Thượng Cổ

Chương 94

Bên trong Triêu Thánh Điện, Thượng Cổ mệt mỏi đuổi hết một tốp thượng thần lân la hỏi chuyện Chích Dương. Đi tới Trích Tinh Các, vừa hay bắt gặp cảnh Thiên Khải buồn bực ôm A Khải say ngủ, nàng liền chớp mi, tiến lại gần.

“Thiên Khải, tiểu tử thúi này lại ngủ à?”

Giọng ca thán đột ngột vang lên trong các, Thiên Khải giật mình, thấy Thượng Cổ lập tức nén lại sự ủ rũ trong mắt, y cười nói: “Ừ, sao thế? Bọn họ đi hết rồi ư?”

Thượng Cổ gật đầu: “Mấy ngày nữa, Chích Dương mới tỉnh. Vũ Hoa đề nghị tổ chức thịnh yến trước thời gian, coi như cũng là nghênh đón Chích Dương với Ngự Cầm quay về.”

Thiên Khải xùy một tiếng, bàn tay lướt qua mái tóc tím của mình đang phủ trên người A Khải: “Chà, Thượng Cổ Giới chỉ đơn giản đã ngủ một giấc thôi. Mà bọn họ lại cứ thích làm màu làm mè.”

“Thượng Cổ Giới phủ bụi hơn sáu vạn năm rồi, chắc bọn họ im ắng cũng đã lâu, náo nhiệt chút xíu chắc không sao đâu…”

Thấy lời Thượng Cổ ậm ừ, Thiên Khải nghi hoặc hỏi; “Bọn họ còn nói gì nữa?’

“Không phải chuyện gì to tát lắm. Chỉ là, Phổ Hoa bảo rằng mục đích buổi thịnh yến này là chúc mừng Thượng Cổ Giới, theo lý nên mời Bạch Quyết nữa.”

Đôi mắt Thiên Khải đột nhiên trầm xuống, bàn tay vỗ về A Khải bỗng siết chặt, giống như không quan tâm gì hết, y nhìn Thượng Cổ: “Muội cảm thấy thế nào? Thượng Cổ, mời Bạch Quyết về, thì muội cảm thấy thế nào?”

“Ta?” Thượng Cổ phất tay áo, lạnh lẽo đáp: “Đợi Chích Dương tỉnh lại thì suy tính tiếp. Bạch Quyết cũng là chân thần chấp chưởng Thượng Cổ Giới. Mời hắn về hay không, ta không thể một mình làm chủ được.”

“Thượng Cổ, không liên quan đến những thứ khác, ta chỉ hỏi muội thôi. Muội muốn Bạch Quyết về lại Thượng Cổ Giới không?” Thiên Khải cắt ngang lời của Thượng Cổ, trong mắt có phần bướng bỉnh.

Thượng Cổ dừng lại, mắt hơi nheo nheo, giọng nói đột nhiên rét căm: “Thiên Khải, ở cảnh giới Thương Khung, ta tưởng huynh đã hiểu rõ quyết định của ta.”

Nói xong, Thượng Cổ quay người bước vào Triêu Thánh Điện, thân ảnh lạnh lùng, nghiêm nghị, hai tay bên hông bất giác siết chặt.

Nhớ lại một nhát kiếm không chút lưu tình, Thiên Khải nheo mi, đôi mắt mỹ lệ chẳng hiểu sao lại nổi lên một hồi trầm ngâm.

Thượng Cổ, nếu như không phải ta hiểu rất rõ nàng, thì ta cũng chẳng biết nói sao. Chẳng qua chỉ nhắc chút chuyện về Bạch Quyết, mà trong lòng nàng đã phản ứng như thế.

Y cúi đầu, trong ngực là cậu nhóc đang ngủ say mê man. Bờ môi bĩu ra, kèm theo gò má phúng phính hồng hào, hai cánh tay cậu khuấy khuấy tay áo y. Trông thật chất phác và đáng yêu, Thiên Khải thở dài, bình ổn lại tâm tình, phóng mắt quan sát rừng đào cách đó không xa.

Tiểu tử thối, mẫu thân của con, đúng là tai họa thật!

***

Mấy ngày sau, mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng Thiên Khải vẫn đúng hẹn đợi ở bên ngoài đầm Uyên Lĩnh. Chỉ có điều, Bạch Quyết lại không phải là người tiếp đón y. Cảm nhận được một luồng thần lực phát ra từ nơi sâu thẳm của đầm lầy, Thiên Khải không nói không rằng mò theo cỗ thần tức tiến vào Uyên Lĩnh.

Lướt qua khu rừng rậm bao la, bay qua vùng hoang mạc rộng lớn, cách một mảnh trời mênh mông cát vàng ở phía cuối hoang mạc, Thiên Khải đã thấy thân ảnh đỏ thẫm của Bạch Quyết.

Thần sắc thoáng vẻ nghi hoặc, y đáp xuống cách Bạch Quyết một khoảng xa. Nhìn về cảnh tượng gần đó, trong lòng khó mà nảy sinh ra một cảm giác rờn rợn, y bất ngờ thất kinh tại chỗ.

Thì ra là thế, nguyên lai đúng là như thế?

Khí tức yêu quái tàn bạo mang theo ánh vàng đang cuồn cuộn trong đại trận. Như thể đang gào thét một cách dữ dội, từng hồi sức mạnh hủy thiên diệt địa đánh ập vào phong ấn. Cây cỏ ngàn dặm quanh nbơi này bị quét sạch, không có xíu sức sống nào.

Đầu cuối chân trời đều bị mảnh hắc ám ấy bao trùm, hoang mạc tọa lạc tại nơi sâu thẳm nhất cảnh giới Thương Khung chỉ còn lại một màu trắng xóa tuyết phủ tĩnh mịch.

Chỉ có, mỗi thân ảnh đỏ thẫm kia vẫn sừng sững đứng giữa thiên địa. Thần lực vô tận tuôn trào từ người hắn, hợp một thể chung với cảnh giới Thương Khung.

“Cái này là bí mật mà ngươi hằng giấu diếm ư?” Giọng y rời rạc, chẳng biết bao lâu Thiên Khải mới bình ổn lại cảm xúc trong câu từ của mình. Y nhìn về phía Bạch Quyết, khuôn mặt hắn ẩn hiện trong làn sương mù lượn lờ, khó đoán nổi thần sắc.

Bạch Quyết không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng đứng ở rìa biên giới trận pháp. Bên trong hoang mạc lặng im như tờ.

Cùng lúc đó, một cỗ thần lực màu tím lướt nhẹ khỏi tay Thiên Khải, ập về phía phong ấn, lại bị nó đột nhiên cản quay về, dòng thần lực cứ thế tiêu tán vào không trung. Thiên Khải trợn mắt, bản nguyên chân thần của y ấy thế mà không thể xâm nhập nửa phần vào phong ấn!

Mạnh cỡ như y mà còn nén cơn run rẩy trên tay. Y cất giọng mệt mỏi: “Bạch Quyết này, năm ấy ngươi đã làm gì? Sao Hỗn Kiếp vẫn còn tồn tại?”

Sáu vạn năm thăng trầm, lên xuống. Tận đến bây giờ, vẫn không có một chút đổi thay. Bạch Quyết, sao ngươi cứ khiến ta không thể chịu nổi?

“Thiên Khải.” Bạch Quyết quay đầu lại, khẽ gọi.

Thiên Khải ngẩn người, y quan sát đôi mắt lãnh mạc của Bạch Quyết ẩn hiện vẻ yêu dị khó tin. Ngọn lửa đỏ rực đang thiêu đốt phía sau hắn, mở hồ tỏa ra một loại cảm giác nghịch thiên.

“Nói đi, năm đó thật sự đã có chuyện gì?”

“Lúc trước, khi Thượng Cổ tuẫn thế, vào những khắc cuối cùng, trận pháp của ta đã thành công ngăn cản lực bản nguyên của nàng bị tế vào Hỗn Kiếp. Bởi vì ta ra tay quá trễ, nên hồn phách của nàng ấy đã tản ra khắp Tam Giới Bát Hoang, bản nguyên chẳng biết tung tích. Nhưng, nàng ấy hao tổn thần lực cũng đã tạm thời cưỡng chế được Hỗn Kiếp. Sau khi ngươi quay về lại Thượng Cổ Giới, ta giận ngươi hại Thượng Cổ, thế nên mới hợp lực cùng Chích Dương phong ấn ngươi ở núi Tử Nguyệt.”

“Chích Dương cũng biết rõ ngươi hủy đi trận pháp, cưỡng chế Hỗn Kiếp ở đây và cũng biết chuyện Thượng Cổ không chết sao?” Thiên Khải cứng ngắc, mắt cụp xuống, lạnh giọng hỏi.

“Đúng, Thượng Cổ Giới đã mất Thượng Cổ, cũng đồng nghĩa không còn bản nguyên Hỗn Độn để gồng gánh giới điện. Vì vậy, Chích Dương, Vân Trạch và Ngự Cầm đã quyết định dùng thần lực nhằm giữ vững Thượng Cổ Giới, khiến giới điện say ngủ, chờ đợi sự trùng sinh của Thượng Cổ.”

“Vậy còn ngươi, trong khi ta bị phong ấn, Chích Dương ngủ say, Bạch Quyết này, sáu vạn năm nay, ngươi đã làm cái gì?” Nhìn gương mặt điềm tĩnh của Bạch Quyết, chưa đợi hắn đáp lại, lời nói giận dữ mãnh liệt tuôn trào khỏi miệng Thiên Khải: “Một mình ngươi canh giữ cung Thanh Trì, bỏ ra thời gian bốn vạn năm giúp Thượng Cổ ngưng tụ hồn phách. Sau đó, dùng thân phận Bách Huyền để nuôi nàng khôn lớn, bẵng một khoảng thời gian, ngươi biến mất ở Bắc Hải, rồi lại hóa thành Thanh Mục yêu nàng ấy. Cuối cùng, lại lấy danh nghĩa Bạch Quyết tổn thương nàng ấy sâu đậm. Bạch Quyết, nếu ngươi yêu nàng, thì hãy thật tâm thật ý đối đãi với nàng ấy, nếu như không thì đừng trêu chọc từ ban đâu. Nàng ấy là Thượng Cổ, không phải một người mà ngươi suốt ngày có thể đùa bỡn như vậy đâu!”

Gương mặt hờ hững của Bạch Quyết bỗng hơi động, đôi mắt thanh tịnh hờ hững không kiềm được mà khẽ giật, nửa ngày sau hắn mới bất giác nói: “Thiên Khải, nếu như có thể, ta hy vọng Thượng Cổ sau khi trùng sinh sẽ không liên quan gì đến ta. Nhưng, chuyện của Thanh Mục đã vượt khỏi kế hoạch ban đầu…”

“Kế hoạch! Khốn nạn thật, mấy vạn năm nhân sinh của Hậu Trì cũng chỉ là kế hoạch của ngươi!” Thiên Khải phẫn nộ quát, thấy sắc mặt Bạch Quyết tái nhợt, bèn cụt hứng khoát tay: “Mà thôi, tới bây giờ mọi chuyện đã trễ rồi. Chuyện Hỗn Kiếp ngươi định xử lý sao, bây giờ chỉ có mỗi Thượng Cổ và A Khải sở hữu Hỗn Lực. Cũng giống y hệt sáu vạn năm trước, chúng ta chẳng làm được gì cả. Còn nữa, thần lực của Thượng Cổ chỉ có thể chặn lại Hỗn Kiếp tối đa mấy nghìn năm sau thôi. Sáu vạn năm này, sao ngươi có thể áp chế nó được vậy?”

“Sáu vạn năm trước, ta hợp bản nguyên chân thần của mình và Hỗn Kiếp lại làm một. Chỉ cần thần lực ta bất diệt, thì nó không thể phá vỡ phong ấn được.”

“Hợp hai làm một, Bạch Quyết, ngươi điên rồi…” Nếu Hỗn Độn bị dẹp tan, cũng đồng nghĩa với việc Bạch Quyết chết đi. Thế nhưng, bản nguyên chân thần của hắn đâu thể đủ để tiêu trừ Hỗn Kiếp.

Bạch Quyết quay đầu, nhìn về biển lửa bị phong ấn phía trong, giọng nói hờ hững lẩm nhẩm: “Thiên Khải, lúc này, ta không muốn chứng kiến cảnh Thượng Cổ biến mất trước mặt đâu.”

Lời hắn nói ra vô cùng tự tin, một sự tự tin đến mức có thể nghịch thiên chuyển mệnh, khiến người khác không tự chủ được mà tuân theo. Thiên Khải ngơ ngẩn, nhớ lại thần uy mạnh mẽ của Bạch Quyết vào mấy ngày trước tại rừng đào, y đột nhiên nheo mắt: “Bạch Quyết, chẳng lẽ thứ trong cơ thể ngươi bây giờ không phải là tiên lực, mà là…” Dường như khó khăn lắm, y mới nặn ra mấy chữ: “Sức mạnh Hỗn Độn!”

Lời nói vừa thốt khỏi miệng, ngay cả y cũng thấy thật vớ vẩn. Thần linh trên đời này đều sở hữu bản nguyên thần lực. Từ lúc được sinh ra đã được định trước, y mang theo yêu lực, Chích Dương và Bạch Quyết sở hữu tiên lực, còn Thượng Cổ là Hỗn Lực. Nếu có thể tùy ý chuyển hóa, thì lúc trước y cần gì phải ban xuống diệt thế để cứu Thượng Cổ chứ!

Không đúng… Mơ hồ phát giác được điểm sai sai, Thiên Khải nhìn về phía Bạch Quyết, chợt bắt gặp nét yêu dị dày đặc trong con ngươi hắn, y bỗng nhớ lại. Ngày trước, trên Thanh Long Đài, Thanh Mục chịu đựng lôi kiếp đã từng bộc phát yêu lực để hộ thể, y liền trầm giọng: “Bạch Quyết, trộn lại yêu lực và tiên lực làm một thể, có phải sẽ tạo ra bản nguyên Hỗn Độn hay không?”

Đáy mắt xẹt qua kinh ngạc, không nghĩ một câu của hắn đã có thể khiến Thiên Khải đoán ra đại khái, Bạch Quyết gật đầu: “Đúng vậy, trên đời này, chỉ có mỗi cách đó mới có thể tạo ra Hỗn Lực.”

Đạt được đáp án, lại nghía sang khuôn mặt Bạch Quyết lạnh băng, đồng tử Thiên Khải không kiềm được mà giật giật, hai tay bên hông bất giác nắm lại.

Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng. Trên đời này, làm gì có chuyện gì mà không trả giá cơ chứ! Sức mạnh trời đất há có thể thay đổi, chân thần được vũ trụ ban tặng khả năng chấp chưởng thế gian. Muốn đổi một nửa tiên lực thành yêu lực, thì khác gì với việc cạo xương đốt cốt, đã thế còn phải hủy hết huyết mạch, cải tạo lại thân thể, thêm nữa là mất rất nhiều thời gian…

“Ngươi ngủ say ở Bắc Hải, trong lúc đó tiếp tục cuộc sống của Thanh Mục, là muốn luyện hóa yêu lực ư?” Thiên Khải có phần khó hiểu.

“Không sai, dù sao thân thể của Bách Huyền chỉ có thể tiếp nhận tiên lực của ta. Ở Bắc Hải, ta đã dùng thần thức tạo ra một cơ thể mới để thu nạp yêu lực trong trời đất, nhưng không ngờ Thanh Mục lại có được linh thức của ta. Trước nghìn năm ta thức tỉnh ở Bắc Hải, đã cùng Hậu Trì…” Bạch Quyết chợt cau mày, bất giác buồn rầu.

“Ngươi chọc giận Vu Hoán, không phải là vì báo thù, mà là bức ả ta xoáy sâu vào trận chiến Tiên – Yêu. Chuyện ta và Thượng Cổ thức tỉnh đã gây nhiễu loạn kế hoạch của ngươi, chỉ khi Tam Giới phân tranh mới có thể giấu nổi tử khí diệt thiên của Hỗn Kiếp. Nếu không, trước khi Hỗn Kiếp bộc phát mà chúng ta có lỡ phát hiện ra bí mật đầm Uyên Lĩnh, Thượng Cổ sẽ lặp lại lựa chọn của sáu vạn năm trước. Đúng không?”

Bạch Quyết không trả lời, ánh mắt rơi lên người Thiên Khải, lặng yên đến trầm mặc.

“Ngày trước ở cảnh giới Thương Khung, ngươi tự phá hủy cơ thể của bản thân, cũng là vì nó từng được luyện hóa trăm năm trong Trấn Hồn Tháp, nên tiên lực vốn đã vượt xa hơn mức thượng thần. Mà ngươi lại sợ bị ta phát hiện ra manh mối, thế nên mới đứng trước mặt chúng tiên, hủy diệt cả cơ thể ấy cùng với Trấn Hồn Tháp, đúng không? Trong trăm năm, nhân gian mất đi Trấn Hồn Tháp, vốn Bích Tỳ cũng không cần cầu trợ Tiên Giới, bởi vì ngươi đã sở hữu Hỗn Lực, luyện hóa lại một tòa Trấn Hồn Tháp căn bản không phải việc gì khó khăn, phải chứ gì?”

Nói đến đây, đã không còn là nghi vấn, mà là sự khẳng định. Giọng Thiên Khải ngày càng trầm: “Cổ Quân thì sao? Có phải Cổ Quân đã biết hết mọi chuyện, năm xưa hắn tự hủy thần mạch cũng vì nguyên nhân khác chăng?”

“Cổ Quân là người duy nhất biết. Ta ở Bắc Hải say ngủ nghìn năm, chính có hắn đã thay ta canh giữ đầm Uyên Lĩnh. Ta không rõ bản nguyên của Thượng Cổ lại ở trong cơ thể hắn, cũng không ngờ ở trên Thương Khung, hắn đột nhiên đánh thức Thượng Cổ dậy. Bây giờ ngươi nên biết, Thượng Cổ Giới có thể khai mở, Chích Dương có thể thức tỉnh kèm việc Hỗn Lực của Thượng Cổ có thể quay lại vị trí cũ, đều nhờ một phần Cổ Quân, hắn…”

Thiên Khải ngầm ngầm hiểu: “Cổ Quân tự hủy thần mạch, đánh thức Thượng Cổ. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ có cách đó mới có thể cứu Thượng Cổ Giới, khiến Chích Dương thức tỉnh, đặt mọi thứ quay lại vị trí ban đầu. Sở dĩ hắn đợi sau sáu vạn năm mới trả lại lực bản nguyên, vì không nỡ vứt bỏ Hậu Trì.”

“Bạch Quyết, bây giờ ngươi mới nói hết tất cả cho ta, có phải là vì… Ngươi không thể chế ngự nổi Hỗn Kiếp.” Thấy Bạch Quyết trầm mặc không nói, Thiên Khải gấp gáp tiến lại, nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, khóe miệng y trào phúng: “Nếu ngươi đã muốn bản thân hy sinh một cách vĩ đại như thế, tại sao lại không gói hết thứ bí mật chết tiệt ấy hóa vào hư vô cùng với Hỗn Kiếp chứ? Vì cớ gì mà lại nói hết sự tình cho ta!”

“Bởi vì, bí mật của ta cần ngươi để tiếp tục che giấu.” Bạch Quyết chầm chậm đẩy tay Thiên Khải ra xa, ánh mắt trịnh trọng: “Thiên Khải, đây là sự lựa chọn của ta, nó đã được định sẵn vào sáu vạn năm trước rồi.” 

Tại một khắc hắn ngăn cản Thượng Cổ tuẫn thế, còn cùng bản thân hòa làm một thể với Hỗn Kiếp, hắn đã định trước rằng mình không thể ở mãi bên cạnh Thượng Cổ.

Hắn không thể để Thượng Cổ biết hết mọi chuyện, tuyệt đối không thể.

Thiên Khải ủ rũ, Bạch Quyết cụp mắt xuống, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái hộp băng thủy tinh, bên trong lờ mờ ẩn hiện dải thần quang màu bạc lấp lánh, thế nhưng sợi chỉ vàng óng phong ấn phía trên lại có phần ảm đạm.

Thiên Khải cứng đờ, sắc mặt khó coi quay sang Bạch Quyết, trong mắt tóe lên lửa giận.

Đây là thần thức của Thượng Cổ. Trí nhớ ba trăm năm trước khi Hỗn Kiếp hàng lâm rõ ràng nằm trong tay Bạch Quyết!

“Thiên khải, ba trăm năm ấy, Thượng Cổ đã phát hiện yêu lực và tiên lực hợp lại có thể tạo ra bản nguyên Hỗn Độn. Vì vậy, ta chỉ có thể ở cạnh nàng lúc chưa khải trí mà phong ấn lại phần trí nhớ ấy. Nếu không, nàng sẽ lần theo manh mối từ Thanh Mục mà phát hiện được ý đồ của ta. Ta mong ngươi mãi mãi niêm phong lại ký ức ba trăm năm kia, vĩnh viễn đừng để Thượng Cổ nhớ lại.”

Nếu như hắn và Hỗn Kiếp cùng nhau bị hủy diệt, thì không còn cách nào có thể phong ấn được trí nhớ ba trăm năm này. Trên đời, ngoại trừ Chích Dương đang ngủ say, chỉ mỗi Thiên Khải mới có thể làm được.

Đây chính là nguyên nhân hắn nói ra hết thảy vào phút cuối! Thiên Khải cả giận đáp lại: “Ngươi còn định gạt Thượng Cổ sao? A Khải đâu rồi, ngươi có từng nghĩ rằng, dù ta đối xử tốt tới đâu, cũng không phải cha ruột của nó!”

“Nếu như sớm muộn mất đi, chẳng bằng chưa từng có được.” Nhìn ánh mắt đạm mạc của Bạch Quyết, Thiên Khải tức đến nỗi đỏ hết cả mặt.

Hộp băng được đặt trong tay Thiên Khải, sắc vàng biến mất khỏi con ngươi lạnh lẽo của Bạch Quyết mà thay vào đó là nỗi niềm khẩn khoản. Hắn xoay người, giấu xuống tâm tình: “Lời muốn nói đã nói xong, ngươi đi đi.”

Hộp băng trong tay nóng bỏng. Thiên Khải dành một hồi lâu, bình tĩnh chứng kiến thân ảnh dứt khoát của Bạch Quyết, cuối cùng quay người chuẩn bị rời đi.

“Thiên Khải, cả đời ta chưa từng cầu xin ngươi bao giờ. Chỉ có duy nhất một chuyện, sau khi ta và Hỗn Kiếp cùng nhau biến mất, hy vọng ngươi đừng nói bất kỳ chân tướng gì cho Thượng Cổ.”

Nhất định phải để nàng ấy sống tốt, một cuộc đời thật bình an. 

Tiếng rảo bước chân hơi khựng lại. Sau đó lặng yên một hồi mới âm thầm biến mất.

Cát vàng cuồn cuộn, lửa thiêu nóng rực. Trông chả khác Địa Ngục là bao.

Bạch Quyết vươn tay, nắm về hướng hư vô, chỉ có điều, trong tay lại chẳng cầm được gì cả.

Hắn không phải là một chân thần tận tâm. Vì muốn vùi lấp bí mật Hỗn Kiếp mà đã không tiếc khiến hai tộc Tiên – Yêu chinh chiến trăm năm, biết bao sinh linh đồ thán.

Hắn còn không phải là một phụ thân phù hợp. Từ ngày A Khải sinh ra đến khi lớn lên, hắn chưa từng dành chỉ một ngày cho con mình.

Nhưng mà, làm sao hắn có thể không muốn ở bên cạnh cậu chứ? Đứa bé ấy là niềm kiêu hãnh lớn nhất của hắn. Nếu như có thể, hắn chỉ muốn làm một người cha bình thường, nhìn con mình cả đời vô ưu, thế là quá đủ.

Chỉ là cuối cùng, nếu sớm muộn cũng mất đi thì chi bằng chưa từng đạt được.

Hắn tốn sáu vạn năm. Từng bước, từng bước hao tâm tổn trí sắp xếp hết tất cả, chỉ vì một ngày bản thân biến mất, hắn mong Thượng Cổ sẽ không như mình ngày xưa. Dù ngàn năm vinh hoa nhưng lại bất lực trước sự sinh tử, cũng giống như vạn trượng khuynh thành bỗng chốc sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.

Loại đau khổ này, hắn từng trải qua. Thời điểm cuối đời, hắn không muốn Thượng Cổ phải va vào thứ tình cảnh giống vậy nữa.

Sáu vạn năm rồi, hắn đã trông coi Thượng Cổ Giới say ngủ, trông coi hồn phách Thượng Cổ bị vỡ nát, trông coi muôn dân trăm họ ở Tam Giới. Tất cả sinh mệnh, chỉ có mỗi hắn cô độc.

Vạn vật trên khắp thế gian này, chỉ có mỗi một người mãi mãi đơn tịch.

Đến phút cuối, hắn vẫn không khẩn cầu điều gì cả. Chỉ duy nhất mong Thượng Cổ bình an trở về, có thể ngắm nhìn gương mặt rạng rỡ của nàng đã là một chuyện vui.

Mái tóc trắng như tuyết bay lượn trong gió, thân ảnh huyết hồng từng bước, từng bước tiến về phía tế đàn.

Thượng Cổ, có lẽ nàng không biết. Ta rất may mắn khi có thể dùng thân phận Thanh Mục, từng danh chính ngôn thuận kề bên nàng, từng quanh minh chính đại yêu nàng.

Ít nhất, với sinh mệnh ngàn vạn năm của ta, đã chẳng còn gì tiếc nuối.

Không màng tháng năm, không phân cảnh vật.

Thân ảnh kia đứng ở chỗ sâu nhất trong vùng nham thạch nóng chảy, thần lực kim hồng chầm chậm hóa thành một màu trắng bạc, mênh mông uy nghiêm.

Ánh sáng lập lòe bên trong, hắn khẽ quay đầu lại, nhìn về phía xa xăm nơi chân trời, khóe môi khẽ cười mỉm.

Chỉ là, trong mắt hắn bỗng thấp thoáng một cảm giác tiếc nuối mà cả mình cũng không phát hiện.

Thượng Cổ, thời gian vạn năm, ta đã chờ nàng trở về, nhìn nàng khôn lớn, lại đợi nàng trùng sinh, rồi một lần nữa trao trả Tam Giới về lại tay nàng, nhưng chỉ riêng có một việc duy nhất chưa dám làm. Đó là nói một câu rằng, ta rất yêu nàng.

So với Tam Giới tuyên cổ, so với năm tháng đằng đẵng, so với muôn vàn thế hệ, bắt đầu từ thời điểm nàng luân hồi, thứ tình cảm đó chưa hề chấm dứt kể cả một khắc ta chết đi.

Đây là chuyện cuối cùng mà ta có thể làm vì nàng.
Bình Luận (0)
Comment