Tương lai luôn chứa chan niềm hy vọng và sự biết ơn. Dù sao, thời gian vẫn như một dòng chảy xiết, mặc dù ngay cả chân thần – người đã sống qua hàng vạn năm, cũng cảm nhận được sự đổi thay ấy.
Hai năm trước, Thiên Khải và Thượng Cổ cùng nhau quay về Thượng Cổ Giới. Theo lời Thiên Khải, trước ấy cả hai từng khư khư trầm mặc trong những ký ức quá khứ, bọn họ đã hết lòng sẵn sàng tâm lý, định bụng sẽ quay lại thu dọn tàn cuộc năm ấy. Nào ngờ, tuy Thượng Cổ Giới đã phủ bụi cả mấy vạn năm, nhưng nhờ có sự bảo vệ của Chích Dương, nơi đây không hề sứt mẻ một chút nào. Tất cả thượng thần vẫn còn sống sót, chỉ vì nuôi dưỡng Thượng Cổ Giới mà vẫn đang say ngủ. Nén niềm vui to lớn xuống dưới, hai người gác lại chuyện trước kia ở Tam Giới sang một bên, trước mắt chú tâm việc thức tỉnh hết tất cả chúng thần.
Vốn Thượng Cổ đã trở về, nguồn lực Hỗn Độn cần cho Thượng Cổ Giới đã không còn lo bị thiếu. Chỉ có điều, ở hạ giới, lực bản nguyên của Thượng Cổ đã bị đả thương, vì thế mới phải tốn mất tận hai năm mới đánh thức các thượng thần trên đài Càn Khôn. Mà tại vị trí đại trận, thần lực của Chích Dương, Ngự Cầm và cả Vân Trạch đang hoàn toàn tương liên với Thượng Cổ Giới, kể cả có là Thượng Cổ, cũng cần phải tốn chút ít thời gian mới có thể thức tỉnh bọn họ. Bởi vì như thế nên hai năm qua, phần lớn thời gian Thượng Cổ đều ở Triêu Thánh Điện dưỡng lại thần lực, những việc vặt của Thượng Cổ Giới đều do một tay Thiên Khải xử lý.
Dù Hỗn Kiếp sáu vạn năm trước là một thảm họa chưa từng có trong Thượng Cổ Giới, nó khiến tứ đại chân thần tan rã cũng như phong ấn toàn bộ thần giới, nhưng hôm nay, thời gian trôi đi, cảnh vật đổi thay, huống chi chuyện Nguyệt Di thượng thần chết thảm ở hạ giới do Vu Hoán động tay cũng đã bị vạch trần. Chúng thần ngủ say sáu vạn năm, cảm động việc năm xưa Thượng Cổ chân thần tuẫn thế, cũng ăn ý quên đi huyết trận khi ấy Thiên Khải chân thần bố trí. Những thượng thần thức tỉnh quay trở lại đảm nhiệm ty chức của mình, cuối cùng Thượng Cổ Giới đã phục hồi lại sự phồn thịnh của mấy vạn năm trước.
Cứ như thế, thoáng chốc đã qua hai năm, theo như suy đoán của chúng thần, không quá nửa năm nữa, Chích Dương chân thần sẽ có thể quay về lại Thượng Cổ Giới.
Mọi người đều biết, trong bốn vị chân thần của Thượng Cổ Giới, thì có Chích Dương trầm ổn, Bạch Quyết nho nhã, Thượng Cổ lãnh đạm, vì thế đại điện của ba người này đều mang lại một cảm giác nặng nề, kỳ ảo. Thế nhưng, cung điện của Thiên Khải lại cực kỳ giống hệt tính cách chủ nhân nó, lộng lẫy, mỹ lệ, hệt như hoàng cung chốn nhân gian.
Lúc này, vị chủ nhân của tòa cung điện đang ngồi ngay ngắn bên trong nội điện, y quan sát một lượt các lão thượng thần râu tóc bạc phơ, mạnh mẽ bác bỏ ý kiến của Vũ Hoa thượng thần: “Còn mấy chục vị thượng thần nữa chưa thức tỉnh, hãy lùi lại thịnh yến sau một năm nữa đi.”
Thiên Khải vốn mang trên người khí áp vừa kiêu ngạo, vừa hoa lệ, hai năm nay thay Thượng Cổ chấp chưởng Thượng Cổ Giới, sức ảnh hưởng vì thế cũng rất có tầm, lời vừa nói ra chứa thêm ý tứ kiên định.
Vũ Hoa thượng thần là nữ thần chấp quản bốn mùa, buổi thịnh yến trăm năm diễn ra một lần ở Thượng Cổ Giới đều do nàng tổ chức. Hạo kiếp đã trôi qua cả mấy vạn năm, cả Thượng Cổ Giới đang chờ ngày đại hưng lại. Chúng thần không khỏi thổn thức, ai ai cũng mong ước một buổi tụ họp náo nhiệt. Chỉ có điều, Thiên Khải thấy đám người Chích Dương vẫn còn chưa thức tỉnh, lúc này mà tổ chức yến hội thì có vẻ chưa đủ đầy cảm giác đoàn viên lắm. Thế nên, y không suy nghĩ gì mà hủy bỏ ngay lập tức.
Vũ Hoa thượng thần nhìn hàng lông mày nhuốm đầy mệt mỏi của Thiên Khải, cũng cảm thấy lời đề nghị này có chút không hợp lý, bèn trả lời: “Thần quân nói có lý. Vậy chờ Chích Dương chân thần tỉnh lại, rồi chúng ta tổ chức cũng không muộn.”
Nhan Vũ thượng thần làm chủ sinh tử, dáng vẻ ngày thường luôn chính trực ngay thẳng. Nhớ tới lý do hôm nay tới điện của Thiên Khải, hắn thầm khẽ than thở trong lòng, lề mề cả nửa buổi mới vội ho khan một tiếng, nói: “Thần quân, hôm qua tiểu thần quân Nguyên Khải đã rời khỏi Thượng Cổ Giới với Bích Ba…” Nhìn thấy Thiên Khải híp mắt trông lại bên này, hắn vội vã khom người lấy ra một cuộn giấy vo tròn, đặt lên trên bàn Thiên Khải: “Tiểu thần quân đã để lại cái này.”
Gương mặt Nhan Vũ thượng thần bất động, nhưng hai hàng mi lại không kiềm được sự run rẩy. Dù sao ngày xưa, Thượng Cổ thần quân chỉ náo loạn Triêu Thánh Điện với cung điện của ba vị chân thân khác là cùng, đâu thể ngờ vị tiểu thần quân này lại vượt xa cả Thượng Cổ chân thần. Cậu và thần thú Thủy Ngưng reo rắc tai họa cho khắp toàn bộ Thượng Cổ Giới… Nghe nói, tới tận bây giờ, chỉ đỏ trên cây của lão già Phổ Hoa vẫn rối tung một cục, mãi không gỡ ra nổi.
Rõ ràng tính tình của Thượng Cổ thần quân với Bạch Quyết thần quân đâu phải thế…Nghĩ tới đây, Nhan Vũ thượng thần không khỏi chột dạ, hắn khẽ liếc lên quan sát Thiên Khải, mới thở phào một cái.
Mấy lão già bọn họ khó khăn lắm mới tỉnh dậy sau vài vạn năm, ai nấy cũng xúc động đến nỗi xém rớm lệ trước sự trùng sinh của Thượng Cổ thần quân, nhưng đâu thể ngờ mọi cảm xúc dào dạt đều bị dội ngược lại khi bọn họ chứng kiến tiểu thần quân Nguyên Khải. Đứa nhỏ này không khác gì với Bạch Quyết chân thần, lại còn gọi Thượng Cổ chân thần một tiếng “Mẫu thân”, nếu không phải bọn họ đã trải qua không ít phong ba sóng gió, e rằng sẽ lại ngất xỉu một lần nữa vì cú sốc này mất.
Mặc dù chúng thần không hạ giới, thế nhưng chỉ trong vòng mấy ngày, các vị thượng thần tò mò đã tìm hiểu hết một lượt sự tình mấy vạn năm nay. Tuy cũng chỉ là nghe kể thoáng qua, nhưng ai nấy nghe xong đều lặng người.
Cả cuốn hí bản đặc sắc nhất thế gian cũng không đến nỗi léo lắt như chuyện này, kỳ thật chúng thần cũng chỉ nghe kể đại khái thôi, chuyện đồn là… Lúc chưa thức tỉnh, Bạch Quyết chân thần và Thượng Cổ chân thần có nhìn trúng nhau, thế là tiểu thần quân A Khải ra đời, nào hay công chúa Thiên Cung – Cảnh Chiêu lại chặn trước một bước, Bạch Quyết chân thần thay lòng đổi dạ, ngay ngày đại hôn của mình kết liễu người từng chăm sóc Thượng Cổ chân thần hồi nhỏ, chính là Cổ Quân chân thần… Từ đó, nước giếng không phạm nước sông, cặp thần lữ xứng đôi nhất Thượng Cổ Giới đã kết thúc.
Bây giờ, Bạch Quyết chân thần không quay về Thượng Cổ Giới, mà lại chọn ở một cái nơi khỉ ho cò gáy như hạ giới, nghe đâu nguyên nhân cũng vì chuyện này mà nên.
Trong lòng Nhan Vũ lặng lẽ cảm khái một hồi, hắn cẩn thận ngẩng lên dò xét Thiên Khải, mừng rỡ vì vẫn còn người lấp vào chỗ khuyết ấy, nghĩ xong liền lập tức thu hồi ánh mắt.
Thiên Khải bị ánh mắt u ám của Nhan Vũ dò xét thì hơi có chút bực bội, nhưng vì vẫn còn các thượng thần khác, y đành phải thu lấy cuộn giấy, nói: “Nó tự ý bỏ chạy, khi nào trở về thì nhốt lại vài ngày.”
Nhan Vũ nghiêm mặt gật đầu, rõ ràng nói: “Có câu nói ngọc bất trác bất thành khí (ngọc đẹp phải mài dũa), tiểu thần quân thiên tư trác tuyệt, lại có thêm thần thú Thủy Ngưng phụng bồi bên cạnh, đi ra ngoài khám phá một chút cũng tốt.” Tốt để cho chúng ta nhẹ nhõm vài hôm, những câu phía sau này, hắn thức thời không nói ra. Thiên Khải chân thần vô cùng yêu thương tiểu thần quân, ngay cả người mù cũng nhìn rõ được điều đó.
“Mọi người không có gì thì quay về đi. Đợi nửa năm sau khi Chích Dương tỉnh lại, ta sẽ tự tạ lỗi một buổi thịnh yến thật hoành tráng.” Thiên Khải thản nhiên nói với Vũ Hoa thượng thần.
Chúng thần đáp lại, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Phổ Hoa thượng thần nhíu mi, đi lên trước, nói: “Thần quân, Bạch Quyết chân thần vẫn còn ở hạ giới, liệu ngài có muốn mời Bạch Quyết chân thần về trước khi Chích Dương chân thần tỉnh lại không?”
Chúng thần im thin thít, âm thầm giơ ngón cái lên khen ngợi sự khí khái của Phổ Hoa thượng thần. Tình thế bây giờ vô cùng khó xử, ai dám thốt ra mấy câu này quả đúng là đại trượng phu thật!
Thiên Khải híp mắt, thấy gương mặt ai nấy đều giả vờ giả vịt bất động, nhưng hai tai thì dựng thẳng lên gấp đôi, y bèn kéo dài câu nói:”Việc này sẽ để sau đi, chờ Chích Dương tỉnh lại rồi hẵng nói.”
Vài thượng thần vỗ vai nhau, bọn họ ngấm ngầm liếc mắt hiểu ý, lui hết ra ngoài.
Nội điện khôi phục sự yên tĩnh, Thiên Khải duỗi tay ngả mình trên bàn, khuôn mặt hơi trầm ngâm, y biết rõ chuyện mời Bạch Quyết quay về thế nào cũng sẽ bị gợi lên. Tứ đại chân thần chấp chưởng Thượng Cổ Giới là nguyên tắc thiên địa. Chỉ vì ân oán cá nhân mà phá bỏ quy định này, bọn họ với tư cách chân thần, thật sự đã bất chấp luật pháp của Tổ Thần Kình Thiên ban ra, vì thế mà cũng khó thuyết phục được người bên dưới tuân theo.
Vô luận Bạch Quyết với Thượng Cổ có hận thù gì ở hạ giới, đối với những vị thần đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng thăng trầm, điều đó cũng chẳng mấy to tát lắm. Dù sao đối với bọn họ, tiên ma ở hạ giới cũng chỉ là thứ vặt vãnh mà thôi. Cũng may mà, tới tận bây giờ, bọn họ mới nhắc lại chuyện này.
Thiên Khải có hơi buồn một cách vô cớ, vốn rằng y cứ tưởng những thượng thần ngủ say này có thể tường tận được những ẩn tình đã xảy ra năm xưa, nào đâu những người này cũng chỉ biết rằng y và Bạch Quyết, Chích Dương từng đại chiến. Sau khi phong ấn y ở núi Tử Nguyệt, Bạch Quyết vì bị thương quá nặng mà say ngủ tại hạ giới, toàn bộ Thượng Cổ Giới chỉ còn lại mỗi Chích Dương là chân thần, không thể nào ngoài lựa chọn phong bế Thượng Cổ Giới chờ ngày Thượng Cổ trùng sinh. Thế nhưng, những chuyện còn lại thì lại hoàn toàn mù tịt.
Chạm tay lên cục giấy trên bàn, Thiên Khải bỗng sực nhớ tới chuyện A Khải, không nén nổi thở dài, y bèn đứng dậy cất bước về hướng Triêu Thánh Điện.
Thiên Khải bước khỏi đại điện, bên ngoài chỉ còn lại Nhan Vũ thượng thần, hắn kéo lấy Phổ Hoa thượng thần, thì thầm: “Phổ Hoa, sao hôm nay ngươi hồ đồ thế, lại còn nhắc chuyện của Bạch Quyết chân thần nữa? Nếu mà lỡ chọc giận Thượng Cổ chân thần thì biết tính sao đây, lẽ nào ngươi quên mất tình kiếp mười vạn năm kia rồi à?”
Phổ Hoa rùng mình một cái, đỏ hết cả mặt, do dự nửa ngày muốn nói lại thôi: “Ta cũng không muốn, ôi dào, ngươi không hiểu đâu…” Nói lung tung một hồi đã lặng lẽ đi xa.
Sau khi hắn thức tỉnh, còn chưa kịp sửa sang lại đống chỉ nhân duyên trong phủ, thì đã bị vị tiểu thần quân kia phá thành một đống rối như tơ vò. Sinh linh ở hạ giới tới cả nghìn vạn người, các thượng thần khác đều nhàn nhã, chỉ mỗi hắn là bận rộn như thể chết đi sống lại, thôi không nói cái này nữa… Nhưng trước khi bị tiểu thần quân động tay phá hoại, hắn từng nhìn thấy một sợi chỉ đỏ, bởi vì lúc ấy sợ đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, nên không dám quan sát kỹ càng. Đợi khi hắn lấy lại tinh thần, sợi chỉ ấy đã bị lẫn vào trong đám chỉ nhân duyên khác, không thể tim lại.
Thôi được rồi, tình yêu trên thế gian, hữu duyên thì ắt sẽ tới với nhau, vô duyên thì gần tới mấy cũng xa. Hắn quản trời quản đất, quản yêu quản ma, làm sao đủ sức nữa quản cả mấy vị chân thần thích giày vò nhau cơ chứ! Cứ phải nên an ủi bản thân mình một chút mới tốt, Phổ Hoa thượng thần khẽ ngâm nga một đoạn tiểu khúc, trở về lại Nhân Duyên Động của mình.
***
Thiên Khải bay đến Triêu Thánh Điện, vo lấy cuộn giấy trong tay mới bước vào hậu điện. Tới Trích Tinh Đài, từ xa đã bắt gặp Thượng Cổ một thân áo bào xanh đen ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, hai tay hợp thành hình vòng cung, thần lực hồn hậu bật ra từ ngón tay của nàng tuôn trào khỏi Trích Tinh Các, hòa chung một thể với Thượng Cổ Giới.
Sự lạnh buốt trên gương mặt y bỗng dịu xuống, y lẳng lặng chăm chú nhìn Thượng Cổ, cảm giác may mắn và vui sướng cứ thế lan tỏa khắp đầu óc.
Thời gian hai năm, thật sự không dài lắm, cũng chỉ là hơn bảy trăm lần quá trình lặn nổi của mặt trời mà thôi. Nhưng nếu tính chậm lại, đối với y quãng thời gian này cũng thực vô cùng trân quý, mặc dù Thượng Cổ phần lớn đều ở Trích Tinh Các ngưng tụ thần lực, còn y cũng chỉ xử lý việc lặt vặt ở đại diện kiêm thêm chăm sóc A Khải mà thôi.
Không khác sáu vạn năm trước là mấy, những lời y muốn nói khỏi miệng vẫn cứ như cũ không thể, y vẫn chỉ lặng lẽ ở bên cạnh nàng, dõi theo nàng từ phía sau. Thiên Khải nghĩ rằng, chờ thêm một lúc nữa, khi Chích Dương tỉnh lại, y nhất định phải giãi bày những điều mình chôn vùi mấy vạn năm nay với Thượng Cổ một phen.
“Sao vậy, bên ngoài có chuyện gì ư?”
Giọng nói thanh nhã vang lên, Thiên Khải hồi phục sự bình tĩnh, thấy Thượng Cổ đang thu lại thần lực, bèn tiến tới chỗ nàng, lắc đầu: “Không có gì mấy, A Khải với Bích Ba rời khỏi Thượng Cổ Giới, ta đến định thông báo muội một tiếng.”
“Ồ? Hai đứa nó đi đâu thế?” Nếu là chuồn đi chơi, chắc hẳn Thiên Khải sẽ không đi theo đâu.
“Đi Thiên Hữu Đại Lục, chắc hẳn Bích Ba nhớ Tần Xuyên lắm, mấy năm nay không quay lại, cũng chẳng biết Ẩn Sơn đã biến thành dáng vẻ nào nữa.” Thiên Khải cười nói, cầm cuộn giấy trong tay đưa cho Thượng Cổ, trong lòng bất lực với hai tên tiểu yêu phá phách kia.
“Thần lực của A Khải đã được mở rồi, việc xuyên qua các giới khác cũng không thành vấn đề với nó nữa. Dù sao ở Thượng Cổ Giới cũng chỉ biết nuông chiều, chi bằng ra ngoài chịu khổ một chút cũng tốt.” Nhìn mấy dòng chữ to đùng trên tờ giấy, Thượng Cổ có phần không để tâm lắm. Bây giờ, chuyện nàng toàn tâm toàn ý chỉ có mỗi việc Chích Dương và Ngự Cầm nhanh chóng tỉnh lại, hiển nhiên cũng không quan tâm việc dỗ dành A Khải nhiều.
Thiên Khải gật đầu, quay người quan sát đài Càn Khôn cách Trích Tinh Các ngàn dặm, thấp giọng ôn tồn: “Ừm phải đấy, huynh ấy ngủ lâu như thế, cũng sắp tới lúc rồi. Chờ lão Vân Trạch tỉnh dậy, gọi Phượng Nhiễm tới Thượng Cổ Giới một lần đi, năm ấy Vân Trạch trông mong cô ấy rất nhiều đấy.”
Thượng Cổ gật đầu, hỏi: “Thế cục Tiên – Yêu ở hạ giới sao rồi?”
“Càng ngày càng nghiêm trọng, Sâm Hồng không phải kiểu người thích thỏa hiệp. Ngày nay Yêu Giới đang cực kỳ lớn mạnh, tất nhiên bọn họ chẳng muốn hòa đàm rồi, cũng may mà có Phượng Nhiễm ở đó, nên Tiên Giới không mấy tổn thất nặng nề. Có điều, ta quan sát hạ giới, cảm thấy lệ khí chỗ đó không đổi mà càng ngày càng tăng thêm.”
Thượng Cổ nhíu mày, đáy mắt có chút bất đắc dĩ: “Huynh cũng phát hiện sao, tranh chấp hai tộc dẫn đến vô số thương tích. Chờ Chích Dương tỉnh lại, huynh hạ giới một chuyến đi, tiện thể chấm dứt chuyện Phượng Nhiễm với Sâm Hồng.”
Thiên Khải “Ừ” một tiếng, thấy Thượng Cổ đứng dậy, cũng đoán trước: “Lại đi rừng Đào Uyên sao?”
“Cảnh sắc chỗ đó không tệ, nếu như huynh rảnh, không bằng cùng tới đó ngồi một chút đi.”
Thượng Cổ gật đầu, nhưng lại không dừng bước, lập tức biến mất khỏi Trích Tinh Các.
Thiên Khải không đi theo mà ở lại đấy, y bước tới gần lan can, chiêm ngưỡng cảnh sắc phía xa xăm.
Động phủ của Nguyệt Di cách không xa phía đông của Triêu Thánh Điện, ở giữa hai nơi là một rừng đào trải dài mấy dặm, trăm hoa đua nở, đỏ rực như thác. Tính khí Nguyệt Di vốn bỗ bã, vậy mà vẫn cố gắng vì nơi này học đòi lấy một cái tên văn vẻ, tựa là rừng Đào Uyên.
Hai năm nay, Thiên Khải mới phát hiện ra, từ trên Trích Tinh Đài nhìn xuống, vừa vặn ngắm được một góc rừng đào. Hai năm này, Thượng Cổ lúc nào cũng háo hức chạy tới rừng Đào Uyên ngồi chơi. Nhớ lại năm xưa, cái chết của Nguyệt Di vẫn khiến Thiên Khải day dứt không nguôi, vì thế y vẫn chưa dám tiến một bước vào rừng Đào Uyên một lần nào cả.
Thượng Cổ Giới bao la rộng lớn, hơn nữa Nguyệt Di lại là một người bá đạo, khu rừng Đào Uyên này chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn. Nếu ai đó muốn trốn trong đây thì chuyện tìm người quả thật tốn không ít sức lực.
Thượng Cổ thật sự rất thích nơi này, nguyên nhân lẫn lộn, dù sao nàng cũng không nói ra được.
Tuy rằng chúng thần đã thức tỉnh, Chích Dương và cả Ngự cầm cũng hề bị tổn thương chút nào cả. Nhưng có câu “Nhân tâm tham lam”, gần đây Thượng Cổ cảm thấy câu nói này không hề sai, càng gặp lại nhiều người cũ, nàng càng thổn thức Thượng Cổ Giới của sáu vạn năm trước hơn, những ngày tháng mà vẫn còn Nguyệt Di và Bạch Quyết.
Tình cảnh ngày hôm nay, một người sống nhưng mãi rời xa, một người chết vĩnh viễn biệt ly.
Thượng Cổ lười biếng tựa người lên thân cây đào khẳng khiu, tiện tay nhặt lấy cánh hoa rơi ở dưới đất, không giấu nổi thổn thức trong lòng: “Chà… Thiên Khải thì hay thích nói nhảm, A Khải lại hay quen giày vò người khác. Nếu tỷ vẫn còn, hẳn có thể trị giúp ta tên tiểu tử kia…”
“Tỷ” trong câu này, chính là đang ám chỉ Nguyệt Di thượng thần – một người vô cùng nóng nảy nổi danh trong Thượng Cổ Giới. Hai năm nay, Thượng Cổ cũng đã quen, chả biết từ đâu học thành cái tật thích hay nói mớ một mình như mấy bà lão.
Một mình nói nhảm cả buổi, nàng cảm thấy không có gì thú vị nữa, bèn ngửa đầu lên, nhắm mắt lim dim.
Trộm vía được nửa ngày rảnh rỗi, đợi khi Chích Dương với Ngự Cầm tỉnh lại, hẳn thế nào nàng cũng bị giáo huấn một phen về chuyện tuẫn thế năm xưa, hay bây giờ cứ thoải mái nghỉ ngơi một chút đi nhỉ?
Thần thức dần dần quay mòng mòng, bả vai hơi mỏi mệt. Một cơn gió thoảng qua, Thượng Cổ bừng tỉnh, mơ hồ trợn mắt, bỗng thấy một người thấp thoáng phía xa, có chút ngẩn người.
Cả rừng đào ngập tràn xuân sắc, khung cảnh xinh đẹp trước mặt kia hình như còn kém xa với mái tóc vàng óng của người nọ.
Bờ vai thẳng tắp, gương mặt khuất nghiêng, hàng mi chứa chan ôn nhuận. Nàng híp mắt dõi theo, lồng ngực lẫn hơi thở bất giác đều đau buốt.
Thượng Cổ giữ lấy bình tĩnh, chỉ biết quan sát thân ảnh màu trắng dưới tàng cây đào bằng ánh mắt khó nén nổi cảm xúc của mình.
Nàng không cử động, bởi vì nàng biết rất rõ, đây chỉ là một giấc mộng đã lập lại vô số lần, một miền ký ức mà nàng hoài niệm từ sáu vạn năm trước.
Khi đó Bạch Quyết, là bằng hữu tốt nhất của nàng. Hôm nay, Bạch Quyết lại là người mà nàng vĩnh viễn không thể đối mặt.
Nàng chưa bao giờ gọi Bạch Quyết trong mơ, lần nào cũng chỉ nhàn nhạt nhìn về bóng lưng ấy, mãi đến khi nàng tỉnh lại.
Nàng cũng chưa bao giờ chịu thừa nhận, rằng bản thân không dám động đậy… Có lẽ là sợ khi tỉnh giấc khỏi mộng ảo, thứ còn lại chỉ mỗi cảm giác trống rỗng và nỗi cô tịch dai dẳng.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, vẫn như mọi ngày chờ đợi đến khi tỉnh giấc khỏi cơn ảo ảnh này.
Chỉ là, giấc mộng hôm nay thật khác với bình thường, Thượng Cổ chăm chú nhìn Bạch Quyết đang quay đầu lại, chậm rãi tiến lại gần tới bản thân mình đang dựa người lên khúc cây khẳng khiu.
Nàng đảo mắt, giơ tay lên, trợn tròn mắt, lại giơ tay lên một lần nữa, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, mới biết đây là trong mơ. Không dám nói đây là thất vọng hay may mắn, Thượng Cổ híp mắt nhìn Bạch Quyết đang đưa tay vươn trước mặt nàng, khóe miệng tủm tỉm.
“Sắp tới thọ yến của Nguyệt Di rồi, không ít thượng thần đi ngang qua khu rừng Đào Uyên. Coi lại bộ dáng của muội đi, nếu mấy tiểu thần khác thấy được, sẽ ra thể thống gì đây?”
Giọng nói bất lực xẹt qua tai, Thượng Cổ chợt cảm thấy thật vui sướng, quả đúng là mơ mà, vẫn đúng là cái vẻ bảo thủ y như hồi trước. Thượng Cổ nắm chặt tay của hắn, thuận thế đứng dậy, bỗng khựng lại một chút.
Ấm áp tỏa ra từ những ngón tay mảnh khảnh, thon dài. không biết từ lúc nào, khóe mắt Thượng Cổ lại tự dưng đau xót, vội vàng nhíu mày: “Vì huynh thích trông coi muội thôi, cánh rừng này là địa bàn của Nguyệt Di mà, đâu ai dám tiến vào đây để rước họa với tỷ ấy đâu.”
Bạch Quyết cười cười: “Để ý thấy muội rất hay nói thẳng ấy.”
Hắn dẫn Thượng Cổ đi vào sâu trong rừng Đào Uyên, Thượng Cổ cũng chỉ biết nhắm mắt theo đuôi, không nói gì nhiều, trong lòng nghĩ rằng nếu nói nhiều quá sợ sẽ tỉnh khỏi mộng mất, quả thực không nên.
Nửa nén hương trôi qua mới tới được nơi sâu thẳm của rừng đào. Một dòng suối nhỏ vắt ngang qua khu rừng, kế bên dòng suối có một cây đào cổ đỏ thắm tỏa hương thơm, cực kỳ đẹp mắt. Bạch Quyết ngả người ở dưới tàng cây, chỉ chỉ sang một bên.
“Nơi đây hẳn đẹp hơn nhiều lần so với chỗ hồi nãy muội đứng nhỉ? Sau này cứ tới đây ngắm hoa đào đi.”
Thượng Cổ thuận theo đầu ngón tay của Bạch Quyết, nhìn quanh tứ phía, gật đầu: “Nơi đây quanh co khúc khuỷu, sao huynh tìm được hay thế?”
Bạch Quyết híp mắt, đột nhiên khóe miệng cười rộ lên, hắn giương ngón trỏ ra, lắc trước mặt Thượng Cổ: “Muốn biết sao? Ta không nói cho muội đâu.”
Cả mặt Thượng Cổ đen sầm lại, nàng ngả người lên Bạch Quyết, dựa lưng vào cây đào, chả thèm đoái hoài đến hắn.
Là ảo ảnh từ trong giấc mộng thôi, mà còn thích khoe khoang à. Chỉ cần nàng mở mắt một cái là hắn phải biến mất rồi đấy.
Trong nội tâm nghĩ như thế, nhưng lại không nỡ lòng từ bỏ. Thượng Cổ núp phía sau Bạch Quyết, khẽ chọc chọc hắn, quyết định phải hoàn thành giấc mơ này: “Đại thọ của Nguyệt Di, huynh định chuẩn bị lễ vật gì vậy?”
“Tâm tính cô ấy vượng hoả, ta đã bảo các cao tăng Phật đạo ở hạ giới chép cho cô ấy một đoạn kinh tâm rồi, để trừ hỏa.”
Giọng nói lười biếng đáp lại, cảm giác thấy Bạch Quyết hình như cũng đang ngồi dựa xuống gốc cây, Thượng Cổ vui vẻ cười “ha ha”: “Huynh mà khiến tỷ ấy xấu hổ ở buổi đại thọ, coi chừng tỷ ấy náo loạn khắp điện huynh bây giờ.”
Thượng Cổ cười tủm tỉm khoái chí, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Quyết đang nhìn mình, đôi mắt đen trầm của hắn cực kỳ nghiêm túc, bỗng nhiên hơi giật mình.
Bạch Quyết lẳng lặng nói: “Dù sao ta cũng là chân thần, cùng lắm cô ấy cũng chỉ dám làm càn bên ngoài điện của ta thôi. Nếu không phải có thêm sự xúi giục của muội, muội nghĩ cô ấy có đủ lá gan dám gọi tên ta sao?”
Thượng Cổ thấy dáng vẻ của Bạch Quyết cực kỳ nghiêm túc, châm biếm nói về Nguyệt Di. Khuôn mặt nàng không động, cũng chỉ cười cười: “Ừ ừ, huynh nói rất đúng.”
Bạch Quyết khịt mũi hài lòng, sau đó quay đầu lại và không nói nữa.
Hai người lẳng lặng dựa vào cùng một chỗ.
Mái tóc vàng rực rỡ lơ đãng vụt qua đầu ngón tay Thượng Cổ, Thượng Cổ cụp mắt quan sát, cẩn thận từng li từng tí chạm vào, nhưng lại không thể đủ can đam vân vê lọn tóc ấy.
Nàng nhắm mắt lại, thứ cảm giác ấm áp này thật sự quá chân thật, khiến nàng mong sao khoảnh khắc này có thể dừng lại mãi mãi.
Bên kia thân cây, Thượng Cổ mãi ngẩn ngơ nhìn về phương xa, không biết từ khi nào Bạch Quyết đã quay đầu lại, im ắng quan sát nàng, tay hắn khẽ nâng, như muốn lướt qua đôi mắt của nàng, rồi bỗng chầm chậm khựng lại.
Đôi mắt hắn đen trầm một mảnh, vô cùng kiên định, ngập tràn sự dịu dàng, nhung nhớ, cảm giác mênh mông như biển lớn, nặng nề như núi cao.
Giống như thứ tình cảm trải dài trăm triệu năm, trong nháy mắt nó hóa thành vầng sáng vĩnh cửu bất biến.
Bỗng dưng, tay của hắn đặt lên giữa hàng lông mày của nàng, một cảm giác nhu hòa, ấm áp đột nhiên chạy xẹt qua.
Hắn khẽ khàng tiến về phía trước, đôi môi thì thầm đặt bên tai Thượng Cổ.
“Thượng Cổ, hẹn gặp lại.”
Lời nói bé đến mức như tiếng vo ve vang lên bên tai, nhưng cũng tựa như vọng lại từ phương xa, Thượng Cổ đột nhiên mở mắt.
Đập ngay vào mắt, vẫn là cây đào khẳng khiu trước mặt, vẫn là một mảnh rừng đào phấp phới, cổ xưa.
Nàng rối bời ngồi dưới đất, hệt như một phàm nhân cô đơn.
Không có tàng cây cổ thụ rực đỏ, không có con đường mòn quanh co khó tìm, không có con suối nhỏ chảy róc rách.
Còn không có… Bạch Quyết.
Thượng Cổ, ngươi tỉnh táo lại đi, quãng thời gian sáu vạn năm trước, đã không thể quay trở lại nữa rồi.
Thượng Cổ ngửa đầu, ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm của Thượng Cổ Giới, thì thầm tự nói với chính mình, bỗng dưng lệ rơi ngập ngụa.