Thượng Đế Phù Hộ

Chương 18

Đã từng chứng kiến việc mẹ tôi bị ba tôi ức hiếp rất thảm khiến cho tôi đối với phái nữ có hiểu lầm rất sâu, cảm thấy bọn họ là loại sinh vật một khi đã nhận thức một người sẽ luôn nhân nhượng vì hạnh phúc cùng với việc sau này tôi cơ hồ không làm sao cùng phái nữ thân cận khiến cái hiểu lầm này càng ngày càng sâu.

Cho đến khi gặp Lương Kỳ tôi mới biết, đàn bà một khi trở nên tàn nhẫn thì đàn ông căn bản không so nổi.

Nhất là khi tôi chỉ muốn phủi sạch bụi trên quần mình.

Lương Kỳ khi nói kế hoạch của nàng làm tôi rất muốn hút thuốc nhưng nàng đang mang thai nên tôi không hút.

Tôi nói, “Không, tôi không muốn tham gia vào việc của cô.”

Khi đó tôi cùng Phương Bạch Lâm đã không còn quan hệ, nếu như hắn không dùng video sex của tôi làm loạn, chúng tôi có thể duy trì hòa bình suốt đời.

“Này không chỉ là chuyện của chúng tôi, anh cũng có một phần.” Lương Kỳ nói, “Tôi căn bản là không muốn tiền của hắn, luận tài sản, gia cảnh tôi so với hắn tốt hơn rất nhiều chỉ là không ưa nổi bộ dạng này của hắn, hoa hoa công tử chẳng lẽ không nên gặp báo ứng sao?”

Nàng nói lời này thời điểm trên mặt còn treo một nụ cười, khiến tôi rất bội phục.

Kỳ thật Lương Kỳ nói rất đúng, người giống như Phương Bạch Lâm sống chính là tai họa nhưng tôi nào có sức lực cùng bọn họ chơi “cung đấu” với nhau, tôi thật vất vả mới có vài ngày sống yên bình, cứ để cho tôi sống tiếp như vậy đi.

“Chúng ta không giống nhau. ” Tôi nói, “Cô nói Phương Bạch Lâm đối với tôi có cảm tình, muốn tôi lại đi tìm hắn, đây tuyệt đối không thể nào, hắn không thể nào đối với tôi có cảm tình, tôi cũng không khả năng đi tìm hắn. Cô muốn làm gì hắn đó là việc của cô, đối với tôi chuyện này là một bài học, bị hắn lừa là bài học của tôi, cũng không phải trăm hại không có lợi, ngã một lần khôn hơn một chútxong đó lại quay về tôi mới là ngu.”

Tôi đi tới ven đường, vẫy một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi.

Trước khi tạm biệt Lương Kỳ, tôi nói: “Đừng liên lạc với tôi, coi như hôm nay cô gặp sai người đi.”

Tôi ngồi ở ghế sau xe taxi, xe đi được một đoạn dài tôi mới nhận ra mình đưa nhầm địa chỉ, tôi chỉ thuận miệng nói với tài xế tôi đã mua căn nhà kia, đã từng ở nơi đó, tôi đối với Phương Bạch Lâm có điều chờ mong.

Một thời gian rất dài sau khi cùng Lương Kỳ gặp mặt cũng không có chuyện gì xảy ra khiến cho tôi từ từ đem sự kiện kia quên mất.

Nhưng thượng đế sẽ không bỏ qua cho tôi dễ dàng, mặc dù tôi không biết mình đã phạm phải lỗi gì.

Thời điểm mới gặp lại Phương Bạch Lâm tôi thậm chí không nhận ra, dẫu sao đã lâu không gặp, lúc ấy tôi lại có chút say, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.

Ngày đó một người đồng nghiệp của tôi sinh nhật, kêu mọi người uống rượu cùng nhau.

Vốn dĩ loại sự tình này tôi hầu như không tham dự nhưng ngày hôm đó không giống, hôm đó cũng là sinh nhật Phương Bạch Lâm.

Rõ ràng đối với người kia chán ghét như vậy nhưng vẫn ma xui quỷ khiến vì nguyên nhân đấy mà đồng ý lời mời.

Cho nên tôi mới nói đây là số mệnh, là nghiệt duyên, dù cắt cũng cắt không được,.

Chúng tôi đến quán bar, tôi uống không ít.

Thật lâu đã không đến chỗ này, bắt đầu uống liền so với người khác nhiều hơn một ít.

Tôi giống như khát không chờ kịp muốn giải khát, liền một ly tiếp một ly, uống đến là thống khoái.

Tôi không biết mình khó chịu cái gì, chỉ muốn bộc phát, có thể bộc phát ra cái gì chính tôi cũng không biết.

Quán bar thời điểm nửa đêm sẽ có biểu diễn. Một số người mặc quần áo bó sát nhảy trên sân khấu và vuốt ve nhau. Đây không phải là gay đi, trai gái đều có, vũ công cũng có.

Các cộng sự của tôi xem đến hứng thú bừng bừng, hận không thể chui vào váy của vũ công nữ.

Nhưng tôi chỉ là dựa vào nơi đó thờ ơ lạnh nhạt, bọn họ không khơi dậy nổi một chút hứng thú nào của tôi.

Tôi muốn đi toilet, rít điếu thuốc, hít thở không khí, quay người lại liền thấy Phương Bạch Lâm, hắn đang cùng người khác hôn môi, một người phụ nữ rất gợi cảm, khoảng cách giữa chúng tôi thật sự gần, hắn cũng thấy tôi.
Bình Luận (0)
Comment