Xuân Hoa không cần bộc bạch bản thân.
Nàng ta chỉ muốn hỏi công chúa vì sao lại đối xử với mình tàn nhẫn như thế, kết quả lại thất hồn lạc phách trở về trong tẩm cung của mình.
Cả buổi chiều nàng ta ngồi trong đó ngẩn người, cũng không quan tâm tới Đại hoàng tử khóc ầm ĩ, không để ý tới ánh mắt dò xét của đám cung nhân, cũng không muốn biết đám thái giám thi thoảng lại thò đầu vào trong ngó dáo dác kia là do ai phái tới giám thị mình.
Cuối cùng nàng ta cũng cự tuyệt Mộ Vãn Diêu.
Một khi đã làm hậu phi thì phu quân là hoàng đế tối cao vô thượng, con trai là chỗ vướng bận cũng là nơi duy nhất để nàng ta ký thác.
Nàng ta không thích những thứ này, nhưng đồng thời cũng không ghét chúng.
Có lẽ nàng ta đã quen thuộc nên không muốn rời khỏi đây.
Sau khi Mộ Vãn Diêu nghe thấy nàng ta cự tuyệt thì chỉ lạnh lùng cười một tiếng.
Nụ cười của công chúa thực lãnh đạm, ánh mắt lại có chút đau thương.
Mộ Vãn Diêu cũng không phải buồn chuyện thị nữ ngày xưa của mình từ bỏ đề nghị mà đa phần là vì chủ tớ hai người từ nay về sau hẳn là đường ai nấy đi, mỗi người một ngả.
Bản thân Xuân Hoa cũng biết việc này.
Lòng Xuân Hoa như bị kim châm, cực kỳ đau đớn.
Lưu Văn Cát xem thường nàng, công chúa cũng nói nàng trở nên dung tục không thú vị… Có phải nàng ta đã thật sự trở thành một người thất bại, người yêu và bạn bè đều không giữ được không? Có phải nàng ta không thể khoát khỏi nhà giam này, cuộc đời về sau sẽ cô tịch kéo dài tới khi lặng lẽ chết ở trong hoàng cung huy hoàng này hay không?
Bất kỳ nữ tử nào phàm là có ý nghĩ độc lập thì có ai không muốn giống như Mộ Vãn Diêu, có linh hồn cứng cỏi dũng cảm, dám kiên định theo đuổi thứ mình muốn, dù đã thành thân vẫn không mất đi bản thân chứ?
Làm gì có nữ tử nào thật tâm muốn trở thành một bà thím già, trở thành liên lụy, trở thành thứ phế thải bị mọi người chán ghét chứ?
Xuân Hoa đi tới tịnh phòng tắm rửa trong ánh chiều tà.
Nàng ta ngồi đó hồi lâu, vừa hận bản thân vừa thương cảm cho chính mình.
Nàng ta đã nghĩ thông một vài thứ nhưng lại vẫn như thấy mơ hồ.
Mãi tới đêm khuya thái giám bồi hồi bên ngoài cửa cung mới nhịn không được tiến vào nhỏ giọng nói đêm nay Lưu công công sẽ tới vấn an nương nương.
Xuân Hoa sợ hãi, hoảng sợ sửa sang lại dung nhan.
Trước khi tới đây Lưu Văn Cát mới từ chỗ hoàng đế ra ngoài.
Hoàng đế hoàn toàn quên mất tủi thân của Xuân Hoa, phải đợi Lưu Văn Cát nhắc nhở một chút hắn mới có lệ ban cho nàng ta vài thứ coi như bồi thường.
Hoàng đế tâm phiền ý loạn chuyện Ngôn Thượng muốn từ quan, hắn khóc lóc om sòm chơi xấu cũng không có tác dụng.
Ngôn Thượng vẫn kiên trì từ quan mà hoàng đế cũng chỉ có thể kéo dài không phê, còn trong lòng hắn thì cực kỳ khủng hoảng ——
Ngày thường hắn luôn cảm thấy Ngôn Thượng bao biện, nhúng tay quá nhiều việc khiến hắn hoàn toàn không có sự uy nghiêm.
Nhưng Ngôn Thượng muốn đi thì hoàng đế mới nhớ tới mình ỷ lại vào chàng thế nào.
Nếu chàng rời khỏi thì hắn sẽ lại sứt đầu mẻ trán với đống việc vặt.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ chẳng có ai giúp hắn xử lý đống việc đó, cho dù có đại thần nguyện ý làm thì hắn cũng không thể tin.
Làm hoàng đế rồi hắn mới biết thế nào là cô đơn, mới biết cả triều văn võ đều không thể tin.
Ngôi vị hoàng đế này hắn may mắn có được một cách dễ dàng nhưng lại không ngồi ổn được.
Mưa sa gió giật, hoàng đế đêm đêm mất ngủ.
Nhiều năm ẩn mình khiến hắn trở nên vụng về, lại sợ các thần tử phát hiện hắn vô dụng…
Có phải người mới bước chân lên đế vị trên đời này đều không biết phải làm sao như hắn bây giờ không?
Còn đối với Lưu Văn Cát mà nói thì một ngày này cũng cực kỳ rối loạn.
Ngôn Thượng làm rối loạn thế cục kiềng ba chân trong triều.
Vốn ba bên đều có ý nghĩ hợp tác với một bên khác để lật đổ bên thứ ba nhưng nay cả ba bên lại phải tìm kiếm cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
Thế gia đại thương nguyên khí vì chuyện của Bắc Lý, thái giám mất đi trợ lực từ thế gia nên hoàn toàn bị cô lập, hàn môn mất đi nâng đỡ của Đan Dương trưởng công chúa và Ngôn Thượng nên cũng cực kỳ mờ mịt.
Ba bên đều nghèo túng.
Chẳng lẽ đây là cái Ngôn Thượng muốn sao?
Trải qua rối loạn này Lưu Văn Cát không thể một ngụm thôn tính thế gia hoặc hàn môn được.
Hắn mất đi Hải gia thì lại phải tìm kiếm đối tượng kế bè kết cánh khác.
Nhưng đối mặt với các thế gia cầm đầu như Vi gia và Lưu gia, còn cả tên đế vương vô dụng chỉ biết đẩy việc kia thì Lưu Văn Cát cũng khó mà vùng vẫy.
Nhưng không sao, Lưu Văn Cát nghĩ thầm.
Hắn còn có Triệu gia để sử dụng.
Có Triệu gia thì nhất định sẽ lại có thế gia chậm rãi theo hắn.
Còn cả hoàng đế.
Chỉ cần hoàng đế vẫn như bây giờ thì thái giám vẫn sẽ nắm quyền lớn.
Chiếm lấy ruộng tốt thì thế nào, tham ô trái pháp luật thì sao… Người ta đều phải sống, cũng không thể trong sạch, không thể chỉ lo chính mình.
Quyền lực bành trướng cần một chút hy sinh, cái mà Lưu Văn Cát hy sinh … chẳng qua chỉ là đạo đức và danh dự mà thôi!
Đều không sao cả!
Lưu Văn Cát nghĩ tới những việc vặt trong triều những ngày gần đây, đồng thời muốn tích cực thúc đẩy việc Ngôn Thượng rời khỏi Trường An.
Ngôn Thượng rời đi thì hắn mới có cơ hội quật khởi, nếu chàng ở lại thì sẽ luôn có biện pháp chèn ép hắn… Năng lực của Ngôn Tố Thần hắn chưa từng xem nhẹ!
Ngôn Thượng muốn về Lĩnh Nam dưỡng bệnh… Quả là cơ hội tốt! Kẻ này nên đi, tốt nhất là cả đời ở Lĩnh Nam đừng bao giờ về Trường An nữa!
Lưu Văn Cát đến bái kiến Nhàn phi nương nương nhưng trong đầu chỉ toàn chuyện khác.
Hắn lớn mật trái pháp luật, đến nữ nhân của hoàng đế hắn cũng dám mơ ước thì còn sợ gì.
Chỉ là lúc nhìn thấy Xuân Hoa hắn lại hơi ngừng một chút, sắc mặt cứng đờ có chút rách nát.
Lưu Văn Cát khoanh tay đứng, làm bộ làm tịch để đám thái giám mang quà mà hoàng đế ban thưởng vào.
Đợi đám thái giám rời đi hắn mới nhìn Xuân Hoa, thấy nàng ta mặc một thân vải lụa mỏng nhẹ, tóc đen chải đơn giản.
Đuôi tóc buông xuống ánh lên khuôn mặt đỏ ửng của nàng ta, dưới ánh nến mơ màng người này càng thêm duyên dáng yêu kiều, giống như thiếu nữ mười sáu tuổi vậy.
Nàng ta vừa xấu hổ lại thấp thỏm, cũng bởi vì khẩn trương khủng hoảng mà nuốt nước miếng một cái.
Lưu Văn Cát hỏi: “… Nương nương đây là có ý gì?”
Xuân Hoa cúi đầu hỏi: “Ta như vậy… có đẹp không?”
Lưu Văn Cát không nói nàng đẹp như cánh hoa đào khiến lòng hắn nhộn nhạo.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng ta, trào phúng hỏi: “Chẳng lẽ Đan Dương công chúa dạy ngươi như vậy sao?”
Xuân Hoa thấp giọng nói: “Không, từ nay về sau có lẽ điện hạ sẽ không để ý tới ta nữa.”
Nàng ta buồn bã nói: “Điện hạ có được tình yêu của Ngôn Nhị Lang nên rất vui vẻ, khí phách lại phấn chấn.
Con đường của điện hạ càng đi càng rộng, tương lai càng ngày càng rõ ràng.
Với ta mà nói thì nàng ấy đã không còn thương xót ta nữa rồi.
Ta chỉ là một oán phụ trong thâm cung, cả ngày lải nhải vài chuyện liên quan tới con trai, chủ mẫu rồi thê thiếp… Đương nhiên công chúa đã chẳng còn kiên nhẫn với ta, cũng không nguyện ý nghe những thứ này.
Nhưng công công lại không thế.”
Xuân Hoa thất thần, tim đập loạn nhịp mà nhìn Lưu Văn Cát.
Màn trướng bay lên, ở trên người kẻ đang nắm quyền to và được hoàng đế ưu ái này nàng muốn tìm lại thiếu niên lang từng khiến mình mê đắm nhưng lại chẳng tìm được chút dấu vết nào, thật đáng buồn.
Xuân Hoa khổ sở nói: “Ta đã biến thành dáng vẻ các ngươi đều không thích đúng không? Nhưng các ngươi cũng đã thay đổi một cách đáng sợ, các ngươi đi … quá nhanh.
Ta cũng không còn quen các ngươi nữa.”
Lưu Văn Cát trầm mặc, thật lâu sau hắn mới nghiêng mặt, giọng nói khô khốc: “Nói những cái này làm gì?”
Xuân Hoa bước lên trước nói: “Hôm nay điện hạ nói có thể dẫn ta đi nhưng ta cự tuyệt.
Ta không rời khỏi thâm cung nhưng ta cũng sợ hãi.
Bệ hạ không thương ta, hoàng hậu thì chán ghét Nhạc nhi của ta cản trở con trai nàng.
Những phi tần khác thì cảm thấy ta vô dụng, trước kia bọn họ còn nể mặt ta có liên hệ với công chúa nhưng sau này sợ là sẽ không thế.
Lúc này ta quay đầu mới phát hiện hóa ra mình đã mất tất cả.
Ta muốn làm cái gì đó để thay đổi, trong phạm vi của mình ta muốn làm gì đó…”
Nàng ta nghẹn ngào: “Công công, nay ta chỉ có thể dựa vào ngài.
Ta là oán phụ trong thâm cung, chỉ có hai bàn tay trắng.
Nếu ngài cũng vứt bỏ ta thì mau nói cho ta biết để lòng ta có chuẩn bị.”
Lưu Văn Cát quay mặt lại, cúi đầu nhìn nàng ta.
Lá ngô đồng in bóng trên mặt đất, thưa thớt lại rêu rao giống như rong rêu lập lòe nuốt hết cả hai người.
Cảnh còn người mất, tình yêu cũng hao mòn.
Hắn chán ghét Xuân Hoa trở thành mảnh xương sườn mềm của mình, trở thành nhược điểm để Mộ Vãn Diêu nắm.
Hắn muốn tra tấn Xuân Hoa, nhưng hắn vừa nhìn nữ nhân này thì trong lòng lại vẫn có ôn nhu khiến hắn thống hận.
Những yêu đương vui vẻ trong quá khứ khiến hắn vừa hận lại vừa trói buộc hắn.
Có lẽ hắn đã sớm không còn yêu Xuân Hoa nữa.
Nhưng nàng ta cũng không phải chỉ là Xuân Hoa.
Lưu Văn Cát chậm rãi nhếch môi mang theo hận, yêu thích, chán ghét và vui vẻ mà vươn tay ôn nhu nói với nàng ta: “Nương nương yên tâm, thần vĩnh viễn sẽ không giận nương nương.
Một câu “Chia xa chớ quên, xin nhớ Xuân Hoa” thần đều ghi tạc trong lòng.
Đời này thần sẽ nhớ mãi, không dám cô phụ nương nương.
Thần nâng đỡ nương nương dậy thì chỉ cầu nương nương cùng thần đứng chung một chỗ, không nên từ bỏ thần mới tốt.”
Lúc này trong mắt hắn lộ ra nham hiểm, quái dị, tay hắn túm lấy tay nàng kia kéo tới trước mặt mình.
Khuôn mặt hắn trắng bệch lạnh lùng, trong mắt lại như chứa bão tuyết hung hăng đáng sợ.
Xuân Hoa lấy hết can đảm nhìn hắn, còn hắn thì dán đến âm u cười nói: “Ngươi đã từ bỏ ta một lần, nếu lại dám phản bội thì ta…”
Xuân Hoa run rẩy hỏi: “Ngài sẽ giết ta, hay để cho ta sống không bằng chết?”
Lưu Văn Cát ôn nhu cười hỏi: “Những cái đó có ý nghĩa gì?”
Hắn trìu mến vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của người trước mặt sau đó cảm nhận sự thống khoái khi ôm nữ nhân của hoàng đế trong lòng.
Rồi hắn nói: “Nương nương không quan tâm sống chết thì ta lấy nó ra uy hiếp ngươi có tác dụng gì? Nương nương, nếu ngươi phản bội ta… Ta sẽ đem Nhạc nhi của ngươi nghiền thành tro! Một hoàng tử không được hoàng hậu thích, không được bệ hạ để ý thì sống trong cung này đáng thương biết bao.
Nương nương muốn biết thì cứ thử đi.”
—–
Mộ Vãn Diêu nói với Ngôn Thượng về chuyện của Xuân Hoa và Lưu Văn Cát rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Lưu Văn Cát có điểm yếu nằm trong tay bọn họ nên cũng không dám quá kiêu ngạo.
Tròng kim cô lên cho hắn thì Ngôn Thượng mới dám yên tâm rời khỏi Trường An.
Hoàng đế không đồng ý chuyện Ngôn Thượng từ quan thì chàng xin nghỉ trước rồi kiên trì dâng tấu.
Đám thế gia cùng Lưu Văn Cát cũng đều muốn chàng rời đi bởi vì hàn môn mất đi người đứng đầu hẳn sẽ không còn cơ hội đứng ngang hàng với bọn họ nữa.
Hoàng đế có lẽ cũng biết chủ ý của bọn họ nên cả giận nói: “Ngôn Tố Thần là quan Ngũ phẩm, là Trung Thư Xá Nhân của trẫm, là một viên đại tướng của Lại Bộ thì sao có thể từ quan được? Hắn còn trẻ đã muốn từ quan thì người trong thiên hạ sẽ nói trẫm không chấp nhận được thần tử có năng lực! Muốn trách thì trách Ngôn Tố Thần có tiếng tăm quá lớn, thế nên trẫm không thể đồng ý cho hắn từ quan được!”
Lưu tướng công nói chuyện thay đệ tử nhà mình: “Thân thể của Tố Thần quả thực cần tĩnh dưỡng…”
Hoàng đế cãi: “Ở lại Trường An không thể tĩnh dưỡng sao mà nhất định phải về Lĩnh Nam? Lĩnh Nam từ trước đến giờ là nơi biếm trích, hắn muốn tới đó thì người bên ngoài sẽ nghĩ trẫm ghét hắn.
Trước mặt liệt tổ liệt tông trẫm làm sao ăn nói với phụ hoàng? Phụ hoàng để lại một nhân tài nhắm cho vị trí tể tướng nhưng trẫm lại để người đó về Lĩnh Nam, vậy có nghe được không? Ngôn Nhị năm nay mới 25, đang lúc tráng niên, lại là Đồng Bình Chương Sự.
Đồng Bình Chương Sự cũng là Tể tướng! Tể tướng há có thể dễ dàng từ quan? Trẫm biết các ngươi có tâm tư gì! Các ngươi cảm thấy Ngôn Tố Thần đi rồi các ngươi sẽ dễ dàng khống chế trẫm hơn chứ còn gì!”
Quần thần lúc này đều quỳ xuống, vội hô oan uổng.
Ai dám khống chế hoàng đế, ai dám làm nghịch thần tặc tử.
Lưu tướng công càng tức giận đến mặt đỏ lên.
Tuổi ông đã cao, tính tình xưa nay lại nóng nảy, tới tiên đế cũng phải khách khí khi đối mặt với ông.
Thế mà nay ông ta lại bị cái sự tùy hứng của hoàng đế làm tức chết.
Lưu Văn Cát ở một bên nói: “Ngôn Nhị Lang có danh tiếng lớn, mặc kệ ở Quan Trung, hay Trường An thì tiếng tăm vẫn còn đó, bệ hạ không thể để hắn dễ dàng từ quan được.”
Mắt hoàng đế sáng lên vì cho là có người ủng hộ mình.
Nhưng ngay sau đó Lưu Văn Cát lại nói: “Không bằng cho Ngôn Nhị Lang chức Nghiễm Châu Thứ Sử? Đó là chức quan chính tứ phẩm, cũng không coi như bôi nhọ hắn.
Không phải hắn muốn về quê cũ ở Lĩnh Nam sao, vừa lúc hắn có thể giúp cai trị Nghiễm Châu.
Năm ngoái bởi vì Vi Lang Trung khai thông thương mại ở Hà Tây nên Nghiễm Châu cũng theo đó khai thông mậu dịch trên biển.
Nhưng đến giờ mọi người vẫn sứt đầu mẻ trán, năm trước Nghiễm Châu Thứ Sử bị cướp biển giết chết đến nay còn chưa tìm được người thay thế đâu.
Đại thần trong triều vừa nghe nói phải tới Nghiễm Châu thì lập tức lắc đầu.
Nay Ngôn Nhị Lang là người có danh tiếng lớn, lại có tài nên hiển nhiên sẽ không vì gian nan mà cự tuyệt công việc này đúng không? Đó là quê nhà của hắn nên Ngôn Nhị Lang hẳn cũng sẽ không mặc kệ quê nhà của mình đúng không? Đồng Bình Chương Sự đi làm Nghiễm Châu Thứ Sử cũng coi như vừa vặn.”
Hoàng đế rất là không vui, nhăn mày lại.
Nói đến nói đi vẫn là muốn để Ngôn Thượng ra khỏi Trường An.
Nhưng mà quần thần lại như có điều suy nghĩ, đến Lưu tướng công cũng phải vuốt râu gật đầu, cảm thấy như thế rất tốt.
Tuy là dưỡng bệnh, nhưng vẫn thuận tiện làm chút chuyện.
Thế gia và thái giám liếc nhau, cùng nhau quyết định hợp tác xách Ngôn Thượng ra ngoài.
Hoàng đế ra sức phản bác nhưng kết quả cũng không quá tốt.
—–
Bên kia, từ khi chém đinh chặt sắt muốn từ quan, đã vài ngày Ngôn Thượng không đến hoàng thành làm việc.
Lúc đầu chàng không quen lắm, phải dựa vào ý chí cường đại của bản thân để nhịn xuống, để bản thân không đi quản việc triều chính.
Mộ Vãn Diêu thì vui vẻ vô cùng.
Bởi vì sau khi không phải xử lý công việc thì cuối cùng Ngôn Thượng cũng có thể ngủ thẳng một giấc đến sáng chứ không còn bị người ta gọi dậy giữa đêm hôm mà gây phiền toái nữa.
Tuy chàng tâm sự nặng nề, không quá thích ứng với cuộc sống nhàn nhã nhưng cuối cùng chàng cũng sẽ quen.
Thánh chỉ vẫn chưa có, hoàng đế vẫn ương ngạnh không chịu nhưng nàng đã vui vẻ thu xếp việc trong phủ, thu dọn hành lý chuẩn bị đi Lĩnh Nam.
Ngôn Thượng thấy nàng bận bịu, đến đám đại thần cầu kiến nàng cũng không gặp thì không nhịn được cười.
Mộ Vãn Diêu là công chúa, ngoại trừ hai ba năm hòa thân nàng cũng chưa từng rời khỏi Trường An quá lâu bao giờ.
Lúc này tới Lĩnh Nam nàng chuẩn bị cùng Ngôn Thượng ở đó lâu dài.
Chàng còn sợ nàng sẽ mất hứng, sợ nàng luyến tiếc quyền thế trong tay nhưng nàng lại coi việc chàng từ quan về quê lần này là một chuyến phiêu lưu dài ngày.
Nàng giống như đang sống một cuộc đời bình dân, vui vẻ hưng phấn trải qua việc chuyển nhà.
Nhưng cuộc sống thanh nhàn của hai vợ chồng đột nhiên bị người ta chen vào.
Trong một đêm đầu tháng 4, Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu vừa ngủ không lâu thì có người gõ cửa phủ công chúa nói là có quan viên Hình Bộ cầu kiến Đồng Bình Chương Sự Ngôn Nhị Lang.
Mộ Vãn Diêu cực kỳ mất hứng nhưng chỉ có thể cầm đèn nhìn Ngôn Thượng khuya khoắt lại bị gọi đi.
Dù sao chàng chưa từ quan thì vẫn còn phải quản việc này.
Mà đêm nay quan viên Hình Bộ tới cầu kiến là vì Hải Tam Lang bị giam giữ lấy chết uy hiếp để gặp Ngôn Thượng một lần.
Mộ Vãn Diêu cáu: “Gặp hắn làm gì? Gặp hắn rồi vậy chẳng phải cứ ai đòi tự sát rồi nói muốn gặp Ngôn Nhị Lang thì chàng cũng phải đi gặp ư? Chàng có chút uy nghiêm nào không? Cầu kiến chàng dễ như vậy sao?”
Ngôn Thượng cảm thán: “Dù sao hắn cũng là Trạng Nguyên ta bổ nhiệm, chuyện của Hải gia là ta lợi dụng hắn lên kế hoạch.
Chuyện Hải gia bị tù đày ta cũng thực xin lỗi hắn.
Gặp một lần để xem có lẽ hắn có lời bất bình muốn chất vấn ta.”
Mộ Vãn Diêu không yên lòng nên cùng chàng đi ra ngoài, lên xe ngựa tới Hình Bộ.
—–
Đêm khuya thẩm tra xong, Hải Tam Lang thừa dịp quan viên còn chưa kịp dọn bát cơm đi đã lập tức đập vỡ bát dùng mảnh sứ bén nhọn kề cổ rồi uy hiếp nói hắn muốn gặp Ngôn Thượng.
Hắn không ôm hy vọng, không nghĩ tới Ngôn Thượng sẽ thật sự tới gặp mình.
Ngôn Thượng ngồi xuống, cửa lao mở ra, đèn đuốc sáng trưng.
Hắn nhìn Hải Tam Lang lúc này bị trói gô lại để đề phòng hắn tiếp tục đòi tự sát.
Ngắn ngủi một tháng ở trong tù đã khiến thiếu niên gầy đi một nửa.
Trong mắt hắn không còn phong thái phấn chấn như ngày trước mà chỉ có chết lặng cùng mỏi mệt.
Điều này làm cho Ngôn Thượng nghĩ tới hai tháng lao ngục của mình năm xưa.
Lao ngục quả là biết dày vò người.
Chàng cảm thán hỏi: “Ngươi muốn gặp ta để nói cái gì?”
Tay bị xiềng xích khóa, Hải Tam Lang quỳ trong đống rơm ngửa đầu thống hận hỏi: “Ta hôm nay bị hại thành như vậy, lão sư ngài có thống khoái hay không?”
Ngôn Thượng im lặng một chút mới hỏi: “Vì sao ta lại thống khoái?”
Hải Tam Lang kích động nói: “Trong triều nói ngài lợi hại thế nào ta không thấy được.
Ta chỉ thấy ngài lo bài trừ kẻ khác lòng với mình! Khác với những gì ngài nói, ngài chỉ biết đẩy người khác vào chỗ chết.
Ngài chỉ cho phép những người có cùng ý niệm với mình tồn tại, tuy ta còn chưa vào triều nhưng a phụ đã nói rõ với ta … Hải gia gặp phải chuyện này đều là do ngài không muốn Hải gia ở lại Trường An!
A tỷ của ta căn bản không mưu hại hoàng tử! Hải gia chúng ta bị oan uổng! Ngài và Đại thái giám Lưu Văn Cát hợp tác với nhau muốn hại chết chúng ta! Lão sư, lúc trước ngài dạy dỗ ta sao mà chính khí lẫm liệt như thế, khiến ta nghĩ mình phải làm sao mới trở thành một thần tử có tư cách… Nhưng ngài đã làm gì? Ngài bảo ta phải tin ngài thế nào đây?”
Ngôn Thượng nhàn nhạt nói: “Triều đình đấu tranh đảng phải chỉ có dân chúng chịu khổ.
Tới giờ ta vẫn nghĩ thế, cũng không hề lừa gạt ngươi.”
Hải Tam Lang: “Vậy ngài…”
Ngôn Thượng nhìn hắn hỏi: “Ngươi muốn nói ngươi rất vô tội đúng không? Vậy Nhị hoàng tử năm ấy biến thành vật hy sinh của thế gia và hoàng quyền thì có tội sao? Nhàn phi bị a tỷ của ngươi lợi dụng, suýt thì bị ban chết nếu bản án không được lật lại cũng có tội ư? Hải thị theo Lưu Văn Cát làm việc đã nhận được bao nhiêu màu mỡ? Những kẻ bị các ngươi cướp đoạt chẳng nhẽ cũng có tội ư?
Còn ta nữa? Ngươi gọi ta một tiếng lão sư nhưng lúc ấy ngươi lại ngang nhiên khiêu khích để những kẻ khác chờ xem ta bị chê cười.
Tính tình ta tốt nên mới không cáu giận, nhưng không có nghĩa ta sợ.
Hải Tam Lang, ta cũng vô tội, không phải ư?
Mấy năm nay đám đại thần lén giao dịch tại Bắc Lý, xúc phạm bao nhiêu điều luật.
Phía sau luật pháp cất giấu bao nhiêu oan hồn, những người không ai biết đó chẳng lẽ không phải mạng người ư?
Hải thị muốn thượng vị thì sẽ phải có người xuống đài.
Thế gia muốn cùng người khác liên thủ thì triều đình sẽ có người chết.
Phân tranh đảng phái là tàn khốc và vô vị nhất, một khi tội danh đã được hình thành thì sẽ có không biết bao nhiêu thần tử vô tội bị cuốn vào trong đó… Mà con đường các ngươi đi khi hợp tác với Lưu Văn Cát chính là con đường này! Quan to nhỏ trên triều đã bóc lột dân chúng thậm tệ, nếu các ngươi tiếp tục thì sẽ còn bao nhiêu mạng người vô hình phải chết nữa đây?
Trong thiên hạ này thứ rẻ rúng nhất chính là mạng người!”
Trong lao ngục là một mảnh lặng ngắt như tờ, giọng Ngôn Thượng không lớn, ngữ điệu cũng bình thản nhưng tới cuối cùng ánh mắt chàng sáng quắc, giọng hơi nhanh hơn, hiển nhiên đã có chút kích động.
Ngôn Thượng bắt đầu ho khan, Hải Tam Lang thì ngơ ngác nhìn chàng, cũng quên mất mình muốn nói cái gì.
Sau một lúc lâu Ngôn Thượng mới hoàn hồn, xoa trán nói: “Có một số việc ta không làm thì thiên hạ sẽ mơ màng không thể bị áp chế.
Ta vừa lúc có năng lực thì vì sao có thể mặc kệ không quản chứ? Ngày xưa trước khi ngoại đại công của phu nhân ta qua đời đã nói ‘Có ai ngâm mình trong nước bùn mà vẫn giữ được đức hạnh trong lòng đây?’.
Cho dù ta chán ghét thủ đoạn thì chỉ cần có lợi cho thiên hạ ta cũng dùng.
Vậy ngươi còn cái gì không rõ cần hỏi ta sao?”
Hải Tam Lang sụp vai, chất vấn của hắn ngây ngô như của đứa nhỏ, nông cạn tới mức khiến hắn xấu hổ.
Hắn không biết hỏi gì nữa, chỉ tuyệt vọng lẩm bẩm ra tiếng: “Vậy chẳng lẽ tương lai của ta sẽ vì thế mà bị hủy mất sao? Ta là Trạng Nguyên, vốn ta có thể vào triều làm quan, có tiền đồ sáng lạn, bản thân…”
Ngôn Thượng đánh gãy lời hắn: “Hiện tại vẫn có thể.”
Hải Tam Lang: “Ta đã sắp bị lưu đày! Hải gia chúng ta coi như đã xong! Ta…”
Ngôn Thượng cười một chút sau đó bình tĩnh nói: “Thì tính sao? Trời sinh ra ngươi, cuộc đời này có vài thập niên nhưng chỉ vài năm ngắn ngủi ngươi đã không chịu được thì không bằng tối nay ngươi chết luôn đi cho rồi.”
Hải Tam Lang: “…”
Ngôn Thượng đứng dậy, không hề nói gì với hắn nữa.
Chàng đi ra ngoài, biết Mộ Vãn Diêu vẫn ở bên ngoài chờ mình.
Chàng nói chuyện với Hải Tam Lang một phen coi như mang theo suy nghĩ và tủi thân trong lòng mình phát tiết hết.
Mọi người đều có chuyện mình phải làm và chí hướng phải đi theo.
Nhân sinh dài lâu như thế ai cũng phải tự mình đi thôi!
—–
Cuối tháng tư tấu chương xin từ quan của Ngôn Thượng vẫn không được phê chuẩn, nhưng giấy điều chuyển lại tới.
Trung ương điều chàng làm Nghiễm Châu Thứ Sử, để chàng tới Lĩnh Nam dưỡng bệnh đồng thời quản việc mậu dịch trên biển và chuyện cường đạo.
Chỉ cần triều đình chịu thả người thì chút việc này Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu cũng chấp nhận được.
Cùng đi với bọn họ còn có Triệu Linh Phi.
Triệu Linh Phi tới hỏi vợ chồng Ngôn Thượng xem mình có thể đi cùng hai người không.
Nàng không cùng chí hướng với cha mình, chuyện Triệu gia trở thành chó săn của thái giám cũng khiến nàng không chịu nổi.
Nàng muốn đồng hành với vợ chồng Ngôn Thượng, nhưng không phải tới Lĩnh Nam mà là đi Kiếm Nam.
Triệu Linh Phi muốn đi tìm anh họ mình là Dương Tự.
Nàng muốn tìm kiếm càng nhiều thứ mới mẻ trong cuộc đời, đồng thời rời xa cha mẹ.
Nàng bỏ qua hôn nhân và người yêu, lại nghĩ tới anh họ lúc này đang bị lưu đày thế là muốn tới tìm hắn, muốn đi qua đại giang nam bắc một lần.
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đồng ý.
Lúc Triệu Linh Phi cùng hai vợ chồng họ hội họp ở cửa thành thì không chỉ có đoàn xe ngựa mênh mông của phủ công chúa mà có cả Vi Thụ đứng trên thành lâu tiễn.
Triệu Linh Phi ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn Vi Thụ.
Hắn đứng trên lầu cao, biểu tình bình yên trầm tĩnh, thần sắc ưu tú như sao trên bầu trời.
Mộ Vãn Diêu vén rèm xe lên nhìn Triệu Linh Phi rồi lại cười cười nói: “Luyến tiếc hả? Nếu thế thì đừng đi nữa.”
Triệu Linh Phi lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc trong mắt sau đó kiên định nắm chặt cương ngựa trong tay nói: “Cự Nguyên ca và thần đã hứa hẹn rồi! Đợi thời cuộc ổn định, đợi huynh ấy có thể thắng a phụ của thần thì huynh ấy sẽ ở Trường An chờ thần quay về.
Hiện giờ chúng ta không thể ở cùng một chỗ… Không có nghĩa là về sau cũng không thể! Thần và Cự Nguyên ca đã hẹn rồi!”
Mộ Vãn Diêu ác ý cười nói: “Hẹn miệng thì nói làm gì? Ước định giữa con người với nhau đều rỗng tuếch, tình yêu sẽ biến mất rất nhanh, ngươi đi tha hương mà Cự Nguyên một mình ở lại Trường An đối mặt với phong vân, lại có oanh yến vây quanh liệu hắn có giữ được tâm tính hay không? Hắn cũng là nam nhân đó.”
Triệu Linh Phi cao giọng nói: “Cự Nguyên ca là tuyết trên đỉnh Phù Đồ! Huynh ấy và nam nhân trên thế gian này khác nhau… Hơn nữa cho dù Cự Nguyên ca thay lòng, thích nữ lang khác thì có sao? Thần vẫn sẽ chúc phúc cho huynh ấy!”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra.
Triệu Linh Phi là nữ lang kiêu ngạo nhưng lúc này nàng cúi đầu, trong mắt có ôn nhu hiếm thấy.
Trong đó còn có ánh sáng lấp lóa, sau đó nàng lại quay đầu nhìn nam tử đứng trên thành lâu rồi chân thành cười nói: “Chỉ cần Cự Nguyên ca sống tốt thì thần đều cam lòng.”
Mộ Vãn Diêu thầm hận cắn môi, nhất thời không nói gì.
Nàng muốn Ngôn Thượng trôi qua vui vẻ nhưng nếu nàng không thể ở bên cạnh chàng thì nàng nhất định muốn lật đổ hết.
Ngôn Thượng có thể vui vẻ, nhưng là phải ở bên cạnh nàng cơ!
Ngồi chung xe ngựa, nhìn vợ mình và Triệu Linh Phi đấu võ mồm nửa ngày, lại thấy Mộ Vãn Diêu thua một bậc thế là Ngôn Thượng không nhịn được cười một tiếng rồi vươn tay vỗ vỗ tay Mộ Vãn Diêu ý bảo nàng đừng để ý.
Nhưng nàng quay đầu thấy chàng vui vẻ nên rất cáu.
Chàng quá ôn nhu, làm nổi bật cái sự xấu xa của nàng.
Mộ Vãn Diêu bắt lấy tay Ngôn Thượng nói: “Có phải trong lòng chàng ủng hộ Triệu Ngũ Nương nên thấy nàng ấy bắt nạt ta chàng cũng không tức giận phải không?”
Ngôn Thượng: “…”
Chàng ngạc nhiên hỏi: “Nàng bị bắt nạt lúc nào?”
Mộ Vãn Diêu: “…”
Kẻ này trộm đổi trọng điểm, vừa vô tội vừa giảo hoạt đáng giận… Một người ôn nhu như thế vì sao lại giỏi ăn nói thế này hả?
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng cười, bản thân cũng không nhịn được cười theo.
Nàng hưng trí nghĩ tới hai người bọn họ về sau thoát khỏi Trường An, tự do tự tại sống cuộc đời thần tiên.
Vì thế nàng nhất thời khí phách phấn chấn mà đòi dừng xe.
Nàng lôi kéo Ngôn Thượng ra ngoài nói: “Chúng ta cùng cưỡi ngựa như Triệu Linh Phi đi!
Ngũ nương, chúng ta mau đua xem thuật cưỡi ngựa của ai tốt hơn!”
Ngôn Thượng: “Hai người so đi, ta không được đâu…”
Mộ Vãn Diêu: “Không! Ngôn Nhị ca ca, hai ta ngồi chung một ngựa.
Nhiều thêm chàng ta vẫn có thể thắng Triệu Ngũ Nương!”
—–
Trên bình nguyên rộng lớn vô ngần có hai con ngựa lao nhanh, sau đó lại có thêm nhiều đầu ngựa khác gia nhập.
Ánh trăng sáng lấp lánh trút xuống, Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu cùng cưỡi một con ngựa, Triệu Linh Phi thì tự cưỡi ngựa của mình.
Phương Đồng cùng đám hộ vệ theo sau, Thu Tứ và thị nữ cũng cưỡi ngựa.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng nam thanh nữ tú cười nói chuyện phiếm vung vẩy khắp nơi.
Gió vạn dặm thổi lên, vạn vật rộng mở.
Đám thanh niên nam nữ ngồi trên lưng ngựa, tay áo tung bay cùng giục cương ngựa xuôi nam.
Trong lúc ấy tiếng ca vút cao mang theo khí phách phóng túng.
Bọn họ đang hát « Trường An anh hào lục » mà ngày trước tiên đế ghi lời tựa ——
“Ngày phúc ngô, năm ngô, thiên địa sinh ngô cố ý không.
Không thì tuyệt thực thăng thiên cù, không thì minh kha du đế đô.
Làm sao có thể không mắc lại không đi, không làm ngang tàng một trượng phu.
Một trượng phu hề một trượng phu, ngàn sinh khí chí là lương đồ.
Thỉnh quân nhìn lấy trăm năm sự tình, nghiệp liền thuyền con hiện ngũ hồ!”