Sáu vạn ba nghìn tám trăm năm trước, thiên thời địa lợi nhân hòa. Thượng Cổ vẫn còn đang trong độ tuổi thiếu niên ngạo nghễ, ngông cuồng.
Thượng Cổ Giới, ngày đại thọ của Nguyệt Di thượng thần.
Trong Thượng Cổ Giới, cứ cách một vạn năm thì thượng thần mới tổ chức một lần đại thọ. Nửa tháng trước, phủ Nguyệt Hoa đã giăng đèn kết hoa, tràn ngập náo nhiệt.
Lâu lắm mới qua hết một vạn năm, không khí nhốn nháo này rất hiếm khi xuất hiện ở Thượng Cổ Giới. Theo lý thì sẽ có vô số vị thần hoan nghênh chúc mừng, nhưng… Thông thường cứ vạn năm một lần vào dịp đại thọ của Nguyệt Di thượng thần, là tất cả các lão thượng thần đều tìm cách tránh né không thôi. Nguyệt Di thượng thần vốn yêu thích trân bảo, tuổi tác đã lớn, bình thường rất thích sưu tầm mấy loại bảo bối độc lạ. Trước thọ yến ba tháng, nàng ấy sẽ bắt mọi người dâng lên món đồ sẽ tặng mình cùng với thiệp mời, tất cả đều được nàng xem xét qua một lượt, kèm thêm điều kiện chúng phải là trân bảo quý giá nhất. Loại chuyện đau khổ như thế, làm sao có ai có thể vui mừng được chứ!
Thượng Cổ Giới to lớn như vậy, nhưng đếm trên đầu ngón tay chỉ vẻn vẹn có bốn người mới dám không làm thế với nàng. Chỉ có điều, việc nàng ấy muốn mời ai, bốn vị tai to mặt lớn kia không phải là người quyết định.
Đều biết mỗi vạn năm sẽ diễn ra cảnh tượng này, cánh cửa cung điện các vị chân thần luôn đồng loạt bị mấy vị thượng thần đạp phá để tố khổ. Thế nên vì rơi vào bước đường cùng, bốn người bọn họ đều phải tránh né hết mức có thể.
Năm nay cũng thế. Thượng Cổ tính nhẩm thời gian, đơn giản chỉ cần chống đỡ một chút tháng năm ngao du bên ngoài là ổn, sáng sớm hôm nay nàng đã lặng lẽ trở về Triêu Thánh Điện. Nào ngờ “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, nàng vừa mới bước tới trước cửa đại điện, đã bị bốn tiên nga cao to lực lưỡng do Nguyệt Di phái tới chặn cứng bên ngoài…
Tuy từ nhỏ tới lớn, Thượng Cổ toàn hành động vô pháp vô thiên, nhưng vẫn không thể nổi nóng với một người luôn bên cạnh nàng trưởng thành, dạy nàng mấy điều xấu xa – chính là Nguyệt Di. Đành biết tránh không nổi họa, Thượng Cổ một bộ khốn khổ, trên người vẫn mặc cái áo vải lôi thôi ban nãy định chuồn đi ra ngoài. Rồi sau đó, nàng cứ thế bị bốn tiên nga áp tải vào phủ Nguyệt Hoa.
Bên cạnh đại đường nhốn nháo, Nguyệt Di đặc biệt bố trí một gian nội đường để chứa hạ lễ. Lúc này, nàng ấy đang ngồi phía sau đống lễ vật chất cao như núi, lẳng lặng một bên nghe tiên đồng kiểm kê, mắt hơi nheo lại.
Giọng nói của tiểu tiên đồng lanh lảnh vang lên, nữ thần quân đang ngồi chính giữa mặc một bộ váy dài màu ánh kim, tỏa sáng lấp lánh sắc vàng hòa cùng với đống bảo vật trong nội đường. Thời điểm Thượng Cổ bị áp tải đến đây, đã chứng kiến một màn như thế.
Ánh vàng rực rỡ của đống quà tặng làm nàng không khỏi lóa mắt, thật ra thì nói chướng mắt thì đúng hơn… Nhưng, nữ thần quân ngồi trên nhuyễn tháp lại một bộ trầm tĩnh như nước, dung mạo thanh thoát. Thượng Cổ cũng hiểu được phần nào tại sao mấy vị thần đi tố khổ kia lại trông rất oán giận, e rằng có can ngăn cũng không đỡ nổi…
Trách nhiệm chân thần lập tức bùng cháy lên, Thượng Cổ lướt nhẹ ra phía sau của bốn tiên nga kia, đạp mạnh một bước rồi tiến lên trước, nàng còn chưa cất giọng, Nguyệt Di đã chậm rãi mở mắt ra, thanh âm cố tình kéo dài: “Phủ Nguyệt Hoa đúng là miếu nhỏ thật. Thượng Cổ, tính ra ta đã có tám lần đại thọ, nhưng mà đây lại là lần đầu tiên mới thấy muội xuất hiện đấy.”
Bước chân Thượng Cổ bỗng dừng lại, dường như đang hồi tưởng lại mấy lần bản thân chạy trốn xuống hạ giới, khí thế hừng hực trong bụng đã lập tức bị dập tắt, nàng sờ mũi, lúng túng gỡ gạc: “Nguyệt Di, tỷ cũng biết đó. Sau khi Phụ Thần biến mất, Tam Giới phát sinh vô số việc lớn nhỏ, Mộ Quang lại vẫn chưa chống nổi đại cục, ta đây cũng là cúc cung tận tụy mà thôi…”
“Thôi thôi.” Nguyệt Di liếc ngang liếc dọc nàng, tiếp lấy danh mục quà tặng từ tiểu tiên đồng, cực kỳ khí thế nói: “Ngoại trừ muội với Thiên Khải lười biếng như nhau, mười mấy vạn năm nay toàn là nhờ Bạch Quyết với Chích Dương cẩn thận trông coi Thượng Cổ Giới. Đã xấu hổ đi xuống hạ giới rồi, vậy mà muội còn không biết ngại mà nói mình cúc cung tận tụy!”
Thượng Cổ buông tay, hồi nãy ra vẻ vô lại nhưng bây giờ lại làm bộ ngây ngốc: “Nguyệt Di, có đôi khi quá thành thật cũng không tốt.” Nàng chỉ trỏ lên tờ danh mục của Nguyệt Di: “Thí dụ như nói mấy thứ này… Dù sao tỷ cũng là một thượng thần có thâm niên trong Thượng Cổ Giới. Muốn gì chỉ cần nói là có, hẳn là sau này cũng sẽ có lúc bọn họ tới cầu xin trước mặt tỷ, đến lúc đó chỉ cần tỷ ngoắc tay một phát, thì tất cả đều sẽ là của tỷ thôi mà. Hà tất như hôm nay bị nói bóng nói gió sau lưng, rồi khiến cho bốn bọn ta phải gặp nạn liên lụy vì tỷ luôn chứ?”
“Muội thì biết cái gì! Cái này gọi là cảm giác đó, ta thích nhất là nhìn thấy bộ dáng không nỡ của bọn họ, lại phải cắn răng chịu đựng bịn rịn dâng lên trước mặt ta.”
Nguyệt Di đánh tay một cái, bốn tiên nga cao lớn thuần thục cất dọn các hộp bảo vật. Trong phòng đột nhiên trống trải hẳn, Nguyệt Di cứ thế tiếp tục đợi đoàn người khác dâng lễ tiếp theo tiến vào.
Thượng Cổ thấy chủ tớ cả phòng phối hợp ăn ý, coi như sự hiện diện của nàng là không khí, chỉ có thể đứng dồn vào một góc, bèn ủy khuất nói: “Đúng là coi trời bằng vung mà, gây ra tai họa khắp cái giới này cũng chưa đủ, còn lôi ta theo làm gì nữa chứ!”
“Ở Thượng Cổ Giới, bản thần quân cũng coi như là có uy tín. Ấy thế mà, suốt tám vạn năm, các người lại chẳng hề tham dự thọ lễ của ta. Tất nhiên sắc mặt ta đây không thể vui nổi rồi, lần này dù có ra sao, cũng phải bắt đại một người tới.”
Thượng Cổ tưởng rằng Nguyệt Di cần người để đánh bóng tên tuổi, phô trương thanh thế, bèn nổi nóng đáp lại: “Đã có thể làm mưa làm gió như vậy, sao không có bản lĩnh đi rủ rê ba người kia chứ…”
Nào biết, vị nữ thần quân đang đi đến chỗ cạnh cửa bỗng ngoảnh đầu nhếch mày, nàng hờ hững cười, tùy ý nói: “Tiểu Thượng Cổ à, thì ra muội cũng biết muội là…Đứa dễ dãi nhất đó!”
Mấy chữ ở câu cuối được cố tình kéo dài, lúc này máu nóng trong người Thượng Cổ đang mãnh liệt sôi sục, làm sao nàng có thể chịu được mấy câu đá xéo này chứ. Mặt mũi tối sầm lại, Thượng Cổ hất tay định bụng rời đi, lại bị Nguyệt Di duỗi chân cản lại: “Thượng Cổ, hôm nay nếu mà muội giả làm tượng đá trước đại đường trong vòng một canh giờ, ta sẽ dẫn muội đến chỗ này xem kịch hay. Sao sao, đồng ý không?”
Thấy ý vị dụ dỗ hiện rõ trên mặt Nguyệt Di, bước chân Thượng Cổ chợt chần chừ trong chốc lát, nhưng vẫn không vì thế mà thay đổi: “Một canh giờ của ta cũng là giá trị con người. Nguyệt Di, mấy nghìn năm không gặp, tỷ càng ngày càng sống lỗi đấy!
“Này, vở kịch này ngày nào cũng diễn ra trước mắt ta. Nhưng mà ta xem cả tận mấy nghìn năm rồi, nếu muội xem thử, bảo đảm sẽ không bao giờ ngán, sau này cũng sẽ không cam lòng rời khỏi Thượng Cổ Giới rồi đi lung tung mấy chỗ vớ vẩn dưới hạ giới luôn đâu.” Nguyệt Di duỗi ra hai ngón tay, lắc lắc trước mặt Thượng Cổ, vẻ mặt trông rất chân thành.
Thượng Cổ nhíu mày, hơi hơi giao động: “Chuyện này là thật à?”
“So với Lão Long Vương, ta còn thật thà hơn trân châu* đó nhé, nói sai là ta thà bỏ hết đống bảo vật của mình luôn!” Vừa nói xong, Nguyệt Di kéo Thượng Cổ chạy vào chính đường: “Tấu nhạc, khai tiệc thôi. Đi đi này.”
(*): Nguyên văn “海珍珠还真” (Hải trân châu hoàn chân): chơi chữ bên Trung, nghĩa đen là “Thật thà hơn cả ngọc trai”. (Nguồn: Baidu)
Thượng Cổ bị lừa chỉ vì một câu “Ta còn thật thà hơn cả trân châu” của Nguyệt Di, nàng lập tức kìm nén bực bội. Trước ánh mắt kinh sợ của các vị thượng thần tại phủ Nguyệt Hoa, Thượng Cổ một thân bố y, đã hoàn thành nhiệm vụ làm tượng đá trong một canh giờ.
Từ đó về ba trăm năm sau, nàng thầm cảm khái đây là cuộc giao dịch có lợi nhất từ lúc mình xuất thế tới giờ. Nhưng bẵng đi hơn sáu vạn năm, nếu như nàng nhớ về ngày hôm ấy, chỉ mong rằng…Hôm ấy phải chi đừng trở về lại Thượng Cổ Giới, đừng ghé phủ Nguyệt Hoa, và đừng nhìn thấy người đó.
Một canh giờ sau, tại một tòa lầu các sau ngọn núi nhỏ bên trong phủ Nguyệt Hoa, Thượng Cổ đứng ở góc lan can, quay sang Nguyệt Di đang lảm nhảm bên cạnh: “Đây là nơi quỷ quái nào vậy?”
“Phủ Nguyệt Hoa!”
“Sân khấu kịch đâu?”
“À, ở đằng kia.” Nguyệt Di duỗi đầu ngón út, chỉ về hướng mặt sau của các: “Nhìn thấy rừng đào chỗ đó chưa?”
Thượng Cổ men theo hướng trỏ tay rối tinh rối mù của Nguyệt Di, nàng híp mắt nói: “Nhìn cái gì vậy…” Lời nói chưa xong, Thượng Cổ bỗng ngẩn ngơ.
Bên trong rừng Đào Uyên, trăm hoa đua nở rực rỡ, che lấp vô số phong cảnh ẩn giấu. Thế nhưng, bên dưới lại lấp ló lộ ra một góc vô cùng phồn hoa, nó đã vô tình lọt vào tầm nhìn từ phía trên dãy hành lang.
Rừng đào bao phủ mấy dặm, ở giữa có cầu gỗ nước chảy, bên cạnh là bộ bàn ghế bằng đá, một thanh niên đang đứng quay lưng về phía hai người, lẳng lặng an tọa.
Gương mặt mảnh khảnh thấp thoáng nét ôn nhu, mi mắt cong vút, đôi môi mỏng nhẹ, trên tay hắn đang cầm lấy một khúc gỗ, chậm rãi điêu khắc. Bởi vì trông có vẻ quá chăm chú, nên khiến người ta không khỏi vừa hấp dẫn, vừa kinh sợ, hoàn toàn khác hẳn với vẻ ôn thuần, lạnh lẽo ngày thường.
Ngay cả đối với một người cực kỳ có lòng tin với định lực của bản thân như Thượng Cổ, cũng sợ hãi hồi lâu mới có thể bình ổn lại.
Cảnh tượng này quả là vừa tuyệt mỹ vừa yên tĩnh, nhưng nếu nói có thể xem cả nghìn năm thì cũng điêu quá thôi. Thượng Cổ quay đầu, che giấu cảm xúc trong lòng, lộ ra vẻ khó hiểu: “Tỷ biết rõ huynh ấy ở chỗ này, vậy mà chỉ đục nước thả câu hành hạ mỗi mình ta. Nguyệt Di, rốt cuộc Bạch Quyết đã hứa với tỷ cái gì chứ!”
Nguyệt Di dường như không nghe thấy mấy câu trách móc của Thượng Cổ, chỉ chăm chăm thưởng thức rượu trái cây ở bên cạnh. Nửa ngày sau, nàng ấy mới chịu liếc mắt ẩn ý với Thượng Cổ: “Tiểu Thượng Cổ à, chuyến này muội đi cả mấy nghìn năm. Thượng Cổ Giới càng ngày càng đẻ ra không ít quy định mới, sợ rằng muội chưa biết được đâu.”
“Quy định gì vậy?”
“Rừng Đào Uyên dồi dào thần lực, suối nước lại có hiệu quả bồi bổ, cái này rất hiếm có ở Thượng Cổ Giới. Mặc dù chủ sở hữu là ta, nhưng bình thường ít ai dám đặt chân vào đây lắm. Muội nghĩ mặt mũi ta lớn như thế sao, có thể hù dọa mấy lão già kia à?”
“Tỷ nói là…” Thượng Cổ nhìn về phía Bạch Quyết, cau mày lại.
Nguyệt Di gật đầu: “Cũng không phải đâu, mấy ngàn năm trước, chỗ đó đã bị vị kia chiếm cứ*, nhưng mà nơi đó vốn cũng không phải chỗ bản thần quân cai quản. Thế nên luật bất thành văn, cả Thượng Cổ Giới đều ngầm hiểu rằng, nếu kẻ nào chưa được cho phép mà đã tiến vào rừng Đào Uyên, nghĩa là đang có ý đối nghịch với vị chân thần chấp chưởng Thượng Cổ Giới – Bạch Quyết.
(*) Nguyên văn “鸠占鹊巢” (Cưu chiêm thước sào): thành ngữ bên Trung, nghĩa là “chim gáy (cưu 鸠) chiếm tổ chim khách (thước 鹊), ý chỉ việc Bạch Quyết chiếm chỗ trong rừng đào của Nguyệt Di. (Vì vốn từ hạn hẹp, nên Cỏ chưa tìm được thành ngữ tiếng Việt thích hợp thay thế câu này.)
“Ồ, còn có chuyện như thế sao. Ta không ngờ Bạch Quyết lại lập ra quy định đó nữa cơ!” Thượng Cổ cười nói: “Mà sao huynh ấy lại làm vậy nhỉ?”
“Ai biết chứ?” Nguyệt Di đứng dậy, đi về hướng thành lan can, ung dung nói: “Ta đã nói là sẽ để muội xem một màn kịch hay rồi mà, đợi chút xíu nữa là sẽ có câu trả lời thôi.”
Nguyệt Di vừa dứt lời, một tiếng bước chân từ xa trong rừng đào vọng tới. Thượng Cổ chấn động, ẩn kỹ bản thân, mới nheo mắt quan sát lại cảnh tượng bên trong khu rừng.
Nữ thần quân trong bộ váy màu xanh lá mạ hiện ra trong tầm mắt của hai người. Nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, gương mặt rạng rỡ ấy mang theo sự lạnh lùng và ngạo nghễ. Theo cách phân chia của Nguyệt Di và Thượng Cổ đối với các nữ thần quân trong Thượng Cổ Giới, thì cô gái này hiển nhiên được xếp loại chất lượng cao!
Thượng Cổ yên lặng liếc sang Nguyệt Di, Nguyệt Di hiểu ý, thấp giọng nói: “Đây là Mai Thần – ba nghìn năm trước từ hạ giới tấn vị lên đây. Muội thường xuống hạ giới du lịch, chắc là chưa gặp rồi. Hiện tại ở Thượng Cổ Giới, vị này đang là một miếng mồi ngon đó, rất nhiều thần quân ái mộ thầm cô ấy.”
Thượng Cổ có được đáp án, bèn quay đầu lại, cũng không có ý kiến phản đối với mấy chữ “Miếng mồi ngon” của Nguyệt Di. Nhưng không hiểu sao Nguyệt Di cứ tỏ vẻ thần thần bí bí, khiến Thượng Cổ cũng phải bất giác khẩn trương theo.
Dù sao nàng đâu phải kẻ thông thấu nhân tình, trong hoàn cảnh này cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Quả nhiên, một giọng nói êm ái vang vọng lại vào tai hai người.
“Mai Như bái kiến chân thần.”
Nữ thần quân này trông rất có quy củ. Nàng đứng cách Bạch Quyết ba bước, thi lễ một câu, chất giọng không quá nhu nhược, cũng không hề quá kiêu căng, ngược lại còn có phần tỉnh táo, bình ổn. Thượng Cổ gật đầu, khó trách mới vào Thượng Cổ Giới có ba nghìn năm đã khiến Nguyệt Di nhớ kỹ. Mai Như thần quân làm được như thế, đúng là nhờ tư chất vốn có của cô ấy. Lần này, Bạch Quyết hẳn thực sự may mắn đó!
“Mai Như nào vậy?” Bạch Quyết vẫn miệt mài luôn tay điêu khắc, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi một câu.
Không quan tâm cái vị Mai Như thần quân kia sau khi nghe thế thì đang nghĩ gì, Thượng Cổ đang trốn một bên lại cực kỳ khó khăn mới nhịn lại tràng cười xuống dưới bụng. Khí chất lạnh lùng chết người của Bạch Quyết thực sự không thay đổi một chút nào cả.
“Thần quân vốn địa vị cao, chắc rằng không chú ý đến tiểu thần quân như chúng ta đâu nhỉ? Mai Như chấp chưởng cảnh sắc bốn mùa của hoa mai, ba nghìn năm trước tiến thăng Thượng Cổ Giới. Tại buổi thịnh yến năm trăm năm trước ở Dao Trì, từng có may mắn được diện kiến thánh nhan của thần quân.” Mai Như khẽ cau mày, vẫn một bộ cung kính trả lời.
“Nếu không phải chuyện gì lớn, hãy mau chóng rời đi. Ngươi vào Thượng Cổ Giới đã ba nghìn năm, chắc cũng biết bổn quân không thích người lạ tự tiện tiến vào rừng Đào Uyên.”
“Nếu ngay cả người mà thần quân đang hướng về vĩnh viễn không đáp lại, lẽ nào thần quân cũng định chờ đợi mãi sao?”
Động tác trong tay im bặt dựng lại, Bạch Quyết nheo mắt, quay người nhìn lại phía nữ thần quân đang luôn miệng thành khẩn. Hắn cau mày nhăn nhó, rồi không rõ thốt ra một câu lạnh nhạt: “Ý gì?”
Mặc dù đang cách xa mấy chục thước, Thượng Cổ cũng y hệt như Bạch Quyết, đó là muốn chạy lại hỏi một câu “Ý gì?”. Nàng mới không có ở đây trong mấy nghìn năm thôi, mà chẳng lẽ Bạch Quyết đã có chủ rồi sao?
Dường như đang cảm thấy quá áp lực khi bị Bạch Quyết nhìn như vậy, Mai Như bất giác lui về sau nửa bước, hai má ưng ửng đỏ, đảo mắt một hồi mới bình tĩnh nói: “Những năm gần đây này, rất nhiều tỷ muội trong giới đặt chân vào rừng Đào Uyên, lại chẳng có ai có thể làm thần quân vừa mắt, thế nên… mọi người đồn rằng thần quân đã có ý trung nhân rồi, chắc chắn là một vị thần viễn cổ ở trong Thượng Cổ Giới.” Nàng dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Mai Như cũng chỉ dám suy đoán mà thôi, mong thần quân chớ trách. Nơi này nguyên nằm dưới quyền sở hữu của Nguyệt Di thượng thần, gần với phủ Nguyệt Hoa nhất. Hiện tại, thần quân đã chờ mấy nghìn năm rồi, hẳn tình cảm rất sâu đậm đối với Nguyệt Di thượng thần.”
Lời nói của nàng ấy đặc biệt chắc chắn, nhưng mà mấy chữ sau thì khó khăn lắm mới thốt ra. Ba người nghe thấy vậy không kiềm nổi mà giật mình, chỉ là trong lòng mỗi người lại có cái nhìn riêng khác nhau*.
(*) Nguyên văn “Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí” (仁者见仁, 智者见智), nghĩa thì y hệt những gì Cỏ viết ở trong.
Thượng Cổ yên lặng liếc Nguyệt Di, thần sắc quỷ dị, Nguyệt Di cứng họng, liên tục nhìn Thượng Cổ xua tay. Ngụm rượu trái cây trong miệng nàng ấy cuối cùng đã không nhịn được nữa, bị phun đầy hết ra cả dãy hành lang.
“Nguyệt Di, thật sự là không thể ngờ nổi. Một khán giả vốn hay xem kịch như tỷ, lại cũng có ngày bị bê lên sân khấu!”
Nghe Thượng Cổ chế nhạo mình, không biết Nguyệt Di đang nghĩ gì mà liếc lại, nghiêm mặt trầm giọng nói: “Thượng Cổ, mấy lời này của muội nói quá sớm rồi, không bằng… Tiếp tục xem đi.”
Bạch Quyết cũng không trả lời, có điều nghe thấy Mai Như nói tên Nguyệt Di, hắn lại khôi phục bộ dáng cặm cụi chăm chú như ban nãy, như thể chưa từng nghe thấy lời nói của nữ thần quân trước mặt.
Tuy rất bình tĩnh và kiềm chế, nhưng vì tuổi tác còn quá non trẻ, lại phải đối mặt với lão yêu quái sành sỏi như Bạch Quyết, vẻ lãnh đạm trên gương mặt Mai Như dần suy sụp. Cuối cùng cũng không nhịn nổi, nàng ấy tiến lên hai bước, tới gần chỗ Bạch Quyết, nhướng cao giọng: “Thần quân, mặc dù Thượng Cổ Giới là nơi chí tôn nhất trên đời. Thần quân chấp chưởng vạn vật, nắm giữ tứ hải. Nhưng tháng năm vốn dài đằng đẵng, một mình ngài hẳn rất cô đơn, chẳng lẽ mấy nghìn năm vẫn còn chưa đủ, ngài định mãi mãi chờ đợi sao? Mai Như tự biết bản thân mọi mặt không bù kịp Nguyệt Di thượng thần, nhưng… Tình cảm dành cho thần quân là rõ ràng, Mai Như không cầu danh phận, chỉ xin thần quân cho phép, có thể ở bên cạnh thần quân bưng trà dâng nước, hầu hạ thần quân từng chút một, là đủ lắm rồi.”
Giọng nói có chút ngượng ngùng văng vẳng bên tai, Thượng Cổ trốn ở một bên nghe xong thì trợn mắt há mồm. Nàng không ngờ rằng ngày nay ở Thượng Cổ Giới, mấy chuyện tự tiến cử vị trí tay ấp kề gối lại dễ dàng nói ra như thế. Bảo là có tình có nghĩa, có can đảm hi sinh, nhưng nghe cứ gượng gạo làm sao, quả thực có chút không tự nhiên lắm.
Bạch Quyết vốn một mực im hơi lặng tiếng bỗng chậm rãi động tay, hắn khép lại tượng gỗ trong tay, chợt quay đầu rồi nhìn về phía Mai Như.
“Mấy nghìn năm sao?” Trong lời hắn có chút chế giễu, gương mặt không rõ thần sắc, Bạch Quyết cười lạnh lùng một tiếng: “Ngươi đợi năm trăm năm, lợi dụng vì điều đó mà đứng trước mặt ta nói những lời này. Nhưng nếu ta nói, ta đã và đang chờ một người suốt mười ba vạn năm, thì sao đây?”
Thần sắc vốn lạnh lùng của Bạch Quyết cũng không gây sốc bằng với những gì hắn vừa thốt nên. Mười ba vạn năm? Mai Như vốn chưa tròn nổi hai vạn tuổi, trông vô cùng kinh ngạc trước quãng thời gian lớn như thế này. Miệng nàng lắp bắp, nhất thời giật mình không nói nổi nên lời.
Mười ba vạn năm? Đứng trên phía dãy hành lang, Thượng Cổ nhíu mày, không biết tại sao lại cảm thấy con số thời gian này có chút quen tai, nhưng nhất thời lại chẳng đoán được gì cả. Nàng còn thật sự không biết, từ khi nào Bạch Quyết lại nảy sinh tình cảm với một vị nữ thần quân khác lâu như thế. Dù sao khắp cái Thượng Cổ Giới này, nữ thần quân tuổi tác lớn như thế, chỉ có vài người đếm trên đầu ngón tay.
Bất quá, không biết tại sao… Nguyệt Di cũng là một trong số đó.
“Chúng ta đợi cả mười ba vạn năm cũng chưa có kết quả. Cớ sao ngươi lại nghĩ bổn quân phải trách nhiệm với thứ vọng niệm năm trăm năm của ngươi?”
Lời nói sắc bén như nhát kiếm, đâm xuyên lòng người. Nhưng rõ ràng, mấy trăm năm chờ đợi cũng đủ để rèn giũa lý trí của con người, mặc dù tình cảnh trước mắt diễn biến khác với dự kiến ban đầu, Mai Như vẫn ngẩng cao đầu, dõng dạc: “Thần quân, sao Nguyệt Di thượng thần có thể xứng với sự đối đãi của ngài chứ?”
“Nguyệt Di không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng à?” m thanh lạnh giá kèm theo sự thâm trầm, đã cắt đứt câu chất vấn nhỏ nhẹ của nữ thần quân.
Mai Như sững sờ, chợt nhìn thấy Bạch Quyết vốn đang uể oải ngồi trước mặt mình lại đột nhiên đứng thẳng dậy và trông lại phía nàng.
“Mai Như, lời này bổn quân chỉ nói một lần. Sau khi nghe xong, ngươi hãy lập tức rời khỏi rừng Đào Uyên, vĩnh viễn không được phép bước chân vào nơi này.”
“Người ta yêu, vô luận vị trí của nàng ấy là chân thần, hay nhỏ nhoi như hạt cát bụi, thì đối với ta cũng không khác nhau là mấy. Ta yêu thương, ta lưu luyến, ta rung động, ta ngưỡng mộ, chỉ duy nhất nàng ấy thôi.”
“Mười ba vạn năm cũng được, ba mươi vạn năm cũng không thành vấn đề. Ta mãi nguyện ý ở cả đời tại rừng Đào Uyên.”
“Nàng chưa chắc là người hoàn mỹ nhất thế gian, nhưng lại độc nhất vô nhị trong mắt ta, không bao giờ có thể thay thế.”
Mỗi chữ mỗi câu chắc nịch vọng lại. Đang nằm trên hàng lan can, Thượng Cổ bỗng lặng yên khựng người. Mấy lời này thật sự quá nghiêm túc, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ phát ra từ miệng Bạch Quyết.
Hoặc là chưa bao giờ ngờ tới, thời điểm nghe thấy mấy lời này, trái tim nàng lại bất giác đập thật nhanh.
Rốt cuộc là người nào đã có thể giành lấy được tình yêu sâu đậm và chung thủy đến vậy?
Nàng chăm chú quá mức, thế nên đã bỏ qua ánh mắt xúc động và vui vẻ của Nguyệt Di đang ngồi bên cạnh.
“Thần quân, ngài…” Với tâm tính của Thượng Cổ mà cũng không khỏi dao động, huống chi Mai Như lại còn đứng đối diện trước Bạch Quyết. Nàng ấy cực kì bất ngờ, bờ môi lẩy bẩy, quả thực đã bị hoảng loạn một vố.
“Ngươi hà tất phải kinh ngạc như thế. Người bổn quân mến mộ chắc chắn xứng với tình cảm của bổn quân rồi, còn nữa… Ai nói rằng người bổn quân yêu lại là Nguyệt Di chứ?”
“Từ rừng Đào Uyên, đâu phải chỉ nhìn được sang mỗi phủ Nguyệt Hoa?”
Đứng trong rừng Đào Uyên, đúng là không chỉ có thể nhìn được mỗi phủ Nguyệt Hoa thật, còn có… Mai Như đột nhiên đảo mắt, quay người ngước sang hướng đông cách đó không xa, sắc mặt đại biến.
Từ vị trí góc nhìn của nàng, Trích Tinh Các mơ hồ hiện ra, nhuốm đầy vẻ thần bí cùng tôn quý. Từ khi bước chân vào Thượng Cổ Giới, đó là nơi nàng tôn sùng nhất, nhưng lại chưa hề có cơ hội đi vào, chính là Triêu Thánh Điện.
Nếu Bạch Quyết thích thượng thần Nguyệt Di, nàng vẫn còn có đủ dũng khí để nói ra những lời vừa nãy. Nhưng nếu là cái vị trong cung điện ấy, nàng nào dám tranh chấp?
Men theo ánh mắt của Mai Như, Thượng Cổ cũng đột nhiên dừng lại. Một chút kinh ngạc xen lẫn kinh hãi thoáng qua trong mắt, nàng đột nhiên quay lại, bất ngờ nhìn thanh niên áo trắng ngồi bên ghế đá dưới gốc cây đào.
Nàng đã xuất thế được mười lăm vạn năm, mười ba vạn năm trước đúng là thời điểm nàng hạ giới luân hồi để rèn giũa bản thân.
“Thượng Cổ chân thần, lẽ nào ngài ấy vẫn chưa biết tâm ý của thần quân sao?” Khó khăn lắm, Mai Như mới ngượng ngạo thốt lên mấy lời này.
Mười ba vạn năm, một quãng thời gian dài đằng đẵng. Người ấy quan tâm muôn dân trăm họ, sao có thể làm ngơ trước thứ tình cảm sâu nặng như vậy?
“Thượng Cổ biết hay không biết thì có sao chứ? Nàng ấy sống cuộc đời của mình, ta chỉ cần dõi theo là được.”
“Nếu nàng ấy thương nhớ muôn dân trăm họ, ta sẽ vì nàng bảo vệ luân hồi. Nếu nàng ấy coi trọng sinh linh thế gian, ta sẽ vì nàng thủ giữ Tam Giới. Nếu nàng ấy mong muốn Cửu Châu phồn thịnh, ta sẽ vì nàng rửa sạch Bát Hoang. Nếu nàng ấy ước ao Tứ Hải an bình, ta giữ cho toàn bộ thiên hạ mãi không bị vấy bẩn.”
“Người ta yêu thương tên là Thượng Cổ, chỉ bất quá vô tình lại là người đứng đầu thế gian này, vô tình ở vị trí chân thần thống lĩnh Tam Giới mà thôi.”
“Chỉ mỗi nàng. Dù có vạn ngàn kẻ khác, ta cũng đã quyết rồi.”
Nam tử ngồi ngay ngắn bỗng chầm chậm giương tay mở ra. Có thể thấy rõ ràng, tượng gỗ trong lòng bàn tay hắn là bộ dáng Thượng Cổ.
Bạch Quyết cười tủm tỉm, thần tình chăm chú và dịu dàng. Phồn hoa thế gian cũng không sánh được với thứ phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Thượng Cổ chậm rãi đứng dậy, mắt phượng hơi hơi nheo lại, khóe miệng khẽ mỉm.
Nói mình không hạnh phúc là giả dối, nhưng nàng hiểu rõ hơn ai hết rằng cảm giác đang trào dâng trong lòng còn nhiều hơn cả hạnh phúc.
Nàng từng không tin tưởng mấy cái câu nhảm nhí như “Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên”, nhưng lại không ngờ, sau khi nhận ra tình cảm mười lăm vạn năm của người kia, trong nháy mắt trái tim đã lập tức rung động.
Có lẽ nếu người nói ra những lời này không phải Bạch Quyết, hẳn nàng sẽ không như thế, nhưng hết lần này đến lần khác kẻ ấy vẫn là Bạch Quyết.
Có thể là vì câu nói “Dù có vạn ngàn kẻ khác, ta cũng đã quyết rồi”, cũng có vì tình cảm sâu nặng, vì lòng ẩn nhẫn của hắn.
Thật lâu sau, nàng mới dần dần hiểu ra. Có lẽ nàng mất cả ba trăm năm mới chính thức yêu Bạch Quyết, còn ngay từ đầu, nàng chỉ là đơn thuần yêu phần tình cảm sâu đậm của hắn.
Dưới rừng đào cổ kính, tiếng suối róc rách chảy, không gian tĩnh lặng.
Bạch Quyết vẫn giữ vẻ mặt ấy, sự kiên định nghiêm túc khiến vị nữ thần quân kia tái hết cả mặt. Không có ai hoài nghi những lời của vị kia là thật hay giả, Mai Như thậm chí còn tin rằng, đối với Bạch Quyết chân thần, e rằng Thượng Cổ Giới có bị hủy diệt, sợ cũng không gì quý bằng nụ cười của Thượng Cổ chân thần trong rừng đào này.
Người đó tốt nhất Tam Giới, dịu dàng như biển cả. Chỉ có điều, nàng không phải là Thượng Cổ thần quân, và cũng không dám là ngài ấy, đồng nghĩa không thể đảm đương nổi phần nhân duyên này.
“Mấy ngàn năm qua, các tỷ muội khác bước vào rừng Đào Uyên, chắc hẳn thần quân cũng đã nói hết những lời này với bọn họ.” Mai Như cười cười tự giễu, rồi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nếu không vậy, làm sao các nữ thần quân khác trước đó, sau khi bước vào rừng Đào Uyên đã quyết tâm chấm dứt hết mọi tương tư đối với Bạch Quyết chân thần chứ? Vả lại, còn không chịu hề đề cập đến việc bị từ chối như thế nào nữa!
Sao có thể cam lòng dây dưa thêm chứ? Bạch Quyết chân thần cố chấp đến thế, người mà hắn luôn tâm niệm lại là Thượng Cổ – vị nữ thần Hỗn Độn chí cao của Thượng Cổ Giới.
Chỉ có điều… Mọi chuyện cuối cùng chưa viên mãn, cái người ý trung nhân kia vẫn không hề hay biết, đúng không nào?
Không biết nên vui mừng, hay là nên cười khổ, Mai Như chống đỡ tinh thần, đột nhiên đáp lại Bạch Quyết: “Thần quân, sau này Mai Như tuyệt đối sẽ không đặt chân vào rừng Đào Uyên, cũng sẽ cắt đứt hết mọi tâm ý với thần quân, nhưng… Ta sẽ không kể với Thượng Cổ chân thần về tâm tư của ngài đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, nữ thần quân lập tức quay người rời đi. Nàng trông cực kỳ dứt khoát, chỉ có điều nhìn xa xa, bóng lưng ấy lại mười phần uể oải, cứng ngắc.
Thượng Cổ lặng người, ngây ngốc đứng trên lầu các quan sát bóng trắng phía xa đang tĩnh quan một hồi lâu. Lâu đến mức, Nguyệt Di ở bên tỏ vẻ không kiên nhẫn, nàng mới đột nhiên xoay người nói: “Nguyệt Di, đây là trò hay mà tỷ thường hay xem trong mấy nghìn năm sao?”
Nguyệt Di nói không sai, nàng giễu cợt lời nói của Nguyệt Di quá sớm. Người trong câu chuyện ấy, vốn lại là nàng.
Nguyệt Di không đáp, chỉ nâng chén, cười nhạt.
“Đã biết được nghìn năm, sao bây giờ mới nói cho ta biết?” Gương mặt Thượng Cổ lành lạnh, trong mắt ẩn hiện lưu quang, có chút tức giận.
Mười ba vạn năm, cho dù chỉ tưởng tượng, cũng thật quá lâu đến mức không ai có thể chịu nổi.
“Sao vậy, đau lòng à?” Nguyệt Di nhìn Bạch Quyết trong rừng đào: “Ta đâu phải Nguyệt Lão, cũng không thích quản mấy chuyện phiền toái này. Chỉ là, ta tự nhận bản thân mình có một trái tim vàng, vậy nên ta vốn từ bi mà. Thượng Cổ này, mấy nghìn năm rồi, tuy không phải ngày nào mấy lời này cũng lọt vào tai ta, nhưng mà ta chắc chắn là vài ngày nữa thế nào ta cũng phải nghe tiếp thôi.”
“Cái tên Bạch Quyết đó đúng là ngu ngốc. Với tính muội, nếu hắn cứ tiếp tục thế này, e rằng tới ngày Thượng Cổ Giới bị diệt vong, có lẽ muội sẽ chẳng biết nổi tâm tư của hắn đâu. Mấy ngày trước, hắn đồng ý sẽ tặng ta một phần đại lễ vào phủ nhân ngày đại thọ, ta đây cũng không phải kiểu người không biết tốt xấu, thế nên mới giúp hắn một chút. Coi như làm ít việc thiện. Chỗ lầu các này ta tạm thời cho muội mượn đó, muội muốn xem vở kịch này bao lâu thì tùy ý.”
“Nhưng mà này, nếu tới được ngày nhân duyên thiên định, ta xin đợi một trăm lẻ tám pho tượng thần thú bằng ngọc thạch của Triêu Thánh Điện nhà muội, tiến vào Trân Bảo Các của phủ ta nhé!”
Nguyệt Di vẫy vẫy tay, cầm theo bình rượu, lảo đảo bước tới chỗ hòn non bộ, tới ngay cuối dãy hành lang, chợt quay đầu lại, ánh mắt sáng rực.
Thượng Cổ mong đợi cả nửa ngày, cuối cùng nghe thấy nàng ấy bất đắc dĩ phun ra một câu.
“Thượng Cổ, mò được một cục vàng* dưới đáy biển, muội đúng là may mắn!”
(*) Nguyên văn không phải cục vàng, mà là “con châu nhả ngọc”
Không hiểu sao trong lời nói ẩn chứa sự hâm mộ. Có thể khiến Nguyệt Di vốn bướng bỉnh nói ra những câu này, e là mùa hạ sắp có tuyết rơi rồi.
Ý cười tỏa từ mắt Thượng Cổ ra khắp mặt. Ánh nhìn từ rừng đào chẳng biết lúc nào đã ở trên người thanh niên đang dựa lên thân cây cổ thụ.
Cổ bào trắng tinh, tóc dài như mực, gương mặt ôn nhuận. Chẳng hay lúc nào, khi chàng ngoảnh mặt, lại có thể tao nhã tuyệt thế như vậy.
Người như thế, không hề vụt mất trong mười ba vạn năm, là may mắn của Thượng Cổ nàng.
Lúc đó, nàng đã nghĩ như vậy.
Chỉ tiếc…
Tất cả im bặt dừng lại, miền ký ức hoài niệm ấy dần dần tan biến, tựa như vết mực tàu không lưu lại vết tích, cứ thế chẳng còn gì đọng lại.
Có gì đáng tiếc chứ? Thượng Cổ, ngươi đang ở đây tiếc nuối cái gì?
Thượng Cổ của sáu vạn ba nghìn năm sau, giống như đã được chỉ dẫn, từng bước một tiến vào góc sâu nhất của rừng đào. Nàng đứng bên cạnh chiếc ghế đá mà thanh niên kia đã tĩnh tọa nghìn năm, rồi tự hỏi mình như thế.
Rừng đào đỏ rực, suối chảy róc rách, mây trời lồng lộng, mặt trời nắng tỏa. Tất cả trông chẳng thay đổi gì cả, dường như dòng chảy thời gian của mấy vạn năm kia chưa từng ảnh hưởng tí gì đến Thương Khung.
Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua từng rặng từng lớp hoa đào. Ánh mắt vô tình va vào Trích Tinh Các, khuôn mặt giống mang nét cười nhạt, nhưng đôi mắt lại nhuốm động nỗi bi thương.
Sức mạnh tiên và yêu quái hòa trộn với nhau có thể sinh ra bản nguyên Hỗn Độn. Đây chính là nguyên nhân thực sự của tất cả mọi chuyện chàng làm sao?
Nàng không chết, trận Hỗn Kiếp ấy cũng không thể biến mất.
Hắn phong ấn trí nhớ ba trăm năm của nàng, là không muốn nàng nhớ chuyện bản nguyên Hỗn Độn. Nào ngờ, lại vô tình phong ấn cả thứ tình cảm nàng hằng giấu diếm suốt ba trăm năm.
Duyên phận. Chia ly. Nhân quả.
Cho tới bây giờ, chúng ta không ai oán ai được.
Chỉ có điều, sau sáu vạn năm, rút cuộc ta phải nên gọi chàng là Thanh Mục, Bách Huyền hay là Bạch Quyết?
Nàng tốn ba trăm năm từ cái ngày ấy để yêu say đắm Bạch Quyết. Sau đó, nàng cứ chần chừ trăm năm ngồi xem kịch tại lầu các phủ Nguyệt Hoa, rồi lại bỏ lỡ cơ hội giãi bày tiếng lòng.
Đáng tiếc gì? Chính là tiếc rằng, nàng vẫn chưa kịp nói với Bạch Quyết nàng đã yêu hắn từ lâu, mà đã phải nghênh tiếp Hỗn Kiếp hủy diệt Tam Giới.
Có lẽ số mệnh trên đời đã định như thế. Nàng một đời vạn kiếp tưởng rằng còn có ngàn năm bên nhau, nhưng lại không biết rằng ngay từ đầu duyên phận này đã bị đứt đoạn. Lúc trước tuẫn thế, mặc dù đã hoàn thành vai trò của một vị chân thần và trọng trách gánh vác Tam Giới, nhưng nàng đã tự tay buông bỏ người thanh niên chờ đợi mình suốt mười ba vạn năm.
Nàng cho rằng sáu vạn năm trước, khi bản thân nhảy khỏi tế đài, cuộc đời của Thượng Cổ đã chấm dứt. Nhưng mà nàng không hề luân hồi chuyển kiếp, rồi mọi thứ đảo ngược lại, điểm khác nhau duy nhất là… Sáu vạn năm trước, nàng ngăn Bạch Quyết bên ngoài tế đàn, sinh tử tương ly, nhưng hôm nay phải…
Thượng Cổ lướt nhẹ qua qua bàn đá, vết tích thời gian hóa thành thứ bụi tro, từ tay nàng rơi xuống, tán lạc trong giữa rừng đào.
Ba trăm năm ấy, có lẽ vì mong muốn cảm giác được người khác yêu thương, Thượng Cổ đã ở bên cạnh Bạch Quyết trong vô thức. Hàng ngày đánh cờ, uống trà, luận đạo, tản bộ. Quả thật y hệt lời Nguyệt Di nói, từ đó chẳng thấy nàng rời Thượng Cổ Giới nửa bước.
Đôi giày văn long giẫm lên trên đống lá khô, một tiếng “Rộp…” vang lên, càng tô đậm thêm mấy phần trống trải.
Cũng là khi đó, nàng mới hiểu nổi, rút cuộc Bạch Quyết đã yêu nàng đến dường nào. Từng góc bố trí nhỏ nhặt trong Triêu Thánh Điện, mỗi bộ quần áo nàng mặc, thậm chí ngay cả mực bút hàng ngày, thói quen uống trà, đều do Bạch Quyết chuẩn bị hết cho nàng.
Trong lúc bất giác, Bạch Quyết sớm đã lẻn loi vào cuộc sống của nàng, âm thầm lặng lẽ. Tới khi đã biết rõ, nàng đã không thể thoát ra.
Cổ thụ vươn một nhánh đầy hoa, Thượng Cổ dang tay tiếp lấy cánh hoa đang lất phất rơi. Nàng nhẹ nhàng nắm chặt lại, gục đầu lên trên thân cây gỗ nhăn nheo, mắt chầm chầm khép xuống.
Bởi vì chấp niệm quá sâu, vì vậy đến cuối vẫn không đủ dũng khí để thốt ra khỏi miệng.
Hình như hắn chưa bao giờ biết rõ, ít nhất sau khi nàng ra đi, hắn vẫn còn có thể lẳng lặng sống sót, gặp một nữ tử khác khiến hắn động tâm, cùng bên cạnh hắn đến già.
Vì vậy Bạch Quyết à, trên đời này không có kẻ nào có thể hiểu rõ hơn ta, nguyên do những điều chàng làm suốt sáu vạn năm.
Ta không trách chàng, thật sự… Không trách chàng.
Khí lực chống đỡ cơ thể dần dần kiệt quệ, Thượng Cổ nửa quỳ bên cạnh gốc cổ thụ. Gương mặt mờ mịt trống rỗng, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi cứ thế trào ra, im ắng cô quạnh.
Thế nhưng, một mình vạn năm cô độc trong Cửu Châu Bát Hoang, một mình chịu nghìn năm băng phủ tại Bắc Hải xa xăm, một mình áp chế nỗi đau thiêu xương đốt cốt trên Thanh Long Đài, chẳng lẽ nào… Đều là chàng?
Cả đời ta còn trả không nổi, huống chi còn nợ chàng tam sinh tam thế…
Sao chàng lại có thể… có thể nhẫn tâm đến vậy, đẩy ta vào hoàn cảnh này chứ?
Thượng Cổ ngước lên Thương Khung, bầu trời u ám in sâu vào đôi mắt nàng. Trong thoáng chốc, nơi ấy vẫn còn thấp thoáng chàng thanh niên áo trắng tươi cười rạng rỡ ngày xưa.
Sao chàng lại có thể chết đi? Mà, chưa hề nói với ta rằng chàng yêu ta, cũng chưa hề nghe lời bộc bạch… Ta yêu chàng.
Sao lại có thể!
Trong nháy mắt, luồng thần lực lớn mạnh bảo vệ giới điện đã bị phá toạc. Thân ảnh màu đen chật vật chạy về hướng chân trời, biến mất khỏi Thượng Cổ Giới.
Trên Trích Tinh Các, Thiên Khải quay phắt lại: “Có phải muội ấy định đi cảnh giới Thương Khung chăng? Chỉ hy vọng đừng quá trễ, Chích Dương, lẽ nào không còn cách nào nữa sao?”
Chích Dương không trả lời, thật lâu sau, một tiếng thở dài thườn thượt cất lên.Bên trong cảnh giới Thương Khung.
Nham thạch đỏ thẫm cuộn trào như một con thú khổng lồ, nó phẫn nộ gào thét, bao trọn nuốt chửng cả một vùng hoang mạc. Quỷ khí âm u lạnh lẽo lan tràn khắp Tam Giới, tứ hải dấy lên vô số cơn sóng to gió lớn khủng khiếp, những ngọn núi cao rung lắc dữ dội. Cả tiên lẫn ma đều đang run sợ, dân chúng thì thấp thỏm lo âu, chính là cảnh tận thế sắp xuất hiện.
Nhưng may thay trong cái tai họa này vẫn có chút ánh sáng hy vọng. Phượng Nhiễm cùng Sâm Hồng dẫn theo tiên yêu tụ họp bên ngoài đầm lầy Uyên Lĩnh. Từ xa nhìn lại, trên đỉnh đầu cự thú đang bị áp chế bởi một cỗ phong ấn vàng rực, một thân ảnh đỏ thẫm treo giữa không trung, thoắt ẩn thoắt hiện.
Theo vòng khuếch tán của thần lực, tiếng gầm gừ của con cự thú càng ngày càng không cam chịu. Mọi người tinh thần phấn khởi, cảm thấy an tâm một chút, nhưng khi thấy Bạch Quyết, ai cũng không khỏi lo lắng.
Bên trong dòng nham thạch nóng chảy, ngàn vạn tiếng gào thét cuộn trào, Bạch Quyết đảo mắt lần cuối đã nhìn về phía giới môn Thượng Cổ Giới. Hắn nhắm mắt lại, hỏa diễm màu vàng thiêu đốt cả cơ thể, Chích Dương Thương trong tay hắn bay thẳng về phía nham thạch.
Trong thoáng chốc, hắn dường như trông thấy một dải lưu quang màu bạc xẹt ngang Thương Khung, dùng hết sức lực chạy đến đầm lầy Uyên Lĩnh.
Thượng Cổ, trân trọng.
Còn nữa, ta yêu nàng.
Ngọn lửa Hỗn Độn thiêu đốt vạn vật, trong khoảnh khắc, Hỗn Kiếp quy về yên lặng. Thế gian đột nhiên sáng bừng, như thể chưa từng trải qua đợt kiếp nạn nào.
Bên ngoài cảnh giới Thương Khung, thân ảnh vừa chạy tới bỗng dừng phắt lại. Thượng Cổ đứng sững tại chỗ, lẳng lặng nhắm mắt. Thật lâu sau đó, mới đảo mắt nhìn về phía vùng hư vô ở cảnh giới Thương Khung cùng với các tiên yêu đang quỳ đầy đất, bỗng chợt ngoảnh người đi lại trong vô thức.
Cuối cùng đã muộn…
Từ phía sau nàng, ánh sáng mặt trời chầm chậm le lói trên phía trời cao. Tam Giới đã quay về với sự an bình.
Thân ảnh mảnh khảnh trông vô cùng cô tịch, lẻ loi. Như thể đã mục rữa trên cõi đời này, nàng chẳng còn chút sức sống nào nữa.
“Bạch Quyết, ta – Thượng Cổ lấy danh nghĩa của Tổ Thần hướng lên trời thề, đời đời kiếp kiếp, không hận ngươi, không yêu ngươi, chúng ta trở thành người lạ, vĩnh viễn không gặp.”
Một câu cảnh cáo, nào ngờ thế gian luân hồi đảo ngược. Thứ ta hối hận nhất trên đời, chính là đã từng nói với chàng những lời đó.
Bạch Quyết, ta sẽ không đi gặp chàng đâu, bởi vì chàng không chết… Và cũng không thể chết.
Giữa chúng ta, chưa hề có bất kỳ ngày chấm dứt nào cả.
Bởi vì, ta mãi chẳng buông bỏ được.
Ta sẽ ở núi Liễu Vọng chờ chàng trở về.
Bây giờ, cho dù có phải trải qua nghìn năm hay vạn năm, ta cũng sẽ không rời đi đâu.
Cuộc đời này, ta chỉ nguyện nghe tiếng chàng gọi một tiếng: Thượng Cổ.
Với ta mà nói, chuyện sung sướng nhất thế gian chỉ đơn giản là thế.