có phải Tam thủ hỏa long phát hiện ra ngươi rồi không?" Phượng Nhiễm vội mở miệng, ngay lập tức cau mày: "Không đúng, nó tiến giai thần vị trọng yếu như vậy, sao có thể để ý tới sự tồn tại của ngươi được?"
"Không phải, tiên khí trên thân người này rất mạnh mẽ, không phải yêu thú trong Uyên lĩnh chiểu trạch đâu, chỉ có điều là hắn rõ ràng đang chạy trốn, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra.."
Thanh Mục vừa mới nói xong, một luồng bạch quang rực rỡ đột nhiên xuất hiện tại sâu trong Uyên lĩnh chiểu trạch, quầng sáng bạch sắc hóa thành hình bán nguyệt bao trùm khắp bầu trời, bên trong ngọn lửa màu đỏ bay loạn xạ cùng với huyễn ảnh của Tam thủ hư long quay cuồng lao vào nhau, tiếng gầm thét kinh thiên động địa truyền tới, khiến tâm phách con người chấn kinh.
"Đây là Diệt yêu luân, vậy mà lại có người muốn thuần phục Tam thủ hỏa long ngay lúc này, chẳng lẽ hắn điên rồi sao? Dựa vào linh lực của Diệt yêu luân, căn bản không thể nào bắt được Tam thủ hỏa long có thực lực của bán thần!"
Chứng kiến một màn này, Phượng Nhiễm đột nhiên trừng to mắt, trong thần sắc đầy vẻ kinh ngạc, sắc mặt Hậu Trì cũng trầm xuống, có chút khó hiểu.
"Trước mặc kệ hắn có điên hay không, Diệt yêu luân này rõ ràng hữu hiệu." Thanh Mục chỉ về phía không trung, cảm giác được luồng tiên lực kia cách đào lâm càng lúc càng gần, khẽ nhướng mày, khí tức này, hình như có chút quen thuộc, là..
Kèm theo tiếng gầm rống của Tam thủ thần long, Cửu thiên huyền lôi tập hợp giữa không trung đang dần có dấu hiệu tiêu tán, luồng yêu lực man hoang ngút trời kia cũng ảm đạm xuống không ít.
"Ngăn cản tấn vị thượng thần nhất định phải đúng lúc đỉnh phong, tuy Diệt yêu luân này không giết được Tam thủ thần long, nhưng có thể loại bỏ được yêu lực của nó, chỉ cần yêu lực của nó trở lại thời điểm còn là bán thần, tự nhiên không thể độ kiếp, cũng sẽ không thể tấn vị thượng thần được nữa, người này rất có khí phách."
Tiếng gầm rống không ngừng, nhìn Tam thủ hỏa long đang quay cuồng bên trong Diệt yêu luân, cảm nhận được Huyền lôi bên ngoài chiểu trạch đã hoàn toàn biến mất, Thanh Mục nhướng mày, tán thưởng nói.
"Tốt cái gì mà tốt, chờ Tam thủ hỏa long thoát ra được khỏi Diệt yêu luân, chúng ta sẽ gặp họa mất, bán thần không phải thứ chúng ta có thể đối phó được đâu." Phượng Nhiễm hầm hừ, vội vàng nói: "Mau chạy, chúng ta phải rời khỏi chiểu trạch trước khi nó xông ra mới được."
"Muộn rồi." Thanh Mục khẽ thở dài, trong đôi con ngươi đen nhánh đột nhiên phản chiếu biển lửa đỏ rực, hắn chỉ lên bầu trời, thần sắc có chút ngưng trọng: "Nó đã xông ra rồi."
Tiếng 'răng rắc' thình lình vang lên, huyền phù Diệt yêu luân giữa không trung đột ngột vỡ vụn, hóa thành một luồng bạch quang rơi xuống nơi cách đào lâm không xa.
"Lại dám ngăn cản bổn tôn tấn vị thượng thần, tên loài người kia, Uyên lĩnh chiểu trạch này, nhất định sẽ khiến cho các ngươi vào được ra không được!"
Tiếng gầm rống kinh thiên động địa vang thấu tận trời, hỏa long khôi lệ (rực rỡ) bay nhảy giữa không trung, đôi mắt màu đỏ rực nhìn chằm chằm nơi đầm lầy rộng lớn, một luồng khí tức viễn cổ man hoang nhanh chóng bao trùm khắp vạn dặm.