Thượng Cổ

Chương 42 -

Nơi long mạch hiển nhiên được canh phòng nghiêm ngặt, nhưng binh lực của nhân gian so với tiên quân mà nói lại chẳng hề có tác dụng, Hậu Trì ẩn đi thân ảnh, dùng tiên pháp cố định tướng sĩ thủ vệ, men theo thông đạo đi sâu vào trong địa mạch.

Linh quang nhàn nhạt từ trong lòng đất thoát ra, tường hòa mà an tĩnh, nhưng tiếng ai than oán hận ngút trời mơ hồ đan xen bên trong linh quang, lại dường như muốn phá đất mà ra, khiến cho nơi chí dương trong thiên hạ này chứa đựng tà ý nồng đậm. Một tiếng thét thất thanh truyền tới, chú pháp phức tạp áp chế luồng khí tức cuồng bạo này, khiến cho lòng đất một lần nữa trở lại yên tĩnh.

Hậu Trì lại không cảm thấy bất ngờ, Trấn Hồn tháp truyền từ thời thượng cổ, là chí bảo của tam giới, được đặt tại nơi này, đương nhiên sẽ có tiên quân linh lực cao thâm thủ hộ. Vì vậy sau khi nàng tự ý bước vào địa đạo này, suốt dọc đường quang minh chính đại tiến về phía trước, mà chưa từng có ý định giấu đi tung tích.

Nửa giờ sau, một tòa địa cung nguy nga xuất hiện trước mắt Hậu Trì, tháp bích lục cao cả trượng sừng sững tại trung tâm của địa cung, với văn tự thượng cổ khắc bên trên, trang nghiêm mà hùng vĩ, quầng sáng màu lục nhạt chiếu sáng cả tòa địa cung, hóa thành quầng sáng tròn trĩnh, áp chế những tiếng gầm thét quỷ mị dưới địa đạo vào trong đó.

Trấn Hồn tháp ở ngay trước mắt, nhưng Hậu Trì lại không tiến thêm một bước.

Trên tọa điện (cái đệm) cổ kính tại khoảng trống chính giữa tháp, một lão giả tuổi thất tuần toàn thân bạch bào đang lặng lẽ nhìn nàng, trong đôi mắt mang theo vẻ thấu triệt và sáng suốt từng trải qua thế gian vạn thế.

"Chúng sinh khắp tam giới đều dừng bước trước Trấn Hồn tháp, thượng thần vì cớ gì lại tới đây?" Thanh âm già dặn từ trong tháp vang lên, hồi âm hồn hậu quẩn quanh rồi rơi vào trong tai Hậu Trì. Hắn thần tình điềm đạm, lại không vì thân phận của Hậu Trì mà có nửa điểm xúc động.

Hậu Trì một chút cũng không bất ngờ khi vị tiên quân thủ tháp này có thể nhận ra thân phận của mình, tương truyền tiên quân Bích Tỷ thủ hộ trong Trấn Hồn tháp sinh ra cùng tháp, trải qua hàng thế luân hồi, sớm đã vượt ra ngoài tam giới, ngay cả Thiên đế cũng không thể can thiệp vào chuyện hắn điều khiển Trấn Hồn tháp.

"Bích Tỷ thượng quân." Hậu Trì khom lưng chấp lễ, không hề mảy may mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Hậu Trì có việc riêng muốn mượn Trấn Hồn tháp trăm năm, hy vọng tiên quân đồng ý."

Một người một tháp sớm đã cộng sinh này, nếu như Bích Tỷ không muốn, cho dù có phá hủy đi Trấn Hồn tháp, nàng cũng không thể động được vào một chút.

Nghe thấy lời này, trong đôi mắt của Bích Tỷ tiên quân hiện ra một tia sóng động, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ: "Hậu Trì thượng thần, Trấn Hồn tháp quan hệ tới an nguy của nhân gian giới, nếu như không có nó trấn thủ, nhân gian sẽ bị đám ác quỷ tàn sát bừa bãi, không có ngày yên, ngài có biết không?"

"Hậu Trì biết, nhưng.. tình thế ép buộc." Hậu Trì bước lên trước, thần tình trịnh trọng.

"Thượng thần địa vị chí tôn trong thiên địa, vốn nên thủ hộ thế gian, sao có thể vì tư tình mà quên đi cội nguồn của tam giới?" Bích Tỷ tiên quân nhìn Hậu Trì, trầm giọng nói, đáy mắt chứa đầy vẻ thất vọng và không tán đồng.

"Bích Tỷ thượng quân, Hậu Trì tuyệt đối sẽ không bỏ mặc bách tính phàm gian." Hậu Trì thấp giọng nói, thấy Bích Tỷ lông mày khẽ động, gác tay ra phía sau: "Trong sách thượng cổ có ghi lại rằng, Trấn Hồn tháp là do Kình Thiên chủ thần thời thượng cổ lưu lại, không phải sức mạnh hỗn độn thì không thể phá vỡ, cần thượng thần dùng linh lực bản nguyên truyền vào mới có thể có được sức mạnh trấn áp được quỷ mị, nếu không tới cuối cùng sẽ bị sụp đổ, phải vậy không?"

Nửa tháng này, Thanh Mục bận tra cổ tịch, nàng cũng không rảnh ngồi chơi, ghi chép trong Thanh Trì cung về Trấn Hồn tháp rõ rõ rành rành, trong vòng trăm năm nữa nếu Trấn Hồn tháp vẫn không thể tìm được sức mạnh bản nguyên của thượng thần truyền vào, tất sẽ sụp đổ. Nếu như không phải có phương pháp để thuyết phục Bích Tỷ, nàng tuyệt đối sẽ không tới đây.

Thanh âm của Hậu Trì vang lên trong địa cung mênh mông vô cùng rõ ràng và chắc chắn, Bích Tỷ cúi đầu trầm mặc trong giây lát, chìa tay ra vuốt vuốt bộ râu hoa râm, rất lâu sau, mới nhìn hướng Hậu Trì, ánh mắt sáng rực: "Tàng thư trong Thanh Trì cung quả nhiên bất phàm, tiểu thần quân nói không sai, nếu như không có sức mạnh bản nguyên của thượng thần truyền vào, Trấn Hồn tháp quả thực sẽ không chống đỡ được quá trăm năm. Tiểu thần quân đã biết chuyện này, hôm nay tới đây, là muốn như thế nào?"

Trấn Hồn tháp cần sức mạnh bản nguyên của thượng thần trong tam giới cũng không tính là bí mật gì, nhưng linh lực của thượng thần cuối cùng vẫn không so được với sức mạnh hỗn độn, nếu như muốn khởi động Trấn Hồn tháp, trừ phi hao tổn ít nhất một nửa sức mạnh bản nguyên của một vị thượng thần, nhưng bất luận là vị thượng thần nào, lại có thể không tiếc hy sinh một cách vô ích như vậy? Chung quy việc mất đi một nửa sức mạnh bản nguyên, đồng nghĩa với việc ngay lập tức bị giáng xuống thành bán thần, làm thay đổi cục diện của tam giới.

"Tiên quân, thời gian trăm năm này, Hậu Trì sẽ phong bế hết toàn bộ linh lực tại đây, thay thế Trấn Hồn tháp trấn thủ yêu ma nhân giới, trăm năm sau, nguyện trả giá bằng một nửa sức mạnh bản nguyên, trợ giúp Trấn Hồn tháp vĩnh thủ (vĩnh viễn canh giữ) nhân gian." Hậu Trì ngẩng đầu, thần tình chân thành khẩn thiết, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ.

Khuôn mặt trầm tĩnh của Bích Tỷ khẽ biến, mắt nhướng lên: "Tiểu thần quân, một nửa sức mạnh bản nguyên, lời này là thật sao?"

"Hậu Trì tuyệt không nói bừa." Thanh âm trong trẻo vang lên, Hậu Trì nhìn hướng Bích Tỷ, trong mắt thịnh quang (mạnh mẽ) sáng rực.

"Tốt!" Một lát sau, Bích Tỷ cười dài một tiếng, mạnh mẽ hữu lực: "Có cho đi mới thu lại được, tiểu thần quân, lão hủ đáp ứng với ngươi, nếu trăm năm sau ngươi cam nguyện dùng một nửa sức mạnh bản nguyên trợ giúp Trấn Hồn tháp vĩnh thủ nhân gian, vậy thì trăm năm này, ta sẽ thay ngươi thủ tại nơi đây."

"Bích Tỷ tiên quân, ngươi.." Hậu Trì sững sờ, dường như không thể tin được, mất đi Trấn Hồn tháp, lấy sức lực của Bích Tỷ tiên quân, chẳng lẽ còn có thể trấn thủ tại nơi vô cùng tà ác trong nhân gian kia sao?

Bích Tỷ không bỏ qua vẻ kinh ngạc trong mắt Hậu Trì, hắn khẽ mỉm cười, xếp bằng lơ lửng trên không, đôi tay hợp thành hình bán nguyệt, thấp giọng niệm chú pháp, Trấn Hồn tháp cao cả trượng từ từ co nhỏ lại, biến thành kích cỡ nắm tay rơi xuống trong lòng bàn tay hắn.

Cùng với sự biến mất của Trấn Hồn tháp, tiếng gầm thét bạo ngược thê lương tại nơi sâu trong địa cung đột ngột trở nên thanh thế to lớn, lại mơ hồ có xu thế phá đất xông ra.

Bích Tỷ thượng quân khẽ 'hừ' một tiếng, một đạo lục quang từ trong cơ thể hắn phát ra, dâng lên giữa không trung, biến hóa thành hình dạng Trấn Hồn tháp cỡ nhỏ, hạ xuống giữa đại điện địa cung, trong nháy mắt, tiếng gầm thét vừa rồi vẫn còn vô cùng hung hăng càn quấy đã ngưng bặt, thậm chí còn mơ hồ mang theo vẻ kinh hãi chạy trốn tới nơi tận cùng địa đạo.

Hậu Trì nhướng mày, đáy lòng không ngừng tán thán. Thế gian chỉ biết rằng Bích Tỷ thượng quân có được sức mạnh điều khiển Trấn Hồn tháp, nhưng không biết cả hai đã sớm dung hòa thành một, thực lực chính bản thân hắn lại không mảy may yếu hơn Trấn Hồn tháp chút nào. Nếu như hắn bay lên Cửu thiên, chắc hẳn sẽ có khả năng tấn vị thượng thần, chẳng trách hắn có thể mạnh miệng nói sẽ thay nàng thủ tại nhân gian trăm năm!

"Tiểu thần quân, linh lực toàn thân này của ngươi chớ nên dùng cho việc khác, lão hủ sẽ không giữ ngươi ở lại nữa, ngươi đi đi." Giọng nói của hắn rơi xuống, tiểu tháp bích lục từ trong lòng bàn tay liền bay tới không trung, dừng lại trước mặt Hậu Trì.

Xem ra chuyện nàng muốn làm không giấu được Bích Tỷ tiên quân này, Hậu Trì thần tình khẽ động, tiếp lấy tiểu tháp, hướng lão giả giữa không trung trịnh trọng hàng lễ.

"Bích Tỷ thượng quân, trăm năm sau, Hậu Trì nhất định sẽ tới trả ân."

"Đi đi, Trấn Hồn tháp đã mất, Thiên đế Thiên hậu sớm muộn gì cũng biết, nếu như không cứu được người ngươi muốn cứu, thì một nửa sức mạnh bản nguyên này của thần quân, sẽ thật là lãng phí."

Tiếng cười ngâm nga vang lên giữa không trung, Hậu Trì khựng lại, nheo mắt, nhìn xoáy sâu về phía Bích Tỷ, quay người đi ra ngoài địa cung.

"Bích Tỷ, trăm năm sau Hậu Trì thượng thần trả lại Trấn Hồn tháp, ngươi thực sự muốn lấy một nửa sức mạnh bản nguyên của nàng ấy ư?" Thanh âm thanh thúy từ trong địa cung đột ngột vang lên, bên cạnh Bích Tỷ tiên quân không biết từ khi nào xuất hiện một tiểu tiên thú màu bích lục, cơ thể nó mập mạp, tứ chi thấp bé, đôi cánh sau lưng long lanh trong suốt, đôi mắt đen bóng vô cùng khả ái, đối diện với Bích Tỷ thượng quân không có nửa phần cung kính.

"Bích Ba, thời gian trăm năm, hết thảy đều không đoán được chính xác, nếu như sức mạnh hỗn độn hiện thế, ngày sau Trấn Hồn tháp chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại." Bích Tỷ tiên quân sờ sờ bộ râu, đáy mắt mang theo thâm ý không thể nhìn thấu.

"Sức mạnh hỗn độn, không phải chỉ có tổ thần Kình Thiên mới có sao?" Bích Ba vung vẩy hai cánh nhỏ, bĩu môi, đôi mắt lớn chớp chớp.

"Sức mạnh hỗn độn, ngoại trừ Kình Thiên tổ thần, còn có Thượng Cổ chân thần kế thừa huyết mạch của ngài cũng có được."

Bích Ba gật gù nửa ngày, cũng không thể hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bích Tỷ tiên quân.

Bích Tỷ duỗi tay ra, tiểu tiên thú liền phịch một cái, đậu xuống trên tay hắn.

"Bích Ba, đi theo bên cạnh Hậu Trì, ngươi là thủy ngưng thần thú, có khả năng trị bệnh, nếu sau này nàng gặp nguy hiểm, ngươi hãy trợ giúp nàng." Bích Tỷ gõ gõ đầu Bích Ba, nói.

"Không đi, không đi, Bích Ba không đi đâu hết." Bích Ba ngoảnh người, đôi cánh trong suốt vội vàng khép lại, khuôn mặt đầy vẻ không hài lòng.

"Trên người nàng có khí tức của thượng thần ấu sinh (sơ sinh), nếu ngươi có thể kết khế ước cùng với tiểu thượng thần chưa xuất thế đó, về sau sẽ không phải lo tu luyện mỗi ngày rồi." Bích Tỷ thấy Bích Ba rõ ràng chẳng buồn động, sờ sờ bộ râu, dụ hoặc đáp.

"Thật ư?" Bích Ba vội vã quay đầu, dang rộng đôi cánh, thấy Bích Tỷ đầy mặt nghiêm túc, do dự một lát, từ trong lòng bàn tay hắn đứng lên, thân thể mập mạp nghiêng nghiêng ngả ngả bay ra khỏi địa cung.

So với ngày sau tu luyện hàng ngàn hàng vạn năm, nó hiện tại vẫn nên siêng năng một chút, nghe lời Bích Tỷ đi trợ giúp cái vị tiểu thần quân kia mới tốt.

"Bích Tỷ, ngươi đừng có lừa ta, bằng không chờ ta trở về sẽ nhổ hết râu của ngươi."

Thanh âm thanh thúy từ rất xa truyền tới, bàn tay đang sờ râu của lão tiên quân run run, không cẩn thận kéo rụng mất mấy sợi, đau đến mức lông mày cũng nhíu lại.

Cùng lúc Hậu Trì đuổi tới yêu giới, Phượng Nhiễm đã thay đổi dung mạo trà trộn trong đám yêu quân tới chúc mừng, rón ra rón rén lẻn được vào hậu điện của Yêu hoàng.

Niên tiết hàng năm của yêu giới long trọng vô cùng, Đệ tam trọng thiên vào ngày này lại càng chật như nêm cối, Yêu hoàng cùng hai vị điện hạ từ rất sớm đã rời khỏi Trùng Tử điện, chỉ còn lại một vài yêu quân thủ tại đây.

Tụ Yêu phan là bảo vật quý giá nhất của Yêu hoàng, hiển nhiên sẽ không tùy tiện bày ra một nơi nào đó, Phượng Nhiễm tìm kiếm đã nửa ngày, mới mơ hồ cảm ứng được tại thạch thất sâu trong Trùng Tử điện có một luồng linh khí cường đại, nhưng khi nàng cẩn thận đi tới thạch thất đó, lại khó có thể tiến thêm một bước.

Nhìn thấy trận pháp yêu lực phức tạp dày đặc bên ngoài thạch thất, Phượng Nhiễm khẽ nhíu mày, vuốt cằm trầm tư suy nghĩ.

Cưỡng ép phá hủy trận pháp, tất sẽ kinh động tới Yêu hoàng, tới lúc đó nhất định sẽ không thể mang Tụ Yêu phan ra khỏi yêu giới..

"Sao vậy, Phượng Nhiễm thượng quân không sợ trời không sợ đất cũng có lúc lo lắng vậy ư?"

Thanh âm trêu chọc từ phía sau vang lên, Phượng Nhiễm giật mình, ánh mắt trầm tĩnh quay lại, thấy Thường Thấm toàn thân áo xanh cách đó không xa đang dựa vào lan can, nàng thần tình thả lỏng, biến trở lại bộ dạng của chính mình.

"Thường Thấm, ngươi tại sao lại ở đây?" Sau lần chia tay trước, hai người chưa từng gặp lại, Phượng Nhiễm nhướng mày, vẻ mặt nghi hoặc: "Còn nhận ra ta, ta rõ ràng đã biến đổi ngoại hình rồi mà."

Thường Thấm bật cười nói: "Ta thay mặt tộc yêu hồ tới Đệ tam trọng thiên để chúc mừng, gặp ngươi ở cửa đại điện, thấy ngươi hành tung lén lút, liền một đường bám theo tới đây. May mà Yêu hoàng không có ở Trùng Tử điện, nếu không thì khí thế toàn thân trương dương này của ngươi, e rằng ngay cả hậu điện cũng không thể vào được." Trên người Phượng Nhiễm vốn mang theo mấy phần tà khí, vì vậy mới có thể một đường thông suốt không có trở ngại mà tiến vào Đệ tam trọng thiên, nhưng nếu gặp phải Yêu hoàng, sợ rằng chỉ cần một mắt cũng có thể bị nhận ra.

"Vậy ư?" Phượng Nhiễm sờ mũi, rất là không biết xấu hổ, nàng còn cho rằng bản thân biến ra vô cùng tầm thường rồi chứ.

"Phượng Nhiễm, nơi này là Trùng Tử điện, ngươi tới đây làm cái gì?" Thường Thấm liếc nhìn ra phía sau Phượng Nhiễm, lông mày dựng thẳng: "Ngươi đến là vì Tụ Yêu phan?"

Phượng Nhiễm gật đầu, nói: "Hậu Trì cần có Tụ Yêu phan để cứu người, ta hôm nay tới yêu giới chính là vì nó, chỉ không ngờ tới nơi này được Yêu hoàng bố trí trận pháp, thật là đau đầu."

"Tụ Yêu phan là chí bảo của Yêu giới, đương nhiên phòng thủ sẽ không lỏng lẻo rồi." Thường Thấm thần tình trịnh trọng, đứng thẳng người rồi nói tiếp: "Muốn ta giúp ngươi hay không?"

"Thường Thấm.." Phượng Nhiễm sững sờ, lắc đầu đáp: "Không cần đâu, ta không muốn liên lụy tới ngươi, Tụ Yêu phan đối với yêu giới mà nói quá mức trọng yếu.."

"Không sao, từ sau khi Tịnh Uyên yêu quân hoành không xuất thế, hiệu lực của Tụ Yêu phan đã giảm sút đi nhiều, hơn nữa chỉ cần tộc yêu hồ của ta không tranh quyền với Yêu hoàng, thì vị trí của hắn không ai có thể lay động. Cho dù hắn phát hiện ra, chẳng qua cũng chỉ quở trách mấy câu mà thôi, ta nợ ngươi một cái nhân tình, hiện tại vừa vặn có thể trả cho ngươi."

Thường Thấm nói xong lời này, mỉm cười, niệm thầm mấy tiếng, trận pháp liền phân tán, cửa lớn của thạch thất chậm rãi bị đẩy ra, Tụ Yêu phan đỏ tươi như máu được đặt trên bệ đá ở giữa phòng, sát khí đầy tràn, hiện ra hồng quang chói mắt.

Nàng nhấc tay vẫy một cái, Tụ Yêu phan liền bay ra khỏi thạch thất, rơi xuống trong tay nàng.

"Phượng Nhiễm, mau đi, Tụ Yêu phan bị trộm, Yêu hoàng nhất định sẽ phát giác, ngươi hãy mau chóng giao cho Hậu Trì, nếu không thì tất sẽ sinh biến."

Phượng Nhiễm sững sờ tiếp lấy Tụ Yêu phan, nhất thời không biết nói cái gì, ngày trước nàng và Hậu Trì chẳng qua chỉ là tiện tay, giữa đường gặp chuyện bất bình giúp đỡ một chút mà thôi, vậy mà hiện tại Thường Thấm lại giúp các nàng tới mức này..

Tiếng gầm thét chói tai từ trong thạch thất truyền ra, khiến cho nàng bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu thấy khuôn mặt kiên quyết của Thường Thấm, thần tình kiên định, cũng không nói nhiều nữa, kéo theo nàng ấy chạy ra ngoài Trùng Tử điện.

"Phượng Nhiễm, ngươi làm cái gì vậy?" Thường Thấm sửng sốt, vội nói, nếu như không có nàng ngăn cản Yêu hoàng, Phượng Nhiễm muốn ra khỏi Đệ tam trọng thiên căn bản không phải chuyện đơn giản.

"Phượng Nhiễm ta không phải là người không có nghĩa khí, làm sao có thể để ngươi một mình ở lại đây cam chịu cơn giận dữ của Yêu hoàng cho được, Thường Thấm, có hứng thú muốn thử một lần bỏ trốn cùng với ta hay không, sông núi bên ngoài yêu giới ngược lại cũng không tệ!" Thanh âm sảng khoái giữa không trung vang lên, Phượng Nhiễm đem Tụ Yêu phan cất vào trong túi càn khôn, ngự tiên (roi) mà chạy, quay đầu lại, đối mặt với Thường Thấm nhướng mày cười nói.

Phượng Nhiễm toàn thân áo đen, mái tóc dài đỏ rực nhảy múa giữa không trung, tùy ý tự nhiên, Thường Thấm đầu tiên là sững sờ, sau đó cười dài một tiếng, đôi mắt long lanh: "Có gì mà không dám, khi bổn yêu quân tung hoành yêu giới, có khi ngươi vẫn còn là một tiểu oa oa đấy."

Hai người bật cười sảng khoái trong giây lát, rồi cùng chạy ra bên ngoài.

Tụ Yêu phan bị mất, trận pháp bị xáo trộn, ngay lúc Yêu hoàng đang chủ trì niên tiết sắc mặt trầm xuống, tinh quang trong đôi mắt lóe sáng, bỏ mặc chúng nhân yêu tộc trên quảng trường bay thẳng về phía lối vào của Đệ tam trọng thiên.

Trong Trùng Tử điện, hai bóng người xuất hiện trên không trung tại thạch thất.

"Chủ công, mặc dù hiện tại Tụ Yêu phan không có tác dụng gì lớn, nhưng lại là tín vật của Yêu hoàng các triều đại, ngài mở lời để cho Thường Thấm yêu quân giúp Phượng Nhiễm trộm lấy Tụ Yêu phan, há chẳng phải khiến cho Yêu hoàng mất hết thể diện hay sao, hắn và Phượng Nhiễm thượng quân có thù oán, lần này nắm được thóp của nàng ta, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu." Tử Hàm nhìn người nam tử bên cạnh, hoài nghi nói.

"Với tính cách của Thường Thấm, cho dù ta không mở lời, nàng một khi biết được chuyện này, cũng nhất định sẽ giúp đỡ Phượng Nhiễm, ta chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi." Tịnh Uyên khẽ nhíu mắt phượng, dung nhan mị hoặc, khóe môi mang theo đầy ý cười: "Hơn nữa, hắn không bỏ qua cho Phượng Nhiễm càng tốt, ta thực muốn biết, đồng thời khiến cho chủ nhân của cả hai giới tiên yêu phải phẫn nộ, Hậu Trì cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào!"

Thanh âm này mị hoặc triền miên, không giống như đang chất vấn, lại mang theo mấy phần kỳ vọng ôn nhu.

Lông mày của Tử Hàm khẽ nhíu, thần tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người thanh niên mặc áo trắng trước mặt, dường như nghe thấy một tiếng lẩm bẩm rất khẽ.

"Hậu Trì, nàng.. ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng!"

Bình Luận (0)
Comment