Thượng Công Chúa

Chương 77


Dưới hành lang nhuộm một tầng sáng trắng, trong điện ca vũ cũng vừa mới ngừng.

Đan Dương công chúa đi ra từ chỗ ngồi, đến chỗ đám thần tử Đại Ngụy đang đứng cùng đám sứ thần.

Bọn họ và cả Mông Tai Thạch đang không ngừng quay đầu nhìn nàng.
Nàng chậm rãi đi đến chỗ bọn họ, ánh mắt nhìn từng người một.

Có lẽ bọn họ bị khí thế của nàng áp chế nên lập tức tránh đường để Mộ Vãn Diêu đứng ở giữa, có thể trực diện đối mặt với hoàng đế ngồi trên cao.

Nàng chắp tay nói: “Phụ hoàng, không phải nhi thần không muốn gả.”
Sau đó nàng xoay đầu nhìn về phía sau, trong lúc hoảng hốt nàng nghĩ đến năm mình 15 tuổi, lần đầu tiên đi hòa thân.

Khi đó nàng căn bản không thể đứng ở chỗ này vì bản thân tìm một con đường.

Lúc đó thánh chỉ hạ xuống, nàng chỉ có thể ngây ngốc đón lấy.

Khi đó nàng biết chẳng có ai để cầu, cũng rất mờ mịt, không biết vận mệnh đang chờ đợi mình là cái gì.
Nàng mới 14, 15 tuổi, lật giở sử sách nhưng chỉ thấy vài dòng ít ỏi về những vị công chúa đi hòa thân, cả đời không thể về triều.

Khi đó Mộ Vãn Diêu chỉ cho rằng ngày sau mình sẽ không thể gặp lại cha mẹ, vì thế nàng khóc nhè.

Sau đó gả tới Ô Man nàng còn ôm trong lòng sứ mệnh làm một sứ giả hòa bình của Đại Ngụy……
Bây giờ nghĩ lại Mộ Vãn Diêu không nhịn được bật cười, cảm thấy bản thân trước kia thật ngây thơ, ngu ngốc.

Ô Man đâu cần một sứ giả của Đại Ngụy.

Bọn họ cần là huyết mạch cao quý của Đại Ngụy, cần dung hòa dòng máu với Đại Ngụy.

Bọn họ cần Mộ Vãn Diêu cùng thị nữ của nàng và đám tôi tớ để pha trộn dòng máu của Đại Ngụy và Ô Man, sinh ra một đống trẻ con.
Bọn họ cần văn hóa, kỹ thuật và tri thức của Đại Ngụy……
Nữ nhân chỉ là công cụ dùng để sinh con mà thôi.
Quay lại lúc này Mộ Vãn Diêu lập tức hướng mặt về phía hoàng đế bên trên sau đó mới nhìn đám chư thần, và Mông Tại Thạch rồi cao giọng nói ——
“Ta tốt xấu gì cũng là công chúa của Đại Ngụy, không phải ai muốn cưới ta cũng đồng ý gả.

Tuy chư vị nói là ‘hòa thân’ nhưng với ta cũng coi như là gả lần hai, ta nghĩ bản thân mình là công chúa thì hẳn cũng có chút tự do đúng không? Chẳng lẽ không nên để bọn họ chinh phục lòng ta trước mới nói có thể cưới ta hay sao?
Phụ hoàng và chư vị đại thần ở chỗ này thảo luận việc ta có nên ở lại hay không, nhưng đây không phải việc có thể quyết định trong một ngày là có kết quả.

Ta nghĩ chư vị đại thần và sứ thần các nước sẽ phải thương lượng lâu hơn mới có thể đạt được kết quả.

Ta lại nghe nói ở Ô Man, nam nhân muốn cưới nữ nhân cũng phải chinh phục người đó trước.

Tại sao chỉ có công chúa Đại Ngụy ta là không được chứ? Bất kể Ô Man các ngươi có truyền thống gì thì công chúa Đại Ngụy không thể gả đi dễ dàng thế được.

Chuyện ước định của hai nước ta nghĩ vẫn nên thận trọng thảo luận thì hơn, không thể vì bị người khác bức mà làm sai.
Người Ô Man sống trên lưng ngựa, sức mạnh đương nhiên cường đại nhưng binh mã Đại Ngụy cũng có trăm triệu, trang bị lại hoàn mỹ, không phải kẻ nhu nhược có phải không? Ô Man Vương, ngài nói sao?”
Mông Tại Thạch nhìn Mộ Vãn Diêu chỉ thấy nàng khẽ nhếch cằm, ngữ điệu bình thản mang theo ý cười, đôi mắt nhìn hắn có bảy phần ý cười và ba phần sắc bén.
Mông Tại Thạch lập tức đáp: “Đương nhiên.

Ước định của hai nước không phải chuyện ngày một ngày hai mà quyết định được.

Hôm nay ta chỉ thấy điện hạ thì lòng sinh ái mộ, tuyệt đối không có ý bức bách.

Ta muốn thỉnh cầu bệ hạ được cầu thú công chúa, nhưng đương nhiên vẫn muốn để điện hạ cam tâm tình nguyện mới được.”
Thấy Mông Tại Thạch nói như vậy thì sống lưng cứng đờ của Mộ Vãn Diêu lại càng căng chặt, ánh mắt nàng nhìn lên trên, biết quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trong tay hoàng đế.

Mà phụ hoàng của nàng vẫn luôn muốn nàng đi Ô Man, đừng quấy nhiễu Đại Ngụy nữa.
Lúc này dù Mộ Vãn Diêu biết có cầu cũng vô dụng nhưng nàng không nhịn được mà cầu khẩn quỷ thần, còn cầu xin vị mẫu hậu đã mất của bản thân ——
Mẫu hậu, ta không oán ngài muốn ta gả đi Ô Man.

Nhưng ta là nữ nhi duy nhất còn sót lại của ngài, ngài ở dưới hoàng tuyền có thể giúp ta cầu tình trước mặt phụ hoàng không?
Ta thật sự không muốn đến Ô Man nữa.
Cả đời ta sẽ không cưới gả nữa, ta không muốn đi Ô Man! Cầu xin ngài! Cầu xin ngài!
Không biết có phải lời cầu nguyện này của nàng có tác dụng hay không, hay hoàng đế cũng không quá cố chấp với việc này nhưng chỉ thấy ông ta ngồi đó hồi lâu, nghe thấy nàng và Mông Tại Thạch nói chuyện thì cười ra tiếng rồi tùy ý đáp: “Sứ thần còn ở Đại Ngụy nên những việc này Trung Thư Tỉnh nhìn mà làm đi.”
Ông ta trực tiếp gạt Thái Tử qua một bên, không cho nhúng tay vào việc này và để cơ quan chính trị trung tâm giải quyết.

Thái Tử ngồi ngay ngắn sau bàn, tay cầm chén rượu, cả người cứng đờ.

Hắn cũng biết hoàng đế đoán được tâm tư của hắn nên mới trực tiếp gạt hắn ra.
Sau một hồi an tĩnh, trong lòng hắn lập tức rét lạnh vì sự tuyệt tình của hoàng đế với con cái của mình.


Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì.
Tần Vương lại muốn động đậy nhưng cậu hắn là Hình Bộ Thượng Thư đã ở đằng sau ho nhẹ một tiếng kiềm chế hắn.

Bản thân hắn cũng biết đây không phải cơ hội tốt để ra mặt nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội đoạt quyền từ tay Thái Tử thế mà chỉ vì lòng vua khó gò nên đành ngậm bồ hòn…… Tần Vương nghẹn đến mức mặt xanh mét, chỉ đành uống rượu giải sầu.
Mà mấy vị tể tướng nãy giờ ngồi nhìn quan viên hai bên tranh chấp lúc này lập tức đi ra chắp tay, bất đắc dĩ tiếp nhận thánh chỉ.

Bốn vị tướng công nhìn nhau, trong lòng đồng thời thở dài vì biết chuyện này không hề dễ làm.
Hoàng đế ngồi phía trên lại nhìn Mộ Vãn Diêu, trong mắt có u quang nói: “Chuyện nữ nhi thường tình của các ngươi nên tự giải quyết, đừng hỏi trẫm.

Trẫm không phải một vị phụ thân không khai sáng.

Ô Man Vương muốn theo đuổi công chúa thì sau này trẫm muốn xem ngươi sẽ làm thế nào.

Chuyện còn lại các ngươi tự thương lượng mà làm.”
Tất cả mọi người không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

Vị hoàng đế này tâm tư thâm trầm, quân tâm khó dò.

Ở trước mặt hoàng quyền mọi thứ đều phải cân nhắc, bất kể cái gì cũng được mang ra làm buôn bán.

Mặc kệ là tình cảm hay lợi ích, hay những thứ ông ta thích, thậm chí người ông ta nhìn trúng cũng không ngoại lệ.

Vị hoàng đế này lãnh khốc bạc tình như vậy, điểm tốt duy nhất chính là thích trao quyền, thích đem chính vụ đẩy cho hoàng tử và thần tử để bọn họ rèn luyện.
Hoàng đế không thích quyền nên mới có cơ hội cho kẻ dưới hành động.

Nhưng cũng vì ông ta không thích quyền hành nên đám thần tử, hoàng tử mới có thể tranh đến vỡ đầu chảy máu và giữ thế cân bằng quỷ dị.
Tiếp theo lại là ca vũ thăng bình, ăn uống linh đình.

Chuyện hòa thân vừa rồi giống như một hồi ảo giác ngắn ngủi.

Nơi ngõ nhỏ ngoài phủ của Đan Dương công chúa có một tầng tuyết phủ trên đất, trong không trung vẫn có những bông tuyết nhẹ rơi xuống.

Có đèn lồng đặt ở góc tường, bên cạnh bụi cây, một nửa số đèn khác thì đã được treo lên.

Ngôn Thượng và Vi Thụ vai dựa vai, ngồi trong góc tường nhìn tuyết bay đầy trời.

Đôi mắt Vi Thụ đen sáng như sao, lại lộ ra trong suốt như tuyết trắng: “Ta cũng rất thích điện hạ.”
Ngôn Thượng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn nhuận.

Chàng duỗi tay phủi bông tuyết trên vai Vi Thụ, động tác nhẹ nhàng.
Vi Thụ thì ôm gối chậm rãi kể: “Lão sư của ta là cữu cữu của công chúa.

Trước khi bị biếm tới Lĩnh Nam ông từng đi qua Lạc Dương.

Khi đó ta trốn khỏi nhà, một mình giận dỗi sau đó tình cờ gặp lão sư.

Ông ấy đối xử với ta rất tốt, lúc đó ta muốn đi cùng ông ấy tới Lĩnh Nam, nhưng lão sư đã nghiêm khắc cự tuyệt.

Lão sư nói ông ấy đã chẳng có tiền đồ nên không thể hủy hoại tương lai của ta được.

Thế nên lần đầu tiên ta tới Trường An là dựa vào lộ phí lão sư để lại cho mình rồi trộm chạy ra khỏi nhà.

Mẫu thân của ta là ngoại thất của Vi gia, với thân phận con vợ lẽ thì hẳn là ta sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì.

Ta ở Vi gia đọc sách nhưng đều bị mọi người ghét và xa lánh.

Lúc ta mới tới Trường An và đi tìm công chúa kỳ thật trong lòng ta rất khẩn trương và sợ hãi.”
Vi Thụ hơi hơi đỏ mặt, rũ lông mi nhỏ giọng nói: “Bởi vì lão sư bảo ta đi tìm công chúa nói chuyện thành thân.

Tuy lão sư bảo ta có thể đợi thêm 2 năm nhưng trên đường ta vẫn luôn sợ hãi, …… Sợ bị công chúa bắt nạt hoặc bức bách.

Nếu không phải vì muốn báo đáp lão sư…… Thì ta mới không thèm tới phủ công chúa.

Sau đó lúc ta thấy điện hạ thì nàng quả thực…… Giống như lão sư nói, nàng hoàn toàn không cười nhạo ta.

Nhưng ban đầu ta vẫn hơi sợ, luôn không biết khi nào điện hạ sẽ tới gần mình, sợ điện hạ đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn thành thân.”
Ngôn Thượng thở dài, tay đặt trên vai Vi Thụ.

Lúc Vi Thụ mới tới Trường An chắc mới 14 tuổi.


Một thiếu niên 14 tuổi không thích nói chuyện, không thích cùng người khác giao lưu lại nhìn thấy vị công chúa lớn hơn mình 4 tuổi, đã thế công chúa điện hạ lại rất có thể là vợ hắn trong tương lai…… hẳn là không dễ dàng.
Ngôn Thượng hỏi: “Vậy tại sao sau đó đệ lại thường xuyên đi gặp điện hạ?”
Vi Thụ nói: “Sau khi điện hạ hỏi tuổi của ta thì sắc mặt rất cổ quái, nhưng cũng không hề chán ghét mà còn rất quan tâm đến ta.

Điện hạ giúp ta tìm nhà ở, sắp xếp người hầu.

Nàng còn tự mình giúp ta xem qua người làm, sợ tôi tớ khinh ta còn nhỏ, sợ ta ở Trường An không tốt.

Ta không thích nói chuyện, nàng biết được nên từ đó về sau cũng không để người khác dễ dàng nói chuyện với ta.

Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy ta nàng đều cười, mỗi lần nhìn thấy ta nàng đều rất vui vẻ…… cứ thế ta cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Ban đầu nàng đối xử với ta rất cẩn thận, giống như tỷ tỷ.

Tính tình nàng nóng nảy, nhưng ban đầu ta lại không biết điều đó.

Lần đầu tiên thấy nàng nóng nảy ta đã hoảng sợ, nhưng nàng lập tức quay qua trấn an, sợ ta có bóng ma tâm lý nên thậm chí còn hứa hẹn sẽ không vô cớ cáu giận với ta.

Lúc đó ta cảm thấy…… vị tỷ tỷ này thật tốt.”
Lông mi của Vi Thụ dính tuyết, sau khi tan đi hơi nước khiến lông mi của hắn dính lại với nhau.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Ngôn Thượng nói: “Kỳ thật ta đã sớm muốn nghe theo lời lão sư mà trở thành phò mã của công chúa.

Càng ngày ta càng phát hiện ra điện hạ quá khó khăn, nếu nàng cần thì ta đương nhiên sẽ đứng về phía nàng.

Nhưng có lẽ vì tuổi ta còn quá nhỏ, lại xuất thân từ Lạc Dương Vi thị nên dù điện hạ luôn hỏi ý kiến của huynh lại chưa từng để ta giúp nàng việc gì.

Ngôn nhị ca có thể làm gia thần của điện hạ nhưng ta lại không được.”
Vi Thụ dựa đầu vào tường, ngửa đầu lẳng lặng nói: “Cho dù ta không có quan hệ tốt với trong nhà nhưng chỉ cần ta còn mang họ Vi thì sẽ không thể thoát khỏi những lợi ích dính liền với bọn họ.

Ta được tốt thì dù ta không muốn giúp Vi gia, người khác cũng sẽ tự chọn phe của họ.

Thế nên Lý gia muốn kết thân với Vi gia thì phải dùng đến ta và công chúa điện hạ.
Ta cảm thấy điện hạ thích mình…… Bởi vì nàng nhìn thấy ta là cười, lại đưa cho ta cái này cái kia, ta muốn gì nàng cũng sẽ đưa cho ta.

Chỉ là yêu thích đó không phải tình cảm nam nữ đúng không?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Cự Nguyên, đệ là người tốt…… Đệ đệ, mặc kệ với ta hay với điện hạ thì hai chúng ta đều thích đệ.”
Vi Thụ có chút khó hiểu, trong lòng nghĩ thầm bọn họ thích hắn vì cái gì? Hắn có mấy khi nói lời nào đâu.

Vì thế hắn hé miệng hỏi: “Bởi vì hai người đều là người tốt.”
Khó có lúc Vi Thụ không đồng tình nói: “Nếu người khác nói với ta họ thích điện hạ thì ta nhất định sẽ tức giận, còn cảm thấy kẻ đó không xứng với điện hạ, không hiểu nàng.

Nhưng nếu là Ngôn nhị ca …… Thì ta lập tức cảm thấy huynh sẽ tốt với nàng hơn ta.

Ngôn nhị ca là người có thể chân chính cởi bỏ khúc mắc trong lòng điện hạ, để nàng được vui vẻ.

Nếu ta là nữ nhân cũng sẽ thích Ngôn nhị ca.

Ta đã thấy ánh mắt điện hạ nhìn Ngôn nhị ca dù không hiểu lắm…… Nhưng ánh mắt đó thật khác thường.

Điện hạ nhìn ta sẽ cười, nhưng nhìn thấy Ngôn nhị ca lại đỏ mặt.

Có điều nếu huynh và điện hạ ở bên nhau thì huynh có phản đối ta thường xuyên tới tìm điện hạ không?”
Ngôn Thượng nghiêng đầu nhìn hắn sau đó lắc lắc đầu nhẹ giọng nói: “Cự Nguyên đừng nói như vậy.

Bất kể ta và điện hạ như thế nào, bất kể chúng ta có thể tu thành chính quả hay không…… thì ta và điện hạ cũng chưa từng chán ghét đệ.

Lúc nào đệ cũng có thể tới tìm chúng ta.”
Chàng thẹn thùng tự trách: “Là chúng ta lén có tình cảm mà không nói với đệ.

Đây là chuyện ta không làm đúng…… Chỉ là ta quả thực không biết nên nói với đệ như thế nào.

Vì chuyện của chúng ta quá phức tạp…… Điện hạ không quá nguyện ý…… Ta lại thẹn với đệ…… Ta……”
Chàng tạm dừng hồi lâu, mày nhăn lại, vài lần không thể nói tiếp.

Chàng không muốn nói tâm lý của Mộ Vãn Diêu có chút vấn đề, cũng không muốn nói tới việc bản thân mình đắn đo không hiểu hết được lòng nàng.


Chàng càng ngày càng không biết phải xử lý việc của Mộ Vãn Diêu như thế nào, cũng càng ngày càng lo được lo mất.

Nếu nói với Vi Thụ…… thì sợ là hôm trước vừa nói, hôm sau Mộ Vãn Diêu đã đòi chia tay với chàng ngay ấy chứ?
Thật là mất mặt.
Vi Thụ ở bên kia lại không nhịn được cười nói: “Khó có lúc thấy Ngôn nhị ca đau đầu như thế khiến ta thật thống khoái.

Cũng chỉ có điện hạ mới có thể khiến huynh khó xử như thế.”
Hắn phủi tuyết trên người sau đó đứng lên, quay đầu lại nhìn về phía Ngôn Thượng lúc này cũng đứng lên theo.

Chàng cao hơn hắn một chút, lúc này chàng cũng đang lắc đầu cười vì sự bối rối của bản thân.

Chàng nói: “Được, huynh đệ chúng ta không nói những cái này nữa.

Chúng ta nên treo cho xong đèn đi thôi.”
Vi Thụ đáp: “Được.”

Cung yến kết thúc, cả đêm nay Mộ Vãn Diêu không gặp chút vấn đề nào trừ bỏ một khúc nhạc đệm nho nhỏ kia.

Năng lực của nàng được công nhận, dựa theo kế hoạch vốn nàng có thể mở rộng ảnh hưởng của mình trong đám triều thần Đại Ngụy…… Nhưng nếu nàng trở về Ô Man thì mọi chuyện này sẽ chẳng có ý nghĩa gì.
Mặt nàng đen như mực, Phương Đồng và Hạ Dung đi theo Mộ Vãn Diêu đến chỗ xe ngựa.

Lúc này có người đuổi theo gọi: “Công chúa điện hạ!”
Giọng nói kia cuồng vọng mang theo ý cười vang lên ngay bên tai Mộ Vãn Diêu.

Nàng bỗng dưng quay đầu lại, đối diện với Mông Tại Thạch lúc này đã đeo mặt nạ lên.

Nàng nhìn cái mặt nạ kia giương nanh nhe vuốt thì càng lạnh mặt.

Nàng phủi tay muốn hất qua nhưng lại bị Mông Tại Thạch túm chặt lấy cổ tay.
Mông Tại Thạch cười cười nói: “Hung dữ quá!”
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng hỏi: “Ngươi quấy rầy cuộc sống của ta còn muốn ta phải ôn tồn hả?”
Trong giọng nói của nàng gần như không giấu được hận ý.

Mông Tại Thạch an tĩnh một hồi sau đó buông lỏng cổ tay của nàng.

Hắn lui về phía sau một bước nói: “Ngày đó ngươi mượn tay đệ đệ và phụ vương để giết ta nhưng đâu có thấy ngươi nói gì? Vất vả lắm ta mới sống sót nên đương nhiên cần một lời giải thích.”
Mắt Mộ Vãn Diêu lập tức đỏ lên, nàng đi về phía trước, nỗ lực thấp giọng, cả người không nhịn được run rẩy cất giọng gần như nghẹn ngào nói: “Giải thích gì? Ta ở Ô Man hai ba năm bị ngươi phụ vương ngươi coi như kỹ nữ, mang đi khao thưởng kẻ khác còn không tính là gì hả? Ngươi dùng thân thể của ta, ta cho ngươi tin tình báo, chẳng lẽ còn không công bằng?
Phải, ngươi dạy ta rất nhiều thứ nhưng ta trả lại hết cho ngươi rồi còn gì? Ngươi tìm thấy kích thích và sung sướng trên người ta vậy còn muốn thế nào? Còn có hy sinh mà ta phải chịu đựng vì ngươi …… còn không tính là đủ hả? Chẳng lẽ ta không thể muốn giết ngươi? Ta không có lý do gì sao? Đầu tiên chính là phụ vương của ngươi, rồi tới đệ đệ của ngươi, sau đó chính là ngươi…… Chẳng lẽ ta đều sẽ phải hầu hạ các đời Ô Man Vương nối tiếp mà không thể phản kháng hay rời đi hả? Ta muốn thoát khỏi các ngươi là ta sai sao?”
Mỗi một lời đều như có máu, mỗi chữ đều đâm vào tim Mông Tại Thạch.

Có một khắc hắn giống như đau tới độ không thể hô hấp được.

Giống như hắn lại nhìn thấy những ngày xưa, khi nàng rúc trong ngực hắn khóc lóc…… Hiện tại nàng không khóc nhưng mắt nàng đỏ ngầu nhìn hắn khiến hắn càng thêm đau lòng.
Cách mặt nạ, Mông Tại Thạch không còn giữ ý cười mà đạm mạc nói: “Phụ vương ta quả là có lỗi với ngươi, nhưng ta không phải ông ta.

Chuyện ngươi tính kế và muốn giết ta, Mông Tại Thạch ta có thể không so đo.

Ân oán ngày cũ coi như xóa bỏ, giống như ngươi nói ở trong điện…… để ta lại theo đuổi ngươi một lần nữa.

Chúng ta bắt đầu lại một lần nhé? Tiểu công chúa…… Cùng ta về Ô Man đi.”
Khóe môi Mộ Vãn Diêu rung động, có rất nhiều lời nàng muốn mắng ra miệng nhưng lại không thể.

Ít nhất vào lúc này nàng không thể cắt đứt con đường giữa mình và Mông Tại Thạch.

Nếu đến con đường đó cũng bị diệt…… Mông Tại Thạch mà tàn nhẫn quyết tuyệt hợp mưu với phụ hoàng của nàng thì nàng vẫn sẽ phải đi Ô Man.

Nàng không thể lập tức bức kẻ này khiến hắn nảy sinh ác độc.

Hiện tại hắn còn cho nàng thương lượng là bởi vì…… hắn cảm thấy nàng sẽ quay đầu lại, sẽ niệm tình cũ của hai người.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt không đáp lời, sau đó nàng quay đầu bỏ đi.

Lúc này Mông Tại Thạch lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn bóng nàng chứ không đuổi theo.

Hắn biết Mộ Vãn Diêu ở Ô Man sống không tốt…… Nhưng hiện tại đã không giống trước.

Hiện tại hắn là Vương, chỉ cần nàng trở về, chỉ cần nàng quay đầu lại thì bọn họ vẫn sẽ có kết quả.

Rốt cuộc…… Bọn họ trước kia cũng thật sự rất tốt, hắn không tin nàng chưa từng yêu hắn.

Phương Đồng đi theo Mộ Vãn Diêu, một đường này hắn không hề ngẩng đầu nhìn Mông Tại Thạch vì sợ không che giấu nổi cừu hận.

Hắn còn nhớ rõ đám người Ô Man này đã giết bao nhiêu huynh đệ của hắn…… Cuối cùng chỉ còn vài người sống sót trở về từ Ô Man.

Phương Đồng sợ chính mình vừa ngẩng đầu sẽ không nhịn được muốn thay công chúa giết kẻ này.

Đây đương nhiên không phải lỗi của Mông Tại Thạch nhưng…… hiện tại hắn là Ô Man Vương.
Thị nữ Hạ Dung ở bên kia thì hoàn toàn mờ mịt nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Từ khi công chúa và Ô Man Vương nói chuyện nàng ta đã cảm thấy có ẩn tình gì đó.

Cái tên Ô Man Vương kia hình như thích công chúa nhà nàng…… Nhưng vì sao công chúa lại tức giận?

Hạ Dung không dám hỏi nhiều, đành phải mơ hồ đi theo Mộ Vãn Diêu.

Bọn họ tới chỗ xe ngựa nhưng Mộ Vãn Diêu không lên xe mà chỉ đứng nhìn Hạ Dung đi tới chỗ con ngựa.

Sau đó nàng đột nhiên kéo thị nữ kia lại lúc nàng ta đang chuẩn bị lên ngựa.

Trong tiếng kinh hô của đám thị nữ nàng giẫm bàn đạp rồi nhảy lên ngựa.
Dây cương vừa kéo con ngựa trắng đã quay đầu, nháy mắt phóng ra khỏi cửa thành ——
Đám người ở lại hoảng loạn, chỉ có Phương Đồng nhanh chóng cưỡi ngựa của mình đuổi theo, cao giọng gọi: “Tránh ra! Mở cửa! Là Đan Dương công chúa, chớ có mạo phạm công chúa!” Sau đó hắn gọi: “Điện hạ! Điện hạ!”
Thuật cưỡi ngựa của Mộ Vãn Diêu rất tốt, căn bản không đợi Phương Đồng đuổi kịp nàng đã nằm trên lưng ngựa, vạt áo tung bay phóng đi.

Con ngựa càng chạy càng nhanh ——
Làm công chúa nên từ nhỏ nàng đã được học cưỡi ngựa.

Lúc sau tới Ô Man, đám người kia rất giỏi cưỡi ngựa nên nàng cũng đi theo Mông Tại Thạch mà học được một thân bản lĩnh trong việc cưỡi ngựa.

Quả thật Mông Tại Thạch nói đúng, có nhiều thứ nàng học được từ hắn.
Nhưng càng như vậy thì nàng càng hận!
Càng hận!

Tuyết trắng bay đầy trời.
Con ngựa của Mộ Vãn Diêu tung vó lao đi, như sấm rền gió giật.

Nàng ném đám Phương Đồng ở tuốt phía xa, cứ thế giục ngựa chạy giống như không muốn sống nữa.
Nàng muốn giết Mông Tại Thạch! Nàng nhất định phải giết Mông Tại Thạch!
Gió gào thét bên tai, tuyết ngưng thành băng trên lông mi của nàng.

Nhưng chỉ có thế đầu óc nàng mới không còn suy nghĩ nữa.

Trong sự trống rỗng đó nàng lại không nhịn được nghĩ —— Mọi thứ đều đang lặp lại, chỉ cần nàng không chú ý một chút thì tất cả đều sẽ uổng phí: Những sỉ nhục khi ở Ô Man, quá khứ bị vứt bỏ, phụ hoàng tàn nhẫn, mẫu hậu lộng quyền, huynh đệ đấu đá và tính kế.
Nàng đã làm sai cái gì mà lại phải sống một kiếp này? Chẳng nhẽ nàng đã gây ra sai lầm không thể tha thứ nên mới khổ sở thế này ư?

Cung thành, hoàng thành, phủ công chúa, khoảng cách giữa ba nơi này vốn không quá xa.

Ngày đó Mộ Vãn Diêu còn coi đây là cái cớ để Ngôn Thượng ở lại làm hàng xóm của nàng.

Huống chi tối nay Mộ Vãn Diêu giục ngựa chạy nhanh như thế nên lúc tâm tình của nàng còn chưa bình ổn lại thì bản thân đã giục ngựa chạy tới ngõ nhỏ của phủ công chúa.
Đầu hẻm có một người đang đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay chàng cầm một cái đèn lồng.

Trên tường có dựng thang, có tôi tớ đang đứng trên thang treo đèn lồng.

Mộ Vãn Diêu căn bản không nhận ra bọn họ đang làm gì, nàng không hề kiềm cương ngựa để giảm tốc độ mà cứ thế xông thẳng vào ngõ nhỏ.
Nghe được tiếng vó ngựa cực kỳ đột ngột, tên tôi tớ đang đứng trên thang trúc hoảng sợ khi nhìn thấy một con ngựa đang phi nước đại tới chỗ bọn họ.

Sau đó vị lang quân trẻ tuổi đứng bên dưới nhẹ vung tay áo rồi quay đầu nhìn phía sau ——
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Vãn Diêu ngẩn ra, hoảng hốt suy nghĩ có phải đây là ảo giác của mình hay không.

Sao chàng lại xuất hiện trong cơn ác mộng của nàng chứ?
Ngôn Thượng từ trước đến giờ luôn ôn nhuận trong sáng, nụ cười cũng ôn nhu.

Nhưng lúc này nàng ngồi trên lưng ngựa nhanh chóng chạy tới thì chỉ thấy kinh hoàng trong mắt chàng.

Khó có lúc nàng thấy chàng không rảnh giữ phong độ quân tử nhẹ nhàng mà vội cao giọng hô: “Diêu Diêu, dây cương ——”
Mộ Vãn Diêu hoàn hồn mới phát hiện mình mải nhìn Ngôn Thượng đến xuất thần, trong lúc đó dây cương đã tuột khỏi tay nàng.

Ngựa cứ thể phóng vào trong ngõ là chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Cũng may Mộ Vãn Diêu giỏi cưỡi ngựa nên nàng chỉ hoảng hốt một giây sau đó đã lấy lại tinh thần kẹp chặt bụng ngựa, cúi rạp cả người xuống mà dán lên con ngựa.

Nàng duỗi tay nắm lấy dây cương sau đó túm chặt.

Vó ngựa trượt trên mặt tuyết lại đột ngột bị dây cương túm chặt.

Con ngựa đột ngột ngã quỳ xuống, nữ lang ngồi trên lưng ngựa cũng theo đà đó bị hất văng ra, rơi vào mặt tuyết.
Mộ Vãn Diêu bị chôn trong tuyết thì ho khan vì sặc.

Nàng khó khăn hổn hển thở, chỉ thấy trước mặt trắng xóa.

Sau đó màu trắng đó bị đẩy ra, một bàn tay thon dài đẹp đẽ chìa ra trước mặt nàng.
Ngôn Thượng quỳ trên mặt đất mà đào cả người công chúa bị vùi trong đống tuyết ra.

Cả người chàng hơi run run, trong lúc nhất thời hoảng sợ không nói nên lời.

Bàn tay chàng lạnh lẽo ôm lấy mặt nàng, nước tuyết theo lông mi của chàng trượt xuống.
Mộ Vãn Diêu đoán mình khiến chàng lo lắng nên nàng nói: “Ta không……”
Nàng lập tức bị Ngôn Thượng ôm chặt lấy.

Mộ Vãn Diêu mờ mịt mà để chàng ôm, nghe tiếng hít thở của chàng rồi nghĩ: Ta đã làm đúng cái gì mà gặp được một người như thế này, lại có được nhân sinh tốt như thế này?

Bình Luận (0)
Comment