Tháng 8, trận mưa to trút xuống Trường An tạnh hẳn.
Trước cung đình, đuôi rồng ướt nước vểnh lên, uốn lượn trải dài.
Lưu Văn Cát mặc trang phục của đại nội tổng quản, sau lưng hắn là Triệu Công và một đám thái giám.
Vừa rồi trên triều hội, đám đại thần và thái giám mới vừa kết thúc một hồi luận chiến, hai bên tan rã trong không vui.
Cừu hận giữa bọn họ vì chuyện Lưu tướng công đi Hà Tây mà càng sâu sắc, cũng không còn che giấu nữa.
Hoàng đế không thể điều đình được, chỉ có thể vô lực ở bên cạnh nhìn.
Triệu Công thấy Lưu Văn Cát đi nhanh thì khép nép nhưng vui mừng nói: “Công công có thể yên tâm.
Bệ hạ đã phái Ngôn Tố Thần đến Kiếm Nam, tên kia chỉ là một gã văn thần thì biết đánh nhau là gì đâu.
Hắn trình tấu chương lên toàn là chủ ý vớ vẩn, ta muốn chờ xem hắn sẽ làm gì… Lý luận suông của hắn quả là nực cười, không biết thân biết phận.
Để mộ kẻ như thế làm soái thì cuối cùng cũng phải nghị hòa thôi.
Lúc ấy vẫn sẽ cần công công ra mặt.”
Lưu Văn Cát im lặng không biết phải nói gì.
Ba bốn tháng này Ngôn Thượng đều quan tâm đến chiến sự, lúc đầu chỉ đề nghị triều đình đánh, sau đó dứt khoát bắt đầu chỉ huy phải đánh nhau thế nào.
Hoàng đế phiền nhất chuyện Ngôn Thượng dạy mình phải làm gì thế nên ngày ngày nhìn thấy sổ con đưa tới thì cực kỳ không kiên nhẫn.
Nhưng nay vì chuyện của Lưu tướng công mà toàn thể nhân sĩ cùng thái giám đều đấu tới lợi hại, hoàng đế đuối lý nên cũng không dám mạnh mẽ ép nghị hòa nữa.
Ngôn Thượng trong lúc ấy vẫn quan tâm chiến sự, không biết chàng đã lén nói gì với hoàng đế nhưng ở trên triều hôm nay hoàng đế đã phong soái cho chàng, để chàng phụ trách chiến sự tại Kiếm Nam, coi như trấn an quần thần.
Như thế miễn cưỡng có thể trấn an không để quần thần bỏ đi hết.
Nhưng trong lòng Lưu Văn Cát vẫn luôn bất an, hắn luôn cảm thấy Ngôn Thượng nhúng tay vào thì không phải chuyện tốt.
Ngôn Thượng đương nhiên không biết đánh nhau.
Chàng chưa từng ra trận, lý luận suông nhìn như có đạo lý nhưng Lưu Văn Cát có hỏi qua vài vị tướng quân ở Trường An và ai cũng nói trên chiến trường không thể ứng dụng được.
Lưu Văn Cát và Nam Man lén đàm phán, để việc mình làm không bại lộ nên hắn vẫn luôn uyển chuyển giúp Nam Man.
Lẽ ra một người không biết chinh chiến như Ngôn Thượng được phái đi Kiếm Nam thì Lưu Văn Cát có thể yên tâm… Nhưng hắn vẫn rất hiểu người bạn ngày xưa của mình.
Không đánh thì không quan tâm.
Không nói nhiều lời về người và việc khác.
Thận trọng từ lời nói tới việc làm.
Một người như vậy lại liên tiếp đưa ra ý kiến rối loạn ư?
Lưu Văn Cát phun ra một hơi, âm u nói: “Để Ngôn Thượng đi Kiếm Nam cũng không biết là chuyện tốt hay xấu, thôi tạm không nói.
Gần đây chúng ta thật sự khó, vị con rể không có duyên phận với ngươi lúc này cứ nhìn chằm chằm nhược điểm của chúng ta, ngày ngày dày vò.”
Hắn đang nói tới Vi Thụ.
Triệu Công lập tức cáu giận nói: “Tên nhóc còn hôi sữa mà không biết tốt xấu! Sớm hay muộn hắn cũng chịu thiệt thôi!”
Lưu Văn Cát xoa trán than: “Mà thôi, nếu bệ hạ muốn Ngôn Thượng đi Kiếm Nam thì chuyện ở đó chúng ta phải thu tay lại.
May còn có chiến trường Hà Tây… Nghị hòa mới là đạo lý, cố tình đám đại thần kia lại cương liệt không thèm hiểu chuyện.
Mỗi kẻ đều la hét không chịu nhường quốc thổ, không làm nô lệ mất nước.
Đây là còn chưa nghị hòa mà đã kịch liệt như thế rồi.”
Lưu Văn Cát dừng lại một chút rồi nói: “Hiện tại đến bệ hạ cũng sắp bị bọn họ thuyết phục rồi.”
Bởi vì hoàng đế sợ các đại thần phẫn nộ, ầm ĩ ra chuyện lớn nên cũng không dám nói tới nghị hòa nữa.
Triệu Công ở bên cạnh nghe thế lại mắng giúp.
Chỉ có Lưu Văn Cát vẫn nghĩ tới việc không thể chen tay vào chiến sự Kiếm Nam thì hẳn nên chuyển sang Hà Tây.
Hắn e ngại nhất chính là mất đi quyền thế, vì duy trì nó dù phải bước vào vũng bùn hắn cũng phải tiếp tục đi.
—–
Trong quân doanh Kiếm Nam lúc này Ngôn Thượng được phong làm Đại thống soái tân nhiệm.
Chàng có thể nhanh chóng tới đây như vậy chứng tỏ thánh chỉ của Trường An còn chưa tới thì chàng đã rời khỏi Nghiễm Châu.
Mọi việc có thể nói là theo đúng dự liệu của chàng, duy chỉ có một việc là ngoài ý muốn —— đó là việc chủ soái trước đã chết.
Trong mấy tháng thư từ qua lại với chủ soái, Ngôn Thượng đã thương lượng nghĩ cách điều ông ấy đi để bản thân tới nhậm chức.
Chủ soái là vị tướng tài nhưng lại không hiểu chính trị, không thể ứng phó với áp lực của triều đình.
Còn Ngôn Thượng lại rất am hiểu dùng mưu mô.
Vấn đề duy nhất chính là việc điều chuyển cần nhiều thời gian.
Ngôn Thượng còn chưa ra tay thì chủ soái đã tự vẫn, dùng cách nhanh nhất cho chàng thuận tiện lên đài.
Kết quả này không khỏi khiến người ta thấy khó chịu.
Ngôn Thượng đứng trong doanh của ông ấy, liếc nhìn trên bàn bày đầy thư từ và chiến báo, trong đó là những lá thư ông bày tỏ sự dày vò của bản thân tại Kiếm Nam này.
Một vị tướng quân vốn phải ở trên chiến trường nhưng lại bị nhốt trong quân doanh cùng người ta đấu chính trị, cuối cùng chỉ có cách tự vẫn.
Chàng nhẹ sờ lên bàn, ngón tay run lên, mắt nhắm lại.
Chàng nghĩ trong trận chiến này, chủ soái là người đầu tiên chàng quen phải chết.
Sau này có lẽ sẽ càng nhiều người chết hơn.
Chàng sẽ cố tận lực bảo vệ bọn họ nhưng không hẳn có thể làm được chu toàn.
Dù khó chịu nhưng công việc vẫn phải tiếp tục.
Để tướng tài có thể chân chính lên chiến trường vận sức chàng cần phải nâng đỡ họ, để bọn họ có hậu phương vững chắc, để bọn họ yên tâm phía sau bình an không khói súng.
Đây mới xứng với cái chết của chủ soái và những hy sinh sau này.
Ngôn Thượng đã ra điều kiện với hoàng đế để có thể tới Kiếm Nam.
Để hoàng đế không nghị hòa chàng đã trực tiếp hứa hẹn trong một năm có thể kết thúc chiến sự, hơn nữa không cần triều đình đưa toàn bộ lương thảo.
Triều đình chỉ cần dùng một nửa, còn một nửa chàng sẽ tự mình lo.
Một năm sau nếu chiến sự vẫn chưa có tiến triển hoặc Ngôn Thượng khiến cả Đại Ngụy thua theo thì chàng sẽ dùng cái chết tạ tội, chịu trách nhiệm hết thảy.
Vừa thấy có tiền hưởng lạc là hoàng đế đã đồng ý, vì vậy Ngôn Thượng mới có thể tới Kiếm Nam.
Ngôn Thượng ngồi trong trướng trầm ngâm một lát sau đó xoay người đi ra ngoài gọi: “Để chư tướng đi vào, để kẻ cầm đầu đám thái giám đi vào, gọi cả Dương Tự nữa.”
—–
Trước mặt chư tướng cùng thái giám, Ngôn Thượng mang vẻ mặt ôn hoà sau đó ra lệnh để người đưa đám thái giám về Trường An, nói từ nay về sau chiến sự ở Kiếm Nam chỉ có chàng mới có quyền quyết định, còn triều đình sẽ không quản nữa.
Đám thái giám vẫn nghi ngờ nhưng nhớ tới mũi tên chàng bắn lúc trước là bọn họ lại sợ, cả đám không dám cùng vị chủ soái nhìn như ôn hòa nhưng kỳ thực rất cường thế này nảy sinh tranh chấp.
Có thái giám miễn cưỡng cười làm lành, nói một câu không có thánh chỉ nên bọn họ không thể tuân theo.
Ngôn Thượng dịu dàng nói: “Thánh chỉ đang trên đường tới, các vị công công quay về hẳn sẽ gặp được ở giữa đường.
Như thế chẳng phải sẽ bớt được công sức, mà hai bên cũng đều vui vẻ sao?”
Đám thái giám không nói gì.
Tướng sĩ thống khoái nhìn Ngôn Thượng nói vài ba câu đã đóng gói đám người này tống cổ ra khỏi Kiếm nam.
Bọn họ cảm thấy những khó chịu lúc trước đều đã được phát tiết.
Lúc nhìn ánh mắt của vị chủ soái này tất cả chỉ thấy sắc bén kinh người —— chàng nhìn thì nho nhã văn tĩnh, có thể coi là ngọc quân tử trong đám văn nhân Trường An, cũng không giống một vị tướng quân có thể lên chiến trường.
Vì thế bọn họ vốn tưởng triều đình chỉ tùy tiện phái một thư sinh tới qua loa.
Nhưng cái người nhìn nhu nhược này lại có thể đuổi đám thái giám đi, lại dám bắn một mũi tên giết chết đao phủ, hẳn cũng không phải một giuộc với hoàng đế.
Ngay sau đó, ở trước mặt mọi người Ngôn Thượng cởi trói cho Dương Tự rồi nhẹ nhàng bâng quơ phong cho hắn làm tướng quân.
Toàn trường ồ lên.
Có tướng quân không phục nói: “Chủ soái…”
Làm gì có chuyện một tội nhân được trực tiếp lên hàng tướng? Chủ soái trước kia sẽ nghĩ tới cảm nhận của mọi người, sẽ không trực tiếp thế này! Người này vừa nhìn đã biết không hiểu đánh nhau, cũng mù mờ việc chỉ huy!
Ngôn Thượng chỉ hòa khí đánh gãy lời bọn họ: “Ta là Binh Mã Đại Nguyên Soái, là quan tam phẩm duy nhất ở đây, cũng là người phụ trách toàn bộ chiến sự Kiếm Nam.
Ta là người phụ trách chiến thắng hay chiến bại, các ngươi không cần bận tâm.
Nếu thực sự có đề nghị thì quan viên từ tam phẩm trở lên có thể nói thẳng, còn dưới tam phẩm thì không cần mở miệng.”
Chư tướng: “…”
Chức quan cao hơn Ngôn Thượng thì chắc chỉ có đương triều Tể tướng cùng Thượng Thư lục bộ.
Nói thế này thì còn ai có tư cách đề nghị gì nữa.
Lúc này ở trong lều, Ngôn Thượng nhìn Dương Tự.
Dương Tự chẳng hề để ý mà cong môi cười với chàng, giống như trêu tức —— nhiều năm không gặp, tính tình Ngôn Nhị Lang cũng táo bạo hơn rồi.
—–
Sau khi các tướng sĩ lui ra, Ngôn Thượng giữ Dương Tự lại, mà Triệu Linh Phi cũng đã không đợi nổi vọt vào.
Nhìn thấy anh họ bình an thế là Triệu Linh Phi nhảy dựng lên vừa khóc vừa cười, vui vẻ vô cùng.
Bọn họ nhìn thấy Ngôn Thượng cũng như nhìn thấy người thân, trong lòng cực kỳ an ổn.
Triệu Linh Phi mặt mày hớn hở nói: “Muội vốn đã định ra tay nhưng Hàn Thúc Hành đột nhiên túm lấy muội không cho động.
Lúc ấy muội suýt thì đánh nhau với tên kia, ai ngờ lại thấy Ngôn Nhị ca bắn tên … Ngôn Nhị ca đột nhiên xuất hiện làm muội sợ muốn chết!”
Dương Tự thì nhìn Ngôn Thượng, bỗng nhiên nhớ tới mũi tên mà Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu hợp lực bắn về phía Mông Tại Thạch tại Chung Sơn nhiều năm trước.
Hắn tặc lưỡi nói: “Ngôn Nhị bắn tên vẫn lợi hại như trước.”
Hắn lại đánh giá Ngôn Thượng nói: “Ngươi nên học kỹ năng này cho thuần thục, nếu học tốt nói không chừng có thể làm thần tiễn mà lên chiến trường…”
Trong mắt Triệu Linh Phi đều là sùng bái với Ngôn Thượng nên lập tức phản bác Dương Tự: “Người như Ngôn Nhị ca lên chiến trường thì chẳng phải rất đáng tiếc sao? Ngôn Nhị ca không lên chiến trường mới là lợi hại nhất! Ngôn Nhị ca, công chúa điện hạ không cùng huynh tới đây ư? Huynh mau kể vì sao huynh lại đột nhiên xuất hiện ở đây đi, cũng không nghe thấy tiếng gió gì.
Ngôn Nhị ca, huynh thật lợi hại… Chẳng lẽ huynh là thần tiên nên có thể tính được chúng ta đã xảy ra chuyện ư?”
Ngôn Thượng cười bất đắc dĩ, nhiều năm không gặp nhưng Triệu Ngũ Nương vẫn líu ríu, hoạt bát như cũ khiến chàng không chen nổi một câu.
Nhưng cả chàng và Dương Tự không ai cản bởi vì họ biết Triệu Linh Phi bị đè nén vì chuyện của Triệu Công đã lâu, nay khó có lúc được vui vẻ nói nhiều một chút.
Lúc này có sĩ tốt tới báo lại có người tới bái kiến.
Màn trướng được vén lên, Ngôn Hiểu Chu và Hàn Thúc Hành một trước một sau đi vào.
Ngôn Hiểu Chu nhìn thấy lang quân mình thích đứng bên cạnh anh trai, giống hệt như lời anh trai thông qua Hàn Thúc Hành truyền tới … Anh hai nói sẽ cứu Dương Tam Lang, quả nhiên không lừa nàng!
Ngôn Hiểu Chu nhào đến ôm lấy Ngôn Thượng, vui vẻ gọi: “Nhị ca! Huynh thật sự tới rồi… Nhị ca, khí sắc của huynh tốt hơn khi ở Trường An nhiều, hẳn là huynh và Nhị tẩu sống ở Lĩnh Nam rất vui vẻ phải không? Sao Nhị tẩu không tới, muội nghĩ hai người luôn như hình với bóng chứ.”
Ngôn Thượng dang tay đón được em gái, lúc này thấy nàng cũng ríu rít không ngừng thế là chàng lại mỉm cười.
Nghe Ngôn Hiểu Chu và Triệu Linh Phi đều hỏi Mộ Vãn Diêu thế là lòng chàng cũng thẹn thùng.
Chàng nghĩ thế nào cũng có cảm giác mình và điện hạ quả thực luôn như hình với bóng vì thế ngượng ngùng nói: “Tàu xe mệt nhọc, chúng ta cũng đều có việc cần làm nên không thể cứ ở chung một chỗ.”
Ngôn Hiểu Chu thấy anh hai đỏ mặt thì lễ phép không nói gì.
Triệu Linh Phi lại bỡn cợt trêu: “Muội còn tưởng với ham muốn khống chế của điện hạ với Ngôn Nhị ca thì huynh căn bản không thể cùng nàng tách ra quá lâu.
Điện hạ muốn Ngôn Nhị ca thời thời khắc khắc đều ở dưới mí mắt thì mới yên tâm được.”
Dương Tự đánh giá Ngôn Nhị, nhớ tới tính tình Mộ Vãn Diêu nên trong lúc nhất thời cũng lộ ra nụ cười mập mờ mà nhìn chằm chằm chàng.
Tính tình Diêu Diêu bá đạo như thế, cũng chỉ có Ngôn Nhị tốt tính mới chịu được.
Ngôn Thượng ho khan một tiếng, không muốn nhiều lời với bọn họ về tình cảm riêng tư của mình nên chỉ nói: “Dương tam, cuộc chiến này ta sẽ để huynh làm chủ tướng.
Nếu để huynh xung phong thì có nắm chắc phần thắng không?”
Dương Tự nhìn thấy chàng không muốn tiếp tục bát quái với đám nữ hài nhi thì cũng chuyển đề tài.
Hắn chậm rãi nói: “Nếu hậu phương hỗ trợ, lương thảo sung túc thì ta nhất định có thể khiến Nam Man có đến mà không có về.”
Ngôn Thượng gật đầu nói: “Chỉ có một năm.”
Ánh mắt Dương Tự nảy lên, trầm tư một lát mới chậm rãi gật đầu.
Ngôn Thượng nói: “Như vậy thì huynh đi đánh giặc đi, phía quân lương để ta nghĩ cách.”
Triệu Linh Phi và Ngôn Hiểu Chu đều là người tâm tư mẫn cảm lại thông minh nên Ngôn Thượng vừa nói ra lời này là cả hai đều kinh ngạc nhìn chàng.
Dương Tự chậm hơn các nàng một nhịp mới phản ứng lại được: “Triều đình không cho lương sao?”
Ngôn Thượng nói: “Chỉ cho một nửa.
Không sao, thân hào nông thôn có ở khắp nơi, thế gia cũng sẽ cho chúng ta mượn lương.
Tam Lang cứ yên tâm đánh nhau, việc này và việc so chiêu với triều đình trung ương huynh không cần lo.
Huynh chỉ cần thắng… Đó là giúp ta rồi.”
Trong mắt Ngôn Hiểu Chu có lo lắng, nghi ngờ anh trai đã phải ký kết điều khoản áp lực nào đó.
Nàng chủ động đề nghị: “Chuyện lo lương thảo để muội giúp Nhị ca…”
Triệu Linh Phi đánh gãy: “Không, Hiểu Chu muội muội vẫn nên tiếp tục chăm sóc người bị thương đi.
Muội là một nữ lang yếu đuối, tới lui đám thế gia không tiện.
Ngôn Nhị ca có bạn khắp thiên hạ nên để huynh ấy mượn lương thảo hẳn sẽ dễ hơn chúng ta nhiều.”
Ngôn Thượng cười cười gật đầu.
Ai ngờ sau đó Triệu Linh Phi lại sáng mắt nói: “Ta muốn đi với Ngôn Nhị ca! Ta là nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, vừa lúc có thể nhắm tới đối tượng khác.
Ta sẽ mượn lương của quan phủ, còn huynh mượn đám thế gia.
Mặc kệ anh họ cần bao nhiêu lương chúng ta đều phải mượn được! Những thứ này nằm trong tay chúng ta khống chế thì tốt hơn để bị người khác so đo nhiều.”
Ngôn Thượng than: “Ngũ Nương trưởng thành nhiều quá.”
Kế tiếp chính là nói tới việc đánh nhau thế nào.
Dù Ngôn Thượng nói mình sẽ không chỉ huy nhưng vẫn muốn nghe suy nghĩ của Dương Tự.
Sau khi nghe Dương Tự nói muốn vây khốn Nam Man, lừa gạt bọn chúng thế nào thì mắt chàng lóe lên, chậm rãi nói: “Trước đây không phải triều đình vẫn muốn nghị hòa sao? Không bằng chúng ta thông báo cho Nam Man đến nghị hòa, để tướng lãnh của bọn chúng tới.
Nếu có thể một lưới bắt hết…”
Dương Tự nhướng lông mày, lại ôm cánh tay than: “Ngôn Nhị, ngươi thật là âm hiểm, sao có thể không nói quy củ như thế? Nếu để cho người trong thiên hạ biết ngươi tính kế Nam Man, lợi dụng nghị hòa lừa người ta vào tròng thì ai sẽ gọi ngươi là quân tử nữa.”
Ngôn Thượng nhẹ đáp: “Trên quan trường làm gì có quân tử.
Muốn làm quân tử thì không làm quan được đâu.”
—–
Giữa tháng 8, Đại Ngụy và Nam Man bắt đầu chuyện nghị hòa.
A Lặc Vương nhận được thư truyền tới thì cười vui vẻ, áp lực trên người tiêu tan một nửa.
Hắn dốc hết quốc lực cùng Đại Ngụy đánh nhau, nếu thua thì Nam Man sợ là sẽ không còn nữa.
Tất cả binh lực đều tham gia vào trận chiến này, Nam Man cũng đang ở vào thế bí.
Lúc này Đại Ngụy nghị hòa chính là mảnh rơm cứu mạng bọn họ.
Mông Tại Thạch nhắc nhở A Lặc Vương: “Chủ soái mới của Kiếm Nam là Ngôn Thượng.
Người này không dễ đối phó đâu.
Đại Vương cẩn thận hắn có trá, không có lý gì chưa đánh hắn đã đòi nghị hòa.”
Mông Tại Thạch lạnh lùng nói: “Nếu muốn đánh thắng kỳ thật chúng ta hẳn nên ám sát Ngôn Thượng.
Hiện tại thừa dịp Kiếm Nam bên kia còn chưa kịp phản ứng, Ngôn Thượng cũng chưa kịp thể hiện bản lĩnh chúng ta nên ám sát hắn.
Đến lúc đó nói không chừng đã thắng một nửa.”
A Lặc Vương không thèm để ý nói: “Ngươi ấy, năm đó chuyện ở Trường An bổn vương cũng có nghe nói.
Không phải ngươi đoạt nữ nhân với Ngôn Thượng và thua ư? Một cô công chúa Đại Ngụy mà thôi, đợi chúng ta đánh thắng thì muốn bao nhiêu chẳng có? Ngươi quá để ý đến cô công chúa kia mới dè chừng Ngôn Thượng như vậy.
Nhưng nghị hòa là chủ ý của hoàng đế Đại Ngụy, mà đám đại thần kia cũng không dám phản kháng đúng không? Hơn nữa không phải ngươi nói tên Ngôn Thượng kia da mịn thịt mềm, căn bản không thể đánh nhau sao? Mông Tại Thạch, có phải năm đó ngươi thất bại ở Trường An nên mới cẩn thận quá mức không?”
Mông Tại Thạch còn muốn khuyên nhưng vừa chuyển mắt hắn lại nghĩ khuyên làm gì.
A Lặc Vương chịu thiệt thì hắn mới có cơ hội.
Vì thế hắn lập tức thừa nhận mình sợ.
A Lặc Vương cười to.
Nhưng A Lặc Vương cuối cùng cũng không hoàn toàn bị thắng lợi làm cho hôn đầu.
Ngày thứ nhất nghị hòa tại một chỗ cạnh Kiến Nam, A Lặc Vương lúc này không tự mình tới mà phái Mông Tại Thạch cùng đám tướng tá khác tới đàm phán.
Trong quân doanh, Mông Tại Thạch cùng vài vị tướng quân đi tới.
Hắn lười biếng liếc mắt nhìn cờ xí khắp nơi, lại thấy Ngôn Thượng đứng trước quân doanh mỉm cười đón.
Đám tướng sĩ Nam Man thấy chàng hào hoa phong nhã như thế thì cũng không còn chút lo lắng nào.
Ngôn Thượng cười nói: “Ta đã chuẩn bị rượu thịt cho các vị trong doanh trướng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Một vị tướng quân Nam Man động tâm nói: “Nghe nói Kiếm Nam có một loại rượu đặc biệt nồng…”
Ngôn Thượng sáng tỏ nói: “Là Kiếm Nam Xuân phải không? Có, có.”
Đám người Nam Man ngứa ngáy, bọn họ dã man đã quen nên nghĩ chỉ cần uống một ngụm rượu Đại Ngụy là đã thấy đời này không uổng… Đại Ngụy phú quý như thế, dựa vào cái gì không muốn!
Ngôn Thượng mời rượu mọi người, lại lấy cớ tửu lượng của mình không tốt nên cũng không uống.
Đám người Nam Man thấy rượu và thức ăn ngon thì chẳng quản nhiều.
Kẻ nào hơi chút cảnh giác thì lúc này cũng dao động.
Không thể nghi ngờ gì Nam Man quá nghèo.
Bọn họ nghèo tới mức làm cho người ta mất đi lý chí, để người ta không chống lại được dụ hoặc và dã tâm đối với giàu sang.
Ngôn Thượng kính Mông Tại Thạch một chén nhưng tên kia chỉ quỳ gối mà ngồi, cũng không uống rượu.
Hắn quan sát đám kỹ nữ đang múa hát mua vui, lại cùng Ngôn Thượng đánh giá lẫn nhau.
Mông Tại Thạch như cười như không mà thấp giọng hỏi: “Ngôn Nhị Lang, trong rượu có độc hả?”
Ngôn Thượng mặt không đổi sắc, chỉ cười hỏi: “Tướng quân thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?”
Mông Tại Thạch: “Thủ đoạn thấp kém quá đó.”
Ngôn Thượng cười đáp: “Thấp kém cũng không sao, miễn là có tác dụng.”
Mông Tại Thạch: “Ngày xưa gặp nhau ở Trường An, không ngờ lại có ngày này.”
Ngôn Thượng nghiêng đầu, buông chén rượu trong tay sau đó cười nói: “Ngươi không hề nghĩ đến ư? Thế mà năm đó ta đã nghĩ tới rồi đó.”
Trong mắt Mông Tại Thạch có tia sáng lóe qua, hắn thấp giọng nói: “Chúng ta có thể cùng hợp tác như cũ.”
Ngôn Thượng thở dài nói: “Tướng quân phải cho ta chút lợi trước đã, để ta thấy được chỗ tốt của việc hợp tác.”
Lời vừa nói xong cả người Mông Tại Thạch bỗng nhiên căng chặt, cảm nhận được nguy hiểm chưa từng có.
Cả người hắn như con báo, lập tức nhảy lên, hất cái bàn trước mặt rồi lăn đến chỗ đất trống.
Sau lưng vang lên tiếng đánh nhau, còn hắn thì nhanh chóng lật người né tránh.
Hắn nhấc một cái bàn dài che chắn kiếm đâm tới.
Cùng lúc đó, toàn bộ buổi tiệc đều rối loạn, đám tướng quân Đại Ngụy cứ vậy rút đao lên mà tấn công, đám vũ kỹ thì sợ hãi chạy trốn khắp nơi.
Tứ phương trong sảnh là quân sĩ Đại Ngụy vây tới.
Đám Nam Man đang ngắm mỹ nhân uống rượu ngon lúc này rút đao nghênh chiến nhưng chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cả người không có sức lực.
Mông Tại Thạch mắt lạnh nhìn cảnh này, lại thấy Dương Tự đang cầm trường kiếm trong tay, khí thế lạnh lẽo.
Hắn ngồi quỳ bên một cái bàn bị lật, ánh mắt nhìn về đây.
Mông Tại Thạch không dám khinh thường, còn đám người Nam Man Mặt khác thì mắng to: “Các ngươi hạ độc trong rượu! Đồ âm hiểm! Dám hạ độc trong tiệc nghị hòa!”
Ngôn Thượng cũng chưa hề động đậy, chàng vẫn ngồi sau bàn, mắt nhìn cả phòng hỗn loạn phía trước rồi nhàn nhạt nói: “Không hiểu người Nam Man nói gì.”
Sau đó chàng hạ lệnh: “Giết —— ”
Mông Tại Thạch nhìn Dương Tự, sau đó hắn đứng lên quét mắt nhìn quân Đại Ngụy đang vây quanh tứ phía và cười nói: “Lợi hại.
Hóa ra người Đại Ngụy cũng sẽ không giữ đạo nghĩa mà chơi trò này.”
Dương Tự cười: “Học lẫn nhau thôi.”
Mông Tại Thạch: “Dương Tam Lang nhằm vào ta ư? Trong trướng này, có khi ta là người hướng về các ngươi nhất đó.”
Dương Tự cà lơ phất phơ nhưng vẫn có vài phần nghiêm túc nói: “Ai bảo ta chỉ biết mỗi mình ngươi.
Ta cảm thấy… Một kẻ lợi hại như ngươi chết rồi thì đối với Đại Ngụy cũng khá tốt.
Ngươi cảm thấy sao?”
Mông Tại Thạch đáp: “Khéo ghê, ta cũng cảm thấy ngươi và Ngôn Nhị Lang chết sẽ khá tốt với Ô Man ta.”
Dương Tự vẫn cười, Mông Tại Thạch cũng thế.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Sau đó không ai báo trước, hai người lập tức nhảy lên đánh về phía người kia.
Kiếm trong tay họ soi sáng mặt người ——
“Trận chiến ở Trường An năm xưa còn dang dở, nay lại tiếp tục —— để xem ai trong hai ta có thể sống tới cuối cùng!”
—–
Đại Ngụy phản chigến ngay trên bàn nghị hòa khiến Nam Man tổn thất thảm hại.
Mông Tại Thạch liều chết cùng vài vị tướng Nam Man giết ra khỏi quân doanh Đại Ngụy.
Tràng nghị hòa kia khiến một nửa tướng Nam Man chết tại đó, A Lặc Vương giận dữ lập tức tiến công Kiếm Nam ngay.
Chiên sự ngừng một tháng lúc này lại bắt đầu.
Từ lúc này nơi đây bắt đầu tiến vào thời kỳ hừng hực khí thế, không chết không ngừng.
Mà lúc này chiến sự đã kéo dài nửa năm.
Dương Tự như Chiến Thần lớn lên trên chiến trường, thiên phú về quân sự của hắn khiến các tướng quân khác phải chịu phục, không dám coi khinh.
Mà chủ soái Ngôn Thượng càng khiến bọn họ bội phục không thôi.
Chàng ít khi nhúng tay vào chiến tranh, bình thường chỉ dự thính lúc bọn họ bàn chiến lược.
Chàng chủ yếu giúp bọn họ chặn lại các loại ý kiến từ triều đình đưa tới.
Hà Tây bên kia thì bị mọi người nhúng tay vào thành một vũng nước đục, Kiếm Nam bên này lại không hề chịu ảnh hưởng của triều đình.
Lương thảo cũng tràn đầy.
Ngôn Thượng đi khắp nơi tích trữ lương, mượn của thế gia, của nhà giàu, của thân hào nông thôn.
Chàng kết bạn rộng, người quen khắp nơi làm đám quân nhân ở Kiếm Nam há hốc mồm không nói được gì.
Chàng không những mượn được lương thực mà còn thuyết phục Tiết Độ Sứ của mấy châu cạnh đó như Hoài Nam gì gì đó điều bình tới cho Kiếm Nam mượn.
Tất cả đều phục vụ cho chiến trường.
Chiến sự ngay từ đầu có thua có thắng, nhưng theo thời gian trôi qua, Nam Man bên kia tự nhiên có vấn đề, bọn họ bắt đầu phí nhiều sức hơn —— mà Nam Man lại quá nghèo.
Bọn họ bởi vì nghèo khó mà nhất định phải đánh trận này, nhưng cũng vì nghèo khó mà không thể chấp nhận nổi tiêu hao.
Tài năng quân sự của Dương Tự khiến Nam Man cảm thấy áp lực, cho dù chiến trường Hà Tây vẫn giằng co nhưng cũng không thể giảm bớt áp lực của Kiếm Nam bên này.
Ngôn Thượng giống như thùng sắt khó có thể tấn công, mặc cạm bẫy, mặc Lưu Văn Cát ra sức ly gián trên triều cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Kiếm Nam.
A Lặc Vương càng ngày càng nóng nảy, hắn cũng càng ngày càng hiểu vì sao ngay từ đầu Mông Tại Thạch lại đề nghị ám sát Ngôn Thượng.
Chỉ đánh nhau thì có ích lợi gì, nếu có thể tiêu diệt kẻ đứng đằng sau để tướng sĩ bên dưới như rắn mất đầu mới là thượng sách.
Đáng tiếc nay Nam Man đã không thể phái người ám sát Ngôn Thượng.
Bởi vì cả ngày chàng không ra khỏi quân doanh, chiến trường cũng không thấy mặt thì… A Lặc Vương có cách gì?
Nam Man đã lún sâu trong trận chiến này, khi thời tiết càng lúc càng lạnh bọn họ bắt đầu không thích ứng với khí hậu nơi này.
Bọn họ bắt đầu sinh bệnh, trong quân càng ngày càng nhiều người đổ bệnh.
Bọn họ đã không chiếm được chỗ tốt trên chiến trường, nếu lại kéo tới mùa đông thì… Nam Man căn bản không nhịn được!
Tháng 10 năm ấy, mắt thấy các tướng sĩ ngày càng miễn cưỡng, A Lặc Vương biết không thể lại tiếp tục thế này.
Nhưng nếu muốn Nam Man nhận thua thì sao hắn chịu được?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy phải giết Ngôn Thượng và Dương Tự.
Chỉ cần hai kẻ này chết thì chiến trường Kiếm Nam mới có cơ hội xoay trục.
A Lặc Vương bàn với Mông Tại Thạch: “Ta tính toán chia binh.”
Mông Tại Thạch không chút thay đổi, nghĩ thầm lúc này mà chia binh thì khác gì tìm chết.
Nhưng sau đó A Lặc Vương liếc hắn nói: “Chia binh ra công phá Lĩnh Nam, giết tới Nghiễm Châu.”
Mí mắt Mông Tại Thạch giật nhẹ, vội nhìn A Lặc Vương.
A Lặc Vương nhìn chằm chằm hắn nói: “Bản vương phái người điều tra nên biết trước khi tới Kiếm Nam, Ngôn Thượng chính là Thứ Sử Nghiễm Châu.
Tới bây giờ phu nhân của hắn còn ở lại đó, người nhà hắn cũng vậy.
Bản vương tra xét cuộc đời của Ngôn Thượng, không thể không nói ta đã đánh giá thấp hắn.
Nhưng trong lúc điều tra ta ngoài ý muốn phát hiện tình cảm của hắn và thê tử có vẻ rất tốt.”
Mông Tại Thạch vẫn không tỏ thái độ gì.
A Lặc Vương tiếp tục nói: “Nếu vị công chúa kia gặp chuyện không may thì chúng ta có thể bức Ngôn Thượng mang binh đi cứu viện! Với tình cảm dành cho thê tử hắn sẽ dễ dàng bị chúng ta lợi dụng! Ngươi cảm thấy thế nào?”
Mông Tại Thạch nhàn nhạt lên tiếng: “Ý kiến hay.”
Sau đó hắn rũ mắt người hỏi: “Đại vương định phái ta đi giết vị công chúa kia sao?”
A Lặc Vương cười to, vỗ vai hắn nói: “Ý của bổn vương là để ngươi ở lại Kiếm Nam giải quyết Dương Tự cho ta.
Còn bản vương sẽ tự mình lãnh binh đi giết vị công chúa kia.
Ngươi và người kia có tình cũ, bản vương không dám ở trước mặt giết hồng nhan tri kỷ của ngươi.”
Mông Tại Thạch cười khẽ nói: “Chuyện cũ thời niên thiếu thôi mà, ta đã sớm quên nàng ta.
Đại Vương coi khinh ta rồi.”
A Lặc Vương nửa thật nửa giả cười với hắn, nhưng cũng không thật sự yên tâm để hắn đến Lĩnh Nam.
Đêm hôm ấy sau khi thương lượng tốt, A Lặc Vương dẫn một cánh quân lui khỏi Kiếm Nam, đi đường thủy tấn công Nghiễm Châu để ép Ngôn Thượng lui binh.
—–
Tại thành Nghiễm Châu, quân địch từ đường thủy đánh tới, Tiết Độ Sứ thấy vậy thì lập tức đến tìm Mộ Vãn Diêu.
Tiết Độ Sứ thoáng kích động nghĩ Diễn Binh nửa năm qua không ngờ thực sự có ngày phát huy tác dụng.
Hắn vội vã tới phủ tìm công chúa, còn nàng thì ung dung chậm rãi phe phẩy quạt đứng lên, nhàn nhạt lên tiếng: “Hoảng sợ cái gì? Diễn Binh ngàn ngày lại chỉ dùng binh nhất thời.
Bản công chúa liệu sự như thần, lại có ta tọa trấn thì các ngươi lo cái gì?
Đánh cho ta —— ”
Tay áo nàng phất ra, bầu trời lóe tiếng sét vụt qua đôi mắt nàng lạnh lẽo tàn nhẫn nhìn thẳng Tiết Độ Sứ khiến hắn tâm phục khẩu phục nhận lệnh đi ra ngoài đốc chiến ——
“Điện hạ đích thân tới, các huynh đệ mau xông lên cho ta!”
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng nhìn những con thuyền chỉnh tề phía dưới và đám binh sĩ.
Trống trận gõ vang, chiến kỳ phấp phới, Tiết Độ Sứ và công chúa cùng quan sát.
Binh sĩ hô vang khiến tinh thần và máu huyết người ta sục sôi.
Mộ Vãn Diêu nhắm mắt lại, trong lòng cũng thấy máu nóng dâng lên, da thịt nóng đỏ: Cuộc chiến thủ thành Nghiễm Châu cuối cùng đã bắt đầu.