Tháng ba, tháng tư là lúc mùa mưa tới, khắp nơi ở Lĩnh Nam đều chìm trong mưa bụi mênh mông.
Tâm trạng người ta cũng theo đó mà phiền thêm.
Bởi vì trời mưa nên cướp biển không tới quấy rối hải cảng, mọi người đều được thanh nhàn mấy ngày.
Nhưng Ngôn Thượng là người không chịu rảnh bao giờ, chàng điều dưỡng một thời gian nên thân thể đã khá hơn thế là bắt đầu suy nghĩ đến nhiều việc hơn, ví dụ như khuyến nông và khai hoang.
Đất hoang ở Lĩnh Nam quá nhiều, muốn tìm được ruộng tốt cũng không dễ dàng vì thế Ngôn Thượng có chút sầu.
Mà so với sự bận rộn của chàng thì Mộ Vãn Diêu lại bị mưa phùn mấy tháng hành hạ tới mức tâm tình cũng nóng nảy.
Trời mưa không ngừng, nàng nằm lệch người vài ngày, uể oải ỉu xìu, không hề có tinh thần.
Thậm chí cha Ngôn còn tự mình qua phủ xem vì cho rằng nàng ngã bệnh.
Mộ Vãn Diêu đành phải cố đánh tinh thần lên.
Sau đó mưa cũng tạnh, mặt trời lúc này mới hơi nhú ra.
Mộ Vãn Diêu sợ bỏ lỡ mất lúc thời tiết đẹp thế này nên nàng vội vã kéo ông chồng vẫn luôn bận rộn công việc của mình ra ngoài ngắm hoa, đạp thanh, sợ nếu không đi trời sẽ lại mưa nửa tháng nữa.
Nếu nàng còn ở trong phòng chờ nữa sợ sẽ mốc mất, còn Ngôn Thượng cứ tiếp tục làm việc thế này sợ cũng lại bệnh mất.
Ngôn Thượng bị Mộ Vãn Diêu lôi kéo cùng đi dạo bên một cái hồ.
Hồ này là do Mộ Vãn Diêu phát hiện trong một lần đi dạo quanh Lĩnh Nam.
Nơi này phong cảnh đẹp, mặt hồ rộng lớn, nước có màu xanh mềm mại.
Bên cạnh hồ có cổ thụ che trời, cực kỳ mê hoặc.
Mộ Vãn Diêu thu xếp để xe ngựa dừng lại bên hồ sau đó nàng vui sướng cho người dọn từ trong xe ra nào là ghế đẩu, rồi lư hương, lại cho người nhóm lửa.
Bộ dạng này hiển nhiên là nàng muốn cùng Ngôn Thượng ở đây du ngoạn.
Nhưng nàng bận việc nửa ngày mới phát hiện mình vừa không chú ý là đã bỏ quên và đánh mất chồng luôn.
Nàng hoảng hốt nghĩ gần đây Ngôn Thượng vì chuyện ruộng đất mà tâm tình bần thần, nếu chàng không cẩn thận xảy ra việc gì thì làm sao.
Mộ Vãn Diêu phát động tôi tớ đi tìm Ngôn Thượng, sau một hồi cũng thấy lang quân nhà mình đang thừ người đứng dưới một cây liễu nhìn mặt hồ.
Ánh mắt Ngôn Thượng nhìn chằm chằm cái hồ kia, nàng đứng sau lưng ho khan hai tiếng chàng mới hoàn hồn quay đầu lại.
Vừa thấy nàng là trong mắt chàng đã có vài phần ý cười dịu dàng.
Mộ Vãn Diêu cũng không trách chàng chạy loạn làm cho người ta sốt ruột.
Nàng đứng bên cạnh mỉm cười nhìn mặt hồ rồi hỏi: “Thế nào?”
Nàng dương dương đắc ý nghĩ nơi này là do mình phát hiện ra đó.
Ngôn Thượng cũng cười nói: “Rất tốt.”
Mắt Mộ Vãn Diêu sáng lên, đang muốn khoe khoang thì thấy Ngôn Thượng nhìn mặt hồ luyến tiếc không rời.
Nàng nghe thấy chàng lẩm bẩm: “Nếu lấp hồ này thì sẽ được hơn trăm khoảnh ruộng tốt, chuyện ruộng đất gần đây ta phiền não sẽ được giải quyết.”
Mộ Vãn Diêu: “… ?”
Nàng trợn tròn mắt nghĩ: Lấp, lấp hồ? Chàng nhìn phong cảnh đẹp thế này mà trong đầu chỉ nghĩ tới lấp hồ ư? Nàng còn tưởng chàng một mực nhìn cảnh đẹp chứ.
Mộ Vãn Diêu mất hứng hỏi: “Chàng thấy hồ rộng lung linh mà không thấy đẹp à?”
Ngôn Thượng nói: “Ta chỉ cảm thấy tiếc, một mảnh lớn như vậy bỏ không… Làm gì chứ? Nếu lấp đầy chỗ này đổi thành đồng ruộng thì sẽ giải quyết được vấn đề thiếu ruộng tốt của Lĩnh Nam, … Hẳn có thể thử xem.”
Mộ Vãn Diêu vì cái kế hoạch này của chàng mà không vui, nàng trầm mặt không nói chuyện nữa.
Ngôn Thượng suy tư trong chốc lát, nghĩ rõ ràng những việc phải làm thì quay qua cầm tay nàng mỉm cười nói: “Diêu Diêu, nàng thật là tốt khi đã giúp ta một chuyện lớn như thế này…”
Chàng vừa quay đầu khen đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đen sì của nàng thế là ngẩn ra, ý thức được chỗ nào đó sai sai.
Quả nhiên Mộ Vãn Diêu hất tay chàng ra, giận tím mặt quát: “Lấp hồ, lấp hồ cơ đấy! Ta kéo chàng ra ngoài vì sợ chàng khó chịu đến hỏng rồi.
Hiện tại xem ra chàng vẫn nên trốn trong căn phòng nhỏ kia cho người nó mốc ra đi! Đi ra một cái đã đập hết hưng phấn của người khác, ta còn cần chàng làm quái gì?!”
Nàng xoay người rời đi.
Ngôn Thượng đuổi kịp, lúc này cũng biết thông minh mà nhẹ giọng hỏi: “Ta lại làm sai cái gì ư? Nàng không thích ta lấp hồ ư?”
Mộ Vãn Diêu xách tà váy, vừa đi vừa mắng: “Quỷ mới thích! Chàng lấp hồ rồi thì ta tới đâu thưởng cảnh? Ta thật hối hận đã mang chàng ra ngoài, chàng là cái đồ đầu gỗ, đồ đầu đá, không hề có chút phong hoa tuyết nguyệt gì hết.
Chàng chỉ nhớ rõ công việc, bá tánh… Chàng đi mà thành hôn với thiên hạ bách tính ấy! Một mình chàng đi mà cưới ngàn vạn dân chúng đi!”
Đám thị nữ đi theo công chúa lúc này nhìn chung quanh, còn có tâm tình chỉ trỏ cảnh sắc bên hồ, trong mắt mang theo ý cười.
Hiển nhiên việc công chúa răn dạy phò mã là chuyện thường ngày, bọn thị nữ lúc đầu còn khủng hoảng nhưng tới giờ đã coi như bình thường, cũng không sợ công chúa nổi giận nữa.
Ngôn Thượng vừa áy náy vừa thẹn đỏ mặt, lúc này mới biết mình đã chọc giận nàng.
Chàng đuổi theo hai bước, cầm tay không cho nàng đi sau đó dùng đầu ngón tay xoa xoa cổ tay nàng, có chút ý cầu hòa.
Mộ Vãn Diêu dừng bước, con ngươi đen nhánh liếc về phía chàng.
Ngôn Thượng ngượng ngùng hỏi: “Vậy không lấp hồ nữa nhé?”
Nghe vậy Mộ Vãn Diêu hơi nhướng lông mày, ánh mắt có chút lạnh lại mang theo xinh đẹp.
Hiển nhiên thái độ của nàng đã nhẹ nhàng hơn.
Ngôn Thượng mỉm cười giải thích: “Ta nghĩ sai rồi.
Ta tưởng nàng dẫn ta tới đây là chỉ điểm ta việc lấp hồ đổi thành ruộng tốt.
Là ta ngu độn, không nghĩ tới điện hạ đau lòng ta nên mới muốn cùng ta ra ngoài chơi, nghỉ ngơi một chút.
Diêu Diêu, ta sai rồi, đừng giận nhé.
Thời tiết tốt thế này không đáng vì ta mà tức giận đâu.”
Chàng dịu dàng nhỏ nhẹ như thế, lời lại êm tai, vừa giải thích vừa nhận sai… Chân thành là một kỹ xảo nói chuyện cực tốt, Ngôn Thượng dùng nó đến nhuần nhuyễn, không ai có thể nhìn khuôn mặt ôn nhuận của chàng mà vẫn bực bội được.
Mộ Vãn Diêu nghiêng mặt, không nhìn chàng.
Môi nàng nhẹ chu lên nói thầm: “Ta không tức giận.”
Ngôn Thượng biết nghe lời phải nói: “Đúng, là ta nhìn nhầm.”
Má nàng nóng bỏng, trong lòng lục lọi lời giải thích của chàng lại cảm thấy người này đang tâng bốc khiến nàng rất thích.
Thế là nàng vênh mặt lên hất hàm sai khiến: “Vậy, chàng tưởng ta chỉ điểm cho chàng lấp hồ đổi ruộng tốt thì cứ cho là như thế đi.
Đối với người ngoài chàng cũng phải nói như thế!”
Ngôn Thượng cười nói được.
Vì thế nàng lại hòa hoãn, để chàng ôm vào lòng.
Ngôn Thượng đứng bên hồ, ôm lấy nàng từ phía sau một cách thân mật.
Mộ Vãn Diêu cảm thấy tình yêu của nàng lại trở về, tâm tình của nàng lại khá hơn.
Nàng yêu cầu: “Chàng lấp hồ khác ấy, cái này để lấp cuối cùng, ta muốn thưởng thức thêm.”
Ngôn Thượng nói: “Diêu Diêu thật là người lương thiện, chờ ta lấp hồ sẽ lập một khối bia đá viết đây là do điện hạ chỉ định làm.
Cuộc đời chúng ta ngắn ngủi chỉ mấy mươi năm, nhưng tấm bia đá kia sẽ truyền lại muôn đời.
Hậu thế nhìn thấy sẽ biết điện hạ là vị công chúa đại nghĩa công minh nhất.”
Mộ Vãn Diêu cười rộ lên, nàng ngửa đầu, ngón tay vươn ra sờ cằm chàng nói: “Chàng thật biết nói chuyện… Miệng thật ngọt.
Đến đây, để tỷ tỷ hôn một cái.”
Ngôn Thượng nhẹ liếc mắt, ý bảo nàng là đám thị nữ còn ở phía sau, không nên nói chuyện lung tung.
Mộ Vãn Diêu lại vẫn cường ngạnh kéo chàng xuống cắn lên môi chàng.
Tim Ngôn Thượng nảy lên, hãi hùng lùi về sau ba bước.
Mộ Vãn Diêu lườm chàng, sau đó cười tủm tỉm nói: “Tấm bia đá kia không chỉ nói ta công minh đại nghĩa thế nào mà còn phải ghi lại tình cảm vợ chồng chúng ta ân ái thế nào…”
Ngôn Thượng: “A…”
Chàng nghĩ tới đây thì có chút không muốn khắc bia đá nữa.
Từ đầu tới cuối chàng đều khiêm tốn, không muốn chuyện hai người lén yêu đương bị khắp thiên hạ đều biết, huống chi lại còn để hậu nhân suy đoán.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại cố tình nói chuyện này mới là quan tâm chân chính của nàng, thậm chí nàng còn nghĩ tới câu chữ.
Mộ Vãn Diêu hứng trí bừng bừng cùng Ngôn Thượng bàn chuyện lấp hồ, lập bia đá.
Đến sau khi tận hứng nàng mới có tâm tình kéo chàng ngồi xuống bên hồ nướng cá, xem phong cảnh.
Nàng ngoan ngoãn ngồi trên một tảng đá lớn, trên đó thị nữ đã trải sẵn khăn.
Một khi nàng ngồi xuống lập tức đuổi tối tớ ra xa, không cho quấy rầy nàng và Ngôn Thượng.
Bởi vì không có người ngoài thì Ngôn Thượng mới có thể chân chính thả lỏng.
Chàng cúi đầu nướng cá cho nàng, không có bọn thị nữ ở đây nên chàng phải tự mình chăm sóc nàng mọi chuyện.
Chàng lại là người cẩn thận, chuyên chuẩn bị một tấm khăn để bỏ xương.
Xương cá được chàng bỏ hết sau đó mới đưa tới cho nàng.
Mộ Vãn Diêu: “Ngôn Nhị ca ca thật tốt với ta.”
Ngôn Thượng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng một chút, không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên nói như thế.
Mộ Vãn Diêu tán thưởng nói: “Chàng tốt như vậy, việc công thì nghĩ tới chuyện lấp hồ, việc nhà thì lo gỡ xương cá cho ta.
Bên nào chàng cũng làm tốt, sao mà lại toàn mỹ như thế chứ?”
Nàng lại khen chàng rồi.
Mặc kệ là bao nhiêu lần, mỗi lần nàng nhiệt huyết dâng trào đều sẽ khen chàng khiến Ngôn Thượng thẹn thùng.
Chàng cúi đầu nghiêm túc nhìn nàng, có chút buồn cười nói: “Tại sao lại khen ta nữa rồi? Mỗi ngày nàng đều khen khiến ta sắp bị nàng khen tới lâng lâng không biết bản thân đang ở chỗ nào nữa.”
Mộ Vãn Diêu: “Chàng chính là tốt như vậy, thế mà còn không cho khen ư? Chàng làm nhiều chuyện như thế, không có người khen chàng sao?”
Ngôn Thượng như là oán giận nói: “Người bên ngoài cũng sẽ không như nàng, vừa nhớ tới đã khen.”
Mộ Vãn Diêu: “Nhưng ta chỉ nói cảm thụ thật của bản thân! Ta cảm thấy chàng cực kỳ tốt, khiến ta cũng phải tự ti, cảm thấy mình không thể đuổi kịp cũng không xứng với chàng.”
Ngôn Thượng không trấn an nàng có xứng hay không mà chỉ đáp: “Có đôi khi chính là như thế.
Có thể có đôi khi… chúng ta sẽ cảm thấy mình không xứng với đối phương.
Ta cũng thường có loại cảm thụ này.
Nhưng chỉ trong chốc lát còn đa số chúng ta đều là những người phàm tục, có cái gì mà xứng hay không.”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc hỏi: “Chàng cũng sẽ cảm thấy mình không xứng với ta ư? Bởi vì xuất thân sao?”
Ngôn Thượng cúi đầu đáp: “Vì rất nhiều nguyên nhân, ví dụ như điện hạ dũng cảm, thuần túy, liều mạng cố chấp… Ta đều sẽ hâm mộ.”
Chàng thất thần nói: “Ta chỉ biết xử lý một ít công việc vặt, còn Diêu Diêu lại là đại tài nữ.
Với nhiều việc ta không có khiếu thưởng thức, cũng không nhìn ra cái gì không tốt vì thế ta sẽ hâm mộ nàng vì sao có thể lập tức cảm thấy cái này tốt, cái kia không tốt… Thế giới trong mắt nàng tất nhiên là có ngũ quang thập sắc, cực kỳ rực rỡ đúng không? Còn màu sắc trong mắt ta lại đơn điệu không thú vị.
Ta thường xuyên muốn biết vì sao nàng lại có sự mẫn cảm lớn như thế, vì sao thế giới của nàng lại đặc sắc như vậy.”
Mộ Vãn Diêu chống cằm, ánh mắt cong lên, cười quyến luyến nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình.
Chàng vừa nướng cá vừa tinh tế bộc bạch tâm sự của bản thân.
Chênh lệch giữa người với người là rất lớn, cho dù là tình nhân thì khi yêu đến cực hạn cũng không thể hoàn toàn hiểu đối phương.
Mộ Vãn Diêu cực kì thích nghe Ngôn Thượng nói với nàng về những phiền não và ý nghĩ của chàng… Giống như nàng đang nghe kể chuyện, về một thế giới hoàn toàn khác biệt, sau đó nàng sẽ tán thưởng duyên phận giữa con người thực kỳ diệu.
Chồng nàng là một người có thẩm mỹ cằn cỗi.
Hóa ra chàng cũng không phải không biết, thậm chí chàng còn muốn có được cảm giác phong phú.
Hai người nói chuyện thực là vui vẻ!
Gió thổi qua gò má, Mộ Vãn Diêu cúi người vén lọn tóc bên má cho Ngôn Thượng.
Nàng nói phát quan của chàng bị lệnh để chàng đừng động.
Vì thế Ngôn Thượng lại cúi đầu cá nướng, Mộ Vãn Diêu thì ngồi ở chỗ cao hơn cúi đầu sửa lại phát quan cho chàng.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy hàng mi dày của chàng cùng khuôn mặt trắng như ngọc và đôi môi đỏ của đối phương.
Lúc nàng còn đang hoảng hốt thì chàng lại ngẩng đầu lên, đưa cho nàng một miếng cá đã nướng xong.
Trong mắt chàng gợn sóng lấp lánh, ánh sáng lan tỏa, nhẹ giọng dặn nàng cẩn thận nóng.
Trong lúc nhất thời, Mộ Vãn Diêu được chàng chăm sóc đến mức cảm thấy như thế này thực tốt.
Mọi thứ tốt đến nỗi nàng không nỡ rời đi, cũng không muốn thay đổi.
Ngôn Thượng giơ đôi đũa nửa ngày cũng không thấy Mộ Vãn Diêu mở miệng.
Mắt thấy cá sẽ lạnh mà chàng vẫn mờ mịt nhìn người trước mặt.
Chàng thấy Mộ Vãn Diêu đang nhìn mình, ánh mắt chậm rãi lay động ý cười, khóe môi cũng mở ra.
Ngôn Thượng bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao cũng bị nàng làm cho bật cười hỏi: “Cười cái gì?”
Nàng vừa cười vừa ôm đầu gối chống cằm sau đó mở miệng muốn ăn thịt nhưng Ngôn Thượng lại nói đã nguội nên không cho nàng ăn được.
Chàng ăn miếng cá đã nguội kia còn Mộ Vãn Diêu thì nhìn chàng lại cúi đầu lựa xương cho mình.
Chàng bận việc nửa ngày, chính mình cũng chỉ ăn được một chút như vậy.
Mộ Vãn Diêu chống cằm chăm chú nhìn chàng sau đó nàng đột nhiên nói: “Làm sao bây giờ Nhị ca ca.”
Ngôn Thượng đang bận rộn nghe vậy thì khẽ ngước mặt.
Gió phất qua sợi tóc, vạt áo bay bay, Mộ Vãn Diêu thì chống cằm ngây ngô cười nói: “Ta không muốn về Trường An.”
Ngôn Thượng nhất thời không hiểu được ý của nàng.
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng cười nói: “Ta không muốn về Trường An, không muốn đống quyền thế kia nữa.
Mỗi tháng trong triều đều có đại thần viết thư cho ta nhưng ta không hề muốn xem.
Ta rời đi lâu như vậy, những chuyện kia có quan hệ gì với ta nữa đâu.
Dù sao ta cũng chẳng thể làm nữ hoàng.
Ta thích những ngày thế này, Nhị ca ca dưỡng bệnh, công việc không quá nhiều, có thể dành nhiều thời gian ở bên ta.
Bản thân ta học lại những thứ trước kia ta đã vứt bỏ, học đàn, đọc sách.
Chúng ta ở Lĩnh Nam, sống an ổn cuộc đời của mình phía sau cánh cửa nhà đóng kín, không thèm quan tâm đến sóng gió của Trường An nữa.
Chúng ta sẽ giống thần tiên quyến lữ! Không, cho ta làm thần tiên ta cũng không muốn đổi!
Đột nhiên ta… cũng không còn thích quyền thế nữa.
Ta giống như… thích chàng nhiều hơn rồi.
Quyền thế đủ để tự bảo vệ mình là đủ, còn Nhị ca ca mới là người cùng ta trải qua một đời này.”
Ngôn Thượng giật mình nhìn nàng không nói lời nào.
Mộ Vãn Diêu thì làm nũng nói: “Chàng nói gì đó đi! Ta tỏ tình với chàng, nói thích chàng hơn quyền thế đó mà chàng không có phản ứng gì sao?”
Trong mắt Ngôn Thượng có ánh sáng lấp lóa, chàng chậm rãi nói: “Diêu Diêu, ta thực vui vẻ.”
Mộ Vãn Diêu nhướn mày.
Chàng lại nhẹ giọng nói: “Không phải bởi vì nàng nói ta đã chiếm vị trí cao nhất trong lòng nàng mà bởi vì nàng có thể nói ra lời này… Cuối cùng nàng cũng thoát khỏi quá khứ.
Ta vô tình xoắn xuýt chuyện nàng yêu cái gì hơn, nhưng thực ra nó cũng không qua trọng đến vậy.
Khi con người ta đưa ra lựa chọn chân chính thì trong lúc xúc động nhất thời những ý nghĩ thật sẽ khác với những gì đã mọc rễ trong lòng thường ngày.
Ta vui vẻ quá Diêu Diêu, cuối cùng nàng đã có thể buông xuống quá khứ, thoát khỏi bóng ma.
Ta thành hôn với nàng mấy năm, quen biết cũng gần 10 năm… cuối cùng cũng có thể kéo nàng ra khỏi cơn ác mộng kia, để nàng không còn canh cánh trong lòng, làm nàng nghĩ tới hiện tại và tương lai… Vậy ta nghĩ mình cũng xứng để nàng yêu, cũng không cô phụ nàng đúng không?”
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng nhìn chàng, trong mắt dần có hơi nước.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng vừa hé miệng thì khóe môi lại nhếch lên.
Trong lòng nàng vừa chua xót lại đắng chát, sau cùng là ngọt ngào.
Nàng tuyệt đối không cảm kích những cực khổ đã qua đi, nhưng lại cảm kích trời cao cho nàng gặp được Ngôn Thượng.
Thánh thần đối đãi với nàng cũng không tệ, tước đoạt một vài thứ nhưng cũng mang người tốt nhất thế gian này bồi thường cho nàng.
Nàng thích loại bồi thường này.
Mộ Vãn Diêu ngoan ngoãn làm nũng : “Ngôn Nhị ca ca, chàng muốn ôm ta không?”
Nàng dừng lại một chút, trong mắt rưng rưng, hai tay duỗi ra, ngửa mặt nhắm mắt bày ra bộ dạng vừa nhu thuận vừa quyến rũ hỏi: “Chàng muốn hôn ta một cái không?”
Ngôn Thượng cười rộ lên sau đó đứng dậy bỏ lại mọi thứ trong tay mình rồi dán tới cúi người ôm nàng vào lòng.
—–
Chim hót hoa thơm, nhân gian yên lặng đẹp đẽ.
Hai vợ chồng tựa sát mà ôn tồn, nhưng không được bao lâu đã nghe thấy tiếng vó ngựa gấp rút.
Ngôn Thượng buông Mộ Vãn Diêu ra rồi đứng bên cạnh nàng, tay khoác lên vai nàng quay mặt lại thấy Phương Đồng cầm một bức thư trong tay vội vã tìm đến.
Phương Đồng nhìn Mộ Vãn Diêu nói: “Các đại thần ở Trường An gửi cho điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu rũ mắt còn Phương Đồng thì nhìn Ngôn Thượng nói: “Nhị Lang, Hiểu Chu nương tử viết thư cho ngài … Nhưng lại thông qua còn đường truyền tin khẩn cấp giữa Hàn Thúc Hành và chúng ta, có người ra roi thúc ngựa đưa tới.”
Thần sắc trên mặt Ngôn Thượng yên lặng, tay khoác lên vai Mộ Vãn Diêu hơi run lên.
Con đường khẩn cấp, bình thường sao cần phải dùng tới? Hiểu Chu… đã xảy ra chuyện ư?
Trong lòng chàng gợn sóng, tay lại được Mộ Vãn Diêu nắm lấy.
Chàng cố bình tĩnh cười với vợ mình sau đó mới xé mở thư để đọc.
Mộ Vãn Diêu đọc nhanh như gió các loại tin tức được gửi tới từ Trường An, cảm thấy thế cục nơi đó không có thay đổi.
Lúc này nàng quét mắt nhìn qua biểu tình của Ngôn Thượng thì thấy chàng càng yên lặng đến khó chịu.
Trong lòng nàng bởi thế mà tức giận và thấp thỏm nhưng sau đó lại thấy chàng đưa thư cho mình.
Ngôn Thượng giải thích: “Dương Tam Lang nói đây là tin tình báo… Nhất định phải ra roi thúc ngựa báo cho Trường An biết.”
—–
Dương Tự hiện tại ở biên quan làm cu li xây thành nhưng hắn sống kiếp quân lữ nhiều năm nên luôn có sức quan sát nhạy bén, không thể khinh thường.
Hắn mượn Ngôn Hiểu Chu đưa tin nói chi tiết những thay đổi trong cách đóng quân của Nam Man trong mấy tháng qua: ví dụ như việc thu mua ngựa càng ngày càng lớn, tần suất xung đột với Đại Ngụy càng ngày càng nhiều… Tất cả những điều này đều cho thấy một tin tức rằng: Nam Man có thể muốn động binh với Đại Ngụy.
Dương Tự phán đoán năm nay khi mùa xuân tới, vạn vật sống lại, Nam Man cũng tĩnh dưỡng một mùa đông nên hẳn sẽ động binh vào lúc này.
Hắn hoài nghi nội loạn của Nam Man đã kết thúc, hiện tại bọn chúng chẳng qua chỉ lắc lư một chiêu để Đại Ngụy mất cảnh giác.
Bọn chúng dã tâm bừng bừng, có thể đã mơ ước chuyện này từ lâu.
Tin tức này truyền đến chỗ Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu và hai người đương nhiên không thể coi là bình thường được.
Ngôn Thượng giỏi giao tiếp, trong quan trường chàng có rất nhiều bạn bè.
Với thông tin này của Dương Tự, chàng bắt đầu viết thư cho Tiết Độ Sứ của Kiếm Nam, Lũng Hữu và mấy vị tướng quân đang canh giữ ở hai nơi này để hỏi chi tiết tình hình quân báo.
Hơn nữa chàng lo lắng Lĩnh Nam xa xôi, thư tín tới lui sẽ mất nhiều thời gian khiến quân vụ chậm trễ.
Vì thế chàng nói họ không cần gửi hồi âm cho mình mà trực tiếp chuyển tới Trường An.
Về phía mình, chàng tính một khi nhận được tin tình báo thì lão sư của chàng là Lưu tướng công sẽ nhìn thấy vấn đề trong đó.
Cũng trong lúc ấy chàng viết cho ông một bức thư, chi tiết giải thích việc vì sao Dương Tự lại thông qua chàng để truyền tin này.
Đây là chút mánh khóe của Ngôn Thượng —— chàng ý thức được nếu Đại Ngụy và Nam Man phải khai chiến thì một phong thư này của Dương Tự sẽ trở thành chỗ đột phá giúp hắn lập công chuộc tội.
Chàng không chỉ nghĩ tới Đại Ngụy mà còn muốn nhân cơ hội gỡ tội trên người Dương Tự, giúp Dương Tam Lang khôi phục danh dự.
—–
Trong thời tiết tháng tư, không khí quan trường ở trung ương lập tức khẩn trương.
Lưu tướng công chủ trì nghị sự triều đình bàn về tình huống của Nam Man, chuyện điều động binh mã và chuẩn bị lương thảo.
Lưu Văn Cát có chức trong quân đội nên đương nhiên cũng tham gia.
Kẻ duy nhất bị gạt ra là hoàng đế.
Nhưng hoàng đế hiển nhiên cũng không quan tâm —— các thần tử quá lợi hại, hắn không chen được vào.
Lúc cả triều văn võ thương nghị độ tin cậy của tin tức Ngôn Nhị Lang truyền tới rồi cãi nhau chuyện hòa hay chiến thì hoàng đế vừa mới được mọi người đồng ý cho đi vi hành thiên hạ.
Hoàng đế hưng trí bừng bừng, muốn lấy thân phận thiên tử để đi dạo qua quốc thổ Đại Ngụy, xem quốc gia dưới sự thống trị của mình cường thịnh thế nào.
Chính vụ có vài vị tướng công quản nên hắn căn bản không cần động tay.
Lúc Ngôn Thượng còn ở Trường An thì hắn còn có ý cùng đám đại thần tranh một lần.
Nhưng sau khi Ngôn Thượng đi rồi hắn mới phát hiện mình tranh không nổi với mấy người kia, lại sợ nếu lâu dài bọn họ sẽ phát hiện hắn nông cạn, vô tài thế nên hắn dứt khoát mặc kệ bọn họ.
Mà nay hoàng đế chỉ muốn đi vi hành mà thôi!
Nhưng đám Lưu tướng công lại vỗ bàn muốn đánh trận.
Muốn đánh trận thì tự nhiên Hộ Bộ sẽ phải cân đối sổ sách, cam đoan lương thảo đầy đủ, rồi tính tiền để dùng.
Thế là việc hoàng đế muốn đi dạo cũng đành phải để ra sau.
Lưu tướng công làm người kiên cường, ông dốc hết sức áp chế những kẻ phản đối chiến tranh ở trên triều.
Theo ông thì Nam Man trù tính đã lâu, nếu Đại Ngụy không tham chiến mà cầu hòa thì Nam Man sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Binh lực Đại Ngụy có lẽ không bằng Nam Man nhưng chúng ta có đầu tư vượt xa đối phương.
Trận chiến này bất kể thắng thua thì Đại Ngụy cũng phải đánh.
Lưu tướng công đề phòng Lưu Văn Cát ở giữa ngáng chân, ngăn cản chiến sự.
Bởi mâu thuẫn của kẻ sĩ và thái giám rõ ràng như vậy, Lưu Văn Cát hẳn sẽ phản đối những quyết định ông đưa ra.
Nhưng ai ngờ Lưu Văn Cát cũng không phản đối chiến sự khiến mọi người đều thả lỏng.
Lưu Văn Cát quả thật không phản đối chiến tranh.
Kẻ sĩ có thể thu được lợi lộc từ chiến tranh thì thái giám cũng có thể.
Chiến tranh là con đường thăng quan nhanh nhất… Lưu Văn Cát muốn sắp xếp thế lực của thái giám vào sâu hơn, muốn đám người do Triệu gia nâng đỡ có thể được đến địa vị cao hơn.
Chỉ có hoàng đế là không thoải mái mà oán giận nói với Lưu Văn Cát chuyện mình đi vi hành bị Lưu tướng công đẩy trở về, rồi không ai để ý tới hắn.
Lưu Văn Cát có lệ ứng phó với hắn nhưng trong lòng khinh thường đối phương thiển cận.
Chỉ có điều tâm tình chuẩn bị phối hợp ứng chiến của Lưu Văn Cát lại thay đổi vào cuối tháng tư khi một toán người Nam Man cải trang vào Trường An.
Bọn họ không gặp hoàng đế mà gặp Lưu công công trước, hỏi hắn có muốn hợp tác với Nam Man hay không.
—–
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu chờ ở Lĩnh Nam, mỗi ngày đều có một phong thư được ra roi thúc ngựa chuyển giữa Trường An và Lĩnh Nam.
Chỉ trách hai bên ở cách xa quá, tin tức bị gián đoạn quá nhiều nên căn bản mọi thứ đều biết muộn hơn thực tế.
Lòng Ngôn Thượng dày vò, trong đêm cũng mất ngủ, e sợ chiến sự sớm bùng nổ mà Trường An còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc hai vợ chồng chàng đang lo tới mất ngủ thì Nam Man bên kia đã chỉnh binh, chia làm hai cánh quân bắt đầu xâm nhập từ Hà Tây và Kiếm Nam.
Cánh quân đánh Hà Tây là do kẻ khác dẫn đầu, còn Kiếm Nam dồi dào nên bị A Lặc Vương nhìn chằm chằm, hắn tự mình tọa trấn vì muốn giành được nơi này.
Mông Tại Thạch đi theo bên người A Lặc Vương phải công nhận rằng một khi quyết định đánh nhau thì cái tên vương giả bảo thủ này lại phát ra trực giác nhạy bén chưa từng có.
A Lặc Vương chẳng những cho người tới Trường An gặp Lưu Văn Cát mà còn để người đi điều tra tình hình binh lính tại Kiếm Nam, nắm được điểm yếu của đối phương.
Một đêm này biên quân nơi Kiếm Nam chấp hành nghiêm khắc hơn ngày thường rất nhiều, đó là vì bọn họ có lòng cảnh giác với Nam Man.
Nhưng đến sau nửa đêm thay quân thì thủ vệ bắt đầu lơi lỏng.
Dương Tự mệt mỏi một ngày, lúc này đang ở trong lều chuẩn bị ngủ thì bỗng cảm nhận được có ánh sáng di chuyển.
Hắn ngồi bật dậy, xung quanh là binh lính đang mơ màng ngủ, đôi mắt hắn quét qua lều trại chỉ thấy có bóng người đi lại in lên vải lều…
Dương Tự bật nhảy ra khỏi lều ngay tức khắc.
Quân địch cử một đám thích khách tới giết hết binh lính thủ vệ trong lặng lẽ nhưng vừa quay người thì một tên trong số đó lại đối mặt với một nam tử mặc áo đen.
Người kia nhảy tới, nhanh như chớp ——
“Muốn chết!”
Dương Tự thét dài một tiếng, toàn bộ quân doanh cứ vậy mà thức tỉnh, chiến cuộc mở ra!
—–
Trăng sáng sao thưa.
Tiếng mõ cầm canh vang lên, trong nhà riêng của Lưu Văn Cát ở Trường An, hắn đang ngồi trong một khóc khuất nhìn cái kẻ dị quốc kia dùng tiếng Đại Ngụy chậm rãi nói với hắn:
“Công công làm mấy chuyện này Đại Vương của chúng ta đều có để lại chứng cứ.
Lão sư của ngài là Thành An công công lúc này đang được ăn ngon uống tốt, chăm sóc chu đáo.
Lúc nào chiến sự với Đại Ngụy xong thì ông ta cũng sẽ xong đời, nếu không ông ta sẽ được chúng ta đích thân hộ tống về đây, để hai người có thể gặp mặt một lần.
Cũng là sư đồ một hồi, không biết công công có nhớ ông ta không?”
Ánh mắt Lưu Văn Cát hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm tên râu quai nón này.
Hắn chậm rãi hỏi: “Các ngươi muốn cái gì?”
Đối phương đáp: “Muốn cắt đất, đòi tiền tài, muốn vàng bạc châu báu, mỹ nhân … Công công, chúng ta nhìn trúng Kiếm Nam, nếu Đại Ngụy có thể tặng nơi đó cho chúng ta thì Đại Vương sẽ cùng Đại Ngụy ký hòa ước, vĩnh viễn không xâm chiếm Đại Ngụy nữa!”
Lưu Văn Cát không nói gì, trong lòng nghĩ: Kiếm Nam… Các ngươi thật đúng là có công phu sư tử ngoạm, còn dám muốn nơi đó.
Hắn rũ mắt cười nói: “Ta cần suy nghĩ một chút.”
Đối phương nói: “Không thể nghĩ quá lâu… Công công, nếu ta đoán không sai thì cánh quân đầu tiên của chúng ta đã tiến vào quốc thổ Đại Ngụy rồi.”
Ánh mắt Lưu Văn Cát híp lại, tóe lửa, còn đối phương thì mang theo ác ý cười nói: “Binh mã Đại Ngụy của các ngươi không đánh lại chúng ta được đâu.”