Thượng Công Chúa

Chương 56


Tấn Vương Phi tới sơn trang tránh nóng thì muốn thỉnh an hoàng đế nhưng ông ta không gặp.

Sau đó nàng ta vội vàng tới gặp Mộ Vãn Diêu bởi vì đây mới là mục đích chính nàng ta tới đây lần này.
Mộ Vãn Diêu mặc một bộ váy hoa đoan chính đi tiếp Tấn Vương phi.

Tấn Vương phi cầm khế ước bán mình của Xuân Hoa do anh trai nàng ta đưa tới và nói nàng ta muốn gặp Xuân Hoa.

Hai người ngồi ở sảnh chính uống trà, Mộ Vãn Diêu nghe thấy thế thì nhíu mày, căn bản không hề có ý đứng dậy.

Nàng chỉ cười cười nói: “Thị nữ của ta sinh bệnh, không tiện gặp người khác.”
Nàng cố ý nói thật rõ chữ “ta”.

Tấn Vương phi đương nhiên hiểu, nàng ta vốn có chút sợ hãi vị công chúa này, nhưng vẫn rất tích cực hoàn thành nhiệm vụ chồng mình dặn dò: “Ta biết lục muội rất yêu thương coi trọng thị nữ của mình, đối xử với Xuân Hoa rất tốt, thậm chí bỏ nô tịch cho đối phương.

Nhưng muội tốt bụng giúp nàng ta cởi nô tịch rồi thì hiện tại nàng ta đi đâu sẽ do huynh trưởng của nàng ta quyết định.

Huynh trưởng của nàng ta đã tặng nàng ta cho ngũ ca muội, cái này về lễ pháp là vô cùng thích hợp.

Lúc này muội ngăn cản ngược lại không thích hợp chút nào.”
Mộ Vãn Diêu ngước mắt nhìn vị Vương Phi trước mặt sau đó vẫn cười cười nói: “Ta không hiểu vì sao tẩu lại tận tâm giúp ngũ ca đòi người như thế.

Chẳng lẽ tẩu thật sự hiền huệ đến mức thích thú việc nhét nữ nhân vào phòng ngũ ca thế hả? Nếu ta không đồng ý, tẩu thông minh một chút thì hẳn nên cùng ta kéo dài một hai chứ.”
Ánh mắt Tấn Vương phi hơi trốn tránh.

Nàng ta ngẩn ra một chút rồi chua xót nói: “Chuyện của vương phủ chúng ta đâu có thư thái như phủ của muội? Tóm lại nếu Tấn Vương đã thích thì vị Xuân Hoa nương tử này ta nhất định phải mang đi.”
Mộ Vãn Diêu đặt chén trà cái “Bang” một phát, cằm hếch lên nói: “Nếu ta không thả người thì chẳng lẽ ngũ tẩu muốn động tay với ta sao?”
Tấn Vương Phi: “Muội!”
Nàng ta đứng dậy, tận tình khuyên bảo: “Muội hà tất phải như thế? Chuyện của đám nam nhân kia thì để bọn họ như ý là được.

Chẳng qua chỉ là một thị nữ……”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn đáp: “Tẩu cũng nói nàng ta chỉ là một thị nữ, hà tất phải vì một thị nữ mà chúng ta trở mặt chứ?”
Tấn Vương Phi buột miệng thốt ra: “Ta có khế ước bán mình của nàng ta đó!”
Mộ Vãn Diêu vẫn bình tĩnh cùng nàng ta đối chọi: “Thật buồn cười! Ta vẫn là chủ tử của nàng ta đó!”
Tấn Vương Phi không chịu kém: “Dựa theo luật pháp thì chủ tử hiện tại của nàng ta chính là ngũ ca của muội……”
Mộ Vãn Diêu: “Chẳng lẽ hoàng gia chúng ta chỉ nói luật pháp thôi sao? Không có một chút quan hệ huynh muội huyết thống gì sao? Ta chỉ muốn giữ một thị nữ, chẳng lẽ ngũ ca còn không cho? Đây là đạo lý gì? Phụ hoàng hiện giờ đang ở sơn trang, ta muốn đến trước mặt phụ hoàng cùng tẩu lý luận một phen!”
Tấn Vương Phi quýnh lên nói: “Đừng đừng đừng!” Nàng ta chỉ là một đứa con dâu, sao dám so sánh với công chúa trước mặt hoàng đế chứ? Có điều đây là việc Tấn Vương dặn dò…… thế nên Tấn Vương Phi cực kỳ sầu khổ.
Đúng lúc này bên ngoài có người nôn nóng lấp ló.

Mộ Vãn Diêu cũng thấy được.

Không chỉ thị nữ của Tấn Vương phi sốt ruột mà thị nữ của nàng cũng sốt ruột.

Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương phi liếc nhau, hai người gọi thị nữ của mình tiến vào.
Thị nữ dán bên tai Mộ Vãn Diêu bất an nói vài câu.

Sau khi nghe xong sắc mặt nàng lập tức lạnh lẽo, Tấn Vương Phi ở đối diện thì cao giọng chất vấn: “Đây là chuyện gì? Kẻ bức bách huynh trưởng của Xuân Hoa, chiếm ruộng tốt của nhà người ta là người của muội sao? Muội muội đây là đã ăn cướp còn la làng hả?”
Mộ Vãn Diêu cười lạnh.

Thị nữ nói với nàng rằng cường hào ở địa phương cướp ruộng của người ta đúng là người quen.

Kẻ kia họ Trịnh, trước kia đi theo Hoàng Hậu tới Trường An làm của hồi môn.

Nhiều năm nay cho dù một kẻ như hắn cũng đã phát triển thành cường hào một chỗ.
Sau khi Hoàng Hậu mất, Lý thị lại lui về Kim Lăng, ở Trường An không còn thế lực nữa.

Chủ cũ của Trịnh thị đã không còn thế nên người hiện tại bọn họ nguyện trung thành chính là Mộ Vãn Diêu.

Trên mặt nàng lúc này vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã lộp bộp, không biết tại sao chuyện này lại liên quan tới mình.

Người nguyện trung thành với nàng nhiều, nàng làm sao mà đi phân biệt hết xem kẻ nào là kẻ nào? Nhưng lúc này kẻ nguyện trung thành với nàng lại lăn lộn tới Xuân Hoa, còn gián tiếp đưa khế ước bán mình của Xuân Hoa cho Tấn Vương……
Mộ Vãn Diêu đành phải mềm giọng nói: “Nếu đã là người trong nhà thì để ta nói một tiếng là được, hai bên chỉ là hiểu lầm thôi.

Tẩu tẩu cũng không nên gấp gáp, mọi việc đều có thể giải quyết, ta nghĩ hẳn ngũ ca cũng sẽ cho ta mặt mũi mà để Xuân Hoa ở lại đây.”
Tấn Vương Phi cũng không tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu nói: “Ta muốn đi thăm Xuân Hoa một cái.”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày, sợ Tấn Vương Phi nhìn ra Xuân Hoa đang có thai nên lập tức không hề nể tình cự tuyệt luôn khiến Tấn Vương phi cực kỳ bực bội.

Nàng ta vốn cho rằng trong hoàng thất này Đan Dương công chúa cũng coi như nể mặt nàng ta một chút nhưng hiện tại xem ra nàng ấy cũng coi thường người vợ kế như mình, chẳng cho mình chút mặt mũi nào.

Tấn Vương Phi tức giận bất bình mà rời đi, còn tuyên bố mình sẽ ở lại sơn trang, trực tiếp đợi tin.
Tấn Vương Phi vừa đi Mộ Vãn Diêu đã dặn dò phụ tá của mình đi làm vài việc, để họ Trịnh kia đi trấn an một nhà anh trai Xuân Hoa, cũng làm rõ xem vì sao lại muốn cướp nhà cướp ruộng của người ta.

Nếu xử lý tốt thì trực tiếp để Trịnh thị lừa gạt anh trai Xuân Hoa mang khế ước bán mình về là tốt nhất.
Anh trai Xuân Hoa là một kẻ ăn chơi, loại chuyện la lối khóc lóc này hẳn hắn đã quen làm.
Phải ngăn chặn chuyện này lan ra, cũng tuyệt đối không được để Tấn Vương Phi biết Xuân Hoa đã mang thai…… Tấn Vương phủ đang thiếu một đứa nhỏ, Mộ Vãn Diêu không muốn Xuân Hoa vì đứa nhỏ vào phải đi theo họ.

Màn đêm buông xuống, trong đình hóng gió, đèn đuốc đã ảm đạm nhiều.
Trong màn trướng hoàng đế đắp một tấm chăn mỏng, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Quanh đình hóng gió có hồ, có cá chép và hương hoa sen thơm ngát.

Trong lúc cực kỳ an tĩnh có một thái giám đi vào, cúi người nhẹ giọng nói thầm bên tai hoàng đế mấy câu.
Hoàng đế dường như bật cười, mở mắt nặng nề nhìn bóng đêm sau đó chậm rãi nói: “Nói thế tức là Diêu Diêu vì thị nữ kia mà giữ lại thai nhi.

Hiện tại nàng liều mạng không cho Tấn Vương Phi gặp thị nữ đó chứng tỏ đứa nhỏ kia của của Tấn Vương.”

Ông ta như suy nghĩ gì đó rồi hỏi: “Diêu Diêu lại không muốn thị nữ của mình vào Tấn Vương phủ sao?”
Thái giám nói: “Lục công chúa vốn không thân quen gì mấy với Tấn Vương, chẳng qua Tấn Vương Phi luôn thích tìm Lục công chúa.”
Hoàng đế nói: “Dù sao cũng là Kim Lăng Lý thị.

Năm đó bọn họ rực rỡ như thế, hiện tại dù không còn ở Trường An thì trẫm cũng chỉ có thể bức bọn họ về Kim Lăng.

Nếu trẫm muốn diệt trừ Lý thị thì ở phương bắc còn đỡ, nhưng thế gia phương nam sẽ lạnh lòng…… Sự tồn tại của Diêu Diêu vẫn rất quan trọng.”
Ông ta trầm mặc một chút rồi nói: “Nhưng cũng quá quan trọng rồi.”
Cho nên có đôi khi ông ta mới cảm thấy con gái út ở lại Ô Man mới là tốt nhất.

Mộ Vãn Diêu mà ở lại Ô Man thì Lý thị sẽ không thể mượn nàng để thâm nhập vào phương bắc, đám thế gia bắc nam cũng không thể hợp tác…… Thế gia cứ thế bị chia cắt, lại có sĩ tử nhà nghèo chen vào thì hoàng quyền mới bền vững.
Hiện tại hoàng đế tuy không để ý tới chính sự nhưng hiển nhiên vẫn nắm rõ thế cục trong thiên hạ.

Ông ta hơi cúi đầu nói: “Kỳ thật thị nữ kia vào Tấn Vương phủ cũng tốt.”
Thái giám lập tức lộp bộp trong lòng, nghĩ thầm ý hoàng đế là muốn Đan Dương công chúa cùng Thái Tử chia rẽ ư? Vì không cho Thái Tử có được hỗ trợ của Lý thị sao?
Thái giám nhỏ giọng hỏi: “Nếu bệ hạ muốn thì có thể cho người lặng lẽ lộ chút tin cho Tấn Vương Phi để nàng ta biết thị nữ kia đang mang thai.

Tấn Vương cũng cần một đứa nhỏ…… Tấn Vương Phi mà biết thị nữ kia mang thai thì sẽ không màng tất cả mang nàng ta đi.”
“Tấn Vương không có con quả là đáng thương.” Hoàng đế cười nhạo rồi nói: “Trẫm lười ra tay, lười quản việc trẻ con này.

Ngươi cứ xem đi, chuyện này không đơn giản đâu.

Ngươi và ta cùng xem bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì và chuyện này sẽ có kết quả gì.”
Hoàng đế nhìn hồ nước an tĩnh không gợn sóng, nhưng bên dưới đang sủi bọt, chưa từng ngừng nghỉ.

Thật lâu sau ông ta mới chậm rãi nói: “Thành An, ngươi nói xem người làm hoàng đế trong thiên hạ này cần nhất là nhân tâm hay dã tâm, cần thế lực đứng sau hỗ trợ hay phải có thủ đoạn cao tay? Ngươi nói xem một người muồn trở thành hoàng đế tốt cho thiên hạ này thì phải làm thế nào mới thích hợp nhất?”
Thái giám tên Thành An kia nhỏ giọng nói mình không biết.
Hoàng đế mỏi mệt nói: “Ngươi tùy tiện nói một chút đi.”
Thái giám nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ chỉ có thế lực phía sau mạnh mẽ thì một người mới có thể ngồi an ổn trên ngai vàng.”
Hoàng đế đạm mạc nói: “Vậy thì hoàng đế sẽ bị thế lực đó kiềm chế.

Kẻ kia ngồi lên bảo tọa thế nào thì cũng sẽ mất bảo tọa như thế.”
Thái giám lại nói: “Vậy cần có thủ đoạn mạnh mẽ.”
Hoàng đế: “Nếu thủ đoạn tàn nhẫn vô tình sẽ khiến kẻ khác sợ mình.

Thời gian lâu rồi kẻ làm hoàng đế sẽ bị bưng tai bịt mắt, không ai dám nói cho hắn thiên hạ có bộ dạng thế nào.

Kẻ đó chưởng quản triều thần nhưng sẽ không thể nhìn thấy bá tánh.”
Nội Hoạn khó xử nói: “Vậy chính là nhân tâm quan trọng nhất.

Người làm hoàng đế phải yêu dân, chỉ có thế thì mới có được sức mạnh của thiên hạ.”
Hoàng đế nói: “Nếu chỉ có nhân tâm mà không có thủ đoạn thì cuối cùng cũng để gian thần nắm giữ triều chính.”
Trên trán thái giám kia rịn đầy mồ hôi, thật sự không đoán được hoàng đế có ý gì.

Đến cuối cùng ông ta chỉ có thể cười khổ nói: “Cho nên vẫn là bệ hạ ngài lợi hại nhất.

Ngài đã ba năm không để ý tới triều chính, nhưng thiên hạ…… vẫn nằm trong khống chế của ngài, không gì có thể qua được ngài.”
Hoàng đế ngây ra rồi nói, “Nhưng mà ta già rồi.”
Trong lòng Thành An không thoải mái, ông ta xúc động gọi “Bệ hạ”, sau đó cũng không đành lòng nhiều lời.

Ông ta đi theo bệ hạ đã vài thập niên, tóc mai lúc này cũng đã hoa râm, huống chi bệ hạ.

Nếu hoàng hậu còn sống thì tốt…… Nhưng hiện tại bệ hạ thật cô đơn.
Hoàng đế cũng im lặng, không thảo luận cái này nữa.

Ông ta nằm xuống nhắm mắt ngủ tiếp.

Thái giám đắp chăn cho hoàng đế thì nghe thấy trong lúc ngủ mơ ông ta mơ hồ nói: “A Noãn, ta không giết Nhị Lang.”
Thành An ngẩn ra, cúi đầu nhìn gương mặt thon gầy mệt mỏi của hoàng đế thì trong mắt rưng rưng, sau đó yên lặng lui xuống.

Bệ hạ đã có tâm bệnh, không thuốc nào cứu được nữa.

Tấn Vương Phi ngày ngày đến làm phiền Mộ Vãn Diêu, mục đích chính là muốn gặp Xuân Hoa.
Mộ Vãn Diêu cũng sợ thái độ của mình quá kiên quyết sẽ khiến Tấn Vương Phi sinh lòng nghi ngờ nên để Xuân Hoa hơi sửa sang đi ra ngoài gặp Tấn Vương Phi.
Xuân Hoa ở trên giường bệnh, dung nhan có chút tiều tụy khiến Tấn Vương Phi hoảng sợ, trong lòng cảm thấy người này và mỹ nhân mình thấy lúc trước hoàn toàn khác nhau.

Nhưng nàng ta cũng vì thế mà hơi vừa lòng, nếu Xuân Hoa quá xinh đẹp vậy cũng là uy hiếp với nàng ta.
Tấn Vương Phi được một tấc lại muốn tiến một thước, thấy Xuân Hoa rồi nàng ta lại muốn đại phu đi cùng mình bắt mạch xem rốt cuộc Xuân Hoa bị bệnh gì mà tiều tụy đến thế.
Xuân Hoa hoảng sợ, sống chết không chịu, nàng ta sợ chuyện mình mang thai bị Tấn Vương Phi phát hiện.

Tấn Vương Phi đang bức bách thì Mộ Vãn Diêu đã đẩy cửa vào nói: “Nơi này có ngự y chuyên hầu hạ phụ hoàng, tẩu cần gì phải múa rìu qua mắt thợ làm gì?”
Tấn Vương Phi bị Mộ Vãn Diêu nói không nể mặt thì ngượng ngùng nói: “Là điện hạ nhà chúng ta nghe nói Xuân Hoa nương tử bị bệnh nên chỉ quan tâm……”
Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời nàng ta: “Nơi này có ngự y rồi, không cần tẩu nhọc lòng.”
Sắc mặt nàng lạnh băng, nói xong lập tức đi ra ngoài.

Tấn Vương Phi đành phải đi theo nàng ra ngoài, miệng nhắc lại chuyện để Xuân Hoa nhập vương phủ.
Ở trong phòng, Xuân Hoa nóng lòng vô cùng.

Nàng ta hận mình vô dụng, hiện giờ lại liên lụy đến công chúa.

Mặc kệ nàng ta muốn phá thai hay vào Tấn Vương phủ…… cũng đều không muốn trở thành gánh nặng cho công chúa.

Công chúa đã rất khó khăn, vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, sao nàng ta có thể kéo chân chủ mình chứ?
Trong lòng Xuân Hoa bị dày vò nên nhớ tới Lưu Văn Cát, không biết hiện tại hắn đang làm gì.


Nàng ta hận mình mang thai, lại sợ sau này không thể có con nữa nên không đành lòng phá thai…… Nàng ta quá mức khó xử, trái phải đều là đường chết.

Hiện tại công chúa giúp bảo bọc nàng ta, không đành lòng khiến nàng và tình lang của mình phải chia lìa.

Nhưng mà…… sao nàng ta có thể nhẫn tâm thấy công chúa vì mình mà bị Tấn Vương uy hiếp chứ?
Rốt cuộc…… đó cũng là vương gia.

Công chúa chỉ là nữ tử, trời sinh đã thấp cổ bé họng hơn vương gia rồi.

Xuân Hoa run rẩy bò dậy, đỡ tường đi ra ngoài nghe lén xem Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương Phi đang nói cái gì.

Mấy ngày nay Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương Phi vì chuyện của Xuân Hoa mà tranh chấp.
Tấn Vương Phi có khế ước bán mình nên chiếm lý, có điều tính cách Mộ Vãn Diêu cường ngạnh không chịu thả người thì nàng ta cũng chẳng làm được gì.

Nhưng hiện tại hóa ra đám người bức bách cướp nhà cướp ruộng của anh trai Xuân Hoa lại là cường hào nguyện trung thành với công chúa.
Tấn Vương Phi cũng sốt ruột, sợ đối phương nhận sai sau đó anh trai của Xuân Hoa kia sẽ mặt dày đến đòi khế ước bán mình rồi Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh quạt gió thêm củi…… khiến nàng ta không đoạt được Xuân Hoa.

Đoạt không được Xuân Hoa thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của nàng ta với Tấn Vương.
Hôm nay mắt thấy lại không tranh được với Mộ Vãn Diêu, Tấn Vương Phi tâm phiền ý loạn, đang định bỏ đi thì một hộ vệ của Tấn Vương phủ xộc vào.

Hộ vệ kia không màng công chúa ở đó mà trực tiếp cao giọng bẩm báo: “Vương Phi, không tốt rồi! Điện hạ của chúng ta bị người ta bắn trúng đùi, đã hôn mê.”
Tấn Vương Phi kinh hoảng, mặt sợ tới mức trắng bệch.

Hộ vệ kia nhanh chóng đi qua, trong lúc đó hắn liếc nhìn Đan Dương công chúa một cái, ánh mắt cực kỳ quái dị.

Mộ Vãn Diêu đứng lên, mí mắt nhảy dồn dập, có dự cảm không tốt chút nào.
Quả nhiên hộ vệ kia nhanh chóng nói: “Là một tên vũ phu họ Trịnh đứng trên vọng lâu bắn trúng điện hạ của chúng ta.

Điện hạ vốn chỉ muốn đi gặp anh trai của Xuân Hoa nương tử ai ngờ họ Trịnh kia cũng ở đó.

Họ Trịnh không biết bên này là điện hạ của chúng ta nên dùng cung tên đứng ở vọng lâu bắn trúng đùi điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu tức khắc kinh giận quát: “Nói bậy!”
Nàng run rẩy nói: “Ta đã để phụ tá của mình đi tìm hiểu tình huống……”
Đúng lúc đó người của nàng cũng tới thông báo.

Một hộ vệ tức giận nói: “Điện hạ, họ Trịnh kia mới đầu không nhận ra phụ tá ngài phái tới, đám phụ tá cũng không đưa ra được tín vật gì mà chỉ nói là người của phủ công chúa vì thế đối phương không thừa nhận.

Mấy người của chúng ta đều bị đánh đuổi ra ngoài…… Sau đó bọn họ nhận ra mới mời người vào trong.

Cái kẻ họ Trịnh bắn trúng Tấn Vương đang cực kỳ sợ hãi, muốn hỏi điện hạ phải làm sao bây giờ.”
Hộ vệ kia lạnh giọng nói: “Trịnh gia lúc này chiếm ruộng tốt và nhà cửa là muốn thu thuế cho Hộ Bộ.

Bọn họ cướp tiền trong dân gian là để nộp thuế, vì Thái Tử mà làm việc!”
Tấn Vương Phi cười lạnh: “Thì ra là thế.

Xem ra bọn chúng quả thực đang nghe lệnh của công chúa điện hạ rồi.

Mộ Vãn Diêu, muội thật sự không biết việc này sao?”
Mộ Vãn Diêu run run lông mi.

Sau một lúc lâu nàng mới nói: “Ta đã biết, ta hẳn nên biết…… Cường hào có tiền không có quyền nên chỉ có thể dựa vào thế gia và hoàng thất.

Trịnh gia là do ta chống lưng nên mới có gan đó nhưng ta chỉ biết cường hào đi thu thuế, đâu biết sau lưng lại nhiều chuyện thế này……”
Tấn Vương Phi không chịu kém miếng: “Nhưng đúng là bọn họ có muội chống lưng nên mới dám đả thương ngũ ca của muội!”
Mộ Vãn Diêu choáng đầu, vội lui về sau hai bước.

Trong cơn giận dữ Tấn Vương Phi quát: “Mộ Vãn Diêu! Muội thật quá đáng! Ta muốn cáo trạng với bệ hạ! Họ Trịnh kia chính là người mẫu hậu để lại cho muội, nhưng muội không quản tốt bọn họ lại còn đả thương đến Tấn Vương.

Ngũ ca của muội chẳng qua chỉ muốn một thị nữ mà muội lại quá đáng như thế.”
Mộ Vãn Diêu há mồm rồi chợt dừng lại nghĩ sao chuyện này lại …… trùng hợp đến thế.

Dường như sau lưng có một bàn tay đang đẩy mọi thứ theo hướng này.

Bàn tay đó muốn nàng và Tấn Vương quyết liệt, muốn nàng và Tấn Vương đối địch.

Xuân Hoa trở thành nguyên nhân trong đó, một vật hi sinh…… Mộ Vãn Diêu trầm mặt, thầm nghĩ không biết là kẻ nào.
Đối phương muốn nàng gặp xui xẻo hay muốn thông qua nàng khiến người khác xui xẻo?
Tấn Vương Phi thấy Mộ Vãn Diêu không nói lời nào thì xoay người muốn đi tìm hoàng đế cáo trạng.

Lúc này thế cục nghịch chuyển, nàng ta đã trở thành người thắng.

Chỉ cần đến trước mặt hoàng đế cáo trạng…… Dám đả thương anh trai của mình, Mộ Vãn Diêu không màng cốt nhục như thế thì chẳng phải sẽ khiến người ta rất buồn và thất vọng ư?
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng nhìn bóng dáng Tấn Vương Phi, trong lòng cũng bắt đầu dày vò.

Nàng nắm chặt tay, liều mạng nghĩ xem chuyện này là ai đứng sau lưng, rồi nàng phải làm gì để tự cứu mình, để bản thân không dính vào chuyện này.

Nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ hi sinh Xuân Hoa vẫn là cần thiết.
Mộ Vãn Diêu đang hết sức dày vò thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Xuân Hoa lảo đảo quỳ gối bò ra.

Trong nháy mắt Mộ Vãn Diêu và Xuân Hoa đối diện nhau.


Trong mắt Xuân Hoa có ánh nước, bi thương và quyết tuyệt dâng tràn cực kỳ chân thật.
Sắc mặt Mộ Vãn Diêu trắng bệch, vừa muốn mở miệng ngăn cản thì Xuân Hoa đã giành trước mà cao giọng nói với Tấn Vương Phi: “Vương Phi điện hạ, nô tỳ nguyện ý đi theo ngài! Nô tỳ đang mang cốt nhục của Tấn Vương, nô tỳ nguyện ý vào Tấn Vương phủ! Chỉ cầu Vương Phi làm chủ cầu Tấn Vương không cần liên lụy đến điện hạ của chúng ta.

Công chúa điện hạ tuyệt đối không có ý tổn thương Tấn Vương điện hạ.

Là do cường hào kia quá ngu si, quá cuồng vọng……”
Tấn Vương Phi cao giọng nói: “Họ Trịnh là cường hào Đan Dương công chúa nuôi dưỡng! Ý của Trịnh gia chính là ý của Đan Dương công chúa!”
Mộ Vãn Diêu cũng lạnh giọng đáp: “Ta đương nhiên sẽ cho ngũ ca một lời giải thích!”
Tấn Vương Phi bị dọa ngẩn người, câm nín nhìn Mộ Vãn Diêu.

Xuân Hoa quỳ gối trên mặt đất thì lê đầu gối kéo góc áo Tấn Vương Phi: “Mong Vương Phi đừng đến cáo trạng với bệ hạ…… Ta nguyện ý đi theo Vương Phi về vương phủ, mong ngài cho điện hạ chúng ta chút thời gian, để ngài ấy tìm lời giải thích cho ngài và Tấn Vương.”
Mộ Vãn Diêu đứng thẳng tắp, khuôn mặt tái nhợt nghiêng đi không hề nhìn Xuân Hoa.

Lúc trước nàng giữ gìn Xuân Hoa như thế, đến lúc này đã không thể giữ nữa.

Nàng cực kỳ lạnh nhạt, không hề phí chút tình cảm dư thừa nào.
Tấn Vương Phi thấy mỹ nhân rơi lệ thì phiền không chịu được.

Nhưng lòng nàng ta vẫn vì Tấn Vương nên ánh mắt hướng về phía Mộ Vãn Diêu.
Mộ Vãn Diêu cố nén phẫn nộ của bản thân để giữ bình tĩnh, miễn cưỡng nói: “Yên tâm…… Việc này sẽ không kết thúc như thế đâu.”

Hoặc là Trịnh gia xảy ra vấn đề, hoặc là Tấn Vương xảy ra vấn đề, cũng có thể là…… Là có một bàn tay khác ở phía sau thúc đẩy mọi thứ, khiến chúng trùng hợp xảy ra một lúc.
Mà nay mục đích của đối phương đã lộ ra một góc: Kẻ đó muốn Mộ Vãn Diêu và Tấn Vương quyết liệt.

Hoặc đúng hơn là…… Muốn Thái Tử cùng Tấn Vương quyết liệt.

Hoặc hắn muốn châm ngòi ly gián quan hệ của Mộ Vãn Diêu và Thái Tử.
Tấn Vương Phi đi rồi Mộ Vãn Diêu dạo bước trong phòng.

Thần sắc trên mặt nàng trở nên kỳ quái, hận không thể tự mình đi ra ngoài tìm hiểu rõ chuyện này.

Nhưng nàng không thể đi, hiện tại trên danh nghĩa nàng vẫn phải cùng hoàng đế ở đây, chuyện Tấn Vương bị thương còn chưa ai biết……
Một quận vương bị thương tuyệt đối không phải việc nhỏ.

Tấn Vương hiện tại miễn cưỡng bởi vì Xuân Hoa nên mới đồng ý hòa giải, Mộ Vãn Diêu cũng phải đưa ra lời xin lỗi có thành ý nhất.

Dựa theo suy nghĩ của nàng thì biện pháp tốt nhất hiện tại là áp việc này xuống…… Cùng Tấn Vương giải quyết riêng, không để Thái Tử biết và liên lụy vào.

Bởi vì nếu Thái Tử cũng dính vào đối phương sẽ mượn cớ này công kích Thái Tử dùng người bừa bãi rồi cáo trạng trước mặt hoàng đế.
Mộ Vãn Diêu uống vài chén trà nhưng ngón tay vẫn run lên, trái tim đập kinh hoàng.

Nàng trở lại Trường An lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ý thức được mình đang rơi vào trong một âm mưu lớn.

Lần đầu tiên nàng muốn dựa vào năng lực của bản thân để hóa giải…… Mộ Vãn Diêu hé miệng, trong lòng đã có kế hoạch vì thế nàng lập tức đi viết thư.
Bên này nàng viết thư cho Thái Tử nói cho hắn biết sau lưng có lẽ có kẻ giở trò thúc đẩy việc này; một mặt khác nàng ta viết thư cho phụ tá của mình để bọn họ đi gặp Trịnh thị xem rốt cuộc nơi đó có vấn đề gì, có thể tin tưởng được Trịnh gia không.
Trịnh thị là cường hào một phương…… Bỏ đi thì đáng tiếc, tốt nhất là lúc này áp xuống trước rồi tính sổ sau.
Nhưng khi định gửi thư ra ngoài dặn dò phụ tá làm việc Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên dừng một chút và lại cân nhắc.

Dựa theo ý tưởng của nàng thì hẳn nên để phụ tá theo mình nhiều năm đi làm.

Nhưng bọn họ mới đi gặp Trịnh thị, còn bị người ta đánh đuổi về.

Hơn nữa nói không chừng trong đám phụ tá này có người có vấn đề…… Nếu nàng lại phái đám người này đi thì chẳng phải chuyện càng tệ hơn ư?
Trong đầu Mộ Vãn Diêu hiện lên cái tên “Ngôn Thượng”.
Nàng cắn môi, nhíu mày.

Nói thật, nàng thực không muốn dùng Ngôn Thượng, thực không muốn để Ngôn Thượng đi làm việc này.

Bởi vì chàng còn phải đọc sách, bởi vì nàng mới vừa khiến chàng thương tâm, còn lạnh nhạt với chàng…… Nếu để Ngôn Thượng đi làm việc này thì thái độ lạnh nhạt của nàng lúc trước phải giải thích thế nào?
Nhưng Ngôn Thượng lại thật sự thích hợp.

Tính chàng tốt, khi xảy ra chuyện cũng sẽ không tức giận, cũng không dễ dàng bị kẻ sau lưng lôi đi.

Chàng lại cực kỳ biết ăn nói, chỉ nhẹ nhàng là có thể thuyết phục người khác, để bọn họ nghe lời chàng.
Nếu đây là chuyện cần một người có tính cách cường ngạnh thì một Ngôn Thượng ôn nhu sẽ không thích hợp nhưng nếu Mộ Vãn Diêu muốn Trịnh thị cúi đầu, muốn hòa giải mâu thuẫn của Trịnh thị và Tấn Vương và giải quyết chuyện Trịnh thị bá chiếm ruộng đất nhà cửa của bá tánh thì …… Ngôn Thượng chính là người am hiểu nhất, không phải sao?
Rối rắm hồi lâu Mộ Vãn Diêu vẫn quyết định viết thêm tên Ngôn Thượng trong thư để đảm bảo việc này có thể kết thúc nhẹ nhàng.
Hy vọng chàng không tức giận.

Hy vọng chàng giúp nàng một lần, đi hòa giải nguy cơ giữa Trịnh thị và Tấn Vương, không cho người ta thừa cơ trục lợi.

Đan Dương công chúa gửi tin ra là đám phụ tá nhận được.

Vài vị phụ tá vốn đang giúp công chúa làm việc nhận được tin này lại thấy nang muốn Ngôn Thượng là chủ và bảo bọn họ nghe theo chàng sắp xếp thì hơi ngẩn ra, trong lòng có chút không phục.
Tuy lúc trước bọn họ không làm tốt việc…… Nhưng bọn họ theo công chúa nhiều năm như vậy mà hiện tại công chúa lại đặt một thiếu niên mười mấy tuổi trước mặt bọn họ, để bọn họ phải nghe lời kẻ đó ư?
Dù không thoải mái nhưng bọn họ vẫn đi tìm Ngôn Thượng.

Đêm đó vài vị phụ tá tuổi tác tương đương cha Ngôn đến gõ cửa nhà chàng, đưa như của công chúa cho chàng xem.

Bọn họ cũng nói lần này mọi việc đều sẽ nghe lời chàng.
Ngôn Thượng nhìn thấy thư của Mộ Vãn Diêu thì im lặng sau đó gật đầu đồng ý.

Tính tình chàng vẫn luôn ôn hòa nên các phụ tá cũng thở phào nhẹ nhõm mà cáo biệt.

Bọn họ đi rồi Vân Thư mới đi tới thu dọn ấm trà.

Thấy Nhị Lang vẫn ngồi ở trong sảnh ngây người, tay cầm lá thư của công chúa thì trong lòng hắn sợ lang quân nhà mình nhìn thấy thư này khiến trong lòng khó chịu nên lập tức nói: “Xem ra điện hạ vẫn tín nhiệm lang quân ngài, để nhiều người nghe lời ngài như thế.”
Ngôn Thượng ngước mắt, nhìn Vân Thư một cái mới nói, “Không phải nàng tín nhiệm ta nhất mà nàng cảm thấy với tính tình của ta thì thích hợp xử lý việc này nhất.

Nàng cảm thấy ta tốt tính, biết ăn nói, là người thích hợp nhất cho việc thuyết phục và giải quyết mâu thuẫn này.”
Vân Thư kinh ngạc sau đó ậm ừ nói: “Vậy cũng chứng tỏ bản lĩnh của ngài đã được điện hạ công nhận.

Tuy công chúa chỉ nhìn trúng năng lực của ngài nhưng…… đây cũng là tín nhiệm không phải sao?”
Ngôn Thượng khẽ cười một chút sau đó nhắm mắt không nói.

Buổi chiều ngày tiếp theo Ngôn Thượng và vài vị phụ tá cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi đến Trịnh thị một chuyến.
Đám phụ tá kia sợ Trịnh thị lần này lại đuổi bọn họ đi nên cố ý mang theo hộ vệ.


Có điều lúc này Trịnh thị hiển nhiên đã biết mình đắc tội công chúa và Tấn Vương, biết mình phạm vào sai lầm lớn nên đang rất nóng lòng.

Đúng lúc này thấy công chúa còn phái người tới nên bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trịnh Công tự mình ra cửa đón, còn chưa kịp cầu xin công chúa giúp đỡ đã thấy người đi đầu là một thiếu niên lang quân phong thái nhanh nhẹn.

Đoàn người đang đi giữa đồng ruộng tới nhà ông ta.

Đám phụ tá lần trước bị bọn họ đánh đuổi đang tức giận nói: “Đây là Ngôn Nhị Lang, điện hạ để Ngôn Nhị Lang mang các ngươi tới xin lỗi Tấn Vương.”
Trịnh Công liên tục gật đầu đón Ngôn Thượng vào phủ nói: “Thật sự đã để điện hạ lo lắng…… Điện hạ không bỏ Trịnh thị, là ân của Trịnh thị……”
Ngôn Thượng ôn hòa nói: “Điện hạ không bỏ vì Trịnh thị là cường hào một phương, nếu từ bỏ thì điện hạ sẽ tổn hao thực lực, nên ngài ấy luyến tiếc.”
Trịnh Công ngẩn người, cảm thấy vị Ngôn Nhị Lang này nói chuyện cũng quá thẳng thắn.
Mấy phụ tá đi theo Ngôn Thượng đều lộ ra biểu tình kỳ quái, hai mặt nhìn nhau nghĩ thầm Ngôn Nhị Lang ngày thường đâu có nói chuyện theo phong cách này.
Ngôn Thượng đi theo vị Trịnh Công kia hỏi: “Lão bá là gia chủ hiện tại của Trịnh gia sao?”
Trịnh Công gật gật đầu, hổ thẹn nói: “Mấy ngày trước đây đám con cháu của ta còn trẻ tuổi không hiểu chuyện nên mới dám bắn Tấn Vương.

Ta đã trói hai đứa lại, lát nữa sẽ cùng lang quân đi tới bồi tội với Tấn Vương, tùy tiện để Tấn Vương muốn giết muốn đánh…… Lang quân có muốn nhìn qua không?”
Ngôn Thượng vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ nói: “Không vội.”
Trịnh Công hơi thả lỏng sắc mặt.

Lúc trước công chúa phái người tới, ai cũng nghiêm nghị, lời nói lạnh lẽo khiến Trịnh gia cho rằng công chúa đã từ bỏ bọn họ nên trong lòng sợ hãi cực kỳ.

Lần này thấy người công chúa phái tới còn non trẻ, tính tình nhu hòa…… Có thể thấy điện hạ muốn vị lang quân tính tình tốt này dẫn bọn họ đi xin lỗi Tấn Vương trước đã rồi mới tính sổ với bọn họ sau.
Trịnh Công thầm cân nhắc xem việc này qua đi ông ta sẽ phải lén bồi tội với công chúa như thế nào…… Cho dù công chúa muốn giết vài người thì ông ta cũng sẽ cắn răng nhịn.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng có chút đắc ý nghĩ thầm làm cường hào vẫn lợi hại, chờ trăm năm nữa cường hào sẽ thành thế gia…… Lúc ấy ông ta có thể kê cao gối mà ngủ rồi.
Lúc Trịnh Công còn đang cân nhắc cái này lại nghe thấy Ngôn Thượng tò mò hỏi: “Trước khi ta tới đây nghe nói Trịnh gia nhiều năm qua đều ức hiếp bá tánh nhưng mọi người ở nông thôn này không ai oán hận gì phải không?”
Trịnh Công sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Lang quân nghe lầm rồi! Trịnh gia tuyệt đối không hề ức hiếp bá tánh! Lang quân không tin thì có thể đi hỏi hương thân phụ lão……”
Ngôn Thượng cười cười, nói: “Cần gì phải hỏi? Đã là người thuộc quản lý của Trịnh thị thì đương nhiên không thể nói bậy về Trịnh gia được.

Rốt cuộc ta cũng chẳng ở đây, mà thiên hạ này lại không thiếu được cường hào như Trịnh thị.”
Trịnh Công cảm thấy đối phương nói chuyện kỳ quái, ông ta đã có chút không vui nhưng nể mặt công chúa nên ông ta vẫn không biểu hiện ra ngoài.

Ông ta chỉ cho rằng người này trẻ tuổi nên không biết ăn nói.
Nhưng biểu tình của vài phụ tá phía sau Ngôn Thượng lại cực kỳ quái dị: Ngôn Nhị Lang cũng không phải kẻ không biết ăn nói, trên thực tế Nhị Lang chính là người rất biết ăn nói…… Nhưng chàng đang muốn làm gì? Cái này và kế hoạch công chúa dặn dò không khớp mà.
Công chúa không sắp xếp thế này!
Ngôn Thượng đi theo Trịnh Công dọc theo bờ ruộng, thấy cánh đồng mênh mông bát ngát, bá tánh an cư…… Trịnh Công cũng lộ ra vẻ mặt đắc ý nên Ngôn Thượng không đợi ông ta đắc ý khoác lác đã nói: “Đây là ruộng tốt chiếm được của bá tánh sao? Thu hoạch năm nay hẳn là rất tốt.”
Trịnh Công ngẩn ra, miễn cưỡng nói: “Đây cũng là vì kiếm tiền cho Hộ Bộ…… Công chúa đòi tiền chúng ta, chúng ta đành phải đòi tiền bá tánh.

Từ trên xuống dưới, mọi người đều rất khó.”
Ngôn Thượng gật đầu.
Trịnh Công đi ở phía trước, giống như cảm khái nói: “Lang quân, ta biết ngươi có ý gì.

Có lẽ ngươi bất mãn kẻ làm cường hào địa phương như ta nhưng chúng ta cũng vì hoàng thất, vì thế gia mà làm việc.

Đám bá tánh này ngươi thấy bọn họ luôn muốn đi cáo trạng gì đó nhưng kỳ thật bọn họ đang trải qua không tồi, ít nhất là không đói chết.

Dưới sự quản lý của Trịnh thị không hề có loạn dân hay lưu dân đúng không?”
Ông ta không nghe thấy Ngôn Thượng đáp lời thì không nhịn được nghiêng đầu nhìn, lại phát hiện bên cạnh mình đã không còn ai.

Trịnh Công kinh ngạc quay đầu lại đã thấy Ngôn Thượng cách mình sáu bảy trượng.
Thiếu niên lang đứng ở bờ ruộng, cả người như cây ngọc, thẳng tắp như tùng trúc.

Chàng khẽ cười nói: “Cho nên chiếm ruộng của dân, bắn bị thương Tấn Vương là thật, đuổi người của điện hạ đi cũng là thật.

Hàng năm các ngươi còn ức hiếp bá tánh khiến bọn họ không có nhà phải bỏ đi tha hương.

Đồng ruộng rộng lớn thế này đều là của Trịnh gia.

Lúc trước ta còn kinh ngạc vì sao nơi này lại hoang vắng như thế, không khác gì Lĩnh Nam chỗ chúng ta là bao? Đây chính là Huyện Vạn Niên thuộc Trường An, làm sao có thể mang ra so sánh với nơi quê mùa hoang vắng chỗ chúng ta được chứ?
Nhưng nếu có cường hào như Trịnh gia ở đây thì hoang vắng thế này cũng khó trách.

Lần này nếu không phải các ngươi xâm chiếm nhà người khác, tình cờ người đó lại có muội muội là thị nữ của công chúa, rồi lại có Tấn Vương vừa lúc ở gần đó…… thì ai biết Trịnh gia sẽ dám làm ra chuyện gì?”
Cách một đoạn, Ngôn Thượng ôn nhu nói chuyện, nhưng mọi người ở đó đều có thể nghe thấy.

Giữa đồng ruộng còn có bá tánh đang làm việc đứng lên nhìn về phía thiếu niên lang quân.

Đám phụ tá đứng phía sau chàng nhìn nhau, bất an vô cùng, hộ vệ bên cạnh thì nắm lấy bội đao, sợ Trịnh thị sẽ làm khó bọn họ.

Những kẻ bên cạnh Trịnh Công cũng biến sắc phẫn nộ, mắt thấy sắp xông lên thì lại bị Trịnh Công ngăn lại.

Sắc mặt ông ta cũng lúc xanh lúc trắng nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn nói: “Người trẻ tuổi, ngươi hình như rất có ý kiến với chúng ta.

Chẳng lẽ đây cũng là ý của công chúa điện hạ ư?” Sau đó lão lạnh lùng nói: “Ngươi còn trẻ nên không hiểu gì, cũng đừng có đứng trên cao mà phê phán chúng ta làm sao thống trị nơi thôn dã này.”
Ngôn Thượng nói: “Ta vốn cũng không có ý phê phán.” Chàng hơi ngây người nói: “Kỳ thật lần này công chúa điện hạ để ta tới giải quyết mâu thuẫn giữa các ngươi.

Nàng muốn chuyện to hóa nhỏ, nhưng nàng lại không hiểu tính ta cho lắm, chuyện này rốt cuộc không thể làm qua loa thế được.

Thiên hạ này không có đạo lý đó, nếu ta chỉ vì muốn hóa giải mâu thuẫn vậy…… Những bá tánh kia thì tính là gì? Dù ta không cầu danh cầu lợi nhưng có đôi khi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Trịnh Công cảnh giác hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Ngôn Thượng đứng cách đó sáu trượng nói: “Ta muốn mượn Trịnh Công một thứ sau đó ta sẽ kết thúc chuyện này, dựa theo lời công chúa dặn dò mà làm việc.”
Sắc mặt Trịnh Công hơi thả lỏng hỏi: “Ngươi muốn mượn cái gì?”
Vạt áo của Ngôn Thượng tung bay, chàng đứng trong gió, thanh cao không dính bụi trần, thái độ nho nhã lễ độ nói: “Mượn cái đầu của ngươi dùng một chút ——”
Lời chưa dứt, mọi người chưa kịp phản ứng lại thì chàng đã duỗi tay đoạt lấy cung tên của hộ vệ bên cạnh.

Trước mắt bao nhiêu người Ngôn Thượng nhắm ngay đầu Trịnh Công mà bắn mũi tên vèo một cái ra ngoài.
Một mũi tên trúng ngay giữa mày lão ta, Trịnh Công trừng mắt, máu chảy xuống, cả người không cam lòng ngã xuống đất.

Ngôn Thượng vẫn cầm cung, đám hộ vệ đứng sau Trịnh Công thì mờ mịt không kịp phản ứng.
Mãi một lúc sau, ngọn gió thổi phần phật, trong số bá tánh đứng quanh ruộng có người quát một tiếng: “Quá tốt!”
Ngay sau đó, mọi người sôi nổi hoàn hồn.

Trong đám phụ tá phía sau Ngôn Thượng có người thở dài nói: “Danh tiếng của Ngôn Nhị Lang…… từ nay về sau hẳn sẽ truyền khắp Trường An đúng không? Hắn nhanh chóng quyết định như thế thật khiến máu trong người ta sôi trào…… Chúng ta đúng là không dám làm như thế.”
Đại Ngụy hâm mộ người có hào khí, Ngôn Thượng ở trước mặt mọi người giết người nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải giết người đền mạng mà chính là hả giận.

Ở sơn trang Phàn Xuyên.
Hoàng đế là người nhận được tin tức nhanh hơn tất cả mọi người, biết được trong số phụ tá Đan Dương công chúa phái đi có một thiếu niên đã ra tay giết Trịnh Công trước mặt mọi người.
Hoàng đế than: “Thật là kẻ có khí phách.” Sau đó ông ta ngẩn ra hỏi: “Thanh danh của thiếu niên kia từ lúc này trở đi sẽ được truyền lưu khắp Trường An đúng không? Dù hắn có bị hạ ngục hay không thì khí khái danh sĩ này…… Đúng là khiến mọi người phải tôn trọng.”
Thái giám nói: “Nhưng trước mặt mọi người giết người thì sẽ phải đền mạng.”

Bình Luận (0)
Comment