Ngọn lửa ngọ nguậy tựa như một con hỏa xà, nó dần dà ngưng tụ thành khối thực thể, phát ra hỏa diễm chói lọi. Luồng linh lực sắc đỏ nóng ran mơ hồ bật ra, tạo thành thanh âm vang rền. Một cột sáng vĩ đại khai mở bầu trời vốn đen kịt của La Sát, hỏa phượng hoàng chầm chậm bay lên một cách mỹ lệ, thắp sáng khắp nền trời nơi tây cảnh.
Thanh âm phượng gáy vừa uy nghiêm, vừa bá đạo, vọng lên từng hồi trên không trung La Sát, tựa như một đoạn tự khúc xuất chinh đến từ thời viễn cổ xa xưa.
Tại Kình Thiên Trụ cách xa nơi kia ngàn dặm, ngay chỗ ghi danh của các thượng thần, lặng lẽ hiện lên dấu ấn của hỏa phượng, tên Phượng Nhiễm cứ thế chầm chậm nổi lên.
Các trưởng lão Phượng Tộc của đảo Ngô Đồng vùng Nam Hải, bỗng dưng lập tức cảm nhận được lời triệu hoán sâu thẳm từ đáy linh hồn, bọn họ cuống cuồng mừng rỡ vút bay về phía tây cảnh La Sát.
Trong một khoảnh khắc, trên không Tam Giới dường như xuất hiện một cảnh tượng vô cùng tuyệt diệu, hàng vạn phượng hoàng phấp phới sải cánh trên nền trời.
Hỏa diễm xám trắng tiếp tục thiêu đốt. Ước chừng sau một canh giờ, một âm thanh “Ầm” chợt vang lên dữ dội, trung tâm hỏa cầu cuối cùng cũng đã phá vỡ, ngọn lửa gào thét hóa thành một tia lửa đỏ, bóng người mơ hồ ẩn hiện bước ra từ bên trong.
Thượng Cổ đứng dậy, đè xuống niềm sung sướng trong lòng, trông về hướng hỏa cầu.
Mười hai vạn năm rồi, cuối cùng thần thú thuộc về nàng cũng đã xuất thế.
Đồ đằng Phượng Hoàng trên không trung chậm rãi biến mất, thân ảnh kia ngày càng rõ dần, tất cả đám đông im bặt không dám hó hé.
Áo bào lửa đỏ, gương mặt hững hờ, tựa như thứ mỹ tửu thuần khiết nhất thế gian, nhưng lại cô đơn biết dường nào.
Nửa ngày trước, Phượng Nhiễm thượng quân vốn tùy ý, kiêu ngạo đã biến mất. Nàng cụp mắt lại, gắt gao ôm chặt người thanh niên đã sớm không còn chút sinh cơ vào trong lòng.
Hốc mắt Thiên Đế, Thiên Hậu giờ đây đã phiếm hồng, định bụng tiến lên nhưng thấy Phượng Nhiễm bước về phía Thượng Cổ, trong lòng không khỏi sinh ra một tia hy vọng.
Trong lúc nhất thời, Thiên Hậu thậm chí còn nghĩ rằng, nếu Cảnh Giản có thể sống lại, bà có thể từ bỏ hết thảy, kể cả hậu vị và thù hận.
“Thượng Cổ, Cảnh Giản chàng ấy...” Phượng Nhiễm dừng lại trước mặt Thượng Cổ, đôi mắt trống rỗng kia cuối cùng cũng được lấp ngập cảm xúc.
Thượng Cổ lướt nhẹ một đường thần lực trên người Cảnh Giản, nàng thở dài lắc đầu: “Phượng Nhiễm, hắn sử dụng phương pháp binh giải, hồn phách đã tiêu biến hết, ta cũng chẳng còn cách nào.”
Nếu khí tức Cảnh Giản vừa dứt ngay thời điểm nàng xuất hiện, còn có thể dùng hỗn lực bảo vệ một tia hồn phách của hắn. Lúc ấy vẫn còn có khả năng giữ được một đường sinh cơ, chỉ có điều hiện tại đã quá muộn màng.
Phượng Nhiễm ảm đạm, nàng im lặng, cánh tay ôm lấy Cảnh Gian run rẩy.
Trong lúc đó, Thiên Hậu dường như không còn xíu sức lực nào nữa, bà kiệt quệ ngã nhào vào người Thiên Đế, cắn môi nghẹn ngào, Thiên Hậu tràn ngập oán hận, nhìn về phía Phượng Nhiễm: “Phượng Nhiễm, ngươi trả lại ta mạng của Cảnh Giản đi! Nếu không phải vì chính ngươi, nó đâu phải tốn công sử dụng phương pháp binh giải chứ!”
Vừa nãy, qua miệng các tiên tướng, bà đã hiểu rõ hết sự tình từ đầu tới cuối. Có Tam Hỏa ở đây, nhất thời bà chẳng làm được gì Yêu Hoàng, đành phải nhịn một bụng khó chịu đổ hết lên đầu Phượng Nhiễm.
Lời nói vừa dứt, đã thấy Phượng Nhiễm đứng cạnh Thượng Cổ quay đầu lại, ánh mắt trầm ngâm như mực, nàng lẳng lặng nhìn Thiên Hậu: “Im ngay, Vu Hoán! Bà không xứng đáng làm mẫu thân chàng!”
Câu răn dọa băng lãnh đến độ đánh thẳng vào sâu linh hồn, khiến Thiên Hậu không ngừng thở dốc, sắc mặt bà trắng bệch. Lúc này, mới nhớ rằng huyết mạch hoàng giả trong người Phượng Nhiễm đã thức tỉnh, sớm đã đâu còn như xưa.
“Nếu không phải do bà tham lam quyền lợi, năm xưa gây chiến mù quáng, thì Tiên – Yêu làm sao kết thành mối huyết thù này chứ! Cảnh Giản đích thực phải lấy quả báo của bà!” Ánh mắt Phượng Nhiễm nhuốm đầy tơ máu: “Liệu bà có biết, trăm năm nay chàng ấy đã làm sao để sống sót ở La Sát không?”
Thiên Hậu á khẩu không trả lời được, đáy mắt có chút hối hận, nhưng bà vẫn ráng ngẩng cao hằm hằm nhìn Phượng Nhiễm, không hề chịu cúi đầu.
Những năm gần đây, hết thảy mọi việc bà làm đều vì ngăn chặn huyết mạch hoàng giả của Phượng Nhiễm. Tới tận bây giờ, sớm đã không thể quay đầu.
“Phượng Hoàng, cho dù hai người chúng ta đã sai, nhưng Cảnh Giản nó…” Thiên Đế kéo Thiên Hậu lại một bên, vẻ mặt thống khổ: “Xin hãy trao thi thể của nó lại, để chúng ta chôn cất nó ở núi Thiên Từ.”
Hoàng tộc ở Thiên Cung có một nơi để chôn cất. Cảnh Giản đã qua đời, thân làm cha như y không thể để Cảnh Giản chết một cách không yên nghỉ được.
Phượng Nhiễm rủ mắt, không hề lên tiếng.
Thượng Cổ thở dài, vừa định mở lời, bất chợt một hồi thanh âm phượng gáy xa xa vọng lại. Hơn mười con phượng hoàng xuất hiện trên trời La Sát, chúng hóa thành hình người, vội vàng bay về hướng này.
Bình thường toàn thấy dung nhan các yêu quân, tiên quân tuấn tú, xinh đẹp. Lúc này, lại xuất hiện đồng loạt mười lão già râu tóc bạc phơ, đúng là chuyện lạ lùng, huống hồ tiên lực của mỗi người đều vô cùng hùng hậu.
Yêu Hoàng nhíu mày, hẳn là vì Phượng Hoàng xuất thế nên mấy trưởng lão Phượng Tộc này mới chạy đến đây nghênh tiếp. Nghe nói năm xưa, Phượng Nhiễm bị đồn là tà vật, trục xuất khỏi tộc phượng hoàng, tình cảnh bây giờ quả thật có phần nực cười làm sao.
Phượng Nhiễm thấy một màn này cũng nhíu mày, nhưng huyết mạch hoàng giả của nàng đã thức tỉnh. Không chỉ kế thừa mỗi thần lực hỏa phượng từ thời thượng cổ, mà sứ mệnh và trách nhiệm của tổ tiên truyền lại cũng khắc sâu vào huyết mạch nàng.
Khi nàng là Phượng Nhiễm có thể không quan tâm tới Phượng Tộc, thế nhưng cho dù nàng có chịu thừa nhận hay không, hôm nay nàng đã trở thành Phượng Hoàng.
Vẻ mặt của mười lão già trông vô cùng phấn khởi, bọn họ đảo mắt thoáng qua, hô tên Thiên Đế, tiếp theo là Thiên Hậu, sau đó mới đến Yêu Hoàng, chờ đến phiên Thượng Cổ cũng chỉ vội vã thi lễ, rồi mới nhanh chóng chạy về phía Phượng Nhiễm.
Sắc mặt Thiên Hậu biến hóa không ngừng, bà thở hắt một hơi. Bàn tay dấu dưới lớp áo bào đã nắm chặt thành quyền từ lâu.
Thiên Đế liếc sang bà một cái, thần tình phức tạp. Cuối cùng chỉ còn lại nỗi thất vọng tràn trề.
Cho tới tận bây giờ, Vu Hoán còn coi trọng những thứ hư vinh hơn tất thảy.
Đồ đằng hỏa phượng soi sáng khắp Tam Giới, hơn nữa còn có sự uy nghiêm tỏa ra từ huyết mạch hoàng giả của Phượng Nhiễm. Chuyện mấy trưởng lão Phượng Tộc này không biết thực hư Phượng Hoàng là ai, thật sự quá cổ quái mà.
Thượng Cổ ngược lại có chút hiểu rõ bọn họ. Nàng đợi chờ Phượng Nhiễm xuất thế tận mười mấy vạn năm, mấy trưởng lão này còn sốt sắng vì huyết mạch hoàng giả hơn, hành động vội vàng, cuống quýt như ban nãy cũng là điều dễ hiểu.
“Bệ hạ.”
Mấy lão già hơi rơm rớm nước mắt, Phượng Nhiễm xua tay, ra hiệu bọn họ ngừng lại, không nhịn nổi mà nói: “Không cần hành lễ, ta sẽ cùng các ngươi quay về đảo Ngô Đồng.”
Nàng tự tại đã quen, ngay từ đầu đã oán giận vì bị bỏ rơi, trả lời như thế đã là cực hạn.
Nàng nhìn sang Thượng Cổ, thấy Thượng Cổ khẽ gật đầu bèn cất bước về phía Yêu Hoàng.
Các vị trưởng lão Phượng Tộc tuy hơi khó hiểu, nhưng vẫn không ngừng tránh xuống tạo thành một con đường, khí thế hung hăng theo sau lưng Phượng Nhiễm.
Phượng Hoàng nhà mình khó khăn hơn mười vạn năm mới niết bàn, chẳng cần quan tâm gặp kẻ nào, nhưng khí thế thì không thể thua kém được.
“Phượng Nhiễm…” Thấy Phượng Nhiễm đi tới, Thường Thấm than nhẹ, tiến lên một bước, ngăn trước mặt nàng, thần tình mơ hồ khẩn cầu.
Vô luận Yêu Hoàng đã làm ra chuyện gì, Thường Thấm cũng không thể trơ mắt nhìn Phượng Nhiễm ra tay với Sâm Hồng được.
Phượng Nhiễm không đáp lại, né tránh ánh mắt của Thường Thấm, nàng đối diện với Sâm Hồng, đôi mắt âm trầm một mảnh đen kịt.
Sâm Hồng lách qua người Thường Thấm, nghênh tiếp phía trước, hắn ngưng mắt nhìn Phượng Nhiễm: “Phượng Hoàng, nếu như có thể quay lại quá khứ, bổn hoàng vẫn giữ vững lựa chọn của mình như cũ.”
Phượng Nhiễm gật đầu, nét trầm trong mắt bị nàng giấu nhẹm hoàn toàn, lạnh lùng nói: “Ta biết mà. Sâm Hồng, nếu như tranh giao Tiên – Yêu ngày kia ngươi có thể sống sót. Hãy tới đảo Ngô Đồng ở Nam Hải, bổn hoàng đợi ngươi một trận chiến.”
Mỗi chữ mỗi câu, âm vang lạnh thấu xương, Phượng Nhiễm quay người ôm Cảnh Giản bay về hướng Thiên Đế.
Tới bây giờ, chiến tranh hai tộc đã bất phân đúng sai, dù Cảnh Giản chết vì Yêu Hoàng nhưng cả toàn bộ Yêu Giới lại không có tội. Nếu hôm nay, nàng đại chiến cùng với Sâm Hồng, chắc chắn sẽ làm loạn cả Yêu Giới mất.
Tộc phượng hoàng có nguồn gốc từ thời thượng cổ, không can dự chuyện tranh đấu Tam Giới. Những năm gần đây, Vu Hoán gây ra vô số chuyện sai lầm, nếu nàng cứ mặc kệ để nó tiếp tục, vậy thì có khác gì với bà ta?
Chỉ là… Phượng Nhiễm rủ mắt, quan sát chàng thanh niên trong ngực, đáy lòng chua xót, Cảnh Giản, xin chàng đừng trách ta.
Yêu Hoàng thấy nàng chậm rãi đi xa, bóng lưng tiêu điều lành buốt. Bỗng nhiên nhớ lại nữ thần quân hào sảng, vui vẻ trong buổi yến tiệc ở điện Thương Khung, thần tình xa xăm khó hiểu.
Thù sâu như biển, hai tộc đối lập, hiếm có ai mới gặp đã thân, nhưng tới cuối cũng không thể thành bằng hữu.
Phượng Nhiễm đứng trước mặt Thiên Đế, trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi trao Cảnh Giản vào lòng ngực của y.
Mộ Quang còn không kịp nói gì thì nàng đã nhanh chóng coay người, phi thân lên không trung.
“Từ hôm nay trở đi, tộc phượng hoàng của đảo Ngô Đồng không tham gia chiến tranh Tiên – Yêu nữa. Phượng Kỳ, truyền dụ lệnh của Bổn Hoàng, nếu có kẻ nào dám vi phạm, trọn đời nhận lấy hình phạt trục xuất.”
Phía trên đầm Hắc Vân, vô số trưởng lão Phượng Tộc lần lượt khom mình tỏ ý đồng thuận. Thiên Hậu chấn động, xem ra Phượng Nhiễm đang bắt đầu hướng mũi về phía bà.
“Cả Thiên Hậu… Không phải cứ chấp chưởng thế giới là có thể thoát khỏi điều luật này được. Trước khi cuộc chiến kết thúc, Thiên Hậu thuộc về Tiên Giới, hiển nhiên không được bước chân vào lại đảo Ngô Đồng.”
Thiên Hậu tái xanh hết cả mặt, đôi mắt lấp đầy lửa giận hung hăng liếc Phượng Nhiễm. Nói thì dịu tai lắm, nhưng câu đó có khác gì đang muốn trục xuất bà đâu chứ! Đang hầm hồ muốn vọt lên tranh luận, lại bị Thiên Đế giữ chặt lại.
“Vu Hoán, hôm nay Phượng Nhiễm đã trở thành Phượng Hoàng, nàng đừng nhắc lại chuyện ruồng bỏ ở đầm Uyên Lĩnh nữa. Hãy nể mặt vì Cảnh Giản đi.”
Nghe thấy Thiên Đế nói, Thiên Hậu lảo đảo lui về sau hai bước, sắc mặt đông lạnh ngoái đầu quan sát Phượng Nhiễm trên cao, trong lòng trào dâng cảm giác bất lực.
Thượng Cổ thức tỉnh, Phượng Nhiễm niết Bàn, Cảnh Chiêu bị vứt bỏ, Cảnh Giản hy sinh, cuối cùng không chỉ mất đi những người thân thuộc nhất, mà dường như bà đang quay lại tình cảnh của sáu vạn năm trước, chẳng hề khác biệt chút nào.
Thiên Đế già cỗi nhìn xuống Thiên Hậu, không đành lòng mà nhắm mắt lại.
Nhân quả trên đời đã rõ thế rồi, Vu Hoán, tới tận bây giờ nàng có cảm thấy hối hận chưa?
Phượng Nhiễm quay người hướng Thượng Cổ nhìn lại: “Thượng Cổ, ta phải về đảo Ngô Đồng rồi, chờ giải quyết xong chuyện trong tộc, sẽ lại đến gặp cô.” (Cỏ: đổi xưng hô nhé vì giờ này Phượng Nhiễm đã lên làm Phượng Hoàng)
Trước khi Cảnh Giản mất, nàng từng nghĩ rằng, chuyện nào trôi qua vốn đã là quá khứ, nhưng một khắc khi Cảnh Giản nhắm mắt, nàng mới ngộ được, chỉ còn có thể sống, tất cả vẫn chưa phải kết thúc. Nhân sinh thuộc về Hậu Trì, kỳ thật ngay tại thời điểm Thượng Cổ thức tỉnh, mới thực sự bắt đầu một vòng luân hồi mới.
Phượng Nhiễm dẫn theo một tốp trưởng lão Phượng Tộc biến mất khỏi đường chân trời, Tam Hỏa che chở Yêu Hoàng lui về lại Yêu Giới, Thiên Đế và Thiên Hậu tiễn đưa thi cốt Cảnh Giản về Tiên Tộc, chôn cất ở núi Thiên Từ.
Một cuộc gió tanh mưa máu cuối cùng đã kết thúc khỏi bầu trời La Sát. Trong lúc nhất thời, trên không đầm lầy Hắc Vân có chút trống vắng.
Thượng Cổ vẫn như cũ ngồi trên phía cao, ngước nhìn thế giới qua chín tầng mây. Mãi lâu sau, mới đảo mắt về vùng không gian hư vô.
“Thiên Khải, thần lực trên người Thanh Li là do huynh hạ xuống sao?”
Dòng thần lực màu tím đột nhiên xuất hiện, Thiên Khải lơ lửng trên không, có chút lúng túng, y vuốt cái mũi vội nói: “Lúc trước, Thanh Li có giúp ta chút chuyện nhỏ, nên ta mới thuận tay ban cho ả một dải thần lực. Không ngờ rằng lá gan của ả lại lớn như thế, gây ra chuyện khủng khiếp đến vậy.”
“Những thứ này ta không muốn biết, huynh về lại cảnh giới Thương Khung đưa A Khải đến gặp ta.”
Thượng Cổ đứng dậy khỏi ghế đá, đi xa dần.
“Muội không trở về cảnh giới Thương Khung sao?”
Thiên Khải khẽ giật mình, Thượng Cổ rõ ràng đã chứng kiến vết thương trên người Bạch Quyết, sao có thể lại không chịu dừng đề cập chuyện này chứ?
Giữa không trung, Thượng Cổ hơi khẽ đảo mắt, ý lạnh khiếp người dần tỏa ra từ hai hàng lông mày.
“Thiên Khải, trên thế gian này ta chỉ tín nhiệm duy nhất ba người các huynh, thế nhưng… Ta thất vọng quá.”
Nàng rủ mắt, cười nói: “Tam Giới đều biết chuyện, chỉ có mỗi ta là mù mờ. Ngay cả một tiểu yêu hồ Yêu Tộc cũng có thể đứng trước mặt lưỡng giới chất vấn ta….Chuyện các người giấu diếm, chẳng lẽ là muốn chiêm ngưỡng một màn vừa nãy sao?”
Thiên Khải á khẩu không trả lời được, tay khẽ nâng lên: “Thượng Cổ…”
“Các người đã không muốn nói, vậy thì tự ta tìm rõ chân tướng vậy.”
Thượng Cổ quay người bay về phương xa, bóng lưng lạnh lẽo thấu xương, không hề có một chút chần chờ.
“Muội đi đâu vậy?” Thiên Khải chạy theo.
“Xuống dưới Kình Thiên Trụ.”
Câu trả lời cụt ngủn lạnh băng theo gió truyền lại. Thiên Khải dừng chân, đứng sững tại chỗ.
***
Dưới Kình Thiên Trụ.
Kiếm Cổ Đế vẫn một mực bừng bừng lửa đỏ thiêu đốt suốt trăm năm, không ngừng sục sôi.
Y và Bạch Quyết kỳ thật đều rõ, thần khí duy nhất trên thế gian có thể phong ấn trí nhớ của hậu Trì chỉ có mỗi kiếm Cổ Đế mà thôi.
Nhân sinh mấy vạn năm của Hậu Trì, đang bị giam nhốt bên trong ngọn lửa đỏ kia, ước chừng đã hơn trăm năm.
Ngày kiếm Cổ Đế trở về lại tay Thượng Cổ, cũng chính là thời điểm trí nhớ Hậu Trì bị khai mở. Vì thế, y mới liên tục gặng hỏi Bạch Quyết, nếu Thượng Cổ Giới được xóa bỏ phong ấn, liệu hắn có hối hận.
Thiên Khải liếc nhìn thân ảnh màu đen xa xăm kia, thần tình thê lương.
Thượng Cổ, dù đến mức cưỡng ép tụ hợp lực bản nguyên, nàng vẫn quyết tâm muốn lấy lại trí nhớ Hậu Trì sao, chỉ là, khi đó… Với oán giận ngút ngàn của Hậu Trì, phải chăng nàng cũng sẽ cảm thấy như thế sao?